Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hóa đá cả nửa ngày trời ta mới hoàn hồn lại, nhìn Vô Mẫn Quân đứng bên mặt mày bình thản, kêu lớn:

"Vô Mẫn Quân!! Ngươi, sao ngươi..."

Không phải ta chưa từng nhìn thấy người chết, càng không phải chưa từng giết ai, chỉ là việc Vô Mẫn Quân không duyên không cớ đâm chết người thân của mình, đúng là chuyện lần đầu được thấy.

Vô Mẫn Quân dùng tay ra hiệu với ta, ý bảo ta yên lặng:

"Phụ vương đã không còn, ta là hoàng đế, thế nhưng việc kết đồng minh với Đông Nguyên Quốc không phải chuyện đùa, không phải vị hoàng đế mới lên ngôi như ta cứ phán là thành, vị thái sư ban nãy chính là nguyên lão tam triều, chuyện này muốn tiến hành ít nhất cũng phải khiến lão ta gật đầu mới được, thế nhưng lão lại là một con hồ ly già chính hiệu, đâu dễ dàng đáp ứng được. Nếu như thúc phụ ta không chết, vậy thì ít nhất cũng phải được ông ta đồng ý —— nhưng giờ thì không cần phiền phức thế nữa rồi, thúc phụ ta đã chết —— Hưu Ấp Vương ham muốn ngôi hoàng đế, mưu toan ám sát tân đế, tân đế bởi vì quá đau lòng nên không kịp thời phát hiện âm mưu, may mắn có công chúa Trường Nghi đứng bên kịp thời cứu giúp..."

Nói xong, Vô Mẫn Quân đột nhiên cúi người xuống, lục lọi trên người Hưu Ấp Vương một hồi, quả thật lôi ra được một con dao găm, rút bỏ vỏ dao, lưỡi dao bên trong dường như cũng có chút sắc bén. Vô Mẫn Quân lạnh lùng cười một tiếng, sau đó dùng con dao găm đó cắt một vết nhỏ trước ngực mình, đâm một vết lớn chính giữa lòng bàn tay:

"Nhưng nàng cũng vì thế mà bị thương. Nếu nói thế, thái sư có lẽ sẽ đồng ý không chừng."

Ta nhìn hắn, mắt trợn tròn ra, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, ví dụ như sao chỉ trong một thời gian ngắn như thế mà cái đầu của hắn có thể nghĩ ra bao nhiêu là chuyện, ví dụ như sao hiện giờ hắn còn có thể cười đến ung dung như thế, rõ ràng máu của Hưu Ấp Vương vẫn còn dính đầy trên mặt kia kìa... Thế nhưng trăm ý ngàn lời, cuối cùng chỉ hợp lại thành một câu ngắn ngủi:

"Ngươi đừng làm bừa có được không, đấy là tay ta cơ mà... Ngươi mà còn cắt tay ta nữa, ta sẽ cắt cái chỗ ấy của ngươi..."

Vô Mẫn Quân lẳng lặng nhìn ta, nói:

" Ngươi nghĩ chỉ mình ngươi có đấy à, ta cũng có thể cắt của ngươi đấy... Ngươi còn có tận hai cái liền cơ..."

Nói xong, hắn lại dừng một chút: "Xin lỗi ta nhầm, ngươi không có..."

...

Hai ngươi chúng ta theo quán tính dùng ngôn ngữ tiến hành một hồi chém giết đánh đập đối phương nhiệt tình xong, liền nhanh chóng tập trung tinh thần vào chuyện trước mắt, ta nói:

"Vừa nãy ngươi làm vậy là sao, nếu như không thành công thì..."

Vô Mẫn Quân lạnh lùng cười một tiếng, nhét dao găm của Hưu Ấp Vương về lại tay ông ta, chỉnh thành bộ dạng như con dao đó bị chính ông ta rút ra, nói:

"Không thành công thì cũng thành nhân. Cùng lắm thì cả hai đều chết."

"..."

Ta không tài nào hiểu được, giả như hôm nay ta có làm ra hành động như Vô Mẫn Quân, tin chắc rằng sẽ không ai kinh ngạc, dù sao người xưa đã nói rồi, thuở nhỏ thiếu tình thương, lớn lên chẳng bình thường. Thế nhưng thời thơ ấu của Vô Mẫn Quân hẳn là không thiếu thốn tình thương, hắn là thái tử độc nhất của hoàng triều, ba ngàn sủng ái[1], chỉ sợ hưởng cũng hưởng không hết, ấy thế mà giờ đây hắn lại thành ra kẻ lòng dạ hiểm ác thế này, cũng chỉ có thể nói là vật cực tất phản[2] mà thôi.

Sau khi ngụy tạo xong hiện trường ám sát, Vô Mẫn Quân nói với ta:

"Bây giờ hai chúng ta phải cùng kêu lên đầy hoảng sợ."

Ta gật đầu:

""A ——!"

Vô Mẫn Quân cũng lập tức dùng thanh âm yếu ớt mà rên lên một tiếng, sau đó tiếp tục yếu ớt ngã lăn ra, ta nhìn thấy thân thể mình như thế, tâm tình quả thực không chỉ đơn giản là "muốn chết quách cho rồi" đâu...

Những người khác, kể cả lão thái sư cùng Tào công công đều xông cả vào phòng, vừa nhìn thấy khung cảnh lộn xộn ngổn ngang bên trong, cả đám người đều sững lại:

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?!"

Ta nói:

"Mau, mau gọi thái y tới. Công chúa Trường Nghi vì bảo vệ ta, đã bị thúc phụ... không, Hưu Ấp Vương đâm bị thương rồi."

Sau này, mỗi lần nhớ lại đoạn hồi ức này, ta đều cảm thấy thỏa mãn vạn phần, quả thực ta diễn quá xuất thần, nhất là cái đoạn thay đổi xưng hô với Hưu Ấp Vương, nó đã thể hiện trọn vẹn được cái tâm trạng bàng hoàng cùng nỗi lòng dằn vặt rất bản năng của một vị thái tử bị chính thúc phụ của mình phản bội.

Thế nhưng sau khi ta nói chuyện này cho Vô Mẫn Quân nghe, lại chỉ nhận được từ hắn một tràng cười khinh bỉ.

Ngay lập tức có người hầu lui xuống, chạy đi gọi thái y, thái sư đứng ở một bên chạy tới, nhìn ta cùng với Vô Mẫn Quân đang nằm trong lòng ta, lại liếc mắt nhìn Hưu Ấp Vương đã tắt thở ngay đơ gần đó, run rẩy hỏi:

"Hoàng thượng, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra..."

Ta đáp:

"Khi nãy ta quá đỗi đau lòng, chỉ lo khóc lóc, không ngờ Hưu Ấp Vương lại mang theo dao găm, mưu toan hành thích ta! Ông, ông ta dường như muốn đoạt ngôi hoàng đế... Ta không nhìn thấy con dao, may mà công chúa Trường Nghi đứng cạnh phát hiện ra, đỡ cho ta một dao, lại dùng dao găm của chính nàng, đâm trúng Hưu Ấp Vương..."

Thái Sư đờ đẫn cả người, sau đó thở dài một hơi đầy sầu não:

"Thần vẫn biết Hưu Ấp Vương có dã tâm nhăm nhe hoàng vị, chỉ không ngờ ông ta chẳng đếm xỉa gì đến tiên hoàng đang nằm đó, lại dám..."

Dứt lời, thái sư đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt ta và tiên hoàng đã chết, khóc than: "Đây quả là nỗi bất hạnh của Tây Ương..."

Tuy rằng hơi oan uổng cho Hưu Ấp Vương một chút, thế nhưng câu cuối cùng của Thái sư nói cũng không sai. Có gã hoàng đế biến thái quái đản như Vô Mẫn Quân, Tây Ương quả thật bất hạnh vô cùng...

Thái Sư khóc xong, lại nhìn Vô Mẫn Quân đang nằm trong lòng ta, hỏi:

"Công chúa Trường Nghi...? Chính là vị công chúa Trường Nghi của Đông Nguyên Quốc đó sao?"

"Đúng thế."

Ta gật đầu, "Nàng vừa mới tới hôm qua, mang theo tin tức Bắc Xương Quốc muốn nhân lúc binh lực trấn thủ trong nước của ta đang không đủ, đánh chiếm đô thành của Tây Ương Quốc. Ta định ra lệnh cho binh sĩ đang đóng trên đất Đông Nguyên trở về, thứ nhất, quân ta cũng đã chán cảnh chiến tranh loạn lạc, ở lại lâu cũng không phải kế hay, thứ hai, cũng là để chuẩn bị sắn sàng, đối phó với Bắc Xương."

"Chuyện này..."

Thái sư không sao tin được, "Thế nhưng chúng ta đã chiếm được bao nhiêu đất của Đông Nguyên Quốc, cũng tốn biết bao sức người sức của..."

"Thái sư cứ yên tâm, Đông Nguyên Quốc đã chấp nhận rằng, những mảnh đất Tây Ương đánh chiếm, tuy vẫn coi là lãnh thổ của Đông Nguyên, thế nhưng hàng năm những nơi đó phải chia một nửa số thuế nộp cho Tây Ương ta, đồng thời Đông Nguyên cũng phải dâng tặng một lượng lớn vàng bạc châu báu, chó lợn dê cừu, lụa là gấm vóc cùng nhiều vật khác, sau này hai nước sẽ xem nhau như đồng minh, tương trợ giúp đỡ, tuyệt đối không xâm phạm lẫn nhau."

Nói xong, ta còn cố ra vẻ thần bí mà nói thêm:

"Huống gì, lúc này chúng ta cứ đồng ý trước, sau này lật mặt cũng không muộn."

Thái sư vuốt vuốt chòm râu, híp mắt nói:

"Vậy... dấu hiệu của việc kết đồng minh này là...?"

Ta liếc mắt nhìn Vô Mẫn Quân đang giả vờ bất tỉnh trong lòng, thấy hắn đúng là dạng trí thông minh có hạn,vết thương trước ngực của hắn không nặng, chỉ là miệng vết thương trên tay hơi sâu một tí mà thôi, có thế mà cũng bất tỉnh... giả quá...

May mà Thái sư không để ý tới bờ mi vẫn khẽ rung lên của hắn, ta ôm lấy đầu của hắn, cũng chính là đầu của ta, ép vào trong ngực:

"Công chúa Trường Nghi sẽ gả cho ta."

"Chuyện này..." Thái sư lại vuốt râu nữa, hình như mỗi lần lão suy nghĩ chuyện gì, đều sẽ làm động tác này thì phải.

Sau khi suy nghĩ một lát, lão gật đầu:

"Vậy, chuyện cứ thế đi..."

Thấy thái sư đồng ý, ta vui mừng khó nén, gật đầu một cái thật mạnh, đột nhiên tay lại bị người ta véo một cái rõ đau, mới giật mình nhận ra, ta ấn đầu của Vô Mẫn Quân, cũng chính là đầu của ta, quá mạnh, nhìn hắn trông như sắp tắt thở đến nơi rồi ấy... Thế là ta vội vàng nới lỏng tay, để hắn thở vài hơi, rồi lại nói với thái sư:

"Phụ hoàng tạ thế, cả đất nước cùng buồn đau thương xót, ta vốn dĩ nên mặc đồ tang ba tháng, thế nhưng trước mắt có quá nhiều chuyện còn dồn lại, trước hết ta cứ mặc đồ tang bảy ngày, sau đó sẽ cùng công chúa Trường Nghi trở về Đông Nguyên Quốc, thứ nhất là để cổ vũ tinh thần cho binh sĩ Tây Ương, thứ hai là để tới gặp mặt vương thất của Đông Nguyên Quốc."

Thái sư đáp: "Vậy cũng tốt."

Đoạn nói trên thực ra là do ta tự nghĩ, trước đó chưa hề thương lượng với Vô Mẫn Quân, thế nên lúc nói cứ cảm thấy thấp thỏm không yên, thế nhưng thái sư lại đồng ý ngay như thế, khiến ta hớn hở vô cùng, chỉ là hình như cái người còn đang nằm trong lòng ta kia không được vui mừng cho lắm, hung hăng véo eo ta một cái rõ đau, sau đó tiếp tục giả bộ ngất xỉu.

Sau đó thái y tới, những người còn lại trong vương thất cũng tới, ta mới phát hiện ra một chuyện khiến người ta kinh ngạc, ấy là, Vô Mẫn Quân không có một huynh đệ nào cả, chỉ có gần mười tỷ muội, đưa mắt nhìn một lượt, cả một đám ai nấy cũng xinh đẹp như hoa, mỗi người một vẻ, lại có những chỗ hao hao giống nhau, tựa như những đóa hoa trên một cái cây, có đóa đã bung nở lộng lẫy muôn phần, có đóa vẫn đang còn thẹn thùng e ấp, thế nhưng bất kể là hình dáng ra sao, cũng đều khiến người ta nhìn mà ngây ngất.

Chỉ là, dù có so sánh thế nào, Vô Mẫn Quân cũng là chiếc lá xanh xinh đẹp nhất trên cái cây này —— nhà người ta thì đều là lá xanh tôn hoa thắm, đằng này hắn lại là hoa thắm làm nền để lá xanh khoe sắc với đời, có thể không đẹp sao?

1: Lấy ý từ hai câu :

Hậu cung giai lệ tam thiên nhân

Tam thiên sủng ái tại nhất thân

(Ba nghìn người đẹp hậu cung

Ba nghìn ân sủng dành riêng một người!) (Bản dịch của Ngô Linh Ngọc)

nói về Dương Quý Phi. Trong hậu cung của Đường Huyền Tông có cả ngàn cung tần mỹ nữ, ấy vậy mà phần sủng ái đáng ra phải chia cho biết bao con người ấy đều được dồn cả lên người bà.

2: Ý nói là vật gì đi đến tột định thì cũng bật trở lại. Cái gì quá mức thì sẽ phản tác dụng.

Mười mấy nàng công chúa, một người ta cũng nhận không ra, chẳng còn cách nào khác, chỉ đành khóc lớn mấy tiếng, sau đó giả vờ ngất xỉu

Nhắm chặt mắt lại, ta cảm giác có ai đó nâng mình lên giường, sau khi xoa bóp cho ta một lúc, vị thái y đó liền rời đi, ngoài ra còn có vài người nữa đứng bên cạnh chăm sóc, ta híp mắt nằm nghỉ một lúc, thế nhưng bởi vì trong lòng không yên tâm về thân thể của mình, thế là lại ngồi dậy. Những nhân vật quan trọng đều đã chạy đi xử lí những việc liên quan đến tang lễ của tiên hoàng, chỉ còn vài kẻ hầu vẫn ở ngay bên cạnh. Ta hỏi Vô Mẫn Quân đang ở chỗ nào, mới biết thì ra hắn đang ở một căn phòng nhỏ nép ngay bên sườn của Điện Chưởng Càn, thế là ta rời giường đi thăm hắn.

Tới căn phòng nhỏ kia, vẫn thấy ba bốn vị thái y đang bận rộn làm gì đó, họ thấy ta, vội vàng hành lễ.

Trước đây, tuy là công chúa, thế nhưng ai cũng dùng thái độ lạnh lùng xa cách mà đối đãi với ta, ta cũng không quá quan tâm mấy thứ như thứ bậc lễ nghĩa, thế nên đến cuối cùng, tình huống lại thành ra là: rất nhiều người nhìn thấy ta cũng không thèm hành lễ. Sau khi trở thành Vô Mẫn Quân, lại gặp cảnh người người nhìn thấy ta, đều lập tức lộ ra vẻ mặt hoảng sợ vô cùng, vội vàng quỳ sụp xuống. Trước sự việc này, ta chỉ có thể nói, cùng một loại gạo, có thể nuôi ra cả trăm loại người khác biệt...

"Tình hình của công chúa Trường Nghi sao rồi?" Ta nghiêm mặt nói.

Một vị thái y trong số đó vội vàng đáp lời ta, người run lẩy bẩy: "Thưa hoàng thượng, thân thể của công chúa Trường Nghi không có gì đáng ngại, hiện giờ nàng vẫn còn hôn mê có lẽ là do mất máu quá nhiều và bị hoảng sợ mà ra, một lát nữa chúng thần kê một đơn thuốc dưỡng thân bổ máu là sẽ ổn thôi."

Ta gật đầu: "Đã xử lý xong chưa? Nếu xong rồi thì lui xuống hết đi."

Vài vị thái y cùng đám người hầu đều gật đầu lùi xuống, ta ngồi xuống bên giường hắn, đợi một lúc lâu, đến khi chắc chắn trong phòng không còn ai nữa, ta mới đẩy hắn một cái: "Đừng giả chết nữa, mau ngồi dậy xem nào."

Vô Mẫn Quân từ từ mở mắt, nói với ta: "Ngươi cứ đẩy tiếp đi."

"Ta đây không nỡ." Ta lập tức ăn ngay nói thật.

Vô Mẫn Quân bật cười, sau đó chậm rãi ngồi dậy, nhìn bộ dạng cũng có chút mệt mỏi, hắn nói: "Ngươi đừng có chết dí ở chỗ này, nhanh tới tẩm cung của phụ hoàng đi, hiện giờ là thời cơ tốt để ngươi thể hiện lòng hiếu thảo cho thiên hạ thấy đấy."

Ta đáp lời, cực kì khó xử: "Thế nhưng ta có quen ai ở đấy đâu."

Vô Mẫn Quân thở dài: "Vậy để ta đi cùng ngươi."

"Giờ mà ngươi đi đứng linh tinh, miệng vết thương sẽ nứt ra mất, ta là con gái, sao có thể để vết thương thành sẹo được." Ta phản đối ngay lập tức.

Vô Mẫn Quân chẳng để tâm: "Trên người ngươi lắm vết thương như thế, còn sợ thêm một hai vết chắc..."

Câu chưa nói hết hắn đã vội vã ngậm miệng, hiển nhiên, thái tử điện hạ cũng đã nhận ra bản thân vừa nói ra một câu ngu xuẩn cỡ nào...

Ta điên tiết: "Ngươi lén nhìn cơ thể ta à?"

Vô Mẫn Quân lặng lẽ rụt người lại phía sau: "Không, khụ, ta chỉ vô tình liếc thấy thôi... Ban nãy thái y vừa mới bôi thuốc lên vết thương..."

Ta ngồi bên mép giường, uất ức nói: "Ngươi đừng có trốn, ta cũng có đánh ngươi đâu."

"Cũng đúng..." Vô Mẫn Quân cười một tiếng, sau đó lại bắt đầu giở giọng vô lại ra: "Thế này đi, nếu ngươi đã thấy không vui, vậy thì nhìn lại cơ thể ta là được rồi? Trên, dưới, trái, phải, ngươi thích nhìn chỗ nào thì nhìn chỗ ấy."

Ta thong thả nói: "Nếu như quả thật có một ngày ta muốn trả thù ngươi, cũng không cần làm chuyện đó."

"Thế sao?" Hắn có vẻ thích thú, nhướng cao đôi lông mày, "Thế ngươi định làm thế nào?"

Ta nhìn hắn một chốc, sau đó mới nhẹ giọng đáp: "Ta sẽ tìm một gã đàn ông tới cùng ta, sau đó làm một số chuyện khó mà mở miệng nói ra..."

"..."

***

Theo lời dặn dò của ta, Vô Mẫn Quân tiếp tục lê theo tấm thân của ta đi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, còn ta thì về lại Điện Chưởng Càn, lúc này trên người vừa có bùn vừa có máu, đúng là khiến người ta cảm thấy không thoải mái.

Ta gọi cung nữ tới chuẩn bị nước nóng cùng mấy thứ linh tinh khác, cũng dốc hết sức trưng ra bộ dạng đau lòng xót xa không thiết sống. Mấy cung nữ nhanh chân nhanh tay chuẩn bị tốt mọi thứ, lần này ta không gọi ai vào hầu hạ nữa, lẳng lặng ngâm mình trong bể tắm, chẳng làm bất cứ động tác gì, chỉ đơn giản đắm mình trong nước mà thôi.

Thế nhưng càng ngâm mình ta lại càng muốn nhìn thử xem, rốt cuộc thân thể Vô Mẫn Quân trông tròn méo ra sao?

Khụ, ta không có thô tục như Vô Mẫn Quân đâu nhé, đối với bộ dạng phía dưới của hắn ta không có tí hứng thú nào hết, thế nhưng... chỉ nhìn lưng một chút thôi, chắc không quá đáng đâu nhỉ?

Trong phòng Vô Mẫn Quân có một tấm gương đồng cực lớn, hình ảnh phản chiếu cực kì rõ nét, ta hạ quyết tâm, liền vội vội vàng vàng lau qua thân thể —— đương nhiên, suốt quá trình đó ta đều nhắm chặt mắt lại, có vài chỗ ta chỉ tùy ý lướt khăn qua là xong, sau đó mặc một cái áo khoác rộng thùng thình vào, lôi tấm thân còn hơi ướt tới trước gương đồng, từ từ cởi áo ra, sau đó ngoái đầu lại nhìn.

Lần ngắm nghía này đúng là dọa cho ta một trận nhớ đời, lưng của Vô Mẫn Quân đúng là rất đẹp, có lẽ vì là người tập võ, thế nên không có chút thịt thừa nào cả, tuy vậy cũng không quá cơ bắp, hình thể cân xứng, thế nhưng...

Vì sao trên gờ lưng tuyệt mỹ kia, lại chồng chéo những vết thương cực kì đáng sợ?

Mấy vết kia không coi là mới, thế nhưng vẫn cực rõ ràng, chỉ nhìn cũng khiến người ta hoảng hốt, đủ để thấy năm xưa lúc mới bị thương, dấu vết để lại sâu đến thế nào.

Khi còn nhỏ, vì tò mò nên ta cũng từng lén chạy tới phòng giam xem người ta tra tấn phạm nhân, nhờ thế biết được có một loại hình phạt bằng roi cũng giống thế này. Đánh một lần, tuy rằng đối phương sẽ đau, thế nhưng sẽ không quá khốn khổ, vết thương cũng sẽ không quá sâu. Thế nhưng nếu lần đầu tiên đánh bằng gậy gỗ, sau đó dùng dây thừng nhỏ, bện thật chặt có tẩm nước muối mà đánh cùng vị trí, lần thứ ba lại dùng dây kim loại đã nung đỏ lên đánh thêm một roi, lần thứ tư... Nói chung cứ thế, cứ thế, thay phiên quất xuống, mãi tới khi thấy xương trắng hiện ra thì mới đổi sang vị trí khác.

Hình phạt đó, gọi là "Kiến Cốt Tiên[1]"

Cứ như vậy, dù có là một người đàn ông cứng rắn thế nào, khí phách ra sao, đều sẽ không thể chịu đựng được mà khuất phục.

Thứ hình phạt quái ác như thế, nghe đồn là do một người con gái tên là Lưu Thiện nghĩ ra, khi đó nàng mới có mười mấy tuổi, không chỉ thế, nàng ta còn nghĩ ra rất nhiều hình phạt, còn tự mình thực hiện, sau đó truyền bá rộng rãi, thế nên trong khoảng thời gian đó, những gã quan tàn độc bắt đầu hoành hành khắp các quốc gia, cũng được một phen nở mày nở mặt. Thế nhưng sau này, Lưu Thiện lại mai danh ẩn tích, về ở ẩn tại Nam Văn Quốc, thế mới khiến cho cái tập tục tàn ác đó dần dần bị đàn áp.

Đối với việc này, ta quả thật không biết nói gì, một người đàn bà lòng dạ ác độc đến nhường ấy, lại tên là Lưu Thiện...

Thế nhưng đấy không phải điểm mấu chốt, cái quan trọng là... Vô Mẫn Quân là thái tử cơ mà? Sao trên người hắn lại có vết thương như thế được?

Ta sợ đến độ tay cũng run lên, đầu óc rối tung, vội vàng mặc thêm trung y [2]và mấy thứ linh tinh khác, cuối cùng khoác áo ngoài lên.

Cũng bởi vì chuyện đó, trong lòng ta cứ bồn chồn thấp thỏm, rồi lại không nhịn được nhìn vào gương soi trái soi phải, mới phát hiện ra phía dưới tai trái của Vô Mẫn Quân cũng có một vết sẹo cực kì sâu, theo như kiến thức ít ỏi về những hình phạt mà ta biết, đó có lẽ cũng là một loại hình phạt do Lưu Thiện nghĩ ra, gọi là "Cắt Tai" hay gì đó..

. Thế nhưng vẫn có gì đó khang khác, dù sao "Cắt Tai" cũng là thứ hình phạt cực kì tàn khốc, cả một cái tai đều sẽ bị cắt trọn, thế nhưng Vô Mẫn Quân thì chỉ có một vết sẹo chứng minh vành tai trái của hắn từng bị người khác làm bị thương, trừ phi là có người muốn dùng hình phạt đó đối phó với hắn, thế nhưng dừng lại giữa chừng...

Vô Mẫn Quân, rốt cuộc hắn đã trải qua những chuyện thế nào?

Ruột gan ta cứ lộn hết cả lên, hoảng hốt bất an, bước chân lảo đảo, lao khỏi phòng muốn tìm Vô Mẫn Quân hỏi cho ra lẽ, thế nhưng lại có chút lo lắng, nhỡ ta lôi ra một cái quá khứ khủng khiếp nào đó khiến hắn phát điên lên thì nguy to...

Cứ như thế, bộ dạng "ta đây đang cực kì khó chịu" không cần giả vờ cũng hiện rõ rành rành, đám người hầu cứ nhìn thấy ta thì đều trưng ra ánh mắt cực kì lo lắng cùng kinh ngạc.

Ta run rẩy đi tới căn phòng của Vô Mẫn Quân, ra lệnh cho những kẻ khác lui ra, từ từ bước tới gần hắn, lại thấy hắn đang nhắm nghiền hai mắt, thật sự chìm vào giấc ngủ, hơn nữa khóe miệng còn khẽ cong lên, dường như tâm trạng rất vui vẻ...

Cái, cái gã này...cha hắn vừa mới chết có mấy khắc[3] trước thôi cơ mà...

Thế nhưng từ giờ, bất kể có chuyện gì xảy ra ta cũng không dám nói hắn tính tình quái đản nữa, quá khứ của hắn tuyệt đối không dễ dàng bình yên như ta vẫn tưởng, hiện giờ tính tình hắn ra như thế này, cũng có thể nói là vì quá khứ không mấy tốt đẹp. Khi nhỏ dù ta không được sủng ái thế nào đi chăng nữa, thì ngoài do luyện võ mà bị thương ra, thân thể không phải chịu bất cứ đau đớn nào, chứ đừng nói là bị cực hình tra tấn.

1: Roi đánh nhìn thấy xương.

2: Trung y: là lớp áo mặc giữa áo lót và áo khoác ngoài, thường có trong trang phục cổ của các nước phương đông như Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc...

3: Một khắc bằng 15 phút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro