Chương 4 : Cứu Nguy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Lí nhất thời không vào được, ở công ty dậm chân gọi điện thoại.

"Cái đám phóng viên này, thật là vô khổng bất nhập (1)!"

(1) Vô khổng bất nhập: chỗ nào cũng nhúng tay vào.

Trợ lý run rẩy nói: "Làm sao bây giờ? Nghe nói các cửa ra vào của gara đều bị chặn, Thừa lão sư còn phải tới sân bay để đến thành phố điện ảnh nữa."

Trong lúc nhất thời tụ tập quá nhiều fans, ngay cả chủ bất động sản cũng không có biện pháp, sáng sớm điện thoại bay đầy trời (2), toàn bộ văn phòng lâm vào cơn hỗn loạn, hơn nữa hôm nay còn phải lên máy bay, Triệu Lí và trợ lý ngày càng sốt ruột, Triệu Lí kêu gọi chuyên viên trang điểm, nói: "Nghĩ cách đi vào, sau đó đem người đi ra."

(2) Ý nói gọi điện tới tấp, không ngừng.

Đáng nói chính là vệ sĩ của Thừa Lỗi hiện tại không có ở đây, muốn dẹp loạn fans thì cần có thời gian, Triệu Lí liền nhanh chóng liên lạc với ban quản lý tiểu khu Kim Hải, mà người đầu tiên cần liên hệ, đó chính là Tôn Thần Thuân.

Nhưng Tôn Thần Thuân hiện giờ đang ở nước ngoài, ngay cả vợ của anh cũng đang ở nước ngoài, Tôn Thần Thuân suy nghĩ liền nói: "Tôi sẽ liên hệ tìm người hỗ trợ..."

"Cảm ơn Tôn tổng." Triệu Lí vội vàng nói.

"Không có gì." Điện thoại cúp máy.

Triệu Lí liền gọi lại cho Thừa Lỗi, dặn anh tạm thời đừng ra ngoài, chờ cậu ta sắp xếp.

Thừa Lỗi đứng ở ngoài ban công, tay gác lên lan can nhìn xuống dưới. Ở dưới đầy nhóc đầu người, thực tế tiểu khu Kim Hải này một chút cũng không thích hợp cho diễn viên sống. Lúc trước anh mua cũng chưa thật sự nổi nên cũng không suy xét kỹ đến như vậy, hiện tại thì đúng thật có rất nhiều người.

Di động thông báo có tin nhắn WeChat.

Anh cúi đầu vừa thấy, đôi mắt hơi trầm xuống.

【 Lư Dục Hiểu : Tôi đi giúp anh nhé? 】

【 Lỗi : Hửm? 】

【 Lư Dục Hiểu : Tôi có chìa khóa của tiểu khu, có thể từ cửa ngầm phía Bắc của gara đi vào. 】

Trầm ngâm hai giây, Thừa Lỗi phản hồi.

【 Lỗi : Được. 】

......

Buông di động ra, Lư Dục Hiểu từ trên giường đứng lên, nhanh chóng thay quần áo. Cô vốn không dậy sớm như vậy, mới có sáu giờ hơn, cô đứng trước nhà vệ sinh cúi đầu tùy tiện nhìn tin tức trên điện thoại liền nhìn thấy tin "Nơi ở của Thừa Lỗi chính là tiểu khu Kim Hải......." Loại tin tức trong khoảng thời gian này rất nhiều, không ít nghệ sĩ đều phiền toái không ít.

Lư Dục Hiểu ngày thường cũng hay xem tin tức, không nghĩ đến hôm nay đến phiên anh.

Nhìn thấy anh bị vây kín trong tiểu khu, cô nhớ đến trong tay mình còn cầm chìa khóa dự phòng của nhà Tả Diệp. Cô cầm lấy chìa khóa, vội vàng xuống lầu, dì Chu vừa thấy cô xuống đã hỏi: "Hôm nay sao dậy sớm vậy?"

Lư Dục Hiểu cười cầm lấy một cái bánh bao, nhét vào trong miệng nói: "Có việc ạ, con đi ra ngoài trước đây."

"Uống một ly sữa bò rồi hẵng đi..." Dì Chu đuổi theo nói, Lư Dục Hiểu xua tay, bay nhanh xuống bậc thang, lên xe, khởi động xe, chạy ra khỏi tiểu khu. Vừa mới chạy ra không lâu di động đã vang lên, là điện thoại từ bên Mỹ, cô bắt máy... tiếng nói gợi cảm của Tả Diệp ở đầu kia truyền tới: "Có chuyện muốn nhờ cậu giúp đây."

"Chuyện gì gấp?" Lư Dục Hiểu vừa quan sát giao thông vừa hỏi.

Tả Diệp lười biếng nói: "Trong tay cậu không phải đang giữ một cái chìa khóa nhà mình sao? Bây giờ giúp mình đi đón một người, giúp anh ta lên máy bay."

"Ai đó?"

"Một anh chàng đẹp trai có lẽ cậu sẽ thích, Thừa Lỗi."

Lư Dục Hiểu sửng sốt, cười khẽ, "Mình cũng đang muốn đi tìm anh ấy."

Tả Diệp : "Ồ?"

"Cúp đây."

Lư Dục Hiểu không nhiều lời, cúp điện thoại, vội dẫm chân ga, chỉ trong chốc lát đã đến tiểu khu Kim Hải. Hiện tại đã thoáng không ít nhưng vẫn cứ còn rất nhiều người, các cây cầu lân cận đều bị fans chiếm đóng. Bây giờ đang là thời gian nghỉ hè, các em gái học sinh rất nhiều, nhưng cũng may là vị trí của tiểu khu này tương đối tốt, trên đường không nhiều xe lắm, bằng không nếu chỗ này có nhiều người như vậy, giao thông đã bị tắc nghẽn.

Lư Dục Hiểu quay xe thử từ cửa Đông đi vào nhưng lại phát hiện chỗ này đông đến không còn gì để nói.

Cô chỉ có thể đi về con đường phía trước, vòng qua cửa Bắc. Cửa Bắc thì tình hình tốt hơn, có xe ra vào được, nhưng tốc độ như ốc sên rất chậm, lan can bị vây kín, cứ mỗi lần xe đi ra đều sẽ bị phóng viên truyền thông nhìn chằm chằm, còn có fans dính sát vào cửa kính mà nhìn. Lư Dục Hiểu mở ra cửa phụ, lùi về phía sau đi vào, tiến vào gara.

WeChat trên di động sáng lên một địa chỉ.

Lư Dục Hiểu vừa nhìn thấy, đúng là tòa nhà của Tả Diệp.

Có chút xa nha.

Ở trong gara dưới mặt đất vòng một hồi lâu, Lư Dục Hiểu rốt cuộc cũng chạy đến tòa nhà của Tả Diệp, chỉ là dưới gara cũng có fans..... Lư Dục Hiểu : "........"

Lúc cô mở cửa xe đã bị một vài fans nhìn thấy, Lư Dục Hiểu không nhìn tới, tiến vào thang máy, dưới cái nhìn của đám người đó mà đóng cửa.

Lên đến tầng 21 cô liền đi ra ngoài, tầng này chỉ có một căn hộ, nó ở đối diện thang máy, cô bấm chuông.

Một lát sau, cửa mở, Thừa Lỗi mặc áo sơ mi màu trắng xuất hiện phía sau cửa, hai người bốn mắt nhìn nhau, Lư Dục Hiểu nhớ tới bức vẽ ngày hô qua, còn có lúc ở nhà tranh Nhã Trúc, đột nhiên cô cười.

Thừa Lỗi thấy cô cười, khóe môi cong lên, dời mình để cô vào.

Lư Dục Hiểu đi vào trong thấy phòng rất lớn, cũng rất sạch sẽ, trên mặt đất đang đặt hai vali hành lý, vừa nhìn thấy là biết đang chuẩn bị đi ra ngoài, cô tiến lên nói: "Tôi giúp anh cầm nhé?"

Thừa Lỗi gãi đầu tóc rối, "Không cần, dưới hầm xe có rất nhiều fans đúng không?"

Lư Dục Hiểu suy nghĩ một chút: "Chỉ có một vài thôi, không tính là nhiều, anh có muốn cải trang một chút không?"

Thừa Lỗi dựa vào tay vịn trên sô pha, nhìn cô nhướng mày: "Cải trang thành phụ nữ sao?"

Lư Dục Hiểu : "Được đó."

Hai người nhìn nhau lần nữa, Lư Dục Hiểu lại cười, Thừa Lỗi nghiêng đầu, bên tai ửng đỏ, anh đứng dậy, vào phòng, trong chốc lát đã đi ra, mang lên một cái khẩu trang màu đen, tóc mái che khuất trán, giống như hôm xuất hiện ở hàng tranh Nhã Trúc ngày hôm đó, anh lấy di động ra, nhìn Lư Dục Hiểu nói: "Tôi đi gọi điện thoại."

Lư Dục Hiểu mỉm cười gật đầu: "Được".

Anh liếc mắt nhìn cô một cái, lúc này mới gọi điện cho Triệu Lí

"Không cần lại đây đón tôi, tôi có thể tự đi, các cậu trực tiếp ra sân bay đi!"

Bên kia Triệu Lí sửng sốt: "Cậu làm sao mà ra ngoài, xe của cậu đều lấy đi rồi...Hơn nữa Tôn tổng còn chưa gọi lại cho tôi."

"Có người đón rồi."

"Ai vậy?" Triệu Lí đầu kia hỏi lại, Thừa Lỗi không cùng cậu ta nói nhảm nhiều, cúp điện thoại, một tay lôi kéo vali hành lý, Lư Dục Hiểu nghe được, cô cười bước lên giúp anh lấy vali. Thừa Lỗi khoác tay, nói: "Để mình tôi là được."

Lư Dục Hiểu nhìn anh một cái cũng không kiên trì, lại cười hỏi: "Người đại diện của anh là Triệu Lí?"

Thừa Lỗi : "Ừ !"

Lư Dục Hiểu mỉm cười, nhấn thang máy, nói: "Cậu ta thêm Wechat với tôi."

Thừa Lỗi :"Không cần để trong lòng."

Lư Dục Hiểu : "phụt" một tiếng bật cười.

Thừa Lỗi đến nhìn cái gáy của cô, khóe môi cũng hơi gợi lên.

Thang máy tới, cửa mở ra, Lư Dục Hiểu bước vào trước, Thừa Lỗi đẩy theo hành lý bước vào. Người anh cao, cũng rất đẹp trai, sau khi tiến vào thang máy dường như nhỏ đi rất nhiều. Lư Dục Hiểu cười nói: "Chắc là tôi nên giúp anh thôi! Anh vừa cao vừa đẹp, chỉ cần đứng thôi cũng tốt rồi!"

Thừa Lỗi từ trong thang máy nhìn cô một cái: "Em xinh đẹp mà, đứng thôi cũng tốt!"

Tâm trạng Lư Dục Hiểu nhảy lên một cái, khóe môi cô mỉm cười, không hé răng nhìn cửa hàng máy. Thừa Lỗi cũng không nói chuyện, xem chừng cũng chưa nghĩ đến một lần giả làm bạn trai kia mà hai người mới quen biết nhau, rồi lại có lần thứ hai gặp mặt.

Cửa thang máy mở ra, Lư Dục Hiểu nhìn Thừa Lỗi, lại nói: "Tôi giúp anh nhìn xem tình hình."

Thừa Lỗi kéo cổ áo: "Phiền em."

Lư Dục Hiểu cười nhìn anh một cái lúc này mới bước ra, có vài fans đang đứng ngó tình hình trước cửa, vừa thấy cô bước ra, đám người đều theo bản năng nhìn qua. Lư Dục Hiểu quay đầu nói với Thừa Lỗi : "Đều ở bên ngoài, không nhiều người, lắm khoảng tám người."

Thừa Lỗi gật đầu, lôi kéo hành lý đi ra ngoài.

Bên ngoài đám fans thấy thế điên cuồng mà kêu lên, nhanh chóng chạy tới hướng của anh. Lư Dục Hiểu không ngăn cản được, anh lại rất bình tĩnh mà đứng ở cửa nói: "Các em yên lặng nào."

Các fans bị anh nhắc nhở nhẹ nhàng như vậy thật sự yên tĩnh lại.

"A a a Thừa Lỗi kìa...."

"Trời ơi, thật đẹp trai..."

"A a a a a a a a em muốn ngất."

Các fans chụm đầu lại nói nhỏ, Thừa Lỗi lại nói: "Anh sẽ ký tên cho các em, sau đó anh phải ra sân bay, các em về nhà sớm một chút, nhé?"

"A, dạ được, dạ được! Chồng ơi, có phải anh từ nay về sau đều ở đây không ạ?" Có một fan đứng cầm vở che mặt hỏi, Thừa Lỗi không trả lời cô ấy, chỉ duỗi tay ra, các fan nhanh chóng đem vở và bút đưa cho anh. Mặt anh thả lỏng, nhanh chóng ký tên mình, có một fan trong đó phát hiện ra Lư Dục Hiểu liền hỏi Thừa Lỗi : "Cô ấy là ai ạ? Nam thần ơi anh đổi trợ lý ạ?"

Thừa Lỗi lấy vở và bút ký fan, mắt nhìn Lư Dục Hiểu một bên, anh nhàn nhạt nói: "Ừ, trợ lý mới của anh."

Lư Dục Hiểu : "....." Nói dối không chớp mắt.

Ký xong hai người nhanh chóng đem hành lý đặt lên xe, mở cửa xe ngồi xuống, những fans đó rất nghe lời, đứng ở một bên hào hứng nói:

"Nam thần, hẹn gặp lại."

"Chồng ơi, em yêu anh."

"Cẩn thận anh nha."

"Moah moah."

Kéo cửa sổ xe lên, phía bên trong xe liền yên tĩnh, Lư Dục Hiểu chậm rãi lái xe chạy ra ngoài, các fans đó không đi theo Lư Dục Hiểu đưa mắt nhìn lại chỗ fans đang đứng, giẫm chân ga một cái, lái xe đi ra ngoài, hướng của Bắc mà đi. Xe còn chưa đi ra hẳn đã nhìn thấy bên ngoài có rất nhiều phóng viên cùng fans tụ tập.

Nhưng nếu so với tình huống vừa rồi vẫn tốt hơn, Lư Dục Hiểu đưa mắt nhìn Thừa Lỗi bên ghế phụ, anh rất bình tĩnh, dù mang khẩu trang nhưng đôi mắt anh vẫn trầm tĩnh như nước, anh nhìn cô, nói: "Lái xe đi, không có việc gì."

Lư Dục Hiểu cười khẽ: "Tôi không sợ đâu."

Dứt lời cô liền giẫm chân ga, trên sườn núi, ánh mặt trời chiếu vào trong xe. Dường như trước đó đã có mấy chiếc xe đi ra ngoài cho nên phóng viên và fans cũng không quá chú ý chiếc Telsa đỏ này, vì thế hai người rất thuận lợi mà chạy ra đường lớn. Chẳng qua có phóng viên và fans mắt tinh nhìn thấy ngồi ở ghế phụ chính là Thừa Lỗi liền xôn xao lên.

Lư Dục Hiểu biết bị phát hiện, cô nhanh chóng nhấn chân ga, đánh tay về một hướng, nhanh chóng chạy vào một con hẻm nhỏ.

Thừa Lỗi : "Em đối nơi này rất thành thạo."

Lư Dục Hiểu cười: "Tôi lớn lên ở thành phố Thượng Hải nhưng sống chủ yếu ở thành phố S vì do nhà tôi chuyển nhà, anh là người Quảng Đông hả?"

Thừa Lỗi nhàn nhạt nói: "Ừ."

Lư Dục Hiểu nghiêng đầu liếc anh một cái, vừa vặn anh cũng nhìn cô, tầm mắt hai người bỗng nhiên chạm nhau, Lư Dục Hiểu hàm chứa ý cười dời mắt, Thừa Lỗi nghiêng mặt đi, bên tai hơi đỏ lên. Trong xe, một không khí ái muội đang dẫn hình thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro