Chương 5: Người đàn ông đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày sau đó Điền Chính Quốc sống rất thoải mái, tuy rằng ngủ ngon không có mơ ác mộng nữa. Nhưng chứng ốm nghén cùng mệt mỏi hình như càng lúc càng nặng lên thì phải. Nhiều khi ngồi gần chậu hoa cả ngày, lắm chủng loại có hương thơm nồng như lyly cũng khiến Chính Quốc nhức đầu không ít, liên hồi phải giữa chừng buổi làm cáo lỗi đi nhà vệ sinh. Nhiều lúc bụm miệng chạy không kịp mà bị choáng váng mặt mày, Phác Chí Mẫn có đứng cạnh đỡ giúp mấy lần. Nhưng dần dà ánh mắt anh ta nhìn cậu có chút nghi ngờ cùng khó hiểu.

Hay là do Điền Chính Quốc quá nhạy cảm chăng? Cảm giác ngay cả những vị khách nhìn chăm chăm Chính Quốc lâu, cậu cũng bị chột dạ sợ hãi họ có phải đã biết được chuyện gì. Mẫn Doãn Kỳ nói sản phụ thường rất hay đa cảm mà, chắc là cậu chỉ tưởng tượng vậy thôi.

"Điền Chính Quốc, cậu hình như béo ra thì phải?"

Điền Chính Quốc giật thót ngẩng đầu lên nhìn Phác Chí Mẫn, lúc này hai người họ đang cùng ăn cơm trong cửa hàng. Đồ ăn cũng là người kia nấu theo đề nghị của cậu, vì cậu không thể vào bếp. Chính Quốc mà vào thì sẽ làm bẩn luôn cái khu đấy mất. Cậu nói với Phác Chí Mẫn là mình ăn không nổi những đồ ăn quá mặn và nhiều dầu mỡ, thanh đạm một chút thì hơn.

Nhưng mà là do Chính Quốc ăn vặt rất nhiều, chủ yếu là kem hay bánh trái gì gì đấy có hàm lượng đường cao, cái bụng cũng gần ba tháng rồi. Chính Quốc có mũm mĩm lên cũng là chuyện bình thường, Mẫn Doãn Kỳ bảo vậy, mấy tháng nữa sẽ còn tăng cân dài dài. Đó là lý do vì sao phụ nữ ở thế giới hiện đại phát triển rất ngại mang bầu, ảnh hưởng tới vóc dáng.

"Vậy... vậy sao?"

"Đúng vậy, eo cũng, to ra" Phác Chí Mẫn nhìn cái bụng Điền Chính Quốc hơi nhô cao khỏi lớp áo len và một lớp tạp dề. Nhìn qua thì thấy giống như bụng bia vậy, nhưng bụng Chính Quốc có chút nhọn nhọn hơn, cũng không có lớn như mấy ông già hay nhậu nhẹt.

Đương khi Phác Chí Mẫn đưa tay tới muốn chạm thử, thiếu niên đối diện đã phản xạ nhanh hơn, vung tay đập cái chát lên mu bàn tay anh. Chí Mẫn bị đánh mà ngỡ ngàng, nhìn Điền Chính Quốc đang cũng giật mình không kém.

Cậu vội vàng xoay người tránh khói cái nhìn soi mói của Phác Chí Mẫn, đôi tay kéo kéo áo muốn nỗ lực che đi, "Chúng ta vẫn nên ăn nhanh một chút, lát nữa khách khứa đến thì không có thời gian đâu?"

"Cậu nói gì lạ vậy? Còn sớm mà, với lại cái thái độ khi tôi muốn chạm vào người như thế là sao?"

"Chỉ... chỉ là..."

Phác Chí Mẫn biết Điền Chính Quốc sợ anh nghĩ lung tung rằng cậu kỳ thị, nên chỉ bật cười lớn không muốn tiếp tục trêu thiếu niên kia nữa. Chính Quốc thấy nam nhân đối diện thôi không truy cứu, âm thầm thở phào một cái.

***

Thứ hai là ngày vắng khách nhất, nên Điền Chính Quốc xin phép ông chủ cho mình nghỉ một buổi. Mẫn Doãn Kỳ dặn dò là hàng tháng phải tới chỗ anh kiểm tra thân thể thường xuyên. Chính Quốc là nam nhân, những biến đổi trong cơ thể cũng không thể nào giống với phụ nữ được, lại càng phải quan sát kỹ hơn nữa. Nếu như có thay đổi gì hệ trọng còn có thể kịp thời can thiệp được.

Điền Chính Quốc trước khi đi có ngắm nhìn hình dáng trước gương một chút. Những tuần đầu biết mình có mang bảo bảo, cậu rất hay săm soi bụng dưới, nhưng ngày qua ngày nhìn mãi cũng không thấy có gì thay đổi. Vậy mà bẵng đi một thời gian, nếu như không phải Phác Chí Mẫn tò mò nhắc khéo, Chính Quốc cũng không ngờ là bên dưới đang dần to ra đấy.

Cởi lớp áo mỏng trong cùng ra, cẩn thận quan sát thật kỹ thân hình người đang phản chiếu trên gương đằng trước. Không những bụng Điền Chính Quốc đã tăng kích cỡ, tròn tròn nhô cao, mà đầu ngực cũng hơi hơi dựng dựng lên, còn có lớn thêm một chút, thật kỳ diệu. Chính Quốc đưa tay chạm nhẹ, lập tức toàn thân nổi da gà, hai bên ngực vừa sờ khẽ một cái liền nhức nhức nhói nhói. Mẫn Doãn Kỳ miêu tả là giống như con gái lúc đang dậy thì, đến bây giờ thì cậu đã hiểu là nó như thế nào rồi.

Điền Chính Quốc cúi đầu nhặt lại áo mặc vào rồi ra khỏi nhà. Bàn tay lần mò chìa khóa muốn chốt cửa. Đột nhiên Chính Quốc có cảm giác thật giống như ai đó đang nhìn mình từ xa vậy. Cậu rất nhanh chóng cẩn thận ngoái ngoái đầu, nhưng rốt cuộc ngoài hành lang với những cửa gỗ đóng kín, thì chỉ có cậu cùng đứa nhỏ đang mang mà thôi. Chắc chắn là do Điền Chính Quốc nhạy cảm quá mà thôi.

Thiếu niên nửa đi nửa chạy trên hành lang, tới bậc cầu thang thì chậm chậm hạ lại tốc độ, nếu để lỡ vô ý mà bị ngã thì rất nguy hiểm. Nơi hành lang Chính Quốc vừa rời khỏi khuất bóng người được một thời gian, rốt cuộc lúc này vang lên thêm tiếng bước chân, theo đó là dáng hình ai đó cao lớn ẩn nấp vô cùng kỹ ban nãy dần xuất hiện. Chiếc mũ lưỡi trai kéo xụp cùng áo khoác mùa đồng dày dặn, thật khó để có thể nhìn kỹ gương mặt.

Bảo vệ dưới khu nhà thấy người đàn ông với biểu hiện giấu giấu giếm giếm kì quái, bước đi ngay sau lưng thiếu niên thuê nhà ở lầu hai một đoạn vừa đủ để không bị phát hiện. Nhịn không được tò mò muốn đi đến can thiệp.

"Cậu kia, cậu ở tầng mấy phòng bao nhiêu, sao tôi chưa từng thấy mặt bao giờ?"

Điền Chính Quốc hiếu kỳ quay đầu, nhưng rất nhanh bị một tốp chị em đi qua chắn mất cảnh tượng nam nhân thần bí kia và bảo an khu nhà. Rốt cuộc đành mặc kệ mà tiếp tục đi thẳng cho kịp đón taxi, để đến giờ cao điểm đường đông thì không hay tí nào.

***

Mẫn Doãn Kỳ trước tiên đo huyết áp cho Chính Quốc rồi mới thử máu, sau khi xong xuôi thì vui vẻ thông báo cho cậu rằng tình trạng sức khỏe của cả hai cha con đều rất tốt, không có gì đáng lo ngại cả.

"Với cái đà này, không chừng Điền Chính Quốc em còn có thể sinh nở tự nhiên mà không cần gây mê nữa đấy. Quả thực là quá sức tưởng tượng luôn, mọi thứ đều suôn sẻ, cấu trúc bào thai cũng tương đối giống với sản phụ bình thường, thật sự là quá kì diệu rồi. Về sau anh có thời gian, nhất định phải làm một đề tài nghiên cứu cẩn thận mới được, không chừng sẽ đoạt được chút tiếng tăm đấy."

Mẫn Doãn Kỳ bắt đầu huyên thuyên trời đất, toàn những thuật ngữ y học khó hiểu khiến Điền Chính Quốc nghe qua choáng váng câu được câu mất. Gương mặt như bắt được vàng của Doãn Kỳ mấy tháng gần đây thật khiến Chính Quốc quan ngại. Cả cái vẻ hứng thú khi bắt gặp cơ thể cậu với những thay đổi vô lý chưa từng thấy kia nữa, Chính Quốc cảm giác như anh giống mấy nhà bác học sắp điên trong mấy bộ phim chiếu trên kênh nước ngoài ấy.

Điền Chính Quốc chưa gì đã cảm thấy bụng có chút xôn xao rồi, có bảo bảo làm cậu nhanh đói bụng hơn. Mẫn Doãn Kỳ dù đang trong ca trực nhưng cũng mặc kệ để đó nhờ y tá trông hộ, sau đó cùng Chính Quốc đi ăn bữa chiều.

Mẫn Doãn Kỳ rất hào phóng trả tiền mỗi khi anh và cậu cùng đi ăn, mặc dù Chính Quốc có nhanh nhảu tranh muốn được thanh toán. Hoặc là cậu đưa cả hoặc là phải chia đôi. Mẫn Doãn Kỳ cười xòa nói rằng đó là anh cho đứa nhỏ, không có liên quan gì đến Điền Chính Quốc hết. Khiến cậu cảm kích muốn gào khóc ôm chân anh ngay giữa đường luôn.

Ở trước cổng bệnh viện có rất nhiều xe taxi đợi thường trực. Mẫn Doãn Kỳ tiễn Điền Chính Quốc tới tận nơi, sau khi nhìn thấy cậu vào hẳn bên trong xe rồi mới yên tâm quay lại chỗ làm. Còn bị trưởng khoa mắng một trận vì tội dám đang trong ca trực mà chểnh mảng đi chơi lung tung.

Trời mùa đông nên tối xuống rất nhanh, mới 5 giờ 30 mà bầu trời đã phủ đầy mây đen rồi. Ánh đèn đường cao lớn ven hai bên vỉa hè hắt xuống người qua lại tạo những cái bóng dài trên nền đất tuyết ẩm ướt. Điền Chính Quốc trả tiền xe đi rồi kéo ai bên vạt áo kín kẽ lại cho đỡ buốt, đôi chân đi từ từ bước trên đám băng trắng xóa. Những đầu ngón tay tiếp xúc với hơi lạnh mà dần dần đỏ ửng, co vào nhả ra đều thấy thật khó khăn.

Hà hơi vào lòng bàn tay tự ủ ấm, thiếu niên đứng trước cửa nhà vừa run run lạnh vừa đếm chùm chìa khóa tìm đúng cái có thể mở. Sau lưng lại có cảm giác như ai đó đang nhìn mình thật lâu thật kỹ vậy, Chính Quốc lần này là cảm giác thực sự rất chân thật, sống lưng cũng tự giác gợn gợn.

Không có ai cả. Tự lắc đầu với chính suy nghĩ lung tung rằng bản thân bị theo dõi, Điền Chính Quốc nới lỏng nhẹ nhàng áo khoác rồi phủi phủi chút sương trắng bám dính trên khăn quàng đi. Để cánh cửa đấy tự nam châm đóng lại, Chung Quốc cúi đầu bận rộn cởi bớt giày dép và quần áo dày cộm trên người, thấy trong phòng hơi nóng

"Điền cảnh quan, vẫn khoẻ chứ?"

Giọng nói này? Điền Chính Quốc ngẩng đầu định đứng dậy, ngay lập tức bóng đen sau lưng nhào tới, ghìm chặt lấy thân thể cậu, bàn tay to lớn bịt miệng Chính Quốc không cho kêu lên. Cả hai phản xạ đều rất nhanh, nhưng Điền Chính Quốc có hơi chậm chân một chút so với nam nhân ấy. Cánh cửa nam châm kịch một cái khép chặt, cậu thậm chí cảm tưởng như tiếng kêu trầm đục đó là tiếng trái tim mình bị vứt vào hố sâu đen ngòm.

Từng đoạn ký ức đen tối Điền Chính Quốc cố gắng nỗ lực chôn vùi giờ này trỗi dậy, cậu trợn trừng mắt nhìn hắn ta. Gương mặt ấy, người đàn ông với từng đường nét không mấy đáng sợ kia nhưng lại khiến người ta hãi hùng bằng chính những hành động chỉ ác quỷ mới có thể đem ra cùng so sánh.

"Lâu lắm rồi không gặp. Tại sao nghỉ việc lại không thông báo với tôi, có biết là để tôi mong ngóng từng ngày hay không?"

Kim Thái Hanh, từng là tù nhân can tội lừa đảo với số hiệu 2803, cũng chính là người đã gây ra ác mộng cho cuộc đời Chính Quốc. Đứa nhỏ cậu đang thụ, cũng chính là thành quả hắn mang đến.

Điền Chính Quốc muốn nói cái gì đó, rốt cuộc lại chẳng phát âm nổi bất cứ một câu từ nào. Cậu cũng ngoan ngoãn không phản kháng nhiều, sợ rằng ảnh hưởng đến bảo bảo trong bụng, nếu như hắn bực mình muốn động tay động chân với cậu. Đứa nhỏ sẽ cùng gặp nguy hiểm, không thể được.

Điền Chính Quốc không biết rằng làm thế nào và thủ đoạn ra sao, Kim Thái Hanh lại có thể mò tới tận nơi này được. Nhưng rốt cuộc mục đích cuối cùng của gã điên này là gì, chẳng lẽ ở trại cải tạo cưỡng bức làm nhục cậu trước mặt một đám tù nhân còn chưa đủ. Hắn muốn hành hạ cậu nữa hay là gì đây?

Điền Chính Quốc càng suy nghĩ những khả năng có thể đến với mình, nhưng hoàn toàn không có cái gì tốt đẹp có thể xảy ra hết. Cậu sợ rằng hắn sẽ lại đè mình ra làm lần nữa, không muốn, Chính Quốc không hề muốn lặp lại ác mộng đấy đâu.

Kim Thái Hanh ngớ ngẩn nhìn thiếu niên bị mình siết cứng không cho cử động nhưng cũng chẳng hề phản kháng tí nào, cho dù là Điền Chính Quốc có nhỏ hơn hắn đi chăng nữa, nhưng cậu từng tốt nghiệp trường an ninh, kỹ năng phòng thân phản vệ luôn được đặt lên hàng đầu mới đúng. Vậy mà giờ này, ngoài mở to mắt nhìn Kim Thái Hanh, Chính Quốc dường như còn muốn nức nở rơi nước mắt. Bàn tay hắn đặt trên môi cậu đang dần ướt đẫm lệ, là từ Chính Quốc mà ra.

"Này, tôi đã làm gì cậu đâu?"

Kim Thái Hanh đột nhiên bị hình ảnh này làm cho đau lòng, hàng mi lá liễu chớp nhẹ một cái, hạt nước long lanh theo đó mà ướt tèm lem trên gò má, khóe mắt thiếu niên cũng dần dần ửng đỏ khiến người nhìn thương cảm. Kim Thái Hanh cảm thấy như là mình đang khi dễ thiếu niên trước mặt vậy.

Điền Chính Quốc nhân cơ hội Kim Thái Hanh lơ đễnh mà cuống cuồng gạt ra vùng thoát khỏi kìm kẹp. Đột nhiên cậu không cẩn thận mà vấp phải dây giày bị tuột, hai bên đầu gối đập thẳng xuống sàn gỗ, chấn động đau nhức rốt cuộc không phải từ chân truyền lên. Mà là từ phía bụng dưới đầy nhức nhối, một phát nhói buốt sộc thẳng lên tận não bộ khiến Điền Chính Quốc đứng hình nằm sõng ra sàn.

Kim Thái Hanh lao đến muốn túm lấy Điền Chính Quốc, nhưng rốt cuộc hắn không làm được. Là vì thiếu niên kia đang nằm trên nền đất mà không ngừng co cụm cả người, sẽ không phải bị ngã nhẹ mà đau đớn tới mức vậy chứ. Trên trán Chính Quốc cũng lấm tấm mồ hôi, gương mặt tím tái hết cả, dọa Kim Thái Hanh sợ hãi không biết nên làm gì.

"Cứu... cứu tôi... a..." Điền Chính Quốc rơi nước mắt thì thào, hai tay không ngừng ôm chặt bụng, ôm chặt bảo bảo trong lòng. Cậu lo sợ đứa nhỏ có mệnh hệ gì. Mẫn Doãn Kỳ nói, khi mang bầu, tối kỵ của sản phụ là bị ngã.

Kim Thái Hanh hốt hoảng quỳ xuống đỡ người Điền Chính Quốc tựa vào lồng ngực mình, bàn tay vừa đặt xuống khuỷu chân Điền Chính Quốc muốn nâng lên. Hắn lập tức giật mình như phải bỏng, bàn tay chạm tới là lượng lớn chất lỏng âm ấm đang dần trào ra từ phía dưới đũng quần Chính Quốc, thấm cả qua lớp quần. Càng lúc càng nhiều, sắc đỏ vương vấn đầy lòng bàn tay hắn càng khiến Kim Thái Hanh ngạc nhiên.

Tới bây giờ Kim Thái Hanh mới chú ý, bụng dưới Điền Chính Quốc có hình dáng tròn tròn nhô cao khỏi lớp áo len dày. Đàn ông sao lại trướng to ở phần bụng dưới cơ chứ, thế này giống... giống phụ nữ đang có mang thì hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro