Chương 5 Bạch Bạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Bạch đã thay đổi....

Cho dù đã ở trọ trong trường học, tôi rất ít về nhà. Nhưng tin tức về anh cũng truyền đến......

Bạch Bạch bắt đầu trốn học...

Bạch Bạch bắt đầu hút thuốc.

Bạch Bạch bắt đầu không ngừng tìm người đánh nhau.

..................

Năm cuối cùng của tuổi 19, Bạch Bạch oanh oanh liệt liệt mang cờ phản nghịch.

Mọi người đều nhìn ra, anh thực sự phẫn nộ. Chỉ là không biết vì sao, tính tình anh ấy vốn đạm bạc lại trở nên kịch liệt như vậy .....

Chỉ có tôi biết, Bạch Bạch như vậy là do tôi....Tôi càng không có mặt mũi nào đối diện với anh.

.............

Trong thời gian đó tôi cùng Bạch Bạch bất hòa thêm rất nhiều...

Tôi không hề quấn quít lấy anh. Anh cũng không có đến khuôn viên trường mới tìm tôi nữa...

Điều này xảy ra ngày càng dài, biến chúng tôi thành hai đường thẳng song song, không chạm nhau được

Những ngày không có Bạch Bạch, nụ cười của tôi cũng trở thành ảm đạm....((&_&))

Bạch Bạch, Bạch Bạch........Em rất muốn, rất muốn nói với anh một câu "Thật xin lỗi."

..............

Nửa năm sau, tin tức về Bạch Bạch càng làm cho tôi kinh hãi.........

Bạch Bạch giết chết con cá mà anh ấy yêu quý nhất.........

Anh không nói một câu cùng bác gái đã đem bác ấy đẩy xuống cầu thang, làm bác bị rạn xương chân phải vào bệnh viện cấp cứu...

Bạch Bạch không hề hối hận, lần đầu tiên anh bị cha anh dùng gia pháp trừng trị... Anh không buồn trả lời, chỉ yên lặng thừa nhận..

Trường học của anh cũng đưa ra tối hậu thư, nếu anh còn tiếp tục sa đọa, sẽ bị đuổi khỏi trường...

.................

Đó là một mùa đông thật lạnh......

Bởi vì, những ngày gian khổ nhất của Bạch Bạch, Bảo Bình không có cơ hội đứng bên cạnh anh ......

Nghỉ đông, tôi ở lại trường đến gần giao thừa mới về nhà....

Trong nhà cực kỳ im lặng, lạnh lùng ngoài ý muốn...

Thì ra, cha mẹ của anh cùng Tiểu Lệ vì không chịu nổi nhiệt độ thấp trong nhà, nên năm nay đã trực tiếp đi du lịch, qua năm mới quay về.....

Tôi ngồi trong phòng của Bạch Bạch đợi thêm một lát .......

Trong phòng của anh không còn cái đuôi cá đủ loại màu sắc nữa, giường đôi cũng biến thành giường đơn...Rất nhiều nội thất trong phòng bị anh phá tan phải thay cái mới hoàn toàn...

Toàn bộ căn phòng so với trước kia đã khác rất nhiều, một chút hơi người cũng không có...nhìn thật cô đơn ((&_&))

Tôi ở trong phòng anh, đi tới đi lui , không ngừng luyện tập. "Hi, anh trai, đã lâu không gặp, em rất nhớ anh."

"Hello Bạch Bạch, muốn giết em sao.!!."

"Anh trai, chúng ta đã hơn nửa năm không gặp, vì sao anh không đến trường học tìm em?"

"A, Bạch Bạch, em muốn ăn KFC, dù sao đêm nay cũng chỉ hai anh em ở nhà, chúng ta đi ăn đi, sẵn tiện xem bắn pháo hoa rồi trở về."

Nhưng vì sao từng lời bắt chuyện, từng câu chào hỏi đều không được tự nhiên như vậy?

Tôi quả thật thất bại muốn lớn tiếng rên lên...

Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào, Đồng Bảo Bình

Qua đêm nay mày đã mười sáu tuổi rồi, không có gì có thể làm khó được mày.

...............

Tôi nỗ lực bình tĩnh, thật bình tĩnh...cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên..

"Alo, tôi là người của cục cảnh sát XX, Trầm Bạch Dương là người nhà cô phải không? Anh ta là kẻ bị tình nghi có liên quan đến một vụ đánh nhau, mời người nhà lên cục bảo lãnh đi."

Trong tay tôi cầm giấy chứng minh thân nhân, ngồi trên taxi mà cả người tôi đều run rẩy, sao lại như vậy? Sao lại như vậy?

Bạch Bạch..!! Bạch Bạch của tôi..!!!

Nộp năm ngàn nhân dân tệ tiền bảo lãnh, Bạch Bạch từ trong phòng giam đi ra.....

Anh thấy tôi, dĩ nhiên sửng sốt một chút...

Trên đường đi, chúng tôi kẻ đi trước kẻ đi sau, không ai quay đầu nói chuyện dù chỉ một câu.

"May mắn là trước kia anh có nói cho em biết mật mã tủ sắt của anh, nếu không hôm nay em chỉ có thể đến Cục cảnh sát mà lo lắng suông thôi." Tôi cật lực cười, đánh vỡ bầu không khí ngại ngùng..

Bạch Bạch không nói gì.

"Anh trai à, anh ăn gì chưa? Bảo Bình đói bụng rồi." Tôi thật muốn khóc, tôi liều mạng đè nén nước mắt xuống...

Thực xin lỗi, Bạch Bạch, nếu biết trong lòng anh Thôi Nhược Hàm còn quý báu hơn so với ước mơ...vậy thì... vậy thì......

Bạch Bạch, thực xin lỗi, em thật sự không biết từ khi nào em phát hiện ra bản thân thật ích kỷ, muốn toàn tâm toàn ý giữ lấy anh.

Bạch Bạch, tha thứ cho em ......!!!

"Bảo Bình, muốn ăn cái gì?" Bạch Bạch xoay người lại, bình tĩnh hỏi, trong mắt anh không có một chút trách mắng thô bạo .

Lá gan tôi lớn thêm, giống như trước kia ôm lấy cánh tay anh, làm nũng. "Anh muốn ăn cái gì, Bảo Bình cũng ăn cái đó."

Nhưng Bạch Bạch không còn thản nhiên cười như trước kia nữa.

Anh rút cánh tay mình trong tay tôi, vẻ mặt bình thản, xa cách nói. "Em muốn ăn gì, anh mua cho em."

Nhìn cánh tay rỗng tuếch của mình, tôi lại muốn rơi nước mắt nhưng tôi cố gắng, cố gắng đè xuống....

"Anh, em muốn ăn bánh hot dogs." Tôi chỉ vào quán ăn nhỏ bên đường, vô cùng hưng phấn nói.

"Được." Anh gật đầu, lấy trong túi nắm tiền lẻ, sải bước đến bên quán nhỏ....

Tôi chú ý tới, Bạch Bạch vốn dĩ thích quần áo luôn luôn sạch sẽ, mà bây giờ lại bẩn thỉu dơ dáy, trên ngón tay thon dài đang cầm tiền, và trên đầu gối... đều dính vết máu khô..

Lòng tôi chùn xuống, nhịn không được...

"Anh, tại sao phải đánh nhau?" Tôi không nhận lấy cái bánh hot dogs anh đưa, thì thào hỏi...

Trái tim giống như bị một thanh sắt bén nhọn đâm vào. Hai bên thái dương đều đau ê ẩm.

Bạch Bạch cứng đờ người....

"Anh trai, tại sao lại vì lỗi lầm của người khác mà trừng phạt chính bản thân mình?"

Tôi thật sự sai rồi, nhưng trừng phạt nặng nề nhất lại xảy đến với người mà tôi yêu thương nhất, Bạch Bạch.

Bánh hot dogs trong tay anh rơi xuống....

Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy ánh mắt của anh lạnh như băng, dường như muốn đem tôi khóa thật sâu trong tòa tháp trên đảo.....

Không hề tin tưởng người khác, không hề để cho người ta tiếp cận mình.

"Anh trai!" Lòng tôi hoảng hốt, muốn cầm tay anh......

Lại bị anh vẫy ra thật mạnh....

"Tôi không phải là anh cô, cô chỉ là một đứa bé được nhặt về mà thôi, cho nên, thu hồi sự quan tâm giả dối của cô lại đi, tôi không cần." Tiếng nói lạnh lùng như băng từ miệng của anh phun ra....

Lần đầu tiên, Bạch Dương nói nặng lời với tôi như vậy.

Giống như anh quyết định đẩy tất cả mọi người ra khỏi thế giới của anh.

Cho dù có bị đả kích đến thế nào, tôi cũng quyết không buông tha...

"Anh trai..." Tôi không để ý sự kháng cự của anh, cố ý cầm lấy bàn tay anh phủ lên mặt mình. "Bảo Bình rất khó chịu, Bảo Bình không biết chuyện gì đã xảy ra với anh, nhưng mà, tim của Bảo Bình đau quá... Lúc anh tra tấn bản thân mình, cũng chính là, anh tra tấn Bảo Bình."

Nước mắt của tôi từng giọt, từng giọt rơi xuống, rơi trên bàn tay của anh....

Những giọt nước mắt nóng hổi này làm bỏng Bạch Bạch...

Bạch Bạch nhìn tôi với ánh mắt khiếp sợ, bởi vì đây là lần đầu tiên anh thấy tôi khóc thương tâm như vậy...

"Cô trở về đi." Bạch Bạch lạnh lùng nói....

Thì ra, nước mắt không thể làm Bạch Bạch cảm động.....

Khi anh xoay người rời đi, tôi cười, cười vì nước mắt của chính mình, thì ra lại rẻ tiền như vậy.

Vốn dĩ Bạch Bạch đã muốn phong tỏa trái tim, quyết tâm từ nay về sau cũng chỉ có một mình mình.

Nhưng tôi là ai chứ?..Tôi chính là Bảo Bình, quỷ kế đa đoan, trong lòng thầm nghĩ vực dậy con người của Bạch Bạch.

Tôi đi ra phía ngoài đường một chút rồi lại lùi về phía sau, nhắm chặt mắt,...chân dùng sức nhảy ra ngoài, tôi rơi ra khỏi phần đường dành cho người đi bộ.....

"Kéttttttttttt--" Tiếng phanh xe chói tai vang lên...

Bạch Bạch nghe được tiếng hét của tôi quay đầu lại, đã nhìn thấy tôi bị một chiếc xe hơi chạy với tốc độ khá chậm đụng phải, bắn tôi bay xa hai ba mét.....

"Bảo Bình!" Bạch Bạch rốt cuộc không thể lạnh lùng, hoảng sợ chạy về phía tôi.

Nhìn bàn chân sưng to một mảng, tôi cười khổ. "Anh trai, em không sao. Nhưng làm sao bây giờ, Bảo Bình luôn vụng về như vậy, nếu anh cũng rời đi, em không biết phải làm sao để chăm sóc bản thân đây."

"Đau lắm không?" Anh khẩn trương hỏi.

Tôi cắn cắn răng, giả bộ mếu máo.

"Xem ra anh phải chăm sóc Bảo Bình, không có cách nào đi ra ngoài gây chuyện sinh sự rồi."

Giao thừa năm ấy, tôi ôm cổ Bạch Bạch, cuối cùng đã thành công trong việc giữ mạng của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro