Chap 20: Báo Thù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Lâm Vỹ Dạ đứng trước bồn rửa tay, dặt dẹo vặn ra một tư thế kỳ dị, nhìn thấy dấu hôn trên cổ mình.



Thật ra thì vết hôn không sâu, nhưng da nàng trắng, nên dấu in lên cũng rất rõ ràng. Trong nháy mắt mặt nàng hồng thấu, cẩn thận dời vị trí khăn lụa, che kín dấu vết nho nhỏ.



Lúc này nàng đúng là siêu xấu xí, hèn chi đột nhiên thái độ của Nam Thư trở nên kỳ quái như vậy.



Vẻ mặt Lâm Vỹ Dạ đau khổ, sau khi che kín vẫn chưa yên tâm, di di khăn lụa về phía bên trái, hồi sau lại di di về bên phải. Trong lòng mắng Lan Ngọc từ đầu tới đuôi một lần.



Nhất định là thừa cơ trả thù!



Ngày hôm qua nàng cắn tay cô vì vậy cô len lén đến báo thù.



Nhắc mới nhớ, sợi dây cột trên chân không thấy nữa hẳn là do Lan Ngọc làm, dù tư thế ngủ của nàng có kém đi nữa, cũng không đến nỗi kéo đứt một sợi dây to như vậy chứ. Hơn nữa, tối hôm qua nàng mơ hồ cảm giác bên cạnh có người nắn bóp mình, nhất định là Lan Ngọc thừa dịp khoá cửa bị hư, nửa đêm lén chuồn vào phòng ngủ.



Lâm Vỹ Dạ càng nghĩ càng giận, cảm thấy Lan Ngọc thật là ngỗ nghịch, hận không thể lập tức về nhà đánh cô một trận.



Nàng giật giật khăn lụa trên cổ một lần cuối cùng, thở dài một hơi, giận đùng đùng rời khỏi công ty.



Suốt đường về nén giận, lúc đẩy cửa ra lại phát hiện nhà không có người, cơn giận bùng lên đỉnh điểm.



Lan Ngọc lại không ở nhà, chùm chìa khoá vẫn để yên ở lối vào nhà, nàng cố ý để lại cho cô, cô cũng không thèm cầm.



Lâm Vỹ Dạ dập cửa cái rầm.



Nếu Lan Ngọc thích đi như vậy, nàng cũng không thèm đi tìm cô!




Thời gian trôi qua rất chậm.



Lâm Vỹ Dạ đứng ngồi không yên vòng tới vòng lui trong phòng. Buồn ngủ, lại không ngủ được, xem ti vi, cũng không xem nổi, cầm điện thoại lên, cũng không có gì chơi.



Cảm giác tồn tại của cái tên Lan Ngọc này không nhiều, mỗi ngày im lặng không nói câu nào, cứ như trong suốt vậy. Nhưng sao cô chỉ không ở đây một lúc, trong nhà lại thấy vắng vẻ đến thế.



Cứ tiếp tục như vậy, chờ một ngày kia Lan Ngọc khoẻ lại, hai người bọn họ ly hôn, cũng không thể sống cùng một chỗ nữa... tương lai còn một quãng đời rất dài phải tự mình trải qua đấy.



Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Vỹ Dạ mơ hồ có chút kháng cự. Rõ ràng ban đầu người hy vọng hất được Lan Ngọc ra nhất là nàng, vậy mà bây giờ lại không nỡ. Thậm chí không nhịn được mà hy vọng, tốt nhất Lan Ngọc đừng khoẻ lại, một nhân vật phản diện như cô, sao có thể đánh thắng được nhân vật chính như Ninh Hương Giang, đến cuối cùng chẳng phải chỉ là một con chốt thí mạng thôi sao.



Dù sao cũng đã nuôi dưỡng một khoảng thời gian, sống chung với con mèo con chó còn có tình cảm, huống chi là con người. Mặc dù Lan Ngọc thường không ngoan, nhưng Lâm Vỹ Dạ cũng không mong trông thấy cô đi chịu chết.



Cuối mùa thu trời mau tối, năm giờ rưỡi, trên đường đã bật đèn đường.



Lâm Vỹ Dạ liên tục ngẩng đầu nhìn thời gian, trong lòng vừa sốt ruột vừa lo sợ. Một người có chỉ số thông minh không toàn vẹn như Lan Ngọc có thể có hoạt động giải trí gì chứ, đi ra ngoài chơi thì cũng nên trở lại rồi. Chẳng lẽ gặp nguy hiểm gì sao? Là bị côn đồ bắt nạt? Hay bị tên lường gạt nào lừa về nhà? Không lẽ xảy ra tai nạn xe cộ? Đúng vậy, nàng chưa dạy cô nhìn đèn xanh đèn đỏ băng qua đường, cô sẽ không bị xe đụng lúc vượt đèn đỏ chứ.



Nàng bị suy đoán đột nhiên toát ra của mình làm sợ hết hồn, ngồi không yên, cầm chìa khóa lên đổi giày, muốn đi ra ngoài tìm cô

----

Tìm chung quanh một lần, Lâm Vỹ Dạ không nhìn thấy Lan Ngọc



Cô có thể đi đâu chứ? Đi càng xa thì càng nguy hiểm.



Gió cuối mùa thu đập vào trên mặt nàng, thổi tóc nàng rất rối. Lúc nàng ra ngoài không mặc quá nhiều, choàng cái áo khoác liền vội vã đi tìm người, lúc mới ra tới còn cảm thấy lạnh, bây giờ cũng không còn cảm giác được.



Chạy chạy, nàng dừng chân một cái.



Một người ngốc có thể đi bao xa đây? Sao cô có thể đi xa như vậy, lại khiến nàng không tìm được chứ?



Chẳng lẽ đã khôi phục thần trí, trở về nhà họ Ninh báo thù sao?



Tim Lâm Vỹ Dạ giống như thủng một lỗ, gió rót vào, thổi nàng lạnh quá.



Đoạn thời gian này dòng xe trên đường chạy không ngừng, trên vỉa hè có tình nhân tản bộ, có vợ chồng đón con trở về nhà, trên quảng trường một nhóm các bà bác nhảy múa náo nhiệt. Nàng đi vòng qua, thất hồn lạc phách trở về, cuối cùng cũng không biết là làm sao về được đến nhà.



Nàng dụi mắt một cái, lấy chìa khóa ra mở cửa.



Cửa mở ra được một nửa, Lâm Vỹ Dạ cứng lại.



Ánh đèn trong phòng khách mờ nhạt, ti vi mở, đang chiếu《 Linh Hi truyện 》. Lan Ngọc ngồi ở trên ghế salon, đang uống một ly nước, nghe tiếng, cô nhìn lại.



Mũi Lâm Vỹ Dạ đau xót, không khống chế được muốn khóc.



Lan Ngọc thật giống như bị hoảng sợ, cau mày buông ly xuống đi tới. Còn chưa đến gần, thì nàng đã lập tức nhào vào trong ngực cô



Lan Ngọc sửng sốt một chút, cảm thấy ngực từ từ ướt đẫm.



Nàng khóc một hồi, đột nhiên nhón chân lên kéo cổ cô xuống, cưỡng bách cô cúi nửa người xuống. Lan Ngọc suýt cho là nàng muốn hôn mình, một giây sau bị hung hăng cắn cổ.



Nàng vừa cắn còn vừa khóc huhu, so với Lan Ngọc càng giống chính mình mới là người bị cắn. Lan Ngọc vừa cúi đầu, đã nhìn thấy dấu hôn tối hôm qua mình lưu lại, trong bụng hiểu ra, đây là cô gái nhỏ về nhà báo thù.











Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro