11.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Doyoung không có qua đêm bên ngoài, khoảng 20h thì về nhà. Cậu đi tắm, sau đó lên giường ngủ, hoàn toàn không để ý tới người bên cạnh vẫn còn thức, chờ cậu nói một câu gì đó.

Sáng hôm sau, Yoshinori dậy muộn. Khi hắn xuống lầu thì Kim Doyoung đã đi học rồi, lại không ăn sáng, cũng không cần hắn đưa đến trường. Cậu có thể sống tự lập như vậy, rốt cuộc có hắn hay là không có hắn cũng chẳng có việc gì. Thế cả đêm qua hắn khó ngủ, là vì nghĩ về ai đây chứ?

Bởi vì trong đầu có quá nhiều thứ lộn xộn, dường như mọi sự kiên định trước đây của hắn đều trượt ra khỏi quỹ đạo. Hắn bực mình, hết giờ làm liền đi tìm mấy cô gái mà hoan lạc. Những việc này đã lâu không làm, hắn quyết định bắt đầu lại, không muốn để tâm tới người vốn dĩ không hề có ý định xem trọng hắn nữa.

Trong lúc phóng túng, hắn vẫn có cảm giác, vẫn vui vẻ, vẫn bị mấy cô nàng này kích thích, nhưng tại sao lúc phát tiết, trong đầu hắn lại nghĩ người dưới thân này là...Kim Doyoung?

Yoshinori điên tiết đánh mạnh vào đầu mình, sau đó ấn đầu cô nàng ngồi bên cạnh xuống tính khí vừa bắn ra không bao lâu. Tay hắn với lên hộp thuốc đầu giường, hút hết điếu này đến điếu khác.

Sau khi bình tâm tĩnh khí trở lại, hắn tự nhủ rằng không có việc gì, chỉ là do ở cùng với nhau quá lâu nên tâm tình có chút thay đổi vậy thôi. Kim Doyoung dù như thế nào cũng chỉ là con trai, không hợp khẩu vị của hắn.

————

Cuối tuần, Kim Doyoung mang quần áo của cậu đi ủi, tiện thể cầm áo của Yoshinori đi luôn. Hắn đang định bảo cậu ủi cho cẩn thận, nào ngờ có điện thoại của bạn gái mới – Jessi. Nghe điện thoại được 10', sau khi vào phòng thì thấy mấy chiếc áo sơmi được ủi thẳng thớm, tay nghề còn giỏi hơn cả tiệm giặt ủi.

Buổi trưa Kim Doyoung đi làm cơm cùng chị bếp, món nào cũng thơm ngon, màu sắc lại đẹp. Cậu tựa như một vị thần vạn năng, cái gì cũng làm được, mà làm gì cũng giỏi.

"Cậu học nấu ăn khi nào?" Yoshinori ăn rất vừa miệng, cho nên tò mò hỏi.

"Anh không biết chị gái tôi là đầu bếp của nhà hàng Tường Vy sao?" Kim Doyoung gắp một miếng sườn cho vào miệng.

"Cậu học từ chị mình?"

"Từ nhỏ thì đã bắt đầu học rồi, bởi chị tôi nấu ăn rất ngon, lại thích nấu ăn, cho nên tôi theo chị nhiều hơn theo mẹ. Dần dà tôi quen." Kim Doyoung đáp.

"Sao việc nhà cậu cũng thạo?" Yoshinori thấy rất ngạc nhiên, hầu hết con trai đều không giỏi việc nhà.

"Ba tôi mất lúc tôi 9 tuổi, mẹ tôi bận đi làm, chị gái cũng vậy, cho nên đa phần tôi đều phải làm việc nhà. Sau này chị tôi kết hôn, mẹ lại bệnh tật, nếu tôi không biết làm thì ai sẽ làm? Nhờ vậy tôi giỏi thôi." Kim Doyoung đáp rất dửng dưng.

"Cậu cũng sống khổ cực vậy sao?" Yoshinori hỏi, tuy rằng câu này là hắn hỏi thật lòng nhưng đối với Kim Doyoung thì là đang châm chọc.

"Có thể được đi học, được ăn cơm, có nhà ở, quần áo mặc...đã là hạnh phúc lắm rồi, khổ cực cái gì. Tôi còn chưa ra đường ăn xin hay phải đi làm thêm ngày nào đấy!" Kim Doyoung lườm hắn rồi quay sang ăn canh.

Yoshinori giật mình. Hắn không ngờ người như Kim Doyoung lại có thể sống một cách ung dung tự tại và suy nghĩ thoáng như vậy. Từ nhỏ hắn đã là thiếu gia, bạn bè cũng xuất thân từ hào môn thế gia, cho nên chẳng có ai tốt một cách tuyệt đối cả. Đa phần những người trẻ như Kim Doyoung đều sống theo kiểu đua đòi phóng túng, nào có ai nghĩ được như cậu? Chẳng lẽ hắn thật sự vớ được cực phẩm như lời Jihoon nói mà không hay biết?

"Nè, làm gì mà đần thối ra vậy, anh ăn nhanh đi, tôi dọn." Kim Doyoung gõ đũa xuống bàn, kéo thần trí Yoshinori trở về.

Haizz, hắn sai rồi, Kim Doyoung chẳng phải cực phẩm gì cả, là hàng phế phẩm thì đúng hơn.

Có điều sau bữa cơm này, tâm tình của hắn tốt lên hẳn. Hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu, tâm tình không tốt, hắn tìm mọi cách cũng không giải tỏa được, nào ngờ chỉ ăn một bữa cơm với Kim Doyoung, mọi thứ đều trở lại bình thường. Thật kỳ lạ.

Buổi tối lên phòng, Kim Doyoung ngồi nghịch điện thoại. Yoshinori lén lút nhìn qua, lại thấy cậu đang chơi game, hòn đá trong lòng được thả xuống, nhẹ nhõm.

Trên chân đang là chiếc laptop còn dang dở công việc, thế nhưng mắt hắn không nhìn nó, lại nhìn người ngồi bên cạnh kia.

Yoshinori không phủ nhận rằng, Kim Doyoung đẹp, ngay từ lần đầu gặp hắn đã cảm thấy vậy rồi. Người này không giống bất kỳ người nào khác mà hắn gặp, quả thật cậu vô cùng đặc biệt. Tính cách hòa nhã dễ gần, lại hay vui vẻ pha trò, ăn nói không kiêng dè, tiền bạc cũng không xài phung phí hay lợi dụng hắn mua cái này mua cái kia cho, ngay cả điện thoại cậu đang dùng cũng là thứ mà cậu mua được từ tiền làm thêm năm đầu đại học, không chưng diện khoe mẽ mà đòi mua iPhone. Xe xịn ba hắn mua cho cậu cũng không lấy, đã trả lại cho ông từ lâu rồi.

Cậu không mặc quần áo hay dùng phụ kiện hàng hiệu, suốt ngày chỉ mặc áo thun quần jeans, ở nhà thì mặc quần short rẻ tiền. Trên người không hề dùng nước hoa, đến gần thì nghe mùi thoang thoảng của hoa cỏ, dễ chịu thanh mát. Cậu cũng không dùng trang sức, hai tay trống không. Lần trước kết hôn bị buộc phải đeo nhẫn, bây giờ tháo ra thì không có gì nữa.

Cậu không có thói quen hay nghiện những thứ đắt tiền, ngoại trừ ngày nào cũng uống sữa tươi ra thì không đòi hỏi thêm gì. Ăn uống cũng rất dễ chịu, cho cái gì ăn cái đó, không phải suốt ngày kêu ca đòi món này món nọ. Cũng không chịu đi du lịch, quan quẩn ở nơi này thôi.

Đã vậy còn biết nấu ăn, làm việc nhà rất tốt. Người như vậy hắn chưa từng gặp bao giờ, ngay cả phụ nữ cũng không thể có được hết những ưu điểm của cậu.

Tuy rằng hắn chưa từng trông thấy thân hình bên trong của cậu, nhưng lại khẳng định rằng rất đẹp. Hiện giờ cậu đang nằm sấp, khoe đường cong của cả cơ thể và...mông.

Hắn đánh mắt sang chỗ khác, rồi sau đó lại không nhịn được mà tiếp tục nhìn. Thật sự...hắn muốn sờ, nhưng vừa đưa tay ra thì lý trí đã ngăn lại. Không được, rõ ràng là hắn không thích cậu, cũng không thích đàn ông. Thân thể giống nhau, có cái gì đáng để tò mò đâu chứ? Chắc do lâu rồi không phát tiết nên hắn mới có ý nghĩ điên rồ như thế.

"Ê...à...ngài Kanemoto nè, câu này nghĩa là gì?"

Yoshinori nhìn lên văn bản trên điện thoại của Kim Doyoung, cái này chỉ là mục ghi chú chứ không phải tin nhắn được gửi đến, hình như cậu copy ở đâu đó rồi dán lên đây.

"Anytime someone mention your name, i be feeling as if i'm around ya. You are my homie, lover and friend."

"Câu này có nghĩa là: "Mỗi khi có ai nhắc đến tên bạn, là tôi lại thấy bạn như đang gần đây lắm. Bạn vừa là bạn bè, là người yêu, vừa là bạn đời của tôi." Yoshinori dịch xong thì hỏi: "Gì vậy?"

Lúc nhìn sang, chỉ thấy Kim Doyoung tỏ vẻ vô cùng hạnh phúc, trên gương mặt đỏ hồng còn điểm thêm một nụ cười thẹn thùng, khiến cho hắn ngây ngẩn ngắm nhìn. Đột nhiên cậu ho khan một tiếng, nói:

"Khụ khụ, à cái này tôi vừa copy trên mạng, thấy người ta làm quote nên muốn dịch thôi."

Yoshinori cũng không nghi ngờ gì, liền quay trở về làm việc. Vì vậy, hắn không nhìn thấy Kim Doyoung đang mở tin nhắn ra, bên trên chính là câu vừa rồi được ai đó gửi đến, còn cậu thì đáp trả rằng: "I Love You More And More."

------------------

Chỉ còn vài ngày nữa là Kim Doyoung tốt nghiệp, vì thế đang trong lúc cậu hết nằm lại ngồi trên sofa chăm chỉ viết luận văn tốt nghiệp thì ông bà Phác đến. Hai người họ bàn về việc tổ chức tiệc tốt nghiệp cho cậu, thế nhưng cậu từ chối.

"Dạ không cần đâu ạ, trước giờ con chưa từng tổ chức tiệc gì cho mình nên thấy rất ngại còn phiền ba mẹ nữa, nên con nghĩ cứ để con đi ăn với bạn bè một bữa là được rồi."

"Hầy, con nói vậy sao được. Dù sao con cũng là "con dâu" của Kane gia ta, sao để con làm sơ sài trong ngày quan trọng như vậy được?" Bà Kanemoto hiền hòa nói.

"Dạ con hiểu ba mẹ lo cho con, nhưng là ở trong nhà thì mọi người xem con là "con", nhưng người ngoài họ không biết, với lại con thấy mấy chú mấy bác cũng không thích con lắm nên nếu mời họ tới thì chỉ làm họ thêm khó chịu mà thôi." Kim Doyoung giải bày.

Yoshinori lúc này mới lên tiếng: "Nếu cậu ấy không thích thì chúng ta cũng đừng ép, hay hôm đó con nói chị bếp làm một bàn thức ăn, mời ba mẹ đến được không?"

"Không được." Ông Kanemoto phản đối. "Hôm đó ba đặt nhà hàng, tới giờ thì hai đứa đến, được chứ?"

Thế là buổi tiệc tốt nghiệp của Kim Doyoung đã được sắp xếp xong.

———-

Yoshinori nhận được điện thoại của Jihoon, anh ta hỏi vì sao đã rất lâu rồi không thấy hắn tìm đến cùng anh ta nói chuyện, lại còn cắt đứt nhiều mối quan hệ với mỹ nữ bên ngoài. Yoshinori thấy anh ta trách móc, liền đến quán Bar cùng anh ta chén tạc chén thù rồi tâm sự.

"Sống chung được nửa năm rồi, ông thấy sao?" Jihoon thâm tình hỏi.

Yoshinori lắc lắc ly rượu trong tay, đáp: "Tôi cũng không biết nói sao nữa. Có lẽ bây giờ đã quen."

"Yêu rồi đúng không?" Jihoon cười khà khà. "Nói cho ông biết, thói quen đôi khi còn đáng sợ hơn cả yêu. Bởi vì khi có người nào đó tạo cho mình một thói quen nhìn thấy họ mỗi ngày, rồi đến khi họ rời đi, mình sẽ không thế trở lại cuộc sống như ban đầu được nữa."

Yoshinori nói: "Ông đừng nói quá, tôi không nghĩ phức tạp đến vậy. Chỉ là quen rồi không khó chịu nữa thôi."

"Thế sao ông bỏ mỹ nữ?" Jihoon thấy khó hiểu ở điểm này, trước đây Yoshinori một tuần không gặp mấy cô ấy ba lần sẽ không tập trung làm việc được, nói chuyện thì cáu gắt vô cùng.

"Không thích nữa." Yoshinori đáp rất dửng dưng.

"Vậy đổi vị đi, tôi giới thiệu cho cậu vài em trai đáng yêu dễ thương." Jihoon chỉ tay. "Đằng kia đó, thấy không? Mạc Khiết, Bá Hạo, hai cậu đó là MB xuất sắc của quán."

Yoshinori nhìn theo tay của Jihoon, thấy hai cậu trai kia thì lắc đầu ngao ngán. Cả người dẻo quẹo, nói giọng buồn nôn. Hắn phất tay bảo không cần.

"Vậy giờ cậu muốn thế nào?" Jihoon  chịu khó hỏi.

"Không muốn thế nào cả. Tôi về đây, giờ chắc Doyoung đã về rồi." Hắn đứng dậy, bỏ xấp tiền lên bàn.

Jihoon nhìn mấy tờ tiền mệnh giá lớn, hơi mỉm cười. Người bạn này vô cùng sòng phẳng, nhiều lần anh bảo là anh em đến uống rượu thì không cần trả tiền, mấy người bạn khác thì vô tư đến đi, riêng hắn thì lần nào cũng trả tiền, mà toàn trả dư. Có điều câu cuối mà hắn nói khiến anh nổi lên nghi vấn trong lòng, chẳng lẽ...người anh em của anh đã yêu cậu trai kia rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro