Chương 24: Cũng may là nhà bọn họ không ngại, cưới nữ nhi của kẻ ác vào cửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hứa Song Uyển gật đầu.

Nàng hơi e ngại với đề tài này nên cũng không dám hỏi nhiều.

Vị biểu muội Khương gia kia đã chết từ nhỏ. Nếu còn sống thì nàng ấy còn hơn nàng năm, sáu tuổi. Lúc nàng ấy chết, Hứa Song Uyển mới học cách bước đi; sau này nàng mới biết chuyện từ những lời đàm tiếu về phủ Quy Đức Hầu.

Dung mạo xinh đẹp thì nàng mới lần đầu nghe từ miệng hắn. Trong lòng nàng lúc này cũng không biết là cảm xúc gì, vừa mâu thuẫn lại vừa cảm thấy đáng tiếc.

Trưởng công tử nói đẹp, vậy chính là rất đẹp.

Đồ của Tuyên Trọng An đã được chuyển một ít đến kho bên Thấm viên, những đồ quý giá nhất lập tức chuyển tới trong ngày, chìa khoá ở trong tay Hứa Song Uyển. Nàng muốn tăng thêm lễ vật để lát nữa đến Khương phủ nên hành lễ cáo lui đi tới kho.

A Mạc đi theo nàng, còn A Tham đứng đợi bên cạnh Tuyên Trọng An: "Ngươi nhìn Thiếu phu nhân các ngươi như nào?"

A Tham vò đầu cười ha hả.

Tuyên Trọng An giương mắt khiến hắn ngậm miệng ngay lập tức, không dám hé miệng.

"Nói."

"Hic," A Tham cẩn thận từng li từng tí: "Thiếu phu nhân có tâm địa lương thiện..."

"Cần ngươi nói à?"

Vẻ mặt của A Tham đau khổ: "Chủ nhân, thuộc hạ cũng không biết nói gì, người xem thuộc hạ là một vũ phu, dù thuộc hạ nói thiếu phu nhân không tốt thì ngài cũng không thích nghe."

"Ngươi cứ nói trước đi."

"Không nói." A Tham lắc đầu nguầy nguậy.

Tuyên Trọng An liếc mắt nhìn hắn, cũng không ép, bèn thở dài: "Những mặt khác đều tốt, chỉ là tâm tư hơi sâu."

A Tham lắc đầu: "Ngài ấy gả vào Hầu phủ chúng ta cũng không thể thoải mái, dù là ai thì không thể không nghĩ nhiều. Thuộc hạ thấy Thiếu phu nhân nghĩ nhiều cũng chẳng phải việc xấu, chỉ là những người bên cạnh nàng không có mấy người có thể dùng. Tối hôm qua thuộc hạ thấy Thái Hà cô nương đứng ở hành lang giáo huấn hai nha hoàn dưới tay, khiến các nàng ấy khóc miết."

Tuyên Trọng An nhìn hắn.

"Chủ nhân..." A Tham nói đến đây thì do dự một lát.

"Nói."

"Thuộc hạ nghe nói, chỉ là nghe nói thôi. Thiếu phu nhân mang tới một tiểu nha hoàn bị phái tới phòng giặt đồ trong vườn, tối hôm qua đi về phía chúng ta, nhìn dáng dấp là muốn thay thế nha hoàn to cao tiến vào hầu hạ Thiếu phu nhân. Vốn đã thay thế được, nhưng bị Thái Hà cô nương nhìn thấy lập tức ngăn lại..." A Tham nói đến đây thì nhếch miệng: "Bên người Thiếu phu nhân cũng chỉ có Thái Hà là dùng được."

"Ừm." Tuyên Trọng An nhìn hắn, chờ hắn tiếp tục nói.

"Thuộc hạ quan sát thì thấy Thiếu phu nhân còn..." Hắn càng nói càng thẳng lưng, cẩn thận: "Quá lương thiện. Tối hôm qua ngài ấy biết chuyện cũng chỉ bảo nha hoàn ấy trở về."

"Ngươi còn nghĩ để nàng đánh đánh giết giết à?" Tuyên Trọng An lạnh nhạt nói: "Nàng là một thê tử mới vào cửa, làm sao làm được việc này?"

A Tham vò đầu, cười khúc khích: "Ngài xem, ngài không thích mà?"

Bảo hắn nói, nhưng không được nói không tốt thì hắn nào dám nói?

"Có điều ngươi nói đúng, bên người nàng không có ai." Tuyên Trọng An suy nghĩ một lát bèn nói: "Ngu nương các nàng mấy ngày nay bận việc thu dọn khố phòng, chờ bận bịu xong thì bảo các nàng ấy giúp Thiếu phu nhân chọn mấy người dùng được trong phủ."

"Trong phủ?" A Tham lên tiếng.

"Ừm."

"Vậy được..." A Tham vừa nghe thì có ý: "Ngài cũng biết, nhà thuộc hạ có mấy người muội muội, trước kia không vừa mắt ngài, lần này là Thiếu phu nhân coi trọng thì ngài đừng cản nhé?"

Ba đứa muội muội nhà hắn tuy dáng dấp hơi xấu, dáng người cao lớn hơi đáng sợ một chút nhưng chịu thiết côn tử mà mẫu thân hắn dạy dỗ thì thừa sức làm nha hoàn bưng trà rót nước.

A Tham cũng lo lắng, nếu các nàng không linh hoạt trước mặt chủ nhân thì ngay cả đến mấy huynh đệ tay chân vừa vụng về người vừa hôi thối cũng không muốn cưới các nàng.

Sức ăn của các nàng còn ít hơn bọn hắn.

"Haha." Tuyên Trọng An nghe vậy bèn cười lạnh: "Đến lúc đấy rồi xem."

"Đúng rồi." A Tham vừa nghe vừa cảm thấy tình cảnh khả quan. Thiếu phu nhân là người vừa có gan lớn vừa lương thiên, mấy muội muội của hắn sẽ không doạ được nàng.

Do đó, Thiếu phu nhân vừa quay lại, A Tham muốn lấy lòng nàng để lưu lại ấn tượng tốt cho mấy muội muội. Thường ngày hắn đứng sau công tử không nói lời nào đột nhiên lộ mặt trước nàng, còn giúp nàng mở cửa, thậm chí còn toét miệng cười với nàng.

Nụ cười của hắn khiến con ngươi to đùng suýt chút nữa rơi ra từ viền mắt, điều này làm Hứa Song Uyển lúc tiến vào chú ý một chút, chỉ lo trên đường có chuyện gì không đúng mà nàng không cẩn thận sẽ giẫm ngã chổng vó —— nàng nghĩ bụng, người hầu bên cạnh trưởng công tử vừa kỳ quái vừa đáng sợ.

**

Xe ngựa phủ Quy Đức Hầu vừa đến cửa Khương gia thì biểu huynh Khương Ngân đã tiến lên đón rồi hành lễ chào Quy Đức Hầu, hắn nhìn thấy biểu đệ còn cười cợt: "Đến rồi à? Mau vào đi, tổ phụ trời vừa sáng đã dậy rồi."

Khương Ngân là huynh trưởng của thế hệ này, cũng chính là nhi tử của Khương Đại lão gia Khương Nguyên Côn.

Gia phong của Khương gia rất ngay thẳng, Khương Thái sử Khương lão thái gia cả đời chỉ cưới một thê, dưới gối chỉ có hai nhi tử và một nữ nhi do thê tử sinh. Năm năm trước Khương lão phu nhân qua đời, Khương Thái sử không muốn dùng bà tử nên chỉ để lại một người hầu và hai thư đồng hầu hạ bên người. Hai cữu cữu Khương gia cũng kế thừa tác phong của phụ thân, tính cách kiên cường chính trực, cả hai người cũng không nạp thiếp. Khương Đại lão gia Khương Nguyên Côn dưới gối có ba nhi tử và một nữ nhi, nữ nhi đã mất từ nhỏ, hiện chỉ còn ba nhi tử. Khương nhị lão gia Khương Nam Côn dưới gối có hai nhi tử và một nữ nhi, hiện nữ nhi vẫn chưa được mười tuổi.

Đời cháu của Khương gia có tổng cộng sáu người, nhân khẩu tuy không vượng nhưng cũng không tệ. Những năm này Khương gia bị phủ Quy Đức Hầu liên luỵ khiến tiền đồ càng ngày càng tệ. Hiện tại, Khương nhị lão gia đã cáo quan, chỉ có Khương Đại lão gia vẫn cố gắng chống đỡ Hình bộ. Tới đời Khương Ngân thì tiền đồ càng ngày càng thảm, lúc trước Khương Ngân gây chuyện xấu ở Thuận Thiên phủ khiến nhi tử của phủ doãn Thuận Thiên phủ tìm được khuyết điểm, sự việc gây ồn áo đến mức không thể dập tắt, Khương Ngân chỉ đành rời đi mới dập tắt được sóng gió.

Mấy năm qua tình cảnh của Khương gia cũng rất khó khăn.

Khương gia coi trọng tình cảm, những năm này đều tận lực giúp đỡ phủ Quy Đức Hầu mà chưa từng cắt đứt. Trên người Tuyên Trọng An gánh vác trách nhiệm vực lại phủ Quy Đức Hầu và sự thịnh vượng của cả nhà Khương gia. Mặc kệ người ngoài bàn tán, huynh đệ Khương gia vẫn hết mình vì Tuyên Trọng An.

Khương Ngân hiểu biểu đệ này hơn các đệ đệ của hắn. Trước đó hắn thay mặt đại tổ phụ đi Kim Hoài đưa tin cho biểu đệ, cũng biết hai năm nay biểu đệ bôn ba vì sự hưng thịnh của phủ Quy Đức Hầu. Biểu đệ này đã làm không ít chuyện, dưới tay còn có kha khá thuộc hạ.

Có điều biểu đệ cũng đã nói với hắn, chưa tới thời cơ dùng đến huynh đệ bọn họ nên để bọn họ chờ một chút. Khương Ngân cũng chẳng hỏi thêm, bình tĩnh ẩn mình chờ đợi thời cơ.

Hắn đã ở trong phủ được hơn một năm, cũng chẳng ra ngoài tìm việc. Hắn tiếp nhận mấy sản nghiệp trong phủ, qua tay hắn tiền thu chi trong nhà cũng nhiều hơn vài phần. Ngày đại hôn của Tuyên Trọng An, hắn còn thay Khương gia cho biểu đệ ba mươi ba vạn ngân phiếu.

Khương Ngân thân là trưởng tôn Khương gia, tính cách trầm ổn, từ nhỏ đã có tác phong người làm chủ gia đình, vì thế lúc hắn nói chuyện cũng khác. Hắn không chờ thê tử của biểu đệ lên tiếng đã cười thân thiện với nàng: "Là thê tử của biểu đệ à? Bên ngoài gió lớn mau vào trong, đại biểu tẩu của ngươi đang ở cửa đại sảnh chờ ngươi."

"Chào đại biểu huynh."

"Mời."

"Vâng."

Tuyên Trọng An ra hiệu cho Khương nương tử dẫn mấy người Thái Hà chắn gió để Thiếu phu nhân tiến vào trước, hắn đến bên cạnh Tuyên Hoành Đạo, cất bước đi theo biểu huynh, nói: "Mọi người đều ở nhà?"

"Ừ, mẫu thân ta nói hôm nay thúc và ngươi tới, mấy ngày nay gió rét, người trong nhà vây xung quanh lò nướng thịt dê để ăn. Người sai ta đi gọi đại gia tới đại sảnh, còn bảo tiểu muội đi nhổ mấy cây cải thìa vừa mọc bên chỗ tổ phụ. Ta ra ngoài trước thấy tổ phụ đau lòng đến mức râu mép đều vểnh lên rồi, sau khi ngươi vào thì dỗ ông hai câu." Khương Ngân cười nói.

"Được." Tuyên Trọng An nở nụ cười rồi khẽ ho một tiếng.

Khương Ngân liếc mắt nhìn hắn thì Tuyên Hoành Đạo lại thấy trưởng tử ho khù khụ, ông đi trước chắn gió cho hắn rồi nói: "Hai huynh đệ các ngươi đừng mải nói chuyện, đi vào rồi nói tiếp."

Bước qua cửa lớn đi bộ khoảng hai mươi bước thì thấy có mấy người đang bước xuống từ bậc thang đại sảnh. Đi ở phía trước là một thiếu phụ khoác áo choàng xanh, Hứa Song Uyển vừa thấy đã nhanh chân rảo bước về phía trước.

Gió quá lớn khiến nàng chỉ ngờ ngợ nghe thấy vị thiếu phụ đón nàng cười gọi thê tử của biểu đệ.

"Đại biểu tẩu." Hứa Song Uyển hành lễ với người đang bước đến.

"Biết ngươi đa lễ rồi." Thê tử của Khương Ngân là Khương Trương thị nắm lấy tay nàng, kéo nàng đi về phía trước: "Bên ngoài gió lớn, vào nhà rồi nói."

Khương Trương thị là người từ nơi khác gả vào trong kinh, nhà mẹ đẻ không phải người kinh thành, nhưng nàng ấy cũng từng nghe qua tiếng tăm của Hứa gia nhị cô nương. Lúc này nhìn thấy, nàng ấy vừa nắm tay vừa quay đầu cười đánh giá tướng mạo của Hứa Song Uyển, nụ cười của nàng ấy khiến mặt Hứa Song Uyển đỏ lên.

Mặt nàng vẫn cứ đỏ bừng, cũng may đại biểu tẩu tự nhiên hào phóng, đoạn đường không bao xa, hôm nay Khương phủ đãi khách ở đại sảnh cách cửa chính không xa, đi một lúc đã tới.

"Đến rồi, đến rồi..." Khương Trương thị chưa vào cửa đã hô to lên.

Nàng vừa gọi thì cánh cửa đang được đóng lại nhằm chắn gió lập tức được mở ra, bọn nha hoàn mở rèm, ba vị Thiếu phu nhân Khương gia vội thò đầu ra cửa, tò mò nhìn các nàng.

"Đứng nhìn, nhìn cái gì, để chúng ta đi vào nào." Khương Trương thị vừa cười hì hì nói vừa kéo Hứa Song Uyển vào cửa.

Hứa Song Uyển từng thấy tỷ muội thân nhau ra ngoài làm khách kết bạn còn chẳng phóng khoáng đến thế, nàng bị nắm tay còn chưa hoàn hồn thì thấy một thiếu phụ cả người đầy hoa không biết xuất hiện từ đâu kéo tay nàng, gọi: "Thê tử của biểu đệ", làm nàng sợ hết hồn.

Nàng thật không biết mấy vị biểu tẩu Khương gia là thế này.

"Người chính là Hứa nhị cô nương Hứa gia gả cho biểu ca?" Chẳng chờ Song Uyển đáp lời đã có một người không biết là biểu tẩu hay là biểu đệ tức cất lời, trông còn nhỏ hơn Hứa Song Uyển nhưng đã chải tóc kiểu phụ nhân, tò mò mở miệng hỏi nàng. Nàng ấy thấy Hứa Song Uyển cũng tò mò nhìn mình thì ngượng ngùng nở nụ cười, nói: "Ta chính là người mấy ngày trước vừa vào cửa Nghiêm thị, ta tên là Nghiêm Tiểu Dương, biểu tẩu cứ gọi ta là Tiểu Dương là được rồi."

Hứa Song Uyển biết nàng.

Huynh trưởng của nàng trong lúc dự tiệc với bốn biểu đệ Khương gia làm tiểu công tử bị thương.

"Tiểu Dương muội muội." Hứa Song Uyển cúi chào với nàng ấy.

"Biểu tẩu tỷ tỷ." Nghiêm Tiểu Dương cũng cuống quít đáp lễ, chỉ là nàng hành lễ không ra ngô ra khoai khiến các nữ quyến Khương gia nở nụ cười, mặt nàng nhanh chóng đỏ bừng lên.

**

Các nàng ở bên này nói chuyện, bên kia Khương Đại phu nhân đang ngồi ở bàn lớn trong chính đường đảo mắt về phía các nàng rồi hướng ra cửa, miệng nói: "Sao Trọng An còn chưa lại đây?"

Khương Nhị phu nhân cũng nhìn ra cửa lớn một chút rồi nàng ấy tiến đến trước mặt Khương Đại phu nhân, đáp: "Phong thái được đấy."

Người này không giống tiểu cô tử của các nàng là tốt rồi.

Khương gia các nàng có mỗi tiểu cô tử được nâng như trứng hứng như hoa là được, nếu như lại có một người không biết nhìn sắc mặt đến, các nàng cũng chẳng biết có thể bày ra vẻ mặt hoà nhã không.

"Ừm." Khương Đại phu nhân không dễ tán gẫu như Khương Nhị phu nhân, nghe vậy bà cũng chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng.

Nếu như không phải phủ Quy Đức Hầu còn có Tuyên Trọng An từ nhỏ đã thông minh biết nhìn người thì bà đã mặc kệ công công thiên vị tiểu cô tử, cũng không thể Đại lão gia dính vào.

Đáng tiếc Trọng An là người thấu đáo nhưng lại có người phụ thân hồ đồ, làm hại cuộc hôn nhân trước của hắn, thậm chí còn khiến hắn phải tránh mặt đi tới Kim Hoài, hai năm chưa về kinh.

Lần này cuối cùng hắn cũng lập gia đình, Khương Đại phu nhân đã yên tâm. Trong lòng bà đã xem đứa ngoại sinh nam này là hiền tế nên không quá ưa thích Hứa nhị cô nương, bởi vậy bà cũng chẳng đi gặp mặt cháu dâu, mặc kệ cho con dâu kéo tay bà nói chuyện, bà cũng mặc kệ chẳng qua chào hỏi.

Bà cũng hy vọng nàng ấy qua đây chậm một chút để bà đợi Trọng An vào cửa.

Lúc này các nàng cũng biết tâm tư của bà mẫu thế nên đại biểu tẩu và nhị biểu tẩu lôi kéo Hứa Song Uyển tán gẫu liên tục ở tiền đường. Sau khi thấy Tuyên Trọng An đi vào, các nàng hành lễ với hắn; Tuyên Trọng An hỏi Hứa Song Uyển đã gặp các cữu mẫu chưa thì các nàng ấy lập tức miễn cưỡng cười cười.

"Vẫn chưa, là thiếp thân thất lễ." Hứa Song Uyển ở bên ngoài là người biết lễ nghĩa được mọi người tán thưởng, nhưng lúc này nàng không làm được, vì thế mặt lập tức đỏ lên.

"Đừng ngại, để ta dẫn nàng đi."

"Vâng."

Tuyên Trọng An dẫn nàng theo, hắn hành lễ với Khương Đại phu nhân. Bà chưa nói được hai câu đã nhấc chân đi về phía hắn: "Con tới đây trước à? Chưa gặp ngoại tổ?"

Bà thấy hắn gật đầu bèn nhân tiện nói: "Vậy con đến chỗ ngoại tổ phụ đi, lão nhân gia đã đợi các con rất lâu, gặp xong thì mời ông ấy qua đây để khai tiệc."

"Vâng, đại cữu mẫu; để con mang Song Uyển đi qua." Tuyên Trọng An gật đầu, lại nhìn Khương nhị phu nhân: "Nhị cữu cữu đâu cữu mẫu?"

"Đi thôi." Khương Nhị phu nhân vung tay, đợi bọn hắn rời đi nàng lập tức nói với đại tẩu nàng ấy: "Nhìn tỷ làm đứa nhỏ sợ kìa, trong lòng nó chắc nghĩ nhà chúng ta là kẻ ác?"

"Bàn về kẻ ác, ai ác được hơn Hứa gia bọn họ." Khương Đại phu nhân ngồi yên, lạnh lùng đáp.

Cũng may là nhà bọn họ không ngại, cưới nữ nhi của kẻ ác vào cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#codai