Chương 173: Mục đích thật sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào một ngày nọ, Cố Hiểu Khê nhận được tin vui từ Uất Trì Ảnh Quân. Anh nói rằng sức khỏe của Nhạc Thiếu Siêu đã dần hồi phục, sắp tới sẽ trở lại. Vì chuyện này, cô không giấu được mừng rỡ, khóe mắt bỗng chốc đã đỏ hoe. Không để cô ấy quá xúc động, Ảnh Quân đề nghị sẽ đưa cô ra ngoài vườn hoa để dạo chơi.

Hôm đó thời tiết vô cùng đẹp và mát mẻ, Cố Hiểu Khê mặc trên người chiếc đầm lụa kết hợp với áo choàng để che khóe bụng, say sưa ngắm những bông hoa thủy tiên đang nở rộ. Từ phía sau, một người giúp việc mang đến khay trà và ít bánh ngọt đến, cung kính nói:

" Chủ mẫu, trà và bánh ngọt lão đại chuẩn bị cho Người. "

" Cô để trên bàn đi. "

" Dạ. "

Người giúp việc để khay bánh và trà xuống như những gì Cố Hiểu Khê căn dặn, song cô ta không rời đi ngay. Thấy cô mãi ngắm hoa, cô ả rón rén bước đến, đồng thời lấy từ trong người ra một vật gì đó. Khi đến gần Hiểu Khê, cô ta rút ra con dao sắt bén và vung lên đâm thẳng về phía cô. Bỗng, một cái gì đó bay vút đến, cô ta không kịp phản ứng liền bị nó ghim thẳng vào tay. Cô ả đau đớn đến mặt mày nhăn nhó, hét lên một tiếng rồi rơi con dao xuống đất.

Thấy đối phương đã thất thế, Cố Hiểu Khê không nhanh không chậm hạ khẩu súng trên tay xuống. Cùng lúc đó, Hắc Lang và Bạch Lang chạy ra, mỗi người giữ chặt ả ta một bên, Uất Trì Ảnh Quân khi ấy cũng xuất hiện, bước đến bên Cố Hiểu Khê và ôm chặt lấy eo cô, kéo sát vào lòng mình.

" Đã lâu không gặp, Tống Phù Ngọc. "

Cố Hiểu Khê đưa mắt nhìn người con gái với gương mặt hoàn toàn xa lạ kia. Còn cô ta, ngay sau khi nghe cô nói dứt liền cười lên một tiếng, có chút chế giễu. Cố Hiểu Khê nói không sai! Cô gái trước mặt này chính là Tống Phù Ngọc. Vì vết sẹo xấu xí kia, cùng với quyết tâm muốn báo thù Cố Hiểu Khê nên cô ta đã thay đổi gương mặt, sau đó đến Bán Hải xin làm người giúp việc. Đến đây cũng đã được một thời gian, cho dù là những người quen biết cô ta lâu năm như Uất Trì Ảnh Quân hay cả Hắc Lang và Bạch Lang đều không nhận ra, nhưng cuối cùng lại không qua nổi mắt của Cố Hiểu Khê.

" Bất ngờ lắm đúng không? Cô nghĩ rằng sau khi chỉnh sửa gương mặt thì không ai nhận ra có phải không? Thế cô có biết vì sao tôi biết đó là cô? " Không để Tống Phù Ngọc lên tiếng, Cố Hiểu Khê cũng tự mình trả lời, đồng thời nở nụ cười như đang cười nhạo đối phương.

" Ngay từ lúc cô đặt chân vào đây làm việc, tôi đã nhận ra ánh mắt của cô rất quen. Một người cho dù có chỉnh sửa gương mặt như thế nào thì ánh mắt vẫn sẽ không thay đổi. "

Trước lời vạch trần của Cố Hiểu Khê, Tống Phù Ngọc không còn gì để biện minh. Song, từ tận đáy lòng cô ta không hề bị khuất phục.

" Tống Phù Ngọc, cô may mắn trốn thoát, nhưng lại năm lần bảy lượt muốn hại chết tôi. Lần này bị tôi bắt được, cô đừng mong toàn mạng rời khỏi đây. "

Đến lúc này, cô ta mới đáp lời. Nhưng trước khi đáp, Tống Phù Ngọc dành cho Cố Hiểu Khê cái nhìn sắc lẹm.

" Ngay từ lúc tôi đặt chân trở lại đây thì đã biết bản thân sẽ không được chết yên ổn. Nhưng tôi có ngày hôm nay đều do một tay Cố Hiểu Khê cô ban cho, là cô đã hại tôi thành ra thế này. "

" Tôi hại cô? Là cô tự làm tự chịu!"

" Cố Hiểu Khê, những lời đạo mạo đó không hợp với cô đâu! Tôi hận không thể giết chết cô ngay lúc này, nếu lúc nãy không bị cô phát hiện thì tôi đã moi đứa con yêu quý của cô ra. Ngay cả lần trước, nếu không phải Nhạc Thiếu Siêu bảo vệ thì cô đã chết dưới tay tôi rồi. "

Nghe những lời độc ác từ miệng Tống Phù Ngọc, bất giác Cố Hiểu Khê cảm giác hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Theo quáng tính, cô lấy tay che bụng mình lại, như thể đang bảo vệ đứa bé và không muốn con nghe được những lời này. Nhưng cũng vì hành động che bụng này của cô, Tống Phù Ngọc cảm thấy bản thân như đang bị chọc tức. Cô ta nhìn cái bụng đang phát triển rất tốt của Cố Hiểu Khê, điên tiết gào lên:

" Dựa vào cái gì chứ? Rõ ràng tôi là người đến trước, tôi còn là người ở cạnh Ảnh Quân lâu hơn cô. Nhưng tại sao bây giờ cuộc sống của tôi chẳng khác gì một con chuột, còn cô thì trở thành chủ mẫu của Hoàng Long. "

Đến nước này, Uất Trì Ảnh Quân không muốn để Cố Hiểu Khê nghe những lời oán trách của Tống Phù Ngọc. Anh vươn cánh tay dài xoa xoa bắp tay của cô, ôn hòa nói:

" Anh dìu em vào trong, ngoài này đã có Hắc Lang và Bạch Lang xử lý. "

Ảnh Quân đề nghị như thế là bởi anh sắp cho thuộc hạ giết Tống Phù Ngọc. Song vì Cố Hiểu Khê sắp sinh, không muốn để cô nhìn thấy mấy cảnh này nên muốn cô quay vào trong. Nghe lời Ảnh Quân, Cố Hiểu Khê cũng không muốn tốn nhiều miệng lưỡi với Tống Phù Ngọc. Lúc cô vừa quay người định vào trong, đột nhiên phía sau vang lên tiếng cười quái dị, không nhìn ra chút cảm xúc nào.

" Cố Hiểu Khê, cô cho rằng bây giờ mình đang sống rất hạnh phúc vì được Ảnh Quân yêu chiều có đúng không? Thế cô có biết mục đích thực sự của anh ấy không? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro