Dịu dàng như hoa lê dưới mưa...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa. 1 giọt, 2 giọt, để rồi sập xuống cả một màn nước trắng xóa. Thô bạo, ngang ngược một cách rất thật, rất cũ, thân thuộc như người bạn lâu năm. Tôi yêu sự thẳng thắn mạnh mẽ đầy tự do của nó, khi nó dứt khoát kéo mây đen vần vũ cả bầu trời. Mưa mù trời, lá rụng đầy đất, nhưng bạn có thấy không? Bầu không lại trong trẻo thanh khiết như vừa được tái sinh. Gắt gỏng đấy, cuồng bạo đấy, nhưng nó đi qua rất nhanh, để lại sau lưng khoảng trời xanh mướt ngập nắng. Cầu vồng hiện ra, rực rỡ, lấp lánh.

Tôi chỉ nhớ mưa thôi.

Sấm đánh từng tiếng, rung chuyển đất trời, thức tỉnh nhân gian mê muội trong bụi bặm nóng nực. Hơi nước từ đâu ào tới, lan tràn trong không gian. Mát! Bẩn thỉu, rác rưởi, hơi nóng hừng hực đều bị cuốn đi rất xa rồi. 

Mưa thánh thót trên mái hiên như vỗ về. Mưa gợi bao chuyện cũ. Mưa khẽ khàng vuốt ve những ấm ức tủi thân của đứa trẻ ngốc nghếch. Mưa để nhớ, mà cũng để quên...

Mưa nhẹ lăn trên cánh hoa lê ngọt ngào thanh thoát. 

Dịu dàng, không chỉ là vẻ mĩ miều rung động lòng người của hoa lê.

Đó còn là sự trân quý, nâng niu của từng giọt mưa với cánh hoa mong manh.

Mưa rất tinh tế mà, nó vốn đâu phải thô kệch...

Một ngày mưa sũng nước.

#Miêu


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro