Chương 1+2+3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi tên gọi là Thích Thải. Thích là họ của sư phó, Thải đương nhiên là công việc của tôi trong tương lai. Căn bản thì phương thức này cũng không có gì gọi là quá kì lạ, nhưng dường như số trời đã định là cái số tôi nó sẽ phải đi cùng với hai chữ thê thảm. (thải tức là hái)

Tôi từ khi sinh ra đã vô cùng không may mắn.

Năm tôi sinh, vùng quê của tôi chịu một trận bão lớn nhất trong hàng trăm năm qua, cha mẹ bị mất tích, lúc đó tôi vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh được đặt trên một chiếc nôi bằng gỗ trôi lềnh bềnh trên sông, cứ thế chiếc nôi nương theo dòng nước chảy xuống hạ nguồn.

Sau đó, chuyện bi thảm hơn rất nhiều đã xảy ra . . . . tôi bị sư phó của tôi nhặt được .

Tình cảnh lúc đó theo như sư phó kể lại là như thế này, ta tìm suốt một tháng trời mà vẫn không tìm được một đứa bé gái phù hợp với điều kiện ta muốn, phải là một bé gái thật xấu, cứ tưởng đã tuyệt vọng, ta đang đi dọc bên bờ Trường Giang, ngay lúc đang chuẩn bị nhảy xuống thì cái nôi gỗ của nhà ngươi bỗng nhiên trôi qua trước mắt. . . . . .

Nói xong, sư phó thở dài, Mới trước đây ta nhìn thấy ngươi còn rất xấu, nhưng mà vì sao càng ngày lại càng thay đổi như thế này? Cơ mà cũng còn may, ngươi vẫn không được tính là một mỹ nhân. . . . . .

Sư phó của tôi là một đại mỹ nhân, người tên là Thích Sở, nghe tên của người cũng có thể thấy được người rất rất là không may mắn, nhưng mà nguyên nhân dẫn đến sự bất hạnh của người là bởi vì bộ dạng của người thật sự rất đẹp, chính vì quá nổi tiếng nên mới bị hái hoa tặc nhòm ngó. Sau khi bị thất thân, họ hàng thân thích thì không có, cha và anh trong nhà đều nhìn người với ánh mắt khinh miệt.

Sư phó trong cơn tức giận liền bỏ nhà ra đi, trong lòng âm thầm thề nhất định phải nuôi một nữ hái hoa tặc, nhất định phải khiến cho nam giới trong thiên hạ phải nếm trải thử cái gì gọi là thống khổ khi danh tiết bị hủy hoại.

Đã có tên đàn ông xấu số nào đó được chọn rồi sao? Tôi nghi hoặc, à, còn có một vấn đề nữa: Sư phó, vì sao người không tự mình đi hái?

Bởi vì ta quá đẹp, nếu ta đi hái hoa vậy chẳng phải đã tự dâng tiện nghi đến miệng bọn chúng rồi sao? Sư phó nói rất hợp tình hợp lý.

Tôi thật sự cảm thấy những điều đó rất có đạo lý.

Sư phó dạy tôi đủ thứ từ trên trời xuống dưới đất, các môn học được chia thành 2 phần là cơ bản và chuyên ngành, sáng sớm và đêm khuya còn được học võ công để tự vệ. Vấn đề căn bản nhất bây giờ chính là những thứ tôi được học vô cùng tạp nham hỗn độn, tôi lại không hề có sự lựa chọn thứ hai, chính vì thế, mỗi khi sư phó đang say sưa giảng bài thì tôi . . . . gục đầu ngủ. Do không có tí hứng thú nào cho nên sự thật hiển nhiên là phần lớn thời gian học tập của tôi đều là . . . ngủ. Võ tự vệ tôi càng không thích học, nguyên nhân là vì học võ thì không có cách nào ngủ được.

Mỗi ngày, vừa sáng sớm đã phải đi kiếm 1 nhánh cây để cùng sư phó đánh nhau, bởi vì mỗi ngày độ dài và hình dáng của nhánh cây kiếm được không hề giống nhau cho nên phải tùy cơ ứng biến, dùng những chiêu thức khác nhau, cứ thế mỗi ngày đều đổi tới đổi lui, tôi học hôm nay liền quên mất ngày hôm qua , cho nên lúc nào cũng bị sư phó mắng. Sự việc cứ tiếp tục kéo dài, tôi vẫn cứ luôn là học trước quên sau, muốn thế nào thì làm thế đó, không cần quan tâm đến đó là cái gì, vậy mà ngược lại với dự đoán, sư phó dường như ngày càng mắng tôi ít hơn, thật sự là rất kỳ quái.

Buổi tối, màu đen bao phủ vạn vật, đó là thời điểm thích hợp nhất để học khinh công, bởi vì hái hoa tặc đương nhiên là phải hành sự vào ban đêm. Lúc mới bắt đầu học, tôi thường xuyên có hành động âu yếm thân thiết với các cái cây trong phạm vi gần đó, mỗi ngày trên đỉnh đầu tôi đều xuất hiện rất nhiều cục sưng sưng cứng cứng, sau này, những cái u đó cũng từ từ biến mất, gần đây nó đã biến mất không dấu tích.

Kỳ thật, tôi vui vẻ nhất chính là khi học chuyên ngành, lịch học rất thoải mái, mấu chốt là các đề thi tuyệt đối đơn giản, thường chỉ là những khái niệm đơn giản như sau:

Bước đầu tiên. . . . . . .

Nghiên cứu địa hình. .

Thứ hai, bước thứ hai. . . . . . .

Hạ mê hương. . . . . . .

Bước thứ ba. . . . . . .

Cởi quần áo. . . . . . .

Sư phó ngơ ngác, sau đó oa một tiếng, khóc lớn rồi bỏ chạy, Ô ô ô ô, người ta rất là trong sạch, là thiếu nữ ngây thơ. . . . . .

Chính vì cứ mỗi lần kiểm tra đến đoạn quan trọng, sư phó luôn nhớ tới nỗi đau thương của chính mình cho nên lần nào kì thi của tôi cũng chỉ dừng lại ở bước thứ 3, cởi xong quần áo rồi sau đó phải làm gì? .

Tôi thật sự lo lắng, vô cùng lo lắng cho tương lai sự nghiệp hái hoa của mình.

Có một lần, tôi và sư phó kẻ giảng người mơ mơ, sau đó để tránh nhàm chán nên tôi đã đưa ra một vấn đề để thảo luận, sư phó âm thầm suy nghĩ, bế quan mất ba ngày, sau đó đưa ra một kết luận.Thải Thải, ngươi phải đi thực tế.

?? ___ ??

Chính là đi hái hoa thử một lần xem sao. Sư phó nghiêm túc nói, Bởi vì ngươi kinh nghiệm không đủ, cho nên lần hành sự này, sư phó sẽ đi cùng ngươi, còn nữa, ngươi phải che mặt lại. Như vậy vạn nhất mọi chuyện có thất bại thì thanh danh của ngươi trong tương lai cũng không bị hủy hoại, công việc sau này cũng không bị ảnh hưởng.

Sư phó càng nói càng hưng phấn, hai mắt sáng lấp lánh như sao, tôi cũng vì thế mà hưng phấn theo.

Vì thế, một tháng sau, khi trên nền trời đen thăm thẳm chỉ có ngôi sao kim đang lấp lánh, chúng tôi đã đột nhập vào Vân Mộng biệt viện (chúng tôi ở cách đây không xa lắm, chỉ có hai ngọn núi thôi), mục tiêu chính là vị công tử trẻ tuổi của gia đình này.

Bước đầu tiên, nghiên cứu địa hình, chuyện này đã sớm được nghiên cứu kĩ lưỡng. Tên công tử ấy đang ở dãy phòng phía đông của Liên thiên uyển, phòng đầu tiên.

Sau đó đến bước thứ hai, hạ mê hương, mê hương này là do sư phó đặc chế, có thể làm cho người trúng mê hương thần trí thanh tỉnh nhưng không cách nào nhúc nhích được.

Ở trên cửa sổ, tôi khoét một cái lỗ nhỏ, sau đó đem mê hương thổi vào bên trong, bắt đầu niệm chú: một con ếch có một miệng hai con mắt bốn cái chân, hai con ếch hai cái miệng bốn con mắt tám cái chân. . . . . . Đến khi tôi chả biết mình tính được bao nhiêu con mắt cái miệng và chân ếch thì mê hương bắt đầu phát huy tác dụng..

Quả thật là công hiệu, sự thật hôm nay đã chứng minh mê hương của sư phó vô cùng lợi hại, hiện tại, mục tiêu của tôi đang nằm ở trên giường, không thể nhúc nhích được, cứ thế mà nhìn tôi.

Bởi vì đây là người sư phó giúp tôi tuyển chọn, nghiên cứu địa hình cũng là sư phó giúp tôi làm, cho nên, tôi chính là lần đầu tiên được nhìn thấy hắn. Tôi cẩn thận dò xét tình hình, cảm thấy bộ dạng hắn nhìn cũng rất khá, hình như so với tôi có lớn hơn một chút, chắc hắn cũng chỉ tầm 14-15 tuổi thôi.

Nghĩ đến đó, chẳng biết vì sao tôi tự nhiên cảm thấy rất khẩn trương.

Xin chào! Tôi lắp bắp tự giới thiệu, Tôi tên là Thích Thải, tôi đến đây là để hái hoa .

Hắn đột nhiên trừng lớn hai mắt, trong mắt toát ra tia nhìn kì quặc, tôi nghĩ hắn có thể là đang sợ hãi, vì thế vội vàng an ủi hắn: Anh không cần sợ hãi, tôi đây cũng là lần đầu tiên đi hái hoa.

Sư phó có nói, việc hái hoa quan trọng nhất chính là hiệu suất, phải tốc chiến tốc thắng, vì thế, tôi nhanh như chớp bay đến để thực hiện bước thứ ba. Bay đến giường hắn, giúp hắn cởi quần áo.

Nhưng mà phải cởi mấy thứ? Tôi vừa cởi vừa suy nghĩ, cái này sư phó chưa từng nói qua, quả nhiên, chỉ khi đi thực hành mới có thể phát hiện vấn đề chưa hợp lý.

Trên người hắn chỉ còn lại có một chiếc áo mỏng, ta nghĩ thầm, ngừng tay thôi, nếu lỡ bị cảm lạnh sẽ không tốt đâu.

Về phần cái quần, đó lại không phải là điều ta quan tâm nhất, sư phó cũng chưa hề nói rằng đi hái hoa là phải cởi quần.

Thật ra thì, đến hôm nay sư phó mới nói cho ta biết bước thứ 4 chính là . . . . sờ sờ.

Hai chữ này sư phó nói rất rất rất nhỏ, ta thật sự là vất vả lắm mới nghe được .

Ta theo thói quen, xem hắn như con chó nhỏ ta đang nuôi, cứ thế đưa tay sờ sờ đầu, theo quán tính buộc miệng nói: Ngoan ngoan.

Tóc mềm, thật sự là sờ rất thích, ta lại tiện tay sờ thêm hai cái nữa.

Hắn hình như đang run rẩy, rất lạnh sao? Ta đột nhiên nhớ tới lời cuối cùng sư phó nói, từng bước từng bước quan trọng nhất chính là ngủ chung dưới 1 cái mền, vì thế ta rất cao hứng đem mền đến rồi leo lên giường, bung mền ra, đắp lên người cả hai.

Ta thật sự là đã muốn ngủ từ lúc nãy cơ, hái hoa thật sự mệt chết đi được.

Ta sực nhớ thêm 1 điều nữa, sư phó có nói đến việc ôm hắn nhủ, còn hỏi ta có thể làm được hay không. Ta đương nhiên có thể, cũng giống như ta ôm con thỏ nhỏ mà ta đang nuôi, hơn nữa, hắn so với con thỏ nhỏ tốt hơn nhiều, cũng không hề có mùi hôi, ta nằm ôm ngang thắt lưng hắn, đầu vừa lúc có thể gác lên vai hắn.

Nghỉ ngơi một chút thôi, dù sao công dụng của thuốc cũng chỉ còn lại một canh giờ.

Đúng lúc ta đang ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm thấy được trên mặt có gì đó ẩm ướt, cái gì vậy? Cái lỗ hổng trên nóc nhà không là ta đã sửa lại kĩ càng rồi sao?

Hai mắt mơ mơ màng màng, ta khẽ ngẩng đầu lên, ngay lập tức nhìn thấy một đôi mắt xinh đẹp đen láy ngân ngấn nước.

A! Ta ngây người một lát, vội vàng đứng lên, hớt ha hớt hải chạy báo cáo sư phó, Sư phó, hắn khóc, làm sao bây giờ!

Sư phó đang ngủ gà ngủ gật bị ta làm tỉnh giấc, sau đó, so với ta còn kích động hơn, Khóc? Vậy làm sao bây giờ?

Thế là đành phải mượn lại một chút kinh nghiệm đau thương mà sư phó đã trải qua.

Căn cứ kinh nghiệm của ta, hiện tại, cứ nói với hắn vài lời ngon ngọt, sau đó tặng hắn một chút lễ vật nho nhỏ. .

Sư phó thực sự là chuyên gia.

Nói rất hay, vậy thì ta sẽ nhưng mà lễ vật? Ta xem xem khắp người mình, trừ bộ y phục dạ hành, cái gì cũng đều không có.

Sư phó hỏi, Trên người ngươi có gì không? .

Sư phó sờ và sờ trên người mình, lấy ra một cuốn vở, trên đó viết hỗn truân nhất khí tâm pháp.

Ta nhất thời tức giận nói: Sư phó, người lại lấy cái này làm giấy đi nhà xí!.

Chuyện là thế này, lúc trước, có lần ta cùng sư phó đang trên đường đuổi theo một con thỏ hư hỏng thì lạc đến một sơn động, bên trong có rất nhiều sách, cái gì quỳ hoa bảo điển, phân hoa phất liễu thủ, sư phó nói tất cả đều là những bí kíp võ công mà người trong võ lâm tha thiết ước mơ ước có được, nhưng mà, ta thật sự không tin tưởng nhiều lắm vào lời của sư phó, bởi vì người thường xuyên thuận tay xé vài tờ làm giấy đi nhà xí. Ta hoài nghi trên đời rất nhiều cái gọi là sách cổ, bí kíp cuối cùng cũng sẽ có kết cục như vậy mà thôi.

Hơn nữa ta cùng sư phó cũng đã nói rất nhiều lần, không nhất thiết phải lấy mấy thứ này làm giấy đi nhà xí, bởi vì bên trên chúng có mực, nếu dùng để chùi thì sẽ bị dính ở trên mông, sau đó sẽ dính sang quần, thật sự rất khó giặt sạch.

Hắc hắc, sư phó ngượng ngùng cười cười, Thuận tay thuận tay thôi. Vậy đưa cho hắn cái này đi, học giỏi cái này sau làm minh chủ võ lâm chỉ là chuyện nhỏ.

Ta cảm thấy chuyện lấy nhà xí giấy tặng người ta thật sự không có chút thành ý gì cả, cơ mà, hiện tại ta và sư phó đều đã bần cùng rồi, không còn biện pháp nào khác.

Vì thế, ta lại quay trở về, đứng ở trước giường hắn, suy nghĩ thật kĩ rồi mới bắt đầu nói.

Cái kia. . . . . . Ngươi là người thông minh, uhm, đọc cái này tốt lắm. Ta lại nhớ đến đầu của hắn sờ rất thích, nhịn không được lại đưa tay sờ soạng một chút.

Sau đó lấy ra giấy nhà xí của sư phó, a, không đúng, là bí kíp võ công, vô cùng oai vệ và hiên ngang đưa cho hắn. Này, tặng cho ngươi.

Đại thúc, thúc có biết trong thành Kim Lăng xuất hiện một hái hoa tặc

Đại thúc khất cái mờ mịt nhìn ta, ta nhắc nhở ông ta: Hình như họ Thích.

Đại thúc tiếp tục nhìn ta một hồi, chậm chạp lắc đầu.

Hừ, có thế mà cũng không biết.

Đại nương, nương có biết

Ai a, tiểu cô nương, cô lại tới mua bánh nướng của đại nương hả.

Ưm, cháu muốn bánh mặn, đại nương, nương có biết

Hả, được rồi, tặng cháu thêm một cái bánh ngọt.

Đa tạ đại nương, đại nương người có biết trong thành xuất hiện một hái hoa tặc không? Cuối cùng cũng nói hết câu, ta thở ra.

Thật sao? Đại nương kinh hãi, Ai da, chết rồi, tối nay lão đầu tử không có nhà.

Đại nương, người ta chỉ hái nam nhân thôi mà ~~>__

********hết rồi*******

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro