Chương 71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thừa Lỗi nghiêng đầu hôn cô, sau đó mở menu ra chọn món.

Lư Dục Hiểu dựa vào lòng ngực anh ghé mắt nhìn theo, có món Trung lẫn cơm Tây, hai người chọn hai phần ăn Trung Quốc có thêm canh, nhân viên vừa đi ra thì cô liền đưa tay lên hơi khảy mũ anh, thấp giọng hỏi: "Sao anh lại đến đây? Không phải buổi chiều anh còn có thông cáo sao? Đột nhiên qua đây có sao không ạ?"

Gỡ mũ xuống, hơi kéo khẩu trang ra, Thừa Lỗi cúi đầu nhìn cô, nói: "Anh lùi lại rồi, ở bên đoàn phim anh cũng đã nói với họ. Thành phố Thiên Lâm đang mưa to nhiều ngày như vậy anh không yên tâm để em đi một mình."

"Dạ!" Lư Dục Hiểu gật đầu thật mạnh, lúc mới vào cổng soát vé tâm tình cô vẫn có chút mất mát và tức giận, nhưng hiện tại đã hoàn toàn tan thành mây khói, chỉ muốn cứ rúc vào cạnh anh như vậy.

Thừa Lỗi hôn cô, hai người cứ thế nói chuyện cho đến khi đồ ăn được bưng ra.

Thừa Lỗi không ngẩng đầu, chỉ có Lư Dục Hiểu nói chuyện qua lại với nhân viên toa ăn, người đó cũng không nán lại lâu, dọn lên đầy đủ liền đi xuống. Đồ ở toa ăn so với xe đẩy bán thức ăn nhanh đúng là nhiều hơn hẳn, Lư Dục Hiểu gắp thịt bò cho Thừa Lỗi, Thừa Lỗi cười há miệng ăn lấy, có đôi khi xe lửa lắc mạnh khiến cho động tác hai người phải tạm dừng, đèn xe phía trên cũng lung lay, độ sáng không lớn.

Ăn cơm xong hai người không về chỗ ngồi cũ mà qua thẳng toa có giường nằm Thừa Lỗi đã đặt.

Xe lửa lần này không phải đi đến những thành phố phồn hoa mà chỉ là những thành phố nhỏ, hơn nữa cũng không phải trời xuân du lịch nên vị trí trống trên xe lửa rất nhiều, giường nằm lại càng nhiều hơn, bốn người một phòng nhưng hôm nay chỉ có hai người bọn họ. Đi vào phòng Lư Dục Hiểu liền chọn đại một giường nằm xuống, Thừa Lỗi bế cô lên ôm đến giường đối diện, nói: "Vị trí của chúng ta là ở đây."

Lư Dục Hiểu bị anh đẩy sát vào trong, cô hơi ló đầu ra ngoài, nhìn thấy vẫn còn ba giường trống: "Lát nữa sẽ có người vào sao ạ?"

"Không có." Rõ ràng còn có giường trống nhưng anh cứ nhất quyết phải nằm bên cạnh, Lư Dục Hiểu bị ôm chặt trong lòng ngực, nói: "Sao anh biết rõ vậy?"

"Anh đương nhiên biết." Anh hôn lên trán cô: "Nhờ Dương Dương mua giúp anh."

"Hả?" Lư Dục Hiểu cười cọ đầu vào anh, anh cởi áo khoác gấp lại đặt lên bàn, trên người chỉ còn áo lông, cô dựa vào vai anh, trên người anh vẫn còn mang theo một ít mùi nước hoa, rất nhạt.

Cô ngáp một cái, Thừa Lỗi che mắt cô lại, nói: "Ngủ..."

"Dạ."

Xe lửa đi qua đường hầm trong núi, tiếng vang càng thêm rõ ràng.

Đến khoảng 9 giờ tối xe lửa đã đến trạm, Lư Dục Hiểu ngủ được ba tiếng, mơ mơ màng màng, Thừa Lỗi nắm tay cô, nghe thông báo xuống xe. Người xuống thành phố Thiên Lâm cũng không nhiều, rất nhiều người vẫn còn đang mơ ngủ, bên ngoài trời lại mưa, Thừa Lỗi lấy dù trong túi xách ra, bung rộng ra rồi che lên cho hai người, dùng áo che chở cho cô.

Có mưa tất nhiên sẽ có gió, gió rất mạnh, Lư Dục Hiểu cũng tỉnh hẳn, một cây dù cũng không che được cho hai người, nước mưa bắn hết lên đầu vai Thừa Lỗi, Lư Dục Hiểu dùng tay che cho anh, Thừa Lỗi nói: "Không sao đâu, em dẫn đường đi..."

Ra khỏi nhà ga vẫn còn phải ngồi xe đi đến chân núi, ở thôn trấn này cũng không có nơi giống như nhà khách Lư Dục Hiểu đã ở qua, nên cô cũng không dám tùy tiện vào trấn tìm. Cô kêu một chiếc xe ba bánh, giống như lần trước Trương Lăng Hách đã đưa cô đi, xe ba bánh lộc cộc đi vào núi, mưa càng lúc càng lớn, xe ba bánh bị gió thổi lắc lư đến đáng sợ.

Thừa Lỗi một tay ôm cô, một tay cầm dù che cho cô khỏi bị mưa làm ướt.

Anh vẫn mang khẩu trang và mũ, áo khoác trên người hơi dính nước, ngồi trên chiếc xe ba bánh này nhìn vẫn cảm thấy không hợp, nhưng khi nhìn lại cũng không biết không hợp chỗ nào, anh cũng chỉ giống một người khách lữ hành vội vàng lên đường vào ban đêm.

Trong tiếng mưa rơi, Thừa Lỗi dịu dàng hôn lên đỉnh đầu cô: "Hoàn cảnh ở đây như thế này mà em vẫn ở sao?"

"Có thể mà, em không sao." Lư Dục Hiểu cười nói, lại dựa sát vào người đàn ông đang hoài nghi này.

Đến gần chân núi, đèn nhà khách sáng lên, ở bên ngoài có vài chiếc xe đang đậu, có xe cứu thương, xe đài truyền hình, xe của đoàn đội và cả xe của đội cứu hỏa. Từ từ đến nói sẽ cảm nhận được gió càng lớn, màu giấy vàng niêm phong khu vực cũng thấy được, trước tiên Thừa Lỗi xuống xe, đưa cao dù đỡ cô xuống.

Nước mưa vẫn còn đọng lại dưới đấy, xe ba bánh quay đầu đi liền khiến bùn đất văng khắp nơi, xe cũng từ từ đi xa.

Một tay Thừa Lỗi cầm dù, một tay cầm hành lý của hai người, Lư Dục Hiểu cố gắng nép sát vào lòng ngực anh, hai người đi đến nhà khách. Đây vốn dĩ là nhà khách lần trước nhưng bây giờ lại có nhiều người ra vào, đi đến gần cửa hai người đã nghe thấy âm thanh ầm ĩ trong đại sảnh, Lư Dục Hiểu và Thừa Lỗi nhìn nhau.

Anh gập dù lại đặt ở bên ngoài, hất nước mưa xuống rồi đi vào.

Sắc mặt của Đường Ý không quá tốt, ngồi trên sô pha mặc nhiên không lên tiếng, bên cạnh phóng viên cầm microphone, gần đó là một người mặc đồng phục cứu hỏa đang gọi điện thoại, anh ta quát: "Hiện tại chưa thể mở được đường lên, căn bản là xe không thể đi lên, anh em của chúng ta đều bị kẹt trên đó đấy! Cái gì? Chờ đến ngày mai sao? Trận mưa này đến khi nào mới có thể ngưng chứ??"

Lư Dục Hiểu và Thừa Lỗi đứng cạnh cửa một hồi.

Nghe được người nọ vẫn luôn quát vào điện thoại, dựa vào nội dung cũng biết được tình hình trên núi không lạc quan lắm, trái tim Lư Dục Hiểu thắt lại, Thừa Lỗi ôm vai cô: "Đến chào Đường lão sư một cái nào."

"Dạ."

Hai người đồng thời qua đi, Đường Ý vừa nhìn thấy Lư Dục Hiểu đến thì vội vàng duỗi tay ra, Lư Dục Hiểu cũng đưa tay cầm chặt tay ông, cô thốt lên: "Thầy, sao tay thầy lại lạnh như băng vậy chứ?"

Đường Ý xua xua tay, nói: "Không có việc gì...Cậu đây là?"

Ánh mắt ông lạc vào người phía sau, Thừa Lỗi kéo khẩu trang xuống, đến gần Đường Ý: "Xin chào Đường lão sư, con là bạn trai của Hiểu Hiểu, con tên là Dương Huy Tường, nghệ danh Thừa Lỗi."

"Chào cậu, chào cậu. Sao cậu lại đi đến đây vậy? Không yên tâm Lư Dục Hiểu sao?" Đường Ý nhìn Thừa Lỗi, vẫn luôn nhìn nhiều hai mắt.

"Dạ đúng, con không quá yên tâm về cô ấy."

"Hai con lên lầu trước đi, thay quần áo ra nữa. Thần Đông, đưa hai đứa nó lên lầu đi." Đường Ý kêu thư ký, Lư Dục Hiểu vẫn chưa muốn lên, cô đưa mắt nhìn người đàn ông không ngừng quát tháo vào điện thoại đằng kia, cô thấp giọng nói: "Thầy ơi...Anh ấy..."

"Lên lầu trước đi, xuống rồi lại nói tiếp." Đường Ý buông tay cô ra.

Lư Dục Hiểu bất lực, chỉ có thể nhìn Thừa Lỗi, Thừa Lỗi nắm tay dắt cô lên lầu, nói: "Sợ em bị cảm, chắc chắn Đường lão sư cảm thấy rất lo lắng, bây giờ tình huống của Trương Lăng Hách đã như thế, ông cũng...."

Lư Dục Hiểu : "Em biết rồi."

Nhưng lòng cô vẫn rất loạn, lên lầu có xem chút nữa bước hụt chân, may mắn Thừa Lỗi đỡ cô, Thừa Lỗi nhìn gương mặt đang hoảng loạn của cô, anh cũng chỉ có thể siết chặt bả vai cô, đưa cô vào phòng.

Phòng lần này không tốt như lần trước, nhà khách tính tổng cũng chỉ có ba tầng, lần này có rất nhiều người không lên núi cũng ở lại nơi này, phòng tốt đã sớm bị người khác chiếm hết, phòng của cô lần này rất nhỏ, mùi ẩm mốc càng nồng, trên bàn vẫn còn hai cái ly chưa thu dọn, chỉ có duy nhất chiếc giường là sạch sẽ một chút.

Để Lư Dục Hiểu ngồi xuống, Thừa Lỗi mở túi hành lý ra lấy bên trong đó một bộ quần áo, lại cầm lấy khăn lông đi vào trong phòng tắm, kết quả là không có nước ấm, anh đành phải đi ra nấu nước, trước đó Lư Dục Hiểu đã thay xong bộ quần áo, cô đang ngồi ở mép giường, hỏi: "Trời vẫn cứ mưa, có phải là việc cứu hộ đang bị bất lợi đúng không anh?"

Thừa Lỗi cầm khăn ấm lau cổ cho cô, còn lau cả tóc, có chút không đành lòng nói: "Đúng vậy, rất bất lợi."

"Sư huynh của em đã bị kẹt trong bùn đất kia đã bao lâu rồi anh?"

Thừa Lỗi suy nghĩ: "Từ buổi sáng khoảng 6 giờ, hiện tại đã được mười ba tiếng đồng hồ."

"Lâu như vậy, anh ấy...anh ấy có thể còn sống không?" Lư Dục Hiểu nói, hốc mắt đỏ lên, cô nhớ rất rõ gia đình Trương Lăng Hách cũng là gia đình đơn thân giống Ngu Thư Hân, mẹ của anh vẫn luôn không khỏe, lúc còn trẻ làm công trong nhà xưởng, sau đó học được một chút kỹ thuật liền ra mở một xưởng nhỏ cho mình, nhưng bà vẫn không rõ sự đời, bị va va đập đập, còn bị lừa không ít tiền, sau này nhà xưởng phát triển lên thì chính bà cũng đã yếu đi, tiền Trương Lăng Hách kiếm được ở đại học toàn đưa cho bà.

Thừa Lỗi nói: "Có thể, tất cả mọi người đều không từ bỏ."

Lư Dục Hiểu hít mũi, nén lại những giọt nước mắt, tầm mắt dừng ở khăn lông. Thừa Lỗi thu lại khăn đi vào phòng tắm vắt nước, đem khăn ấm lau cho chính mình, sau đó cởi bộ đồ ướt ra, ăn mặc chỉnh tề xong anh mới dắt Lư Dục Hiểu.

Dù sao anh vẫn là nhân vật công chúng, khẩu trang là thứ vẫn nên mang vào.

Lúc ở trên lầu trong lòng hai người đều đã nắm rõ, sau khi xuống lầu hiểu rõ sự tình, tâm tình Lư Dục Hiểu ngày càng lạnh đi, vốn dĩ lúc sáng trời chưa mưa đã tiến hành cứu hộ, những lớp bùn đất đá đó nhờ có nhân lực và xe hỗ trợ đã dọn được một phần, dự tính chỉ cần năm tiếng là có thể xong.

Kết quả chưa đến 9 giờ, trời bắt đầu mưa to.

Đúng lúc những người lính cứu hộ đó đang làm nên họ bọn cũng bị kẹt lại trong xe, mưa ngày một lớn, tầm nhìn không tốt, ngay sau đó lại xảy ra thêm một trận sạt lở, lúc này, đám phóng viên truyền thông cái gì cũng không chụp được cũng bị kẹt lại trên núi, toàn bộ con đường đều bị lấp kín.

Mà ở đó, một đoàn cứu hộ cũng với chiếc xe kia vẫn còn ở trên núi.

Xe cũng bị chôn vùi, mà trận mưa này, kéo dài cho đến tận bây giờ....

Những người chờ đợi tâm đều lạnh lẽo, lúc Đường Ý đến nơi biết được tin tức cũng không nói cho một ai, cho nên Lư Dục Hiểu vẫn luôn không nhận được tin tức từ ông.

Đối diện với những tin tức truyền thông tung ra...cũng chỉ là đang an ủi chính mình.

Buổi tối 10 giờ.

Từ một nhà truyền thông lớn trên Weibo phát ra một đoạn tin tức mới.

"Chiếc xe bị chôn vùi trong núi đất đã được 13 tiếng đồng hồ, lúc này trời mưa không ngừng, chúng ta chỉ có thể ngồi chờ chết."

Ngay sau đó bùng nổ.

Thành phố Thiên Lâm vốn dĩ là một nơi lạc hậu, đa số người ở đây đều sống ở bên kia ngọn núi, núi đồi bao quanh, con đường để đi ra chỉ có một cánh là đi vòng qua núi, hơn nữa bên ngày mưa nhiều, bị cảm, lên cơn sốt là chuyện bình thường, vì thế nên mới có chuyện bùng lên dịch cảm.

Chuyện này càng làm nhiều người chú ý.

Chu Tố Mẫn gọi điện thoại cho Lư Dục Hiểu , Lư Dục Hiểu báo bình anh cho bà, trong điện thoại Chu Tố Mẫn vẫn ngàn dặn dò vạn dặn dò: "Con không thể đi lên núi, mấy ngày nay mưa liên miên, con tuyệt đối không thể lên núi."

Đôi mắt Lư Dục Hiểu rưng rưng, gật đầu với điện thoại.

Thừa Lỗi cảm thấy vô cùng đau lòng, vẫn luôn ôm cô.

Mạng người đặt ở trước mắt, mọi sự việc đều trở nên nhỏ bé.

Chu Tố Mẫn cúp điện thoại.

Ngu Thư Hân cũng điện thoại đến, Lư Dục Hiểu mới vừa bắt máy, Ngu Thư Hân liền khóc lớn: "Nếu anh ấy chết, tôi sẽ đi theo."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro