[Kingdom of France × England] Giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⚠️Fanfic không xúc phạm tổ chức, cá nhân nào; không liên quan đến lịch sử.
⚠️Cùng AU với 2 shortfic trước của Kingdom of France × England. Có sự xuất hiện của France (France của UK ý :>)
------------------------

England đã ở Vương quốc Pháp một thời gian, y không muốn ra ngoài dù France đồng ý để England đi lại trong lâu đài. Y không biết ra ngoài làm gì và đi đâu, nên đành tự nhốt bản thân trong căn phòng rộng lớn. Gã cũng không nói gì.

Mỗi ngày France đi làm, gã đi sớm nên không thể cùng England ăn sáng, gã để y trong phòng đến xế chiều mới về. Sau khi thưởng thức bữa tối thịnh soạn, France làm việc còn England đọc sách tiếng Pháp, trình độ tiếng Pháp bây giờ của y chắc cũng ngang tầm bản xứ rồi.

Thỉnh thoảng, England nói một câu tiếng Pháp với France, gã nhìn y với đôi mắt rất lạ rồi lên tiếng: 

- Dùng tiếng Anh đi.

England tức thật sự. Gã chê y nói dở quá chứ gì? Và y trút giận lên trang sách, làm giấy nhăn lại ở góc.

Đôi lúc, France phải họp gấp nên về muộn, hoặc bỏ đi làm England cụt hứng. Có những khi gã dự các vấn đề nước ngoài làm gã vắng một thời gian.

~~~\●\~~~

Điển hình như hôm nay, quốc vương của đất Pháp hùng mạnh phải qua tận Nga. Tuyệt, England thấy trống trải vô cùng.

Bỗng có tiếng gõ cửa, y rời khỏi vị trí bên cửa sổ - nơi England có thể dành hàng giờ để ngắm trời, trong khi tâm trí hướng về quê nhà bên kia biển xanh.

- Thưa ngài, có thư từ Vương quốc Anh gửi đến ngài.

England dùng con dao nhỏ trong ngăn bàn làm việc của France, cẩn thận cắt qua dấu ấn của Anh Quốc rồi mới mở thư ra đọc. Ấn tượng đầu của England chính là nét chữ không được ngay ngắn lắm từ Wales - em trai y.

~~~\●\~~~

'Anh trai yêu quý,

Anh khỏe chứ? Nước Pháp không bắt nạt anh chứ? Tên France với con trai gã không bóc lột sức lao động của anh đúng không? Chúng không động vào cơ thể ngọc ngà của anh chứ?

Em không thể tin gã anh à, dù trong cuộc họp lần trước, gã có hứa sẽ đảm bảo các lợi ích của anh và để anh về nhà trong thời-gian-ngắn.

England, anh phải về sớm với em đi, ở nhà loạn lên rồi! Scotland sau khi dồn công việc lên Great Britain thì đi uống với Ireland suốt ngày. Hai ông ý say khướt, vừa đi vừa cười nói linh tinh trông chẳng ra cái thể thống gì. Great Britain bận rộn quá không đi chơi với Northern Ireland được, nên cậu ấy giận cực, nhốt thằng bé ở ngoài cung điện luôn! UK thì sắp thành anh phiên bản hai rồi, nó vùi đầu vào học tập đến không ra khỏi phòng nữa. Anh à, cứu em với!

Mà mình sắp có bữa tiệc kỉ niệm Great Britain và Northern Ireland (tuy họ vẫn xích mích), anh cũng nên về tham gia cho vui. Mọi người nhớ anh lắm.

Em trai của anh,

Wales.

~~~\●\~~~

England bật cười. Đúng là vương quốc Anh nổi tiếng nghiêm khắc về kỉ luật, nhưng dẫu sao dân chúng đều là con người, đâu phải máy móc vô tri vô cảm. Đôi lúc, mọi người nói với nhau những câu đùa vui nhộn, các bữa tiệc lớn đến nhỏ, quốc gia đến địa phương cũng không thể thiếu các giây phút giải trí thú vị.

Cơ mà France có con trai? Dù sống ở Pháp một thời gian rồi, England vẫn không biết điều này. Y tò mò muốn biết cậu ta trông như thế nào.

Và Chúa như nghe thấy lời England.

Bên ngoài có tiếng bước chân vọng vào trong phòng, kèm theo những giọng nói khẩn khoản của người hầu và lính canh:

- Hoàng thái tử, xin ngài chỉnh lại y phục!

- Hoàng thái tử, ngài không thể tự tiện vào phòng Quốc vương!

France đệ nhị - con trai của Kingdom of France tức đến nổi cả gân trên mặt. Anh thật muốn một câu đuổi cổ toàn bộ đám người ồn ào này. Anh chỉ đến thăm người-của-bố thôi, làm gì căng vậy?

- Im lặng đi, các ngươi không muốn thấy máy chém đầu đấy chứ?

Anh nói, giọng điềm tĩnh còn pha chút dọa dẫm, hài lòng thấy những người xung quanh vì sợ hãi mà im re. France đưa tay đẩy cửa.

Mà England ở bên kia nghe tiếng ồn, liền tiến đến mở cửa. England ngạc nhiên nhìn người trước mặt, mà France cũng không khỏi bất ngờ.

- Ngài England, xin thứ lỗi chúng tôi đã làm phiền ngài! Đây là hoàng thái tử của Vương quốc Pháp, con trai Quốc vương, ngài France đệ nhị. - Người quản gia trong bộ y phục nghiêm trang lên tiếng - Hoàng thái tử, đây là ngài England từ Vương quốc Anh.

- Vậy... ngài là England? - France một lúc sau mới cất giọng.

Y gật đầu.

~~~\●\~~~

Người hầu bày bàn và rót trà vào chiếc tách bé được đặt ngay ngắn trước France và England, lo lắng về đôi mắt đáng quan ngại của France đang nhìn y chằm chằm. England cũng thấy không thoải mái lắm. Theo lệnh France, người hầu lui ra ngoài.

Sau một lúc im lặng, France thở dài rồi lên tiếng:

- Ta thật không hiểu. Ngài chẳng phải mĩ nhân, lại là người thua dưới tay cha ta. Sao ông ta tốt bụng cho ngài ở đây thế này?

England cười trừ, anh đi hỏi luôn cha mình không hỏi, hỏi y sao y biết.

England nhìn France.

Anh khoác hờ chiếc áo măng tô màu xanh biển, bên trong là áo sơ mi trắng, cổ quấn khăn có nạm ngọc kiểu quý tộc, tay áo phồng ở cánh tay, cổ tay bó sát. Anh đeo găng tay đen. Quần tây cùng màu áo khoác.

France ngồi ngả lưng vào ghế, một chân vắt ngang lên chân kia, tay chống lên thành ghế đỡ lấy khuôn mặt điển trai mang ba màu xanh dương, trắng, đỏ. Con ngươi hai màu sắc bén không kém gì Kingdom of France.

Về phía France, anh nhìn dáng ngồi thẳng của England, cộng thêm bộ y phục hoàng gia Anh ôm sát cơ thể, từ England toát lên vẻ nghiêm túc. France uống ngụm trà rồi nói:

- Ngài, đi với ta đi.

- Tại - Khoan!

Y định hỏi lí do thì France đã đi trước, người hầu liền lấy giúp England áo khoác mỏng, nói nhỏ với y:

- Xin ngài thứ lỗi cho, ngài France đệ nhị tính tình còn trẻ con, chúng thần sẽ góp ý sau ạ.

- Thôi không cần đâu. - Y trả lời. 

England tò mò không biết France đưa y đi đâu, hóa ra đó là nơi luyện kiếm. Sân tập kiếm rộng, xung quanh sân tròn không có một hòn sỏi, ngoài sân bày nhiều giá kiếm với những thanh kiếm sáng lóa dưới ánh mặt trời. Y không còn xa lạ với cảnh này.

Khi England quay qua nhìn France một lần nữa, thì anh đang rút thanh kiếm ra, ném về phía England. Y nhanh chóng bắt lấy, phản xạ cực kì nhạy bén của một chiến binh giàu kinh nghiệm.

- Ngài England, hôm nay, ngài sẽ cho ta vinh dự được tập kiếm với ngài chứ?

- Xin thứ lỗi cho ta, ta chưa hiểu ý cậu. - England trả lời.

- Đơn giản thôi. Ta muốn một trận giao hữu với quý ngài Anh Quốc đây. Đừng lo, ta không có ý định giết ngài hay làm hại ngài đâu. Thanh kiếm của ai bay đi trước thì người đó thua. Ngài đồng ý chứ?

England suy nghĩ một hồi, không khỏi nghi ngờ nhìn khuôn mặt vẫn đang cười tươi của France. Y không hiểu tại sao anh đến thăm y rồi kéo y ra đây, giờ lại muốn đấu kiếm. Nhưng nếu y từ chối, y sẽ làm mất mặt cả Vương quốc Anh.

- Được, ta đồng ý.

Dưới trời nắng, người hầu và lính canh đứng quanh sân tập, lo ngại nhìn hai người điêu luyện điều khiển thanh kiếm kim loại sáng lóe dưới mặt trời. Họ quên cả nhiệm vụ, chỉ sợ hai người có xảy ra thương vong thì họ mắc tội lớn. Mỗi lần âm thanh vang lên báo hiệu tiếng kiếm chạm nhau, mọi người chỉ thầm mong hai đối thủ dừng lại.

England đã luyện kiếm nhiều năm, tay kiếm vững vàng với nhiều đường kiếm uyển chuyển, đầy kinh nghiệm. France cũng không thua kém, nhưng anh không dày dặn kĩ năng như y - người từng chiến thắng trên chiến trường.

Tiếng chạm kiếm cuối cùng vang lên, cùng với một thanh kiếm bay lên không trung, quay vòng rồi mới rơi xuống, cắm thẳng trên mặt đất. Trước sự ngạc nhiên của tất thảy, France vẫn đứng im với khuôn mặt sốc tột cùng - đó là kiếm của anh.

- Ahaha, ngài giỏi thật đấy. - France bật cười. - Ngài đi nghỉ đi.

France nói rồi bỏ đi. Người hầu chạy tới mang nước, quần áo, khăn lau đến cho England. Một người khác chạy theo France. Y đứng yên để người hầu mát xa vai, lưng và tay dù y không cần. England ngạc nhiên rằng lâu rồi y mới cầm kiếm, may mà không xuống tay.

England định về phòng thì thấy người đàn ông nãy chạy theo France quay lại mà không có anh. Y hỏi:

- Hoàng thái tử không ổn sao?

- Tôi không nghĩ ngài ấy ổn. Ngài France muốn ở một mình.

- Hãy để ta gặp thái tử.

France đứng bên bờ suối. Dù khuôn mặt anh vẫn bình thường như vậy, nhưng anh đang thấy thất vọng và tức lắm. Anh không phiền mình đã làm mất mặt nước Pháp, anh chẳng quan tâm gì chuyện đó. Anh chỉ muốn xem khả năng kiếm pháp của anh đã đủ để đọ với cha mình.

- Ta... không thể thắng ông ấy!

- Cậu không thắng ta, nhưng cậu rất gan dạ, France.

Anh lập tức quay lại, England từ khi nào đã đứng sau anh, nở nụ cười nhẹ cùng đôi mắt đỏ màu đó quý hiền từ không chứa tia đắc thắng hay khinh bỉ.

- Ta không nói ngài. Đó là cha ta.

- Ồ, cậu có chí lớn đấy.

- Cảm ơn.

Rồi cả hai lại im lặng. England đang nhớ lại hình ảnh France trong trận giao kiếm vừa rồi. Đôi mắt sắc nhọn kia trở nên đáng sợ, sáng lên với niềm căm thù và quyết tâm.

Quyết tâm giết y.

- Cậu có khí chất của một chiến binh. - Y nói nhỏ.

- Xin lỗi? - France bất ngờ quay sang.

- Ta thấy cậu rất có tiềm năng, tuổi còn trẻ nhưng tay kiếm rất chắc, động tác dứt khoát mà mạnh mẽ. Và ánh mắt cậu... - Y dừng lại một lúc để suy nghĩ rồi nói tiếp - giống như một con đại bàng vậy.

- Vậy sẽ có một ngày ta giỏi hơn cha chứ? - Anh hỏi.

Và y gật đầu.

- Cậu rất quyết tâm vượt qua cha mình nhỉ.

- Ừ. Ta... muốn lật đổ ông ấy.

England sững người. Vậy suốt trận đấu kiếm ấy, đối thủ của France là England, nhưng trong mắt anh, đó lại là Kingdom of France. Và ánh mắt hạ quyết tâm kia chính là dành cho gã, ấy là ước muốn lật đổ cha mình của France đệ nhị. Chàng trai trẻ đứng trước mặt y bây giờ lại nuôi dưỡng tham vọng lớn đến vậy.

Trước lời nói chắc nịch ấy, England thấy trong lòng khó chịu và lo sợ không dứt.

- Sao cậu muốn làm vậy? - Y hỏi.

- Để trả tự do cho ngài đấy.

France ngay lập tức trả lời, liền nhận được khuôn mặt vừa lo ngại, vừa bất ngờ của England. Y lưỡng lự sao?

France hướng mắt về dòng suối trong đang chảy róc rách. Ai biết được anh nghe thấy bao nhiêu tin đồn ngứa tai vô cùng trên đường trở về.

Họ nói bên Vương quốc Anh thua, và ngạc nhiên làm sao, cha anh lấy người đại diện Anh Quốc là England làm bồi thường chiến tranh, ngoài ra không có cống nộp. Họ không biết England được đối đãi như nào, nhưng nghe đồn là rất tốt. Về đến cung điện, mấy người hầu nói y ở phòng riêng của cha anh, Kingdom of France bắt họ coi y như người hoàng gia, không được vô lễ, phục vụ đàng hoàng. Và, mấy ả hầu gái 'đặc biệt' kia thời gian này Quốc vương đã không cần đến nữa.

Vậy mà là tù nhân à?

- Ngài không muốn được tung cánh như đàn chim kia sao?

France vừa hỏi vừa nhìn lên trời, nơi một đàn chim vừa sải cánh bay ngang qua. Anh liếc qua England, thở dài rồi tiến đến gần y.

- Thái tử, chuyện này cậu không nên nói bất cẩn như vậy. - England lên tiếng.

Anh cứ tiến đến thì y lại lùi về sau. Đến khi lưng y va vào thân cây gần đó, France mới vươn một tay lên, đặt cạnh đầu y. Anh cao đến ngang người England. France ghé sát vào y, nói nhỏ:

- Nếu ngài đã rơi vào lưới tình của cha ta, thì ngài nên dứt ra đi. Ngài đường đường là nam nhân, trong khi bên cha ta không thiếu các cô gái xinh đẹp. Ngài không biết Kingdom of France đã làm tình với bao người rồi đâu.

- Thái tử, xin lỗi, ta không hiểu cậu - Y đặt tay lên vai France, đẩy nhẹ anh.

England biết động vào cơ thể hoàng gia nước khác là không tốt, làm tổn thương cơ thể ấy còn kinh khủng hơn.

- Ngài đừng giả ngây với ta. Anh Quốc vốn buồn tẻ và vô cảm, nhưng Pháp thơ mộng với bao cuộc tình nống ấm. Ngài England, chuyện giường chiếu là quá bình thường với ta hay Kingdom of France. Ngoài miệng ta có thể khen một cô gái nào đó xinh đẹp, đưa cô ta lên giường và phát tiết. Chán rồi, ta sẽ tìm một người khác. - Giọng anh trầm thấp, khác hẳn lúc trước.

- Ta... ta biết...

- Vậy ngài England có biết... ngài, cũng không khác gì mấy con ả đó không?

Chỉ một câu nói của France làm England thất thần. Chuyện này quá đỗi kinh ngạc với một người non nớt trong tình yêu như y.

France thì khác, anh mỉm cười nhìn khuôn mặt trắng bệch của England, cảm nhận lực tay y ở lưng anh cũng mất dần. France đẩy người lên, thu hẹp khoảng cách giữa cả hai.

- England!

Giọng đanh thép quen thuộc của Quốc vương Pháp vang lên bất ngờ, làm hai người kia giật bắn mà tỉnh lại, England đẩy mạnh anh.

Đó là Kingdom of France, gã về sớm hơn dự định. Khuôn mặt gã rõ là không ưa gì cảnh trước mặt. Gã tiến đến, liếc qua người con trai mà cũng phải một thời gian rồi gã mới gặp lại.

- Về rồi? - Kingdom of France hỏi.

Anh gật đầu thay câu trả lời. France không thể phủ nhận trông cha anh bây giờ đầy mệt mỏi. Hai người nhìn nhau một lát rồi Kingdom of France mới quay sang England. Gã nắm nhẹ cổ tay trắng ngần, kéo y theo gã về phòng, để lại anh đang đứng dõi theo hình bóng lực lưỡng của cha anh.

Trên đường, England không nhìn gã một cái, lại rút tay khỏi tay gã. France nghĩ y thấy ngại, đường đường là vua một nước lại để người khác nắm tay dẫn đi, nên gã không nói gì.

~~~\●\~~~

Đến khi về phòng, England nói muốn đi tắm và cầm quần áo vào nhà tắm luôn, đôi mắt màu đỏ như đá quý vẫn không liếc gã. France đột nhiên thấy khó chịu.

Trong phòng tắm, England nhìn vào gương mà nghĩ đến những lời của France đệ nhị. Y biết lần đầu của gã không phải là y, nhưng y nào biết cuộc sống sa đọa kia của gã. Có thể thái tử Pháp nói đúng, đêm nay gã có thể làm với y, nhưng một lúc nào đó của hôm sau sẽ là người khác.

Đây là lần đầu tiên England yêu, và y còn yêu một người ngoại quốc với suy nghĩ và quan niệm sống khác hẳn y. Mà những trải nghiệm đầu tiên có vẻ không mấy dễ chịu. Y thấy trong lòng lẫn lộn cảm xúc: tò mò có, buồn có, ghen tức cũng có. Y nên làm gì bây giờ?

England bước ra khỏi nhà tắm trong bộ áo sơ mi trắng và quần Âu đen. France nãy còn ngồi làm việc, liền đứng dậy, lấy áo choàng của gã đang treo cạnh bàn làm việc mà tiến tới, khoác cho y.

- Ta... không ăn tối đâu.

France hơi ngạc nhiên nhìn y.

- Hôm nay ta mệt.

- Để ta gọi bác sĩ.

France đặt tay lên trán England. Y không nóng.

- Không. Ta muốn ngủ.

France đồng ý, cùng England tiến về phía giường. Gã cởi áo khoác và chỉnh lại chăn cho y, England trở mình, nằm nghiêng sang một bên. Gã ngồi bên giường đến khi y ngủ mới rời đi.

~~~\●\~~~

Nửa đêm, England tỉnh dậy. Y quay người thì thầy France đang chuẩn bị đồ. Gã đi đâu sao?

Nghe tiếng động trên giường, gã nhìn lên, chạm vào đôi mắt màu đỏ của đá Rubellite.

- Ngươi có đói không? - France hỏi.

- Không - England lắc đầu - Ngươi đi đâu sao?

- Ừ, ta sẽ về sớm.

France bước tới giường, bàn tay thô ráp cố định cằm y, gã cúi xuống hôn England. Y mở miệng để gã vào. Bên trong khoang miệng nhỏ của y, hai chiếc lưỡi chủ động tìm đối phương mà quấn lấy nhau.

Trong thời gian ở Pháp, gã và y đã làm chuyện này rất nhiều rồi.

England vịn vào vai gã, đôi mắt đẹp khẽ nhắm, tận hưởng cảm giác gã mang lại.

"Ngài có biết rằng ngài không khác gì mấy ả đó không?"

Ngay lập tức, England choàng tỉnh, đẩy mạnh France. Y nhìn gã với đôi mắt thất thần, người co lại như sợ hãi.

- Ngươi sao thế?

France bất ngờ trước phản ứng mạnh của England, hôm nay y rất lạ, mà gã không biết tại sao. Gã nắm lấy cổ tay y, England lại vung mạnh nó ra, làm France càng lo lắng.

- England? - Gã gọi.

- Đừng... chạm vào ta...

France bất động. Y chưa bao giờ nói với gã như vậy. Giờ thì gã muốn biết chuyện gì đã xảy ra với England khi gã vắng, gã nghĩ mình phát điên rồi.

- Ngươi làm sao vậy? Nói đi!

France dùng hai tay siết hai cổ tay trắng sứ của England, không để ý rằng gã đã để lại những vệt đỏ trên làn da mềm mại kia. Nhưng England cứ một mực giật tay lại.

France đã hôn bao nhiêu người phụ nữ?

Gã đã nói "yêu" với những người như thế nào?

Lồng ngực vạm vỡ kia đã bao người ngả vào?

Bàn tay thô ráp này đã động vào bao nhiêu cô gái?

- Đừng động vào ta! - England nói lớn, tay vừa rút ra khỏi đã tát vào bên má gã. - Đồ dơ bẩn.

~~~\●\~~~

Gã bỏ đi, để England ngồi co người như đứa trẻ trong bụng mẹ. Y lấy lại bình tĩnh, không hiểu sao lại nổi đóa với gã. Y thấy có lỗi, nhưng y cũng tức với cả France và cả bản thân y.

Và England một lần nữa chìm vào giấc ngủ, bên ánh đèn bàn làm việc ấm áp còn chưa tắt.

~~~\●\~~~

Sáng hôm sau, England mệt mỏi mở mắt, bên ngoài đã có tiếng người hầu vội vã ngăn cản vị thái tử trẻ tuổi tiến vào. Y liền lập tức làm vệ sinh cá nhân và thay y phục rồi mới ra tiếp.

France đệ nhị vẫn ngồi dáng hôm qua, trong mắt England, nó không được đàng hoàng lắm.

- Giữa ngài và cha ta xảy ra chuyện gì sao?

England không trả lời.

- Ta không hiểu sao một người Anh Quốc như ngài làm cha ta phát điên.
Ngày ngài tuyên chiến, ông ta bắt quân đội luyện tập suốt ngày đêm, vũ khí phải xong nhanh nhất có thể. Ngài bị bắt, ông ta cho ngài ở đây, binh lính ngài được thả về, đến con chuột kia cha ta đối đãi khá tốt. Ngài nhịn ăn đến ngất đi, người cha yêu quý ấy nổi điên với cả cung điện và dọa tên bác sĩ đến trắng bệch cả mặt. Ngài dùng tiếng Pháp, ông ta nghe không quen, chẳng muốn bắt ngài thay đổi.
Ông già này á, từ sau khi ngài về cung điện, đã không phát tiết với ả nào nữa. France cấm tất cả những cô gái đó đến cung điện hay chạm vào người ông ta. Đức vua uy quyền còn sai chặt tay hay bắt giam vài kẻ to gan, vẫn cố làm càn.

England im lặng, nhìn France trong nỗi ngạc nhiên vô cùng. Y không biết gã chưa từng bắt quân đội của y, hay khuôn mặt giận dữ gã mang ngày y muốn chết, cho đến lí do gã luôn bắt England dùng tiếng Anh.

- Thật sao? - Y hỏi lại.

- Dĩ nhiên rồi! Mấy người hầu cũng bàn chuyện này suốt. Cha ta đối xử với ngài còn tốt hơn ta nữa. - France tiếp tục tâm sự mấy điều anh nghĩ bao lâu nay - Ta là con trai ông ta, nhưng ngày mọi người hỏi đức vua tên ta là gì, ông ấy bảo France với lí do ta là con ông ấy nên tên phải theo ông ấy. Không quan tâm thì nói đi, còn bày đặt!

England bật cười làm anh nhướn lông mày.

- Cháu trai ta cũng được đặt như vậy.

- Ngài có cháu rồi á?!

France giật mình. Y nhìn vẫn còn trẻ lắm, khuôn mặt đẹp trai kia chắc quyến rũ được vài cô gái tuổi đôi mươi ấy chứ.

- Phải. Cậu biết Great Britain và Northern Ireland chứ? - England hỏi và France gật đầu - Con trai của họ là United Kingdom of Great Britain and Northern Ireland.

France đang đưa miếng bánh mì lên mồm, nghe xong tên của người kế thừa Anh Quốc phồn vinh liền sững lại, mồm vẫn há hốc đầy kinh ngạc. Tên gì dài vậy?

- Tên gọi tắt của nó là UK. - England thêm vào.

France thở ra. Thế còn nghe được, chứ mỗi lần gọi cái tên dài dằng dặc vừa rồi cũng hết cả hơi luôn mất.

- Kingdom of France nói ta phải hộ tống ngài qua Vương quốc Anh. Ta xuất phát luôn chiều nay nhé.

France bỏ đi, để lại England một mình. Y tìm đến vị trí yêu thích của mình trong phòng - bên cửa sổ.

~~~\●\~~~

Từ cửa sổ phòng gã, England có thể thấy khu vườn của cung điện với nhiều màu sắc khác nhau từ những loài hoa lạ. Nhưng y thích nhất hoa màu tím mà Pháp gọi là hoa oải hương. Y vẫn nhớ hương thơm dìu dịu thoang thoảng bên cánh mũi khi y đi ngang qua cánh đồng nhỏ nằn ngay giữa khu vườn.

Kingdom of France biết vậy, cách ngày gã bắt người hầu mang một lọ hoa oải hương đến, đặt bên bệ cửa sổ. Gã sai người chuyển bụi hoa hồng còn tươi vừa mới hé nở sang một góc, nhường phần đất trung tâm ấy cho những bông oải hương mang sắc tìm huyền ảo. 

England còn thích nhìn trời. Bầu không ở Pháp trong lành, đã rộng còn cao và sâu lắm. Trời Pháp nhẹ nhàng khoác lên mình bộ váy xanh dương dịu mắt, điểm thêm những vệt mây trắng, xốp như bông. Bầu trời xứ Mặt Trời không bao giờ lặn lại phủ sương vào buổi sớm, và mang màu trắng xám của khí ẩm. Nhưng y vẫn yêu bầu trời quê hương hơn.

England yêu cả ánh nắng ban mai ấm áp ngày ngày ghé thăm y trên bệ cửa sổ. Y có thể thấy những tông màu nhạt khác mà nắng bí mật mang theo. Và y luôn nhìn theo chim sải rộng đôi cánh mạnh mẽ, chao liệng một cách tự do, không ngừng cất giọng lảnh lót vui tai.

France tặng England một con chim cổ đỏ - loài chim nổi tiếng của nước Anh. Y thích dáng tròn mũm mĩm của nó, và cách nó gân cổ lên hát bài ca chào buổi sáng như muốn phô diễn cho y - người từng là đại diện cho quê hương nó, Vương quốc Anh - sức mạnh của mình.

Nhưng một buổi chiều, England thấy nó im lặng nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài, trên một cành cây khẳng khiu, những chú chim khác đang đứng tụ tập trò chuyện rất vui vẻ. Y nói với gã:

- Ta muốn thả nó đi.

- Ngươi sẽ không cô đơn chứ?

Gã tiến đến cạnh y, nhìn cách England nhẹ nhàng mở lồng sắt với những hoa văn uyển chuyển. Chim cổ đỏ nhanh chóng đập cánh bay đi, đến nơi nó sẽ có tự do, có bạn bè, có một gia đình mới.

England quay lại nhìn France, y kiễng chân lên mà hôn gã, cảm nhận cánh tay mạnh mẽ của ai kia đang siết lấy eo y.

- Không. Ta không thấy vậy chút nào.

--------------------------
. To be continued .

Lời tác giả:
Có khi mình tách cái AU này ra thành story riêng luôn mất =) Tưởng end rồi mà lại có thêm ý tưởng mới.
Chap này chỉ có drama thôi. Chap sau sẽ tập trung vào
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
France đệ nhị × UK. Xin lỗi, đó là cặp phụ :)
Là Kingdom of France × England nhé, có H nhẹ ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro