™Chap 4™

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cậu Kook, liệu tôi có thể vào không - Tiếng gõ cửa cứng nhắc vang lên trong không gian vắng lặng.



- Mời vào. - Cậu đang thay quần áo cũng nhanh nhanh chóng chóng để chạy ra mở cửa.


- Tôi là Jin, người được phân công sẽ giúp cậu chuẩn bị cho bữa tối nay. Cậu Kook, cậu còn cần gì nữa không? - Một cậu bé da trắng, người nhỏ con có lúm đồng tiền xinh xinh trên má bước vào.


- Không còn gì nữa đâu. Mà cứ gọi tôi là Jungkook, gọi là cậu Kook tôi thực không quen.


- Vậy Jungkook, anh có thể đi được chưa, mọi người giục em gọi anh từ nãy rồi. - Jin đột nhiên thay đổi thái độ, vô cùng thân thiện và gần gũi.


- Anh? - Jungkook trong phút chốc hơi ngạc nhiên với cách xưng hô của Jin. Không lẽ Jin biết tuổi của cậu.



- Em được biết anh hơn em một tuổi. Liệu ... có thể xưng hô như vậy không. - Jin thu lại vẻ mặt vui vẻ ban nãy mà thay vào đó là sự rụt rè, lo sợ.


- Không sao không sao. - Cậu vội vàng xua tay - Chúng ta đi.



Jungkook đi tới bên cạnh vỗ vai Jin. Hai người vui vẻ đi xuống phòng bếp. Nhưng vừa đến cửa thì Jin lại thay đổi thái độ. Lúc nãy vẫn còn vui vẻ cười đùa với cậu mà lúc này lại trở nên căng thẳng, đôi mắt ánh lên sự sợ hãi.


- Có chuyện gì sao?


- Bây giờ anh vào trong trước đi, em đi chuẩn bị đồ ăn rồi vào ngay.


Nói rồi Jin chạy vội đi, để cậu đứng đó một mình. Hít một hơi thật sâu, cậu đặt tay lên nắm cửa phòng ăn sau đó nhẹ nhàng bước vào.


- Đây là hôn phu của cháu sao Taehyung. - Một người đan ông trẻ tuổi lên tiếng.


- Nào vào đây ngồi đi. - Người đàn ông tiến lại gần nắm tay cậu rồi sau đó kéo ghế cho cậu ngồi.



- Cảm ơn - Cậu mỉm cười đáp lại
Taehyung ngồi đối diện với cậu, bên cạnh cậu là người đàn ông ban nãy cùng với một chàng trai chắc cũng chỉ bằng tuổi Taehyung.

- Tôi là Min Jun chú của Taehyung.




Người đàn ông vừa nói, tay vừa mơn trớn trên đùi của Jungkook.



- Chú có thể dừng việc làm của mình lại không? - Chàng trai ngồi kế bên cậu lên tiếng giải thoát cho cậu. Biết người đó là chú của Taehyung nên cậu không biết nên làm thế nào, chỉ ngồi đờ ở đó, hai tay cầm dĩa và đũa run lên.



- Là hôn phu của thái tử thì cậu hãy sang ngồi cạnh nó đi.



Jungkook nhìn Taehyung thấy cậu không phản ứng gì liền ngoan ngoãn sang ngồi cạnh hắn.



- Namjoon à, cháu hãy lo cho người tình bé nhỏ của cháu đi. - Ông ta tiếp tục đưa tay vỗ mông Jin, người đang đứng rót nước ở bên cạnh


Jin bặm môi lại, cố gắng không để nước mắt trào ra, tiếp tục giữ bình tĩnh để rót nước. Jungkook nhìn thấy vậy mà khuôn mặt tái mét, bất động ngồi nhìn.


Rầm.



Namjoon đập bàn rồi đứng dậy, kéo tay Jin lôi ra khỏi phòng ăn. Do không ngờ đến nên Jin tuột tay làm đổ cả bình nước vào người Min Jun.


Cười một cách ngạo mạn, Min Jun cũng đứng lên với bộ quần áo đã ướt sũng. Trước khi đi không quên liếc cậu và nở một nụ cười đầy âm mưu, tính toán.



Jungkook thấy lạnh khắp toàn thân. Cậu không thể cho một miếng nào vào mồm. Cậu cũng không thể không thắc mắc tại sao còn bao người ngồi đây mà không ai có phản ứng gì. Không lẽ nơi đây ai cũng lạnh lùng và vô cảm vậy sao?



- Dọn bàn. - Jungkook từ đầu bữa chỉ tập trung ăn uống mà không nói một câu nào. Đến lúc kết thúc hắn cũng chỉ nói có hai từ rồi đi thẳng ra ngoài, không thèm liếc cậu dù chỉ 1 chút.




Nhưng tất cả chỉ là vỏ bọc, thấy cậu bị người khác cầm tay, hắn thấy lòng mình trở nên khác thường. Lúc biết cậu bị chính người chú của mình sờ mó, hắn thực thấy tức giận. Dù không nuốt nổi nhưng hắn vẫn cố ra vẻ bình thản không quan tâm.




Jungkook thấy hắn đứng lên cũng vội vàng kết thúc bữa ăn bằng một hụm nước cam, thứ đồ ăn duy nhất được cậu cho vào bụng trong bữa tối.




Cậu nhanh chân bước về phòng của mình thì nghe thấy có tiếng khóc. Dừng chân lại và đi đến nới có âm thanh, cậu thấy Jin đang vùi đầu vào lòng Namjoon mà khóc nức nở.



- Có anh ở đây rồi. Nín đi nào. Ngoan. - Namjoon đưa tay xoa đầu Jin, đôi mắt nhìn về một nơi nào đó xa xăm.



Nhìn thấy vậy, lòng cậu lại nhói đau. Cậu là hôn thê của thái tử vậy mà lại không được yêu thương. Chính cậu cũng chẳng thể đem hạnh phúc đến cho thái tử. Cười trên chính nỗi đau của mình, cậu quay lưng trở về phòng.




Cạch.



Vừa đặt lưng xuống giường, cậu lại nghe thấy có tiếng động từ ngoai hành lang. Theo phản xạ cậu nhanh chóng đi kiểm tra xem có ai ngoài đó.



- Cháu dâu đã về phòng rồi à?



Nghe giọng nói cậu cũng đã biết đó là ai. Toàn bộ cơ thể cậu nhanh chóng bị hoá đá



- Lúc nãy cháu không ngồi im cạnh ta mà lại đi nghe lời thằng cháu ta. - Min Jun tiến lại gần Jungkook



- Liệu có nên bị phạt không nhỉ? - Hắn đưa tay vào trong lớp áo của Jungkook.



Cái lạnh từ sự tiếp xúc trực tiến đã khiến Jungkook bừng tỉnh.


- Mong chú bỏ tay ra. Cháu là hôn phu của thái tử và cũng là cháu chú - Jungkook lùi ra xa.


- Là ai thì cũng vậy thôi.




Nói rồi, hắn không thương tiếc ẩn cậu ngã xuống nên gạch.



- Á - Lưng cậu đạp xuống nền gạch cứng khiến cậu kêu lên đau đớn.




- Vậy chưa phải đã là đau đớn tận cùng đâu. - Hắn cười nham nhở rồi lần lượt cởi từng cúc áo của cậu. Làn da trắng sứ dần dần hiện ra.



Dù chưa cở hết cúc áo nhưng làn da ấy đã khơi dậy thú tính của Min Jun. Cúi xuống, nút lên đó một dấu hôn đỏ thắm rồi hắn tiếp tục cởi nốt những cúc áo còn lại.



- Á á á á á á - Cậu hét lên hi vọng ai đó sẽ đến giúp cậu. Nước mắt cậu rơi xuống nền gạch.




- Thằng cháu ta không muốn thì để ta. - Hắn đang định cởi nốt những chiếc cúc cuối cùng thì




Rầm.



- Chú đang làm cái gì trong phòng hôn thê của cháu. - Taehyung đạp cửa xông vào phòng. Nhìn thấy cảnh trước mắt, cậu hận không thể xé tan xác tên Min Jun biến thái đó.




- Hừ. Cháu không để ý cậu ta mà. Vậy thì nên nhường lại cho ta đi chứ. - Hắn nhếch mép khiêu khích Taehyung.

- Mời chú ra khỏi phòng nếu không cháu không nhượng tình chú là chú của cháu đâu - Dù lời nói vẫn rất lễ phép nhưng lại vô cùng doạ người.



- Cứ chờ đi. Đừng vội đắc thắng. - Min Jun đi thẳng ra ngoài.




Lúc này cậu mới tìm kiếm Jungkook. Nhìn xung quanh, ánh mắt Taehyung dừng lại ở góc phòng, nơi một thân ảnh không ngừng run lên đang vội vàng cài khuy áo.



Tiến lại gần Jungkook, đập ngay vào mắt Taehyung là dấu hôn trên cổ của cậu. Tức giận, hắn túm cậu đứng dậy:



- Bây giờ đến lượt ta. Ngươi đã phục vụ chú ta thì bây giờ sẽ là ta




- Khônggggggg ...........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro