Chương 24 : Cho anh một cú đá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại ngôi biệt thự hào hoa, trong thư phòng, đang nổi lên cơn bão tố, nghĩ đến cuộc điện thoại vừa nhận được, trong mắt Ngô Diệc Phàm thoáng qua vẻ hung ác. Anh bởi vì chuyện của Tiểu Vũ, vội vã chạy tới bệnh viện, anh cho là Lệ Dĩnh thấy mình rời đi, sẽ ngoan ngoãn trở lại biệt thự, nhưng, trong điện thoại nói cái gì?

Người phụ nữ kia cư nhiên cùng đánh đàn với một người đàn ông khác?

Là đánh đàn, hay là tư tình?

Bốp một tiếng, hung hăng ném cái điện thoại đang cầm trong tay ra ngoài, lấy tấm hình từ trong ngực ra, ánh mắt quỷ mị như tu la, cực kỳ kinh người, " Lệ Dĩnh, cô quả nhiên là người phụ nữ lẳng lơ! Cô thật không chịu nổi cô đơn sao? Tôi mới rời đi không bao lâu, cô đã ở chung với thằng khác!"

Nghĩ đến cô cảm thấy thiệt thòi muốn tìm chết sau khi biết mình bị cường bạo, xem ra tất cả quả nhiên đều là cô đang diễn trò!

"Con đàn bà ghê tởm!" thân hình cao lớn của Ngô Diệc Phàm đứng lên, mang theo phong thái bén nhọn, anh phải đi xem một chút, người phụ nữ này rốt cuộc đánh đàn với ai?

Cầm nhạc phổ, Lệ Dĩnh hoàn toàn lọt vào trong tiếng đàn, cô phát hiện mình và người đàn ông này rất ăn ý trong khúc nhạc này. Cô đảo mắt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, lại phát hiện tầm mắt nhu hòa của anh ta cũng đang nhìn mình, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, theo bản năng mở to mắt, ánh mắt của người đàn ông này rất. . . . Câu hồn!

Hành động của cô khiến trong mắt của Trương Hàn thoáng qua ý cười, Tiểu Dĩnh trưởng thành nhiều hơn lúc nhỏ mấy phần yêu Lâm , càng thêm đáng yêu!

Một khúc xong, Lệ Dĩnh theo bản năng muốn chạy khỏi nơi này, nhưng người đàn ông xa lạ này cho cô một cảm giác áp bách vô hình.

"Dĩnh. . . . Tiểu thư, tôi có thể mời em uống một ly trà chiều không?" Khi cô đứng dậy, Trương Hàn nhạy cảm kéo cổ tay cô. Cô muốn chạy trốn, nhưng, nhưng anh lại muốn ở chung với cô thêm một lát.

"Thật xin lỗi, tôi còn có việc, không có thời gian!" Lệ Dĩnh không dám nhìn mắtanh ta, xem đồng hồ, cô rời đi nhà ba mẹ đã rất lâu rồi, lúc này, dù cô không muốn trở lại biệt thự đó nữa, cô cũng không thể không về!

Nghĩ đến Ngô Diệc Phàm, mi tâm của cô hơi nhíu, trên người lại bắt đầu phát ra đau đớn.

"Có chuyện gì sao? Vừa đúng rãnh rỗi, tôi đưa em về, em muốn đi đâu, tôi đều có thể tiễn em!" Trương Hàn cười, cũng không có buông tha.

Ân cần trên mặt anh ta khiến cô nghĩ tới thời điểm Ngô Diệc Phàm từng theo đuổi cô, chính là ánh mắt nóng bỏng như vậy đã lừa đi trái tim cô, trong lòng đột nhiên đau xót, sắc mặt nhất thời trầm xuống, "Tiên sinh, xin buông tay, nếu như anh không buông tay, tôi sẽ la lên đó!"

Trương Hàn liền giật mình, mới vừa rồi còn cảm thấy Tiểu Dĩnh càng thêm đáng yêu, sao đột nhiên lại không đáng yêu rồi!

Chỉ là, ngược lại thêm mấy phần cá tính! Anh thích!

"Tôi không phải người xấu!" Trương Hàn nghiêm túc nói rõ.

Không phải người xấu? Người xấu đều nói mình không phải là người xấu!

Trong lòng Lệ Dĩnh không vui, nhưng một giây kế tiếp, khóe miệng của cô nâng lên một nụ cười, "Tôi biết rõ tiên sinh không phải người xấu!"

Nụ cười của cô khiến Trương Hàn không phòng bị chút nào, khi Trương Hàn cho là cô sẽ đồng ý với mình, lại chỉ thấy cô giơ chân lên, hung hăng đá vào trên chân của anh một cái, tốc độ nhanh, khiến anh không có đường sống tránh ra.

"A. . . . . ." Trương Hàn ôm chân đau kêu thành tiếng, giương mắt nhìn về phía Lệ Dĩnh, phát hiện cô đã chạy ra khỏi quán. Trong mắt thoáng qua vẻ bất đắc dĩ, cô thật có thể xuống chân, một chút cũng không lưu tình!

"Haiz, tôi nói anh đó, tôi thừa nhận cô gái vừa rồi rất xinh đẹp, nhưng theo đuổi con gái cũng phải xem rõ đối tượng! Người ta đã có chồng rồi, cũng khó trách xem người đàn ông hoàng kim độc thân thành tên háo sắc!" Trần Vĩ Đình đi vào, vừa đúng bắt gặp một màn vừa rồi.

"Có chồng?" Trương Hàn quên mất đau đớn, nhìn về phía người tới, mi tâm nhíu chặt, sao anh không biết Tiểu Dĩnh đã kết hôn? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro