Chương 12 : Bị Tấn Công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

... Khi anh gặp nguy hiểm, anh nhìn thấy tình yêu sâu sắc trong ánh mắt của cô.

Buổi chiều, Lư Dục Hiểu đi cùng hai người đến nhóm làm phim.

Trong bộ phim này, vai diễn của họ đều là các trang công tử đẹp trai con nhà quyền quý. Mỗi lần thay trang phục và hóa trang xong, tất cả các nhân viên nữ đều bị hấp dẫn bởi ngoại hình của họ, đặc biệt là Thừa Lỗi, cho dù đi đến đâu Lư Dục Hiểu cũng nghe thấy mọi người ca ngợi anh.

Cô cũng nhìn Thừa Lỗi, lúc đó đang diễn với vai nữ chính, trong lòng xao xuyến. Đúng là anh không còn giống như trước, những bỡ ngỡ lúc mới đầu đã được thay thế bằng sự trầm tĩnh, anh không còn hay ngượng ngùng như trước, có điều đôi khi vẫn để lộ ra vẻ trẻ con.

Anh đơn giản, tự nhiên, chân thành, lương thiện, điềm tĩnh, tất cả những tính từ tốt đẹp nhất đều có thể được dùng để miêu tả anh, người như vậy đúng là hiếm thấy trong làng giải trí, chẳng trách anh càng ngày càng nổi tiếng.

Lư Dục Hiểu ngây người nhìn anh, không để ý là cảnh quay đã kết thúc.

Khi Thừa Lỗi quay đầu lại tìm cô, ánh mắt của hai người chạm vào nhau khiến cho họ có một cảm giác rất kỳ lạ.

Trong lòng Lư Dục Hiểu nghĩ, cô ấy không thích Vũ Trạch, còn anh thì sao? Cô có cảm xúc gì? Đột nhiên anh vô cùng muốn biết, nếu anh theo đuổi cô, cô có từ chối anh giống như những người khác không. Anh biết Lư Dục Hiểu là bạn thân nhât của Trương Tịnh Nghi, Trương Tịnh Nghi thích anh, nếu anh quyết định thổ lộ tình cảm với Lư Dục Hiểu thì đó sẽ là một cú shock lớn với Trương Tịnh Nghi. Anh không có cách nào để yêu cô ấy, nhưng cũng không thể làm tổn thương cô ấy. Còn Lư Dục Hiểu, chắc chắn cô ấy biết tâm sự của Trương Tịnh Nghi, trong hoàn cảnh như vậy, nếu bỏ qua những băn khoăn về Thiển Nguyệt thì cô cũng không thể đến với anh.

Nhưng anh vẫn có khát vọng, ôm một tia hy vọng mong manh rằng ánh mắt của cô ấy nhìn anh cũng có tình cảm giống như anh. Anh phát hiện ra rằng, tất cả mọi điều liên quan đến cô đều khiến anh cảm thấy bình vên.

Vai diễn của Thừa Lỗi quay đến tám giờ tối mới kết thúc, Diêu Sâm không có cảnh phải quay nên đã về nhà ăn cơm tối.

Lư Dục Hiểu đi xe của mình, đương nhiên là phải đưa Thừa Lỗi về nhà. Nhưng Thừa Lỗi lấy cớ muốn mượn cô một đĩa nhạc mà Lư Dục Hiểu đã từng nói tới nên muốn về nhà cô để lấy. Bởi vì cho dù anh muốn nói gì với cô, nhà của cô vẫn an toàn hơn chỗ ở của anh nhiều, dù sao cũng không có paparazzi nào đợi sẵn ở nhà trợ lý để săn tin.

Lư Dục Hiểu lái xe vào bãi đỗ xe dưới nhà mình nhưng không mời Thừa Lỗi lên chơi, cô định lên nhà lấy đĩa nhạc xuống cho anh rồi đưa anh về.

Thừa Lỗi kéo tay cô, yên lặng một lát rồi nói: "Thực ra tôi muốn nói chuyện với cô một lát".

Lư Dục Hiểu hơi ngạc nhiên nhưng không thay đổi nét mặt. Cô không biết Thừa Lỗi muốn nói gì với cô, cũng không cảm thấy thích thú với điều đó. Cô ép mình không nghĩ đến bất kỳ điều gì liên quan đến Thừa Lỗi, không ngừng tự nhắc nhở mình, họ chỉ giữ quan hệ đồng nghiệp, kể cả làm bạn thân cũng không được. Nhưng điều này không có hiệu quả tốt, ngược lại còn khiến cho cô cảm thấy đau khổ hơn.

Hàng ngày cô làm việc cùng với anh, buổi tối nói chuyện điện thoại với Trương Tịnh Nghi cũng nhắc đến anh, dường như cô đang sống cùng hình ảnh của anh. Vốn dĩ đã đau đớn đến mức trái tim tê dại, vết thương đã lành nay bị tổn thương thêm khiến cô không sao thoát ra được. Vì vậy, chỉ cần có cơ hội là cô cố gắng tránh xa anh để cho mình được thở, nếu không sớm muộn rồi cô cũng sẽ chết.

Cô vẫn còn yêu anh, đó là thực tế mà cô không thể phủ nhận.

"Có việc gì không thể nói ở công ty được sao?" Mặc dù trong lòng cảm thấy vô cùng bối rối nhưng vẻ mặt cô vẫn rất bình tĩnh, cô luôn biết cách che giấu tình cảm của mình.

Thừa Lỗi không biết nên bộc lộ tình cảm của mình như thế nào, nói như thế nào cũng không được đều có thể khiến cho Lư Dục Hiểu cảm thấy khó chịu. Anh do dự không nói, Lư Dục Hiểu không muốn chờ anh nên quay người mở cửa xe định bỏ đi.

"Tôi thích cô." Thừa Lỗi thấy cô sắp đi vội thốt lên một câu, cảm nhận được thái độ ngạc nhiên của cô, anh dịu dàng nói: "Tôi thích cô, có được không?".

Lư Dục Hiểu cảm thấy mắt mình tối sầm lại, cô gần như sắp ngất xỉu. Gần đây cô sao thế? Cô quá đào hoa hay sao mà từng người một thổ lộ tình cảm với cô?

Cô lấy lại bình tĩnh, cười nói: "Bây giờ không còn là giờ làm việc nữa, tôi không muốn tham gia đóng phim".

"Đừng nói là cô không hiểu ý tôi, tôi chỉ muốn biết cảm giác của cô."

"Tôi không có cảm giác gì."

"Cô nói dối." Cô nói dối, cô đang nói dối. Ánh mắt của cô rõ ràng có cảm xúc với anh, nhưng anh không biết đó là cảm xúc gì.

Lư Dục Hiểu không muốn tranh luận với anh, đưa chìa khóa cho anh rồi lạnh lùng nói: "Anh lái xe về, ngày mai đỗ xe ở công ty là được".

Thừa Lỗi giữ tay cô lại: "Cô đang chạy trốn sao?".

"Vì sao tôi phải chạy trốn?"

"Vì cô có cảm xúc với tôi đúng không? Nếu không, cô đối xử với ai cũng vậy, vì sao phải trốn tránh một mình tôi?" Anh có thể khẳng định cô luôn giữ một khoảng cách không gần không xa với anh, dường như cô không nói gì với anh nếu không có việc gì cần thiết, so với những người khác trong nhóm Secret, hai người họ ít giao lưu với nhau nhất.

Trái tim Lư Dục Hiểu bắt đầu cảm thấy đau đớn, lẽ nào anh luôn để ý đến cô? Hay cô thể hiện thái độ quá rõ ràng nên khiến anh thấy lạ lùng? Cho dù là gì, cô đều không muốn tiếp tục tranh luận với anh nữa. Cô lo sợ sẽ không kiềm chế được cảm xúc của mình, phát bệnh trước mặt anh, điều đáng sợ hơn là anh sẽ cảnh giác và tìm ra manh mối.

Vì thế cô tiếp tục cười nhạt khiêu khích anh: "Anh cho rằng ai cũng yêu anh sao? Trước là Thiển Nguyệt, bây giờ là Trương Tịnh Nghi, nhưng tôi hỏi anh, anh căn cứ vào đâu mà tự tin như thê? Anh căn cứ vào đâu mà nói anh thích tôi? Anh thích tôi có phải vì tôi giống mối tình đầu của anh? Rất xin lỗi, tôi không muốn làm người thay thế, còn một điều quan trọng nữa là tôi không hề yêu anh".

Cô không yêu anh sao? Thực ra là cô không thể tiếp tục yêu anh.

Thừa Lỗi không biết đối đáp thế nào.

Anh cũng không biết tình cảm của mình với Lư Dục Hiểu có bao nhiều phần bị ảnh hưởng bởi Thiển Nguyệt, Diêu Sâm nói đúng, không một người phụ nữ nào muốn làm người thay thế, cho dù tình cảm của anh với cô không có liên quan đến Thiển Nguyệt thì cũng không ai tin anh vì hai người đó quá giống nhau.

Lư Dục Hiểu không thèm để ý đến Thừa Lỗi nữa, dứt khoát bước ra khỏi xe rồi quay đầu bỏ đi.

Đi được một đoạn, đột nhiên có một người từ phía sau lao lại, dùng khăn tay bịt lấy miệng cô rồi kéo cô lên một chiếc xe gần đó.

Cô cảm nhận thấy mùi lạ, toàn thân cô mềm nhũn, ý thức trở nên mơ hồ. Cô cố gắng chống cự nhưng bị tát rất mạnh khiến cô suýt ngất. Người đó không thèm để ý đến cô, ngồi vào khoang lái rồi lái xe đưa cô đi.

Thuốc mê bắt đầu phát huy tác dụng, cô cắn vào môi, vị tanh của máu giúp cô giữ được một chút tỉnh táo, không đến mức hoàn toàn mê man bất tỉnh.

Bóng người lái xe chao đảo trước mắt, cô không thể nhìn rõ đó là ai.

Thừa Lỗi nhìn vào kính hậu thấy cảnh đó, anh vô cùng ngạc nhiên vội vàng xuống xe. Kẻ đó đã nhanh hơn anh một bước, lái xe ra khỏi bãi đỗ. Anh lập tức chạy vào xe phóng đuổi theo.

Hai chiếc xe phóng nhanh ra ngoại ô thành phố, Thừa Lỗi cảm thấy chiếc xe chạy trước anh phóng bạt mạng, anh không dám theo quá sát nếu không sẽ rất dễ xảy ra tai nạn.

Bắt cóc sao? Hay Lư Dục Hiểu đã đắc tội với ai? Anh cảm thấy vô cùng căng thẳng, trong lòng có một dự cảm không tốt.

Đến một vùng heo hút, bốn bề đều là cây cối, gió đêm thổi lồng lộng. Thừa Lỗi không nhìn thấy chiếc xe kia đâu nữa.

Nhìn quanh, anh phát hiện ra có một ngôi nhà nhỏ phía sau một đám cỏ cao ngang đầu người, trong nhà có ánh lửa.

Ở đó sao? Anh nhảy xuống khỏi xe, vội vàng chạy vào trong.

Tìm được lối vào, Thừa Lỗi giật mình hoảng hốt khi nhìn thấy cảnh hiện lên trước mắt, lúc đó, cảm giác tức giận và đau đớn trong lòng khiến cho bước chân của anh hơi chao đảo.

Anh nhìn thấy Lư Dục Hiểu đang nằm run rẩy trên mặt đất, áo không che kín người, nước da cô đỏ khác thường còn gò má thì sưng cao, khóe miệng và môi đầy máu. Cô nằm run rẩy ở đó, cố gắng dùng tay kéo áo che người.

Anh vội vàng cởi áo khoác ngoài, chạy đến che cho cô và ôm cô vào lòng. Hai tay anh nắm chặt lại, cơn tức giận đã lên đến đỉnh điểm.

Ai? Rốt cuộc là ai mà có thủ đoạn bỉ ổi như vậy?

Nằm trong lòng anh, Lư Dục Hiểu cảm nhận được sự ấm áp, tâm trạng căng thẳng của cô biến mất.

Vừa rồi lúc người đàn ông bắt cóc lôi cô xuống xe, cô đã biết hắn ta là ai. Hắn là Kỷ Lăng Trần, chính là người đã từng bị vợ áp giải về Mỹ. Cô hiểu ra ông ta đến để trả thù cô.

Kỷ Lăng Trần tức giận đẩy cô ngã xuống đất, nở một nụ cười độc ác. Ông ta không nói gì cởi đồ của cô, hơi thở đầy mùi thuốc lá của ông ta phả lên mặt cô. Đầu óc cô trống rỗng, tuyệt vọng nghĩ lần này không thể thoát khỏi ông ta.

Chống cự điên cuồng một hồi lâu, thuốc mê vẫn còn tác dụng khiến cô không còn sức lực nữa, chỉ có thể phó mặc để Kỷ Lăng Trần định đoạt. Cô muốn khóc nhưng nước mắt cô không sao chảy ra được, cô ngừng chống cự, nhắm mắt lại như đã chết.

Nhưng Kỷ Lăng Trần muốn cô đủ tỉnh táo để nhìn thấy mình bị làm nhục như thế nào, chỉ cần cô nhắm mắt là hắn lại tát cô. Cô bị hắn ta đánh đến mức hoa mắt chóng mặt hận rằng không thể chết ngay lúc này.

"Con tiện nhân, mày dám thông báo cho mụ vợ thối của tao để đối phó với tao? Được, hôm nay ở chỗ hoang vắng này, cho mày kêu gào, cho mày làm đủ mọi trò cũng không có ai cứu mày. Dù sao tao cũng đã ly hôn với con vợ thối của tao rồi, nó muốn truy sát tao thì trước khi chết tao cũng phải kéo theo mày. Tao để cho mày thanh cao, hôm nay tao sẽ cho mày biết."

Cô chịu báo ứng rồi sao? Đây là báo ứng vì cô đã làm cho Thừa Lỗi đau lòng. Trong lòng cô không ngừng đọc tên Thừa Lỗi, rồi tuyệt vọng nói lời xin lỗi.

Lúc này, chuông điện thoại của Kỷ Lăng Trần vang lên. Hắn buông cô ra, nhìn màn hình rồi vội vàng chạy ra góc phía sau nhà nghe điện thoại.

Lúc này Thừa Lỗi chạy lao vào.

Lư Dục Hiểu nhắm mắt lại chống cự một cách vô thức, cho dù Thừa Lỗi an ủi cô như thế nào cũng không có tác dụng. Cô vẫn nghĩ rằng đó là Kỷ Lăng Trần, cô nghĩ rằng hắn ta nhất định sẽ không bỏ qua cho mình.

"Lư Dục Hiểu, là tôi, tôi là Thừa Lỗi, cô mở mắt ra đi." Thừa Lỗi ôm chặt cô vào lòng, chịu đựng để cho cô chống cự một cách yếu ớt.

Cuối cùng Lư Dục Hiểu cũng mở mắt ra, đã bình tĩnh hơn. Cô nhìn anh với ánh mắt hoảng hốt và kinh ngạc.

Sao anh ấy đến được đây? Sao anh ấy có thể theo đến đây?

"Chúng ta rời khỏi đây rồi nói chuyện."

Thừa Lỗi định ôm lấy Lư Dục Hiểu thì đột ngột bị cô đẩy ngã ra đất rồi nằm sấp lên người anh. Khi anh còn đang ngạc nhiên trước hành động của cô thì một chiếc gậy gỗ đập lên lưng Lư Dục Hiểu. Động tác rất nhanh và hiểm ác khiến anh không kịp đề phòng.

Hóa ra Lư Dục Hiểu thấy Kỷ Lăng Trần muốn đánh lén Thừa Lỗi từ phía sau, trong tình huống khẩn cấp đó cô không nghĩ gì mà lao đến đỡ. Chiếc gậy đập lên lưng cô gãy làm đôi, cô cảm thấy linh hồn mình sắp rời khỏi thể xác, ý thức trở nên mơ hồ.

Kỷ Lăng Trần thấy cú đánh đầu tiên bị thất bại liền vứt cây gậy bị gẫy xuống, tiện tay nhặt một một cây khác trên mặt đất hướng về phía Thừa Lỗi. Hắn không biết vì sao Thừa Lỗi phát hiện ra họ nhưng nếu không giải quyết anh nhanh gọn hắn sẽ gặp phiền phức.

Thừa Lỗi một tay ôm lấy Lư Dục Hiểu, một tay giữ chặt lấy cây gậy Kỷ Lăng Trần đang cầm. Anh rất khỏe, Kỷ Lăng Trần yếu ớt như vậy không phải là đối thủ của anh.

Kỷ Lăng Trần nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Thừa Lỗi, sợ hãi tới mức toàn thân run rẩy. Hắn biết không thể làm gì anh nên quay người bỏ chạy.

Do không biết tình trạng Lư Dục Hiểu thế nào nên Thừa Lỗi không đuổi theo hắn. Mặc dù thấy hắn chạy thoát anh không cam lòng nhưng lúc này không có gì quan trọng bằng Lư Dục Hiểu.

Anh cúi xuống thấy Lư Dục Hiểu đã không còn tỉnh táo nữa, mắt cô nhắm hờ, hai tay buông thõng. Trong lòng anh cảm thấy đau đớn, vì sao cô lại ngốc nghếch lao đến đỡ thay anh? Lẽ nào cô không hiểu cô yếu ớt hơn anh rất nhiều, không cần phải chịu đựng đau đớn thay anh? Vì sao cô có thể bất chấp mạng sống của mình như thê? Lẽ nào như vậy mà còn nói là không có cảm xúc gì với anh sao?

Anh ôm lấy cô chạy nhanh ra ngoài. Nhưng chưa bước được vài bước thì nghe thấy tiếng khóa cửa, anh nhìn xung quanh và phát hiện ra tên Kỷ Lăng Trần hèn hạ đã khóa hết cửa trước cửa sau nhốt họ bên trong.

Anh đặt Lư Dục Hiểu xuống đất, giúp cô mặc áo khoác rồi cố gắng nghĩ cách để thoát ra ngoài. Đáng tiếc, tất cả các cửa sổ của ngôi nhà hoang này đều được dùng gỗ đóng đinh bịt kín, lối ra vào duy nhất là hai chiếc cửa đã bị khóa, e rằng nếu không có ai phát hiện thì họ sẽ mãi mãi không ra được.

Đúng rồi, điện thoại.

Anh vội vàng tìm điện thoại trong túi nhưng không thấy. Anh nghĩ mình để trong túi áo khoác nhưng chạy đến tìm cũng không thấy. Lẽ nào vừa rồi ra khỏi xe anh làm rơi trên xe rồi sao? Túi của Lư Dục Hiểu đã bị rơi ở bãi đỗ xe lúc bị Kỷ Lăng Trần bắt đi.

Đúng là họ đã bị ngăn cách với thế giới rồi.

Thừa Lỗi ngồi bệt xuông đất, hối hận vì đã không báo cảnh sát ngay từ đầu. Anh run run ôm lấy Lư Dục Hiểu.

Làm thế nào? Nên làm thế nào? Lư Dục Hiểu bị đánh như thế không biết có bị thương ở đâu không, nếu không kịp đến bệnh viện hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Khi anh đang không biết phải làm gì, Lư Dục Hiểu đột nhiên cử động rồi từ từ mở mắt ra.

"Ryan..."

Thừa Lỗi cho rằng mình đang nghe nhầm. Lư Dục Hiểu chưa bao giờ gọi anh như vậy, bạn bè của anh ở Thượng Hải cũng không gọi anh như vậy, tên tiếng Anh của anh chỉ có Thiển Nguyệt biết, từ khi họ bắt đầu quen nhau Thiển Nguyệt đã gọi tên anh như vậy.

Là ảo giác sao? Bởi anh sợ hãi mà sinh ra ảo giác?

"Ryan... xin lỗi."

Lần này Lư Dục Hiểu nói to hơn, ba tiếng cuối cùng anh nghe rất rõ.

Anh cảm thấy giống như nghe thấy một tiếng sét.

Cô gọi anh là Ryan, cô gọi anh là Ryan sao? Cô...

Cô là Thiển Nguyệt ?

Thừa Lỗi muốn xác minh nhưng Lư Dục Hiểu đang dần tỉnh lại nên bắt đầu cảnh giác, không nói gì nữa.

Cô thấy cơ thể mình đau nhức, trong lòng cô cũng rất đau đớn. May mà Thừa Lỗi không sao, nếu không cô sẽ không thể tha thứ cho mình.

Xung quanh yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng chim quốc quốc kêu trong bụi cỏ gần đó. Trong một đêm mùa hè như thế này, Lư Dục Hiểu tự nhiên cảm thấy hơi lạnh.

Cô không muốn Thừa Lỗi nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác này của mình, cô muốn mãi mãi là một Lư hương lạnh lùng trước mặt anh, chứ không phải là một Thiển Nguyệt yếu ớt trong quá khứ.

Nhưng vừa rồi, được anh ôm trong lòng, hơi thở quen thuộc của anh khiến cô không thể trốn tránh được nữa.

Cô rất sợ cô sẽ chết, rất sợ không có được cảm giác ấm áp như thế, rất sợ sẽ mãi mãi không có cơ hội nói lời xin lỗi mà cô còn nợ anh.

Vì thế cô không còn kiên trì với việc nghĩ mình là Lư Dục Hiểu nữa, trong giây phút đó, cô muốn là Thiển Nguyệt ở bên cạnh Thừa Lỗi, cho dù có chết cô cũng không hối hận.

Thời gian như nước chảy theo dòng.

Thừa Lỗi chỉ biết ôm chặt lấy Lư Dục Hiểu, trong lòng anh nóng như lửa đốt. Không biết đã bao lâu rồi? Chỗ này liệu có người nào đi qua không? Lư Dục Hiểu có xảy ra chuyện gì không? Họ có thể rời khỏi đây không? Một loạt các câu hỏi hiện lên trong đầu khiến anh không yên, bệnh đau nửa đầu lại sắp phát tác.

Lư Dục Hiểu nhắm mắt nhưng không ngủ được, bỗng nhiên cô thấy Thừa Lỗi thở gấp. Cô hoảng hốt mở mắt, thấy Thừa Lỗi đang cắn răng chịu đựng, gân xanh trên huyệt thái dương của anh nổi lên, anh không nói gì, yên lặng chịu đựng cơn đau.

Cô muốn đỡ anh ngồi thẳng dậy để anh dễ chịu hơn nhưng cố gắng mấy lần đều không được. Thừa Lỗi ôm chặt lấy cô, không chịu buông cô ra mặc dù anh đang đau đầu.

"Đừng động đậy." Giọng Thừa Lỗi hơi khàn khàn, cố gắng không để cho mình run rẩy. Anh không thể ngã, không thể không quan tâm đến Lư Dục Hiểu. Anh vẫn chưa làm rõ được Lư Dục Hiểu là ai, anh không thể để xảy ra chuyện gì với họ.

"Đặt tôi xuống đất, anh có thể nằm một lát." Lư Dục Hiểu cố gắng giơ tay ấn lên huyệt thái dương của anh nhưng cô không đủ sức để xoa bóp cho anh.

Thừa Lỗi đặt tay cô xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cô. "Không sao. Cô có ổn không?"

Cô có ổn không? Cô có ổn không? Vì sao anh cần phải quan tâm cô có ổn không?

Nếu không vì cô, anh đã không rơi vào cuộc báo thù của Kỷ Lăng Trần, nếu không vì cô, chứng đau nửa đầu của anh sẽ không phát tác.

Thật sự Lư Dục Hiểu thấy rất ân hận, ân hận vì sao không kiên quyết đưa anh về nhà trước, ân hận đã động đến Kỷ Lăng Trần. Cô tình nguyện chịu đựng tất cả một mình, không muốn Thừa Lỗi phải chịu bất cứ tổn thương nào.

Công dụng của thuốc mê hết dần, Lư Dục Hiểu thấy khỏe hơn. Đầu óc càng tỉnh táo thì vết thương trên lưng càng giày vò cô.

Cảm giác đau đớn khiến cho cô tê dại, rõ ràng như những nỗi đau khổ cô đã trải qua. Cô từ con người yếu đuối Thiển Nguyệt trước đây trở lại thành một Lư Dục kiên định.

Không để tâm đến sự phản đối của Thừa Lỗi, cô cố hết sức thoát khỏi lòng anh, chống tay đứng dậy. Cô nhìn xung quanh, quyết định dìu Thừa Lỗi đến góc tường.

Ngồi nghiêng dựa vào tường để cho phần lưng mình được thoải mái, cô đỡ Thừa Lỗi nằm xuống, đầu anh gối lên chân cô, ngón tay cô di chuyến linh hoạt xoa bóp huyệt thái dương cho anh.

Sau khi biết Thừa Lỗi bị bệnh này, cô đã đi học cách xoa bóp. Mặc dù cô không khỏe để xoa bóp cho anh đúng cách nhưng Thừa Lỗi đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Bỗng nhiên có một giọt nước mắt rơi xuống mặt Thừa Lỗi, anh ngạc nhiên mở mắt.

Anh chưa bao giờ nhìn thấy Lư Dục Hiểu khóc, đối với anh, cô luôn có vẻ rất lạnh lùng xa cách và là người không bao giờ chịu ảnh hưởng của tình cảm.

Ngay cả vừa rồi, khi phải chịu nỗi nhục nhã lớn như thế cô cũng không khóc, ánh mắt cô đầy vẻ kinh hoàng nhưng không hề rơi lệ.

Cô mạnh mẽ như vậy, vì sao bây giờ cô lại khóc?

Từng giọt nước mắt của Lư Dục Hiểu rơi xuống nhưng cô không hề biết. Cô đang bận xoa bóp cho Thừa Lỗi, trong lòng chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để anh mau hết đau. Cô không biết tâm trạng của mình đã thay đổi, không biết rằng mình không thể cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt Thừa Lỗi được nữa.

"Irene."

Thừa Lỗi khẽ gọi khiến cô quay trở lại với hiện thực.

"Anh thích tôi vì Thiển Nguyệt đúng không?" Cô cười khổ sở.

"Em là Thiển Nguyệt đúng không?"

Trong lòng Lư Dục Hiểu đột nhiên lo sợ, cô không khóc nữa.

"À, anh cũng không tin vào giả thiết này, đúng không?"

Thừa Lỗi im lặng thừa nhận những lời cô nói. Thật sự, việc cô gọi tên tiếng Anh của anh không thể nói rõ được điều gì. Lư Dục Hiểu và Trương Tịnh Nghi là bạn thân từ nhỏ, họ cùng nhau lớn lên, có một nhân chứng quan trọng như vậy, rõ ràng cô ấy không thể là Thiển Nguyệt. Hơn nữa, trong lần về Quảng Đông lần trước, anh có đến nhà Thiển Nguyệt, ngôi nhà đó đã thay chủ mới, nghe hàng xóm nói, mười năm trước, Thiển Nguyệt đã bán căn nhà để sang Mỹ với anh trai.

"Hà tất phải lưu luyến với những tình cảm trước đây mà không lựa chọn nhìn hướng về phía trước? Tịnh Nghi là một cô gái rất tốt, anh..."

"Còn cô thì sao? Cô cũng là một cô gái rất tốt, vì sao tôi không được thích cô?"

"Tình cảm của anh với tôi chẳng qua chỉ là vì Thiển Nguyệt mà thôi."

"Tôi nói không phải thì sao?" Khuôn mặt xinh đẹp của Thiển Nguyệt hiện lên trước mắt anh, anh không nhìn rõ thái độ của cô ấy, sau đó hình ảnh của Lư Dục Hiểu hiện lên trong tâm trí anh vô cùng rõ ràng.

Anh đã từng yêu Thiển Nguyệt nhiều như thế, yêu vẻ hồn nhiên đáng yêu của cô, yêu sự dịu dàng, tâm lý của cô. Nhưng đó là chuyện trong quá khứ, anh đã quyết định từ bỏ tình yêu tuyệt vọng với Thiển Nguyệt. Lúc này, cơ duyên đến đúng lúc, Lư Dục Hiểu xuất hiện, cô có ngoại hình giống hệt Thiển Nguyệt nhưng tính cách lại hoàn toàn khác. Anh thừa nhận lúc đầu do ngoại hình giống Thiển Nguyệt mà anh để ý đến Lư Dục Hiểu, nhưng sau hơn một năm tiếp xúc, hình ảnh của Lư Dục Hiểu luôn in đậm trong lòng anh.

Vì sao anh không thể yêu cô, vào giây phút quyết định nói lời yêu, anh đã không còn nhớ đến Thiển Nguyệt nữa. Nếu nói rằng sự tồn tại của Thiển Nguyệt cản trở tình cảm giữa họ thì anh sẽ cố gắng để chứng minh, anh yêu cô không phải vì Thiển Nguyệt mà bởi vì anh yêu cô, cô là Lư Dục Hiểu.

Nếu không phải vừa rồi Lư Dục Hiểu nhắc đến Ryan, anh nghĩ anh sẽ không nhắc đến giả thiết xuẩn ngốc đó.

"Chúng ta không nói đến vấn đề này nữa được không?"

Lư Dục Hiểu biết Thừa Lỗi là một người cố chấp, cuộc tranh luận này sẽ không có bất kỳ kết quả nào.

"Được." Thừa Lỗi ngừng một lát, "Vừa rồi cô không do dự lao đến đỡ cho tôi, lẽ nào không phải vì có tình cảm với tôi sao?".

Lư Dục Hiểu hơi đau đầu, thấy Thừa Lỗi hỏi một câu khó như vậy nên không biết phải nói gì. Việc xảy ra tôi nay khiến cho cô kiệt sức, cô không còn sức lực để tiếp tục tranh luận. Thừa Lỗi chẳng qua là muốn chứng minh cô có tình cảm với anh, vậy thì cô phải để cho anh thất vọng thôi!

"Anh là nghệ sĩ đang nổi tiếng, tôi là trợ lý của anh, một trong những trách nhiệm của tôi là bảo vệ anh, huống hồ việc xảy ra hôm nay là do tôi, tôi không thể để anh bị thương được."

Thật vậy sao? Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc như đang làm việc của Lư Dục Hiểu, trong ánh mắt của Thừa Lỗi thoáng vẻ thất vọng.

Khi anh đang muốn tiếp tục nói điều gì đó thì bên ngoài có tiếng mở khóa.

Cửa từ từ được mở ra, người mở cửa như đang cẩn thận do thám.

Thừa Lỗi vội vàng ngồi dậy, cầm lấy cây gậy vừa cướp được của Kỷ Lăng Trần. Lư Dục Hiểu sợ hãi, hơi run run nhớ lại chuyện vừa xảy ra. Thừa Lỗi ôm chặt lấy cô. Anh thề với lòng mình, nhất định phải đưa Lư Dục Hiểu ra khỏi đây an toàn.

Cửa được mở hẳn ra, có hai người bước vào, một nam một nữ.

Người phụ nữ nhìn hai người trong nhà đang cảnh giác cao độ, người đàn ông tay cầm một chiếc máy ảnh bấm lia lịa.

Ánh đèn flash không ngừng lóe sáng, Lư Dục Hiểu hiểu ra mọi chuyện, sợ hãi ôm lấy cổ.

Paparazzi! Tên biến thái Kỷ Lăng Trần đã thông báo cho paparazzi. Thừa Lỗi... Cô không dám nghĩ tiếp, cô run người lên.

Thừa Lỗi chau mày, nghiêng người che cho Lư Dục Hiểu theo bản năng. Anh không nghĩ nhiều như cô, anh chỉ không muốn cô tiếp tục bị tổn thương. Đối với anh, nghề diễn viên mãi mãi không bao giờ được đặt lên vị trí cao nhất, lúc này, Lư Dục Hiểu quan trọng hơn rất nhiều lần.

Trong vòng nửa phút, đột nhiên nữ paparazzi lao đến bên người bạn của mình. Chỉ kịp nhìn thấy cô cướp máy ảnh trong tay anh ta, không nghĩ gì tháo thẻ nhớ trong máy ảnh rồi nhanh chân bước đến bên Thừa Lỗi và Lư Dục Hiểu.

"Chị Lư Dục Hiểu, thẻ nhớ ở đây, tôi bảo đảm chúng tôi sẽ không nói ra."

Sự chân thành của cô khiến cho hai người đàn ông ở đó đều ngạc nhiên. Thừa Lỗi ngạc nhiên nhìn cô, đồng nghiệp của cô tức giận hét gọi tên cô: "Lưu Phi".

Lư Dục Hiểu nghe thấy thế trong lòng cảm thấy yên tâm hơn. Hóa ra là cô ấy.

Lư Dục Hiểu khá quen với thợ săn ảnh này, cô thường chào hỏi cô ấy hồi đầu mới đi với Trương Tịnh Nghi. Lưu Phi là một paparazzi rất yêu nghề, những tin quan trọng trong làng giải trí không hề vắng tên cô ấy. Cô làm việc rất cần mẫn, thậm chí không quan tâm đến cả tính mạng của mình vì công việc.

Có một lần Trương Tịnh Nghi có việc vội ra ngoài để đưa thông cáo thì bị cô ấy nhìn thấy và bám theo suốt dọc đường. Xe của họ vừa dừng lại thì xe của cô ấy cũng dừng lại ngay phía sau. Trương Tịnh Nghi vội vàng qua đường, Lư Dục Hiểu bị tụt lại phía sau, còn cô ấy cố gắng chạy theo Trương Tịnh Nghi, không để ý có một chiếc xe ở phía sau đang lao lại. Nếu Lư Dục Hiểu không nhanh kéo cô ấy lại, có lẽ cô ấy không còn trên cõi đời này nữa. Khi lấy lại bình tĩnh, cô ấy không đuổi theo Trương Tịnh Nghi nữa, gục đầu lên vai Lư Dục Hiểu khóc mãi. Kể từ đó về sau, chỉ cần là nghệ sĩ của Tranh Tinh thì cô ấy không hề đưa tin gì bất lợi, coi như đó là sự báo đáp với Lư Dục Hiểu.

Lư Dục Hiểu nhẹ nhàng đẩy Thừa Lỗi ra, cô yên tâm nhìn anh. Thừa Lỗi ngồi thẳng dậy, tay vẫn đặt ngang eo cô không muốn bỏ ra.

Lưu Phi nhìn thấy vẻ thảm thương của Lư Dục Hiểu, giả thiết về cuộc hẹn hò giữa Thừa Lỗi và Lư Dục Hiểu biến mất. Cô hỏi: "Thế này là thế nào?".

Nghe Lư Dục Hiểu kể sơ qua sự việc, Lưu Phi lớn tiếng chửi mắng Kỷ Lăng Trần. Mặc dù cùng là paparazzi nhưng cô ấy rất căm ghét Kỷ Lăng Trần. Nếu biết người gọi điện thông báo việc này là hắn thì cô đã dặn cấp dưới làm rõ mọi chuyện trước. Việc Kỷ Lăng Trần ly hôn với người vợ giàu có được bàn luận rất sôi nổi trong giới paparazzi, tất cả các tờ báo lá cải đều đăng tin này lên trang nhất. Hừ, chuyện đen đủi này là do hắn ta tự chuốc lấy.

"Chị Lư Dục Hiểu, chị yên tâm, em sẽ giúp chị báo thù này." Lưu Phi vỗ ngực, đồng nghiệp của cô cũng hưng phấn như vậy.

Lư Dục Hiểu hiểu cô ấy muốn nói gì, sắp sửa có một tin giật gân rồi, cô ấy giúp cô báo thù chẳng qua chỉ là mượn ưu thế nghề nghiệp để dạy cho hắn ta một bài học mà thôi. Cô không khách khí, không từ chối, thậm chí không nghĩ gì cả, chỉ muốn mau được rời khỏi đây.

Thừa Lỗi thấy cô mệt mỏi và yếu ớt, đỡ cô bước ra ngoài. Anh muốn đưa Lư Dục Hiểu đến bệnh viện nhưng cô sống chết không chịu, không còn cách nào khác, anh đành đưa cô về nhà mình. Khi anh đưa cô vào đến phòng thì cô đã ngủ thiếp đi.

Anh cẩn thận đặt cô nằm lên giường. Khi lưng cô chạm xuống giường, cô run rẩy kêu lên một tiếng nhưng không tỉnh dậy. Anh vội vàng giúp cô điều chỉnh tư thế cố gắng để cho lưng cô được thoải mái.

Anh không dám cởi áo khoác của cô, mặc dù anh rất muốn biết cô bị thương thế nào nhưng lý trí nói cho anh biết anh không thể làm thế không thể có bất kỳ hành động nào bất nhã với Lư Dục Hiểu, cho dù anh có lo lắng thì cũng không được phép.

Nghĩ đi nghĩ lại, anh gọi điện cho Trương Tịnh Nghi.

Trương Tịnh Nghi đang ngủ say bị đánh thức, tâm trạng không thoải mái, khi biết tin Lư Dục Hiểu bị thương, cô không nghi ngờ gì vội vàng lái xe đến nhà Thừa Lỗi. Trên đường đi lòng cô rối như tơ vò, nhưng cô không biết mình đang phiền muộn điều gì.

Đến nơi, Thừa Lỗi đưa cô vào phòng ngủ, dặn dò cô xem xét cẩn thận rồi đưa lọ dầu mình vừa chạy đi mua nhét vào tay cô.

Ánh mắt cô tối sầm lại, trong lòng nghĩ, anh ấy quan tâm Lư Dục Hiểu đến mức để lộ tất cả tâm trạng lo lắng, hoảng loạn của mình lên nét mặt như thế hoàn toàn khác hẳn khi anh ở bên cô.

Lẽ nào anh...

Cô hít một hơi thật sâu, bước về phía Lư Dục Hiểu. Cô cẩn thận lật chăn ra, thấy Lư Dục Hiểu đang mặc áo của Thừa Lỗi.

Họ... rốt cuộc là như thế nào?

Khi cởi áo Thừa Lỗi mặc cho Lư Dục Hiểu, cô không có phản ứng gì, nhưng khi cởi đồ bên trong của cô ấy, thấy quần áo bị rách đến mức thảm thương, toàn thân cô run rẩy.

Trương Tịnh Nghi cảm thấy hơi đau lòng và hối hận. Cô không nên nghi ngờ bạn thân nhất của mình. Lư Dục Hiểu bị thương, vì sao cô còn có đủ tâm trạng để nghĩ lung tung như thế. Cô nhẹ nhàng vứt chiếc áo nhàu rách đi.

Khi ánh đèn chiếu lên người Lư Dục Hiểu, Trương Tịnh Nghi chết lặng không dám tin vào những gì mình đang nhìn thấy trước mắt. Trên lưng Lư Dục Hiểu có vô số những vết sẹo đan xen vào nhau, màu sắc đã nhạt đi nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ. Trên những vết sẹo đó là một vết thương xanh tái rất dài, có lẽ là vết thương ngày hôm nay.

Vì sao lại như vậy? Trên lưng Lư Dục Hiểu vì sao lại có nhiều vết sẹo như thê? Cô bước đến nhìn Lư Dục Hiểu, phát hiện ra phía trước người cũng vậy, trên ngực, trên bụng đều có rất nhiều vết sẹo. Chẳng trách cô ấy luôn mặc quần áo kín đáo, lúc nào cũng là quần dài áo sơ mi, cổ hủ và giống hầu hết những người làm công việc văn phòng khác.

Nước mắt Trương Tịnh Nghi rơi xuống.

Cô rất muốn gọi Lư Dục Hiểu dậy hỏi cho rõ ràng, nhưng nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của cô ấy cô lại thôi. Cô định chạy đi nói với Thừa Lỗi nhưng điều này có làm cho Lư Dục Hiểu tức giận không? Ngay cả mình là bạn thân còn không biết những vết thưong trên người cô ấy, làm sao có thể đi nói cho người khác bí mật mà cô ấy muốn giấu kín.

Cảm thấy gió lạnh của điều hòa thổi lên người mình, Lư Dục Hiểu tỉnh dậy. Cô mở mắt, phát hiện thấy mình không mặc áo nên giật mình hoảng hổt, vội kéo chăn lên che người rồi ngồi dậy. Khi cô thấy ánh mắt hoang mang của Trương Tịnh Nghi, cô thở phào nhẹ nhõm rồi chợt cô hiểu ra Trương Tịnh Nghi đã nhìn thấy những gì trên người mình.

Cô ra hiệu cho Trương Tịnh Nghi ngồi xuông bên giường rồi nói nhỏ: "Đừng nói cho người khác được không? Đây là bí mật của chúng ta, tất cả đã là quá khứ rồi, mình không muốn để người khác biết".

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?"

Lư Dục Hiểu biết là không thể giấu nữa, đành trả lời một câu ngắn gọn: "Trước khi gặp cậu, mình đã bị tai nạn xe". Tai nạn xe không thể gây ra tình trạng như vậy nhưng cô không thể nói những nguyên nhân khác.

Tai nạn xe? Trương Tịnh Nghi bỗng nhiên cảm thấy, Lư Dục Hiểu đang ở giữa một lớp sương mù khiến cho cô càng ngày càng nghi hoặc và không hiểu nổi. Dường như Lư Dục Hiểu có rất nhiều bí mật mà cô không biết được, có lẽ là vì thời gian trôi qua đã lâu nên không cần thiết phải nói ra; có lẽ bên trong có một bí mật kinh khủng nào đó, nếu để lộ ra thì không ai có thể chịu đựng được.

Cô cảm thấy hơi sợ hãi, gật đầu trước ánh mắt thỉnh cầu của Lư Dục Hiểu.

Cô bắt đầu giúp Lư Dục Hiểu xử lý các vết thương mà không nói gì nữa, Lư Dục Hiểu cũng yên lặng, mắt nhìn lên đầu giường, ở đó có một bức ảnh Thừa Lỗi chụp với bố mẹ khi anh còn học đại học.

Mãi sau Lư Dục Hiểu mới ngủ thiếp đi, Trương Tịnh Nghi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng. Cửa vừa mở ra, cô đã thấy Thừa Lỗi đang ngồi ôm đầu gối bên cửa sổ, thấy cô ra anh vội đứng dậy hỏi.

"Cô ấy... không sao chứ?"

Mắt Trương Tịnh Nghi buồn bã, không biết vì bí mật mà Lư Dục Hiểu nói với cô, hay vì thái độ của Thừa Lỗi với Lư Dục Hiểu. Cô cảm thấy sự hy vọng của mình ngày càng trở nên xa xôi, hơn nữa người đứng giữa lại là người bạn thân nhất của cô.

Trong lòng cô có một suy nghĩ ích kỷ, Lư Dục Hiểu biết Thừa Lỗi có tình cảm đặc biệt với cô ấy không? Trong lòng Lư Dục Hiểu có tình cảm nào khác không giống như bạn bè bình thường với Thừa Lỗi không? Giữa họ có một sợi dây ràng buộc nào đó mà cô mãi mãi không thể hiểu được. Nếu Lư Dục Hiểu cũng yêu Thừa Lỗi thì cô phải làm gì?

Cô cố gắng xóa đi suy nghĩ đó trong đầu mình. Không thể, tuyệt đốikhông thể. Chưa bao giờ Lư Dục Hiểu thể hiện tình cảm gì đặc biệt với Thừa Lỗi trước mặt cô, thậm chí có thể nói cô ấy còn luôn trốn tránh anh. Cô biết đó là vì mối tình đầu của Thừa Lỗi với Thiển Nguyệt, Lư Dục Hiểu không muốn anh nhìn thấy mình rồi nhớ đến những đau khổ của mối tình đầu, đây là điều tất cả mọi người đều biết. Nếu không phải vì cô cố tình sắp xếp cho Lư Dục Hiểu và Thừa Lỗi vào một nhóm, có lẽ cô ấy sẽ chọn ở bên Cao Gia Lãng, cô có thể nhận ra Cao Gia Lãng thích Lư Dục Hiểu nhưng Lư Dục Hiểu cũng không có tình cảm gì đặc biệt với cậu.

Vì vậy, không thể có khả năng đó, tuyệt đối không thể có.

"Tôi đã xử lý xong vết thương cho Lư Dục Hiểu rồi, hơi nặng nhưng cô ấy không muốn đến bệnh viện, vì thế đợi cô ấy tỉnh lại, tôi sẽ đưa cô ấy về nhà. Mấy ngày tới cô ấy sẽ nghỉ phép, cô ấy mệt quá, cần tranh thủ dịp này nghỉ ngơi cho khỏe!" Trương Tịnh Nghi nói với giọng đều đều, cúi đầu không muốn nhìn nét mặt đầy lo âu của Thừa Lỗi.

Cô cũng không hỏi Thừa Lỗi tối nay đã xảy ra chuyện gì vì vừa rồi Lư Dục Hiểu đã kể cho cô. Tên Kỷ Lăng Trần đáng chết, báo thù Lư Dục Hiểu độc ác như thế, cũng may không làm liên lụy đến Lư Dục Hiểu và Thừa Lỗi, nếu không cơn phong ba sẽ không còn dễ giải quyết như lần trước.

Thừa Lỗi "ừ" một tiếng rồi ngồi lại tư thế cũ, nghiêng đầu nhìn ánh đèn bên ngoài cửa sổ.

Nghe thấy câu trả lời của Trương Tịnh Nghi, anh càng cảm thấy không yên tâm. Nhưng Lư Dục Hiểu là người cố chấp, cô ấy đã quyết định điều gì thì không ai có thể thuyết phục được. Cô ấy không muốn đến bệnh viện vì muốn bảo vệ anh, không muốn làm liên lụy đến anh.

Anh không biết rằng Lư Dục Hiểu không muốn đến bệnh viện là vì những bí mật trên cơ thể của cô, ai cũng có thể biết, nhưng Thừa Lỗi không thể.

Đêm hôm đó, cả ba người đều ngủ không ngon, mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình.

Lư Dục Hiểu xin nghỉ phép, cô từ chối lòng tốt của Trương Tịnh Nghi định xin nghỉ phép để ở bên cô, cô ở nhà một mình nghỉ ngơi. Rất nhiều người muốn đến thăm cô nhưng trong điện thoại cô luôn khéo léo từ chối, đặc biệt là Thừa Lỗi, sau một lần nghe điện thoại của anh thì cô không nghe máy nữa.

Cô cũng không biết vì sao, chỉ cần nghe thấy giọng nói của anh là cô không thể không nhớ anh. Tối hôm đó đã thay đổi rất nhiều thứ mà cô không muốn thay đổi, lần đầu tiên cô có ý định lùi bước.

Có lẽ cô phải đi thật xa để không làm ảnh hưởng đến quỹ đạo cuộc sống riêng của mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro