Chương 76: Vương đại thiếu gia anh tuấn!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi ăn cơm xong, Vương Nhất Bác tản bộ trong sân rồi nằm trên ghế tựa dưới gốc cây bắt đầu đọc sách. Ám vệ thấy vậy đồng loạt tán thưởng, phu nhân nhà ta thật ngoan ngoãn, cơ bản sẽ không chạy loạn khắp nơi gây sự, bảo vệ nhàn nhã không gì sánh được! Chỉ cần ngồi xổm trên nóc nhà nhìn là xong, rõ ràng không phải nhiệm vụ mà là phúc lợi!

Sau nửa canh giờ, Vương Nhất Bác lười biếng ngáp một cái, giương mắt nhìn lên nóc nhà.

Mọi người lập tức dùng ánh mắt nhiệt liệt đối diện với hắn. "Vương công tử có việc gì sao?"

"Hơi chán". Vương Nhất Bác thành thật nói.

Eo ôi phu nhân bảo chán! Hai ám vệ lập tức chạy như điên đi. Sau một lát, một bàn mạt chược náo nhiệt được bày ra trong sân, cực kì năng suất!

Kỹ năng chơi mạt chược của Vương tiểu thụ tuy không thành thạo nhưng cũng rất hăng hái, vì dù sao vẫn tốt hơn so với ngủ và đọc sách!

Ám vệ hợp tác phân công rất rõ ràng, có người chuyên phụ trách đứng sau Vương Nhất Bác nhìn lén số, sau đó dùng ám hiệu báo cho những người còn lại; có người phụ trách nói chuyện thu hút sự chú ý của Vương Nhất Bác; có người phụ trách cấp tốc giúp hắn đổi bài xấu thành bài tốt; ba người khác làm ra vẻ mặt rất nghiêm túc, tỏ ra mình rất muốn thắng, mặt khác còn phải vắt hết óc giúp hắn thắng bài, toàn thân sắp nứt ra!

Sau khi hợp tác hơn mười ván, Vương Nhất Bác nhìn đống ngân phiếu trước mặt, ngượng ngùng. "Ta chỉ chơi cho vui thôi, không cần tiền, các ngươi lấy về đi"

Ám vệ đồng loạt chấn động, liên tục xua tay nói sao có thể lấy về được, quân tử thua thì phải chịu, chúng ta tuy là dân tập võ nhưng rất quân tử, thua chính là thua, tuyệt đối không lấy về! Đương nhiên quan trọng hơn chính là thua 100 lượng của phu nhân thì có thể lãnh 200 lượng ở chỗ cung chủ, quả thật một vốn bốn lời biết không! Vì vậy mọi người dùng biểu cảm nghiêm túc mà nói. "Chẳng lẽ Vương công tử chê bọn thuộc hạ không có tiền sao?"

Vương Nhất Bác hơi sửng sốt. "Đương nhiên không phải, sao các ngươi lại nghĩ vậy"

"Vậy thì cứ cầm đi". Ám vệ mạnh mẽ nhét ngân phiếu vào tay hắn. "Không cầm chính là coi thường thuộc hạ"

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ. "Được rồi, tiếp theo các ngươi không được giở trò mờ ám nữa"

WTF thế mà bị phát hiện, ám vệ chột dạ không gì sánh được mà nhìn trời.

"Ván cuối cùng, dùng hết số tiền này". Vương Nhất Bác cầm ngân phiếu đặt lại lên bàn. "Ai cũng không được giở trò"

Ám vệ gãi đầu một cái, sau đó đuối lý bắt đầu ném súc sắc.

Phu nhân của chúng ta thật thông minh lanh lợi.

Ha ha ha.

Vì Vương tiểu thụ dặn trước nên ván này không ai giở trò, ám vệ chỉ còn cách tránh cho thắng bài, tuyệt đối không thể làm loại chuyện lỗ vốn như thắng bài của phu nhân!

"Í, vừa nãy sao ngươi không thắng?". Sau một lát, Vương Nhất Bác nhìn ra mánh khóe.

"Ta thắng sao? Hồi nãy không phát hiện a!". Ám vệ hít một hơi lãnh khí, dùng ánh mắt tiếc nuối rất chân thật mà nhìn hắn.

Vương Nhất Bác nheo mắt lại.

"Ta đột nhiên thấy đau đau". Ám vệ ôm bụng, làm ra vẻ mặt đau đớn.       

Một ám vệ khác ánh mắt đầy đồng cảm, kéo tay hắn đặt lên đầu. "Ôm lộn chỗ rồi"

...

Vương Nhất Bác mất hứng, ném tờ hai vạn ra. "Không chơi nữa"

"Ta thắng!". Ám vệ đối diện giơ tay, sau đó hết sức phấn khởi nói. "Ta thắng, mau chơi tiếp một ván!". Nhất định không thể để phu nhân tức giận.

Vương Nhất Bác: ...

Tập thể ám vệ nhe răng cười với hắn.

Vương Nhất Bác dở khóc dở cười.

"Ta hạ ván này nhất định có thể thắng được công tử". Ám vệ kiên quyết.

Vừa dứt lời, một ám vệ khác đã đá bay bàn mạt chược lên nóc phòng đối diện!

Vương Nhất Bác sợ hết hồn. "Chỉ thắng ta mà thôi, ngươi không cần phải... a!!!"

Ám vệ bế hắn cách ra xa.

Hơn mười mảnh ngân châm rậm rạp sắc bén bắn xuống chỗ Vương Nhất Bác vừa đứng.

Vương Nhất Bác kinh hãi, ngẩng đầu nhìn nóc nhà đối diện.

Mười mấy người bịt mặt vung đao xuống, dưới ánh mặt trời chiếu ra ánh sáng chói mắt.

Ám vệ Truy Ảnh cung đem Vương Nhất Bác vây kín ở trong cùng, tay phải vung lên, vũ khí đều là roi sắt. 

Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang tay cầm kiếm, bảo vệ ở vòng ngoài.

"Công tử đừng sợ". Ám vệ nhỏ giọng an ủi.

"Các ngươi cẩn thận". Vương Nhất Bác chưa nói hết câu thì những người bịt mặt đã lao vào đấu với ám vệ. Tiểu nhị nghe được động tĩnh chạy tới hậu viện, vừa nhìn thấy từ xa đã sợ đến mức hồn vía bay lên trời, quay đầu bỏ chạy, sợ không cẩn thận trở thành bia đỡ đạn.

Những người bịt mặt này võ công rất quỷ dị, ám vệ toàn tâm toàn ý muốn bảo hộ Vương Nhất Bác nên vẫn không ham chiến, vung kiếm quét sạch vài người trước mặt rồi định dẫn hắn ra quán trọ, nhưng lại bị người đứng trên nóc nhà chặn lại.

Đôi mắt của Phượng Cửu Dạ hơi nhướn lên. "Muốn chạy đi đâu?"

Ám vệ đem Vương Nhất Bác bảo hộ sau lưng, ánh mắt tràn ngập địch ý.

"Nếu Tiêu Chiến ở đây thì có thể đánh với ta một trận". Phượng Cửu Dạ khinh thường nói. "Bằng mấy người các ngươi cũng muốn dẫn người thoát khỏi tay ta sao?"

"Nhiều lời vô ích!". Bên cạnh Phượng Cửu Dạ còn có một bà lão áo đen, vẻ mặt nhìn rất dữ tợn. "Giết bọn họ"

"Ngươi dám". Vương Nhất Bác lạnh lùng nhìn Phượng Cửu Dạ. "Nếu ngươi dám giết bọn họ, ta sẽ lập tức cắn lưỡi tự sát, thứ ngươi muốn cả đời này cũng đừng hòng lấy được!"

"A?". Phượng Cửu Dạ cao giọng. "Không giết bọn hắn cũng được, ngươi ngoan ngoãn theo ta về thánh giáo"

Vương Nhất Bác do dự một chút, nhưng không đợi hắn nói thì ám vệ bên cạnh đã dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai mà ôm hắn quay đầu chạy như điên sang hướng khác.

"Muốn chết!". Vẻ mặt Phượng Cửu Dạ ngoan độc, giơ tay vung lên một chưởng, các mũi tên tẩm độc đồng loạt bắn tới hai người.

Một ám vệ bên cạnh bay lên muốn đỡ, vốn đã chuẩn bị tinh thần không chết cũng tàn tật, nhưng lại bị một người khác đá văng ra.

Một bóng dáng áo xanh từ trên trời giáng xuống, tay áo bị gió thổi bay phần phật, ánh mắt sáng ngời vẻ mặt lạnh lùng, đẹp trai vô cùng!

"Người của Nhật Nguyệt sơn trang mà cũng có người dám đả thương?"

"Đại ca!!!". Vương Nhất Bác vui mừng kêu thành tiếng.

Ám vệ đang khiêng hắn chạy nghe vậy dừng chân nhìn lại, trong nháy mắt hân hoan, hấp tấp chạy về.

Vương Nhất Bác: ...

Chẳng phải chúng ta đang chạy trối chết sao?

Vương Nhất Thiên cười cười vươn tay ra với hắn.

Vương tiểu thụ hưng phấn không gì sánh được, vừa chuẩn bị nói ám vệ thả xuống thì đã trực tiếp bay vào lòng Vương Nhất Thiên.

"Đại ca". Mắt Vương Nhất Bác long lanh.

Vương Nhất Thiên ôm hắn cau mày. "Gầy"

Trong lòng Vương Nhất Bác vui sướng, những lời này nghe thật thích.

Lão bà áo đen lắc đầu. "Đây là cho lão xem đại hội nhận người thân sao?"

"Cũng không phải xem không". Vương Nhất Thiên lạnh lùng liếc nàng. "Kim xà bà bà?"

"Không ngờ nha". Lão bà áo đen chậc lưỡi. "Võ lâm bây giờ cũng có hậu bối nhận biết ta"        

"Ngươi khiêm tốn quá rồi". Vương Nhất Thiên cười nhạt. "Những chuyện xấu ngươi làm đủ để tiếng xấu truyền đi muôn đời rồi"

"Láo xược!". Vẻ mặt lão bà dữ tợn.

"Vương công tử khách khí một chút đi". Phượng Cửu Dạ lạnh lùng nói. "Nếu không thì khó tránh khỏi gặp chuyện không may"

"Chỉ bằng ngươi sao?". Vương Nhất Thiên đầy khinh thường.

Phượng Cửu Dạ nhướn mi. "Cũng chưa chắc"

Lão bà áo đen lấy trong áo ra một chiếc địch màu đen, đặt bên mép thổi ra tiếng ô ô trầm thấp.

Vương Nhất Bác nhanh chóng tự giác bịt tay, cực kì có ý thức bảo vệ mình!

Vương Nhất Thiên bật cười, kéo tai hắn ra. "Không sao, chỉ hơi khó nghe mà thôi"

"Không có nội lực ư?". Vương Nhất Bác nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, có điều rất nhanh lại khẩn trương lên!

Bởi vì một con chim màu đen rất to đang lượn vòng phía chân trời, kêu lên đầy thê lương bay tới, dường như có thể thấy được sương mù màu đen xung quanh.

"Chim điêu ư?". Vương Nhất Bác vô cùng khiếp sợ, cũng quá lớn rồi!

"Chim điêu báo tang". Vương Nhất Thiên lạnh lùng nói.

Con chim lao xuống, nhìn kỹ thì thấy trên lưng có một nữ tử đang ngồi, đó là Thiền Nương.

Vương Nhất Thiên thản nhiên.

Vương Nhất Bác khẩn trương níu lấy hắn.

Lão bà áo đen cười sắc bén. "Xem ra Vương đại hiệp còn không biết sự lợi hại của chim điêu báo tang nhà ta, có bản lĩnh thì ngươi...."

Còn chưa hết câu, con chim to màu đen giống như bị sét đánh nửa chừng mà thét lên dừng lại trên không trung, ngay cả lông cũng rớt xuống mấy cây.

Vương Nhất Bác: ...

Đứt thắng?

"Oa". Ám vệ Truy Ảnh cung đồng loạt ôm ngực. "Quả thật hù chết người, chúng ta rất sợ hãi"

Sắc mặt Phượng Cửu Dạ âm u đến mức sắp đổ mưa.

Thiền nương cưỡi trên lưng chim điêu báo tang, dường như cố hết sức muốn khống chế nó. Con chim vẫn liều chết kháng cự, sau cùng quăng Thiền Nương xuống, tự xoay người vỗ cánh bay đi, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

"Trở về!". Lão bà áo đen thét chói tai.

Thiền Nương quần áo xộc xệch đứng sau Kim Xà bà bà.

"Sau này huấn luyện kỹ rồi hãy thả ra dọa người khác". Vương Nhất Thiên khinh thường. "Tránh cho già rồi mà còn mất mặt"

Lão bà áo đen bị đâm trúng chỗ đau, hú lên một tiếng quái dị rồi nhào tới.

Điểm mạnh nhất của Vương Nhất Thiên chính là khinh công, Vương Nhất Bác chỉ thấy bên hông hơi siết chặt thì cảnh trước mặt đã biến đổi. Đợi hắn đứng vững lần nữa thì đã đổi sang chỗ khác.

"Oa!". Vương tiểu thụ khen ngợi từ tận đáy lòng.

"Hồi xưa kêu ngươi học ngươi không chịu học". Vương Nhất Thiên nói.

Vương Nhất Bác: ...

Phượng Cửu Dạ thấy tình hình không ổn, xoay người lao ra ngoài quán trọ.

Diệt Hồn chưởng chưa luyện xong, đối phó ám vệ thì dư dả, nhưng thêm Vương Nhất Thiên thì không cần phải liều lĩnh.

Kim xà bà bà và Thiền Nương cũng thấy không ổn, quay đầu đi theo. Vương Nhất Bác khẩn trương hỏi. "Có đuổi theo không?"

"Không". Vương Nhất Thiên ôm hắn nhảy xuống khỏi nóc nhà.

"Nhưng Tiêu Chiến rất muốn bắt Phượng Cửu Dạ!". Vương Nhất Bác túm tóc hắn.

"Vậy để hắn tự đi bắt". Vương Nhất Thiên đặt hắn xuống đất.

"Võ công của ngươi cao hơn hắn, sao không giúp một tay?". Vương tiểu thụ ăn cây táo rào cây sung.   

Vương Nhất Thiên cốc đầu hắn, bất mãn nói. "Ngươi là người Vương gia"

"Nhưng ngươi lại để ta ăn nhờ ở đậu người ta". Vương tiểu thụ kháng nghị, ra ngoài không cho tiền thật đáng giận!

Vương Nhất Thiên cười thành tiếng.

Vương Nhất Bác đá đá hắn.

"Không phải ta không muốn giúp". Vương Nhất Thiên nhìn hắn nói. "Là Tiêu Chiến không muốn ta giúp"

"Vì sao?". Vương Nhất Bác khó hiểu.

"Báo thù, ai cũng muốn tự mình làm". Vương Nhất Thiên thản nhiên nói.

Vương Nhất Bác càng giật mình. "Báo thù?"

"Không sai". Vương Nhất Thiên nói. "Tiêu Chiến không nói với ngươi sao?"

Vương Nhất Bác điên cuồng lắc đầu.

"Năm ấy Tiêu Chiến có một sư huynh tên là Mục Nhất Thủy". Vương Nhất Thiên nói. "Tình cảm hai người như huynh đệ vậy. Một lần Nhất Thủy ra ngoài thì gặp phải Phượng Cửu Dạ, bị hắn giết"

Vương Nhất Bác nghe vậy, trong lòng hơi buồn phiền.

"Tiêu Chiến muốn tự tay báo thù cho hắn". Vương Nhất Thiên nói. "Ta tin hắn có thể làm được"

"Ừ". Vương Nhất Bác gật đầu. "Phượng Cửu Dạ thật đáng ghét"

"Hồi nãy có bị dọa không?". Vương Nhất Thiên dẫn hắn vào nhà.

Vương Nhất Bác gật đầu. "Hơi hơi, may là đại ca tới"

"May là?". Vương Nhất Thiên cau mày. "Tiêu Chiến không nói trước với ngươi sao?"

Vương Nhất Bác mờ mịt. "Nói trước cái gì?"

Sắc mặt Vương Nhất Thiên rất khó coi.

"Ngươi đã sớm biết hôm nay Phượng Cửu Dạ sẽ đến ư?". Vương Nhất Bác mơ hồ đoán được một chút.

Vương Nhất Thiên gật đầu. "Không chắc lắm, có điều đoán rằng tám chín phần hắn sẽ tới"

Vương Nhất Bác vẻ mặt >_<, còn phải đoán sao?

"Sao không nói gì?". Vương Nhất Thiên vỗ vỗ mặt hắn.

"Ta hơi chóng mặt". Vương Nhất Bác rất khổ sở.

Liên hệ mọi chuyện với nhau lại, hình như hơi phức tạp.

Cảm giác chỉ số IQ bị sỉ nhục!

"Đừng nghĩ nữa". Vương Nhất Thiên đưa cho hắn một chén trà. "Lát nữa đi ăn cơm với đại ca"

Vương Nhất Bác kháng nghị. "Ít nhiều gì cũng phải nói rõ mọi chuyện trước chứ!"

"Chờ Tiêu Chiến giải thích cho ngươi". Vương Nhất Thiên nói. "Hắn còn đang xử lý một việc, tối mới về được"

Vương Nhất Bác: ...

Kể chuyện cũng phải thay phiên nhau! Như vậy người xem sẽ đánh giá không cao a!

"Đúng rồi, con chim hồi nãy sao lại đột nhiên bỏ chạy thế?". Vương Nhất Bác nhớ tới mà hỏi.

"Còn nhớ con gà đen lúc trước nương chưng cho ngươi ăn không?". Vương Nhất Thiên nói. "Trên người ta có mang theo lông vũ, một con chim báo tang chỉ cần hơi cảm nhận được khí tức của thần thú thì sẽ chạy trối chết"

Vương Nhất Bác cảm giác thế giới quan lại bị đổi mới!

Lông gà còn có công dụng này!

Trong một quán trọ bên ngoài Thiên Ổ Thủy trại, Hoa Đường đang cùng các đại phu khác chữa trị cho những người bị thương. Lúc Hắc Phong trại toàn bộ bị hạ cổ thì có không ít người trong võ lâm bị thương.

Phạm Nghiêm không rành y thuật, vì vậy ở một bên giúp bưng nước. Diêu Khiêm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt rõ ràng hơi bực bội.

"Nếu ngươi chán thì ra ngoài đi dạo đi". Phạm Nghiêm có lòng tốt nhắc nhở.

Diêu Khiêm kiêu ngạo hừ một tiếng, quay đầu ra ngoài.

Phạm Nghiêm buông chậu nước trong tay xuống đuổi theo.

"Theo ta làm gì?". Diêu Khiêm giận dữ nói. "Đi vào làm chuyện của ngươi đi"

Phạm Nghiêm cảm thấy ủy khuất. "Có ý tốt mời ngươi đi uống chén trà, hung dữ như vậy làm gì!"

"Cút!". Diêu Khiêm tiếp tục bước về phía trước.

"Gần đây sao ngươi dễ nổi cơn vậy?". Phạm Nghiêm theo sau hắn. "Hay là ta nhờ Tả hộ pháp nấu cho ngươi một bình trà thảo dược?"

"Ngươi còn theo nữa thì đừng trách ta không khách khí". Diêu Khiêm lạnh lùng nói.

Phạm Nghiêm bị hắn chọc cười. "Người đọc sách như ngươi tối đa cũng chỉ biết mồm mép, có thể không khách khí ta như thế nào?"

Diêu Khiêm: ...

"Nói thật chứ, dẫn ngươi ra ngoài một chút". Phạm Nghiêm chọt chọt hắn. "Ăn sủi cảo hương Tể thái"

Diêu Khiêm hít sâu một hơi. "Hôm nay ngươi định bám theo ta sao?". Từ sáng sớm đến giờ không có một giây nào tránh thoát hắn.

Sao có thể dùng từ "bám" chứ? Phạm đường chủ nồng nhiệt không gì sánh được mà gật đầu!

Diêu Khiêm vung tay ra ngoài. "Vậy đừng hối hận!"

"Đùa gì chứ, sao có thể hối hận được!". Phạm Nghiêm hăng hái đuổi kịp, hai người đi qua bờ sông, đi qua chợ, cuối cùng đến một rừng cây nhỏ ở ngoại ô.

"Muốn câu cá hả?". Phạm Nghiêm hỏi.

Diêu Khiêm dừng chân.

Phạm Nghiêm cười cười nhìn hắn.

Diêu Khiêm nhắm chặt mắt, đột nhiên xoay người đánh một chưởng tới hắn.

Phạm Nghiêm lách mình né tránh, tay phải rút đao ra khỏi vỏ.

Gió lớn thổi qua, cuồn cuộn nổi giữa trời, mang theo cát bụi và lá cây.

Phạm Nghiêm vẫn đứng đó cười, nhưng đáy mắt hơi ảm đạm.

"Ngươi đã sớm biết". Diêu Khiêm bình tĩnh nhìn hắn. Nếu không đề phòng, không có khả năng tránh được nhanh như vậy.

"Ta không biết". Ý cười trên mặt Phạm Nghiêm biến mất. "Cho đến sáng nay cung chủ mới nhắc nhở, bảo ta cẩn thận ngươi". Dù vậy vẫn muốn tin rằng cung chủ suy nghĩ nhiều rồi, cho đến khi nhận ra hôm nay Diêu Khiêm luôn muốn rời đi, cho đến khi theo hắn đi đến nơi hẻo lánh, trong lòng mới dần dần nguội lạnh.

Diêu Khiêm tự giễu. "Ta còn tưởng đã gạt được hắn"

Tiêu Chiến mang theo Triệu Ngũ từ trong rừng cây đi tới.

"Cung chủ". Giọng Diêu Khiêm rất thấp.

"Tại sao muốn làm việc cho Ma giáo?". Tiêu Chiến vẫn chưa nổi giận, giọng tuy bình tĩnh nhưng lại lạnh thấu xương.

Diêu Khiêm cười khổ. "Việc đến nước này, chỉ mong được chết"

"Bác nhi không có việc gì, nên ngươi không cần phải chết". Tiêu Chiến lạnh lùng nói.

Diêu Khiêm không nói được lời nào.

"Ngươi là hộ pháp, phản bội Truy Ảnh cung hậu quả là gì chắc ngươi rất rõ ràng". Tiêu Chiến nhìn hắn.

Diêu Khiêm móc trong ngực ra một con dao, nhanh chóng đâm vào ngực mình.

Phạm Nghiêm thấy thế kinh hãi, lao tới đánh rớt con dao.

Tiêu Chiến giơ tay đánh một chưởng vào ngực hắn, Diêu Khiêm lui về phía sau vài bước, phun ra một ngụm máu tươi.

Phạm Nghiêm không đành lòng, vừa định bước tới kéo lấy hắn thì Tiêu Chiến đã nắm lấy vai Diêu Khiêm, vặn một cái. Diêu Khiêm nhất thời đổ mồ hôi đầy người, sắc mặt tái nhợt ngất đi.

Tiêu Chiến ném hắn cho Phạm Nghiêm. "Phế võ công, giữ mạng lại cho ngươi"

"...". Phạm Nghiêm lấy lại bình tĩnh. "Tạ ơn cung chủ"

Tiêu Chiến mang Triệu Ngũ trở về.

Phạm Nghiêm nhìn người đang bất tỉnh trong lòng, thở dài thật sâu.

"Cung chủ". Đi trên đường, Triệu Ngũ nói. "Thuộc hạ có thể hỏi một việc không?"

"Muốn hỏi ta từ lúc nào phát hiện hắn giở trò đúng không?". Tiêu Chiến hỏi.

Triệu Ngũ gật đầu.

"Một năm trước"

Triệu Ngũ giật mình. "Lâu vậy sao?"

"Thật ra không phải ta mà là Hoa Đường". Tiêu Chiến nói. "Nàng phát hiện Diêu Khiêm thường lén lút ra ngoài, vì vậy nhắc nhở ta phải chú ý"

"Vì sao cung chủ lại nhịn lâu như vậy?". Triệu Ngũ khó hiểu.

"Lúc trước ta muốn tương kế tựu kế, dùng hắn dụ Phượng Cửu Dạ". Tiêu Chiến nói. "Nhưng bây giờ không còn cách nào chú ý cả hai đầu, thôi thì sau này lại tìm cơ hội". Tính cách Phượng Cửu Dạ gian trá xảo quyệt, hôm nay nếu mình không đi Hàn Sĩ sơn, e rằng hắn cũng không ra tay, như vậy mình cũng không thể xác định Diêu Khiêm có vấn đề thật hay không.

"Cung chủ cứ ném hắn cho Phạm đường chủ như vậy, có thể nào...". Triệu Ngũ hơi lo lắng.

"Nếu ta giết hắn, Phạm Nghiêm cũng không ở lại Truy Ảnh cung nữa". Tiêu Chiến nói. "Huống hồ Diêu Khiêm tuy là người trong ma giáo nhưng tội cũng không đáng chết"

Triệu Ngũ phụ họa. "Tuy Hữu hộ pháp có nhiều tật xấu nhưng bình thường cũng không phải người xấu"

"Cho nên ta mới có thể giao hắn cho Phạm Nghiêm". Tiêu Chiến huýt sáo, hai con ngựa cao to lập tức từ xa chạy như bay tới. Hai người xoay người leo lên, vội vã chạy vào thành.

Bên trong quán trọ, Vương Nhất Bác đang bưng chén nhỏ, đói khát không gì sánh được nhìn bàn thức ăn ngon trước mặt.

"Sao lại ăn cháo?". Vương Nhất Thiên cau mày.

"Không thèm ăn". Vương tiểu thụ rất dối trá.

Vương Nhất Thiên nhéo mặt hắn. "Nước bọt cũng chảy xuống rồi, vậy mà bảo không thèm ăn ư?"

Vương Nhất Bác buồn phiền không gì sánh được. "Ta không thể ăn cơm, chỉ có thể ăn cháo và trứng chưng"

"Tại sao?". Vương Nhất Thiên càng bất mãn. "Chẳng lẽ Tiêu Chiến dám ngược đãi ngươi?"

Không có. Vương Nhất Bác thành thật nói. "Vì mấy hôm trước hàn độc của ta phát tác, đang uống thuốc"

"Hàn độc phát tác?". Vương Nhất Thiên nghe vậy giận dữ. "Ở nhà nuôi nhiều năm như vậy chưa từng phát tác, vì sao vừa ra khỏi nhà với hắn lại phát tác?"

Vương Nhất Bác: ...

Thật ra phát tác ba bốn lần rồi, nhưng không thể nói ra!

Vương Nhất Thiên thở dài. "Đau lắm phải không?"

Vương Nhất Bác chân thành không gì sánh được. "Lần này không đau". Vì chúng ta xx với nhau rồi!

XX vừa sảng khoái vừa hữu dụng!

Nhất định phải LIKE một cái!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#truyenhay