C.59.2 - Hồng nhan loạn 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về việc có nên oán hận hay không, Triệu Thụy cũng không biết phải khuyên giải như thế nào, hắn không phải người trong cuộc, không thể đồng cảm cho người khác như bản thân mình cũng bị.

Triệu Thụy nói: “Bất luận ngươi suy nghĩ như thế nào, đều do ngươi quyết định, người ngoài không có quyền can thiệp vào chuyện của ngươi.”

Văn Tử Hiên không ngờ Triệu Thụy sẽ đáp lại như thế, không khỏi có chút ngây người.

Triệu Thụy cuối cùng hỏi hắn: “Về phần Phan phu nhân mất tích, ngươi có manh mối nào khác không?”

Dò hỏi Văn Tử Hiên cả nửa ngày, cũng đều dây dưa ở ân oán đời trước, chính hắn cũng không có thái độ rõ ràng, có thể thấy nội tâm hắn kỳ thật cũng đang giãy giụa.

Đối với thái độ của mình, hắn không thể nói ra nhiều hơn, như vậy Triệu Thụy đành phải xuống tay dò hỏi ở việc khác.

Quả nhiên, vẻ mặt Văn Tử Hiên biến đổi, hắn cứ do dự, cuối cùng nói: “Triệu đại nhân, nếu ta có manh mối khác, đại nhân có thể không báo với phụ thân ta được không?”

Triệu Thụy nói: “Lời chứng của mọi người tại quý phủ, bản quan đều sẽ không dễ dàng nói cho người khác biết, trừ phi có liên quan rất lớn đến vụ án.”

Văn Tử Hiên nhìn nhìn Tạ Cát Tường ngồi bên cạnh không nói một lời, lại nhìn thoáng qua Tô Thần đang canh giữ ở cửa, vẫn rất do dự.

Loại do dự này, lại không khiến cho Triệu Thụy mất kiên nhẫn.

Hắn biết, khẳng định Văn Tử Hiên có manh mối rất quan trọng, chỉ là manh mối này không tiện nói ra bên ngoài mà thôi.

Triệu Thụy nói: “Mọi người ở đây đều thuộc Cao Đào Tư, bọn họ đều là nhân tài phá án chuyên nghiệp, Văn huynh cứ việc yên tâm.”

Văn Tử Hiên lại ngẩng đầu nhìn nhìn Triệu Thụy, cuối cùng mới nói: “Kỳ thật…… Không, phải nói bởi vì ta vô cùng chú ý đến nàng, cho nên ta phát hiện ra bí mật của nàng.”

“Sau lưng nữ nhân kia,” Văn Tử Hiên nghiến răng nghiến lợi nói, “Sau lưng nữ nhân kia có một tình nhân, khi phụ thân ta bận rộn ở nha môn, nàng thường xuyên lén lút gặp mặt nam nhân kia, bị ta……bắt gặp một lần.”

Triệu Thụy và Tạ Cát Tường cũng không ngờ, manh mối của Văn Tử Hiên cư nhiên lại là dạng này.

Hắn hơi hơi nhíu mày: “Ngươi chắc chắn?”

Văn Tử Hiên cũng cảm thấy việc này thật khó mở miệng, mặc kệ cái chết của mẫu thân có liên quan đến Phan phu nhân hay không, nhưng Phan phu nhân hồng hạnh vượt tường như vậy, thật sự cũng khiến cho người khác khinh thường.

“Ta khẳng định, nhân tình của nàng chính là một người hầu trong phủ, ta nhớ hắn tên Vương Hải Lâm, từ lúc phụ thân thăng chức làm giam chính Quân Khí tư, cả nhà được chuyển đến Lưu Li trang, Vương Hải Lâm liền vào phủ, thường xuyên qua lại……”

Văn Tử Hiên nhắm mắt lại: “Triệu đại nhân, việc này trước đừng nói cho phụ thân biết, đỡ cho ông khó chịu trong lòng.”

Triệu Thụy không trực tiếp đáp ứng Văn Tử Hiên, lại hỏi hắn: “Việc này ngươi biết đã bao lâu?”

“Biết đã bao lâu?” Văn Tử Hiên có chút hoảng hốt, hơn nửa ngày mới đáp, “Năm trước…… phát hiện hiện từ năm trước.”

Năm trước hắn đã phát hiện việc này, lại nhịn gần một năm cũng không nói cho người khác biết, lần này nếu không phải do Phan phu nhân đột nhiên mất tích, trong nhà lại bốc cháy, Văn Tử Hiên cũng sẽ không thẳng thắn như vậy.

Triệu Thụy trầm ngâm nói: “Văn huynh, manh mối này của ngươi thực mấu chốt, bản quan sẽ cẩn thận điều tra, nhất định sẽ chấm dứt sớm việc trong quý phủ, cứ yên tâm đi.”

Văn Tử Hiên thở dài, đứng dậy hướng Triệu Thụy chắp tay, lúc này mới lui ra ngoài.

Chờ hắn đi rồi, Triệu Thụy mới hỏi Tạ Cát Tường: “Muội tin hắn đã tha thứ cho Phan phu nhân không?”

Tạ Cát Tường cúi đầu nhìn quyển sách vừa mới viết, chỉ nói: “Một người có thành kiến với người khác, sẽ không đơn giản chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt là có thể thay đổi được, huống chi, trong lòng Văn Tử Hiên, Phan phu nhân chính là thủ phạm hại chết mẫu thân hắn, mặc dù Phan phu nhân làm tốt như thế nào, hắn từ đầu đến cuối vẫn sẽ không tha thứ cho nàng.”

Có một số việc, không phải đơn giản là có thể thay đổi.

Triệu Thụy nói với Tô Thần: “Đi tìm người hầu tên Vương Hải Lâm, mặt khác, lát nữa cũng mời Văn gia đại tiểu thư đến, nhìn xem nàng có chuyện gì muốn nói hay không.”

Triệu đại thế tử vừa dứt lời, một giáo úy trẻ bên ngoài vội vàng chạy tới: “Đại nhân, Hình đại nhân đến rồi.”

Từ Lưu Li trang đến Yến Kinh, khoái mã* chỉ cần hơn nửa canh giờ, Hình Cửu Niên cũng rất nghiêm túc, nhanh như vậy đã chạy tới Lưu Li trang.

*khoái mã: ngựa chạy nhanh, tốc độ cao

Giáo úy thấy Triệu Thụy nhìn về phía sau hắn, liền nói: “Hình đại nhân nói đi xem người chết trước, đại nhân bên này cứ dò hỏi nhân chứng, chờ khi có kết quả sẽ lập tức lại đây bẩm báo đại nhân.”

Triệu Thụy gật đầu, cho hắn đi xuống.

Tạ Cát Tường cũng nhẹ nhàng thở ra: “Hình đại nhân đến rồi, thân phận người chết hẳn là sẽ dễ tra xét hơn, ít ra, cũng có thể biết rõ là nam hay nữ, độ khoảng bao nhiêu tuổi.”

Từ khi đến nha môn Quân Khí Tư vào lúc sáng sớm, hai người vẫn luôn bận rộn đến bây giờ cũng chưa được thở phào. Triệu Thụy tuổi trẻ khoẻ mạnh, cũng không tính mệt mỏi, còn Tạ Cát Tường ngay cả trà cũng chỉ uống được vài hớp, quả thật có chút không chịu nổi.

Triệu Thụy sai Triệu Hòa Trạch đi lấy chút điểm tâm trong xe ngựa lại đây, nói với Tạ Cát Tường: “Kiên trì chút nữa, chắc trước cơm tối cũng có thể kết thúc thẩm vấn mọi người ở Văn gia được rồi.”

“Ta biết,” Tạ Cát Tường cười cười, không hề kiều khí nói, “Uống thêm chút trà là ổn.”

Thời gian hai người nói chuyện, người hầu được gọi là Vương Hải Lâm, đã được Tô Thần đưa đến.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Hắn mới vừa tiến vào, Tạ Cát Tường liền không tự chủ được gật gật đầu.

Khó trách Phan phu nhân lại coi trọng hắn, dáng dấp vị người hầu trẻ tuổi này rất là anh tuấn, hắn cao lớn anh lãng, mặt mày đường nét rõ ràng, chỉ nhìn bộ dạng, quả thật là một nam nhi hiên ngang.

So với người đã đến tuổi trung niên, diện mạo bình thường như Văn đại nhân, quả thật tên hầu trẻ tuổi này thật sự khiến người khác nhịn không được nhìn thêm vài lần.

Nhưng mà, bộ dáng đẹp thì có đẹp, cuối cùng cũng chỉ là một người hầu, hắn vừa tiến vào đã nhìn trái phải xung quanh, trông có vẻ khẩn trương lại khúm núm, có thể đoán được kỳ thật hắn chưa được trải qua bao nhiêu việc đời.

Triệu Thụy vẫn cho hắn ngồi xuống hỏi chuyện.

Vương Hải Lâm rất khẩn trương, hắn túm chặt xiêm y nơi đầu gối, nắm chặt đến nỗi vạt áo nhăn nhúm, tay cũng vẫn luôn không buông ra.

Ánh mắt Triệu Thụy nhẹ nhàng đảo qua tay hắn mặt hắn, thanh âm rất là bình đạm: “Vương Hải Lâm, ngươi cũng biết vì sao bản quan cần phải dò hỏi ngươi chứ?”

Vương Hải Lâm nghe được mình bị gọi tên, cả người đều có chút run run.

“Ta…… Tiểu nhân không biết.”

Triệu Thụy rũ mắt nhìn về phía hắn, trên mặt lạnh như băng, thoạt nhìn liền rất dọa người.

Vương Hải Lâm thật cẩn thận nhìn hắn một cái, lại nhịn không được run run, lúc này mới lắp bắp nói: “Ta…… Tiểu nhân nghe nói…… Nghe nói phu nhân mất tích.”

Triệu Thụy nói: “Đúng là như thế, Phan phu nhân của quý phủ đã mất tích một ngày, Văn đại nhân báo án đến Hộ Thành Tư, do bản quan tự mình tới tìm người.”

Vương Hải Lâm mím mím môi, mấy lần hắn muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng vẫn chưa nói ra được.

Triệu Thụy nhướng mày, thấy hắn sợ hãi như thế, liền nhìn về phía Tạ Cát Tường.

Tạ Cát Tường gật gật đầu, nàng hắng hắng yết hầu, nhẹ giọng hỏi: “Vương Hải Lâm, ngươi có biết quan hệ giữa ngươi và Phan phu nhân, đã bị người khác phát hiện không?”

Vương Hải Lâm thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

“Không có khả năng.” Hắn theo bản năng kêu một tiếng, nhưng theo giọng nói thốt ra, sắc mặt hắn lập tức trở nên trắng bệch.

“Không phải, ta không có ý đó.” Hắn lắp bắp cãi lại.

Tạ Cát Tường nhẹ giọng thở dài: “Ngươi có muốn sớm tìm thấy phu nhân không? Ngươi cần phải biết, một nữ tử nội trạch như nàng, đơn độc bên ngoài là rất nguy hiểm.”

Đôi mắt Vương Hải Lâm lập tức đỏ lên.

Hắn nhìn nhìn Triệu Thụy, lại đi nhìn Tạ Cát Tường, cuối cùng cũng gật gật đầu: “Ta…… Tiểu nhân và phu nhân quả thật có hơi thân cận, bất quá…… Bất quá chúng ta không có vượt quá giới hạn, chỉ là đôi khi tâm tình phu nhân không tốt, sẽ tìm ta tâm sự.”

Một người hầu như hắn, Phan phu nhân lại cần phải tâm sự riêng với hắn?

Lời này ai nghe xong đều sẽ không tin.

Nhưng Tạ Cát Tường lại không nắm điểm này không bỏ, nàng chỉ lật quyển sách kia, hỏi: “Ngày hôm trước ngươi có nhìn thấy phu nhân?”

Ban đầu Vương Hải Lâm nói “Không có”, một lát sau, dưới ánh mắt lạnh như băng của Triệu Thụy, hắn cúi đầu sửa miệng: “Có gặp.”

Giọng nói Tạ Cát Tường ôn hòa: “Các ngươi gặp mặt khi nào, có phải trong hoa viên không?”

Căn cứ lời kể của Xảo Tư về hành trình của Phan phu nhân ngày hôm trước, địa điểm hai người có khả năng gặp mặt nhất chính là hoa viên.

Trước đó bọn họ cũng đã tra qua danh sách, người Văn gia bất luận là chủ nhân hay là người hầu đều không tính nhiều, lại đều ở tại phía sau nha môn, nhân khẩu thưa thớt, sau giờ ngọ ngày hè trong hoa viên, khẳng định sẽ không có quá nhiều người.

Bởi vì nóng, cũng bởi vì vị trí hoa viên hẻo lánh, lúc ấy người hầu đều đang bận rộn công việc của mình, sẽ không dễ đi lại trong hoa viên.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Vương Hải Lâm dường như không ngờ cái gì mình cũng chưa nói, nhưng nữ thôi quan trẻ tuổi này lại đoán được rành mạch, đành phải thẳng thắn thành khẩn nói: “Vâng…… Đúng vậy, mỗi lần tiểu nhân và phu nhân gặp mặt, đều là ở trong hoa viên, trong lòng phu nhân có phiền muộn, sẽ để tiểu nhân cùng trò chuyện, ngày hôm trước cũng là như thế.”

Tạ Cát Tường hỏi hắn: “Phu nhân nói với ngươi cái gì?”

Vương Hải Lâm do dự một lát, vẫn là nói: “Phu nhân phiền lòng chuyện Tôn quản gia, nàng nói nàng muốn tin tưởng Tôn quản gia, nhưng lại không biết ý lão gia như thế nào, thực phiền muộn. Nàng cũng phiền chuyện hôn sự của Xảo Tư, nàng nói nàng chọn cho Xảo Tư rất nhiều nhi lang ưu tú, nhưng Xảo Tư đều coi thường, kéo dài tới hai mươi tuổi vẫn chưa thành thân.”

Việc này, Xảo Tư không nhắc tới.

Tạ Cát Tường ghi ghi chép chép trên quyển sách, lại hỏi: “Phu nhân có bất mãn với đại thiếu gia không?”

Vương Hải Lâm hơi hơi sửng sốt: “Sao đại nhân biết?”

Tạ Cát Tường nhẹ giọng cười cười, chỉ nói: “Ta đoán.”

Nàng càng biểu hiện như "là chuyện đương nhiên", Vương Hải Lâm càng không dám nói hươu nói vượn, hắn gật gật đầu: “Phu nhân cũng phiền lòng đại thiếu gia không hiểu chuyện.”

“Phu nhân…… Phu nhân nói đại thiếu gia khi còn nhỏ đã mất mẹ, là nàng quan tâm hai huynh muội đại thiếu gia đến lớn, kết quả đại thiếu gia còn xem nàng như kẻ thù. Hôn sự của hắn rõ ràng là do lão gia chọn, kết quả tự mình đại thiếu gia không hài lòng còn mắng nàng khắp nơi, nói nàng là mẹ kế tâm địa đen tối. Nếu không phải do tình cảm với thiếu phu nhân không tệ, hắn cũng sẽ không đến tìm nàng, còn làm bộ làm tịch mang theo nhân sâm già đến nữa chứ, đúng là gạt người.”

Cảm giác như trong lòng tên Vương Hải Lâm này đều là Phan phu nhân, mỗi tiếng nói mỗi cử chỉ của Phan phu nhân đều nhớ rất rõ ràng, ngay cả mấy chuyện Phan phu nhân phiền lòng, hắn cũng đều ghi tạc trong lòng, không dám quên đi.

Tạ Cát Tường nghiền ngẫm dựa trên ngôn ngữ và thần thái của hắn, đại khái cũng có thể biết, khẳng định hai người không chỉ là tâm sự giải sầu đơn giản như vậy.

Bất quá, những việc đó không cần nôn nóng thăm dò.

Tạ Cát Tường chỉ nói: “Chiều hôm trước, khoảng giờ Thân phu nhân đi hoa viên, có gặp nguy hiểm không?”

Tựa hồ như đến lúc này Vương Hải Lâm mới nhớ tới chuyện đó, vội gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, lúc ấy có tên trộm xâm nhập vào nhà, hình như muốn trộm chim đá trong hoa viên, kết quả vừa lúc gặp trúng ta và phu nhân, dưới hoảng loạn, hắn dùng đao khiến cánh tay phu nhân bị thương, phu nhân chảy thật nhiều huyết.”

Tạ Cát Tường thoáng có chút nghi hoặc nhìn về phía hắn: “Dưới tình hình như vậy, chẳng lẽ không phải ngươi nên tới bảo hộ phu nhân sao?”

Vì sao hắn vô sự, còn Phan phu nhân lại bị thương.

Tạ Cát Tường hỏi như vậy, Vương Hải Lâm tức khắc hổ thẹn đỏ mặt: “Ta…… lúc ấy ta sợ hãi, nhũn cả chân ra, đi…… Đi không nổi.”

Tạ Cát Tường: “……”

Triệu Thụy: “……”

Người này nhìn oai hùng bất phàm, kỳ thật lại là bao cỏ hèn nhát.

Thật chẳng bằng Văn đại nhân.

Tạ Cát Tường vừa định hỏi hắn tên trộm kia như thế nào, liền nghe Vương Hải Lâm nói: “Phu nhân…… Phu nhân kỳ thật còn phiền lòng chuyện lão gia.”

“Chuyện gì?” Tạ Cát Tường hơi hơi sửng sốt.

Đôi mắt Vương Hải Lâm đảo tới đảo lui, phát hiện sảnh chính không có người ngoài, mới ngập ngừng mở miệng: “Kỳ thật lão gia có nuôi ngoại thất ở bên ngoài.”

Tạ Cát Tường: “……”

Triệu Thụy: “……”

Chuyện ở Văn gia, quả thật rất xuất sắc.

Vụ án một phu nhân mất tích lại kéo ra nhiều ẩn tình như vậy, cũng là việc Triệu Thụy và Tạ Cát Tường không nghĩ tới.

Như thế xem ra, Văn đại nhân, Tôn quản gia, Xảo Tư, Văn Tử Hiên kỳ thật đều có động cơ gây thương tổn cho Phan phu nhân.

Cũng không biết tên Vương Hải Lâm trước mắt này, có động cơ hay không.

Ánh mắt Tạ Cát Tường, cũng không tự chủ được rơi xuống trên người Vương Hải Lâm.

Vương Hải Lâm quay đầu đi, không dám nhìn thẳng mắt Tạ Cát Tường.

Tạ Cát Tường đột nhiên nghĩ đến, có lẽ Vương Hải Lâm cũng có động cơ.

Rốt cuộc, trong lòng Phan phu nhân để ý nhất, vẫn là trượng phu Văn đại nhân của mình.

Văn gia này tổng cộng chỉ có vài người, lại có nhiều người ghi hận nàng trong lòng như vậy.

Vị Phan phu nhân này cũng rất lợi hại.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro