18.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng hôm sau, Kim Doyoung về nhà lúc 8h, bởi hôm nay là cuối tuần.

Vừa vào nhà đã thấy Yoshinori ngồi trên sofa dùng tay trái xem tài liệu, trên trán đính miếng băng gạc trắng, tay chân cũng có vết thương.

"Anh bị sao vậy? Đừng nói hôm qua đi đánh nhau đó nha?"

Yoshinori không đáp lời, vẻ mặt tỏ ra không quan tâm, cũng không nhìn cậu, nhưng trong lòng đã dậy sóng.

"Ba biết chưa vậy? Anh dám đi đánh nhau nữa cơ, lớn chừng tuổi này rồi mà còn..."

"Ngài Kanemoto bị tai nạn xe."

Kim Doyoung vốn đang còn đắc ý, định châm chọc thêm vài câu lại nghe tiếng Yedam ngoài cửa vọng vào.

"Cậu Doyoung, hôm nay hãy chăm sóc ngài Kanemoto. Tối qua ngài ấy bị tai nạn xe, ông bà Kane cũng đến đây rồi." Yedam từ ngoài cửa ôm xấp giấy tờ đi vào nhà.

Nghe ba chữ "ông bà Kane", Kim Doyoung sửng sốt. Tối qua bị tai nạn? Ông bà Kanemoto đến đây? Thế thì họ đã biết chuyện cậu rời nhà ngủ qua đêm rồi sao?

Thấy vẻ mặt biến đổi của Kim Doyoung, Yedam rất đắc ý. Nhưng vì Yoshi, anh liền nói:

"Hôm qua tôi đã nói với ông bà Kanemoto rằng vì hôm nay là sinh nhật cậu, nên cậu đã xin phép ngài Kanemoto cho ra ngoài chơi với bạn rồi."

"Cảm ơn anh." Kim Doyoung mừng rỡ.

Yedam tỏ rõ thái độ không muốn nói chuyện với cậu nữa, quay sang hỏi Yoshinori:

"Ngài Kanemoto, tôi đã nộp xong văn kiện có chữ ký của ngài rồi, còn việc gì cần phân phó nữa không?"

Yoshinori nãy giờ vẫn yên lặng, lúc này mới nói: "Cậu gọi cho thư ký Kim bảo cô ấy sắp xếp cuộc họp ngày mai đi."

"Nhưng ngài Kanemoto, tay ngài..."

"Không có việc gì, không động đến là được." Yoshinori nói một cách lạnh nhạt.

Yedam cầm lấy mấy xấp giấy mà Yoshinori vừa duyệt qua mang đi.

Kim Doyoung rón rén lên lầu thay quần áo, sau đó xuống dưới lầu. Chị bếp bảo cậu ở nhà chú ý nồi canh giùm, chị ấy phải đi siêu thị mua thêm xương và gân bò để hầm cho Yoshinori ăn.

Trong nhà còn hai người giúp việc nữa, là chồng và con trai chị bếp, lúc trước họ từng làm việc cho nhà chính của ông Kanemoto, sau khi Yoshinori về nước thì được điều đến đây. Con trai chị bếp năm nay được 17 tuổi, cậu nhóc vẫn còn đang đi học, lúc nào rảnh rỗi sẽ lau dọn nhà cửa rồi đi làm vườn. Còn chồng chị bếp thì xem như là quản gia, trông nom nhà cửa và chăm sóc mảnh vườn, lau xe cho Yoshinori.

Có điều lúc này mọi người đều không có ở đây, chỉ có mỗi cậu và hắn, cho nên cậu cảm thấy rất gượng gạo, mông đặt xuống sofa mà còn không dám ngồi thoải mái nữa là.

Yoshinori vẫn như cũ, không để ý tới cậu, ngồi ở chỗ đó xem tài liệu như cũ. Khoảng vài phút sau, Kim Doyoung đành mở lời trước:

"Anh...muốn uống cafe không?"

Yoshinori không đáp.

"Ờm...đã ăn sáng chưa?" Cậu còn chưa ăn, muốn cùng hắn ngồi ăn.

Vẫn im lặng.

"Hôm qua...à anh còn đau không?"

Yoshinori vẫn xem cậu như không khí.

Kim Doyoung tự biết mình sai, dù rằng tối hôm qua đã xin phép hắn là sau khi tan ca thì ra ngoài chơi, nhưng hắn dặn cậu về sớm một chút, mà cậu vẫn không nghe lời, thậm chí còn không bắt máy, đến khi nhận điện thoại thì mới bảo sẽ ngủ nhà bạn, không về. Tuy rằng không biết chuyện hắn bị tai nạn là do đâu, nhưng dù sao hắn vẫn là chồng chính thức của cậu, cho nên việc hắn bị tai nạn mà cậu không ở nhà chăm sóc, còn ra ngoài chơi cả đêm cũng đủ để người khác kết tội là "thất trách với chồng."

Ngồi trên ghế sofa êm ái mà cậu lại có cảm tưởng như ngồi trên đống gai vậy, nhúc nhích cũng không dám, chân tê đến mất cảm giác. Lúc này người bên kia mới lên tiếng.

"Tối qua em không đọc tin nhắn của tôi sao?" Hắn vẫn không nhìn cậu.

"Ờ...tại chỗ đó ồn quá...tôi không để ý." Kim Doyoung lúng túng mở điện thoại, thấy tin nhắn: "Tôi chuẩn bị cho em một bất ngờ, về sớm nhé?" Áy náy ban đầu chỉ có một, về sau lại tăng thêm mười.

"Tôi...xin lỗi." Kim Doyoung cúi đầu lí nhí nói.

Yoshinori đứng dậy, hắn quay lưng đi ra ngoài, không nói lời nào cả.

Quả thật Kim Doyoung không sợ Yoshinori của bình thường, chỉ sợ Yoshinori của hiện tại. Hắn làm cho cậu kinh nghi bất định, hồi hộp không biết phải đối diện thế nào, làm gì mới phải.

———–

Yoshinori bước ra ngoài sân, thở ra một hơi phẫn hận. Hắn phải làm gì đây, nên làm gì đây? Người hắn yêu thương tha thiết lại không ở cùng hắn trong sinh nhật mà hắn đã cố công tạo dựng cho cậu, lại đi suốt đêm, còn ở cùng cô gái đó cả đêm. Tình cảm của hắn có đong đầy bao nhiêu cũng không bằng mấy lời ngọt ngào của cô gái ấy. Hắn thất bại rồi, thất bại một cách thảm hại.

Bây giờ ngồi cùng cậu, đi cùng cậu, ngủ cùng cậu, nhưng một chút cảm giác thoải mái cũng không có, ngược lại còn khiến hắn bị dằn vặt nhiều hơn. Cứ mỗi lần nhìn thấy cậu, trái tim hắn lại đau âm ỉ, cứ luôn nhắc nhở hắn rằng, người này không yêu hắn.

Cậu làm đau hắn nhưng lại sống rất dễ chịu, rất thống khoái. Ước gì hắn có được một chút lạnh lùng của cậu thì tốt rồi, ít nhất sẽ không đau đến mức nói không nên lời như thế này.

Bởi vì Yoshinori tỏ thái độ lạnh lùng băng sơn như vậy nên Kim Doyoung không dám gây ra hành động gì to lớn, sợ có gì không ổn sẽ thổi bùng lên ngọn lửa giận dữ của hắn.

Cậu không thể hiểu được, người bình thường hay tùy hứng như hắn, khi trở nên lạnh lùng lại cực kỳ đáng sợ.

Cậu đã không biết rằng, chỉ có những người bị tổn thương quá nhiều mới trở nên lạnh lùng như vậy.

Đến giờ ăn cơm, Kim Doyoung cực kỳ căng thẳng, cậu bưng mấy món để lên bàn, sau đó nhẹ nhàng mà ngồi xuống.

Yoshinori dùng tay trái cầm đũa nhưng vì không quen nên mãi cũng không gắp được món gì, hắn tức giận quăng đôi đũa xuống.

Kim Doyoung giật nảy mình, sau đó e dè nói:

"Anh...cầm muỗng ăn có được không? Để tôi lấy cho anh."

"Không cần!" Yoshinori đứng dậy.

"Đừng, anh không ăn sẽ không được đâu." Nghĩ tới việc mới tuần trước hắn suy nhược cơ thể, giờ lại bị tai nạn, nếu hắn không chịu ăn thì sẽ ngã bệnh, ông bà Kanemoto chắc chắn sẽ hỏi tội cậu trước.

Yoshinori không nói gì, trực tiếp đi thẳng lên lầu.

Kim Doyoung ăn qua loa mấy miếng cơm rồi bưng bát canh chạy lên lầu. Cửa phòng không khóa, bên trong Yoshinori đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

"Bao lâu rồi?" Giọng hắn trầm khàn, dễ nhận ra tâm trạng không được tốt.

"Chính xác là gần năm năm rồi."

"Đã từng có quan hệ thể xác chưa?"

"Đã từng."

"Gia đình đã biết hết chưa?"

"Biết, gia đình bên nhà gái thậm chí còn đang thúc giục hôn sự."

"Thời gian yêu đương có xảy ra chuyện gì lớn không?"

"Không, nhưng đa phần đều là những tình tiết như phim ảnh, cực kỳ ngọt ngào khiến ai nấy đều ngưỡng mộ."

"Hôm đó có cô gái ấy ở cùng không?" Hắn muốn hỏi đến hôm sinh nhật cậu.

"Có, ban đầu thì chơi cùng một nhóm bạn, về sau thì hai người họ thuê một khách sạn ở gần vùng YY ngủ, đến sáng cậu ấy đưa cô gái đó về bằng xe riêng rồi mới về nhà."

Yoshinori nghiến chặt răng, sau đó tắt máy. Bàn tay hắn siết chặt đến mức nổi cả gân xanh, gương mặt trắng nhợt nhạt, nhưng đôi mắt lại đỏ ngầu.

Kim Doyoung không biết là có chuyện gì, cậu rón rén bưng bát canh vào phòng, để lên chiếc bàn cạnh Yoshinori, nói:

"Anh ăn đi, nếu không sẽ..."

Yoshinori vung tay hất bát canh đổ xuống đất, khiến Kim Doyoung hoảng sợ co rúm đứng ở đằng kia, không nói được lời nào.

Ánh mắt Yoshinori lạnh đến mức tỏa ra sát khi nồng đậm, tơ máu trong mắt hắn nổi lên rõ ràng bởi bao đêm không ngủ được, nhìn xoáy vào Kim Doyoung, tựa như trong đó toàn là cung tên, chỉ trong một phút đã giết cậu không biết bao nhiêu lần.

Kim Doyoung hoảng sợ, tay chân không kiềm được mà run lẩy bẩy. Chuyện gì vậy chứ, hắn nghe điện thoại xong lại nổi giận, muốn trút hết cả lên người cậu hay sao? Có khi nào hắn đột nhiên biến thành tên cuồng sát trong tiểu thuyết không ta? Lúc đó chẳng phải là mình chết không toàn thây sao?

Trong lúc Kim Doyoung vẫn còn đang vì những suy nghĩ đó dọa cho đổ mồ hôi lạnh, thì Yoshinori lại chẳng làm gì cả, hắn chỉ nói:

"Ra ngoài đi."

Được lời như cởi tấm lòng, Kim Doyoung chạy còn nhanh hơn bay ra ngoài.

Yoshinori ngồi trên giường lẩm nhẩm, yêu nhau năm năm, đã từng quan hệ, gia đình đồng ý, tình cảm lãng mạn như phim...

Hắn không cách nào chấp nhận được những thông tin trên. Mặc dù trước đây hắn vô cùng phóng túng, lên giường với biết bao nhiêu cô gái, nhưng lại không thể chịu đựng được khi nghe tin Kim Doyoung lên giường với một cô gái.

Hắn có tư cách ghen cậu hay không? Có lẽ là có, cũng có lẽ là không.

———–

Buổi chiều ông bà Kanemoto có đến, họ không trách mắng gì nhưng Kim Doyoung lại có cảm giác sợ hãi, nhất là khi họ nhìn thấy Yoshinori không có một chút sức sống nào, cả người yếu ớt vô lực. Cũng phải thôi, hắn đã một ngày một đêm không ăn gì, cũng không ngủ được, làm sao có tinh thần nổi.

Khi ra về, ông bà Kane chỉ dặn dò Kim Doyoung chăm sóc Yoshinori, cũng không nói gì thêm.

———

Mấy ngày sau, Kim Doyoung đến nhà của Hari thăm ba mẹ cô ấy. Cậu biết tâm trạng Yoshinori không tốt, gần đây hắn vẫn đi làm nhưng dường như trở nên lạnh lùng khó gần, ở công ty chẳng nói với cậu câu nào thì không nói đi, mà ở nhà cũng không. Về lý do tại sao hắn im lặng như vậy, cậu nghĩ là công ty hoặc người tình nào đó của hắn gây sóng gió cho nên khiến hắn thay đổi tính tình, vì vậy cậu có quan tâm hay không cũng không có gì khác, đành lơ luôn.

Chuyện cậu đến nhà Shin Hari là có lý do, ba mẹ cô ấy đã mời cậu đến nhà vào tháng trước, nhưng cậu từ chối, suốt một tháng đó họ liên tục ngỏ lời mời cậu đến nhà, từ chối mãi cũng kỳ nên lần này quyết định đi.

Lý do họ mời cậu đến cũng không ngoại trừ việc đính hôn của cậu và Hari. Thật ra cậu yêu cô ấy, muốn kết hôn từ lúc học năm hai rồi, định ra trường thì cưới, nhưng đang lúc mọi chuyện chuẩn bị đâu vào đấy thì ông Kanemoto  tìm tới cửa, nhắc lại chuyện xưa, rồi năn nỉ suốt cả một tuần lễ, cậu cầm lòng không đậu nên đồng ý kết hôn với Yoshinori. Giờ thì hay rồi, bị buộc sống với một người mình không yêu, nên mất đi lựa chọn sống với người mình yêu.

"Doyoung à, cháu cũng biết đó, phụ nữ không giống với đàn ông, bởi tuổi thanh xuân là có hạn. Cháu là đàn ông, ba mươi tuổi chưa kết hôn thì là chuyện bình thường, thậm chí còn làm nổi bật vị trí của mình trong xã hội bằng sự nghiệp và vẻ chững chạc nữa. Nhưng còn phụ nữ thì sao? Hai mươi lăm tuổi vẫn chưa có người bên cạnh đã gặp phải nhiều lời bàn tán, ba mươi tuổi vẫn chưa kết hôn thì đã trở thành người vô giá trị mất rồi."

Bà Shin nói thế khiến Kim Doyoung khó xử vô cùng, chỉ còn cách hứa hẹn thêm một năm nữa, vì sự nghiệp chưa vững, không muốn dựa vào chị gái. Ông bà Shin cũng thấy có lý, bởi cậu mồ côi cha từ thuở nhỏ, mẹ cũng mất cách đây không lâu, mọi chi phí ăn ở học tập đều phải nhờ vào người chị đã lập gia đình còn có con nhỏ, bây giờ cậu đã ra trường, nếu vẫn nhờ vào chị gái thì quả là không còn dáng vẻ nam nhi đại trượng phu nữa.

Thấy "con rể tương lai" biết suy nghĩ như vậy, ông bà Shin rất vui lòng. Tuy rằng ban đầu bà Shin chỉ hi vọng con gái mình đính hôn với Kim Doyoung mà thôi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại đính hôn cũng cần tổ chức tiệc, cũng phải tốn tiền, mà Kim Doyoung mới ra trường và đi làm được ba tháng thôi, tiền lương tích được đảm bảo không đủ, nên đành đồng ý chờ thêm một năm.

Kim Doyoung ra khỏi nhà Shin Hari mà trong lòng vô cùng áy náy, lúc nãy lỡ hứa bừa một năm, bây giờ biết làm sao? Trong bản hợp đồng riêng tư ấy cậu với hắn ký có một điều khoản là sau khi ông Kanemoto qua đời mới ly hôn, nhưng ông Kanemoto giờ mới 60 tuổi, lại rất khỏe mạnh, cậu không có ý định trù ẻo "cha chồng" nhưng dù gì đi nữa thì một năm cũng không được.

Cậu không lo về chuyện Yoshinori đồng ý hay không, chỉ lo về chuyện ăn nói sao với ông bà Kanemoto. Nếu họ biết chuyện cậu phản bội con trai họ, kết hôn với cô gái khác, khỏi cần nói cũng hiểu đường công danh tiền tài mà cậu đang sở hữu cũng sẽ bốc hơi hết, chẳng những vậy còn liên lụy đến cả Hari nữa.

Sinh viên khoa thiết kế thời trang thất nghiệp đầy, bởi vì học ngành này khó tìm việc làm. Các công ty lớn như công ty Song Long của ông Kanemoto cần gì tuyển sinh viên trong nước, bởi các sinh viên du học ở Pháp về đông như kiến, muốn tài năng có tài năng, muốn kinh nghiệm có kinh nghiệm, thế mà bọn họ còn thất nghiệp, phải đi làm ở mấy cửa hàng thời trang nhỏ, thì huống gì tới cậu? Ông Kanemoto nâng đỡ cậu và đám bạn của cậu là bởi vì cuộc hôn nhân giữa cậu và Yoshinori, nếu như cậu và hắn ly hôn, cậu sẽ nhanh chóng bị vứt ra đường, bạn bè cậu cũng bị đuổi việc ngay. Lúc ấy biết làm sao bây giờ, người xưa có câu: "Vi cá và tay gấu không thể cùng ăn", quả đúng như vậy, chỉ có thể chọn một. Mà cậu lại không biết phải chọn bên nào bây giờ.

—————–

Sau khi Yoshinori biết tin Kim Doyoung đến nhà "ba mẹ vợ tương lai" thì cả một ngày không ăn nổi cơm, buổi tối cũng không thể ngủ. Hắn chỉ có cách làm việc như điên để quên đi chuyện này, nhưng chính vì thế mà hắn phải nhập viện lần nữa vì suy nhược cơ thể nặng.

Ông bà Kanemoto ra lệnh cho Yedam quản lý tốt việc ở công ty, buộc Yoshinori phải nghỉ việc một tháng. Gần đây họ thấy sức khỏe của hắn quá kém, quầng thâm mắt lại ngày một đen, thân thể thì gầy đi thấy rõ, biết hắn có chuyện gì đó, nhưng gặng hỏi mãi cũng không nhận được đáp án nào.

Vì vậy, bà Kanemoto gặp riêng Kim Doyoung, nói nhỏ với cậu: "Con à, con là vợ của Doyoung, vậy con lựa lúc hỏi nó giùm mẹ xem đã xảy ra chuyện gì, mẹ rất lo lắng, mà hỏi nó lại không chịu nói."

Kim Doyoung bên ngoài vâng dạ, trong lòng lại bất an. Cả tháng nay hắn có chịu nói với cậu câu nào đâu, thậm chí một ánh mắt hắn cũng buồn liếc nhìn cậu, làm sao mà hỏi?

Kim Doyoung đâu có biết rằng, hắn không nhìn cậu là vì hắn sợ thương tâm.

Yoshinori nằm trong phòng đặc biệt, mắt luôn nhắm nhưng không tài nào ngủ được. Tâm can đau đớn không ngừng, lại chẳng thể nào nói ra, dùng cách gì cũng không thể vơi đi. Mà người có thể giúp hắn xoa dịu nỗi đau này lại không nguyện ý làm việc đó.

Hắn cảm thấy Kim Doyoung giống như cây xương rồng vậy, khi nở hoa thì rất đẹp, nhưng chạm vào lại bị gai đâm đến bật máu. Tuy rằng hắn cố gắng không nhìn cậu để khỏi bị mê hoặc, nhưng rồi vẫn vươn tay ôm lấy, càng đau lại càng không thể buông.

———–

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro