C181 - 183

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 181: Cho dù là thanh niên tinh lực dồi dào

Lam Tranh ôm Khuynh Anh lên lầu, mang nàng vào gian phòng nhỏ hắn từng ở lúc trước. Ông lão đã giữ gìn nơi này rất tốt, một hạt bụi cũng không có.

Rất lâu về trước, hắn vẫn chưa chấp nhận đánh cuộc với Atula vương, vẫn chưa từ bỏ ý định trốn khỏi tay y, vẫn chưa buông tha ý niệm đi tìm cái chết. Trong lúc lòng đầy tuyệt vọng, nghe nói đáy vực này rất gần vực U Minh, hắn đã không do dự nhảy xuống dù biết không ai có thể bình yên xuống đến tận đáy. Song vừa rơi xuống được nửa chừng, hắn chợt cảm thấy chết như vậy thực sự quá buồn cười, cho nên đã quay người leo trở lên, thế rồi tình cờ tìm thấy sơn động này. Điều hắn không ngờ là cô ngốc Khuynh Anh này, cũng như hắn, lại có thể còn sống.

Đánh bậy đánh bạ mà ngẫu nhiên lại gặp được lão đầu nghịch thiên sống cả vạn năm này.

Khi ấy hắn đã tự hỏi, lão đầu có thể chống lại mệnh trời, tại sao hắn lại không thể? Phàm thể tan biến thành tro bụi thì vẫn còn cơ hội đầu thai chuyển kiếp, mà cho dù nàng đã hồn phi phách tán, hắn cũng sẽ bằng mọi cách khiến nàng một lần nữa xuất hiện ở trước mặt hắn. Huống chi nam nhân kia còn từng nói nàng vẫn chưa chết... Dẫu những lời này chỉ để an ủi hay lừa gạt hắn, tóm lại vẫn còn một ti hy vọng.

Thế là hắn tạm thời ở lại đây, thuật lại cho lão đầu biết toàn bộ chuyện đã xảy ra ở vực U Minh, bao gồm cả chuyện xưa của Họa Long với Mộc Hi. Nói cho lão đầu nghe cũng như kể lại cho bản thân nghe, tuy mỗi lần chạm vào phần ký ức kia hắn sẽ thống khổ đến cùng cực, đau đớn như tan xương nát thịt. Nhưng hắn muốn dùng nỗi đau đó thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân, hắn nhất định phải sống, sống để bắt cô nhỏ tự tiện đào tẩu kia trở về.

Hắn học thuật ngẫu nhân, học cách điều khiển chúng, học cách hòa linh lực vào thân chúng, vận dụng cấm thuật thay đổi số mạng của mình.

Hắn học rất nhanh, nhanh tới mức bản thân hắn cũng thấy vô vị.

Hắn nhớ được con ngẫu nhân đầu tiên hắn tạo ra chính là Khuynh Anh, ngũ quan tinh tế hệt như người thật. Nhưng khi con ngẫu nhân đó cử động theo ý niệm của hắn, mỉm cười với hắn như nàng từng làm, hắn lại cảm thấy chán ghét, tựa như hồi ức đẹp đẽ duy nhất kia đã bị vật này vấy bẩn, cho nên hắn đã lập tức vung tay đập nát nó.

Sau đó hắn không hề đụng đến cán ngọc đao suốt một thời gian dài, rất rất dài.

Thời gian hắn ở trong sơn động trôi qua trong nháy mắt, một trăm năm cũng như hoa trong gương, trăng trong nước, lướt qua như một giấc mộng, hắn thậm chí còn cho rằng hắn sẽ giống như Họa Long chờ đợi Mộc Hi hơn vạn năm...

Bây giờ nghĩ lại, thật ra hắn may mắn hơn hai người họ rất nhiều...

******

Lam Tranh cẩn thận đặt Khuynh Anh lên giường, vừa giúp nàng cởi áo ngoài, đắp kín chăn thì cửa phòng lặng lẽ bị đẩy ra.

Ông lão đứng ở bậc cửa, mặt đầy ý vị sâu xa.

Lam Tranh chau mày, tiện tay lấy áo ngoài của Khuynh Anh quấn quanh nửa thân dưới rồi lôi lão đầu ra ngoài, không muốn giấc ngủ của nàng bị quấy nhiễu.

"Thì ra là nàng dâu của đồ nhi, ta nên đoán được từ sớm mới phải." Chứng kiến một màn luống cuống vừa rồi của Lam Tranh, ông lão nghẹn cười vô cùng khổ sở.

Lão đi tới đứng trước cửa sổ, im lặng một chút lại nói: "Đã qua nhiều năm nhưvậy, còn tưởng nhà ngươi đã quên ta rồi chứ."

Lam Tranh từ tốn quay đầu lại, vẻ khẩn trương trên mặt rốt cuộc đã giãn ra, hắn cười khẽ: "Lúc sư phụ đuổi ta đi có nói không cho phép ta trở lại."

Lão đầu *hừ* một tiếng, "Hồ ly gian xảo như nhà ngươi trong lòng nghĩ cái gì ta còn không biết sao? Nếu ta thật sự tức giận thì còn lấy bản đồ sơn động cho ngươi làm chi!"

Năm đó tiểu tử thối này học thành tài rồi thì sốt ruột muốn ra ngoài, song do ngại lão tuổi tác đã lớn, quanh năm cô đơn một mình nên đã kìm lòng, quyết định ở lại bầu bạn với lão một thời gian.

Tuy không nói ra miệng, nhưng lão có thể nhìn ra hắn luôn thấp thỏm không yên, thường xuyên ngồi một mình nhìn ra cửa rồi thẫn thờ thật lâu. Lão không đành lòng nên cố ý kiếm chuyện, giả vờ tức giận rồi đuổi hắn đi. Trước khi hắn rời đi, lão còn cố ý quăng ném lung tung mấy cuốn bí thư và một bộ địa đồ về phía hắn, bảo hắn cút cho thật xa, không được trở lại nữa.

Một là lão đã quen cô đơn, hai là lão cũng không còn chống đỡ được bao nhiêu năm nữa, tâm nguyện cuối cùng đã được thành toàn, lão thấy cũng không cần phải lưu luyến thế gian này nữa.

Nhớ lúc tên tiểu tử này rời đi, lão còn thương tâm hết mấy ngày, cho rằng duyên phận thầy trò giữa bọn họ đã hết, không ngờ lại có cuộc trùng phùng thú vị thế này.

Lam Tranh mỉm cười, từ tốn nói: "Sư phụ nhất định đã thầm mắng ta vô lương tâm không biết bao nhiêu lần. Nhưng người cũng không thể trách ta, sau khi ta ra khỏi sơn động, không nói đến chuyện không còn tự do, nếu ta tùy tiện chạy tới đây, chắc chắn sẽ mời đến một đám truy binh, sự thanh tu của sư phụ nhất định sẽ bị hủy tan tành. Huống hồ, ta có thử phái ngẫu nhân tới tìm người, nhưng sơn động này quá mức đặc biệt, linh lực bên trong ngẫu nhân bình thường vốn không thể chống chọi đến khi vào được đây. Lần này nếu không phải Khuynh Anh cõng thân ngẫu nhân này tiến vào, e rằng rất lâu nữa ta cũng không gặp được sư phụ."

Lão đầu liếc mắt nhìn hắn, hứng thú hỏi: "Phi La thân vương?"

Lam Tranh không gật đầu cũng không phủ nhận, chỉ sờ sờ mũi, "Chỉ là một cái chức danh mà thôi."

"Thôi, thôi." Lão đầu cười cười, nói: "Thân này già rồi, ngươi muốn làm gì ta cũng không quản nổi, có thể gặp lại đã đủ rồi. Nhưng tiểu nha đầu kia..." Chủ đề được chuyển đến trên người Khuynh Anh, "Thể chất kỳ lạ, đến được đây mà vẫn bình yên vô sự, ngươi hẳn rõ con bé ở vực U Minh đã xảy ra chuyện gì, cũng như đã lấy được vật gì..."

Lông mi Lam Tranh thoáng run rẩy mà không để lại dấu vết, lão đầu vỗ vỗ vai hắn, "Tuy có được thứ người người đều ham muốn không hẳn là chuyện tốt... Nhưng ta thử thăm dò rồi, bản thân con bé cũng không biết... là phúc hay hoạthì chưa thể nói trước đâu..."

Lam Tranh mím môi không nói, chỉ rũ mi che giấu vẻ thâm trầm trong mắt.

"Cũng đừng quá lo lắng, ngươi và con bé gặp đại nạn không chết, qua được kiếp số này ắt hẳn sẽ nên duyên." Lão đầu cười với hắn, trấn an: "Tất cả khổnạn rồi cũng sẽ qua, chăm sóc con bé tử tế, chờ con bé tỉnh lại rồi hãy nói rõ mọi chuyện."

Dứt lời, lão cười tít mắt chống quải trượng đi xuống lầu dưới, vừa đi vừa bỏ lại một câu: "Con bé hiện vẫn là yêu, cần ăn cái gì đó, trong sân của ta có trồng mấy gốc nhân sâm ngàn năm, bây giờ có thể đào lên rồi, một chút nữa ta sẽ mang lên đây... Thân thể con bé còn hơi yếu đấy, ngươi tốt nhất nên tiết chế một chút... cho dù là thanh niên tinh lực dồi dào thì cũng không được thái quá..."

Chương 182: Mắt sưng như trái đào

Khuynh Anh ngủ cả ngày, vừa tỉnh lại thì thấy Lam Tranh đang mở to mắt nhìn mình chằm chằm. Trong bụng nhất thời đánh thót một cái, nàng nghiêm túc nhìn lại hồi lâu, người đối diện vẫn không có chút động tĩnh.

Giơ tay quơ quơ mới phát hiện đối phương đang mở mắt mà ngủ.

... Chết không nhắm mắt hay sao vậy...

Mi mắt vừa khẽ động thì lập tức đau đến xuýt xoa, hai mắt nàng hiện đang sưng như hạch đào, chạm nhẹ liền đau như bị ai đấm một quyền.

Chắc là do khóc dữ quá mới thành thế này, nhớ tới cảnh tượng hôm qua, nàng cũng không biết đống nước mắt kia từ đâu ra mà nhiều như vậy.

Nàng ngẩn ngơ cúi đầu nhìn nam nhân nghiêng đầu nằm bên mép giường, nửa thân trên để trần, nửa dưới chỉ quấn sơ bằng ngoại bào của nàng, để lộ một đoạn chân trần.

... Chân thực như vậy, gần trong gang tấc như thế.

Mọi chuyện tựa như một giấc mơ, khiến Khuynh Anh rất sợ khi nàng tỉnh mộng, tất cả lại là công dã tràng.

Đột nhiên cảm thấy mắt đau xót, nàng vội vã ngước lên nhìn trời, ép nước mắt chuẩn bị trào ra chảy trở về.

"Ngốc." Khuynh Anh khẽ mắng, cũng không biết là nói mình hay nói đối phương. Nàng hít một hơi thật sâu, cúi đầu đặt tay lên mắt Lam Tranh, muốn vuốt nhẹ để giúp hắn nhắm mắt lại.

Cùng lúc đó, mí mắt dưới tay nàng bỗng hơi run run, cọ vào lòng bàn tay ngưa ngứa. Khuynh Anh sửng sốt, cuống cuồng định rụt tay về thì đã bị đối phương giữ lại. Hắn đưa tay ra, đan cả mười ngón vào tay nàng.

"Chợt tỉnh lại mới thấy..." Lam Tranh lẳng lặng nhìn Khuynh Anh, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Nàng đang sờ soạng ta."

"......"

"Cho nên, ta cũng phải sờ lại."

Bình tĩnh nói xong, hắn liền ôm lấy eo Khuynh Anh, cúi xuống dán chặt môi mình lên môi nàng. Hai hơi thở chan hoà, người trong lòng khẽ run lên, hắn quen thuộc mở đường đưa lưỡi vào chiếm đoạt vị ngọt của nàng, nụ hôn mãnh liệt và dồn dập như một cơn bão.

Mãi đến khi nụ hôn kết thúc, Khuynh Anh vẫn ngây người một lúc mới hồi tỉnh, cố trừng lớn đôi mắt sưng như quả đào, lắp bắp nói: "Chàng... chàng..."

"Sao nào, vẫn còn muốn nữa?" Hắn hơi nâng cao âm cuối, nghiêng sang chống tay ở hai bên người nàng, lại cúi xuống mút lấy đôi môi nhỏ xinh trước mặt, nuốt hết toàn bộ những lời còn chưa nói ra của nàng.

Vẫn là một nụ hôn nóng bỏng không chút nhân nhượng, Khuynh Anh cảm nhận được từng cái liếm mút trên môi, đầu lưỡi Lam Tranh chỉ nhẹ nhàng vuốt ve đường viền môi nàng mấy lần đã khiến hàm răng vốn cắn chặt của nàng thả lỏng, mở đường để nó tiến vào. Tất cả hô hấp đều bị nuốt chửng, Khuynh Anh đạp chân giãy giụa cũng không chống cự được. Thỉnh thoảng hắn cũng thả lỏng một chút, nàng lấy lại sức vừa định cắn thì lại bị đầu lưỡi của hắn quấn đến choáng váng.

Cả hai tay đều bị giữ chặt ở đỉnh đầu, đến khi Khuynh Anh xụi lơ Lam Tranh mới thỏa mãn liếm khóe môi, cúi xuống đặt cằm nơi hõm vai nàng.

"Khuynh Anh, mở mắt ra nhìn ta..." Hắn hôn lên trán nàng.

Rõ ràng nàng vẫn đang trừng mắt nhìn hắn chằm chằm: "......"

Lam Tranh vô tội chớp chớp mi, lại cúi xuống hôn nàng, môi Khuynh Anh bị hôn sưng đỏ rồi mà hắn vẫn không chịu ngừng, "Nàng còn giận nên không chịu mở mắt nhìn ta sao, nàng..."

Khuynh Anh cuối cùng cũng nổi sùng, nhấc chân đạp thẳng vào bụng dưới của hắn.

Lam Tranh: "......"

Khuynh Anh chỉ vào hai mắt mình, "Con mắt nào của chàng thấy ta đang nhắm mắt hả? Đồ ngốc!!!"

Lam Tranh: "......"

Hắn cẩn thận nhìn một hồi, cuối cùng mới phát hiện trên cặp mắt sưng như quả đào của nàng đúng thật có một cái khe nho nhỏ.

"......"

Nhìn thấy vẻ mặt đó của Lam Tranh, Khuynh Anh tiện tay biến ra một cái gương đưa lên trước mặt mình.

Sau đó cái gương đồng liền rơi *bộp* xuống đất.

******

Tâm trạng Khuynh Anh hiện đang rất tệ hại, rụt đầu nấp ở trong chăn không nhúc nhích.

Vô số lời lẽ và cảm xúc dồn nén suốt một trăm năm qua đã bị hình ảnh trong gương chà đạp không thương tiếc, nàng không còn tâm trạng để tình thương mến thương nữa.

... Hu hu, đó là nàng sao?

... Hai cái cục ở trên mặt kia chính là mắt nàng sao?

Khuynh Anh không muốn đối mặt với Lam Tranh bởi có người phụ nữ nào muốn trưng dáng vẻ như bị ngựa đá này ra với người trong lòng chứ.

Cho nên nàng không biết được, Lam Tranh đang trước giường, nhìn cục chăn trên giường mà cười không thành tiếng.

"Khuynh Anh, ta lạnh." Hắn cởi áo ngoài quấn ở hông ra, khẽ khàng giở chăn chui vào ôm lấy nàng từ sau lưng.

Khuynh Anh mới rầu rĩ hừ một tiếng đã bị đối phương ôm vào lòng, giãy giụa mấy cái vẫn không thoát ra được, đành mặc cho hắn ôm.

"Nàng không giận nữa, ta rất vui." Sau lưng vang lên giọng nói hớn hở của Lam Tranh.

Khuynh Anh lại rầu rĩ hừ một tiếng, cố ý nhích ra ngoài một chút, tỏ vẻ bây giờ mình đang rất.tức.giận.

Lam Tranh vuốt vuốt tóc nàng, khẽ nói: "Khuynh Anh, nàng gầy đi..."

Khi Khuynh Anh vừa mới thấy hơi cảm động, cái tay kia đã dời tới trước ngực nàng, trắng trợn sờ soạn tới lui, "May mà chỗ này không gầy đi..." Dừng một thoáng hắn lại bổ sung một câu: "Nếu gầy hơn nữa thì cũng chả còn gì..."

Xúc động vừa sinh ra liền lập tức biến sạch, nàng đỏ mặt, dùng sức đẩy hắn: "Đồ lưu manh, mau cút xuống giường!!!"

Lam Tranh dùng một tay đỡ mấy quyền đánh đấm lung tung của Khuynh Anh, tay còn lại vịn eo nàng, xoay người một cái đã lật ngửa nàng nằm ra giường, mũi đối mũi, môi đối môi, mắt... đối với hai quả đào sưng đỏ.

"Khuynh Anh... Nàng nỡ xua đuổi ta sao?" Hắn mở to đôi mắt vàng rực rỡ, hàng mi dài khẽ run run như cánh bướm chập chờn.

Đối diện với cái nhìn nóng bỏng của đối phương, hai má Khuynh Anh dần nóng lên, theo phản xạ liền cúi đầu nhìn chỗ khác.

Thế là ánh mắt nàng từ phần ngực trần rắn chắc thẳng một đường nhìn xuống tới vật nam tính trần trụi ở dưới, bừng bừng sinh khí không chút che đậy...

Khuynh Anh sững người, nhiệt độ trên mặt thoáng cái lan tới đầu ngón chân, nàng hét lên một tiếng rồi xốc chăn lên, muốn nhảy xuống khỏi giường.

Song Lam Tranh đã kịp thời túm được chân Khuynh Anh trước khi nàng thoát được. Nàng loạng choạng chuẩn bị ngã xuống thì liền được hắn nghiêng người đỡ lấy. Quần thảo một hồi, tư thế của cả hai đã đổi thành nam trên nữ dưới vô cùng vi diệu...

Chương 183: Đừng giả bộ nữa (18+)

Khuynh Anh lập tức hất chân đạp, Lam Tranh linh hoạt nhổm người lên tránh để chân nàng đạp trúng bộ vị quan trọng, vừa vặn khiến đầu nàng áp lên bụng hắn. Thế nên Khuynh Anh mới ngẩng đầu lên, vật nam tính đang hùng dũng đứng thẳng kia liền đập thẳng vào mắt...

Nhiệt khí nhất thời xông thẳng lên não nàng, "......*¥#.....¥#&@!"

Lam Tranh thản nhiên lại ôm nàng vào lòng, sờ lên mũi nàng, "Khuynh Anh, nàng chảy máu mũi kìa..."

"......" Khuynh Anh cho hắn một đấm rồi quay người trùm chăn kín đầu.

Lam Tranh vuốt ve lưng nàng, "Sư phụ nói thân thể nàng hư nhược, không được vận động mạnh..."

Vẫn chôn khuôn mặt đỏ như táo trong chăn, Khuynh Anh ra sức gật đầu tán đồng.

Lam Tranh nói: "Vì vậy dù rất muốn, ta cũng sẽ không ép buộc nàng."

Mặt càng đỏ lựng, Khuynh Anh khẽ gật đầu.

Lam Tranh giang hai tay ra, nói: "Thế nên nàng ép buộc ta đi."

Khuynh Anh: "......"

******

Lam Tranh rốt cuộc vẫn không xơ múi thành công.

Sau khi bị chảy máu mũi, khuôn mặt nhỏ của Khuynh Anh càng thêm tái mét, Lam Tranh không đành lòng nên chỉ lẳng lặng ôm nàng vào lòng.

Sau một lúc, hắn than phiền: "Khuynh Anh, nàng đừng ngọ nguậy nữa, ta khó chịu."

Khuynh Anh quả thực cứng ngắc người không dám động nữa.

Lại sau một lúc nữa, hắn gợi ý: "Khuynh Anh, hay nàng vẫn ngọ nguậy tiếp đi."

"......"

Đưa một tay giữ eo nàng, hắn múa may tay còn lại hướng dẫn: "Tốt nhất là thế này này..."

Cuối cùng trở thành Khuynh Anh nằm sấp trên người hắn, mặt đối mặt, cảm nhận được giữa hai chân nóng hổi. Vật kia từ mới bắt đầu chưa hề ngủ yên, nàng vốn muốn lặng lẽ né tránh nó, ấy vậy mà nàng càng ngọ nguậy né tránh nó càng lớn hơn. Thôi được, không tránh nữa thì không tránh, tưởng đã yên ai ngờ bị Lam Tranh xoay chuyển một hồi, tư thế của hai người lại trở thành tình cảnh 'gậy kim cô chống tại động thủy liêm'...

Vị trí vừa vặn, chỉ còn vận sức đẩy nữa thôi...

Khuynh Anh cuống quýt tìm cách chuyển chủ đề, hắng giọng cho nghiêm túc một tí rồi bảo: "Lam Tranh, chúng ta trò chuyện đi."

Lam Tranh khựng một thoáng mới nói: "Được."

Nàng nói: "Chàng là Phi La thân vương."

Lam Tranh hơi rụt người, "... Thỉnh thoảng được xem là vậy..."

Khuynh Anh trừng mắt liếc hắn, nàng có rất nhiều chuyện muốn hỏi, ví như tại sao hắn lại trở thành Phi La thân vương, hoặc là sao hắn lại đến Tu La giới, tại sao phải đeo mặt nạ, phải che cả màu tóc, biết nàng là ai vẫn làm như không quen...

Nhưng thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng lại đổi thành một câu: "Chàng đừng chọc ta nữa được không, nếu còn chọc nữa ta sẽ cắt phăng nó trước."

Lam Tranh ngoan ngoãn an phận lại, Khuynh Anh tức giận lên sẽ rất dữ dội...

Khuynh Anh lại hỏi: "Chàng biết được thân phận của ta từ lúc nào?"

Lam Tranh ngẫm nghĩ một lúc mới đáp: "Lúc nàng nhảy từ trên nóc nhà xuống."

Khuynh Anh: "... Nói dối." Dừng một thoáng nàng ẩn ý bổ sung thêm: "Khi đó chàng không chỉ đánh ta, ném ta xuống đất mà còn trưng bộ mặt tối thui với ta nữa..."

Lam Tranh chột dạ cười cười, "Thật ra thì là lúc nàng nói chuyện với Phù Sinh ở trong rừng..."

"Cho nên chàng mới cố ý dẫn ta tới con suối kia, dùng thuật viết chữ lên mặt ngẫu nhân dụ dỗ ta, sau đó còn bày trò thu nhỏ thân thể ta, còn mình thì nhập vào thân ngẫu nhân chạy tới ở cạnh ta, còn nói cái gì nhất định phải hôn mới có thể thức tỉnh ngẫu nhân, và cả..."

Khuynh Anh nói tới đây thì bỗng khựng lại, nghiến răng trèo trẹo, "Và cả mấy giấc mơ kia nữa!"

Mấy màn lăn tới lăn lui ở trong mơ kia! Làm nàng cứ tưởng là do mình ham mê nhục dục quá độ, liên tục sỉ vả bản thân không biết xấu hổ.

... Thì ra đều là do có người nào đó giở trò quỷ!

Lam Tranh thầm thì dụ dỗ: "Khuynh Anh, nàng bây giờ nhất định cũng đang nằm mơ... Chúng ta đi ngủ..."

Thấy Khuynh Anh vẫn u oán trừng mắt nhìn mình chằn chằm, hắn bình tĩnh dỗ dành: "Ngoan, mắt sưng lắm rồi, đừng cố sức trừng nữa. Ta đi tìm thứ gì bôi cho nàng..."

Khuynh Anh im lặng một thoáng, sau đó bỗng đưa tay ra túm lấy vật nam tính đang căng phồng nóng hổi kia, đe dọa: "Ngoan ngoãn trả lời, không đáp thì nó tiêu. Trả lời nghe không ổn thì chàng chết, trả lời nghe được thì nó ổn, chàng cũng tốt, tự liệu rồi tính đi."

Lam Tranh: "......"

Lam Tranh giang tay ra, áp sát hơn, "Khuynh Anh, tại ta nhớ nàng..."

Khuynh Anh vẫn không đổi sắc mặt, dùng sức nhéo, "Làm nũng cũng vô dụng."

Lam Tranh khổ sở rụt người, "Khuynh Anh, mấy lần đó đều là bất đắc dĩ, nàng tự mình ngủ rồi nằm mộng mà."

Khuynh Anh: "Đã quá muộn."

Lam Tranh: "......"

Khuynh Anh bắt đầu liệt kê lại từng chuyện một: "Chàng bảo ta coi ngẫu nhân như thế thân của chàng, còn nói chàng có thể đã quên ta, ta nói không bao giờ có chuyện đó thì chàng lại nói trên thế gian này không có chuyện gì là không thể."

"Chàng nói thân ngẫu nhân này sẽ cùng ta du sơn ngoạn thủy, ta không cần nghĩ tới chàng nữa. Nào có ai cố ý cho người đến dụ dỗ vợ mình hồng hạnh xuất tường như vậy chứ!?" Khuynh Anh càng nghĩ càng giận, bực tức nói: "Một trăm năm trước, cũng chính chàng đẩy ta cho người khác, bây giờ lại biến đổi phương pháp hành hạ à? Được, vậy ta sẽ hồng hạnh xuất tường cho chàng xem. Hừ! Xem ai cản được ta!"

Lam Tranh giữa nàng lại, luôn miệng dỗ dành: "Ta sẽ không dám nữa..."

"Mặc xác chàng." Khuynh Anh thở hổn hển.

"Nàng không mặc xác được đâu." Lam Tranh nhích tới gần hơn.

"Cút đi!"

Lam Tranh khựng người, hai mắt chợt sáng lên, "Được."

Khuynh Anh sửng sốt, thấy hắn lộ vẻ hớn hở thì tưởng đầu óc hắn xảy ra vấn đề. Không ngờ hắn lại đột nhiên nhiên đẩy nàng nằm ngửa ra trên giường, vật nam tính cứng ngắc trong tay nàng bắt đầu cử động. Bây giờ mới hiểu được, nàng kinh hoảng kêu lên một tiếng, hai má đỏ bừng, muốn rút tay thì lại bị giữ chặt.

Lam Tranh cúi đầu thì thầm bên tai nàng: "Ừ, Khuynh Anh, chẳng phải nàng bảo ta lăn sao, thế thì ta lăn cho nàng xem...*"

*Nguyên văn của 'Cút đi' là 滚蛋, 滚 nghĩa là lăn, còn 蛋 nghĩ là trứng. Lam Tranh chơi chữ, 滚蛋 tách rời từng chữ còn có nghĩ là lăn trứng (Trứng trong này là gì thì độc giả tự hiểu nhé ^.^)

Khuynh Anh: "......"

Hắn đột nhiên tăng tốc, thậm chí còn kéo bàn tay còn lại của nàng xuống nắm lấy phân thân của mình.

Mặt Khuynh Anh đã đỏ như sắp bật máu, hơi thở nam tính như bao phủ cả người nàng, lòng bàn tay càng lúc càng nóng, ánh mắt và nụ hôn của hắn còn nóng bỏng hơn, khiến hô hấp nàng gần như tắc nghẽn, tim chỉ chực nhảy ra khỏi lồng ngực, đầu óc choáng váng suy nghĩ không thông.

Hài lòng nhìn vẻ mặt của Khuynh Anh, Lam Tranh lại cúi xuống hôn nàng, một tay nhẹ nhàng vuốt ve hai chú thỏ trắng mịn đáng yêu trước ngực nàng.

Khuynh Anh rên rỉ, run rẩy liên tục, vật nam tính trong tay ra ra vào vào càng lúc càng dễ dàng. Hắn nằm trên người nàng, cảm nhận mồ hôi hắn rơi xuống thấm ướt da, khiến nàng cũng bất giác thấy người khô nóng, vô thức khẽ hé môi.

Lam Tranh mỉm cười hài lòng, lại cúi xuống hôn mạnh lên môi Khuynh Anh, dùng sức mút sạch tiếng rên rỉ chưa kịp rời môi nàng.

Bị hôn liên tục, tâm trí Khuynh Anh như lọt vào một màn sương mù, da đầu tê dại, nụ hôn càng lúc càng cuồng dã, đầu nàng cũng càng lúc càng trống rỗng theo. Khi nụ hôn của hắn rơi xuống tới cổ, toàn thân nàng run lên, do căng thẳng mà bất giác tăng thêm lực ở tay.

"Ưm..." Lam Tranh rốt cuộc cũng nặng nề rên lên thành tiếng, thả người nằm xuống người nàng, phóng thích bản thân.

Khuynh Anh nhìn chằm chằm lên trần nhà hồi lâu mới lấy lại tinh thần, nhất thời quẫn bách đến chết đi được.

Lam Tranh lưu luyến ôm nàng vào lòng, thầm thì vào tai nàng: "Khuynh Anh, chúng ta sinh một đứa bé nhé."

******

Đến khi Lam Tranh xuống lầu thì trời đã tối sầm.

Mang vẻ mặt trêu ngươi, lão đầu từ tốn đi về phía hắn, "Rất biết cách giày vò người khác đấy."

Lam Tranh bình thản đáp lại: "Thân thể nàng hư nhược, ta nào dám giày vò nàng."

Mới nhẹ giằng co một chút, nàng đã đỏ ửng mặt, hô hấp yếu ớt, thân thể nóng lên, linh thức hỗn loạn, khiến hắn cũng không dám tiếp tục. Huống chi mấy ngày qua thân thể mảnh mai của nàng đã chịu không ít cực khổ, chưa có thời gian nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Hắn phải nhỏ giọng trấn an nàng hồi lâu, hết lời hứa hẹn không làm mấy chuyện vô liêm sỉ kia nữa, dỗ nàng ngủ xong mới xuống lầu, giải quyết một phiền toái khác.

Lão đầu ôm bụng cười to: "Ngươi mà cũng có ngày hôm nay."

Mặt vẫn không chút dao động, trên người vẫn quấn tạm ngoại bào của Khuynh Anh, Lam Tranh chậm rãi ngồi xuống ghế rồi nói: "Sư phụ chớ quên chúa công nhà người cũng từng có ngày như vậy, hệt như một cái đuôi bám theo sau công chúa Mộc Hi, thật sự rất muốn để người nhìn thấy dáng vẻ đó của y."

Lão đầu đen mặt, trừng mắt với hắn, "Tiểu tử chết tiệt, ngươi không nói thì ngứa mồm à?"

Dứt lời thì thấy Lam Tranh đưa mắt liếc nhìn gốc hoa nhài ở giữa nhà, trong bụng cũng hiểu phần nào, lão hừ hừ mấy tiếng rồi chống quải trượng, vừa đi vừa nói: "Ta đi trông nồi nhân sâm hầm cho nha đầu kia đây, không rảnh ởđây tranh cãi với ngươi." Nói rồi lão đẩy cửa rời khỏi phòng.

Lam Tranh nâng chén trà trên bàn lên nhấp một hớp, thấy vị hơi đắng thì khẽ nhíu mày, lên tiếng nói với gốc hoa nọ: "Ngươi đã nhìn thấy toàn bộ, đừng giả bộ nữa."

Trong phòng chợt trở nên vô cùng yên tĩnh.

Gốc hoa nhài giữa phòng rốt cuộc cũng hơi động đậy, một quầng sáng màu lam nhạt dần tụ lại quanh gốc cây, nụ hoa chậm rãi loé lên, cuối cùng để lộ khuôn mặt anh khí của một thiếu niên mi mục thanh tú.

"Lam Tranh điện hạ, ngài vẫn còn sống." Nam Huân mím môi nói.

Hết chương 181 - 183

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro