30.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoảng hốt, Lan Ngọc nghe hiểu lời nói đầy ý tứ của Lý Lan Anh

"Ninh tiểu thư... ?" Lý Lan Anh kêu cô một tiếng, đem cô từ trong thất thần kéo lại.

"a... Xin lỗi, tôi vừa rồi thất thần một chút." Lan Ngọc nói.

Lý Lan Anh thoải mái cười, "Không có việc gì."

Lan Ngọc biết cảm giác của mình quả thật rất đúng, Lý Lan Anh quả nhiên có tình cảm đối với Karik."Kia... Cô cần tôi giúp cái gì sao?"

"Không cần đâu... Bây giờ tôi chỉ muốn tìm hiểu về anh ấy một chút. Tôi nói chuyện này với cô, nhưng trăm ngàn kế cô đừng nói cho anh ấy biết nha."

"Yên tâm, sẽ không nói ."

"Cám ơn ~ Ninh tiểu thư, tôi phát hiện cô thật là một cô gái đáng yêu, về sau chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt nha."

Lan Ngọc gật đầu. Lý Lan Anh đối với cô thả ra thiện ý, làm cho Lan Anh cũng có hảo cảm với cô ấy. Nhưng mà giờ phút này trong lòng Lan Ngọc lại có chút buồn bã nhưng cô lại không biết vì nguyên nhân gì.
( ghen rồi đấy ạ =))) chủ động thoi chị nhà ưiiiii )

Hai người hàn huyên trong chốc lát, Lý Lan Anh nói có chuyện phải rời đi trước. Lúc này Karik vừa vặn xuống dưới lầu, xuất phát từ phép lịch sự nên muốn đưa cô ấy trở về.

Lan Ngọc đứng tại chỗ, nhìn hai người sóng vai ra cửa.

Lý Lan Anh thật là một cô gái ưu tú, vô luận là bề ngoài hay gia cảnh đều rất ưu tú, cô ấy và Karik rất xứng đôi. Nếu bọn họ cùng một chỗ... Hẳn là sẽ rất tuyệt.

Nghĩ như vậy, trong lòng cô toát ra một cổ chua xót, còn chưa tinh tế nhấm nháp đây là tâm tình gì, lại nghe thấy Tuyết Linh đang gọi cô: "Ngọc Ngọc?"

"Dạ."

"Muốn cùng dì đi ra hậu viện tưới hoa hay không?"

"Đi ạ."

Cô đi theo Tuyết Linh ra hậu hoa viên. Tuyết Linh chăm sóc hoa hồng đỏ, Lan Ngọc ở bên cạnh sửa sang lại chút hoa hồng vàng.

Tuyết Linh đột nhiên đặt câu hỏi: "Ngọc Ngọc, vừa rồi Lý tiểu thư cùng con hàn huyên lâu như vậy, hàn huyên cái gì vậy?"

Lan Ngọc giật mình, không đem sự kiện kia nói ra, "Tùy tiện hàn huyên chút chuyện lúc ở nước ngoài học tập."

Tuyết Linh cười cười, nói tiếp: " Con có cảm giác hay không, Lý tiểu thư này... có chút ý tứ với Hoàng Khoa?"

"A? !" Lan Ngọc khiếp sợ như thế nào mà dì ấy nhận ra được.

Tuyết Linh giảo hoạt cười, giải thích: "Dì làm trưởng bối, chẳng lẻ không thấy được vày phần? Tâm tư của các tiểu cô nương như con làm sao mà dì lại không biết, thật sự cho rằng dì không hiểu sao?"

Trong lúc nhất thời Lan Ngọc đều không biết nói cái gì cho phải .

"Ngọc Ngọc, nếu Lý tiểu thư cùng với Hoàng Khoa kết giao thì con thấy sao?"

Động tác của cô dừng lại, thẳng lưng lên, "Nếu anh Khoa thích, vậy thì vô cùng tốt."

Lời cô nói là thật, chỉ cần Karik thích cô gái này, thì ai có thể nói thêm cái gì?

"Dì tưởng rằng sẽ nghe được một chút suy nghĩ của con nha, con cảm thấy Lý tiểu thư thích hợp với Hoàng Khoa sao?"

"Lý tiểu thư..." Lan Ngọc rũ mắt xuống, "Cô ấy rất tốt, hẳn là rất thích hợp với anh Khoa dì ạ."

Ánh mặt trời tùy ý chiếu vào Lan Ngọc, lông mi cô khẽ run.

Tuyết Linh đi đến bên cạnh cô, vỗ vỗ bờ vai của cô, ra vẻ tiếc nuối nói: "Aida, Ngọc Ngọc quen với Khoa đã nhiều năm như vậy, còn không hiểu nó sao?"

"Cái gì ạ?"

"Theo như dì thấy, Hoàng Khoa đối với Lý Lan Anh sẽ không có phát triển theo phương diện kia."

Lan Ngọc không hiểu, tiếp tục nghe Tuyết Lịm phân tích nói: "Thật ra nếu thích hợp thì thế nào? Hoàng Khoa không muốn tìm hiểu con bé ấy, đối với con bé đó không có hứng thú, đây hết thảy đều không tốt. Hơn nữa Hoàng Khoa là bé trai rất chậm nóng, con không thấy nó đối với Lý tiểu thư chỉ có loại quan hệ giữa bạn bè khách khí và lễ phép sao?"

Nghe Tuyết Linh phân tích, Lan Ngọc n cũng thấy rất có lý, "Nhưng mà không phải nói, nữ đuổi theo nam xa cách tầng vải mỏng sao? Nếu Lý tiểu thư chủ động tới gần, nói không chừng cũng có sẽ khả năng?"

Tuyết Linh không khỏi nở nụ cười, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Lan Ngọc, "Ngọc Ngọc, từ nhỏ đến lớn có rất nhiều con gái theo đuổi Karik. Nếu theo đuổi như vậy có thể làm cho nó thoát độc thân, ắt không thể thiếu một cái điều kiện, chính là nó phải cảm thấy hứng thú."

Lan Ngọc: "..." Quả nhiên là mẹ ruột, phân tích đạo lý rất rõ ràng .

Tuyết Linh nghe thấy người giúp việc đang gọi mình nên nói đi vào trước.

Chỉ còn có một mình Lan Ngọc ở bên ngoài chăm sóc hoa, tự đùa tự vui, làm đến tay cô cũng đã dơ bẩn rồi.

Cô đang vui vẻ, lại nghe thấy phía sau có người đang gọi tên của cô, là một giọng nam trầm thấp.

"Đang làm gì đấy?"

Cô không cần quay đầu cũng biết là Karik.

Cô quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy anh đứng ở phía sau, tay cắm túi vải, ánh mắt đầy hứng thú nhìn cô.

Cô nhếch miệng cười, đứng lên, đi về phía anh, vốn định kéo anh sang đây xem cô chăm sóc hoa, ai ngờ cô đi quá nhanh, chân vướng phải vòi nước làm cô lảo đảo một chút, cả người bổ nhào vào trong lòng anh.

Cô theo bản năng dùng hai tay đâm vào trước người của anh để phòng mặt mình đụng vào trên người anh.

Cô lập tức đứng dậy, lại phát hiện tay mình dơ bẩn đã dơ áo sơmi trắng của anh...

"Thật xin lỗi, bẩn quần áo anh ." Mày của cô nhíu nhíu. Cô biết anh rất ưa sạch sẽ, chán ghét nhất là người khác đem cái gì của anh làm bẩn.

Cô còn tưởng rằng anh sẽ mắng mình, ai ngờ anh nhẹ nhàng cầm tay cô, dùng tay của anh đập rớt tro bụi trên tay cô, miệng giáo dục nói: "Đi chậm một chút, sốt ruột cái gì, anh cũng sẽ không chạy."

Bàn tay của anh ấm áp rộng rãi, mang theo có cảm giác vuốt nhẹ.

Cô không nghĩ đến, anh là một người ưa sạch sẽ, thế nhưng lại chạm vào bàn tay dơ bẩn của cô. Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, khẽ liếm liếm môi: "Em chỉ là không cẩn thận vấp té."

"Ừm, tật xấu này một chút không sửa."

Anh buông tay cô ra, cô chỉ chỉ vào quần áo của anh.

"Không có việc gì, tắm một chút là tốt."

Lan Ngọc gật đầu, "Anh đưa Lý tiểu thư trở về thật nhanh."

"Nhà cô ấy ở rất gần."

Lan Ngọc cũng không hỏi quá nhiều chuyện giữa bọn họ.

Karik không chú ý tới sự khác thường của cô, hỏi: "Bận rộn xong chưa? Vào thôi, mặt trời cũng đã lên cao rồi."

"Ừm"

——

Khoảng thời gian này, cứ vài ngày Lan Ngọc sẽ nhận được lời mời của Lý Lan Anh, cùng nhau ăn cơm hoặc là đi dạo triển lãm.

Lý Lan Anh đãi với cô rất nhiệt tình, nhưng mà trong lòng cô có cảm thấy là lạ, giống như không có cách nào hoàn toàn thản nhiên tiếp nhận sự nhiệt tình của cô ấy vậy.

Lan Ngọc cũng là một cái người chậm nóng, tính tình nhàn nhạt, nếu như đối phương nhiệt tình quan tâm đến cô nhưng giữa cô và đối phương chưa thân thiết lắm thì ngược lại cô sẽ cảm thấy lùi bước và không thoải mái.

Hơn nữa trong thời gian này, Lan Ngọc phát hiện, mỗi lần Lý Lan Anh ra ngoài, hoặc là lúc nhắn tin bình thường cho cô, mười câu thì đã có tám câu nói về Karik, Karik.

Ví dụ như, "Tối qua hai công ty chúng ta xã giao, tôi phát hiện anh ấy phối quần áo rất đẹp nha", "Bình thường anh ấy có đặc biệt thích ăn ở nhà hàng nào hay không? Tôi muốn hẹn anh ấy ra ngoài ăn cơm", "Lan Ngọc, cô có thể cùng tôi nói một ít chuyện thú vị khi anh ấy còn hay không, hôm nay tôi cùng anh ấy nói chuyện phiếm, mới biết được rằng anh ấy còn rất thích chơi bóng rỗ " ...

Tóm lại, Lý Lan Anh luôn luôn vô tình hay là cố ý ở giữa tiết lộ chuyện cô ấy khởi xướng thế công đối với Karik. Lý Lan Anh cũng thông qua Lan Ngọc nghe được rất nhiều tin tức liên quan tới anh.

Đối với việc này, Lan Ngọc cảm giác... Không phải rất tốt. Cô thấy khi ở cùng một người không quen chia sẻ một số bí mật làm cô cảm thấy giống như có cái gì đó bị người khác đoạt lấy. Cô cũng không giải thích được cái cảm giác "Chiếm hữu dục" này của mình là từ nơi nào đến .

Nhưng mà lúc cô nghĩ như vậy xong thì trong lòng cảm thấy áy náy. Lý Lan Anh coi cô là bạn còn cô lại ở trong này nghĩ này nghĩ nọ... Thật sự không nên.

Buổi tối một ngày nọ, lúc cô tắm rửa xong, đang ở phòng làm nước mật ong, liền nhận được điện thoại của Lý Lan Anh.

Cô vừa mới nhận điện thoại, nghe thấy thanh âm khóc lóc ở đầu bên kia: "Lan Ngọc..."

Lan Ngọc sợ hãi, "Làm sao ?"

"Lan Ngọc, hôm nay tôi vốn muốn hẹn anh ấy đêm mai đi ra ngoài ăn cơm, nhưng mà anh ấy lại cự tuyệt ... Tôi thật là khó qua."

Trong lúc nhất thời Lan Ngọc cũng nghẹn lời, cô biết Karik là người rất khó tiếp cận, nhưng mà từ lúc Lý Lan Ngọc theo đuổi cũng đã hơn nửa tháng nhưng cô ấy lại không có một chút tiến triển?

"Cô đừng khổ sở, khả năng anh ấy không rảnh" Lan Ngọc cũng không biết nên an ủi như thế nào .

"Cô có thể... Giúp tôi một chuyện không?" Lý Lan Anh khẩn cầu.

"Hả?"

"Anh ấy sẽ không hoài nghi cô, cô có thể lấy của danh nghĩa của cô hẹn ra anh ấy ra, sau đó tôi đi qua nhưng cô yên tâm tôi sẽ cùng anh ấy giải thích. Tôi biết, anh ấy không muốn kết giao với tôi, cho nên mới đối với tôi không có cảm tình, nếu anh ấy tìm hiểu tôi, nhất định anh ấy sẽ..."

Lan Ngọc nghe vậy, nhất thời trầm mặc.

"Lan Ngọc, kính nhờ cô, cô cũng biết tôi rất thích Karik, cô hẳn là cũng rất hi vọng anh ấy mau thoát độc thân chứ."

"... Xin lỗi, tôi không thể đáp ứng cô. Nếu anh ấy không muốn đi, tôi cũng không thể dùng cách này để lừa anh ấy làm cho anh ấy đi. Bằng không..."

Lý Lan Anh nghe cô cự tuyệt, giọng điệu lập tức trở nên sốt ruột , "Lan Ngọc, cô không giúp tôi làm sao? ! Có phải cô không hi vọng tôi ở chung một chỗ với anh ấy không?"

Lan Ngọc bất đắc dĩ, "Tôi không có ý đó, chỉ là loại chuyện này tôi cảm thấy Karik nhất định sẽ không vui ." Nếu như mà Karik không muốn đi, ai có thể bức được anh ấy? Hơn nữa nghe thấy giọng điệu này của Lý Lan Anh liền có chút giống hương vị đạo đức bắt cóc.

"Tôi theo đuổi anh ấy, anh ấy sẽ không vui sao? Cô lại không hỏi qua ý tứ của Karik. Lan Ngọc, nói đến cùng, cô chính là không thích tôi đúng không? !" Lý Lan Anh thật tức giận, cô ấy tiếp cận Lan Ngọc là có mục đích, vì có thể dựa vào gần Karik. Mà căn bản Lan Ngọc không có giúp được gì, hoàn toàn không có giá trị lợi dụng.

"Tôi nói không phải ý đó."

"Tôi rõ ràng đều cùng cô nói , tôi rất thích anh ấy, tại sao cô lại không giúp tôi!"

Lan Ngọc cũng có chút tức giận, "Những gì tôi giúp được thì tôi đã giúp hết rồi. Cái khác, tôi cũng không có cách."

Lý Lan Anh chán nản, "Được rồi, tự tôi nghĩ cách."

Vì thế cô liền tắt điện thoại. Lan Ngọc ấn ấn mi tâm, một trận đau đầu.

Cô cầm ly nước mật ong đi tới ban công, trong lòng bắt đầu khó chịu.

Nói thật, cô rất chán ghét ý tưởng của Lý Lan Anh, cô vốn đã không am hiểu đối với loại tình huống mai mối này huống chi là bắt cô dùng cách này để bắt anh ấy đi.

Nhưng mà ngẫm lại... Karik đối Lý Lan Anh rốt cuộc là có cái ý nghĩ gì?

Khống thời gian gần đay, anh có sinh ra tình cảm với Lý Lan Anh hay không? Bữa ăn ngày mai bởi vì có chuyện mà đẩy xuống?

Đột nhiên Lan Ngọc rất muốn biết Karik đối với Lý Lan Anh có ý nghĩ gì.

Nếu anh ấy cũng thích Lý Lan Anh... Lan Ngọc nghĩ, trong lòng thế nhưng lại hoảng sợ một chút.

Cô liễm liễm thần, đánh rớt tâm tư của mình. Ngồi ở ban công bồi hồi cả nữa ngày, cho nên cô vẫn lựa chọn đi gõ cửa nhà của Karik.

Anh vừa tắm sạch sẽ, biết là cô tới đây, còn có chút ngoài ý muốn.

"Anh... Đang bận sao?" Khương Dao hỏi.

Anh đang lau tóc, nghe vậy sạch sẽ cười, đem cô kéo vào, "Đi vào, không vội."

Lan Ngọc nhìn bóng dánh khoan hậu của anh, trong lòng liền ấm áp.

Anh hỏi: "Tìm anh có việc gì không?"

"Không có việc gì, chỉ đến tìm anh thôi, anh có chuyện gì bận rộn sao?"

"Không, muốn nói chuyện phiếm với anh sao?."

Lan Ngọc gật gật đầu, đi ra ban công, anh cũng đi theo ở phía sau.

Cô hỏi: "Gần đây cùng WNF hợp tác thế nào ?"

"Vô cùng tốt, cuối tuần có hoạt động, đến lúc đó sẽ cùng bọn họ tham gia."

Lan Ngọc gật đầu, "Lý tiểu thư ở phần thiết kế đồng hồ rất có thiên phú."

Karik thuận miệng ứng tiếng, chưa có đánh giá, "Gần đây em cùng cô ấy rất hay nói chuyện?"

Lan Ngọc: "Vâng, tàm tạm đi."

Anh cũng không nói thêm cái gì.

Lan Ngọc lại đề cập vài câu Lý Lan Anh, cuối cùng cô muốn hỏi anh về chuyện kia: "Đúng rồi Karik, anh đối với cô ấy thấy thế nào?"

"... Có thể có ý kiến gì không, cùng nhau hợp tác."

"Trừ phương diện hợp tác, cái khác thì sao?"

Karik nhìn cô với đôi mắt trong như nước, thoáng một cái anh để sát mặt mình vào mặt cô, ánh mắt híp lại, "Ninh Dương Lan Ngọc, em có ý tứ gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro