Chương 84: Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trận chiến ở núi Thương Lan thắng lợi không dễ dàng không chỉ náo động toàn bộ tinh tế, cũng khiến toàn quốc Thương Kiếm nổi lên sóng lớn mênh mông.

"Độc săn" mang đến ký ức huyết tinh cùng khủng hoảng, đến nay nhắc lại vẫn làm cho lòng người vẫn còn sợ hãi, tất cả mọi người biết nếu như một trận này không đánh thắng, mẫu tinh đế quốc bây giờ e đã không an bình, mà trận chiến dịch này đã được ghi vào lịch sử đế quốc, không chỉ có thắng, còn thắng được vẻ vang như thế, Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh hai vị chủ tướng mang binh, tự nhiên trở thành tiêu điểm dư luận toàn quốc.

Ở cái xã hội xưa nay sùng bái cường giả này, cầm kiếm giả lũng đoạn quyền lên tiếng, phục tùng giả từ lâu đã biến thành danh từ yếu đuối bất kham không có quyền giữ trọng trách, thậm chí ở trong địa vị xã hội còn không trân quý bằng phụ nữ, cho nên nhắc tới ba chữ "Điền Chính Quốc", rất nhiều người phản ứng đầu tiên đều là: "Há, kẻ xui xẻo từ cầm kiếm giả biến thành phục tùng giả."

"Đối tượng của Kim thượng tá. "

"Một kẻ đáng thương đi cửa sau mới vào được quân bộ. "

Thật giống như vì biến thành phục tùng giả, cậu cũng chỉ có thể phụ thuộc vào Thái Hanh, rốt cuộc không còn giá trị tồn tại khác, mặc dù sau này cậu gia nhập Liệp Ưng, phá hủy căn cứ Á Hi, nhiều lần kiến tạo kỳ công, thậm chí chiếm được tán thành của Hoàng thất cùng quân bộ... Ấn tượng của người dân đối với cậu cũng không thay đổi là bao.

Nhưng lúc này đây, chính là phục tùng giả bị xem nhẹ này, bảo vệ toàn bộ đế quốc, dùng bản thân "Hi sinh" đổi lấy thắng lợi trước nay chưa từng có cho Thương Kiếm, nhất thời cả nước chấn động, giới truyền thông cùng diễn đàn tranh nhau đưa tin, rốt cuộc không ai dám xem thường cậu, Điền Chính Quốc không chỉ trở thành lãnh tụ của phục tùng giả, mà còn trở thành anh hùng trong lòng của rất nhiều người.

Mà làm người trong cuộc Chính Quốc lại không biết gì cả, bởi vì cậu đang bị Tại Hưởng cưỡng chế bế quan dưỡng thương, ngoại trừ bệnh viện, bên ngoài chỗ nào đều không cho đi, ngay cả thiết bị truyền tin cũng không cho cậu lên mạng.

Nhắc tới chuyện này, Điền Chính Quốc đầy bụng tức giận, cậu chỉ bị vết thương ngoài da, hơn nữa sớm đã khỏi hẳn, vậy mà Kim Thái Hanh chết sống không cho cậu xuất viện, rõ ràng vết thương của hắn so với cậu còn nghiêm trọng hơn, dựa vào cái gì người phải nằm trong bệnh viện lại là cậu, mà tên kia lại ở bên ngoài tiêu dao sung sướng.

Vì thế hai người đấu khẩu trên dưới trăm lần, thế nhưng mỗi lần Thái Hanh đều có một đống lớn lý thuyết, nói cậu không cố gắng dưỡng thương sẽ biến thành xấu xí, bộ dạng của cậu quá xấu ảnh hưởng một đời, vấn đề là cậu cũng không ngại bản thân biến thành xấu xí.

Đối với chuyện này Chính Quốc không thể nhịn được, nhiều lần hỏi hắn, "Dựa vào cái gì em là ngoại thương anh là nội thương, anh lại xuất viện trước em."

Thế nhưng mỗi lần Thái Hanh đều nở nụ cười cực kỳ muốn cho ăn đòn, "Bởi vì anh là người đàn ông của em."

Nhớ tới việc này, Chính Quốc liền khinh thường, thế nhưng nếu chỉ như vậy cũng liền thôi, thậm chí cái tên này xuất viện trước hai tuần lễ, đoạn thời gian gần đây vẫn luôn xuất quỷ nhập thần, căn bản không có đến bệnh viện nhìn cậu mấy lần.

Trước đây hắn bị Á Hi bắt đi, hai người bị ép tách ra còn chưa tính, vậy bây giờ rõ ràng đều trở lại mẫu tinh, cái tên này cũng biết cậu ở bệnh viện, lại còn cố ý cùng cậu giữ khoảng cách, chuyện này tính là gì?

Chẳng lẽ thật sự chê cậu xấu xí? Nhà người ta đều là bảy năm chi dương, bọn họ ba năm cũng chưa tới, chẳng lẽ tên này lại ngứa ngáy!

Điền Chính Quốc nói thầm trong lòng, mà lại không biết nên làm gì, dù sao Kim Thái Hanh cũng là mối tình đầu của cậu, cậu thật sự khiếm khuyết kinh nghiệm tình cảm, thế nhưng nếu là hỏi người khác, cậu lại cảm thấy chuyên này rất khó nói ra.

Vì vậy cậu chỉ có thể nói bóng gió, không có chuyện gì thăm dò ý tứ Thái Hanh, xem hắn đến cùng muốn làm gì, thế nhưng cái tên một chữ cũng không thèm tiết lộ, chỉ biết cùng cậu đánh thái cực, nếu như lừa gạt không được, hắn sẽ nổi nóng, mà một khi hắn nổi nóng, kẻ gặp xui xẻo vĩnh viễn là cái mông của cậu, hơn nữa mười lần như một.

Thường xuyên qua lại, người máy cố ý đến bệnh viện chăm sóc cậu cũng không nhìn nổi, không nhịn được hỏi, "Phu nhân, sắc mặt ngài không đúng lắm a, vừa xoa bụng vừa xoa mông, chả lẽ có tin vui?"

"..." Chính Quốc cảm thấy được sớm muộn gì cậu cũng sẽ lấp kín cái miệng của tên người máy này.

Thấy sắc mặt cậu không đúng, người máy cũng ý thức được chính mình nói sai lời, cười hì hì, "Phu nhân ngài đừng tức giận, tôi chỉ là nhìn tư thế ngồi của ngài không đúng, vừa xoa bụng lại vừa xoa mông, mặt còn đỏ như vậy, sớm biết ngài bị bệnh trĩ, tôi sẽ không lắm miệng."

"..." Chính Quốc hận không thể một cước đạp cái tên này ra ngoài, thế nhưng cậu vừa nhấc chân lại khiến bộ vị nào đó đau đớn, đau đến nỗi nhất thời hít một hơi.

Bên cạnh Bảo Bảo cầm bát cơm hình con thỏ, vừa nghe lời này ngẩng đầu lên, ợ một cái, tò mò hỏi, "Ba ba... bệnh trĩ là gì nha?"

Điền Chính Quốc không có gì để nói, thế nhưng người máy lại không dám tùy tiện lừa gạt, thấy trước mặt cậu là món thịt gà xào, chỉ vào nói, "Bệnh trĩ... không thể ăn thứ này, bạn nhỏ không cần biết nhiều như vậy, mau ăn cơm thật ngon."

"Ồ..." Bảo Bảo đầu óc mơ hồ gật gật đầu, tuy rằng nghe không hiểu thế nhưng cảm thấy rất lợi hại, nhìn chằm chằm miếng thịt gà trước mặt ba ba, hút hút ngụm nước nhỏ giọng nói, "... Nếu như ba ba bị bệnh trĩ không thể ăn, có thể cho Bảo Bảo.... món này không"

Nói xong đứa nhỏ còn ngượng ngùng giơ lên bát cơm che lại gương mặt đỏ ửng của mình.

Chính Quốc không nói được, đem thịt gà đẩy đến trước mặt con trai"... Bảo Bảo con thật đúng là con trai của ba."

Sau khi có việc này, Chính Quốc cũng lười cùng Thái Hanh nói bóng gió, cái tên này muốn làm gì thì làm, nếu tên này thật sự ngứa ngáy, chính cậu sẽ xuống tay gãi cho hắn, cũng không tin cái tên này dám lật trời.

Mấy ngày nay cậu an tâm ở bệnh viện dưỡng thương, trong lúc rảnh rỗi không có chuyện gì làm vốn muốn gọi Lý thượng tá cùng anh em quân bộ ra vào sinh tử ăn một bữa cơm, kết quả bọn họ không có một ai rảnh rỗi, căn bản không có thời gian chạy đến bệnh viện, mà Trần Lâm thì càng vô căn cứ, rõ ràng công tác ở bệnh viện, mỗi ngày không thấy bóng người, liên lạc cho anh ta, anh ta cũng chỉ nói, "Ai nha tôi bận a, cậu cho rằng ai cũng giống như cậu mỗi ngày rảnh rỗi như vậy, tôi phải kiếm tiền nuôi gia đình, cậu đã đàn ông kết hôn rồi, xin đừng kéo người độc thân tôi vào, cảm tạ a!"

Nói xong lời này Trần Lâm liền tắt máy, Điền Chính Quốc không còn gì để nói, mà cũng chỉ có thể giương mắt nhìn thiết bị truyền tin của mình.

Mỗi ngày cứ như vậy bất tri bất giác trôi đi, cậu ở trong phòng bệnh biệt không có việc gì làm, chỉ có thể không có chuyện gì chơi đùa cùng con trai, hai cha con mỗi ngày ăn no ngủ, ngủ xong chơi, chờ đến khi vết sẹo trên mặt hoàn toàn biến mất, hai người đã mập một vòng, mà Chính Quốc cũng rốt cục chờ đến ngày bỏ đi băng gạc.

Hôm nay sau cơn mưa vừa dứt, bầu trời một mảnh xanh thẳm trong suốt, được Trần thầy thuốc tự mình đồng ý cùng Kim lão mẹ giám sát toàn bộ hành trình, Chính Quốc rốt cục được phép xuất viện.

Sau khi thu thập xong đồ vật, Kim Thái Hanh đem Bảo Bảo trong lồng ngực giao cho Chính Quốc, "Anh còn có việc, sẽ không tiễn em và tiểu bàn tử về nhà, sau khi về đến nhà nhớ gọi cho anh."

Trong ngày xuất viện, người nào đó lại bận rộn, trong lòng Chính Quốc hận không thể cho hắn ăn đập, cũng không biết nghĩ tới điều gì lại bình thản cười cười, "Được đó, vậy anh làm việc của anh đi, không có anh giám sát, em cùng con trai hai người càng thoải mái hơn."

Thái Hanh lập tức nhíu mày, tức giận lườm cậu một cái, giúp cậu buộc lại hệ khăn quàng cổ, không yên lòng dặn dò, "Nếu như trên đường có người nói em dễ nhìn, không cho phép em quá kiêu ngạo, cũng không cho phép em trêu chọc khắp nơi, có biết hay không."

Trần Lâm bên cạnh bị kích thích cả người nổi da gà lên, Chính Quốc dở khóc dở cười, giương hai tay đầu hàng, "Được được được, em bảo đảm, anh đi nhanh đi."

Kim Thái Hanh"Ừ" một tiếng, vẫn cứ nghiêm mặt co quắp đứng tại chỗ không động đậy, mãi đến khi tận Điền Chính Quốc hỏi hắn còn có chuyện gì, hắn mới không cao hứng nói, "Em vẫn chưa hôn anh."

Trần Lâm tàn nhẫn mà nhìn trời lườm một cái, xách theo hòm thuốc nổi giận đùng đùng đi ra phòng bệnh.

Chờ Chính Quốc ôm con trai ra ngoài, Trần Lâm nhìn về phía sau lưng cậu liếc một cái, chà chà hai tiếng nói, "Diêm vương nhà cậu đi rồi?"

Điền Chính Quốc cười cười không nói lời nào, Trần Lân sợ cho thiên hạ bất loạn nói, "Hôm nay là ngày cậu xuất viện, thế nhưng anh ta lại không cùng cậu về nhà, rõ ràng cho thấy anh ta có chuyện giấu diếm cậu, cậu vẫn còn tha thứ cho anh ta sao?"

"Anh ấy không ở đây càng tốt, đỡ làm lỡ chính sự của tôi."

Chính Quốc cười nói xong lời này liền nhanh chân đi về phía trước, Trần Lâm không tránh khỏi tò mò, vội vàng đuổi tới, "Này này đừng đi nhanh như vậy a, cậu mới vừa khỏi bệnh thôi đấy, bây giờ còn đi làm chính sự gì."

Lời này mới vừa nói ra khỏi miệng, Trần Lâm liền lập tức đập vào lưng Chính Quốc, "Đang đi tại sao đột nhiên dừng lại."

Chính Quốc không lên tiếng, sững sờ nhìn về cách đó không xa, nhất thời có chút chưa hoàn hồn lại, "... Đây là tình huống gì?"

Lúc này cửa bệnh viện đang bị một đám người vây kín đến nước chảy không lọt, nam nam nữ nữ cầm trong tay tranh chữ, biển quảng cáo cùng đèn chiếu đứng ở đó, trên mặt lộ ra thần sắc hưng phấn, không ngừng mà nhìn xung quanh bệnh viện, không biết đang ngẩng đầu mong mỏi cái gì.

Điền Chính Quốc không khỏi quay đầu lại nhìn ngó khắp nơi, hạ thấp giọng nói, "Gần đây quân bộ mở rộng chính sách cho người ngoài vào à, có minh tinh nào nhập viện thế, sao lại phô trương thanh thế như thế."

Lời này chọc cho Trần Lâm nở nụ cười, "Tôi nói Chính Quốc a, cậu nghĩ quân bộ là địa phương nào, còn có thể tùy tùy tiện tiện để cho người không có phận sự vào đây, bọn họ là người hâm mộ của cậu, bọn họ nghe được tin cậu xuất viện, mới chờ ở đó, muốn chào mừng cậu thôi."

"...Người hâm mộ, chào mừng tôi?" Điền Chính Quốc trong lúc nhất thời càng bối rối, "Tôi cũng không phải minh tinh tại sao lại có người hâm mộ, anh đừng làm tôi sợ."

"Tôi hù dọa cậu có được gì không?"

Trần Lâm hận thiết bất thành cương lườm hắn một cái, "Cậu có biết cậu hiện tại nổi tiếng cỡ nào không? Trận chiến ở núi Thương Lan, thắng được mạo hiểm như vậy, quân bộ đã sớm đem tin tức truyền ra, hiện tại nhân dân cả nước đều coi cậu là anh hùng, thậm chí cậu so với minh tinh còn nổi tiếng hơn, có người hâm mộ không phải chuyện rất bình thường."

"A?" Chính Quốc triệt để mộng mị, bị Thái Hanh "ép buộc" ở bệnh mấy ngày nay, đến cùng xảy ra chuyện gì...

Nhìn thấy biểu tình không biết làm sao của cậu, Trần Lâm lại được thể tán dương, "Kêu cái gì mà kêu, những thứ này đều là thành quả cậu nên được nhận, thật vất vả có thể hãnh diện một lần, hãy tỏ rõ khí thế anh hùng của mình đi nào"

"Nhưng là tôi..."

Điền Chính Quốc một câu còn chưa nói hết, lại bị Trần Lâm trực tiếp lôi ra cửa bệnh viện.

Trong đám người nhìn thấy cậu đi ra, trong nháy mắt tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía, tất cả mọi người đều chen chúc mà tới, có mấy cô gái và phục tùng giả thậm chí trực tiếp nhào lên, cầm trong tay các loại tranh chữ biển quảng cáo ghi dòng chữ cố gắng lên, trong miệng không ngừng mà hét "Điền thiếu tá giỏi thật!" "Chính Quốc, cậu còn đẹp trai hơn trong hình a!" "Thiếu tá tôi muốn sinh con cho anh!" Thậm chí bên trong dòng người hâm mộ cũng không thiếu cầm kiếm giả, cùng đồng thời nói "Thiếu tá gả cho tôi!"

Trước đây Chính Quốc vẫn là thiếu niên chưa thành danh ở quân bộ, cũng trải qua cảm giác bị người ta vây quanh, thế nhưng khi đó nhiều nhất chỉ là tặng bó hoa tươi hoặc là nói câu cổ vũ, còn lâu mới có nhiều người điên cuồng như vậy, lập tức được nhiều người hâm mộ như vậy, Điền Chính Quốc rốt cục ý thức được bản thân không còn là phục tùng giả dù có nỗ lực cỡ nào cũng không được người ta công nhận.

Trong lúc nhất thời nỗi lòng cậu lên voi xuống chó, đối mặt nhiều người như vậy tay chân luống cuống, vừa vặn có người tiến lên tặng hoa, "Thiếu tá tôi thật thích anh!!! Anh phải cẩn thận dưỡng thương, chú ý thân thể!"

Chính Quốc mặt lập tức đỏ lên, nhẹ giọng cười nói, "Tôi cũng yêu mọi người."

Vừa vặn có người hâm mộ ở trên mạng phát sóng trực tiếp, nhìn thấy một đoạn video này, trên diễn đàn lại là một phen gào khóc thảm thiết: "Thiếu tá nói yêu tôi nha nha nha! Tôi chết cũng không tiếc, chỉ muốn mau mang thiếu tá về nhà."

"Lầu trên không biết xấu hổ, Điền thiếu tá là của Kim thượng tá rồi, chúng ta nên bỏ ý định đấy đi, tuy rằng tôi là phục tùng giả, nhưng vẫn là muốn quỳ xuống chân Điền thiếu tá!"

"Điền thiếu tá lúc nói lời này gương mặt đỏ lên, thật đáng yêu! Thuận tiện, không ai chú ý tiểu bao tử trong lồng ngực Điền thiếu tá sao, đáng yêu chết rồi a."

"Lầu trên+1, nói chuyện này, không ai cảm thấy được diện mạo của tiểu bao tử giống hệt Kim thượng tá, cho nên đây là con trai ruột? Má ơi con trai lớn như vậy, tôi cảm giác mình thất tình."

"Lầu trên có vẻ như phát hiện ra sự thật rồi... Thất tình thêm một người."

Internet như nổ tung, cửa bệnh viện vẫn cứ nước chảy không lọt, chờ Điền Chính Quốc cảm ơn mỗi người rốt cục leo lên phi hành khí về nhà, đã là hai giờ sau.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro