Chap 15: Bị Bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Lâm Vỹ Dạ không hiểu, một tên ngốc ngay cả tự ăn cơm cũng không làm được, thì sao lại nhớ được một con đường chỉ mới đi qua một lần chứ?



Ngay một phút trước, nàng còn lo Lan Ngọc chạy đi lung tung, lo mình làm lạc mất cô. Ngẩng đầu một cái, lại phát hiện bọn họ đã đứng trước cửa nhà. Nàng há miệng một cái, nhìn bóng lưng phong phanh của cô, trong lúc nhất thời quên lấy chìa khoá ra mở cửa.



Có phải, cô đã hết ngốc rồi không?



Biết nổi giận, biểu cảm bình thường, không làm hành động gì ngốc nghếch, có thể hiểu được những gì nàng nói, thậm chí còn có thể trả lời ngắn gọn.



Như thế mà giống một tên ngốc sao?



Nhưng nếu không ngốc, sao cô không về nhà họ Ninh báo thù, đi theo nàng làm gì chứ?



Lan Ngọc mặt không đổi sắc nhìn nàng



Lâm Vỹ Dạ sợ hết hồn, trong nháy mắt tránh né tầm mắt Lan Ngọc, cúi đầu xuống cuống cuồng lục tìm chìa khoá, sau khi tìm được thì cắm vào ổ khoá, luống cuống tay chân mở cửa.



Đại khái do ảnh hưởng tâm lý, đôi mắt cô mang đến cho nàng một cảm giác áp bách vô hình khó mà lý giải được. Ngoan ngoãn thay giày đi vào, đưa tay đóng cửa lại. Lúc đóng cửa cũng rất cẩn thận, chỉ phát ra một tiếng 'cạch'.



Lan Ngọc thu hồi tầm mắt, rốt cuộc không để ý tới nàng, quay đầu đi.



Lâm Vỹ Dạ như được đại xá, chạy vào phòng ngủ như một làn khói, cạch một tiếng đóng cửa lại.



Bước chân của Lan Ngọc hơi ngừng lại, giữa chân mày thoáng qua nét ấm ức.



Trời rất nhanh tối, lúc ấy nàng nhận được điện thoại của chị Thư, thông báo nàng ngày mai đi casting, sau đó nhắn tin gửi địa chỉ cho nàng. Lâm Vỹ Dạ vừa mở tin nhắn ra, thì tin nhắn nối đuôi nhau tới, Trương Thế Vinh cũng gửi cho nàng không ít tin nhắn. Nàng lười xem, trực tiếp xoá đi.




Tất cả dấu hiệu của cơn mưa to rốt cuộc cũng ào ào rơi xuống, phòng không mở đèn, một tia chớp chiếu vào, lập tức vang lên tiếng sấm rền.



Tay Lâm Vỹ Dạ run một cái, điện thoại di động rơi xuống sàn nhà, nàng vội vàng nhặt lên nhìn, đã không mở máy được nữa, góc trái phía dưới màn hình cũng bể một miếng. Nàng đứng lên, mò tới công tắc điện trên vách tường, mở đèn phòng ngủ lên.



Ánh đèn chớp chớp mấy cái, rồi tắt phụt. Nàng chưa từ bỏ ý định ấn đi ấn lại công tắc điện mấy lần, cũng vô ích, có vẻ là bị cúp điện rồi.



Nàng do dự một chút, mở khoá cửa phòng ngủ, mở ra một khe hở nhỏ trước, thấy một cái bóng ngồi trên ghế salon. Đường cong thẳng tắp cứng ngắc, có vẻ đã lâu không động đậy, giống như một khối đá giữa cơn mưa to.



Tim lập tức mềm nhũn.



Chỉ vì một suy đoán không chắc chắn, mà nàng đã ngăn cô ở bên ngoài, bỏ rơi cô cả một buổi chiều, có khác gì những người ở nhà họ Ninh không thèm quan tâm đến cô đâu chứ.



Khe cửa lớn thêm một chút.



Cũng đúng, đại nhân vật phản diện mà, nhân vật chính cũng thiếu chút nữa thua trong tay cô, thì lúc còn ngốc vẫn tốt hơn bình thường cũng không có gì khó hiểu đúng không? Trong sách còn nói khi còn bé cô là một thiên tài đó, nói chung thiên tài không giống người bình thường. Cho dù bị ngốc, hẳn là cũng khác với người bình thường mới đúng.



Lâm Vỹ Dạ đẩy cửa ra, bước từng bước đến bên cạnh Lan Ngọc, chậm rãi ngồi xuống bên cô. Trên bàn trà nhỏ có trái cây, nàng cầm một trái quýt lên, lột vỏ, do dự trong chớp mắt, đưa đến bên khoé miệng cô



Lan Ngọc rũ mắt nhìn nàng một cái, cúi đầu xuống ăn, môi đụng phải đầu ngón tay nàng, hơi nóng.



Nàng khựng lại, mu bàn tay dán sát vào mặt cô, sau đó sờ thử trán cô, nhiệt độ cực cao.



- --- Không phải là sốt rồi chứ?



Lâm Vỹ Dạ nhất thời luống cuống, nhìn mưa to ngoài cửa sổ một chút, không biết bây giờ nên làm gì. Thả quýt xuống, tìm thuốc cảm và nhiệt kế khắp nơi. Tìm nửa ngày không thấy, không làm gì khác hơn là đội mưa ra ngoài mua thuốc. Bung cây dù, nàng dặn đi dặn lại cô không được chạy lung tung, rồi đẩy cửa ra ngoài.



May là lúc này tiệm thuốc vẫn chưa đóng cửa, Lâm Vỹ Dạ vội vã đi vào, vội vã rời đi. Giấu mấy hộp thuốc cảm vào trong ngực, sợ mưa to làm ướt.



Mưa càng lớn, một chiếc xe đi ngang qua, văng nước dơ tung toé. Nàng tránh ra sau theo bản năng, vô tình đụng phải người.



Nàng quay đầu, đang định nói xin lỗi, kết quả phát hiện, người mình đụng phải là Lan Ngọc toàn thân ướt đẫm.

-------

Trong nhà tối thui, vẫn chưa có điện. Muốn tắm nước nóng cũng không được, Lâm Vỹ Dạ đẩy Lan Ngọc vào phòng vệ sinh, để cô lau khô người, sau đó tìm quần áo cho cô thay.



Sợ cô một mình sẽ hoảng sợ, tìm quần áo xong thì đến cửa phòng vệ sinh chờ cô. Kết quả đợi nửa ngày, bên trong không phát ra âm thanh nào. Trong lòng nàng lo lắng, gõ cửa một cái: "Lan Ngọc? Lan Ngọc!"



Không có ai trả lời.



Không phải là bị bệnh nên ngất đi chứ?



Càng nghĩ càng thấy có khả năng, trong lòng Lâm Vỹ Dạ bất kể, một tay cầm chặt quần áo, một tay vặn chốt cửa, cửa dễ dàng bị mở ra.



Thân thể của Lan Ngọc trần – trụi, ném quần áo bẩn dưới chân, đứng trước gương lau tóc.



Lâm Vỹ Dạ sửng sốt một chút, lắp ba lắp bắp: "Chị...chị...chị sao, sao không lên tiếng chứ..."



Sau đó đặt quần áo lên bồn rửa tay rồi vội vàng đi ra.



Lan Ngọc vui vẻ cong môi dưới.



Nửa tiếng sau, Lan Ngọc thay quần áo sạch, trán dán miếng hạ sốt, được Lâm Vỹ Dạ đút cho mấy viên thuốc. Nằm ở trên giường, trên người đắp chăn kín mít.



Nàng nằm bên cạnh cô, vành mắt hơi đỏ, muốn mắng cô, lại không đành lòng. Nàng không biết giờ phút này mình có dáng vẻ giương mắt đáng thương muốn khóc lại không khóc, còn thảm hại hơn cả Lan Ngọc đang bị bệnh.



"Muốn uống nước không?" - Nàng nhẹ nhàng hỏi.



Lan Ngọc lắc đầu một cái.




"Ừm." - Nàng ôm chăn rụt đầu.



Ngoài cửa sổ lại vang lên một tiếng sấm.



"Chị ra ngoài với tôi làm gì chứ?" - Nàng buồn buồn nói: "Cho dù muốn đi chung với tôi, thì chị nói với tôi một tiếng là được. Sao lại dầm mưa chứ? Chị có ngốc không vậy?"



Nói xong, tự nghẹn chính mình, càng xác định Lan Ngọc vẫn còn là một tên ngốc. Vì vậy cũng nuốt những lời còn lại vào, thở dài, trong bóng tối đưa tay ra dém dém chăn cho cô



Lúc muốn thu tay về, dừng nửa phút, tay duỗi vào trong chăn của Lan Ngọc, nắm lấy tay cô



"Nếu chị khó chịu, thì lay tay tôi một cái" - Nói xong bổ sung: "Nếu tôi mộng du, chị cũng lay tay tôi một cái."



"..."



"Chị có biết mộng du là gì không?" - Lâm Vỹ Dạ nghiêm trang giải thích: "Thế này nhé, nếu nửa đêm đột nhiên tôi rời giường, thì chính là mộng du. Chị nhất định phải đánh thức tôi, nếu không là xong phim biết không."



Lan Ngọc im lặng nửa phút, yên lặng gật đầu một cái.














Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro