Chương 28: Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười hai giờ trưa, lễ cưới đúng hạn cử hành.

Điền Chính Quốc hoàn toàn không có kinh nghiệm kết hôn, hơn nữa trước đó đối với trình tự cũng không biết gì cả, vào lúc này lại giống như con rối, bị bốn, năm quang não hình cầu béo ục ịch vây quanh đi vào đại sảnh yến hội.

Trước mắt là một cái thảm đỏ thật dài, mà Kim Thái Hanh đang đứng ở phía cuối đường chờ cậu.

Dưới ánh đèn đuốc huy hoàng, thân hình hắn cao to kiên cường, hai tay chắp ở sau lưng, lúc nghe tiếng mở cửa liền quay đầu lại, một đôi mắt thâm thúy phảng phất biển rộng vô biên yên tĩnh, mà hắn chính là kỵ sĩ oai hùng đứng sừng sững ở bờ biển vượt sóng đón gió, đợi Điền Chính Quốc từng bước một đi về phía mình.

Hành khúc lễ cưới vang lên bên tai, giờ khắc này giống như toàn bộ thế giới chỉ còn dư lại hai người Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh, thời khắc này cậu có chút hoảng hốt, đã không nhận rõ đây rốt cuộc là một hồi hợp tác, hay là một hồi lễ cưới đích thực thuộc về hai người bọn họ.

Lòng bàn tay không hiểu ra sao bắt đầu đổ mồ hôi, cậu mím môi đi tới, còn chưa tới nơi Thái Hanh liền đi lên trước một bước cầm lấy cánh tay của cậu.

Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, vị trí thuộc về hai vị gia trưởng lúc này trống không, Điền Chính Quốc không hi vọng cha nuôi có thể tham gia hôn lễ của mình, càng không thể thông báo cho ông ta một tiếng, thế nhưng công tước Kim Nam Tuấn tại sao cũng không tới?

Lặng lẽ tiến đến bên tai Kim Thái Hanh, cậu hạ thấp giọng trêu ghẹo nói, "Anh đột nhiên kết hôn như vậy không phải là khiến cho ba anh tức giận đấy chứ, cho lên lão nhân gia mới cố ý không đến?"

Thái Hanh liếc mắt nhìn Điền Chính Quốc một cái, khóe miệng khó giải thích được nhếch lên, "Làm sao, cậu gấp gáp như vậy, chẳng lẽ muốn gặp ông ấy gọi một tiếng ba sao?"

"..." Điền Chính Quốc khóe miệng co quắp một chút, tôi là sợ anh đường đường là thượng tá kết hôn, ngay cả phụ huynh cũng không có mặt, truyền đi sẽ khiến anh bị mất mặt đấy.

Kim Thái Hanh nhìn biểu tình như bị táo bón của Điền Chính Quốc, độ cong khóe miệng của hắn lại sâu hơn mấy phần, mất hứng như vậy, nhất định là bị tôi nói trúng tâm sự rồi.

"Nếu cậu không để ý cha tôi xuất hiện ở đây sẽ có phóng viên kéo đến, tôi hiện tại liền gọi điện thoại cho ông ấy, yên tâm đi, cậu không cần vội vã gọi ba chồng đâu, về nhà lúc nhìn thấy ông ấy nhớ phải dẻo mồm một chút, ông ấy khẳng định cho cậu một phong bì dày dặn."

Chuyện này có liên quan gì đến tiền lì xì chứ!

Điền Chính Quốc bất đắc dĩ liếc nhìn hắn một cái, "... Tôi thật sự không có vội vã gọi ba, anh suy nghĩ nhiều quá."

"Vậy cậu muốn gọi ai là ba, tôi sao?"

Kim Thái Hanh trêu chọc hướng Điền Chính Quốc nở nụ cười, làm như thật sự suy tư, gật đầu một cái nói, "Như vậy kỳ thực cũng không tồi, ở trên giường nghe tới vẫn thật có phong vị."

Ha ha.

Điền Chính Quốc trợn mắt há miệng, âm thầm ở trong lòng chửi thề, từ chối cùng cái tên mặt cá chết trong đầu toàn mấy thứ loạn thất bất tao này nói chuyện.

Hai người đấu võ mồm, rơi vào trong mắt tất cả mọi người lại biến thành ân ái, bên trong không khí náo nhiệt, hai người trao đổi nhẫn, đến khi người chủ trì tuyên bố buổi lễ kết thúc, toàn bộ đại sảnh đều trở nên sôi trào, tiếng khen, tiếng huýt gió liên tiếp, thiếu một chút liền lật tung trần nhà.

Mà giờ khắc này Lý Khác Nhiên đứng ở trong góc nhỏ, liên tục nhìn chằm chằm vào màn hình, hoàn toàn khác biệt với những người bên trong đại sảnh.

Bên trong hình chiếu, Điền Chính Quốc nhíu mày một cái nở nụ cười cũng được phóng đại hết cỡ, gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười rạng rỡ, vững vàng mà khóa chặt tầm mắt mọi người ở đây.

Trước đây Lý Khác Nhiên biết Điền Chính Quốc rất được mọi người chú ý, thời niên của cậu, còn chưa tốt nghiệp trường quân đội, cũng đã là học sinh xuất sắc toàn trường không ai không biết, thành tích tốt nhân duyên tốt, lại phối hợp tướng mạo đẹp đẽ, đến nay vẫn là nhân vật nổi tiếng trường quân đội.

Lúc trước có thể được một người đàn ông như vậy thầm mến, cậu ta tự nhiên cực kỳ hưởng thụ, trong lúc người khác đều dùng ánh mắt nóng bỏng đi theo Điền Chính Quốc, vậy mà người ta lại chỉ đem lực chú ý đặt ở trên người mình, thậm chí vì mình mà ta còn cùng Kim Thái Hanh tranh giành tình nhân, loại cảm giác thỏa mãn kia căn bản là không có cách hình dung.

Cho nên cậu ta vẫn luôn như gần như xa trêu chọc Điền Chính Quốc, chính là vì để cho cậu cam tâm tình nguyện làm bàn đạp để bản thân tiếp cận Kim Thái Hanh.

Thế nhưng một người đàn ông bị cậu ta đùa bỡn trong lòng bàn tay nhiều năm như vậy, bây giờ đột nhiên lại chọc một dao vào cậu ta, không chỉ đoạt đi Kim Thái Hanh, còn dùng tư thái người chiến thắng ở trước mặt cậu ta diễu võ dương oai.

Điền Chính Quốc cậu là dựa vào cái gì?

Chỉ là một người đàn ông cậu ta nhìn không vừa mắt mà thôi, hơn nữa còn là cầm kiếm giả, không cần mặt mũi quyến rũ Thái Hanh, bây giờ còn cười đến đắc ý như thế, cậu ta chỉ liếc mắt nhìn liền muốn nôn.

Lúc này xung quanh vang lên âm thanh náo nhiệt ồn ào, cùng tiếng thúc giục: "Hôn đi! Hôn đi!"

Kim Thái Hanh thoáng nhướn mi, còn không đợi Điền Chính Quốc phản ứng lại liền hôn lên, hiện trường trong nháy mắt hưng phấn sôi sùng sục, nhìn thấy người đàn ông lúc thường ngày lạnh như băng, không thèm để ý đến ai, giờ khắc này lại dùng ánh mắt nóng rực nhìn về phía Điền Chính Quốc Quốc, Lý Khác Nhiên cũng nhìn không được nữa, gắt gao cắn môi, con mắt tối sầm lại giống như làm ra quyết định gì, quay người biến mất ở trong đại sảnh. Sau khi nghi thức kết thúc, là tiệc rượu.

Thật vất vả bắt được cơ hội dằn vặt hai người, một đám khách mời không có một kẻ tầm thường, nghĩ hết biện pháp rót rượu cho hai nhân vật chính, vừa bắt đầu Kim Thái Hanh coi như phối hợp, thế nhưng sau đó liền hận không thể nhanh chóng tiễn đi mấy vị khách rất không biết xấu hổ làm kỳ đà cản mũi này, bất luận ai tiến lên chúc rượu, đều bày ra một gương mặt lạnh, tất cả mọi người bị khí tràng giống như diêm vương này của hắn làm cho tê cả da đầu, vì vậy liền đem hết thảy đầu súng nhắm về phía Điền Chính Quốc tính tình tốt.

Điền Chính Quốc vốn là tửu lượng kém, vào lúc này sau khi bị ép uống mấy chén, cả khuôn mặt đều trở nên đỏ bừng, lúc có người tiến lên chúc rượu, cậu thoái thác không muốn nhận, lại bị người đó ép uống, đang chuẩn bị ngẩng mặt cạn sạch, bên cạnh một người phục vụ không cẩn thận đụng phải cậu một cái, rượu đỏ trong nháy mắt rơi vào áo cậu.

Người phục vụ áy náy liên tục nói xin lỗi, Điền Chính Quốc không làm khó người này, cười vung vung tay để người này rời đi, cúi đầu xem bộ dạng của chính mình, trên âu phục màu trắng đã lưu lại vết rượu đỏ chói mắt, căn bản cũng không thể mặc được nữa.

Kim Thái Hanh vừa vặn thấy cảnh này, so với Điền Chính Quốc còn gấp hơn vội vàng đi tới, vừa nhìn thấy "Trang phục tình nhân" của hai người dĩ nhiên bẩn thành như vậy, nhất thời mặt đều đen, nói cái gì cũng phải lôi kéo đối phương lên lầu thay quần áo.

Điền Chính Quốc vừa nhìn liền biết chứng khiết phích của người này lại tái phát, dở khóc dở cười nói, "Là trang phục của tôi bị bẩn, cũng không phải anh, anh đi cùng tôi làm gì?"

Kim Thái Hanh thật không tiện nói ra ngày kết hôn hai người nhất định phải mặc trang phục tình nhân, cậu bị bẩn tôi đương nhiên cũng phải đổi, cho nên mím môi, khuôn mặt cứng rắn mà nói, "Tôi cảm thấy quần áo của mình không dễ nhìn, cũng muốn đi lên đổi một bộ khác không được sao?"

Điền Chính Quốc cười một tiếng, nhíu mày liếc anh một cái, "Được đó, làm sao không được, nhưng là..."

Lúc nói đến hai chữ cuối cùng, cậu tiến đến bên tai Kim Thái Hanh, "Nếu như hai người chúng ta hiện tại đồng thời biến mất, chờ một lúc lại đồng thời thay đổi một bộ quần áo xuống dưới, thật giống như chúng ta không thể chờ đợi được nữa, như vậy không hay lắm..."

Hô hấp ấm áp phả vào bên tai, mùi bạc hà nhàn nhạt hòa lẫn hương rượu sâm panh xuyên vào trong mũi, khiến thân hình Kim Thái Hanh đột nhiên cứng đờ, ngẩn người một chút mới phản ứng được Điền Chính Quốc nói "Không thể chờ đợi được nữa" có ý gì, nhất thời toàn bộ lỗ tai đều đỏ bừng lên.

Vừa định nói thêm một câu, kết quả ngẩng đầu đối diện đôi mắt ướt át nhiễm phải tửu khí cùng với đôi môi gần trong gang tấc của Điền Chính Quốc, trong nháy mắt đầu vang lên một tiếng, sau đó chật vật tránh tầm mắt sang chỗ khác.

Nếu như tiếp tục nhìn, hắn biết mình nhất định sẽ lập tức đem người này lúc nào cũng có thể câu dẫn mình giải quyết tại chỗ, bởi vì chỉ là nhìn một cái, hắn cũng đã cứng rồi...

Kim Thái một câu cũng chưa nói đã rời đi, Điền Chính Quốc không giải thích được nhìn bóng lưng hắn, một mặt mờ mịt, luôn cảm thấy cái tên này bước chân rời đi có chút kỳ quái, giống như là đang cố nín nhịn...

Bật cười vài tiếng, Điền Chính Quốc một thân một mình đi trên lầu.

Lúc này tất cả mọi người đều ở trong phòng yến hội cuồng hoan, toàn bộ hành lang đều vô cùng yên tĩnh, cậu cầm thẻ từ mở cửa phòng, đầu hoa mắt choáng váng đi về phía phòng nghỉ ngơi.

Mà trong lúc đi qua chỗ ngoặt, dư quang liếc về một cái bóng đen xuất hiện ở phía cửa sổ, phút chốc chợt lóe trước mắt.

"Ai?"

Điền Chính Quốc đột nhiên nheo mắt lại, toàn bộ khách sạn ngày hôm nay đều được Kim Thái Hanh bao trọn, lúc này tất cả mọi người ở dưới lầu, ai lại dở hơi lên đây đi dạo.

Cậu không kịp ngẫm nghĩ nữa, thuận theo phương hướng biến mất của bóng đen đuổi theo, kết quả một cước đá văng cánh cửa lại chỉ nhìn thấy một con mèo nằm ngoài cửa sổ tắm nắng.

Điền Chính Quốc ngẩn người một chút, sau đó lắc đầu cười, thì ra là nhóc mèo này, cậu còn tưởng rằng trộm tiến vào, xem ra là uống quá nhiều rượu, thần kinh quá nhạy cảm...

Thở một hơi dài nhẹ nhõm, cậu buông cánh tay xuống, vào lúc này mới cảm giác được một trận choáng váng ùn ùn kéo đến.

Đáng chết... Nhất định là do rượu gây ra

Xoa xoa thái dương đau nhức, cậu bước nhanh về phía phòng nghỉ ngơi, mở cửa phòng, nhìn thấy trong phòng giường lớn mềm mại thư thích, cậu rốt cuộc khắc chế không nổi toàn thân mệt mỏi, cởi áo khoác bẩn xuống, lập tức ngã xuống giường.

Trước khi vào cửa, cậu còn cảm thấy được chính mình chỉ là hơi say, chờ đến khi thật sự nằm trên giường, tất cả rượu đỏ trong người đều dâng lên, trong cổ họng khô khốc lại giống như bị đổ cát vào, vừa vặn đầu giường có để một chén nước, thuận tay cầm lên uống một hơi cạn sạch, nhất thời cảm thấy được tỉnh táo hơn rất nhiều.

Nhưng loại tỉnh táo này không duy trì bao lâu, thậm chí còn choáng váng nghiêm trọng hơn lúc trước, khí lực toàn thân giống như là đột nhiên bị người nào đó rút khô, cả người cậu như nhũn ra, miệng lưỡi khô khốc, thân thể lại cực kỳ khô nóng giống như một giây sau sẽ bị thiêu cháy.

Điền Chính Quốc ý thức được không đúng, khó khăn chống đỡ thân thể, muốn đi phòng vệ sinh rửa mặt, thế nhưng khoảng cách chỉ vài bước ngắn như vậy, lại lấy hết toàn bộ khí lực của cậu.

Hai chân mềm nhũn ngồi sập xuống đất, mồ hôi trên người thấm ướt áo sơ mi màu trắng của, lộ ra lồng ngực đỏ ửng bên trong, giống như một con cá mắc cạn thở hổn hển bằng miệng, giơ tay muốn lấy thiết bị truyền tin đặt trong hộc tủ, thế nhưng đầu ngón tay giật giật, còn không kịp đụng tới, cậu liền triệt để lâm vào một mảnh tăm tối...

Lúc này cửa lớn phòng nghỉ ngơi mở ra, một người đàn ông cao lớn mặc trên người bộ đồ phục vụ đi đến.

Gã liếc mắt nhìn Điền Chính Quốc toàn thân đỏ lên, triệt để ngất đi, lại theo dõi cần cổ trắng nõn lộ ra của đối phương, từ từ đeo lên găng tay trong suốt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro