Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1 tháng sau~

-Jaebum! Jinyoung! 2 đứa chuẩn bị chúng ta ra sân bay đón bà nội!- bà Im từ dưới nhà nói vọng lên lầu

Hôm nay là ngày bà nội của Jaebum về nước, tuy bà đã già nhưng rất thích đi du lịch vòng quanh thế giới, nay bà về để thăm gia đình

Jinyoung vác cái bụng bầu được 1 tháng mấy và tay xách hai món quà tặng bà ^^

-Ơ Jinyoungie sao con không đưa Jaebum nó xách?- bà Im chả mấy vui vẻ khi thấy cậu không lo cho sức khỏe mà suốt ngày cứ nằn nặc đòi làm việc

-Không sao mà mẹ! Con còn khỏe lắm đó!😁

-Em thì giỏi có cái miệng thế đứa nào hôm qua hăng quá mém té hả? - Anh gỗ nhẹ đầu cậu 1 cái

-Hihi em xin lỗi mà~😜- Cậu xoa xoa cái trán

Tại sân bay incheon

-BÀ NỘI!!!- Anh có vẻ quá mừng cho nên anh la hơi lớn😑

-Thằng nhóc này vẫn lố như xưa💢💢💢- bà nội thuận tay cốc đầu anh 1 cái

-Mẹ mừng mẹ trở về!- bà Im ôm lấy bà

-Nhớ con dâu quá!- bà mừng thầm

-Mẹ quên con rồi sao?- Ông cũng theo ôm bà

-Làm gì có!

-Nội đây là vợ con!- Jaebum kéo tay Jinyoung ra giới thiệu

-Ừmk ta ở nước ngoài cũng nghe mẹ con nói rồi!- bà gật gù trông có vẻ không để tâm lắm, mắt khẽ liếc qua Jinyoung đánh giá: gia thế ổn, người đẹp, dáng chuẩn, có nét ngây thơ, trong sáng, cái bụng có vấn đề...=> cũng tốt

-Con...chào nội!- Cậu thấy bà cứ chằm chằm vào mình nên cũng hơi mất tự nhiên, chỉ sợ bà không thích mình

-Ừ được được! Tốt lắm!- bà cầm tay Jinyoung kéo đi như thân từ lâu ^^

-Ờ mà khoan!- bà bỗng dừng lại

-Bụng của Jinyoung sao mà nó hơi...- bà thắc mắc nãy giờ mà không dám hỏi chỉ sợ cậu mụp nên đụng tới lòng tự trọng của cậu😅

-Mẹ à! Mẹ sắp lên chức làm bà cố rồi đó ^^- ông Im cầm tay bà vỗ vỗ

-*híp mắt* sao cơ?- bà hỏi làm cho ai cũng im lặng

-HAHAHA CHÁU TRAI BÀ LÀM TỐT LẮM!!!- Bà vỗ vỗ vai anh

-Trời sắp trễ rồi, mẹ về ăn cơm trưa với tụi con- Bà Im khẽ nhắc giờ cơm

-Ầyzzzz lâu rồi không về Hàn mẹ muốn đi chơi đâu đó với cháu dâu của mẹ!- bà cười tít mắt nhìn Jinyoung

-Nếu bà muốn ạ!!!- Cậu cười tươi rồi nắm tay bà cùng lên xe

Trung tâm mua sắm PMO

-Jinyoungie ta thấy cái áo này hợp với ta chứ!- bà cầm 1 cái áo lông thú màu nâu vàng lên ướm

-Ưmk~ No No- Cậu lắc tay

-Sao thế? Ta thấy cũng rất hợp - bà hơi thất vọng chút

-Bởi vì nếu bà mặc cái áo này ra đường mọi người sẽ nhìn bà và hỏi tại sao trên đời lại có 1 người đẹp đến không biết tuổi tác! - Cậu cười cười nháy mắt

-Uisss nhóc này khéo nịnh!- bà nhéo nhéo mũi cậu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro