Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi ngủ, Tử Du tắt đèn, mò mẫm bò lên giường, vươn tay ôm Sa Hạ vào lòng.

Hơn nửa tháng không gặp, không phải cô không muốn làm chút chuyện xấu. Chỉ là vợ bôn ba suốt một ngày, eo đau lưng mỏi, sao cô lại nỡ bắt nạt chị thêm cho được?

“Vợ, eo còn đau không?” Tử Du hỏi, rồi duỗi tay xoa xoa phần sau eo cho Sa Hạ, thoáng đau lòng, “Nếu máy bay bay nhanh chút nữa thì tốt quá rồi.”

Đỡ cho vợ cô phải ngồi suốt một hai tiếng đồng hồ, tay chân không thể duỗi thẳng, lưng còn bị đau.

“Giờ đỡ rồi.” Sa Hạ thuận thế vùi vào hõm vai Tử Du, ý làm nũng hết sức rõ ràng, “Cổ hơi mỏi, hình như lúc ngồi xe ngủ bị đơ.”

“Em xem xem.” Tử Du nói, rồi dùng tay nhẹ nhàng mơn trớn sườn cổ Sa Hạ, sau đó cúi đầu, hôn lên nơi vừa lướt qua.

Xúc cảm ấm áp truyền từ sau cổ, tê tê dại dại, thoải mái đến mức đầu óc không cách nào nghĩ được chuyện gì khác, ngay cả cảm giác đau cũng bị cưỡng chế mà giảm đi nhiều.

“Tử... Tử Du, em đừng hôn.” Giọng Sa Hạ thoáng run rẩy. Cô vô cùng nhạy cảm, đụng chạm như vậy tựa như dùng lông vũ phất trong lòng, ngứa ngáy đến khó chịu nhưng lại muốn càng nhiều.

Tử Du nghe vậy bèn ngẩng đầu, thấy hai má Sa Hạ vì động tình mà ửng hồng, lại nhịn không được dán mặt lên cọ cọ.

“Vợ, mai em sinh nhật.” Tử Du nhỏ giọng thì thầm bên tai, “Chị có chuẩn bị quà cho em chưa?”

Cô quá mức mong chờ, mới rồi đã lục qua hành lí của Sa Hạ, tiếc là không tìm được gì cả.

“Đương nhiên.” Sa Hạ đáp mà chẳng cần phải nghĩ ngợi, lại hỏi, “Là sinh nhật hai mươi bốn tuổi sao?”

“Ò, hình như vậy.” Tử Du từ khi trưởng thành đã không còn nhớ rõ số tuổi của bản thân. Nghe Sa Hạ hỏi, cô đành phải xòe tay đếm đếm rồi trả lời, “Vâng, năm tuổi*.”

[*Là năm tuổi chứ không phải năm tuổi =)) Ví dụ năm nay năm dần thì bạn nào tuổi dần thì gọi là năm tuổi.]

“Năm tuổi?” Sa Hạ ngẩn ra, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này, “Bắt đầu tính từ ngày mai sao?”

Tử Du gật gật đầu, ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Người ta nói năm tuổi sẽ rất xui xẻo.”

“Không tới nỗi đi?”

“Em không muốn vợ lây xui xẻo.”

“Ừ.”

“Tụi mình vừa mới ở bên nhau, em không muốn xui xẻo.”

Sa Hạ nghe Tử Du nghiêm túc nhắc mãi thì không khỏi buồn cười, bèn nâng mặt cô nàng lên, hôn một cái.

“Sẽ không xui xẻo.”

Tử Du bỗng giật mình, đôi tay ôm lấy Sa Hạ lại càng siết chặt.

Cô giờ rõ ràng là người may mắn nhất trên đời, xui xẻo ở đâu ra?

Một đêm mộng đẹp.

Sáng hôm sau, khi Sa Hạ tỉnh lại thì bên gối đã chẳng còn ai. Cô cầm lấy điện thoại, xem mớ tin nhắn chất chồng của Tử Du theo thói quen, trong đó còn xen lẫn cả vài tin bày tỏ sự kinh ngạc đến từ Kim Đa Hân.

Đa Hân: Sa Hạ, chị tham gia show tình cảm à?

Đa Hân: Không phải chứ. Chị vậy mà lại muốn cùng Tử Du tham gia chương trình khoe chuyện yêu đương?

Đa Hân: Bội phục, bội phục.

Đa Hân: Đúng rồi, có một chuyện quên kể cho chị. Nếu chị nghe xong chắc cũng sẽ cảm thấy rất hả hê!

Tin nhắn đến đây đột nhiên im bặt.

Sa Hạ nhìn đồng hồ, đã là nửa giờ trước. Cô nhíu mày, không hiểu sao Đa Hân chỉ kể có một nửa.

Sa Hạ: Tin gì cơ?

Tin nhắn gửi đi hai phút thì Đa Hân đã hồi âm.

Đa Hân: Mới rồi đi ăn sáng, quên nói cho xong ahaha.

Đa Hân: Chính là cái cô Trịnh Giai Giai lúc trước làm khó Tử Du đó, chị còn có ấn tượng không?

Đa Hân: Nghe nói vợ đạo diễn không chịu buông tha cô ta, yêu cầu cả giới đạo diễn cạch mặt, ngay cả bộ phim cách mạng lúc trước quay cũng phải cắt hết các cảnh có cô ta đi.

Sa Hạ đọc tin nhắn xong, tâm tình đột nhiên trở nên khá phức tạp.

Sa Hạ: Vậy giờ cô ta sao rồi?

Dù sao cũng đã đoán được phần nào. Diễn viên bị cả giới đạo diễn cạch mặt, trên người lại mang tiếng bê bối khó nghe, cơ bản đã không còn cơ hội được mời đóng phim nữa.

Đa Hân: Nghe nói cô ta giải nghệ, ra nước ngoài.

Đa Hân: Hình như là cặp với một fan giàu có.

Sa Hạ thầm thở dài một hơi. Cô nhớ người kia lúc mới vào giới cũng xem như ngay thẳng, đáng yêu, không ngờ sau này lại vì tiếng tăm mà không từ thủ đoạn, đã dần quên đi bản tâm. Sa Hạ không khỏi thổn thức.

Sa Hạ: Giới giải trí là cái chảo nhuộm khổng lồ.

Sa Hạ: Chúng ta chỉ có thể quản cho tốt bản thân mình.

Đa Hân tỏ vẻ tán đồng mà gửi một meme gật đầu.

Sa Hạ: À, em với đàn chị Chí Hiếu giờ đến đâu rồi?

Thời gian trước Sa Hạ có gặp Đa Hân trong một buổi lễ trao giải khá long trọng. Cô nàng này thoạt trông như trắng đêm không ngủ, hốc mắt thâm quầng nghiêm trọng. Hỏi mới biết thì ra Chí Hiếu túm lấy cô nàng học bấm huyệt cả một đêm.

Đa Hân: Bữa sáng ở bệnh viện ăn rất ngon.

Đa Hân: [hình ảnh]

Sa Hạ ấn mở lớn ảnh. Trên bàn là sữa đậu nành cùng bánh quẩy rất thường thấy, cố tình trong ảnh lại còn lọt vào một đôi tay cùng với chiếc áo blouse trắng. Các ngón tay thon dài, tinh xảo, rõ ràng người này chính là Chí Hiếu.

Sa Hạ: Hai người ở bên nhau?

Đa Hân: Xem như đi.

Đa Hân: Chính là luyện bấm huyệt có đôi khi rất dễ... luyện đến bốc lửa.

Sa Hạ cứng họng. Bấm huyệt mà có thể học suốt một đêm thì...

Sa Hạ: Em với đàn chị cũng thật lợi hại.

Đa Hân: ...

Đêm đó, đoàn phim tổ chức mừng sinh nhật.

Tử Du không để lộ ngày sinh, nhưng khổ nỗi các nhân viên lại quá nhiệt tình, đặt bánh kem rồi cả đám còn nói muốn tổ chức sinh nhật cho cô.

Nghĩ đến Sa Hạ còn chờ mình ở khách sạn, Tử Du cũng chẳng còn bụng dạ nào mà ăn bánh kem. Phối hợp hát mừng sinh nhật, lại cắt bánh xong, cô lập tức lo lắng vọt về khách sạn.

Sa Hạ ban ngày đã đi ra ngoài dạo một vòng, lúc về mua chiếc bánh nhỏ bằng cỡ bàn tay. Cô nghĩ hai người tổ chức sinh nhật, bánh kem chỉ là hình thức thôi, quá lớn ăn cũng không hết, tốt nhất vẫn đừng nên lãng phí.

Tiệm bánh biết cô sắp mừng sinh nhật nên còn tặng riêng hai cây pháo hoa hình tim. Nếu châm từ giữa sẽ tí tách cháy sang hai bên thành trái tim, trông vừa lung linh lại lãng mạn.

Mà bên kia, Tử Du một đường chạy như điên, gần đến cửa phòng lại đột nhiên cảm thấy bồn chồn. Cô gõ gõ cửa, sợ phá hỏng bất ngờ mà Sa Hạ chuẩn bị nên còn nhỏ giọng hỏi: “Vợ à, em vào được không?”

“Được.” Sa Hạ trả lời vô cùng dứt khoát.

Bàn tay nắm thẻ phòng của Tử Du run run. “Bíp” một tiếng, cô đẩy cửa, lọt vào tầm mắt lại là cả phòng tối đen như mực.

Bài hát mừng sinh nhật quen thuộc vang lên, Sa Hạ bê bánh kem từ trong phòng chậm rãi bước ra. Trên bánh kem có cắm nến, pháo hoa cháy bùng, tỏa ra sắc màu ấm áp, mơ hồ soi sáng nụ cười của Sa Hạ.

Tử Du ngây ngốc nhìn cảnh tượng ấy, trong nháy mắt, cô thiếu chút nữa đã cho rằng Sa Hạ chính là món quà dành cho mình.

“Ước một điều đi.” Sa Hạ cười cười với cô nàng còn đang ngơ ngác, “Không được nói ra.”

Tử Du vội nhắm mắt, cầu nguyện một điều ước trước khi ngọn nến cháy tàn...

Một điều ước đã liên tục suốt tám năm.

Lát sau, cơm no rượu say. Tử Du tiện tay thu dọn bát đĩa, lại thấy chị vợ nhà mình lấy ra một chiếc chìa khóa rồi quẳng sang cho cô.

“Quà sinh nhật.”

Sa Hạ vờ tỏ vẻ nhẹ nhàng, dù món quà này đã ngốn gần hết số tiền tiết kiệm cô vất vả tích góp bao nhiêu năm qua.

“Chìa khóa xe?” Tử Du cúi đầu nhìn thoáng qua logo trên chìa, “Chắc mắc lắm?”

“Cũng... cũng đỡ.” Sa Hạ nói mà thấp thỏm, “Em không có xe, cũng không tiện lắm.”

“Cảm ơn vợ.” Tử Du nhấp nhấp môi, không từ chối ý tốt của Sa Hạ.

“Không cần cảm ơn mà.” Sa Hạ thẹn thùng quay mặt đi, “Hôm nay em lớn nhất, đương nhiên phải thực hiện tâm nguyện của em.”

“Vợ, vậy nếu em còn một tâm nguyện nữa thì chị cũng có thể giúp em thực hiện sao?”

“...”

Lát sau, Sa Hạ và Tử Du cùng súc miệng trong phòng tắm.

[Tui: đọc tới đó ai hỉu gì hong 🌚]

Sương khói mịt mờ, Tử Du chỉ nhìn vào tấm gương nửa người mà ánh mắt cũng đã thay đổi ý vị. Cô nhổ nước súc miệng, vòng tay ôm eo Sa Hạ, xoay một cái đã đè người lên bức tường pha lê trong lòng tắm.

“Vợ, em...” Tử Du thấp giọng thở dốc, thân thể dán sát Sa Hạ, cọ thật nhẹ như có như không.

Trong đầu Sa Hạ “bụp” một tiếng, suy nghĩ trống rỗng, chỉ còn cảm giác cả người lại trở nên khô nóng.

“Tử Du, không phải vừa mới... mới...” Cô còn chưa dứt câu thì bọt kem đánh răng mang vị dâu tây đã bị Tử Du chặn hết.

Nhẹ nhàng vui vẻ cả đêm, Tử Du như bị quá khích, nhất quyết phải bù lại hết những đêm đã bỏ lỡ.

*

Đi thăm Tử Du về, Sa Hạ lại khôi phục lịch làm việc, nghỉ ngơi như cũ. Ngoại trừ những công việc bất chợt nhận được thì thời gian còn lại cô đều dành vào việc quay video.

Từ sau khi xác nhận sẽ tham gia gameshow, phản ứng về cô trên mạng cũng tốt xấu đan xen. Có người nói cô vì muốn nổi tiếng mà chấp nhận lăng xê tình cảm với Tử Du. Cũng có người tỏ vẻ có thể hiểu, khoảng cách giữa những người có ảnh hưởng trên mạng và nghệ sĩ, diễn viên vốn đã không rõ ràng, tham gia gameshow cũng là chuyện bình thường.

Sa Hạ lại xem như không hề nhìn thấy những lời ấy, vẫn đăng video hướng dẫn trang điểm đúng như lịch thường. Nội dung cô làm đa dạng, phong phú lại ngắn gọn, không lan man, có không ít người qua đường vào hóng chuyện bị hấp dẫn mà chuyển thành fan. Nhất thời, lượt xem các video của Sa Hạ cũng khả quan hơn nhiều.

Mà Tử Du, quay chụp suốt ba tháng, khi về thì Tết Âm lịch đã gần kề.

Trước đó, ban tổ chức chương trình cũng đã lục tục công bố hai cặp đôi còn lại. Thời gian quay chụp sắp đến, biên kịch cũng gửi trước cho Tử Du cùng Sa Hạ kịch bản mấy kỳ.

Lúc nhận được kịch bản, Tử Du đang tắm cho Tiểu Mai.

Tiểu Mai sợ nước, mỗi lần tắm rửa đều như cực hình. Cần phải có người giữ chặt nó, nếu không chắc chắn sẽ nhảy nhót lung tung, khiến bọt biển văng khắp nơi.

“Bình tĩnh!” Lúc này, Tử Du đang giữ chặt Tiểu Mai, để mặc bọt biển dây đầy người còn không quên thương lượng với nhóc con, “Tiểu Mai, bình tĩnh. Tắm xong là có cá khô nhập khẩu ăn.”

Cá khô nhập khẩu là món ăn vặt khoái khẩu của Tiểu Mai. Sa Hạ cũng phối hợp giơ hộp đựng cá khô lắc lắc. Lọc xọc lọc xọc mấy cái, là tiếng vang Tiểu Mai hết sức quen thuộc.

Nhóc con vẫn chưa hiểu được tiếng người, nhưng cũng biết chủ nhân lắc hộp nghĩa là có thể ăn cá khô. Nó rối rắm đảo mắt, bộ lông ướt đẫm, thoạt trông lanh lợi nhưng lại gầy nhom.

Tử Du nhân lúc nó thất thần, vội chụp lấy vòi hoa sen xịt rửa trôi hết bọt biển trên đám lông mèo. Đến khi Tiểu Mai nhận ra, muốn giãy giụa thì người đã sạch sẽ, bị Tử Du dùng khăn tắm bao lấy toàn bộ.

Sa Hạ bước đến gần, thuận thế đút cho Tiểu Mai một miếng đồ ăn vặt, cất giọng khen ngợi: “Ngoan quá.”

Tiểu Mai thỏa mãn, răng rắc cạp đồ ăn, đã sớm vứt hết sự khó chịu khi phải tắm rửa qua một bên.

Thấy Tiểu Mai có đồ ăn vặt khen thưởng, người phụ trách tắm rửa cho nó cũng bắt đầu bất mãn.

“Em đâu em đâu?” Tử Du dùng bả vai cọ cọ Sa Hạ, “Vợ, của em đâu?”

Sa Hạ hết cách, đành phải ngửa đầu tặng cho cô nàng một cái hôn rồi khen: “Em cũng ngoan.”

Tử Du lập tức híp mắt, vẻ mặt khi sung sướng quả thật chẳng khác nào Tiểu Mai.

Trông em như vậy, lại nghĩ đến kịch bản vừa rồi biên kịch gửi đến, xây dựng hình tượng Tử Du như tổng tài bá đạo, cao ngạo, lạnh lùng, khinh thường làm nũng, Sa Hạ không khỏi đau đầu. Ai mà ngờ tham gia cái gameshow thôi mà còn khó hơn cả đóng phim.

Đương nhiên, người cùng ưu tư với cô còn có cả Tử Du sau khi xem xong kịch bản.

“Rõ ràng là vợ lạnh lùng hơn mới đúng.”

Ngay cả hôn chào buổi sáng cũng phải năn nỉ ỉ ôi nửa giờ mới được thơm thêm hai cái!

_____________

Tử Du: Rõ ràng vợ mới là tổng tài bá đạo (〝▼ 皿 ▼)

-----
Cận tết rồi nên mình khá là mắc mệt với dí dl tên dọn nhà 😢 nên là chắc mình hong ra đều các fic theo ngày được nữa, mấy bạn thông cảm nha 😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro