Chương 66: Sơ tình tựa như tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Lập Hạ nhíu mày, mắt hạnh nhàn nhạt nhìn về phía Lý Huyền. Không buông?

"Tứ điện hạ." Lâm Lập Hạ cảm thấy mình cần phải nhắc nhở hắn: "Nha hoàn dẫn đường còn đang chờ chúng ta."

Lý Huyền thấp giọng cười nhẹ, tiếng nói dịu dàng mở miệng: "Chẳng lẽ Giản Chi sợ làm hỏng thanh danh của bản thân mình sao?"

Lâm Lập Hạ xấu hổ, gì cơ, thật ra thì cô càng sợ làm hỏng thanh danh của hắn.

"Tứ điện hạ, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi buông ta ra trước có được không?" Lâm Lập Hạ vô cùng khách khí nói.

Con ngươi màu trà của Lý Huyền hơi trầm xuống, nhưng giọng điệu lại vẫn ấm áp như cũ: "Tứ điện hạ?"

Lâm Lập Hạ cười cười: "Tứ điện hạ." Người trước mắt là Tứ điện hạ, không phải là Mạc Tử Huyền.

Lý Huyền hơi buông lỏng sức lực kiềm chế hai cánh tay của cô ra, ý cười trong mắt hỏi: "Giản Chi đang trách ta giấu diếm thân phận của mình sao?"

Lâm Lập Hạ lắc đầu một cái: "Không có." Trách hắn giấu diếm thân phận? Không, cô không trách.

Ngay từ khi bắt đầu thì hai người bọn họ chỉ là tình cờ gặp nhau, tiếp đó cũng là ngoài ý muốn mà kết bạn, ham muốn cũng chỉ là cái cảm giác thoải mái khi hai người ở chung. Cô chưa từng nói với hắn thân phận thật sự của bản thân, mà hắn cũng không cần thiết phải thẳng thắn với cô về thân phận địa vị của mình. Chỉ là bèo nước gặp gỡ rồi hiểu nhau, không phải sao?

Lý Huyền nhìn ánh mắt dần dần trở nên lạnh nhạt của Lâm Lập Hạ thì trong lòng dâng lên cảm giác có chút không thoải mái, hắn không khỏi siết chặt hai cánh tay lại: "Giản Chi, ngươi biết, ta còn là Tử Huyền mà ngươi biết." Chẳng lẽ chỉ bởi vì biết thân phận của hắn mà nàng lại xa lánh mình như vậy?

Lâm Lập Hạ nghe vậy có chút không có tư vị. Hắn còn là Mạc Tử Huyền mà mình biết sao?

"Tứ điện hạ, ngươi có thể buông ta ra trước được không?" Lâm Lập Hạ cảm thấy bản thân bị hắn siết chặt có chút ngột ngạt.

Lý Huyền nhàn nhạt mở miệng: "Không buông."

Lâm Lập Hạ tức giận nhìn hắn một cái, người này xảy ra chuyện gì vậy, chẳng lẽ không biết bây giờ đang ở Bát vương phủ sao!

Lý Huyền thấy thế nâng môi mỏng lên, mang tia dí dỏm trừng mắt nhìn cô: "Trừ phi, ngươi chịu gọi ta một tiếng Tử Huyền."

Lâm Lập Hạ rất muốn lớn tiếng mà nói với hắn, Tử Huyền Tử Huyễn cái gì, ngài là Tứ Hoàng tử, Tứ Hoàng tử hoàn mỹ không một khuyết điểm! Tứ Hòang tử của Đại Minh vương triều!

Nhưng cảnh ngộ hiện tại lại làm cô thời thời khắc khắc lo lắng đề phòng, chỉ sợ đột nhiên có người xuất hiện nhìn thấy một màn này. Vì vậy, đôi môi đỏ mọng của cô gian nan nâng lên, cô nở một nụ cười vô cùng rực rỡ cực, câu chữ trong miệng thốt ra lại thật giống như là từ trong kẽ răng nặn ra .

"Tử Huyền."

Lúc này màu sắc u ám trong đôi mắt của Lý Huyền mới tản ra, buông lỏng hai cánh tay cười một tiếng nho nhã với cô: "Bây giờ thì đúng rồi."

Lâm Lập Hạ đối với nụ cười chói mắt của hắn như vậy thì tức cũng không được mà cười cũng không xong, chỉ có thể lập tức xoay người chuẩn bị rời đi.

Đương nhiên Lý Huyền sẽ không cứ như vậy mà thả cô đi, bàn tay lại một phát bắt được tay của cô: "Giản Chi."

Lâm Lập Hạ quay đầu lại hơi nhíu mày nhìn nam tử tuấn mỹ này: "Tứ điện hạ còn có chuyện gì sao?"

Nụ cười của Lý Huyền hơi nhạt đi, dường như trong mắt phượng tràn đầy ảm đạm: "Giản Chi chán ghét ta như vậy sao?"

Ghét? Lâm Lập Hạ lắc đầu một cái: "Sao ta có thể ghét Điện hạ chứ."

"Vậy tại sao ngươi không gọi ta là Tử Huyền giống như trước kia, mà cứ một câu Tứ điện hạ, hai câu Tứ điện hạ? Tại sao trốn tránh ta khắp nơi?"

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lý Huyền ngập tràn sầu bi, trong giọng nói càng loáng thoáng mang theo lên án: "Chẳng lẽ chỉ bởi vì ta là Tứ Hoàng tử, cho nên ngươi không nguyện ý kết bạn với ta hay sao?"

Lâm Lập Hạ kinh ngạc nhìn nam tử nho nhã mang vẻ mặt uất ức trước mắt. Đây, đây, đây là đang nói cái gì vậy trời.

"Dĩ nhiên không phải!" Lâm Lập Hạ bật thốt ra câu phủ định.

"Vậy thì là vì cái gì?" Đôi lông mi rậm rạp rũ xuống che giấu cảm xúc trong đôi mắt, Lý Huyền nhỏ giọng hỏi.

"Ta..." Lâm Lập Hạ muốn giải thích nguyên nhân nhưng lại sững sờ không nói được gì. Tại sao cô lại tức giận? Cô... Tức giận cái gì?

Lý Huyền buông lỏng bàn tay nắm lấy cô ra, ngẩng đầu cười nhạt: "Ta biết rồi, Giản Chi, ngươi đi đi."

Lúc này Lâm Lập Hạ lại thành đi không được mà không đi cũng không được rồi. Cô thở dài nhìn vẻ mặt bình thản của bạch y nam tử ẩn chứa buồn bã, cuối cùng vẫn bước hai bước về phía hắn: "Tử Huyền, cũng không phải là ta giận ngươi."

Lý Huyền nhìn nữ tử trước mắt nhưng không nói lời nào, chỉ là dùng cặp mắt phượng màu trà hẹp dài kia bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cô.

Lâm Lập Hạ âm thầm cười khổ không dứt, cảm giác trong lòng cô quả thật không thể coi là tức giận, mà giống như là ghen. Ăn dấm của Doãn Vô Song. Dĩ nhiên, cái này cũng không thể thành thực mà nói cho nam tử ôn nhã trước mắt.

Lâm Lập Hạ giống như là cực kỳ bất đắc dĩ cười cười với Lý Huyền, vươn tay đập mạnh lên Lý Huyền một cái: "Không phải ngươi thật sự không nhìn ra ta đang trêu đùa ngươi chứ?"

Lý Huyền trừng mắt nhìn, chọc hắn chơi sao?

Lâm Lập Hạ nhìn nam tử lộ ra tính trẻ con trước mắt gian nan che giấu cảm xúc chân thật của mình, cực kỳ tự nhiên nói: "Ai bảo ngươi không nói cho ta biết ngươi là Tứ Hoàng tử, ta đây trêu chọc ngươi một chút cũng không quá đáng đúng không, nhanh chóng thu lại vẻ mặt nàng dâu nhỏ kia của ngươi lại đi. Thật là còn ra thể thống gì nữa!"

Lâm Lập Hạ vừa nói vừa lắc đầu, nét mặt vô cùng đau đớn.

Lý Huyền nghe vậy càng thêm ngoài dự đoán chép miệng, kết hợp với một gương mặt vô cùng tuấn mỹ kia thật là làm cô nhìn mà thoáng dao động.

Lâm Lập Hạ than thở, tại sao cô cảm thấy nam tử trước mắt càng lúc càng giống cái đứa bé Duệ nhi kia rồi hả?

"Đi thôi đi thôi, sững sờ ở chỗ này làm gì, thật là." Lâm Lập Hạ thô lỗ kéo ống tay áo của hắn: "Nhanh, trước mặt còn có người đang chờ đấy."

Lý Huyền nâng môi mỏng lên cười một tiếng ấm áp, ánh sáng trong mắt lấp lánh: "Được."

Hai người cùng nhau đi về phía trước, chỉ chốc lát ra khỏi Bát vương phủ.

Lâm Lập Hạ xoay người cười với Lý Huyền: "Điện hạ, chúng ta chia ra ở đây thôi."

Lập tức nụ cười của Lý Huyền trở nên ảm đạm, nhìn chằm chằm vào Lâm Lập Hạ.

Lâm Lập Hạ bị nhìn có chút không nói gì, không thể làm gì khác hơn là đành phải sửa miệng nói: "Tử Huyền, ừ thì Tử Huyền."

Lý Huyền cười khẽ, đông tác vươn tay tự nhiên xoa xoa đầu cô: "Vậy thì tạm biệt ở đây thôi."

Lâm Lập Hạ không cự tuyệt động tác của hắn, động tác thân mật như vậy làm đáy lòng cô sinh ra cảm giác vui sướng nhàn nhạt. Cô nhìn lại gương mặt tuấn mỹ nho nhã một cái, tiếp đó xoay người đi về cỗ kiệu của mình.

Lý Huyền đứng tại chỗ nhìn nữ tử mảnh khảnh kia lên kiệu, tất cả cảm xúc của cô bị một tấm vải mỏng manh che lại.

Lý Huyền không tự chủ cười thành tiếng, tay phải hình như còn lưu lại nhiệt độ của người nọ. Lâm Lập Hạ, Dịch Giản Chi. Mà hắn là Mạc Tử Huyền.

Lâm Lập Hạ ngồi vào trong kiệu thì vẻ mặt liền lạnh xuống, trong mắt một mảnh hoang vu. Cô phải suy nghĩ thật kỹ cảm giác của mình đối với Lý Huyền là gì.

Cô thích hắn sao? Dĩ nhiên, cô thích. Thích sự thoải mái tùy ý khi ở cùng hắn, thích sự dịu dàng hắn lộ ra trong lúc vô tình, thích nụ cười nhàn nhạt mà trong ánh mắt lại tràn đầy ôn hòa rực rỡ của hắn.

Loại thích này, là yêu thích giữa nam và nữ sao? Đúng, rồi lại giống như không hoàn toàn đúng. Ban đầu là cô thưởng thức Lý Huyền, thuần túy chỉ là thưởng thức, sau đó dần dần từ thưởng thức trở thành một thứ mà con người gọi là thiện cảm. Cả người khí chất tôn quý, dung mạo tuấn tú khôi ngô, tính tình lịch sự nho nhã, thỉnh thoảng còn lộ ra chút tính trẻ con.

Nghĩ tới đây nhịp tim của Lâm Lập Hạ bỗng dưng lỡ một nhịp. Sức hút của Lý Huyền là không thể nghi ngờ, thì ra cho tới nay cô đều vô tình bị hấp dẫn.

Nhưng mà, Lý Huyền không chỉ là Mạc Tử Huyền, Lý Huyền còn là Tứ Hoàng tử, Tứ Hoàng tử của Đại Minh ương triều. Lý Huyền là một trong những nhân vật trong cuộc tranh quyền đoạt vị vẫn thường chiếu trên TV, hắn không ôn hòa vô hại như bề ngoài, hắn có suy nghĩ của bản thân, có quyết định của bản thân, có... âm mưu của bản thân.

Lâm Lập Hạ ảo não ngả người dựa vào thành kiệu. Nói đi nói lại thì cô vẫn bị cảnh tượng ngày đó kích thích, hình ảnh kia khắc sâu vào trong đầu cô, không cách nào quên. Chuyện ngày đó nhắc nhở cô Lý Huyền chẳng qua cũng là một người trần mắt thịt, mà không giống như vẻ ngoài không biết khói lửa nhân gian như vậy.

Lâm Lập Hạ có chút khó chịu. Cũng không biết tại sao, tất cả đều trở nên phức tạp rồi. Cảm giác của cô đối với hắn xảy ra biến hóa, hắn cũng trở nên khó bề phân biệt rồi. Tình cảm như vậy, nói thật, không được.

"Tiểu thư, đến nơi rồi." Ngoài cửa kiệu phu nói.

Lâm Lập Hạ nâng váy xuống kiệu, tinh thần vẫn hơi hoảng hốt.

Cho đến khi Mạch Tuệ hô to một tiếng bên tai cô.

"Tiểu thư!"

Lâm Lập Hạ đột nhiên bừng tỉnh, lúc này mới phát hiện bản thân đã về tới gian phòng của mình.

Cô giống như an ủi vỗ vỗ trước ngực của mình, có chút tức giận nhìn Mạch Tuệ: "Nha đầu vô pháp vô thiên kia, hôm nay ta cần phải trừng trị ngươi một trận mới được!"

Mạch Tuệ hoảng sợ lùi về phía sau hai bước: "Tiểu, tiểu thư, ta không cố ý."

"Quản ngươi vô tình hay cố ý thì đều là cố ý, quỳ xuống hết cho ta!" Lâm Lập Hạ thuận tay đặt mạnh ly trà xuống bàn: "Nhớ kê đệm lót xuống phía dưới."

Mạch Tuệ bĩu môi làm một nét mặt "ai thèm để ý đến người", sau đó tiến tới xoa bóp bả vai cô: "Tiểu thư, người làm sao vậy?"

Lâm Lập Hạ duỗi ngón tay ra đè lên huyệt thái dương của mình: "Không có gì, chỉ là có chút mệt mỏi rồi." Thật cắt không đứt để ý còn loạn.

Một cây trâm xanh biếc đưa tới trước mặt Lâm Lập Hạ. Lâm Lập Hạ kinh ngạc nhìn Mạch Tuệ.

"À, cái này là hôm nay nô tỳ vô tình nhìn thấy, cho nên liền mua." Ánh mắt Mạch Tuệ đảo loạn không dám nhìn cô.

Đáy lòng Lâm Lập Hạ giống như có rất nhiều thứ phá kén chui ra, cuối cùng cũng chỉ có thể há miệng nói: "Mạch Tuệ, ánh mắt của ngươi tiến bộ rồi."

Mạch Tuệ đặt cây trâm lên bàn tiếp đó quay đầu hừ một tiếng: "Cũng không thể như vậy sao."

Lâm Lập Hạ nhịn không được cười lên: "Cây trâm này so với mười cây trâm tám cây trâm vàng còn xinh đẹp hơn."

Mặt Mạch Tuệ ửng hồng, tiếp đó vội vã bỏ lại một câu "Nô tỳ đi chuẩn bị bữa tối" rồi chạy ra ngoài.

Lâm Lập Hạ cầm cây trâm lên cẩn thận nhìn. Không phải là thứ đồ gì quý giá, chạm trổ cũng hơi thô ráp, nhưng lại làm cô vui mừng vô cùng.

Lâm Lập Hạ úp sấp lên bàn, vùi mặt vào cánh tay. Cô không nên phiền não, cô đã quên mong muốn của mình. Tất cả đều chỉ cần thuận theo tự nhiên mà thôi. Thuận theo tự nhiên vui vẻ, thuận theo tự nhiên khổ sở. Thứ cô có không nhiều lắm, nhưng mà cũng không ít.

Lâm Lập Hạ cảm thất mình thật may mắn. Cho dù, tương lai thật sự không biết thế nào, không biết làm cho lòng người tồn tại khủng hoảng. Cô vẫn là Lâm Lập Hạ, vẫn sẽ luôn là Lâm Lập Hạ, sẽ không vì cái gì mà thay đổi. Thứ nên kiên trì, thứ nên buông tha. Đều sẽ không thay đổi.

Hai ngày sau Tứ Hoàng tử gửi thiệp mời, mời Lâm Đại tiểu thư cùng nhau du hồ.

Lâm Lập Hạ tự cảm thấy bản thân lần này thật là nổi tiếng, Tứ Hoàng tử, Cửu Hoàng tử, Bát Vương gia đều có liên quan với mình, đề tài bàn tán sau khi ăn của người trong kinh thành lại bắt đầu nhiều hơn.

Cô bảo Mạch Tuệ thay cho mình một bộ y phục đơn giản, trên tóc đen cắm cây trâm xanh biếc kia.

Trước khi ra khỏi cửa Lâm Lập Hạ đụng phải Lam San San, không tránh được vài câu châm chọc cầm thương mang côn. Lâm Lập Hạ rất có phong độ coi như không nghe thấy lời của nàng. Tội gì lấy sai lầm của người khác để trừng phạt bản thân, không phải sao.

Nơi Lý Huyền hẹn cô du hồ kia cũng là một nơi nổi danh trong kinh thành, nghe nói là hồ ngự dụng của hoàng gia, còn thiếu điều treo tấm biển "Không phải người trong hoàng tộc miễn vào" bên hồ mà thôi.

Hôm nay Lý Huyền mặc một bộ trường sam màu bạc, mái tóc đen như mực dùng bạch ngọc quan nửa búi lại, kết hợp với khuôn mặt tuấn mỹ cùng khí chất tôn quý ôn nhã, chậc chậc, thật là chỉ muốn thốt lên một chữ "Mỹ".

Hắn đứng ở trước mũi thuyền hoa tinh xảo, gió thu thổi qua mang theo vạt áo của hắn, làm cho người ta mơ hồ nghĩ tới "Theo gió quay về".

Lý Huyền tự nhiên cũng thấy được Lâm Lập Hạ dưới thuyền, hôm nay cô so với thường ngày còn thanh nhã hơn, một thân váy thu màu xanh nhẹ nhàng thoải mái, mái tóc đen dài cũng chỉ dùng bích trâm tô điểm.

Ánh mắt hai người đối diện nhau, nhìn nhau cười một tiếng. Luôn có chút ăn ý nói không nên lời ở bên trong, làm cho người ta nở nụ cười từ tận đáy lòng.

Nội tâm của Lâm Lập Hạ trở nên thông suốt, ít nhất bây giờ cô đang vô cùng vui mừng.

Lên thuyền, hai người khó được tranh cãi ầm ĩ một phen, không vì cái gì khác, chỉ vì câu cá. Lý Huyền câu được một con cá thật to, Lâm Lập Hạ hao hết sức lực kéo lên một cái... giày, giày quấn đầy rong biển. Lý Huyền không nhịn được cười to, bị Lâm Lập Hạ hung hăng trợn mắt nhìn một cái.

"Nói không chừng con cá ngươi câu được này là từ nhỏ đã gặm giày vải mà lớn lên." Lâm Lập Hạ liếc nhìn hắn một cái lành lạnh nói một câu.

Lý Huyền ho nhẹ một tiếng rung đùi đắc ý: "Ít nhất thì nó còn có thể ăn giày, giày thì lại không thể ăn nó."

Lâm Lập Hạ bị hắn nói dở khóc dở cười, cuối cùng chỉ vào con cá đang bơi qua bơi lại trong thùng nước mắng một câu: "Thật là người câu có đức hạnh gì thì ngươi cũng có cái đức hạnh ấy, rung đùi đắc ý cái gì!"

Lý Huyền càng cười đau sốc hông, lại mở miệng đùa cô mấy câu.

Lý Huyền ôn nhã thổi tiêu, tiếng tiêu từ từ phiêu đãng. Lâm Lập Hạ vuốt vuốt lọn tóc trong tay nhìn nam tử dịu dàng đó. Cảm giác... bọn họ lại nhích tới gần hơn một chút.

Một chiếc thuyền hoa vô cùng xa xỉ từ phía sau đi đến gần bọn họ, sau đó một giọng nói trầm thấp từ tính vang lên.

"Hôm nay Tứ ca thật là có nhã hứng, hẹn Lâm gia tiểu thư tới du hồ?"

Lâm Lập Hạ và Lý Huyền cùng ngẩng đầu lên. Y phuc màu đen xa hoa, dung nhan tuyệt mỹ tà tứ, đôi mắt hẹp dài trầm thấp mị hoặc, không phải Cửu Hoàng tử Lý Dục thì còn ai vào đây nữa?

Làn váy trắng lay động sau lưng Lý Dục, Lâm Lập Hạ nhìn kỹ lại.

Doãn Vô Song.

Lý Huyền thanh nhã cười một tiếng: "Doãn tiểu thư cũng ở đây à, hôm nay Cửu đệ cũng hứng trí không thấp."

Lý Dục cười một tiếng lười biếng, ánh mắt vô tình lướt qua Lâm Lập Hạ: "Nếu đã trùng hợp như thế, vậy thì cùng nhau du hồ đi."

Lâm Lập Hạ im lặng nhìn trời một chút, không có bỏ qua ánh mắt mang theo đánh giá phía đối diện.

Xác thực gọi là năm hạn bất lợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro