Chương 4.1: Tạp Tạp được mang đi lạp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạp Tạp tưởng giãy giụa tránh ra, nhưng là không có làm lại hắn, cậu nằm im bất động, Tần Viễn hiện tại cảm thấy hảo thuyết hảo thương lượng hoàn toàn vô dụng rồi.

Hắn lại lặp lại một lần nữa, "Tạp Tạp là bé mèo nhỏ sạch sẽ nhất trên thế giới."

"Em không phải..."

"Là anh thích nhất mèo con, là đáng yêu nhất." Tần Viễn vẫn cố chấp tiếp tục nói, "Nếu em nói như vậy thì anh đây càng ô uế, đúng hay không?"

"Không phải..." Tạp Tạp cảm thấy người này hoàn toàn không phải ở hảo hảo nói chuyện, đây là một chuyện sao!

"Thích Tạp Tạp, anh lúc trước không nên thả cho em rời đi, không phải bởi vì hiện tại em đã trải qua này đó anh không nghĩ tiếp thu, mà là Tạp Tạp gặp quá nhiều khổ sở, đều là tại anh." Nói đến cuối, Tần Viễn cơ hồ là run rẩy thanh âm, sờ sờ lỗ tai màu trắng của Tạp Tạp.

"Không liên quan đến anh, chuyện này đều là tự em chọn..."

"Nếu sớm biết rằng Tạp Tạp sẽ bị khi dễ thành như vậy, anh chính là cầm tù em cũng muốn đem em nhốt lại."

"... Phía trước... Phía trước sạch sẽ... Chỉ có đạo cụ đi vào..." Đây là Tạp Tạp liều mạng lưu lại cuối cùng một nơi sạch sẽ, đại giới chính là mặt sau cậu bị chơi thành bệnh trĩ.

Tần Viễn tức giân, "Em có ý tứ gì?"

"Anh có thể dùng phía trước... Mặt sau ô uế..." Tạp Tạp nhắm hai mắt lại, gian nan nói.

"Anh không phải vì loại chuyện này mà mới thích em, hơn nữa anh sẽ không cảm thấy Tạp Tạp dơ, chúng ta Tạp Tạp nơi nào đều không dơ, nếu nói như vậy chẳng phải anh đây là càng dơ? Anh chẳng những thân thể dơ bẩn, mà tâm anh cũng dơ."

"Không! Không phải!" Tạp Tạp muốn che miệng Tần Viễn lại.

"Tạp Tạp cảm thấy dơ, vậy chờ em khôi phục tốt rồi lúc sau chúng ta liền rửa rửa, mặc kệ là Tạp Tạp muốn rửa như thế nào anh đều nghe theo em, mặc kệ là dùng nước rửa vẫn là dùng tinh dịch rửa, anh đều sẽ lần lượt đem Tạp Tạp rót đầy từ trong ra ngoài, làm cho em không nhớ lại được chuyện trước kia."

Tạp Tạp cả người đều có chút run, không muốn nghe con sói háo sắc này nói nữa.

Có đôi khi không thể không thừa nhận, loại phương thức cưỡng bách người khác tiếp thu này đối với bé mèo mạnh miệng như Tạp Tạp chính là hữu dụng.

"... Thật sự anh sẽ giúp em rửa sạch sẽ...?" Tạp Tạp dò hỏi.

"Thật sự, từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới, Tạp Tạp liền tính là muốn ngâm mình trong tinh dịch của ca ca, ca ca đều nghĩ cách cho em."

Tạp Tạp dao động, nếu cậu đồng ý, chính là cùng Tần Viễn về nhà, nếu cậu không đồng ý, lại là một lần nữa cự tuyệt Tần Viễn.

Tần Viễn thấy ánh mắt dao động của Tạp Tạp trái phải loạn chuyển, quyết định thừa thắng xông lên nhất cử đánh hạ, "Ai... không thấy được Tạp Tạp về sau anh ăn cơm cũng không có ý tứ gì, ngủ cũng không thú vị, chơi thời điểm cũng không thú vị, cảm giác tồn tại cũng không quan trọng... Nếu Tạp Tạp vẫn là không muốn theo anh đi thì anh đây khả năng sẽ chết mất."

"Em nguyện ý... Anh đừng nói lời nói như vậy, không thể chết." Tạp Tạp nhíu mày nhìn Tần Viễn.

Làm một con mèo nhỏ tan vỡ đột nhiên trở thành điểm chống đỡ sống sót cửa người khác, cậu liền sẽ kiên cường lên.

Tạp Tạp thậm chí còn hống nổi lên Tần Viễn ngủ.

"Ngày mai, anh lập tức đem Tạp Tạp mang về, không, hiện tại liền đem Lục Ly gọi trở lại ký hợp đồng, bằng không Tạp Tạp đổi ý, anh liền sống không nổi nữa."

"Muộn quá rồi, Lục Ly ca ca buồn ngủ đâu... Em không, không đổi ý..."

"Em bảo đảm đi." Tần Viễn như là người vợ nhỏ bị vứt bỏ.

"Em bảo đảm."

Tạp Tạp nhìn người đàn ông trước mặt này lại chu miệng lên muốn đóng dấu hắn.

"Ba". Sau đó cậu bị Tần Viễn nhéo cằm hôn cái thật sâu.

"Ngô..." Một cái hôn lâu dài qua đi khiến Tạp Tạp thiếu chút nữa không còn không khí thở.

"Như thế nào lại không hít thở." Tần Viễn đem chăn cấp Tạp Tạp dịch dịch.

Cậu tức không muốn để ý đến hắn, xoay người đưa lưng về phía Tần Viễn liền phải ngủ.

"Tạp Tạp không muốn ngủ cùng với anh... Ô ô ô... Anh hảo thảm nha, không nhìn thấy được Tạp Tạp anh đều ốm, ăn không ngon ngủ không tốt..." Tần Viễn xem như đắn đo được tâm lý của Tạp Tạp, chỉ có so với Tạp Tạp còn muốn yếu ớt mới được.

"Ai nha ai nha em đã biết!" Tạp Tạp quay trở lại ôm chặt lấy Tần Viễn.

"Ân... Này còn không kém nhiều lắm." Tần Viễn thần hình to lớn súc vào trong ngực của Tạp Tạp, trong lòng tràn đầy là cảm xúc mất mà tìm lại được.

Tạp Tạp có chút không ngủ được, cậu biết được Tần Viễn là có ý tứ gì, nhưng là cậu ở trong bóng tối lâu lắm rồi, thật sự rất muốn ích kỷ một lần bắt lấy hắn.

Tần Viễn nhạy bén đã nhận ra Tạp Tạp bi thương, "Hảo, hảo hảo ngủ." Lúc mà Tạp Tạp yếu ớt thì hắn liền sẽ đứng lên, ngồi dậy đem Tạp Tạp ôm lấy, khóa vào trong ngực.

"Bảo bối ngoan của anh ngủ đi, ngày mai em còn phải cùng ca ca về nhà, sau đó thân thể em tốt rồi ca ca lập tức liền sẽ hảo hảo rót đầy bảo bối, tuy rằng ca ca không đồng ý với ý tưởng của bảo bối, nhưng nếu bảo bối suy nghĩ như thế, vậy anh nghĩ là anh phải đem bảo bối rót đến tràn ra tới sau đó lại một lần nữa rót đầy, hảo hảo giúp bảo bối rửa nhiều mấy lần bảo bối liền sẽ sạch sẽ, nếu còn không được nữa vậy mỗi ngày anh đều rót, rót đến bảo bối phát run, rót đến bảo bối chịu không nổi gọi bằng lão công, rót đến bảo bối cũng cảm thấy chính mình sạch sẽ."

Tạp Tạp có chút mặt đỏ tim đập nghe hắn nói, nhưng là vẫn là rầu rĩ ừ một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro