chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hơn 10 tiếng ngồi máy bay, 8 người xuống sân bay và được người của ba nó đón về phòng họp Hắc Long Bang.

10 ông bố bà mẹ đã chờ sẵn. Nó giới thiệu Tankhun cho ba mẹ của nó biết. Cả hai bên đều rất vui lòng.

Hắn thì không còn lạ gì vì họ đã biết hắn lâu rồi. Ngay từ khi hắn chơi chung với Pete. Mọi chuyện coi như đã ổn, buổi họp bắt đầu.

"Ba à! Mọi chuyện đã đến mức nào rồi vậy ba?" - nó hỏi.

Ông Dragon nghiêm mặt, ông nói đều đều:

" Tên Pichat đang ngắm vào công ty của chúng ta! Ba mẹ đã quá tuổi để tham gia vào chiến dịch này nên cần sự giúp đỡ của các con"

" Kế hoạch cụ thể đi! Con sợ thời gian có hạn!" - Kinn nói đầy vẻ sốt ruột.

Ông Dragon bắt đầu đi vào vấn đề chính:

" Việc cần làm đầu tiên là số vũ khí ba đã nhờ một người bạn đặc chế ở Thái Lan. Các con phải tự đến đó nhận lấy và học cách sử dụng vì đó là những món vũ khí không bình thường"

" Đây là bản đồ nơi các con cần đến. Ba sẽ cử theo những vệ sĩ chuyên nghiệp nhất để giúp sức cho các con" - ông đẩy tấm bản đồ ra giữa bàn.Pete cầm lấy xem xét, mặt anh biến sắc:

" Đây là bản đồ Tam Giác Vàng mà?"

" Sao con nghe có vẻ nghiêm trọng vậy ba?" - Tharn hỏi.

" Ba đã nhận được nguồn tin ông ta đã liên kết với rất nhiều bang hội thậm chí họ còn cho đào tạo sát thủ và chế tạo vũ khí"

"Đây có thể là cuộc chiến sống còn của Hắc Long Bang, chúng ta đang rất yếu thế! Nếu các con không cố gắng rèn luyện thì có lẽ không ai đang đứng ở đây có thể sống sót"

Không khí phòng họp chùn xuống, mọi người đều đang rất hoang mang. Ông Dragon lại lên tiếng:

" Ai không muốn dấn thân vào chỗ chết thì có thể đứng lên và ra khỏi đây!"

Không một lời nào được thốt lên, những bà mẹ cũng đang rất lo lắng nhưng trong tình thế này thì không còn cách nào khác. Type đứng lên làm mọi người trố mắt ra nhìn. Cậu nhóc nhìn vào mọi người:

" Con là người đầu tiên đồng ý tham gia! Con sẽ bảo vệ cơ nghiệp này đến cùng"

" Cả tụi con nữa!!!!" - tất cả đứng lên.

Mẹ Pete bước đến bên cạnh Tankhun, bà đặt tay lên vai cậu hỏi han:

" Con không được đào tạo như tụi nó. liệu con có chịu đựng nổi sự huấn luyện khắc nghiệt ở Tam Giác Vàng không?"

Tankhun thở hắt ra, mọi ánh nhìn đang hướng về phía cậu. Cậu cũng không ngờ gia đình Pete là Hắc đạo thậm chí còn đứng đầu thế giới. Cậu nói một cách rất nhẹ nhàng:

" Con không có võ, con cũng không mạnh mẽ được như các bạn nhưng con am hiểu về y thuật, con nghĩ nó sẽ giúp được ít nhiều. Xin mọi người tin con!"

Các vị phụ huynh mỉm cười hài lòng và ngay hôm đó, tất cả chuẩn bị lên máy bay riêng để đến "vùng đất tử thần".

Sau một thời gian dài ngồi từ Thái sang Mĩ rồi quay trở lại Thái. Cả bọn ê hết cả mông nhưng không dám hé nửa lời.

Tất cả vệ sĩ mà ông Dragon cử đi theo bọn nó là ba người đàn ông và hai người phụ nữ. Họ đón bọn nó khi tất cả vừa xuống máy bay. Trông họ rất là rắn chắc và khỏe mạnh. Người nào cũng cao to và nghiêm túc.

Tất cả đều sở hữu nước da màu đồng và ánh mắt đầy sát khí, trông họ có vẻ bụi bặm như dân sống trong quân đội. Bên hông họ có vắt súng nhưng tụi nó thì không.

Năm người đều mặc áo Jacket, quần bộ đội và đi bốt bộ đội giống như bọn nó. Đây là bộ trang phục thích hợp để tụi nó có thể thích nghi với đời sống trong rừng núi như thế này.

Đường rừng núi có nghĩa là con đường không được hình thành, mà chỉ là một lối đi trong rừng rậm. Thông qua cành cây bị chặt đứt và cây cỏ dẵm thành bùn đất bên dưới, có thể thấy lối này thường xuyên có người đi lại.

Type lôi đống mỹ phẩm trong balo ra để tìm kem chống nắng, người phụ nữ trong nhóm vệ sĩ có tên là Liz nhắc nhở:

" Nên quăng bỏ những thứ đó đi nếu nhóc không muốn chết dưới nọc độc của những loài côn trùng trong khu rừng này!"

Type xanh mặt mày, cậu nhóc run tay cất vào và họ lại đi tiếp. Đám vệ sĩ nam đi đường rừng núi như đi đất bằng, hình như ba người đó tên là Lio, Eric và Kevin thì phải. Người phụ nữ còn lại tên là Kelly - cô ta sở hữu nước da ngăm nhưng vóc dáng rất quyến rũ.

Họ băng qua những ngôi rừng rậm tưởng chừng như không có lối ra. Nó vừa đi vừa hỏi hắn:

" Anh đã suy nghĩ kĩ chưa đấy?"

" Phải chịu vất vả mới mong có vợ đẹp!" - hắn cười đầy ẩn ý.

Họ đi theo từng cặp, ai cũng mang trên người một chiếc balo to tướng để chứa những thứ cần thiết. Tankhun đi bên cạnh Pete, cậu vừa đi vừa thu thập dược thảo trên đường theo kiến thức của cậu. Xem ra đây là một chuyến đi gian nan nhỉ?

Trời nhá nhem tối, khu rừng trở nên thật bí ẩn và khiến người ta phải sởn tóc gáy. Tankhun có vẻ hơi sợ nên cứ bấu chặt tay Pete mà đi.

Năm người vệ sĩ ngồi xuống một tảng đá lớn bên cạnh con suối và ra hiệu nghỉ chân. Kelly - người phụ nữ có ánh mắt thần bí nhếch mép:

" Thử thách đầu tiên đã đến!"

Tụi nó chưa kịp hưởng thụ giây phút nghỉ ngơi thì trong bụi rậm đã xuất hiện hàng loạt những tiếng động lạ và theo sau đó là những tên lạ mặt không gõ nguồn gốc.

Tám người bị bao vây. Riêng năm người họ vẫn ngồi đấy rất thảnh thơi. Eric cất giọng trầm trầm:

" Đây chỉ là những thử thách nhỏ mà chúng tôi dành cho các cậu thôi!"

"Là sao? Năm người nói gì vậy?" - Porsche cáu tiết.

Kelly lại cười đầy ẩn ý:

" Đánh hoặc bị đánh! Giết.....hoặc bị giết!"

Thế là cả đám sát thủ xông lên, họ dùng những thế võ rất kì lạ nhưng điều đó không hề gây khó khăn cho bọn nó. Tất cả bình tĩnh chống trả rất kịch liệt. Tankhun hoảng sợ nép phía sau được Pete bảo vệ.

Có lẽ những người này là người của Tam Giác Vàng được cử đến để thử sức tụi nó. Từng tên ngã xuống sau những cú đánh chí mạng, xác chết nằm vương vãi khắp nơi. Tám con người vẫn đứng vững. Nó trừng con mắt nhìn năm vệ sĩ:

" Ý gì?"

" Quả không hổ danh là con trai của Bang Chủ Hắc Long Bang!" - Liz cười với bốn tên còn lại.

" Đây là những thử thách để xác định năng lực của từng người! Ai còn sống cho đến khi tới nơi thì xứng đáng nhận được vũ khí do Gia Tộc Theerapanyakul tự tay đặc chế! " - Kevin rít thuốc nói chậm rãi.

" Mọi người dựng liều nghỉ ngơi thôi! "- Kelly vươn vai.

Thế là tám người nhưng phải dựng 3 cái liều. Dựng cho 5 tên kia nữa. Trông khi người ta khó nhọc dựng liều thì 5 tên đáng ghét đó lại ngồi chém gió mà không thèm giúp gì cả. Hắn đâm ra cáu tiết:

" Mẹ kiếp! Cái lũ khốn!"

" Nhỏ mồm thôi! Bọn chúng là người duy nhất nắm rõ địa hình ở đây! Ta còn có thể sử dụng được chúng dài dài đấy! "- Pete nhắc nhở.

Chính trong những giờ phút như thế này Pete mới bộc lộ sự bình tĩnh và tính thông minh anh vốn có.

Sau khi năm người kia vào ngủ, tám người tụi nó ngồi bên đống lửa và bắt đầu cuộc họp riêng:

" Không biết năm người đó có phải là vệ sĩ của chúng ta không nữa? Trông chúng giống quân địch hơn!" - Porsche có vẻ hơi bực dọc.

" Anh nghĩ trong tình thế này chúng chỉ là người dẫn đường thôi! Có lẽ người tên gia tộc Theerapanyakul đã phái chúng đến đây! Ba của chúng ta cũng biết chuyện này nhưng nói là vệ sĩ để chúng ta yên tâm đấy!" - Pete giải thích.

" Có lẽ chúng ta đã bước vào khu vực Tam Giác Vàng rồi! Lúc nãy những người tấn công chúng ta, dựa vào trang phục thì anh nghĩ họ là người dân bản địa" - Kinn nói.

" Em không tin ba mình lại đẩy chúng ta vào chỗ chết đâu! Phía sau chắc chắn có một sự thật nào đó! Bao lâu thì mình tới nơi? "- nó hỏi.

Pete móc tấm bản đồ ba đưa cho rồi xem xét, mọi người đều chăm chú vào ngón tay của anh đang di chuyển trên bản đồ:

" Chúng ta đang ở đây! Dựa vào sinh vật cây cối nên anh biết điều đó! Đích đến là ở đây, khoảng 2 ngày đường nữa thì ta tới nơi!"

" Hai ngày nữa sao? Sao lâu vậy?" - Type nhăn nhó.

" Lâu cũng phải chịu thôi! Đường dài thì mới có thêm nhiều đợt thử thách chứ?" - Pete cười.

" Thử thách như lúc nãy ấy hả? Em chịu!!!!!" - nó bĩu môi.

Suốt buổi Tankhun không nói gì, cậu chỉ im lặng ngồi nghe mọi người nói chuyện thôi. Sau khi về lều, một bên của nữ và một bên của nam, tất cả đã chìm vào giấc ngủ sau một ngày mệt mỏi.

*Ở một nơi khác:

Một người đàn ông đang xem tin nhắn của một ai đó thông qua máy nhắn tin tối tân nhất không bị nhiễu sóng dù đang ở đâu. Ông cười nụ cười ranh ma:

" Hahaha......còn hai ngày nữa bọn chúng đến nơi sao? Ngươi làm việc giỏi lắm! Ta sẽ khiến từng đứa phải biết thế nào là muốn sống không được muốn sống không xong"

Tên trợ lí thân cận đứng gần đó cũng góp ý kiến:

" Bọn chúng chỉ là đám con nít miệng còn hôi sữa! Ta cứ từ từ không phải vội. Tám người tụi nó sao địch lại nổi hàng ngàn người của chúng ta chứ?"

Ông ta đưa ly rượu lên miệng nhấm nháp, lại cười:

" Ngươi nói đúng!!! Hahahaha....."

Bỗng nụ cười trên môi ông ta vụt tắt, ông ta hỏi tên trợ lí:

" Chuyện của con Kelly sao rồi?"

" Hiện tại đã có người nghi ngờ nó là nội gián của chúng ta và đang điều tra nó thưa chủ tịch!"

Ông ta đập bàn, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng:

" Khử nó đi để tránh nó làm vỡ chuyện! Lập tức nhắn tin cho người đó!"

" Vâng thưa chủ tịch!"

*Sáng hôm sau:

Một buổi sáng trời đầy sương, tá lán còn đọng nước. Mọi người đang yên giấc thì bị tiếng quát tháo của Eric làm tỉnh giấc:

" KELLY ĐÂU? HÔM QUA NĂM NGƯỜI CHÚNG TA Ở CÙNG MỘT LỀU CƠ MÀ!"

Cả bọn ra khỏi liều thì thấy bốn người còn lại đang dáo dác tìm kiếm, nó hỏi:

"Có chuyện gì vậy?"

"Kelly tự ý rời khỏi đội hình nên chúng tôi đang tìm cô ấy!" - Eric hằn học.

Hắn bước đến trừng trừng con mắt:

" Người ta hỏi nhỏ nhẹ mà làm gì thấy ghê vậy? Chả có chút gì gọi là lịch sự cả."

" Xin lỗi" - cộc lốc.

" Để chúng tôi vscn xong rồi chúng tôi tìm phụ cho!" - nó nói rồi cùng mọi người đến bên suối rửa mặt.

Sau khi đã hoàn tất, nó cùng mọi người chia nhau ra đi tìm cái cô Kelly gì đó. Mọi người vừa đi vừa gọi tên cô ta vang vọng cả núi rừng. Tankhun đi cùng với Pete, mọi người chia thành từng cặp đi cạnh nhau và không được tản ra quá xa. Bỗng Tabkhun reo lên:

" Kelly kìa!" - Cậu và mọi người lập tức chạy đến nơi đó.

Kelly nằm bất động, trên ngực có những vết thương rất sâu và máu đã đông lại. Tankhun ngồi xuống xem xét:

" Xét theo vết thương cho thấy có lẽ là bị móng vuốt của một con thú rất lớn làm tổn thương."

" Không thể nào! Kelly rất giỏi võ và rành địa hình ở đây mà!" - Liz nói.

" Có xác định được thời gian tử vong không?" - Pete hỏi.

" Dựa theo độ đông cứng của xác chết có lẽ là đã chết hơn 9 đến 10 tiếng rồi!" - Tankhun bảo.

" Có nghĩa là từ 8h - 9h tối đêm qua! Đó là khoảng thời gian chúng ta ngồi cùng nhau mà! Đâu có ai nghe thấy tiếng động gì" - hắn nói.

" Mọi người xem có dấu chân to lắm này! "- Kinn reo lên ở nơi cách tử thi khoảng 10m.

Mọi người bước đến đó, những dấu chân rất to hằn trên đất và cây cỏ đều bị dẫm bẹp. Trên đó còn động lại vết máu. Kevin chau mày:

" Trong rừng này có mãnh thú thật sao?"

Pete mỉm cười, nụ cười của một người sáng suốt:

" Mãnh thú giết người ư? Tôi không tin đâu!"

" Vậy cậu giải thích sau về cái chết của Kelly?" - Eric quát.

" Sự thật thì chỉ có một và tôi nhất định sẽ tìm ra" - Pete nhoẻn miệng. Cha nụi này lậm Conan đó quý dị.

Mặt tụi nó đều trở nên rất hình sự còn năm người kia thì trở nên hoang mang. Sự thật về cái chết của Kelly là gì????

Pete bắt đầu khám xét balo của bốn người họ nhưng chẳng thấy có gì khả nghi. Anh và mọi người cũng đã tìm xung quanh nhưng chẳng thấy bộ móng vuốt giết người ở đâu. Vụ án tạm thời khép lại, mọi người thu dọn đồ đạc và tiếp tục lên đường.

Pete vừa đi vừa nghĩ ngợi:

" Vết thương đó nếu là người thường cũng có thể tạo ra được, dấu chân đó cũng vậy. Nếu mãnh thú xuất hiện thì tất cả mọi người đều đã bị giết vào đêm hôm qua vì nơi phát hiện ra xác của Kelly khá gần với nơi dựng lều. Chỉ có bốn người không có chứng cứ vắng mặt ở hiện trường thôi. Đó là Lio, Eric, Kevin và Liz. Nhưng nếu họ đều ngủ thì ai cũng có thể là hung thủ vì chẳng ai biết trong khi ngủ thì những người còn lại đang làm gì. Nếu vậy thì hung thủ là ai và hung khí ở đâu mới được chứ?"

Anh nhíu mày vì đầu óc anh đang rối tung lên. Tankhun đưa cho anh chai nước:

" Anh uống đi và thả lỏng đầu óc, như thế sẽ thoải mái hơn đó!"

Anh vui vẻ nhận lấy và cười với cậu. Nó và hắn vừa đi vừa thì thầm:

" Cái mặt của lão Eric đáng ghét chết đi được! Nhìn là muốn kiếm cái gì phang vào cho hả tức rồi!"

" Anh cũng thấy vậy!" - hắn gật gù.

Bốn người đó đi trước dẫn đường còn tụi nó thì theo từng cặp lẽo đẽo phía sau. Bỗng bốn người đó dừng bước, trước mặt là một cái cây bị đổ nằm ngang mặt đường. Kevin quay lại bảo:

" Có một cái cây chắn ngang đường rồi!"

Tụi nó đứng nhìn chứ chả thèm quan tâm, bỗng nó cười thích thú rồi hỏi Type:

" Cậu có đem theo mật ong không? Bình thường cậu hay mang theo để làm mặt nạ dưỡng da đấy!"

" À có này!"

Type móc trong balo ra một lọ mật ong đưa cho nó. Nó hí hoáy cái gì đó rồi bước đến bên cạnh Eric, nó lấy chai nước đập vào vai anh:

" Nè! Sao đứng nhìn hoài vậy? Có ngon thì nhấc cái cây qua một bên đi!"

Eric hừ lạnh một tiếng rồi bước đến bên cái cây, nó cười tủm tỉm trở về chỗ mọi người đang đứng. Pete chau mày nhìn nó:

" Em bày trò gì nữa hả nhóc?"

" Hihih không có gì? Một lát mọi người chỉ cần che mặt lại là được"

Nó vừa dứt lời thì đã nghe tiếng Eric la thất thanh:

" Hơ....TỔ ONG! ÁAAaaaaa.........."

Cả đám người ấy chạy tán loạn còn tụi nó thì dùng balo hoặc cái gì đó che mặt lại. Bọn ong cứ nhằm Eric mà chích, chích không chừa một chỗ nào. Sau khi bọn ong bay đi, nó bụm miệng cười nhưng lại giả vờ đến bên Eric để hỏi han:

" Anh có sao không vậy?"

Eric ngước mặt lên làm cả bọn muốn té ngửa, mặt và tay chân anh ta sưng vù kèm theo những đốm đỏ. Ba tên kia chạy lại đỡ lấy anh và dìu anh ngồi xuống một bóng cây, Tankhun bước đến cất giọng nhẹ nhàng:

" Tôi có hái được một ít thảo dược có thể trị được vết ong đốt! Hay để tôi giúp anh!"

Eric nhìn Tankhun đầy cảnh giác, nó châm chọc:

" Đau thấy bà bày đặt giả bộ! Một lát nó chạy nọc tùm lum thì đừng có trách nhá!"

Eric nhìn nó có nửa con mắt, anh gật đầu với Tabkhun và cậu bắt đầu nghiền thuốc xoa lên giúp anh. Nó quay lại chỗ của mọi người, Pete vỗ vai nó:

" Có phải từ đầu em đã nhìn thấy có tổ ong trên thân cây không?"

Nó cười gượng, mặt nó méo xệch:

" Ha....hả? Hai....hai nói gì vậy?"

" Trên chai nước em dùng để đập vào vai Eric có dính mật ong, vì thế mà lũ ong bị thu hút cứ nhằm Eric mà đánh tới tấp có đúng không?"

- Hihi....Hai thông minh ghê!

P

ete lắc đầu vì nhóc siêu quậy, hắn quàng vai nó:

" Em chơi hơi bị ác đó nhé!"

" Phải như vậy mới bỏ ghét! "- nó hất mặt về phía Eric.

" Haha....Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ!" - hắn cười.

Tankhun dùng kim để loại bỏ kim độc trên mặt và tay chân của Eric. Sau đó cô dùng số nước thuốc cậu vừa nghiền ra để xoa lên vết thương. Eric lạnh giọng:

" Cám ơn cậu!"
" À không có gì! Số thuốc đó anh cứ rảnh là bôi lên nhé!"

Cậu gật đầu chào anh rồi bỏ đi lại chỗ tụi nó đang ngồi. Cậu ngồi xuống bên cạnh Pete, anh đưa tay gạt những giọt mồ hôi trên trán của cậu:

"Có mệt không? Uống nước nhé!" - Tankhun khẽ cười với anh:

" Không mệt lắm đâu! Cám ơn anh!"

Nó nhìn thấy nên giả bộ nhại lại, nó đưa tay giả vờ gạt lên mặt Type:

" Có mệt lắm không Type yêu dấu? "Anh" lấy nước cho em uống nhé!"

Type cũng hợp tác rất nhiệt tình:

" Không mệt lắm đâu! Cám ơn "anh" Pete!"

Nó làm hai người mắc cỡ đỏ cả mặt còn cả bọn thì cười ngả nghiêng. Họ lại tiếp tục lên đường. Con đường nhỏ hẹp nơi giữa rừng cứ hiện ra mãi tưởng chừng dài vô tận và không bao giờ giờ có điểm dừng. Trời đã quá trưa, họ dừng chân bên con suối nhỏ để nướng cá. Kinn và Tharn lo phần bắt cá, Liz và Eric cùng Pete Tankhun đi tìm củi, số còn lại thì nhóm lửa.

Công việc này đối với các cậu công tử như tụi nó thì khá khó khăn. Cũng may có Kevin và Liz hướng dẫn nên cuối cùng lửa cũng đã được nhóm lên.

Về phần Pete và Tankhun tách nhau ra để nhặt củi, đang loay hoay thì anh nghe tiếng Tankhun hét lên thất thanh:

" PETE! CỨU TÔI! LÀM ƠN!"

Phía xa, cậu đang chạy về phía anh và Eric đang đuổi theo cậu, mặt hắn ta đằng đằng sát khí.

Pete quăng bỏ đống củi trên tay chạy đến, Eric đá phăng đống cây nằm bên đường muốn lấy mạng cậu, cậu bất ngờ té xuống và đống cây ấy bay về phía Pete. Anh nhanh chóng né được và đá một cái về phía Eric.

Hắn ta dùng tay đỡ lấy và khúc cây gãy ra làm đôi. Hắn tiếp tục hầm hầm nắm đấm bước đến chỗ Tankhun đang nằm. Bỗng mặt hắn ta nổi gân máu, ngã phịch xuống đất. Eric quằn quại có vẻ đau đớn lắm! Hắn thổ huyết rồi bất động.
Pete hết hốt hoảng nhìn Eric nằm đó, nhưng anh nhanh chóng tỉnh ra và chạy đến đỡ lấy Tankhun.

" Em sao rồi?"

" Tôi....tôi...."

Cậu nói đứt quãng rồi cũng lịm đi. Pete bế cậu lên rồi chạy về chỗ mọi người. Anh giao cậu cho nó, Type và Porsche chăm sóc rồi cùng mọi người còn lại chạy đến chỗ của Eric. Eric tắt thở nhưng mắt vẫn mở trừng trừng, mặt hắn ta đầy gân máu. Liz sợ sệt bảo:

" Anh....anh ấy bị sao vậy?"

Pete xem xét qua thi thể Eric và bảo:

" Có lẽ anh ta bị trúng độc!"

" Trúng độc???" - mọi người đồng thanh.Pete gật đầu, hắn hỏi:

" Sao mầy lại kết luận như vậy?"
- Pete chỉ vào thi thể và nói:

" Nhìn đi! Mắt anh ta mở to, mặt đầy gân máu. Trước khi chết anh ấy còn co giật và thổ huyết nữa"

" Sao lại có thể như vậy được chứ?" - Lio bảo.

Mọi người lại tiếp tục hoang mang, ai đã hạ độc Eric? Pete bảo mọi người mang xác Eric về nơi cạnh bờ suối. Khi Kinn và Tharn nhấc xác Eric lên, Lete phát hiện ra một điều rất lạ. Trên cổ của Eric có hai cái lỗ nhỏ nằm cạnh nhau như có kim châm hay đại loại những thứ nhỏ như vậy đâm vào. Chuyện này thực sự là sao???

Sau khi Tankhun tỉnh lại đã thấy mình đang nằm trên đùi của nó. Cậu ngồi bật dậy, giọng cậu hoang mang:

" Pete đâu? Anh ấy đâu?"

Nó giật mình lau mồ hôi trên trán của cậu, Type bảo cậu nên bình tĩnh. Cậu càng mất bình tĩnh:

" Pete đâu rồi? Anh ấy có sao không?"


Bọn nó chưa kịp trả lời thì Pete cùng mọi người đã về tới.

" Anh đây! Anh không sao!"

Cậu quay người lại đưa đôi mắt tìm kiếm, anh đang mỉm cười với cậu. Tankhun vùng chạy đến ôm lấy anh, cậu thở gấp và nước mắt cứ thế tuôn rơi:

" Anh không sao là tốt rồi! Em sợ quá!"

Anh cũng siết chặt lấy cậu, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu:

" Anh ở đây mà! Em không có gì phải sợ hết!"

Mọi người đứng nhìn trân trân, cứng họng tập thể. Hai người này lộ liễu quá mà. Nó hắn giọng:

" E hèm! Tụi tui giành riêng cho một lều rồi ôm cũng chưa muộn đâu!"

Anh và cậu lập tức buông nhau ra, anh gãi đầu nhìn mọi người cười trừ. Họ ngồi xuống và Tabkhun bắt đầu kể lại chuyện lúc đó.

" Lúc nãy em đang đi thì gặp Eric đang ngất xỉu, em ngồi xuống bên cạnh bắt mạch tìm cách chữa cho anh ta. Chẳng may lúc anh ta tỉnh lại tưởng em đang muốn tấn công nên đã định giết em. May là em đã gặp anh!"

" Vậy thì ai đã gây ra cái chết của Eric?" - Liz hỏi.

Pete im lặng, vẻ mặt của anh cho thấy anh đang tập trung suy nghĩ.

" Có ai tự ý rời khỏi đây không? "- Pete hỏi nó.

"Dạ không! Tất cả đều ở đây! Ngoại trừ những người được phân công đi nhặt củi thì em không biết!"

"Vậy hung thủ chỉ có thể là Liz, Tankhun hoặc là một kẻ nào đó đang hiện diện trong khu rừng này. Có thể hung thủ hại chết Kelly và Eric là một" - Pete trầm ngâm suy nghĩ.

" Tankhun! Em xem xét lại thi thể của Eric giúp anh được không? Anh phát hiện ra một điểm rất lạ! "- Pete nói với Tankhun.

Tankhun gật đầu rồi tiến đến bên cạnh xác Eric. Anh chỉ cho cậu chỗ hai lỗ kim nhỏ trên cổ nạn nhân. Mặt cậu hơi biến sắc nhưng rồi cậu dùng dao mổ để lấy hai cây kim đó ra.Sau khi đã xong, cậu ngắm nghía hai cây kim rồi bảo:

" Có thể trong bầy ong lúc nãy có một con ong độc!"

" SAO?????" - mọi người đồng thanh.

" Có thể Eric bị trúng độc bởi những con ong!" - Tankhun nhắc lại.

Mọi người nhìn nhau, ánh mắt ai cũng đăm chiêu khó hiểu. Pete dần dần hiểu ra vấn đề và bảo mọi người:

" Dù sao tìm ra nguyên nhân cái chết là tốt lắm rồi! Mọi người chuẩn bị đi! Ta lên đường ngay bây giờ"

Mọi người nhìn anh bỏ đi mà ngẩn người, sao anh ấy thay đổi thái độ nhanh như vậy chứ? Họ làm theo lời anh và tiếp tục lên đường.

Suốt đường đi tất cả im lặng không ai nói với ai lời nào. Họ cứ đi mãi theo con đường nhỏ giữa rừng.
Thời gian trôi nhanh và ánh hoàng cũng dần buông xuống cánh rừng âm u. Mọi người vẫn miệt mài đi tiếp cho đến khi mặt trời xuống núi hẳn. Lại một đêm nữa họ phải ngủ lại trong cánh rừng bí hiểm này.

Tất cả dựng liều, đêm hôm nay gió mạnh hẳn. Gió cứ thổi mãi làm cho những cành cây chao động không ngừng. Bên trong những bụi rậm lại vang lên những tiếng sột xoạt. Nó và Pete nhìn nhau.

" Chẳng lẽ...."

" Em cũng nghĩ vậy à?"

Dứt lời, những tên lạ mặt lại xuất hiện từ tứ phía. Lần này bọn chúng mang theo vũ khí, là những thứ vũ khí rất kì lạ. Tám người lập tức đứng vào cạnh nhau thủ thế.

Type quơ đại cái gì đó làm vũ khí rồi cùng mọi người chiến đấu. Cậu quất vào tên nào thì tên đó lập tức ngã khụy xuống, trên người chúng xuất hiện một vệt máu dài. Cậu nhìn lại thứ mình đang cầm, là một sợi dây leo rất chắc.

Tharn nhặt đá ném vào bọn chúng, anh ném rất chuẩn không chệch một ly nào. Có lẽ anh đã hưởng được khả năng thiện xạ bách phát bách trúng từ cha của mình. Anh ném liền tay và hạ được cũng khá nhiều tên. Mọi người còn lại thì đấu tay không, qua lần đấu trước, họ cảm thấy dường như họ đã trở nên mạnh hơn bình thường. Sau khi tất cả đều ngã xuống và tám người vẫn đứng vững, Lio vỗ tay nhìn tất cả:

Thử thách thứ hai kết thúc!"

Ba người ngang nhiên bước vào lều để ngủ, bọn nó vẫn đứng đó nhìn theo cho đến khi bóng họ khuất sau lều. Tụi nó nhóm lửa và ngồi quây quần bên nhau.

" Từ tay không rồi đến vũ khí, có khi nào lần sau sẽ là súng hoặc lựu đạn không? "- Tharn hỏi.

" Chuyện đó anh không chắc nhưng anh không đảm bảo nó sẽ không xảy ra!" - Pete trầm tư.
Tankhun ngồi bên cạnh thở dài, cậu cất giọng nhẹ nhàng:

" Nơi đây nguy hiểm quá! Mọi người nhớ cẩn thận vào những lần sau nha!"

Porsche mệt mỏi tựa đầu vào vai Kinn, cậu nói chậm rãi:

" Nếu nhưng giờ này đang ở nhà thì chúng ta sẽ ở đâu nhỉ? Biệt thự Hắc Long hay là bar Black Dragon?"

Tất cả im lặng, ai cũng buồn hiu. Có lẽ là họ nhớ nhớ nhà, nhớ ba mẹ chăng? Pete lên tiếng phá vỡ bầu không khí:

" Mọi người về lều ngủ sớm đi! Mai ta lên đường sớm!"

Tất cả giải tán trở vào lều, nói vậy thôi chứ chẳng ai yên giấc cả. Không khí ảm đạm trong khu rừng khiến họ nhớ đến những ngày tháng ăn sung mặc sướng, suốt ngày chỉ biết chơi và học. Điều quan trọng hơn là họ nhớ đến gia đình, thứ mà trước đây họ đã không bao giờ quan tâm. Nó quay sang ba thằng bạn, ai cũng mở mắt trao tráo.

" Sao ba cậu chưa ngủ?"

" Có lẽ bọn tớ nhớ nhà! "- Type nói chậm rãi.

Thế là ba người tìm chuyện để nói, nói những chuyện trên trời dưới đất. Riêng Tabkhun thì im lặng, cậu quay mặt vào vách giả vờ ngủ. Cậu không có ba mẹ, không việc gì phải nhớ cả. Thế mà nước mắt cậu vẫn tuôn rơi lã chã. Rơi không rõ lý do. Cậu ngồi dậy mang bốt vào và đi ra ngoài, Porsche cất tiếng hỏi:

" Cậu đi đâu thế?"

" À ờ mình đi vệ sinh!"

Cậu quay lưng đi trước vẻ mặt ngơ ngác của ba đứa tụi nó. Tụi nó không nghĩ ngợi nhiều nên nằm xuống chìm vào giấc ngủ.

Về phần các anh người thì ngủ người thì thức, Pete gác tay lên trán.

"Tại sao Kelly và Eric lại bị giết? Giữa hai người họ có liên quan gì với nhau chăng? Ai là người giết họ? Chỉ có bốn người thuộc diện tình nghi thôi: Lio, Liz, Kevin và......Tankhun! Nhưng mà Tankhun không biết võ vả lại rất yếu đuối nên có thể loại bỏ khỏi danh sách tình nghi. Vậy thì ai đã làm những chuyện này và vì mục đích gì cơ chứ? Haizz nhức đầu quá!"

" Pete! Còn thức không? "- Hắn thì thào.

" Ờ hả....còn"

" Tao có một chuyện muốn nói với mầy này!"

" Chuyện gì?"

Tharn và Kinn đã ngủ, hắn và anh ngồi dậy cùng nhau nói chuyện. Hắn móc trong balo 1 cái máy gì đó cỡ bằng cái máy tính bảng. Pete hỏi:

" Trong rừng mà mang mấy cái này làm gì? Sử dụng được sao?"


Hắn vừa chỉnh chỉnh vừa trả lời:

" Lúc trước tao hay đi cắm trại nên ba tao nhờ người làm cho tao cái này! Có thể bắt sóng ở bất kì đâu"

Anh chăm chú vào những thao tác hắn thực hiện trên máy. Cả hai im lặng để làm cái gì đó.

*Ở một nơi khác:

" Sao? Đã xử con nhỏ Kelly chưa? "- Pichat nói vào trong màn hình máy tính.

Bên kia là một bóng đen không rõ mặt, cất giọng báo cáo:

" Ả đã chết rồi! Có một kẻ nhiều chuyện cũng đã bỏ mạng!"

" Cứ việc giết hết những kẻ cản đường! Tiếp tục quan sát rồi báo cáo cho ta!"

" Vâng!"

Màn hình vụt tắt, ông ta ngả người lên ghế làm việc nhắm hờ đôi mắt. Miệng ông ta lên tiếng:

"Chuẩn bị lực lượng! Chờ thời cơ cướp số vũ khí đặc biệt của Gia tộc Theerapanyakul cho ta!"

" Vâng thưa chủ tịch!"

Tên trợ lý gật đầu rồi ra ngoài. Ông ta nhếch mép:

" Ngày tàn của lũ chúng bây không còn xa nữa đâu! Tao sẽ giết từng đứa một, tập đoàn Hắc Long sẽ thuộc về tao! Hahaha....." - tiếp sau đó là một tràng cười biến thái vang lên.

*Trở lại nơi của hai anh:

Hắn lướt tới lướt lui màn hình rồi reo lên rất khẽ:

" Có rồi này!"

" Đâu? Có gì?" - Pete hỏi.

" Mầy xem đi! Hai cây kim trong hình giống hệt như hai cây kim trong cơ thể của Eric. Đây là một loại kim độc xuất phát từ Trung Quốc, nó sẽ lấy mạng người khác nếu người đó vận động hoặc dùng sức quá nhiều! Biểu hiện của người khi trúng độc này là mặt đầy gân máu, co giật và thổ huyết. Loại kim độc này có tên là Ngưu Mao Đoạn Bá kim châm. Hiện tại không ai có thể biết cách bào chế ra nó và nó đã vắng bóng trên giang hồ rất lâu rồi!"

" Vậy thì ai mới có khả năng biết cách sử dụng nó chứ? "- Pete thắc mắc.

" Người biết sử dụng loại kim độc này phải thật am hiểu về nguyệt đạo trên cơ thể con người vì nếu chỉ lệch một chút thì kết quả sẽ hoàn toàn khác. Nó sẽ không lấy mạng mà chỉ gây tê liệt thần kinh dẫn đến hôn mê thôi!"

" Ý mầy hung thủ là ai? "- Pete hỏi hắn bằng vẻ mặt hơi nghiêm trọng vì chính trong lòng anh cũng đang nghĩ đến người đó.

Hắn e dè nhìn Pete mà không dám nói thẳng:

" Mầy nghĩ ai trong nhóm có khả năng am hiểu nguyệt đạo và có phần tinh thông về các loại dược thảo?"

" Mầy đang nghi ngờ em ấy????" - Pete gằn giọng.

" Tao xin lỗi nhưng qua những manh mối mà tao có được thì người duy nhất tao có thể nghĩ đến là Tankhun!"

Pete cười, một nụ cười gượng gạo như không muốn chấp nhận sự thật:

" Mầy đùa dai quá đó Bible! Tankhun không có võ, em ấy rất yếu đuối thì làm sao có thể giết một sát thủ chuyên nghiệp như Eric được chứ?"

" Đó là những thứ tao đang thắc mắc và tao đang cố gắng tìm ra. Tao không chắc chắn Tankhun là hung thủ nhưng tao cũng không gạt cậu ta ra khỏi danh sách bị tình nghi đâu. Tao thật sự xin lỗi nếu điều đó làm mầy buồn lòng"

Dứt lời, hắn dẹp cái máy rồi quay về chỗ nằm, riêng Pete vẫn ngồi đó. Trán anh rịnh mồ hôi vì cứ bị ám ảnh bởi việc Tabkhun ra tay sát hại hai người trong đoàn. Anh đang cố gắng tìm mọi lý do để Tankhun không có một khả năng nào gây án.

"Những điều Bible nói không phải là không đúng, dường như nó đã đi đúng hướng nhưng làm sao Tankhun có thể...... Mình nhất định sẽ tìm ra sự thật"."

Một bóng đen nép bên ngoài lều đã nghe thấy cuộc nói chuyện của hai anh. Kẻ đó chỉ nhếch miệng rồi rời đi. Pete cũng trở về chỗ nằm nhưng anh cứ trằn trọc không ngủ được. Anh không thể để Tankhhn bị người ta nghi ngờ, nhất định phải mau chóng tìm ra hung thủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro