Chương 10: Rơi vào địa ngục (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Khác Nhiên vốn dĩ có chút say, sau khi nói ra tâm sự, giống như là thả được xuống được một tảng đá lớn trong lòng, trong chốc lát dựa vào ghế salon ngủ thiếp đi, còn Điền Chính Quốc một mình đối diện bàn ăn canh thừa cơm nguội, cầm chén rượu đỏ uống hết một chén lại rót thêm một chén, càng uống nhiều lại càng thêm tỉnh táo.

Cậu cũng muốn dùng rượu giải sầu, uống đến say mới thôi, thế nhưng dường như rượu này đang muốn cùng cậu đối nghịch, lời vừa nãy Lý Khác Nhiên nói còn vang vọng ở bên tai của cậu, làm cho cậu muốn quên cũng không thể quên được, rượu đi vào trái tim, chất rượu nóng rực ở trong thân thể, không ngừng lên men bành trướng, phản ứng phiền lòng như vậy lại khiến cho cậu nghĩ tới tình cảnh khốn quẫn trong phòng vệ sinh, trong lúc nhất thời càng thêm buồn bực mất tập trung.

Chính là trong lúc đầu đau như búa bổ, ngoài phòng khách truyền đến tiếng gõ cửa, Điền Chính Quốc vốn tưởng rằng là người phục vụ, lảo đảo đi tới, vừa mở cửa lại là bánh kem anh đào vừa nãy mua được giao đến.

Hoa hồng tinh xảo được trang trí vòng quanh bánh ngọt, từng lớp bơ màu trắng bao trùm ở phía trên, không ngừng tản ra mùi thơm mê người, trong đó còn có mấy quả anh đào đỏ ửng được cắm vào trong bánh, khiến người ta vừa nhìn lập tức thèm nhỏ dãi.

Vốn cho là đây là quà tặng, bây giờ lại không khác gì rác thải đồ bỏ đi.

Nhìn chằm chằm bánh ngọt trước mặt, trong lòng Điền Chính Quốc đâu xót, tự rót cho mình một chén rượu đầy, ngửa đầu uống cạn, lại cầm lấy cái nĩa tàn nhẫn mà khoét lấy một miếng bánh ngọt nhét vào trong miệng.

Rượu đỏ hòa lẫn mùi vị bơ nồng nặc, ở trong miệng tràn ngập ra mùi vị cổ quái, trong dạ dày chịu đựng kích thích co quắp một trận, thiếu một chút liền phun ra ngoài.

Nhìn chằm chằm bánh ngọt anh đào trước mắt bị băm thành tám mảnh, Chính Quốc từ từ nở nụ cười, cảm thấy ngày hôm nay mình thật giống như miếng bánh ngọt này xuất hiện không đúng lúc, từ khi vừa bắt đầu nhất định đã trở thành trò cười.

Hít sâu một hơi, quay đầu lại liếc mắt nhìn Lý Khác Nhiên còn đang ngủ say.

Có lẽ là nguyên nhân uống rượu, trên người cậu ta tràn ngập mùi vị phảng phất giống như bánh ngọt, Điền Chính Quốc biết đây là mùi vị hormone trên người phục tùng giả, trước đây cậu ngửi thấy mùi này tim sẽ đập nhanh hơn, không nhịn được muốn thân cận người em trai chính mình thương yêu rất nhiều năm này.

Vào lúc này ngửi được, cậu kìm lòng không được cúi đầu, thế nhưng trước đây loại cảm giác làm cho cậu choáng váng lại rốt cuộc không còn xuất hiện, trong lòng cậu vô cùng bình tĩnh, bất kỳ cảm giác hồi hộp hốt hoảng đều không có, càng là tiếp cận càng như là tay trái tới gần tay phải.

Trong lòng Điền Chính Quốc một mảnh mờ mịt, cậu không biết mình đến tột cùng là từ trước đây hiểu lầm tình cảm của mình đối với Lý Khác Nhiên, hay là bởi vì biến dị chết tiệt này làm cho cậu đối với hormone phục tùng giả mất đi hứng thú, mà bất kể là nguyên nhân nào đều cũng đủ làm cho cậu run sợ trong lòng.

Dựa vào chất rượu giống như ma túy, cậu vừa nhắm mắt lại, chống cự lại cảm giác bài xích trong lòng, muốn thí nghiệm một chút thân thể của mình đến tột cùng có phải là chỉ đối với cầm kiếm giả mới có phản ứng hay không.

Cúi đầu, cậu chỉ là muốn giống như trước, giống như đối xử với em trai, hôn trán của Lý Khác Nhiên một cái, dành tặng cho cậu ta một nụ hôn tạm biệt cuối cùng, từ đây Điền Chính Quốc cậu sẽ không còn tình cảm nào vượt quá giới hạn nào nữa, cũng không bao giờ có bất kỳ vọng tưởng nào nữa, nhưng là khoảng cách từ đôi môi đến trán của Lý Khác Nhiên không tới mấy milimet liền ngừng lại, dù như thế nào cũng không có cách nào tiến lên phía trước dù chỉ là nửa bước.

Mùi vị horomone đã từng cảm thấy ngọt ngào kia giờ khắc này lại giống như mùi nước hoa thấp kém nồng nặc gay mũi, càng là tiếp cận càng bay vào trong đầu cậu, dạ dày vốn đã không thoải mái trong nháy mắt dời sông lấp biển, rượu đỏ và bánh ngọt mới vừa ăn vào đột nhiên lại tràn ra, tất cả đều kẹt ở cuống họng, mắt thấy liền muốn nôn ra.

Điền Chính Quốc đột nhiên che miệng mình, vội vàng đem đầu nghiêng qua một bên, chật vật chống đỡ ghế sô pha, trong lúc vừa mới chuẩn bị cách xa Lý Khác Nhiên một chút, cửa phòng lúc này lại đột nhiên “Răng rắc” một tiếng mở ra, lộ ra gương mặt đen thui giống như diêm vương của Thái Hanh.

Không biết hắn đứng ở nơi đó bao lâu, mà rất hiển nhiên tình cảnh vừa nãy đã thu hết vào đáy mắt, giờ khắc này con mắt của hắn trước nay âm trầm chưa từng có, đứng tại chỗ cũ không hề chớp mắt nhìn Chính Quốc, giống như là một giây sau liền muốn đem cậu xé ra.

Điền Chính Quốc lại không đứng đắn cùng Lý Khác Nhiên dựa vào nhau như vậy, dùng một tư thế nghiêng người đưa lưng về phía cửa, quần áo toàn thân ướt nhẹp dính ở trên người, lộ ra hình ảnh quyến rũ người ta như vậy, hai cái chân dài thẳng tắp quỳ ở trên ghế salon, khiến đường nét tinh tế trên mông lộ ra rõ ràng, nhìn tư thế này của Chính Quốc, nếu như không phải hắn tiến vào kịp, có phải cậu ấy sẽ hôn lên?

Trong không khí tản ra vị bạc hà nồng đậm, đây là mùi vị hormone trên người Điền Chính Quốc, hòa lẫn mùi vị rượu đỏ, lan tỏa toàn bộ căn phòng, cậu căn bản không ý thức được bản thân đang làm gì, lảo đảo quay đầu lại, dùng đôi mắt mê man ướt nhẹp nhìn Thái Hanh, khóe miệng còn mang theo một vệt bơ màu trắng.

Gân xanh trên trán Thái Hanh hiện ra rõ mồn một, rốt cuộc khắc chế không nổi kích động bóp chết Điền Chính Quốc, nhanh chân bước vào.

Điền Chính Quốc chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh choáng váng, rượu lúc trước rót vào trong bụng vào lúc này rốt cục phát huy tác dụng, trong phút chốc cửa phòng khách mở ra, một luồng không khí trong lành hòa tan mùi nước hoa thấp kém, cậu mờ mịt đối diện tầm mắt Thái Hanh, lại chỉ nhìn thấy hình bóng chồng lên nhau không thấy rõ ràng.

Điền Chính Quốc cũng không biết đến tột cùng cái nào mới là Thái Hanh thật, chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng ngột ngạt cảm giác từ trên trời giáng xuống, hương vị cây cỏ quen thuộc lần thứ hai bao phủ tới, hơn nữa còn theo bước chân của Kim Thái Hanh càng ngày càng mãnh liệt.

Vừa nãy lúc đối mặt với Lý Khác Nhiên vẫn là một trái tim chết lặng, vào lúc này đột nhiên bắt đầu tựa như điên cuồng nhảy dựng lên, trên người Thái Hanh lại như có nam châm, tỏa ra lực hút cùng sức hấp dẫn mạnh mẽ, hòa lẫn mùi vị hormone khiến người ta mê loạn, khiến cậu khơi dậy khát vọng toàn thân, làm cho cậu không khống chế được muốn tới gần người đàn ông tự đáy lòng muốn bài xích này.

Sự chênh lệch rõ ràng cùng với phản ứng mãnh liệt của thân thể khiến Chính Quốc triệt để hoảng hồn, lúc trước vốn đã chuẩn bị tâm lý tự an ủi bản thân mình, vào lúc này đều triệt để sụp đổ, cậu biết mình xong rồi...

Không quản trước đây cậu cực lực phủ nhận cỡ nào, giờ khắc này không thể không thừa nhận, thân thể biến dị của cậu triệt để thôi hóa thành thục, trở nên không bị khống chế, chỉ có thể lựa chọn thần phục cầm kiếm giả chính là Thái Hanh.

Cái nhận thức này làm cho cậu từ trong xương cảm nhận được sợ sệt, mà hiện tại người đàn ông cậu muốn trốn tránh này lại từng bước đi về phía cậu.

Loại cảm giác phảng phất giống con mồi không còn đường chạy trốn, bị dã thú hung mãnh nhìn chằm chằm, khiến Điền Chính Quốc trong nháy mắt cũng tỉnh táo hơn nửa, cũng không tiếp tục đoái hoài tới cái khác, thậm chí ngay cả Lý Khác Nhiên cũng không dám nhìn nhiều, dựa vào sức lực không biết từ đâu đột nhiên xông tới, trong lúc Thái Hanh đưa tay ra ý đồ muốn tóm lấy cậu, cậu lập tức lật tung bánh ngọt trên bàn lên, thừa dịp thời khắc Thái Hanh không kịp chuẩn bị, đem áo khoác ẩm ướt vô cùng của mình đột nhiên ném tới, tiếp theo đó giống như một làn gió chạy ra khỏi phòng.

Áo khoác rơi xuống, tại đầu ngón tay lưu lại vệt nước hòa lẫn hương vị bạc hà nhàn nhạt, Thái Hanh kinh ngạc sững sờ tại chỗ cũ nửa giây, sau đó không chút do dự đuổi theo, mà trong lúc hắn chạy ra ngoài cửa lớn, Điền Chính Quốc dĩ nhiên đã khởi động hình thức không người lái, ở dưới mí mắt của anh mở phi hành khí chạy trốn.

Nhìn chằm chằm cái bóng đã sắp biến mất, Thái Hanh kéo cổ áo, ngửi trên đầu ngón tay mùi vị hormone Chính Quốc lưu lại, hầu kết của mình chuyển động mấy lần, đôi mắt sắc bén híp vào, móc ra vỉ thuốc giải rượu trong túi, không nhịn được chửi thô tục: “Điền Chính Quốc con mẹ nó xem em có thể chạy trốn đến chỗ nào?”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro