Chương 3 : Nai Con Bị Đâm Chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thu hình đầu tiên chương trình đã lập tức hot, đạt được kết quả như vậy quả thật không dễ.

Lư Dục Hiểu nhăn mũi bước ra ngoài, vừa vào bếp rửa bát vừa lẩm bẩm: "Tức chết đi được, Thừa Lỗi là tên khốn."

Người bình thường nếu nói lời này chắc chắn sẽ bị chỉ trích, nhưng giọng nói Lư Dục Hiểu rất mềm mại, lúc nói chuyện nghe như đang làm nũng, khung bình luận bỗng bùng nổ đầy cảm xúc ha ha, ngoại trừ đồng cảm vẫn là đồng cảm.

Rửa xong bát đĩa thì bên ngoài đưa tới thẻ nhiệm vụ, Lư Dục Hiểu đọc: "Hãy cùng bạn cặp tập hợp tại tầng 55, nhất định phải đóng giả làm cặp đôi để không bị phát hiện, đôi nào có số điểm ít nhất tối nay bên nữ sẽ phải rửa bát cho tất cả các cặp đôi còn lại."

WTF?

Lư Dục Hiểu không dám tin, lông mi chớp chớp hỏi: "Tại sao lại là bên nữ?"

"Lần sau tới lượt bên nam."

Lư Dục Hiểu không thích rửa bát, huống chi là tất cả bát của những đôi khác: "Các ông làm người khó lắm à?"

Đầu tiên là không cho cô ăn, bây giờ lại bắt rửa bát.

Đạo diễn: Lịch sự cười xấu hổ.

Cô vào phòng thay quần áo, chuẩn bị tâm lý thật lâu mới đi đến gõ cửa phòng Thừa Lỗi : "Thừa Lỗi ?"

Người đàn ông mở cửa, hai nút áo sơ mi trên cùng để mở, lộ ra xương quai xanh bên trong khiến người khác suy nghĩ linh tinh, bên trên là đôi môi mềm mại, Lư Dục Hiểu sửng sốt một chút rồi bối rối rời ánh mắt.

"Chuyện gì?" Âm cuối của Thừa Lỗi còn mang theo chút lười biếng.

Lư Dục Hiểu đưa thẻ nhiệm vụ ra, anh nhàn nhạt nhìn cô: "Không đi."

Lư Dục Hiểu đột nhiên nhận ra đáng lẽ vừa rồi không nên cho anh xem thẻ nhiệm vụ.

Thừa Lỗi định đóng cửa, cả người Lư Dục Hiểu liền bám trên cánh cửa như thạch sùng, giọng nói mềm mại: "Nếu không đi tôi sẽ phải rửa bát đấy."

Anh không tỏ ra thương hoa tiếc ngọc mà gỡ từng ngón tay cô: "Được, đến lúc đó em rửa bát, tôi ở một bên cổ vũ tinh thần."

Lư Dục Hiểu : "..." Cổ vũ tinh thần mẹ nhà anh.

Cô đang định từ bỏ, đạo diễn đột nhiên nói: "Nếu chương trình không thể diễn ra như thường, khách mời sẽ bị trừ một nửa tiền cát-sê."

"Ông còn là người sao?" Cô mắng đạo diễn xong lièn trực tiếp buông cửa ra rồi ôm lấy cánh tay Thừa Lỗi : "Anh cũng không muốn bị trừ tiền đúng không?"

Người đàn ông cười khẽ một tiếng: "Tiền tôi không thiếu."

"..." Có tiền thì giỏi lắm à?

Lư Dục Hiểu ôm cánh tay anh không buông, dáng vẻ như chú mèo đáng yêu: "Anh không đi thì tôi không ra ngoài."

Thừa Lỗi nhíu mày chăm chú nhìn đỉnh đầu nhu thuận của cô: "Em đang làm nũng?"

"..." Cơ thể cô cứng đờ lại, hơi nóng phả vào hai tai, đợi đến lúc lấy lại tinh thần thì cửa đã đóng.

Đạo diễn còn nói: "Những người khác đã đến đủ, nếu hai người không đến tôi chỉ có thể trừ tiền."

Để tham gia chương trình này Lư Dục Hiểu đã rất vất vả, nào ngờ lại bị Thừa Lỗi hành hạ, đã thế còn bị trừ tiền nữa! Cô xoắn xuýt một lúc rồi thử nói: "Nếu anh giúp tôi, tôi sẽ đáp ứng anh một điều kiện."

Vừa dứt lời thì cửa mở, Thừa Lỗi đã thay quần áo xong, áo sơmi xanh lam bỏ vào trong quần jean, ngón tay che giấu khóe môi không nhịn được mà cong lên: "Tôi sẽ nhớ kỹ."

Lư Dục Hiểu : "???"

【 Tôi nghi ngờ vốn dĩ ngay từ đầu Thừa Lỗi đã định đi cùng Lư Dục Hiểu rồi, nhưng không có chứng cứ. 】

【 Tôi thật sự bị Lư Dục Hiểu làm cho chết cười mà ha ha ha ha ha, chẳng phải chính mình tự lọt hố hay sao? 】

【 Chẳng lẽ tôi lại đu cp này, quá đáng yêu mà. 】

May mắn lúc này Lư Dục Hiểu không xem bình luận, nếu không khi nhìn thấy bè đảng fan cp này chỉ sợ bị chọc giận đến hộc máu.

Hai người ra khỏi phòng, Lư Dục Hiểu chậm rãi đi theo sau Thừa Lỗi, trong lòng thầm nguyền rủa anh, đang đi đột nhiên mũi bị đụng vào một tấm lưng cứng rắn, cô lùi về sau một bước, khẽ xoa mũi, một bàn tay lạnh đột nhiên dắt tay cô, Lư Dục Hiểu sững sờ, tai hơi đỏ lên.

Lư Dục Hiểu không thấp lắm, nhưng Thừa Lỗi cao hơn cô khoảng 16cm, cô hơi ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy chiếc cằm tinh xảo và sống mũi cao của Thừa Lỗi, nhìn rất có cảm giác an toàn, nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến trái tim, ngực đập thình thịch như có nai con chạy loạn.

Trong lòng Lư Dục Hiểu thầm mắng chính mình một câu, đã nhiều năm trôi qua mà vẫn không có tiền đồ như vậy.

Tay cô vùng vẫy một hồi, bàn tay dày rộng kia lại cầm chặt hơn, Thừa Lỗi nghiêng đầu nhìn cô: "Có cặp đôi nào mà không dắt tay?"

Lư Dục Hiểu lúc này mới từ bỏ ý định phản kháng, nhưng cô hơi lo lắng: "Nhỡ bị nhìn thấy thì làm sao bây giờ?"

"Kỹ năng diễn xuất của tôi em nên yên tâm." Thừa Lỗi dừng lại một chút: "Nhưng em thì..."

Anh không nói hết, chỉ cười lạnh một tiếng, khóe miệng bởi vì trào phúng mà hơi kéo lên một độ cong động lòng người.

Nụ cười trên mặt Lư Dục Hiểu dần dần biến mất, nai con chạy loạn trong lòng bởi vì câu nói kia mà bị đâm chết bịch một phát.

"Đừng lo." Thừa Lỗi nhận ra mình vừa đả kích lòng tin của diễn viên trẻ, không quên an ủi cô: "Chỉ cần em không diễn, có lẽ mọi người sẽ tin."

Lư Dục Hiểu : "..."

Trên khung bình luận tràn ngập ha ha.

【 Thừa Lỗi quả thực là ma quỷ. 】

【 Chương trình này rất đáng xem, tôi chưa từng thấy Thừa Lỗi ghét ai như vậy. 】

【 Tôi cảm thấy Lư Dục Hiểu có ý muốn giết anh ấy. 】

【 Càng ngày tôi càng mong chờ diễn xuất của các cặp đôi phía sau, khà khà khà... 】

Lư Dục Hiểu tuyệt đối không hề mong đợi, cô bị chọc tức gần chết lại còn phải giả bộ ân ái, Thừa Lỗi hơi cúi người véo khuôn mặt mềm mại của cô: "Diễn cho giống chút."

Lúc này cô đã quên mất rằng mình bị ghét bỏ, cảm giác từ bàn tay Thừa Lỗi đang bao trùm toàn bộ suy nghĩ của cô.

Nhịp tim Lư Dục Hiểu đập nhanh dần.

Thừa Lỗi hai mươi sáu tuổi so với hồi hai mươi hai tuổi lưu manh hơn nhiều.

Tại tầng 55, ba cặp đôi khác đã ngồi yên vị trên sofa, khi nhìn thấy họ liền lập tức nhiệt tình chào hỏi, có người chú ý tới Lư Dục Hiểu đang không vui: "Sao vậy? Hai người cãi nhau à?"

Thừa Lỗi buông tay cô rồi ngồi xuống: "Chê tôi nấu cơm không ngon."

Lư Dục Hiểu một lời khó nói hết mà nhìn anh vài lần.

Sao anh dám nói vậy.

Thanh danh lão công quốc dân của Thừa Lỗi không phải là khoác lác, ba nữ minh tinh ở đây không ai là không thích anh, nghe xong lời này lập tức hâm mộ nhìn Lư Dục Hiểu, ánh mắt tựa như kèm theo nghi hoặc: "Có phúc mà không biết hưởng".

Lư Dục Hiểu : "..."

Muốn hưởng phúc thì sẽ được hưởng sao?

Đang định ngồi xuống thì cánh tay bỗng bị một bàn tay dày rộng kéo lại, cô mất thăng bằng lảo đảo ngã ngồi trên đùi Thừa Lỗi. Lư Dục Hiểu theo phản xạ muốn đứng dậy lại bị Thừa Lỗi ấn xuống.

Một cánh tay của người đàn ông bao vây cô trong lồng ngực, hơi tiến về phía tai cô: "Sao? Nhẫn tâm chiến tranh lạnh với anh à?"

Bên tai tràn ngập giọng nói gợi cảm của Thừa Lỗi, nhất thời hô hấp có chút loạn, tựa như nghe được cả tiếng nổ bùm vang lên từ mỗi dây mạch máu trong người. Lư Dục Hiểu có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên đùi anh, cơ thể căng như dây cung, ngồi trong lòng anh tiếp tục chờ đợi, tưởng trừng như trái tim có thể ngừng đập bất cứ lúc nào.

Thừa Lỗi thấy khuôn mặt đỏ ửng của cô gái trong ngực mới chịu buông ra, nhếch môi khẽ cười: "Vừa yêu đương nên da mặt còn mỏng."

Mọi người tỏ vẻ đã hiểu.

Mặt Lư Dục Hiểu nóng lên, giọng nói của mọi người đều ồn ào bên tai, cô không muốn bị phát hiện rằng mình mất mặt nên chốn trong góc sofa. Cuối cùng Lư Dục Hiểu đã hiểu rõ vì sao Thừa Lỗi có thể hot như bây giờ, cho dù ở cùng một chỗ với đối thủ một mất một còn như cô, Thừa Lỗi vẫn có thể diễn trò một cách hoàn hảo không khuyết điểm như vậy.

Chẳng qua là gặp dịp thì chơi, cô tự nhủ với chính mình, dù sao thì cũng không phải lần đầu tiên.

Vài cặp đôi và nhân viên điều tra được đạo diễn phái tới đang ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm, đạo diễn sắp xếp nhiệm vụ cho họ. Đôi bên sẽ trả lời câu hỏi về tình yêu trong đó để phân biệt đôi nào là thật, đôi nào là giả. Ở đây chỉ có một đôi là thật, ba đôi khác chưa từng yêu đương nên không có kinh nghiệm. Sau khi trò chơi kết thúc, cả bốn cặp đôi và nhân viên điều tra sẽ cùng nhau bỏ phiếu chọn ra cặp đôi thật sự, nhưng không thể chọn chính mình, đôi nào nhận được nhiều phiếu nhất sẽ được thưởng gấp đôi tiền sinh hoạt.

Thừa Lỗi và Lư Dục Hiểu là đôi cuối cùng trả lời, mấy đôi trước đó đều không hoàn thành tốt.

Thời điểm bắt đầu bên nhau, ngày 10 tháng 10 năm 2014.

Sở dĩ Lư Dục Hiểu nhớ rõ vì ngày hôm đó rất đặc biệt, cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thừa Lỗi đang nghiêm túc viết đáp án, ngón tay anh thon dài nhìn rất đẹp mắt, trên mu bàn tay còn có lông tơ và gân xanh tinh tế, không biết viết có đúng không.

Nụ hôn đầu tại... Phòng học.

Khi đó Lư Dục Hiểu vừa trưởng thành, Thừa Lỗi không nỡ chạm vào cô, mỗi ngày cùng lắm cũng chỉ nắm tay. Chủ nhật, phòng học không có ai, Thừa Lỗi không nhịn được bế cô lên bàn rồi hôn đến khi hai mắt cô mơ màng, thở không nổi mới buông ra.

Lư Dục Hiểu viết xong đáp án trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.

Có mười câu hỏi, đáp án của Lư Dục Hiểu và Thừa Lỗi đều khớp nhau hoàn toàn, ngay cả cặp đôi thật cũng không ăn ý bằng họ, thế là lúc bỏ phiếu xem cặp đôi nào đang yêu nhau thật thì bọn họ lại được điểm tuyệt đối, chính Lư Dục Hiểu và Thừa Lỗi cũng không ngờ đến.

Lư Dục Hiểu : "..."

【 ha ha ha ha Cặp đôi giả này thế mà lại ăn điểm tuyệt đối? Trò này là thật à? 】

【 Vẻ mặt Lư Dục Hiểu như bị sét đánh ngang tai. 】

【 Hiểu Lỗi cp, Hiểu Thừa Hạ Thiên cp. 】

【 Đừng cử động, để tôi chuyển cục dân chính đến đấy cho hai người lập tức kết hôn. 】

【 Chỉ mỗi tôi thắc mắc sao đáp án của họ lại khớp nhau như vậy à? Chẳng lẽ họ là người yêu thật? 】

Trở lại phòng, Thừa Lỗi cầm tệp nhân dân tệ mỏng đập vào đầu cô, đường cong nơi khóe miệng không giảm: "Vui lắm à?"

Giống như trước kia, anh làm tất cả chỉ vì muốn lấy lòng cô.

Camera man: "Hai người yêu nhau thật à?"

Lư Dục Hiểu lấy lại tinh thần, do dự một chút rồi bắt đầu nói hươu nói vượn: "May mà có đạo diễn đưa kịch bản."

Đạo diễn: Tôi không có, không phải tôi, đừng nói linh tinh.

Ánh mắt Thừa Lỗi ảm đạm dần, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười bất cần đời: "Đạo diễn không đưa kịch bản thì sao thắng được? Dù là người yêu thật cũng không ăn ý như vậy, anh thấy đúng không?"

Nụ cười trên mặt Lư Dục Hiểu cực kỳ gượng ép, cô im lặng không nói.

Trên khung bình luận cuối cùng fan cp cũng đã yên tĩnh lại. Cơm tối do Lư Dục Hiểu nấu, dù sao cũng không thể mặt dày đến mức để người khác rửa. Đêm khuya, tất cả mọi người đều đã mệt, nhân viên công tác tan làm, Thừa Lỗi bảo đạo diễn tắt hết tất cả camera.

Lư Dục Hiểu đi dép lê tới, trên người mặc bộ áo ngủ màu hồng, đôi chân thẳng tắp trắng nõn lộ ra dưới váy, trên tóc còn đọng hơi nước, đôi mắt mơ màng như nai con. Yết hầu Thừa Lỗi chuyển động, rời mắt sang chỗ khác: "Không ngờ nhớ cũng rất rõ."

Một lúc lâu Lư Dục Hiểu mới nhận ra anh đang ám chỉ điều gì.

"Không phải em..." Thừa Lỗi nhếch khóe môi: "Nhiều năm như vậy vẫn nhớ mãi không quên tôi chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro