Chương 98: Thẻ Cao Cấp Nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm khuya, trên đại lộ Tân Hải, Ferrari màu đỏ như biến thành một tia sáng. Cận Hải Dương lái xe không xa không gần theo ở phía sau, cẩn thận duy trì khoảng cách giữa hai xe..
Cũng may kỹ thuật lái xe của anh và động cơ xe không tệ, đối mặt với siêu xe cũng không dễ bị vượt qua.
"Kỹ thuật của cô ấy rất tốt."
Thẩm Lưu Bạch ngồi ở ghế phụ lạnh lùng nói.
Anh và cô vừa mới tăng ca xong, khi đang ở bên ngoài ăn khuya thì Cận Hải Dương bỗng nhiên nhận được điện thoại của Đổng Võ Nhất .
"Anh Dương, em làm xong rồi, tên nhóc kia đi đến cảnh viên Hoa Anh số 112-10."
Khi hai người đến, Bùi Diệu và Vương Dật đã chờ ở biệt thự gần đó.
Tống Thành Mân và Vu Mỹ Ny náo loạn quá lớn, may là hiệu quả cách âm của biệt thự rất tốt, nhưng thiết thét chói tai và tiếng ném ly vẫn truyền ra ngoài, mọi người nghe mà ê cả răng.
Chờ đến khi Vu Mỹ Ny hoang mang rối loạn chạy ra, Cận Hải Dương lập tức hiểu chuyện đang xảy ra, nhanh chóng quyết định để lại Bùi Diệu và Vương Dật tùy tình hình mà làm việc, còn mình mang theo Thẩm Lưu Bạch đi theo sau cô ta.
Anh nhìn chằm chằm đèn sau chiếc Ferrari phía trước dần dần đi xa, ánh sáng sặc sỡ làm cho đôi mắt sắc bén đó ngày càng trở nên khó lường.
"Không giống là người mới biết láo?"
Môi người đàn ông hơi nhếch lên, tạo thành vong cung đjep đẽ, giọng hơi khàn nói ra ẩn ý của Thẩm Lưu Bạch.
"Tiểu Bạch, có phải em nghĩ vì sao Vu Mỹ Ny có thể giả mạo Văn Nguyên Hinh? Cô ấy không phải người nhà họ Văn, chỉ cần làm xét nghiệm DNA sẽ rất dễ bị lộ!"
"Vu Mỹ Ny rất có thể cùng huyết thống với người nhà họ Văn..."
Cô còn chưa nói xong, người đàn ông liền ngắt lời cô.
"Tiểu Bạch, người thật sự làm chủ nhà họ Văn là bà Văn, ông Văn chỉ ở rể, nên nếu Vu Mỹ Ny có quan hệ với nhà họ Văn thì cô ấy không thể lưu lạc bên ngoài."
Lời này vừa nói ra, Thẩm Lưu Bạch liền hiểu.
Dưới tình huống nữ cường nam nhược, người phụ nữ không có lý do gì lại vứt bỏ con đẻ của mình.
"Vậy vì sao ở nhà họ Văn không có động tĩnh nào? Không ai phát hiện Văn Nguyên Hình bây giờ và trước đây không giống nhau sao?"
Đây chính là vấn đề mà cô nghĩ mãi không ra.
Chỉ nhìn cô gái họ gặp ở cửa hàng tiện lợi tối hôm đó, xuất thân của Văn Nguyên Hinh lại thêm việc cô ấy có còn mang bệnh trong người, cùng với hình tượng của người chụp hình trước xe của người khác hoàn toàn không hợp, mọi người bên ngoài đều có thể không biết cô gái này, nhưng ba mẹ của Văn Nguyên Hinh nuôi cô ấy từ nhỏ đến lớn sao có thể không biết được.
Nhưng dựa theo đặc điểm của thi thể, thì rất phù hợp với giải thiết người đó là Văn Nguyên Hinh, thậm chí cô ấy còn có dấu vết tự làm hại bản thân mình, điều này càng khó để phân biệt thân phận của họ.
Đang suy nghĩ, chợt nghe người đàn ông kinh ngạc nói.
"Ủa? Cô ấy đang muốn đi đâu vậy?"
Thẩm Lưu Bạch ngẩng đầu, ngạc nhiên phát hiện bọn họ đi theo kia chiếc Ferrari đã đi vào khu thương nghiệp trung ương, dừng lại trước cửa thẩm mỹ viện Hoành Nguyên.
Cô ấy bị thương, không đến bệnh viện băng bó vết thương mà chạy đến đây làm gì?
"Chúng ta vào xem."
Đợi trong chốc lát, sau khi xác định sẽ không khiến cho đối phương hoài nghi, Cận Hải Dương mang theo Thẩm Lưu Bạch vào thẩm mỹ viện.
May mắn có cô đi cùng, nếu không, một người đàn ông như anh đến mấy chỗ này, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái.
"Chào buổi tối, xin hỏi có thể giúp gì cho anh chị?"
Vừa vào cửa, lập tức có lễ tân đến đón, tươi cười chào hai người.
Thẩm mỹ viện Hoành Nguyên là thẩm mỹ viện nổi tiếng nhất Hải Đô, với kỹ thuật tuyệt vời và giá cả đắt đỏ có tiếng, là nơi mà các phu nhân ở Hải Đô yêu thích nhất, cung cấp phục vụ 24 giờ, đều là tiêu chuẩn hạng nhất.
Cận Hải Dương nhìn Thẩm Lưu Bạch bên cạnh, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười dịu dàng, đưa tay kéo tay cô.
"Trước tiên dẫn chúng tôi đi nhìn một vòng đi, bạn gái tôi muốn làm một tấm thẻ, nhưng cô ấy không biết mình hợp với loại hình nào, cô giới thiệu một chút cho chúng tôi đi."
Nghe anh nói vậy, trong nháy mắt cô gái liền cứng đờ, nhưng chờ đến khi cô nhìn thấy ẩn ý trong mắt anh, cô bỗng nhiên hiểu chuyện đang xảy ra, không nói gì, yêu lặng chấp nhận.
"Được ạ, mời hai vị theo tôi."
Lễ tân dẫn hai người vào trong, lấy sổ tay thẩm mỹ viện bắt đầu giảng giải. Mới nói hai câu, Thẩm Lưu Bạch bỗng nhiên ngắt lời giới thiệu của cô ấy.
"Mấy cô phục vụ 24 giờ sao? Thật sự có người đến làm thẩm mỹ vào nửa đêm sao? Ngủ không đủ sao có thể dưỡng nhan!"
Nghe cô nói, người đàn ông bên cạnh như nghĩ đến gì đó, khuôn mặt anh tuấn trầm xuống, cảnh giác hỏi.
"Nửa đêm còn làm việc? Nam nữ hả? Mọi người có phải phục vụ dịch vụ đặc biệt gì không?"
Cô lễ tân cứng đờ một chút, cô vội vàng lắc đầu, nhẫn nại nói.
"Không có! Tuyệt đối không có! Anh đừng hiểu lầm!"
Cô nhìn ra ánh mắt người đàn ông không tốt, vội vàng giải thích.
"Buổi tối chúng tôi đều nhằm vào tình huống khẩn cấp, đều là nữ bác sĩ và khách nữ..."
"Vậy cũng không an toàn! Thời buổi này còn ít chuyện phụ nữ thích phụ nữ sao?"
Người đàn ông ôm cô gái vào lòng, vẻ mặt cảnh giác nghi ngờ.
"Không, không phải ý này!"
Lễ tân muốn suy sụp.
"Trường hợp khẩn cấp ví dụ như bị thương không muốn để lại sẹo, chúng tôi sẽ xử lý khâu lại, hơn nữa còn sử dụng kem chuyên dụng giúp vết thương mau lành, cố gắng không để lại sẹo, chính là ý này."
Cô sợ đối phương hiểu lầm, chỉ chỉ chiếc Ferrari màu đỏ.
"Người phía trước khi vào chính là khách làm loại xử lý vết sẹo này, chúng tôi là thẩm mỹ viện đàng hoàng, bảo đảm an toàn tuyệt đối."
Nghe cô nói như vậy, sắc mặt người đàn ông lập tức tốt hơn nhiều.
Anh đưa tay lấy một tấm thẻ đưa ra trước mặt lễ tân.
"Thẻ Cao Cấp Nhất."
Hai mắt lễ tân sáng lên, cô nhận ra đây là thẻ đen của ngân hàng Hoa Quốc, số tiền gửi ban đầu đủ để mở hàng chục khách hàng VIP.
"Dạ được! Dạ được! Xin hỏi tên cô là?"
"Thẩm Lưu Bạch."
Người đàn ông thờ ơ nói.
Thẩm Lưu Bạch đột nhiên quay đầu nhìn anh, bộ dáng của anh có vẻ lười biếng, không quan tâm, nhịn không được cô đưa tay hung hăng nhéo eo anh.
Kết quả eo của đại đội trưởng Cận eo thon chắc thịt, cảm giác không khác gì khối sắt, nhéo mà tay cô lại thấy đau.
Cận Hải Dương thừa cơ hội nắm tay cô thưởng thức, không để ý đến vẻ mặt bị mình làm cho bực mình, Thẩm Lưu Bạch nhịn không được đưa tay đánh anh, kết quả tay kia cũng bị anh giữ luôn.
"Làm thẻ gì?"
Cô nhỏ giọng hỏi.
"Nơi này rất nổi tiếng, rất nhiều phu nhân thích đến đây. Chỉ cần không có loại phục vụ đặc biệt kia thì em đến đây rất tốt, đừng suốt ngày ngây người trong phòng thí nghiệm."
Người đàn ông lười biếng nói, chân dài đem cô vòng qua trước người mình.
Lúc này, anh không còn là đội trưởng đội cảnh sát Hình Sự giỏi giang nghiêm túc, mà giống với thiếu gia xa hoa xa xỉ, dùng tiền và quyền thế của mình để giam cầm người phụ nữ mình yêu thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro