Chap 43: Tiểu bảo bảo ra đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Đến hẹn lại lên đây :3
- Chap mới nóng hổi liền tay a~~~

--------------------------

Lý Trí Hiền bị giam vào lãnh cung, không bao lâu, đã có người truyền tin đến.

Nàng bẻ đôi chiếc bánh ra, liền thấy được một mảnh giấy bên trong, đọc xong nội dung, đôi môi tái nhợt nở nụ cười lạnh. Từ Châu Hiền, rồi sẽ có ngày ta đẩy ngươi vào cảnh vạn kiếp bất phục!

Đêm hôm đó, lãnh cung xảy ra hỏa hoạn.

"Mau, mau dập lửa!"

"Gọi thêm người tới đây!

" Đem thêm nước! Nhanh lên!''

Trước lãnh cung tụ tập không ít người, vội vội vàng vàng dập lửa, mặt ai nấy đỏ bừng vì nóng, những người lại gần đám cháy, trên mặt mũi đầu tóc còn ám một tầng khói đen.

Trong phòng, một bóng đen đứng kề bên cửa sổ, chìa tay vào bên trong, tiếng nói cố hết sức đè thấp xuống " Tiểu thư, người mau lên!"

Lý Trí Hiền vội chạy tới bên cửa sổ, đúng lúc ấy, một thanh xà ngang từ trên đầu rơi xuống, sát bên mặt nàng.

"Á!" Trí Hiền thất thanh hét lên, một bên má rát bỏng, đau đớn vô cùng. Nàng đau đến mức gục xuống đất, kêu khóc không ngừng, tiếng kêu rên thê lương tới mức những người bên ngoài nghe mà rùng mình, nhưng đám cháy quá lớn, không một ai dám liều mình cứu nàng.

"Hoàng thượng, lãnh cung cháy lớn!"

Bạch Hiền không muốn kinh động đến Châu Hiền, bèn truyền âm cho Thế Huân.

Thế Huân đang ôm ái phi ngủ, vừa nhận được bí âm Bạch Hiền truyền tới, lập tức thanh tỉnh lại, nhẹ nhàng rời giường, đắp kín chăn cho Châu Hiền, rồi mới ra ngoài.

" Tình hình thế nào rồi?"

" Hồi hoàng thượng, hỏa thế quá lớn, không ai có thể vào cứu chiêu nghi được."

"Đến đó xem sao!"

Thế Huân đến nơi, lãnh cung gần như chạy rụi hoàn toàn. Mọi người cũng đang nản chí, không muốn chữa cháy nữa. Vừa thấy hoàng thượng đến, hạ nhân vội vàng hành lễ, lại sợ hãi Thế Huân trách tội vì không ai cứu người.

"Hoàng nhi!" Thái hậu đã có mặt ở đó từ trước, đứng ở một bên là Tử Du đang được hạ nhân dìu.

" Hoàng thượng!" Tử Du ở tòa bên cạnh kịp thời thoát ra được, đã sớm hoảng sợ tới mức loạn trí, vội vàng chạy về phía Thế Huân, níu lấy bạt áo hắn mà khóc lóc.
" Hoàng thượng, thần thiếp rất sợ, hoàng thượng..."

"Ngươi im miệng cho trẫm!" Thế Huân không nhịn được gắt lên, nhìn bộ dáng thấp kém của nàng ta chán ghét vô cùng, ống tay áo vung lên, một cỗ chưởng lực hất Tử Du ra, nàng ta liền nã xuống dưới đất, xiêm y bẩn thỉu, gương mặt đầy nước mắt, đôi mắt đẹp lại không dám tin, mở to nhìn Thế Huân, bộ dạng thê thảm không nỡ nhìn.

Hạ nhân xung quanh không khỏi kinh sợ, chiêu nghi bị thiêu chết mà hoàng thượng mặt không đổi sắc, đối với chiêu dung ra tay liền tàn nhẫn như vậy, trên thế gian người có thể hưởng ân tình của hoàng thượng, e là cũng chỉ có một mình quý phi mà thôi. Hơn nữa, chiêu nghi cùng chiêu dung nhận lấy ngược đãi như ngày hôm nay, còn không phải do đối quý phi mưu hại hay sao?

"Hoàng nhi, con nói xem, làm sao chiêu nghi vừa mới bị giam vào đây đã xảy ra hoả hoạn? Nhất định là có người hãm hại, ở trong cung kết thù oán với chiêu nghi, cũng chỉ có quý phi..."

Thái hậu còn đang muốn vu oan giá hoạ, mắng mỏ kể tội Ninh Nhược Đình, nhận được ánh mắt âm hàn của Thế Huân ném tới, liền im bặt, không dám mở miệng nữa.

"Cho dù thật sự là nàng ấy làm, trẫm cũng không trách cứ! Chiêu nghi đáng tội chết!" Thế Huân đem từng chữ từng chữ rõ ràng nói ra, giọng nói ngoài vô tình, cũng chỉ có vô tình.

Hắn trầm mặc nhìn biển lửa trước mắt, những đốm lửa cùng tro tàn bay lên, giữa bóng đêm vô cùng nổi bật, như ánh lửa ma trơi lảng vảng trong không khí, hỏa thế dữ dội như vậy, hắn cũng không muốn cho người vào trong liều mạng. Tử Du mặc dù lòng dạ độc ác, nhưng dù sao cũng chỉ là một nữ nhân đầu óc nông cạn, thế nhưng Trí Hiền thì khác. Nàng ta là hồ ly đội lốt thỏ, bề ngoài thuần lương hiền hòa, nhưng tâm cơ quá sâu, lại muốn gắp lửa bỏ tay người, nữ nhân lòng dạ ác độc này còn muốn hại thê nhi của hắn, nàng ta phải chết, đáng tội!

Không sai biệt lắm một canh giờ sau, đám cháy được dập tắt hoàn toàn.

" Các ngươi vào trong tìm kiếm, chết cũng phải thấy xác!" Thế Huân hướng đám hạ nhân phân phó.

"Mau, vào bên trong tìm kiếm đi!''

"Các ngươi nhanh chân lên!"

Một đám người bắt đầu lần lượt tiến vào, tìm kiếm xung quanh, lãnh cung phòng phía Đông này gần như cháy rụi hoàn toàn chỉ còn lại nền đất. Nếu người còn trong này, chắc chắn đã biến thành tro tàn lẫn cùng bụi đất, có muốn đưa tro cốt về an táng cũng không được.

" Nơi đây,...đây có một thi thể!'' Một thái giám kêu lên, chỉ vào một xác chết cháy nham nhở dưới mặt đất, gương mặt bị lửa thiêu nham nhở, biến dạng khủng khiếp không dám nhìn, quần áo cháy tơi tả, tứ chi cũng bị thiêu gần hết, huyết nhục lộ ra, vô cùng ghê rợn.

Mấy người đi vào tìm kiếm dù là thái giám, nhưng ít ra cũng là nam nhân, đinh lực tốt hơn, nếu đổi lại là những cung nữ nhìn thấy thi thể này, khẳng định là bị dọa sợ đến ngất đi.

Thế Huân tiến vào, nhìn qua một chút, lông mày cau lại, nhìn không ra tâm tình, là ghê tởm, hay xót thương.

Bạch Hiền ở bên cạnh truyền âm tới "Hoàng thượng, có phải người cũng đã nhìn ra điểm bất thường?"

"Phải, nếu như đây chính là chiêu nghi. Từ đầu vẫn luôn ở trong lãnh cung, thì thương thế của xác chết này hẳn phải trầm trọng hơn, chỉ còn lại xương. Nhưng về cơ bản, hình dáng vẫn còn nguyên, điều này không hợp lý!" Thế Huân cau mày

"Hoàng thượng, nói như vậy, chiêu nghi còn sống? Đây chỉ là người thế mạng, lúc trước đã bị giết chết, sau đó mới bị ném vào trong đám cháy?" Bạch Hiền như hiểu ra điều gì đó.

"Cũng chỉ có như vậy, mới giải thích hợp lý, ngươi ngay bây giờ đến Lý Phủ, giám thị bọn họ, cho người đi cổng thành trông coi, tránh để nàng ta thoát ra ngoài thành. Nếu như thật là họ cho người cứu Trí Hiền, hẳn là ngày mai sẽ đem nàng ta cùng đi Thanh Châu."

"Thần lĩnh mệnh!"

Sau khi toàn bộ tộc nhân Lý phủ rời đi, Bạch Hiền trở về hồi báo, không tìm thấy tung tích Trí Hiền, Thế Huân cũng tạm bỏ qua, không tiếp tục tìm kiếm.

Ba tháng sau.

"A! Đau quá!"

"Hiền Nhi , cố lên, có ta ở đây."

Thế Huân nắm chặt lấy tay Châu Hiền, lộ ra thần sắc khẩn trương vô cùng.

"Hoàng thượng, người nên trước ra ngoài chờ đợi..." Bà đỡ thấy vậy, không khỏi khó xử lên tiếng.

"Không được, chàng không được đi!" Châu Hiền gấp giọng, bàn tay thêm siết chặt lấy tay hắn, mồ hôi trên trán nối đuôi nhau nhỏ giọt, hạ thân truyền đến từng cơn co rút đau tới tê dại.

"Được, được, ta không đi!" Thế Huân thấy nàng phải chịu khổ sở như vậy, chỉ hận mình không thể thay nàng chịu đựng, trong lòng nóng như có lửa đốt.

"Nương nương, người hít thật sâu vào, cố gắng một chút!"

"Aaaaaaa......!" Ninh Nhược Đình không nhịn được kêu lên. " Ta chết mất!"

Thế Huân vội vàng đưa một ngón tay che lấy môi nàng "Châu Hiền, nàng không được nói bậy!"

"Cố gắng lên...A! Thấy đầu rồi!" Sắc mặt của bà đỡ hoà hoãn một chút "Nương nương, người cố gắng một chút nữa, là có thể nhìn thấy hài tử của mình rồi!"

Doãn Nhi ở bên ngoài sốt ruột vô cùng, đi đi lại lại "Làm sao nhị tẩu còn chưa có sinh xong?"

"Muội ngồi xuống đi. Làm sao nhanh như vậy được?" Lộc Hàm bất đắc dĩ nói.

"Nhị tẩu kêu lớn quá, nhất định là rất đau đi? Sau này muội mới không muốn sinh hài tử đâu!" Lộc Hàm nghe tiếng kêu la của Châu Hiền, liền lạnh cả sống lưng, chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ.

Trên trán Lộc Hàm rơi xuống hắc tuyến, Doãn Nhi, muội muốn sau này chúng ta về già liền làm lão ông lão bà cô đơn tịnh mịch hay sao?

"Doãn Nhi, đừng nói bậy, nếu mẫu thân muội cũng như vậy sợ đau, liệu sẽ có muội trên đời sao? Sinh hài tử tuy vất vả, nhưng đó là máu thịt của mình, muội sẽ thấy đau đớn nào cũng đáng giá!" Ngữ khí của Lộc Hàm ôn hoà vô cùng.

"Aaaaaaaa.....!" Châu Hiền một lần nữa kêu lên.

"Oa oa oa!"

"Sinh rồi, sinh rồi!"

"Mau vào trong xem!"

Thế Huân xúc động vô cùng, ôm con trai vào trong ngực, đây là nhi tử của hắn và Châu Hiền, là kết tinh tình yêu của phu thê bọn họ! Đứa bé dường như cảm nhận được ấm áp cùng an toàn, được phụ hoàng ôm trong ngực, liền ngừng khóc, đôi mắt long lanh to tròn từ từ mở ra, nhìn ngắm thế giới xa lạ.

"Đưa hài tử tới đây!"

Lôi Thừa Vũ đặt con trai vào bên cạnh nàng "Nàng xem, con rất đáng yêu, cũng rất ngoan."

Đúng lúc này, Doãn Nhi và Lộc Hàm, một người nối tiếp một người bước vào trong phòng.

"Chúc mừng nhị huynh, chúc mừng nhị tẩu!" Thanh âm réo rắt vui vẻ của Doãn Nhi vàng lên trước tiên. Nàng ngắm nhìn hài tử trong lòng Châu Hiền, sờ sờ má nó "Quá đáng yêu a! Nhanh một chút lớn lên, gọi ta một tiếng cô cô nha!"

Châu Hiền âu yếm hôn lên mặt con "Đúng vậy, ta cũng muốn nghe con gọi mẫu thân phụ thân."

Lộc Hàm nhìn ngắm hài tử một chút, cũng lên tiếng "Ta cũng mong nhanh một chút được nghe một tiếng thúc thúc! Nhị đệ, đệ đặt tên cho tiểu bảo bảo chưa?"

"Hài tử từ nay đại danh gọi Lôi Dật, Ngô Lôi Dật." Thế Huân ôn hoà mỉm cười "Châu Hiền, nàng thấy đặt tên như vậy có được hay không?"
(Xin phép cho tui nhảy vô xíu nghen. Mấy thím thấy cái tên nó sao? Tui lấy tên bản gốc luôn, họ là Lôi, tên Dật cơ mà sang fic này thì họ Ngô. Nghe cũng được đúng không? :> )

"Đều do chàng quyết định." Châu Hiền đối với những chuyện này không rõ ràng, liền phó thác cho hắn.

"Hàm, huynh cũng thích hài tử như vậy, liền thành thân đi." Thế Huân cười khẽ, ánh mắt lại chuyển về phía Doãn Nhi. "Doãn Nhi, nhị huynh cũng nên tìm người gả muội đi."

"Ta......"

"Muội....."

Trên mặt Lộc Hàm liền lộ ra vẻ lúng túng, còn Doãn Nhi, trên gương mặt thanh tú lại nổi lên tầng ửng hồng khả nghi.

Bạch Hiền và Thái Nghiên ở một bên âm thầm đổ mồ hôi lạnh. Hoàng thượng và nương nương cư nhiên lại dùng cùng một chiêu khích tướng, quả nhiên là phu thê tâm đầu ý hợp!

Gương mặt Châu Hiền lúc này dần dần lấy lại huyết sắc, nàng yếu ớt lên tiếng "Chuyện tốt đi đôi, lần này liền đem toàn bộ chuyện tốt làm xong đi!"

"Được, theo ý nàng!" Thế Huân vui vẻ đáp ứng.  "Huynh, Doãn Nhi, ta thành toàn các ngươi, sớm thành thân đi. Còn có Bạch Hiền hai người, trẫm định hôn sự cho các ngươi!"

"Nhị huynh tốt nhất!"

"Tạ ơn hoàng thượng!"

Trong phòng bảy người, Châu Hiền và Thế Huân hạnh phúc vô vàn, ôm ấp tiểu bảo bảo không nỡ rời tay, còn có Lộc Hàm cùng Bạch Hiền hớn hở, Doãn Nhi và Thái Nghiên, hai tiểu nữ nhi thẹn thùng.
Không khí hài hoà đầm ấm vô cùng.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro