Lost Sliver

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu chuyện bắt đầu bằng lời tường thuật của cậu thanh niên:

Như các bạn thấy đấy, tôi là một sinh viên đại học đơn giản sống một mình trong một căn hộ. Tôi đã rất háo hức về việc phát hành game Pokemon HeartGold / SoulSilver tại các tiểu bang. Tôi đã cố tự nhốt mình tránh xa tất cả các phương tiện truyền thông và internet dành cho mục đích học. Điều đó có nghĩa là không có serebii, không có Bulbapedia,...

Tôi đã vô cùng bận rộn trong suốt các năm học và là một sinh viên nghèo vào thời điểm đó, tôi đã không thể mua SoulSilver về ngay trong ngày ra mắt của nó. Sau khi kết thúc năm học của tôi, tôi đã đặt hàng SoulSilver trên Amazon. Tuy nhiên, phải mất một tuần sau nó mới được chuyển đến. Tôi đã quyết định rằng trong thời gian đó, tôi sẽ chơi lại phiên bản Crystal của tôi trên hệ máy Gameboy Color của tôi.

Tuy nhiên, tôi nhận ra rằng từ lâu, mẹ tôi đã ném nó đi, tôi đã rất thất vọng về nó vì rom game đã hư hoàn toàn. Bà cũng ném đi phiên bản Silver của tôi, do đó, tất cả những gì tôi có là một chiếc Game Boy Color mà thôi. Vì vậy, tôi ra cửa hàng GameStop và mua một phiên bản Silver đã được sử dụng, vì nó là game Pokemon duy nhất còn lại mà họ có cho GBC. Mười đô la - khá rẻ. Tôi trở về nhà và bắt đầu cho một chuyến đi về với miền ký ức tuổi thơ. Tuy nhiên, đó là nơi bắt đầu cho một việc kì lạ, và rất có thể là lý do tại sao bạn đọc những dòng chữ này...

Logo GameFreak khởi đầu như bình thường, nhưng nó chỉ dừng lại ở đó. Tôi nghĩ rằng rom game này đã được chỉ định là bị lỗi hoặc vì một lý do nào đó, vì vậy tôi khởi động lại nó. Điều tương tự cũng lặp lại một lần nữa. Tôi đã cố gắng nhấn A và bắt đầu lại với tất cả các nút. Cuối cùng, logo biến mất và có một màn hình màu đen xuất hiện trong khoảng năm giây. Đột nhiên, thay vì đi đến màn hình menu thông thường, tôi thấy có 1 save game đã lưu trước đó, mà kì lạ thay, tôi không thể mở new game để chơi mới được. Nhưng không sao, tôi không phàn nàn về điều đó, vì vậy tôi đã lựa chọn "Tiếp tục" để xem người chơi trước đây đã làm gì với trò game...

Đầu tiên, tôi đã kiểm tra thông tin nhân vật người chơi của mình. Nhân vật tên là "..." - một cái tên không có gì độc đáo. Tôi tiếp tục kiểm tra hồ sơ thông tin của mình và nhận thấy rằng dường như người chơi trước đã có 999:59 giờ chơi, với tất cả 16 huy hiệu, cùng 999.999 Pokedollars và tất cả 251 Pokemon trong Pokedex. Và đập vào mắt tôi là hình ảnh của Mew và Celebi một cách rõ ràng, tôi đoán người chơi trước đã sử dụng phân quyền sự kiện của nhà sản xuất hoặc đã trao đổi pokemon với các người chơi khác để có được đầy đủ pokedex như thế này...

Tôi bắt đầu kiểm tra đội pokemon của mình để xem người chơi trước có những pokemon gì. Tôi thật sự ngạc nhiên khi thấy 5 pokemon Unowns và Pokemon thứ 6 dưới cùng của team có tên là "HURRY" (Nghĩa là: "nhanh lên"). Tôi nghĩ chắc chắn đây chính là một trò đùa độc ác của người cuối cùng chơi game này, tôi tiếp tục kiểm tra hồ sơ của những pokemon Unown đó để xem chúng là gì. Đúng như tôi đoán, chúng là những chữ cái khác nhau của Unown, tất cả đều mang Level 5. Khi tôi bắt đầu đánh vần từng chữ cái của các pokemon Unown này, tôi đã thực sự run rẩy...Từng chữ cái của các pokemon này ráp lại được từ "LEAVE" (Nghĩa là "rời khỏi")...

Một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng khi tôi ráp 2 cụm từ vừa tìm được lại: LEAVE HURRY (Nghĩa là rời khỏi đây nhanh lên). Pokemon thứ 6 ở cuối team chính là Cyndaquil (Chắc hẳn nếu là bạn thì bạn cũng đoán được là chú chuột lửa này đúng không?). Cyndaquil trông có vẻ bình thường, nó mang Level 5 nhưng chỉ với 1 HP và cũng chỉ có hai chiêu thức tấn công là "Leer" và "Flash". Tôi không biết tại sao lại đặt tên nó là "HURRY". Tuy nhiên, vào lúc đó tôi đã bỏ qua điều đó. Điều kỳ lạ nhất là mặc dù tôi mở âm lượng ở mức tối đa nhưng không có bất kỳ một âm thanh nào mang dấu hiệu là tiếng kêu của các pokemon cả. Chỉ có một sự im lặng đến tĩnh mịch...

Cả team vẫn đầy đủ 6 pokemon, tôi đóng list lựa chọn lại. Nhìn xung quanh một lát, tôi đoán mình đang ở trong Tháp Bellsprout. Tuy nhiên, điều lạ là không có bất kỳ NPC (đối thủ của người chơi do nhà sản xuất thiết lập) nào ở xung quanh. Thậm chí kỳ lạ hơn nữa là "trụ cột" ở giữa lại bất động mà không hề lắc lư di chuyển, như thể nó chỉ tựa vào một mặt bên của nó. Không nhạc nền, cảnh vật tĩnh, không cầu thang, không lối đi, tất cả đều không có...

Tôi đi vòng quanh cho một vài phút nhưng dường như không thể tìm thấy một lối ra nào cả. Đây là chắc chắn không phải là một căn phòng. Tôi đã từng nhìn thấy Tháp Bellsprout trước đó, rõ ràng nó không giống với những gì tôi đã hồ nghi ngay từ ban đầu. Tôi đã cố gắng kiểm tra xem trong túi của tôi có Escape Rope hay không, song túi của tôi hoàn toàn trống rỗng. Ngay cả xung quanh cũng không có bất kỳ một pokemon hoang dã nào...

Căn phòng trống và lặng đến tĩnh mịch. Cuối cùng, tôi loay hoay chạy vòng quanh mãi mới tìm thấy một cái thang, hóa ra nó nằm phía sau của "trụ cột". Màn hình chuyển sang màu đen và âm nhạc cuối cùng cũng bắt đầu chơi. Tôi cảm thấy có một luồng khí lạnh đột ngột chạy dọc thân người khi tôi nhận ra giai điệu mà tôi nghe là nhạc nền của bài hát tại Ruins Alph Unown...

Ngay lập tức tôi nhận ra mình đang ở trong một căn phòng tối om, đen nghịch, và chắc chắn một điều là tôi sẽ cần dùng "flash". Nhưng trước hết, tôi cần thay đổi nhạc nền đi để trông đỡ sợ hơn. Tôi mở Pokegear lên nhưng nó lại báo rằng không có thẻ Radio, hoặc thậm chí là một thẻ điện thoại cũng không. Chỉ có một thẻ trainer card của nhân vật Gold mang tên "..." từ trước đó (mà ngay sau đây tôi sẽ gọi nhân vật của tôi là Gold kể từ bây giờ). Tôi chỉ còn biết đứng yên lặng trong khung cảnh màu đen tối om đó với bản nhạc nền rùng rợn. Tôi chợt nhớ lại Cyndaquil của tôi có Flash, thế nên tôi đã tắt Pokegear của tôi và sử dụng Flash của Cyndaquil. Tôi không thấy bất kỳ thông báo nào nói rằng "HURRY đã sử dụng Flash!" Hoặc bất cứ điều gì như thế. Phòng chỉ trở thành ánh sáng như việc nó nhất định phải cần như thế, và tôi nhanh chóng hối tiếc điều tôi vừa làm. Một căn phòng lạnh lẽo với màu máu đỏ thẫm cùng một con đường màu xám xuôi dọc hướng về phía Nam. Chẳng có bất kỳ một bậc thang hay lối đi nào khác ngoài dãy hành lang sâu hút đó. Tôi không có lựa chọn nào khác nên đành đi về phía nam xuôi theo con đường. Màn hình cứ tối đi theo mỗi 20 bước chân (hoặc hơn) khi tôi lần mò trong bóng tối đi dọc theo con đường, trãi qua hàng hàng lớp lớp cột, ở cuối con đường có một bảng hiệu. Tôi đọc các dấu hiệu trên bảng. Trên đó chỉ ghi vẻn vẹn dòng chữ: "TURN BACK NOW". Đột nhiên, tôi bị bắt buộc phải trả lời là Yes/No trong khi hoàn toàn không có câu hỏi nào được đặt ra từ trước đó. Tôi đã chọn YES nhưng tôi hoàn toàn không biết những gì nó đã yêu cầu. Rồi đột ngột màn hình lại bị đen đi một lần nữa, âm thanh đột ngột to hơn rồi bỗng dưng im bặt. Một vài giây sau đó, âm nhạc đã được thay thế bằng một thứ âm thanh trông có vẻ gần giống với bài nhạc nền Poke Flute. Lần này tôi đang ở trong một căn phòng tối. Tuy bóng tối không lạnh lẽo và tĩnh mịch nhưng cũng mờ ảo với chút ánh sáng mờ nhạt đủ để tôi nhận ra mình vẫn đang ở trong căn phòng tối khi nãy. Tôi cố hít một hơi thật sâu rồi thở nhẹ và nhờ Cyndaquil của tôi và sử dụng Flash một lần nữa. Đột nhiên, nó thông báo rằng: "HURRY đã ngất xỉu!". Điều kỳ lạ kể từ khi tôi nhìn thấy Cyndaquil của mình, tôi không thấy nó bị trúng độc hay bị bất cứ trạng thái nào khác ngoại trừ việc chỉ còn 1 HP và rõ ràng là nó cũng không trong trạng thái chiến đấu. Tôi đã kiểm tra các Pokemon tôi lại một lần nữa và phát hiện ra rằng Cyndaquil đã không còn ở bên tôi. Sau đó, tôi bắt đầu kiểm tra team của mình thì phát hiện đám Unown đã được thay thế bằng Unown Level 10 với màu mắt không phải màu trắng nữa mà mang một màu đỏ như màu máu. Tôi lại tiến hành kiểm tra từng Unown và phát hiện ra chúng cũng đánh vần thành một cụm từ. Tôi toát mồ hôi khi chúng được ghép thành từ: "HE DIED"...

Cảnh vật xung quanh một lần nữa lại thay đổi. Khung cảnh được thắp sáng lên làm lộ ra hình ảnh một căn phòng như được bao phủ bởi 4 quãng trường lớn bọc lớp ngoài và tôi bị kẹt ở bên trong.

Các bức tường của căn phòng đó được bố trí những viên gạch có màu xám. Rõ ràng là tôi bị kẹt ở giữa, không có lối ra vì chúng đã bị bịt kín lại. Bên ngoài căn phòng đó là một loạt các ngôi mộ tương tự như tại tòa tháp của thị trấn Lavender trong Pokemon Red/Blue. Tôi đã đi bộ xung quanh căn phòng nhỏ nơi tôi bị "tạm giam" đó và ấn A liên tục nhưng không có gì xảy ra. Rõ ràng là không có lối thoát. Đến giờ tôi đã có thể kết luận rõ ràng rom game này đã bị một tên hacker khốn kiếp nào đó sửa một cách tàn nhẫn và bán nó cho GameStop. Song, điều đó cũng không ngăn cản sự tò mò tột cùng của tôi. Tôi lại dấn thân vào cuộc phiêu lưu để xem còn trò ma mảnh nào mà người chơi trước đã vẽ sẵn ra cho người chơi sau (mà hiện tại là tôi) khám phá...

Tôi kiểm tra hồ sơ của "..." một lần nữa và kinh hoàng nhận ra rằng...Nhân vật người chơi của tôi - Gold - đã bị mất 2 cánh tay.Vẻ mặt của anh thoáng buồn thương, trống rỗng. Đôi mắt bắt đầu đổ máu. Hai hàng lệ máu chảy xuống từ khóe mắt anh làm tôi thấy hãi hùng.Tôi cũng không biết phải mô tả thêm thế nào nữa.Rồi đột ngột nó thông báo rằng Gold đã đạt được 24 huy chương.Điều này rõ ràng là không thể nào xảy ra vì tối đa chỉ giành được 16 huy chương là cùng...

Sau một vài phút tự hỏi một cách vô bổ, nhân vật của tôi đột nhiên xoay tròn như sử dụng Escape Rope nhưng thay vì bay lên như thiết lập của game thì nhân vật của tôi lại xoay tròn xuống từ từ, như thể chìm dần đi. Thời điểm mà màn hình và âm nhạc dừng lại, một lần nữa tôi lại ngỡ ngàng. Thay vì có màu đỏ (hoặc cam tùy theo mắt các bạn nhận xét) bình thường, nhân vật của tôi lại có màu hoàn toàn trắng, bao gồm cả làn da của mình. Như thể nhân vật của tôi đến từ các trò gameboy của Red/Blue với màu trắng đen cổ điển chứ không phải đã được tô màu bình thường từ trước đó. Một lần nữa, tôi lại tiếp tục kiểm tra hồ sơ của mình, và bây giờ, nhân vật của tôi trong thẻ trainer lúc này có màu trắng với đôi mắt đỏ ngấn lệ máu, Gold cũng đã mất 2 chân của mình lẫn đôi tay.Tôi thực sự bối rối khi một lần nữa nó thông báo rằng Gold có 32 huy chương. Rõ ràng điều này hẳn là dẫn đến một điều gì đó cực kì quan trọng. Hẳn là rất khủng khiếp...
Từ lúc sa vào trò chơi đầy kịch tính rùng rợn này, tôi cứ phải liên tục kiểm tra Pokemon của tôi. Nó như một sự thách thức, một sự đánh đố trí tò mò của tôi, cũng như làm tôi phải cảnh giác liên tục không biết liệu đằng sau tất cả những việc này có còn một trò ma mãnh nào nữa không...
Lần này, những pokemon trong đội của tôi gồm có 5 Unown có Lv 15 và một Celebi có Lv 100. Đám Unown lần này lại như thách thức tôi một lần nữa khi chúng ghép lại thành từ "DYING" (Nghĩa là: chết) còn Celebi của tôi là một Shiny Celebi. Nhưng không, có gì đó thật khác thường. Có gì đó thật ma mị và đầy quỷ quái. Celebi của tôi chỉ có một nửa thân người, một mắt, một râu và một cánh tay. Chiếc râu màu xanh còn lại cong xuống một cách đáng thương trên con mắt buồn ngân ngấn lệ máu. Celebi của tôi chỉ còn một chiêu thức tấn công duy nhất...Perish Song (Khúc ca tử thần).Sau hàng loạt cố biến, khung cảnh xung quanh tôi một lần nữa lại thay đổi. Tôi vẫn thấy mình đang ở trong Sprout Tower với trụ cột chính của tòa nhà vẫn đứng im lìm bất động như trước. Song, mọi thứ đều có màu đỏ, một màu đỏ tươi như màu máu tỏa ra từ tứ phía của căn phòng, kể cả một hành lang dài cũng đỏ lịm. Tôi tiếp tục đi dần về phía bắc. Con đường cứ như dài đến vô tận. Rồi tôi gặp vài NPC mang hình dáng phụ nữ và nam giới ở 2 bên đường, họ xếp hàng và đứng đó, im lìm. Tôi cố gắng bắt chuyện với họ nhưng không được...

Họ chỉ có một màu trắng. Cứ như thể họ bước ra từ một ti vi trắng đen thời xa xưa vậy. Tôi cứ đi mãi miết tiếp tục cho đến cuối con đường. Red đang đứng sẵn ở đó đợi tôi. Như một sự thiết lập được định sẵn. Nhân vật của tôi đã tự động đi đến đó và giao đấu mà tôi không phải ấn bất kỳ một nút di chuyển nào hết. Cứ như đây là một trận đánh định mệnh. Một sự sắp đặt từ trước đó của người chơi trước - kẻ đã viết nên trò chơi tàn bạo này. Một lần nữa âm nhạc lại nổi lên. Vẫn là âm thanh ghê rợn của bài nhạc nền Unown Radio nhưng lần này nó bị chơi ngược.Nhân vật Gold của tôi xuất hiện trong trận chiến với nước da trắng, mắt đẫm máu và mất đôi tay. Trong khi hình tượng nhân vật Red vẫn như ở các bản G/S/C trước đó...

Một dòng thông báo đơn điệu chỉ muốn nói ngắn gọn rằng: "Muốn chiến đấu!". Nó cũng không thông báo gì thêm. Tôi chỉ biết người mình đang phải đối đầu là Red vì anh ta được mô phỏng từ nhân vật cùng tên, ngoài ra nó cũng không thông báo tên anh ta là gì...

Cả 2 chúng tôi đều chỉ có 1 PKM cho riêng mình. Điều lạ là đám Unown đã biến đâu mất. Shiny Celebi của tôi xuất hiện với một thân hình chỉ còn 1 nửa đầy vẻ ma quái vốn có của nó. Chắc hẳn các bạn đã biết khi một Shiny Pokemon xuất hiện sẽ đi kèm thêm những âm thanh tuyệt hảo. Nhưng lần này thì không. Shiny Celebi của tôi xuất hiện lại đi kèm với nhiều âm thanh khác nhau, vô cùng hỗn tạp, tạo thành một thứ âm thanh như những tiếng kít vào nhau rất chói tai. Red cũng đã gọi Pokemon của anh ra để chiến đấu. Ai cũng sẽ đoán ra ngay đó là một con Pikachu. Nhưng lần này, Pikachu của Red lại mang một vẻ mặt u buồn với những giọt nước mắt còn long lanh đang rơi xuống. Pikachu của Red sở hữu Lv 255. Và cuộc chiến bắt đầu...

Thay vì thanh công cụ trình đơn sẽ là Fight/Item/PKMN/Run thì lần này tất cả những điều đó đã không xuất hiện. Nó chỉ thông báo duy nhất "Bạn chỉ có quyền tấn công" mà thôi. Thông thường thì Shiny Celebi của tôi với Lv 100 sẽ được tấn công trước. Nhưng Pikachu của Red với Lv 255 đã thi triển đòn tấn công trước tôi. Chuyện này hết sức hiển nhiên...
"Pikachu đã sử dụng CURSE!"(Một chiêu thức của hệ Ma có nghĩa là "Lời nguyền") để làm giảm tốc độ di chuyển của bản thân và tăng cường sức mạnh vào tấn công và phòng thủ. Điều này khiến tôi hơi hoài nghi vì Pikachu không thể nào có thể sử dụng chiêu thức này. Nhưng một khi đã mắc kẹt trong trò chơi ma quái này thì không gì là không thể xảy ra được nữa...

"Celebi sử dụng Perish Song" - trong 3 lượt đấu cả 2 PKM sẽ bị hạ gục, rõ ràng tôi không còn sự lựa chọn nào khác vì Celebi của tôi chỉ có đúng 1 chiêu thức duy nhất đó mà thôi...

Không có bất kỳ một hình ảnh động nào, thanh trình đơn cũng không chạy. Tất cả dường như bị mắc kẹt trong một cuộc chiến mà chỉ có Sinh hoặc Tử và không có lối thoát. Pikachu đã tiếp tục sử dụng FLAIL(một chiêu thức khiến cho đối thủ lơ là trong các cuộc tấn công và nó càng công hiệu khi HP của bản thân trong tình trạng ít ỏi dần). điều này chỉ càng làm cho Pikachu trở nên mạnh mẽ hơn. Celebi vẫn tiếp tục sử dụng Perish Song (Khúc ca tử thần) - nhưng không có gì xảy ra ngay sau đó. Pikachu đã thi triển đòn tấn công FRUSTRATION! (Sự thất vọng)...Celebi của tôi bị trọng thương một cách nghiêm trọng - chỉ còn dưới 10HP. Celebi của tôi đột nhiên sử dụng Pain Split! (chia đôi nỗi đau). Tôi không hề biết Celebi của tôi có chiêu thức đó. Chắc hẳn Celebi của tôi đã tự ý thi triển đòn vừa rồi mà ngay cả tôi cũng không có quyền kiểm soát. Bây giờ cả Pokemon của tôi và Pikachu đều có số HP bằng nhau là khoảng 150. Trận chiến cũng đã sắp đến hồi kết thúc...

Trận chiến vẫn tiếp tục diễn ra khi Pikachu sử dụng MEAN LOOK! - Đó là một chiêu thức giữ cho Pokemon đối phương không thể rời khỏi trận đấu được. Điều này thật vô nghĩa trong khi tôi chỉ có duy nhất Celebi mà thôi.Theo như dự kiến, sau 3 lần tung chiêu thức, Celebi của tôi sẽ ngất xỉu do tác dụng của Perish Song (Khúc ca tử thần).Nhưng. Một thông báo đã nói rằng: "Celebi của tôi đã chết". Điều này quả thật kỳ lạ. Thay vì Celebi của tôi sẽ rời khỏi màn hình dần dần theo các chuyển động thông thường thì lần này nó lại biến mất hoàn toàn vào hư không. Cứ như thể nó chưa từng tồn tại ở đó. Và cũng chẳng hiểu sao Pikachu của Red lại tăng chỉ số HP lên lại trong khi với ảnh hưởng của Perish Song thì nó phải bị thiệt hại nặng nề như tôi. Một thông báo tiếp theo lại xuất hiện, Pikachu đã sử dụng một chiêu thức thứ 5, vượt quá giới hạn 4 chiêu thức mà mỗi Pokemon có thể học được trong trận chiến khi giao đấu. Pikachu sử dụng DESTINY BOND - một chiêu thức nữa của hệ Ma mà nếu Pokemon nào sử dụng thì khi nó bị ngất đi thì Pokemon đối phương cũng sẽ bị ngất theo. Điều đó có nghĩa là Pikachu cũng sẽ chết theo. Với một hình ảnh động chậm nhạt màu dần, Pikachu được thông báo là đã chết. Rõ ràng, tôi là người chiến thắng. Lúc này, Red với thân thể trắng nhợt nhạt xuất hiện và chỉ nói: "........". Tôi cũng không hiểu anh muốn nhắn ngủ gì với tôi. Nhưng... Những cảnh tượng rùng rợn tiếp theo cứ đeo bám mãi ký ức của tôi về trò chơi kinh hoàng đầy ghê rợn không dành cho trẻ em này nữa...

Tại thời khắc đó, tôi thoáng bối rối đôi chút khi Red với làn da trắng ma quái đột nhiên bị mất đầu, chẳng để lại gì khác ngoài cơ thể trong suốt của mình. Cuộc chiến đã kết thúc cùng với âm nhạc. Sau một phút giây bàng hoàng, tôi như bừng tỉnh trở về với thực tại. Tôi lại lật đật kiểm tra hồ sơ thông tin. Lúc này Gold trông có vẻ ma mị hơn khi chỉ còn hình ảnh đầu của anh ta với đôi mắt buồn thương sầu thảm, một khoảng tối lặng sâu trong đôi mắt vô hồn. Mẫu tin lại thông báo rằng Gold đã đạt được 40 huy hiệu. Với tôi những huy hiệu lúc này chẳng còn là điều đáng để lo lắng nữa. Đầu óc tôi thoáng nghĩ xa xăm. Quả thực. Chẳng còn lại gì. Tất cả dường như thật bẽ bàng. Tôi thoáng rùng mình trầm tư đôi chút nghĩ về những gì đang diễn ra.

Chẳng phải tác giả của trò chơi này muốn thông báo rằng "Chẳng có ai là người đứng đầu mãi mãi. Chẳng có vinh quang nào mà không lụi tàn...Chẳng có con đường nào mà không có điểm dừng kết thúc. Tất cả rồi cũng lụi tàn. Như "Chẳng còn gì khác hơn được nữa". Sau đó tôi lại kiểm tra những Pokemon của tôi. Shiny Celebi của tôi đã biết mất và thay vào đó là đám Shiny Unown với màu mắt đỏ thẫm màu máu. Chúng cũng gồm 6 con có Lv 20 và được ghép lại thành: "NOMORE" (Nghĩa là: "không còn gì thêm nữa"). Sau cuộc chiến rùng rợn. Tôi đoán tất cả đã kết thúc cho một cuộc hành trình và sẽ chẳng còn gì tiếp theo đâu. Âm nhạc cũng chẳng còn được phát nữa. Nhưng những dư âm của tiếng nhạc rùng rợn như đeo bám tâm trí tôi khiến tôi cứ ngỡ như đâu đó vẫn còn những âm thanh của nhạc điệu. Cảnh vật đã thay đổi. Tôi đã trở lại căn phòng của tôi như mới đầu chơi game của các phiên bản bình thường - phòng của tôi ở New Back Town. Tôi đã nghĩ mọi chuyện đã kết thúc. Nhưng tôi đã nhầm...

Tên khốn khiếp sáng tạo nên trò chơi ma quỷ này chắc chắn sẽ không dừng lại chỉ ở bấy nhiêu. Tôi bắt đầu "đi" quanh căn phòng để tìm hiểu xem còn có thể có chuyện gì xảy ra. Ở đây tôi dùng từ "đi" bởi lẽ chân tôi không hề di chuyển, cứ như cảnh vật xung quanh thay đổi theo tôi. Tưởng chừng tôi đang bay là là trên mặt đất thì đúng hơn. Cứ như thể tôi là một bóng ma cô độc trong các phiên bản Rom PKM Pearl/Diamond. Một bóng ma gần như vô hình, trong suốt, chỉ còn vài đường nét mờ ảo xác định được rõ đó là tôi - một Gold đau khổ và tuyệt vọng. Chẳng có một âm thanh nào. Chẳng có một dấu hiệu gì. Chẳng có động tĩnh. Tất cả chìm vào im lặng. Cứ như sự lãng quên vô bờ bến. Im lặng đến tĩnh mịch và đáng sợ pha chút rùng rợn vì hình ảnh ma quái trong suốt của nhân vật Gold cứ bay là là trên mặt sàn nhà. Tôi lần mò xuống cầu thang. Bịch. Âm thanh chuyển cảnh rợn người làm tôi hơi giật mình. Nhà dưới vẫn thế, bàn ghế, nhà bếp. Tất cả đều vẫn còn nguyên vẹn. Song chỉ có một điều...

Mẹ của tôi (nhân vật Gold) không có ở nhà mà thôi. Tôi tự hỏi Mẹ đã đi đâu? Tại sao căn phòng lại chẳng có ai? Tôi muốn ra khỏi nhà để xem có chuyện gì xảy ra tiếp sau đó. Nhưng rõ ràng tôi không mở cửa được. Lúc này tôi mới hiểu nhân vật của tôi đã trở thành một hồn ma thật sự. Anh ta đi xuyên qua tường. Căn phòng nhà dưới cứ như trôi lên phía trên còn tôi như trôi dần về phía dưới. Tôi cứ đi mãi đi mãi đi mãi. Nói là đi. Nhưng thực chất giống như cảnh vật đang trôi chậm dần dần lên trên mà thôi. Những thứ quái đảng đang diễn ra trước mắt tôi đầy kinh dị và rùng rợn. Những khoảng không giữa trắng, vàng và đen cứ thay phiên nhau trải dài trên nền tối. Bóng ma Gold cứ lướt đi mãi mãi về phía nam. Cứ như thế, cứ lướt đi như thế. Bóng ma cứ di chuyển chậm dần, chậm dần và mãi mãi như thế. Cứ như thể sẽ chẳng thấy đích đến. Cứ như thể sẽ chẳng thấy lối mòn. Thứ duy nhất tôi còn cảm nhận được bóng ma đang di chuyển chính là sự thay đổi những mảng màu tối dưới sàn nhà liên tục từ trắng sang vàng và đến sẫm đen. Thoáng chốc, bóng ma Gold dừng lại. Có một cái gì đó ở phía dưới. Tôi di chuyển nhân vật của mình đến đó. Thì ra đó là Gold - một Gold bình thường, như thể tôi không còn là Gold nữa mà người đứng trước mặt tôi mới là Gold thực sự. Tôi chỉ như một bóng ma lặng lẽ đứng nhìn hình hài của mình đang đối diện và lặng lẽ mỉm cười trong không gian tĩnh lặng mờ mịt ảm đạm u buồn. Gold "thật" và tôi - hồn ma của Gold, đang đứng đó lặng lẽ nhìn nhau. Những điều buồn tủi khiến cho không gian quanh tôi lây lất khó chịu tột cùng. Những câu hỏi tự bản thân tôi liên tục đặt ra khiến tôi cứ trăn trở trong những mơ hồ nối tiếp.

Tại sao? Cái gì? Lý do gì? Ý nghĩa thật sự mà tên cuồng tín đã tạo ra trò chơi ma quái này là gì?. Một cơn gió buốt thổi qua khiến tôi cảm thấy hơi gai lạnh sống lưng của mình. Có một âm thanh thình lình vang lên ngoài cửa sổ trong đêm đang lặng. RẦM! Thì ra là gió thổi mạnh làm va đập cửa sổ. Tôi hơi giật bắn người nhưng cũng kịp hoàng hồn bình tĩnh trở lại. Tâm trí tôi thôi đi lang thang trong suy nghĩ mà trở lại với trò chơi. Khi tôi - lúc này đang là hồn ma của Gold, bắt đầu nói chuyện với nhân vật Gold đối diện. Đột nhiên thông báo xuất hiện, nó bảo hồn ma Gold đã nói: "Vĩnh Biệt" (Goodbye Forever).Một dòng tin kèm theo với những dấu ba chấm bỏ lửng: "..........." Rồi đột nhiên biến mất. Tất cả cũng biến mất theo. Hồn ma Gold đột nhiên xoay vòng tròn như thể đang chìm xuống dần dần, dần dần. Một thông báo khác hiện ra: "??? đã sử dụng NIGHTMARE (Cơn ác mộng). Mọi thứ chìm ngập dần trong bóng tối bủa giăng phủ quanh tất cả. Sau cuộc gặp gỡ, không gian thay đổi, tôi trở lại căn phòng bạc trắng đầy những ngôi mộ. Hoặc chí ít có thể ví rằng tôi đã trở lại nghĩa trang đó nhưng nó không có vẻ ma quái cho lắm, cũng chẳng còn âm thanh chạm tường tạo ra những tiếng ồn nữa. Tất cả chìm trong im lặng.
Tôi kiểm tra hồ sơ cá nhân của mình một lần nữa. Nhưng không, chẳng còn hình hiển thị hồn ma Gold ở đó nữa, chẳng có gì, trống trãi và rỗng tuếch. Tôi cũng chẳng còn huy hiệu nào và các thủ lĩnh gym của các vùng cũng biến mất mà thay vào đó là những chiếc đầu lâu.
Tôi tiến hành kiểm tra team Pokemon của mình để xem còn có điều gì xảy ra nữa, ở đó có 6 con Unown Shiny với màu mắt đỏ như màu máu, chúng có Lv 25.
Tôi run rẩy ráp những cụm từ chúng ghép thành lại: "IMDEAD". Vừa đóng túi hành lý lại, một thông báo hiện ra vỏn vẹn trong căn phòng giá lạnh xiết buốt. Những văn tự cổ thông báo rằng: "R.I.P........"

Căn phòng đó là một ngôi mộ lớn, hay nói chính xác hơn nó là một nghĩa trang lạnh lẽo u buồn. Ở giữa phòng là ngôi mộ của Gold được bao quanh bởi những nấm mồ của các huấn luyện viên khác của các vùng, với một màn sương ma mị đầy kì dị trôi bồng bềnh chết chóc.
"Gold đã chết! Có lẽ là vài năm sau kể từ trận chiến với Red huyền thoại. Anh là một nhà huấn luyện Pokemon trẻ tuổi, bất chấp cả những nổ lực và cố gắng chinh phục rất nhiều huy chương để trở thành bậc thầy Pokemon vẫn không thể thoát khỏi số phận của con người - cái chết. Để rồi những nổ lực của anh cũng dần bị lãng quên trong những thế hệ trò chơi tiếp theo..."

Những gì cuối cùng còn sót lại mà trò chơi nhắn gởi khiến tôi không thể nào quên được. Nó như một nỗi ám ảnh to lớn đeo bám tâm hồn tôi. Tôi đã cố gắng cài đặt lại trò chơi nhưng những điều tương tự lại xảy ra một lần nữa. Tôi đã ném rom game đi để có thể từ bỏ cơn ác mộng đầy kinh hoàng nó mang đến. Sau những trải nghiệm đó, tôi đã bắt đầu cảnh giác hơn, không còn tin vào những mánh lới quảng cáo từ những ký tự ma mị Unown nữa. Trước kia tôi cứ ngỡ chỉ có thế hệ đầu tiên mới xảy ra những việc kỳ lạ, những truyền thuyết, những huyền thoại xoay quanh câu chuyện bí ẩn của tòa tháp ma và Missingno kì lạ. Nhưng lần này, chính mắt tôi, chính tai tôi và kể cả đôi bàn tay này đã cảm nhận hết những điều ghê rợn của thế hệ game thứ 2 mang đến. 

Video đây :v enjoy

https://www.youtube.com/watch?v=_MISMtpi7D8

Bonus:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro