58. Phá án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Thanh Tùng và Minh Tú thống nhất cùng nhau nghiên cứu hồ sơ hình sự và ảnh hiện trường, chỗ chị dẫn anh đi là... Một nhà hàng trong con đường nhỏ gần ngoại ô. Nơi Kỳ Duyên và Minh Triệu từng đến đêm xảy ra vụ án. Dĩ nhiên nếu cần một nơi như vậy, người nhà sẽ làm chúng ta an tâm hơn.

Thật ra sau khi Minh Tú rời khỏi hiện trường sau lúc bà Hoa tắt thở, cơ thể chỉ nhiều vết thương chứ không bị ngược đãi dã man bằng cách cắm dao rọc giấy khắp người. Chị cũng không có mặt ở hiện trường để biết nó dã man đến mức nào, nên khi xem lại ảnh tử thi, không khỏi hoảng hồn, chết lặng. Gục đầu xuống bàn trấn tĩnh một hồi lâu mới có thể tĩnh tâm tiếp tục.

Có điều Thanh Tùng thắc mắc, chị có lẽ bị sai lệch về thời gian, bởi pháp y xác định thời gian từ vong là 11h đêm đến 4h sáng, trong khi Minh Tú một mực khẳng định lúc chị rời đi hơn là 9h một chút thì bà Hoa đã tắt thở.

- Cơ thể người chứa 4 đến 5 lít máu, vậy mất bao nhiêu máu sẽ chết? - Minh Tú tự nhiên quay sang hỏi Thanh Tùng khi cả hai sắp đi vào bế tắc.

- Trên 40%.

- Anh nghĩ xem tại thời điểm tên Hải Đông đâm cô Hoa nhiều nhát ở bụng là 7h tối, mà không được xử lí, vậy có cầm cự được đến 11h đêm không? Tính ra chỉ mất máu thôi đã đủ chết, không cần đến tên hung thủ thật sự xuất hiện. - Minh Tú nhếch môi cười.

Thanh Tùng sau một phút ngơ ngác, hiểu ra, nhưng có cái gì đó lấn cấn.

- Kỹ thuật hình sự của chúng tôi rất cao, làm sao pháp y phán đoán sai thời gian tử vong được? Không lý nào. - Anh còn nửa tin nửa ngờ, một khoảnh khắc đã nghĩ Minh Tú thật ra dẫn chứng chỉ để khẳng định, thời gian tử vong lúc 9h mà chị ấy nói là chuẩn xác.

- Đồng hồ của tôi cũng không thể sai. Kỹ thuật hình sự có khi phải sai sót chứ, còn nữa, các anh khẳng định dao rọc giấy là hung khí, nhưng lúc đó tôi lại thấy không phải dao rọc giấy, loại dao đó không thể có vết cắt ngọt lẻm để dấu vết đặc trưng như vậy, và loại dao văn phòng thì không thể giết người nhanh đến thế.

Thanh Tùng bỗng nhớ đến con dao bà Hoa tặng nhân tình mà tên Hải Đông nói, chỉ tiếc đêm đó hắn sợ hãi nên quăng mất hung khí đi đâu không còn nhớ rõ.

Ngồi thêm một lát mà trời sụp tối, cả hai chẳng tìm ra được điểm nào mới, đành tạm biệt nhau, Thanh Tùng trở lại sở cảnh sát, vào phòng làm việc ngồi trong đầu vẫn chờn vờn nhiều mối nghi vấn , dường như anh đã tìm ra được cái rối ở đâu đó mà mông lung không rõ ràng, không moi móc ra được. Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng chợp mắt được một lúc khoảng hai ba tiếng, khi tỉnh lại liền lấy chìa khoá xe chạy ngay đến Nguyễn Gia.

Căn biệt thự ở phía Tây là hiện trường vụ án nên vẫn còn bị phong toả, anh muốn tìm thêm một cái gì đó ở đây, một mình. Không gian buổi đêm tĩnh mịch, xung quanh không điện đóm bỗng làm anh có cảm giác như chính đêm xảy ra án mạng. Rốt cuộc ai mới là người có đôi tay dính đầy máu tươi đây? Một phần anh lại muốn mau chóng tìm ra hung thủ, để trả chồng về cho cái cô chị họ nhà anh. Minh Triệu chưa bao giờ là một cô gái luôn ũ rũ buồn bã như thế, đến anh còn xót lòng. Trong khi đã biết Kỳ Duyên không phải hung thủ mà anh không minh oan được quả thực quá ray rức.

Thanh Tùng không bật đèn đưa mắt quan sát đại sảnh nơi phát hiện thi thể, rất gần ở sofa, mọi thứ vẫn giữ nguyên trạng từ khi xảy ra vụ án. Phòng khách có dấu hiệu giằng co nhẹ, đứng đó một lúc lâu, anh bước thẳng lên lầu nơi phòng làm việc bị lục tung mọi thứ. Còn vài điều chưa nghĩ ra nổi. Một luồng khí lạnh xộc vào phổi, Thanh Tùng châm một điếu thuốc, bỗng anh nghe tiếng bước chân khe khẽ rón rén dưới nhà, trong đêm vắng thanh tĩnh tiếng bước chân càng rõ ràng.

Kẻ nào có mặt ở hiện trường?

Anh vội vã dập điếu thuốc rón rén bước đến cầu thang, thò đầu ra ngoài nhìn xuống, giây phút đó, người vốn trước nay luôn bình tĩnh trước mọi tình huống như anh, phải đổ mồ hôi lạnh, trên ghế sofa gần chỗ phát hiện thi thể đang có một bóng người ngồi tréo chân, đầu hơi ngã vào lưng ghế trầm tư.

Sau khi thất lạc vài nhịp tim và nghe luồng điện chạy dọc sống lưng, anh bình tĩnh lại, đã nhận ra được đó là ai, bước xuống. Người kia cũng nghe động tĩnh, ngước lên nhìn anh, thoáng ngỡ ngàng.

- Trung tá.

- Chị cũng đến đây?

- Ừm, tôi muốn nghiên cứu thêm.

- Thật chăm chỉ, phải chi trước đây chị học cảnh sát thì sau này chúng ta là cặp bài trùng siêu cấp, cùng điều tra trọng án được rồi. – Thanh Tùng bông đùa để thổi đi sự hoang mang vừa vụt qua trong anh. Mà thực sự chỉ mới làm việc chung với Minh Tú vài buổi đã có sự ăn ý lạ lùng, rất hợp nhau và cũng gỡ được nhiều nút thắt.

- Tôi vẫn thích ổn định làm một cái nghề như anh hơn là chém giết nhau trên thương trường. Nhưng mỗi người khi sinh ra đã được an bài sẵn số phận và một sứ mệnh riêng.

- Chị cũng nghĩ bà Hoa bị giết có liên quan công việc? - Anh nghe vậy liền hỏi, hiểu chị ta cũng đang nghĩ về vấn đề mình nghĩ.

- Ừ! - Bỗng Minh Tú đứng lên, ở phòng khách sao lại có một cái tủ lạnh to, điều đó tập trung sự chú ý của chị, liền bước đến.

Vừa lúc chị vươn tay định mở tủ, Thanh Tùng nhận ra liền ngăn lại, rút ra đưa cho chị một chiếc khăn mùi xoa, không nên để lại vân tay ở hiện trường, như cái cách tên hung thủ đã dọn dẹp hết.

Thật ra chị không có ý định tìm món gì, chỉ là thấy lạ muốn mở ra. Ánh sáng màu vàng trong tủ lạnh hắt vào bóng đêm đen kịt bên ngoài, luồng khí lạnh cũng theo đó phả ra. Minh Tú thở dài, tiện miệng nói.

- Rau củ còn để ở đây đến bây giờ vẫn còn tươi? Chắc tủ lạnh này đặt ở đây chứa rượu tiếp khách. - Chị đóng lại.

Vừa lúc đó, đột nhiên Thanh Tùng đanh mặt, khựng lại, ánh sáng tràn ra khoé mắt như có tia nắng chói qua.

- Khoan đã, chị nói lại câu đó đi.

- Chắc tủ lạnh này đặt ở đây chứa rượu tiếp khách?

- Trước đó. - Giọng Thanh Tùng rất gấp gáp, mắt anh vẫn nhắm lại để sắp xếp tình tiết trong đầu.

Minh Tú cau mày không hiểu anh cảnh sát này muốn nói gì, nhưng vẫn lần nữa lặp lại:

- Rau củ còn để ở đây đến bây giờ vẫn còn tươi?

- Đúng rồi! - Anh reo lên. - Chị nói lúc chạy vào đây ôm bà Hoa vào lòng nhà rất lạnh?

- Ừ! Lạnh lắm, sắp có người chết mà. - Minh Tú ngẩn người, vài giây sao chợt hiểu.

Cả hai nhìn nhau, ánh mắt giao tại một điểm hé ý cười.

- Không phải sắp có người chết nên lạnh, mà có người bật máy lạnh hết cỡ để kéo giãn thời gian tử vong.

- Nguỵ tạo chứng cứ ngoại phạm. - Minh Tú đệm vào câu nói của Thanh Tùng.

- Hay lắm! Nếu nguỵ tạo được chứng cứ ngoại phạm và xoá hết dấu vân tay, vậy người ta còn có thể nguỵ tạo thêm cái khác nữa. Trong một vụ giết người, nếu hung thủ đã cố tình quay lại dọn dẹp hiện trường thì càng để lại ít dấu vết càng tốt, vậy tại sao còn để lại những con dao rọc giấy dư thừa trên cơ thể nạn nhân?

- Nguỵ tạo hung khí gây án! Thấy chưa, tôi đã nói vết cắt không phải do dao rọc giấy làm mà.

- Ừ! – Thanh Tùng gật đầu lia lịa, tìm ra được rồi. Sắp xếp lại tình tiết vụ án, lòng cảm giác nhẹ đi mấy chục tảng đá đè nặng. - Nhưng mà, nửa đêm nửa hôm tìm đâu ra được nhiều dao rọc giấy như vậy? - Anh lại thoáng trầm ngâm.

- Có một chỗ, mà còn rất nhiều...

Minh Tú tự tin trả lời, như chị đã đoán ra gì đó, nhận thấy ánh mắt nôn nóng của Thanh Tùng chăm chăm lên mình, chị liền lập tức tiếp:

- Bộ phận hành chính của Nguyễn Gia, một trong những người có thể vào kho chứa thiết bị văn phòng, hoàn toàn lấy được một số lượng lớn dao rọc giấy, vì tập đoàn của chúng tôi quy mô toàn cầu nên kho lưu trữ cũng vô cùng lớn.

- Tốt! - Anh cười tươi hớn hở vỗ vai Minh Tú. Chọn hợp tác với người này quả thật không còn gì tuyệt vời hơn. - Đợi sáng mai tôi phá án nào! Còn một thủ tục cuối cùng, phải có vật chứng mới được.

- Ok vậy bây giờ về ngủ một giấc ngon lành được rồi trung tá. - Minh Tú cũng cười vỗ vai anh.

Cả hai phá được vụ trọng án chỉ trong một đêm cùng quan sát hiện trường, đúng là có một đối tác tốt luôn tạo nên những điều không tưởng.

...

...

...

Nắng sớm thổi vào căn phòng cả đêm quên khép cửa sổ, thở nhẹ lên gò má cao cao hồng hào.

Minh Triệu mở mắt ngồi bật dậy, không có cảm giác lười nhác như lúc thức dậy trong vòng tay ai đó, cũng chẳng muốn nán lại trên chiếc giường trước đây đầy hơi ấm. Buổi sáng của nàng từ lâu đã trở nên vô vị như thế, giật mình thức giấc, ngồi bật dậy, vào phòng tắm thay đồ đến công ty, như một chiếc máy tính được lập trình sẵn.

Nàng thay bộ đồ công sở đẹp đẽ, ngắm lại mình trong gương, buộc thêm chiếc khăn tơ lụa ở chiếc cổ làm điểm nhấn, vô cùng sang trọng. Sửa soạn túi xách bước xuống nhà mới sực nhớ: hôm nay là chủ nhật.

Chán nản đi trở lên phòng, quăng bừa túi xách ra sofa, đi đến cửa sổ nhìn xuống vườn hoa. Bắt gặp Đồng Ánh Quỳnh đang đứng xa xa chỗ mấy bụi tulip màu đỏ.

Minh Triệu nhíu mày, gương mặt chị ta hôm nay không còn ủ rủ, ngược lại rất tươi tỉnh, hớn hở ngắm hoa, có gì đó mông lung, bỗng nàng chuyển hướng đi xuống. Hôm nay mợ ba cũng có tâm trạng ngắm hoa sao? Mấy người làm thấy Minh Triệu liền lẩn đi chỗ khác, nàng bước đến đâu, gia nhân lui xuống đến đó.

- Trông chị hôm nay có tinh thần nhỉ? - Nàng chầm chậm tiến tới sau lưng Ánh Quỳnh, người kia nghe tiếng liền quay lại.

- Ủa Minh Triệu, ừ... - Cô nhoẻn miệng cười, bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo vươn ra vén mái tóc mây bị gió thổi bung loà xoà.

Minh Triệu đảo mắt một vòng, không thấy ai đứng gần mới nhẹ giọng hỏi:

- À ừm! Tối qua Minh Tú về hả? - Nhìn thấy Ánh Quỳnh vui như vậy dĩ nhiên là chỉ có chuyện đó.

Cô quay lại nhìn "cô em bạn dâu" bằng đôi mắt long lanh, vẻ hân hoan còn rạng ngời hiện rõ trên từng nét mặt, nét hoan hỉ phản chiếu trong con ngươi đen thẳm của Ánh Quỳnh thậm chí làm Minh Triệu thoáng chốc vui theo.

- Ừ, chị ấy ở lại cả đêm, còn nói là sắp trở lại luôn rồi.

- Vậy sao?

Minh Triệu nhìn gương mặt Ánh Quỳnh tươi tắn đến lạ, tựa như một bông hoa đang được tắm trong ánh nắng mai, niềm vui đó bỗng truyền sang nàng êm đềm.

- Ừ! Ủa mà... Duyên vẫn chưa được về sao? - Ánh Quỳnh sực nhớ ra, liền nhỏ nhẹ lại, giấu vụn về vẻ hạnh phúc của mình vào bên trong tránh làm người ta tủi thân thêm, hỏi thăm Minh Triệu bằng chất giọng chia buồn chân thành nhất.

- Vẫn chưa. - Không gian chùn xuống, trong một giây nàng cảm nhận khoé mắt mình cay cay. - Thôi em vào nhà trước. - Không để Ánh Quỳnh trả lời, nàng lập tức quay mặt bỏ đi nhanh vào nhà, như bỏ trốn khỏi nhớ thương da diết vừa vô tình bị khơi dậy.

Có điều, dù nàng có bỏ trốn đến tận cùng chân trời góc bể đi chăng nữa, nỗi nhớ này vẫn đeo đẳng nàng không buông. Nàng như con cá nhỏ, còn tình yêu kia như dòng nước vô tình mang đầy đau khổ. Một mình chống chọi, phải bơi trong đó, đắm mình trong đó, đời đời kiếp kiếp. Nhưng, không thể bỏ trốn khỏi dòng nước và ngoài con sông kia vẫn là biển rộng, mà cá thì không thể sống thiếu nước một giờ một phút.

Vậy nên, chỉ có một cách duy nhất là chấp niệm.

Không biết người có nhớ như mình đang nhớ???

...

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro