21.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Doyoung bước vào phòng bệnh, thở dài đặt mấy món đồ cần thiết của Yoshinori mà cậu soạn từ nhà mang vào, nói:

"Anh đừng có nhập viện nữa được không, chỉ mới hơn một tháng mà đã vào viện hết bốn lần rồi."

Yoshinori nhắm mắt, siết chặt bàn tay dưới chăn, không nói gì.

"Nè, anh mau ăn chút cháo đi, nếu anh không ăn thì ba mẹ lại bảo tôi chăm sóc không tốt."

"Tôi không cần sự miễn cưỡng của em. Nếu không muốn thì em về đi." Yoshinori vẫn không mở mắt ra.

"Được thôi, là anh nói đấy, tôi về đây." Kim Doyoung đặt bát cháo lên bàn, đứng dậy rời đi.

Yoshinori mở mắt ra, nhìn bóng lưng Kim Doyoung khuất sau cánh cửa, cười khổ.

"Ước gì tôi có thể lạnh lùng giống như em, dễ dàng buông lơi mọi thứ như vậy."

----------------

Hội nghị kinh doanh diễn ra mỗi năm một lần, đây là một buổi lễ khá long trọng, hầu hết những công ty được mời đều đích thân giám đốc tham dự.

Ông bà Kanemoto hôm qua đã sang nước ngoài thăm Haruto, cậu bị một đám côn đồ hành hung nên đang nằm bệnh viện.

Chú của Yoshinori đang điều hành công ty mẹ, do ông Kanemoto rời đi quá đột ngột nên còn rất nhiều việc chưa giải quyết xong, mà công ty Song Long thì chỉ cần một người đi là đủ rồi.

Yoshinori vẫn còn đang nằm bệnh viện, nhưng vì có việc quan trọng như vậy cho nên đành phài xuất viện sớm. Yedam rất lo lắng, đã tìm gặp ông Kanemoto Vy là chú của Yoshinori hỏi xem có thể đổi người hay không, nhưng ông bảo không thể.

Yoshinori không tính là quá yếu ớt đến mức không thể đi được, chỉ là hắn có chuyện vướng mắc trong lòng, tâm trí lửng lơ, cho nên không tập trung được mà thôi. Còn việc nằm viện là vì hắn ăn uống không vô, ở lại đây truyền đường glucose cũng được, tốt hơn là phải ăn cái gì đó.

Kim Doyoung cũng phải đến dự, cậu đi cùng với Yedam, thay thế cho trợ lý Park, vì con anh ta bị bệnh, anh ta phải đưa vợ và con đi khám. Chính vì lý do ấy nên cậu mới chịu đi, chứ cậu không muốn đến những nơi thế này đâu.

Bởi vì không có chút tâm trạng nào nên cả Yoshinori và Kim Doyoung đều rất lười nhát, đến nơi thì tìm ghế ngồi, không nói với ai câu gì.

Ngồi được một lát thì Kim Doyoung thấy nhàm chán, những người lên diễn thuyết toàn nói mấy thứ cậu không hiểu, dùng từ ngữ chuyên ngành trong kinh doanh lại còn nói dông dài. Cậu học thiết kế, nếu chỉ nói về thiết kế thì cậu thích, còn nói mấy thứ cao cấp hơn như vậy thì không hiểu, cũng không muốn hiểu làm gì.

Vì vậy cậu ghé sát lại, nói nhỏ với Yoshinori:

"Ngài Kanemoto, Ngài Kanemoto à!"

Yoshinori đang chăm chú nhìn người diễn thuyết, có vẻ như không nhàm chán giống cậu, nên gọi hai tiếng hắn mới quay sang, dùng ánh mắt như muốn hỏi cậu có chuyện gì.

"Tôi ra ngoài hành lang đứng một lát nhé?"

"Ừ. Có gì thì gọi điện cho tôi." Yoshinori cân nhắc một lát mới gật đầu.

Kim Doyoung đồng ý, hí hửng đứng dậy đi ra ngoài. Tuy đang lúc quan trọng, nhưng bên ngoài có người đến người đi liên tục, vậy nên việc cậu đi lúc người ta đang diễn thuyết cũng không phải chuyện gì to tát. Có điều chưa kịp bước ra thì Yedam từ bên kia đã đi sang chặn lại.

"Cậu đi đâu? Giám đốc đang không khỏe, cậu phải ở cạnh để chăm sóc ngài ấy chứ?"

Kim Doyoung lúng túng, định quay lại thì nghe Yoshinori ngồi đó nói: "Không có việc gì, để cậu ấy đi đi." Rồi nhìn sang Kim Doyoung: "Đừng đi xa quá."

Kim Doyoung gật đầu rồi chạy ra ngoài. Yedam nhìn theo bóng lưng cậu, thở dài bất đắc dĩ.

Kim Doyoung rất nhanh đã tìm thấy chỗ thích hợp để hít thở không khí. Nơi này là hành lang ở tầng trên tầng hội nghị, tuy rằng có phục vụ đi qua lại trên sảnh nhưng hành lang lại không có ai. Cậu đứng từ trên nhìn xuống, tấm tắc khen ngợi khách sạn quá đẹp. Bên dưới trang trí nhiều loại đèn khác nhau, cỗ xe ngựa màu bạc, màu vàng là nơi gắn đèn nhiều nhất. Hồ bơi đằng kia thiết kế theo kiểu hồ trong núi, khắp nơi trang hoàng các loại cây lạ mắt, hoa thơm cỏ lạ.

Còn có một chỗ nuôi bướm nữa, trong chiếc lồng đó là đủ loại bướm với màu sắc rực rỡ, nhìn y như trong truyện cổ tích vậy.

Mấy bộ bàn ghế bên dưới nhìn cũng lạ, đẹp đẽ mà mộc mạc, khiến cậu nhìn mãi mà không biết chán. Đứng ở đây hơn một tiếng đồng hồ rồi mà cậu có cảm giác như vừa mới đến thôi, ngay cả mỏi chân cũng không biết.

"Ở trong đó ngột ngạt lắm sao?"

Kim Doyoung nghe giọng nói xa lạ, liền quay đầu lại. Một chàng trai cao ráo thanh nhã bước đến, anh ta mặc một bộ vest màu đen tuyền, cổ thắt caravat màu trắng sọc đen, cái brooch hình con bạch mã óng ánh bạch kim được đính những sợi dây mảnh sáng loáng từ trên túi ở ngực phải đến caravat làm tôn lên vẻ đẹp thanh cao mà không khiếm nhã, sang trọng mà không lố lăng, khiến anh ta cực kỳ nổi bật.

Gương mặt điển trai tuấn tú, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, khi nói chuyện sẽ lộ ra hàm răng trắng bóng đều đặn.

Kim Doyoung mải nhìn đến mức chàng trai phải che miệng ho vài tiếng cậu mới định thần lại, ấp úng nói:

"Ờm...tôi không quen đến những nơi thế này." Cậu thu lại ánh mắt.

Chàng trai cười rộ lên, ly rượu đỏ trong tay cũng vì thế mà lắc lư: "Lần đầu gặp mặt, tôi tên là Ngụy Chí An, giám đốc khách sạn này."

"À, tôi là Kim Doyoung, trợ lý giám đốc công ty Song Long."

"Tôi đã biết." Chí An cười đáp.

Kim Doyoung không biết chuyện này, cậu nghĩ anh ta hẳn là không biết đâu, đang định cười cười đáp lời với anh ta thì đằng sau có người cất tiếng gọi:

"Doyoung!"

Quay lại, chỉ thấy Yoshinori nghiêng nghiêng ngả ngả đi nhanh đến, cả người hắn giống như là đang cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng mà đi, tuy vậy trên mặt ngoài vẻ nhợt nhạt ra thì vẫn giữ được sự cương nghị.

Quần áo hắn hơi nhăn nhúm lại, dường như vừa xảy ra ẩu đả với ai đó.

Hắn bắt lấy cánh tay cậu, siết thật chặt, giọng nói tuy không còn mạnh mẽ nữa nhưng vẫn đủ khiến cậu sợ hãi:

"Em ở đây tại sao không bắt máy? Cũng không quay lại hội trường, em..." Mấy lời sau chưa nói được đã phải thở dốc.

"Xin chào, giám đốc Kanemoto." Ngụy Chí An mỉm cười.

Yoshinori chỉ gật đầu lấy lệ, sau đó kéo Kim Doyoung đi.

Kim Doyoung trong lúc bất ngờ bị kéo đi, vẫn kịp giơ tay nói: "Tạm biệt, ngài Ngụy."

Hai người bước vào thang máy, cửa vừa đóng lại, Yoshinori lập tức dựa vào tường thở dốc. Kim Doyoung bị dọa cho hết hồn, vội đỡ lấy hắn, vuốt ngực cho hắn thuận khí rồi hỏi:

"Anh sao vậy, có sao không?"

Yoshinori không nói gì, nhưng dù có muốn cũng không nói nổi. Lúc này điện thoại hắn reo lên, hắn đưa tay vào túi quần lấy ra, đưa cho Kim Doyoung, rồi lại ho khan vài tiếng.

Kim Doyoung tự hiểu, liền bắt máy: "Alo, tôi là Doyoung."

"Ngài Kanemoto đã tìm thấy cậu rồi sao?" Là Yedam.

"Vâng, tôi và anh ấy đang xuống lầu, hội nghị kết thúc rồi sao?"

"Ừ, tôi đang ở dưới khách sạn, để tôi lấy xe."

Kim Doyoung thật sự muốn cõng Yoshinori, nhưng có lòng mà không có sức, hắn cao hơn cậu đến 11cm, chân tay dài ngoằng, cho dù gần đây hắn có gầy đi nhưng cậu cũng không cõng nổi, đành phải cố sức đỡ hắn ra ngoài.

"Haizz, dạo gần đây sao anh yếu vậy hả, ngay cả đi đường cũng không đi nổi." Vừa đỡ được người vào xe, Kim Doyoung đã ca thán.

Yedam ngồi ghế đằng trước lập tức quay lại, nửa muốn nói nửa lại thôi, cuối cùng anh im lặng.

Sau khi Yoshinori về nhà thì lại phải truyền dịch, Kim Doyoung cũng không thể đi làm, đành ở bên cạnh chăm sóc cho hắn.

----

Buổi sáng hôm sau, tuy Yoshinori nghỉ nhưng mà Kim Doyoung thì không, cậu vác túi xách đựng mấy tập bản vẽ tối qua vừa ngáp vừa chỉnh sửa tới khuya, chính vì thế nên chẳng có thời gian xem tin tức vào buổi tối như thường lệ.

Đã có xe riêng nên cậu rất thoải mái, cậu vừa lái xe vừa nghe nhạc. Thật lòng là cậu muốn đi đón Hari nhưng đường đi không tiện, lại dễ bị phát hiện hành tung cho nên thôi. Để bạn gái mỗi ngày phải đi làm bằng xe bus trong khi mình có xe riêng thì thật là áy náy.

Cậu vừa đến công ty, mấy chị gái đang ngồi túm năm tụm ba gần đại sảnh ăn bánh ngọt uống cafe liền chạy đến, người thì nắm cánh tay, người thì sờ lưng, người thì vỗ lên mặt cậu.

"Ấy, mấy chị làm gì vậy?" Kim Doyoung lơ ngơ như bò đeo nơ.

"Trời ơi may quá, cậu ấy không sao hết." Một chị gái ôm ngực thở phào.

"Là...là sao ạ? Em có thể có việc gì được chứ?" Kim Doyoung vẫn không hiểu.

"Tối qua cậu không xem tin tức à?" Chị Triệu Vân Tú hỏi.

Kim Doyoung lắc đầu, lập tức bị mấy chị gái kéo đến bàn ngồi, kể lại.

Sau đó Kim Doyoung mới biết mình thoát chết trong gang tấc, à đúng hơn là may mắn thoát ra, bởi khách sạn hôm qua cậu đi dự hội nghị kinh doanh với Yoshinori xảy ra một vụ ám sát kinh hoàng. Hoàng tổng - người vừa mới nhậm chức công ty Minh Hoàng bị chính anh ruột của mình ám sát, bởi vì lão cha vừa qua đời không để lại bất cứ tài sản gì cho anh ta. Nghi ngờ em trai mình cấu kết với luật sư, anh ta đã nhiều lần kiện cáo nhưng không thành. Quá uất ức, anh ta quyết định thuê người ám sát em trai.

Hiện trường hôm đó, ngoại trừ Hoàng tổng bị thương nặng do ba phát súng gây nên thì những người còn lại đa phần đều trúng đạn, bị xô ngã, hoặc bị bọn xã hội đen kia đánh đập bằng súng vì ngáng đường bọn chúng. Nơi đó quá đông người, dù muốn chạy ra cũng không chạy kịp, cho nên ngáng đường là chuyện đương nhiên, vì thế ai cũng bị thương.

Thế là hôm qua cậu cùng Ngụy Chí An là may mắn thoát khỏi sao? Có lẽ giờ này anh ta cũng đang vui mừng lắm. Anh ta vui mừng tuyệt đối, còn cậu nửa vui nửa lại không.

"Dobby, may quá, hôm đó cậu đi lên tầng chứ không là hôm nay cậu cũng phải nghỉ làm rồi."

"Nghe nói giám đốc và trợ lý Yedam cũng bị thương nữa đó."

"Ừ, tối qua trên tin tức, có một đoan do camera ghi lại được, tôi thấy rõ ràng là Yedam đã kéo ngài Kane đến nơi an toàn rồi, chẳng hiểu sao ngài ấy lại chạy xuống, giống như đang tìm gì đó."

Mấy câu này của những chị gái đã nói lên tất cả, Kim Doyoung trong lòng áy náy, ngoài mặt lại không có biểu hiện gì. Dù sao thì chuyện ám sát đó không phải do cậu làm, hơn nữa Yoshinori chạy xuống làm gì trong khi cậu vẫn chưa trở về sảnh hội nghị đó chứ?

Vì những suy nghĩ này mà làm cậu không yên ổn được, đợi đến trưa thì không ăn cơm ở công ty mà lái xe về nhà.

Vừa về đến, cậu vội chạy lên lầu. Yoshinori vẫn còn đang ngủ, trên người tỏa ra mùi thuốc sát trùng nhẹ nhẹ, chứng tỏ vừa được xử lý vết thương.

Cậu không dám đánh thức hắn, xuống lầu liền gọi cho Yedam.

"Hôm qua xảy ra chuyện, ngài Kanemoto bị thương, sao anh không nói cho tôi biết?" Vừa nghe tiếng Yedam, Kim Doyoung lập tức hỏi.

Yedam cũng không chậm trễ mà đáp lời: "Hôm qua xảy ra nhiều chuyện, tôi không tiện nói."

"Vậy bây giờ tiện rồi đó, anh mau nói đi."

"Hôm qua lúc xảy ra cuộc ám sát, tôi và ngài Kanemoto từ trong đám đông chạy loạn đến một nơi tạm an toàn. Có điều vừa lúc ấy, ngài Kanemoto thấy ai đó rất giống cậu chạy xuống tầng, đang ở giữa đám đông hỗn loạn ấy, bị đánh còn bị giẫm đạp, ngài ấy bất chấp nguy hiểm mà xông ra. Tôi cũng vô cùng rối loạn, vừa kéo ngài ấy, vừa bảo vệ ngài ấy giữa một đám đông hỗn loạn, tôi cũng cố gắng xác định người kia có phải là cậu không. Ngài Kanemoto bảo tôi chạy đến xem thử, tôi không dám trái lời mà đi. Không ngờ lúc ấy ngài Kanemoto lại bất chấp xuyên qua đám người nọ mà chạy ngược về hướng cầu thang bộ lên từng tầng tìm cậu, tôi thật nể phục ngài ấy, bởi trong lúc mọi chuyện còn chưa diễn ra thì ngài ấy đã rất mệt, phải uống thuốc để cầm cự, sau khi xảy ra cuộc ám sát kia thì ngài ấy còn bị thương khá nhiều chỗ, thế mà chạy lên thang bộ để tìm cậu. Nếu là tôi, tôi chắc không đủ sức để thở nữa là chạy đi."

Kim Doyoung thất thần, bao nhiêu cảm xúc hỗn loạn bủa vây. Cậu mấp máy môi, hỏi: "Anh ấy...bị thương có nặng không?"

"Không có vết thương nào nặng, nhưng vì bị thương quá nhiều chỗ nên dù không nặng cũng lấy đi sức khỏe của ngài ấy rồi."

"Cảm ơn anh." Kim Doyoung tắt máy, sau đó lên lầu.

Lúc này Yoshinori đã tỉnh lại, đang với tay lấy ly nước trên đầu giường, nhưng ly nước đặt cách xa tầm tay hắn, mà cơ thể lại bị thương nên hắn không dám cử động, vì vậy cứ với tay mãi mà không lấy được.

Kim Doyoung cầm ly nước đưa cho hắn, hắn bất ngờ nhìn cậu một lúc rồi mới nhận lấy.

"Hôm qua...anh có sao không?" Bao lời định nói cuối cùng chị thốt lên câu này.

"Không sao." Yoshinori đáp một cách hờ hững, nhưng nội tâm đã dâng lên niềm vui sướng không cách nào diễn tả được.

"Bị thương sao không nói?" Kim Doyoung ngồi lên giường, nhìn vào áo hắn, như muốn xuyên qua lớp áo mà nhìn thương thế bên trong.

"Tôi không sao. Hôm qua sao em lại không bắt máy?" Lúc ấy hắn vừa chạy lên thang bộ vừa rút điện thoại ra gọi, gọi mãi cậu không nghe máy, khi ấy tim hắn nảy lên liên hồi, sợ rằng cậu cứ như vậy mà đi khỏi, không bao giờ nghe được giọng nói của cậu nữa.

"Hôm qua tôi để quên điện thoại ở nhà, vì tôi nghĩ đi hội nghị thì cần gì mang điện thoại theo chứ. Xin lỗi, hại anh phải lo lắng."

Yoshinori không nói gì nữa, chỉ chống tay muốn ngồi dậy. Kim Doyoung vội đỡ hắn, không ngờ vừa đỡ dậy đã rơi vào cái ôm ấm áp, người đối diện còn hít một hơi lạnh, chứng tỏ đã chạm vào vết thương. Thế nhưng, hắn không buông ra.

"Em có biết lúc đó cảm giác của tôi như thế nào không? Tôi rất sợ hãi, dường như từ khi sinh ra đến giờ chưa bao giờ trải qua cảm giác sợ như vậy, dù rằng khi ở Mỹ tôi đã từng trải qua hai lần gặp chuyện ám sát như thế, nhưng lại không sợ bằng lúc ấy. Tôi sợ vĩnh viễn cũng sẽ không nghe được giọng nói của em, không thấy được nụ cười của em, không còn nhìn thấy em mỗi ngày. Tôi sợ đến mức tất cả đau đớn trên người hoàn toàn không cảm nhận được nữa, sự mỏi mệt đến cùng cực cũng không ảnh hưởng gì đến tôi, lúc ấy, tôi chỉ biết duy nhất một điều là mình phải chạy đi, chạy thật nhanh để tìm thấy em, cho dù tôi chỉ còn một hơi thở cuối cùng cũng kiên quyết giữ lại, nhất định phải thấy được em, dù trả giá đắt thế nào tôi cũng chấp nhận."

Giọng nói của Yoshinori trầm thấp vang lên bên tai cậu, tuy rằng chỉ nghe thôi nhưng cậu lại cảm nhận được sâu sắc cảm giác khi ấy của hắn, hắn đã sợ hãi thế nào, đã cực khổ thế nào để tìm thấy cậu, dường như mọi thứ đang tái hiện lại rất rõ ràng trước mắt. Trái tim khẽ nảy lên, bởi vì cậu áy náy, vì những gì người này cho cậu, thế mà cậu không thể đáp lại được gì.

"Xin lỗi." Kim Doyoung nói. "Tôi không xứng đáng để anh trả giá như vậy."

"Em không cần nói gì cả. Lúc điên cuồng tìm kiếm em, tôi đã nghĩ rằng, chỉ cần em vẫn ở bên tôi là tốt rồi, em yêu ai, em thương ai, trong mắt em chỉ có ai...đều không quan trọng nữa. Chỉ cần em vẫn còn sống, vẫn ở đó, ở trong tầm mắt tôi, thì dù không có được em, tôi vẫn chấp nhận." Yoshinori vẫn ôm lấy Kim Doyoung, hắn không có ý định buông ra.

"Tôi...haizz." Kim Doyoung muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra tiếng thở dài.

"Nếu tình cảm này làm cho em thấy nặng nề như vậy, thì em không cần nghĩ đến đâu. Tôi sẽ không khiến em khó xử." Yoshinori hiểu được tiếng thờ dài của cậu là có ý nghĩa gì.

Hai người cứ ôm nhau như vậy, cho đến khi chị bếp gõ cửa mang canh vào. Kim Doyoung nhẹ nhàng đỡ Yoshinori ngồi ngay ngắn, sau đó bưng bát canh vào, tự tay đút hắn uống. Tuy rằng cậu không yêu hắn, nhưng đền đáp bằng sự quan tâm này cũng có thể mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro