24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Dịch Giang Hồ mời Hứa Hậu đến tiếp sức cố lên cho các học viên, hiệu quả tựa hồ không tốt lắm, vì giải ép cho mọi người, Hứa Hậu đưa ra "Tăng áp lực kỳ" . ]

Phương Tự cười nhạo, "Lão Hứa a, tôi xem cậu không phải đi cho Thời Quang bọn họ cố lên, cậu là cố ý đi Dịch Giang Hồ biểu diễn tài nghệ chứ?"

Hứa Hậu nói: "Lúc đó không cảm thấy lúng túng, bây giờ nhìn lại, hận không thể bóp chết mình, một người cứ xem tiếp, tôi đều thật không tiện ở đây đợi."

Bạch Xuyên nói: "Tôi phát hiện một chi tiết nhỏ. Lúc Đại lão sư phát biểu, dưới đài hết thảy học sinh lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, đoan chính lại tư thế ngồi ; ngay cả Hứa Hậu trên đài cũng theo bản năng đứng thẳng. Xem ra Đại lão sư nhà chúng ta uy phong là sâu sắc khắc trên người chư vị học sinh của Dịch Giang Hồ ."

Hồng Hà nói: "Cười chết, từ Dịch Giang Hồ đi ra, có ai không sợ Đại lão sư, Đại lão sư giống như Quỷ Kiến Sầu mà tồn tại."

Thời Quang nói: "Chúng em đối Đại lão sư kính nể, đó là khắc vào trong xương. Dù cho có một ngày, khi chúng em đứng lĩnh thưởng trên đài hay quay về dưới đài chuyện trò vui vẻ ; nếu Đại lão sư gầm lên giận dữ phỏng chừng chúng em sẽ lập tức bỏ cúp chạy đến bên Đại lão sư, căn bản không mang theo do dự."

Đại lão sư bị chọc cho phát cười, "Lăn con bê."

[ Trên bàn cơm Hứa Hậu một phen dao động, cuối cùng cũng coi như cho mọi người tăng thêm 1 chút tự tin.

"Định đoạn tái là cái gì nhỉ? Định đoạn tái chính là giang hồ của các em, lo được lo mất, làm sao lưu lạc giang hồ? Không quan tâm kết quả, cũng không cần tính toán thắng thua, các em phải làm gì? Các em cần phải làm là lội qua đi, chỉ cần lội qua đi, từ đây trên giang hồ sẽ có truyền thuyết của tất cả các em, đến, đụng một cái!"

Hứa Hậu còn nói: "Anh lại nói với các em, đợi định lên đoạn là tương lai rộng mở rồi, ngày ấy cứ gọi là thoải mái. Vì lẽ đó, hiện tại chính là hắc ám cuối cùng trước ánh bình minh. Anh nếu như là các em, hận không thể lập tức chạy đến trên sàn thi đấu, lập tức định đoạn!" ]

Chu Đại Dũng nói: "Cuối cùng cũng coi như không uổng xin cậu một chuyến, chén canh gà này hầm đến không sai."

Hứa Hậu cười, "Chịu trách nhiệm là một sư huynh có tên tuổi, dù thế nào cũng phải cho sư đệ các sư muội cống hiến 1 chút đi."

Ngô Địch nói: "Câu nói này nghe làm sao quen tai như vậy?"

Giang Tuyết Minh nói: "Cực kỳ giống các thầy giáo nói, đợi thi lên đại học các em liền ung dung , không ai quan tâm các em , sẽ không có bài tập nhiều như vậy ."

Bạch Tiêu Tiêu nói tiếp: "Kết quả là, những câu nói này đều là lừa người! Phải, đại học đúng là không có lão sư quản, nhưng vì như thế, rất nhiều chuyện đều là mình dự định, mình đi sưu tầm tư liệu, tìm học trưởng học tỷ hỏi thăm. Tự mình mắt bôi đen, chân chính bắt đầu phụ trách cuộc đời của chính mình, sầu muốn chết, không còn lão sư vì mình mà phô bình nhân sinh đại đạo."

Ngô Địch bổ sung, "Đại học bài tập cũng không ít, còn rất rườm rà. Chính là nói như thế nào đây, bài tập ở đại học cùng cao trung cảm giác không giống nhau. Đại học phải chăm chỉ hoàn thành, hầu như liền mỗi ngày trốn trong thư viện, mỗi ngày làm thí nghiệm, căn bản là không thoải mái."

Thời Quang nói: "Cờ vây cũng như thế, đợi lên được định đoạn tái cái này núi cao, cậu sẽ phát hiện, mặt sau còn có một toà lại một toà núi cao, căn bản cũng không có phần cuối."

Du Lượng hỏi: "Vậy cậu sẽ ngừng leo sao?"

Thời Quang nói: "Đương nhiên sẽ không dừng bước lại. Tớ còn chờ  cầm quán quân thế giới trước cậu một bước đây!"

Du Lượng chớp mắt, "Tớ nhớ trong video, tớ thật giống trước cậu một bước lấy được cúp ?"

Thời Quang nhún vai, "Không phải còn nửa năm sao. Cậu chờ đó, tương lai lại không phải không thể đổi. Chờ tớ cố gắng gấp bội, vượt qua cậu cũng không phải là không thể được."

Du Lượng nghiêng đầu, "Vậy thì thử một chút xem!"

Tang Nguyên cảm thán, "Ai nha, đối thủ như vậy chính là động lực tốt nhất để khích lệ mình."

Du Hiểu Dương nói: "Cuộc sống như thế mới có ý nghĩa, không phải sao?"

[ Trong cuộc thi dự tuyển, đối thủ của Thời Quang chậm chạp không đến, Thời Quang cùng Chử Doanh đã chuẩn bị tốt việc đối thủ bỏ thi, chờ thắng. Kết quả còn lại mười tám giâu cuối cùng, Từ Tuấn Lãng đến.

Người đến vóc người khôi ngô, xăm đầy hình xăm, còn quấn lấy băng vải có máu, một cái miệng chính là la to, một bộ dáng vẻ lưu manh đầu đường.

Mỗi bước kế tiếp của Thời Quang, hắn đều ở trong miệng nói lẩm bẩm.

Thời Quang hoảng rồi, theo bản năng nhìn về phía Chử Doanh. Chử Doanh cũng quạt cho cậu, động viên cậu.

Buổi trưa phong bàn Từ Tuấn Lãng lôi kéo Thời Quang đi ăn mì làm ảnh hưởng tâm thái của Thời Quang. ]

Mẹ cùng ông nội của Thời Quang nhìn Từ Tuấn Lãng, sắc mặt của hai người đều khó coi, bọn họ chỉ lo Thời Quang bị bắt nạt .

Hồng Hà ngũ quan đều nhăn thành một khối , "Ai, hàng này nhưng là đem bàn ngoài chiêu phát huy đến mức tận cùng. Cái gì đến muộn tâm thái, bí mật gì uy hiếp, cái gì phong bàn suy nghĩ, cái gì ăn mì đọc sách thịt bò thang. Tôi thực sự là phục rồi, ai, cậu nói, tôi làm sao không gặp gỡ hắn. Nếu để cho tôi gặp hắn, tôi đỗi chết hắn!"

Bạch Tiêu Tiêu nói: "Hay là vì Thời Quang tuyển thủ nhà chúng ta quá ngây thơ, quá văn minh, nhìn quá vô hại ."

Hồng Hà nói: "Là nhìn dễ ức hiếp đi, phải, nhưng đáng tiếc Hồng thiếu hiệp không ở đó, nếu không tôi nhất định sẽ thay Thời Quang giáo huấn hắn một chút. Dám bắt nạt người của Hồng thiếu hiệp, lá gan cũng quá lớn."

Thời Quang cười, "Không có chuyện gì, Từ Tuấn Lãng không xấu, hắn cũng giống như chúng ta đều yêu quý cờ vây."

"Làm sao?" Thẩm Nhất Lãng hỏi, "2 người sau đó còn có cố sự?"

Thời Quang nói: "Nhìn xuống liền biết rồi."

Bạch Xuyên nói: "Thời Quang là xuất sư bất lợi. Vốn là căng thẳng, kết quả đụng tới người chơi tâm lý chiến, lần này tâm thái càng khó điều chỉnh ."

Phương Tự không lo lắng, "Sợ cái gì, Thời Quang nhưng là có Chử Doanh a."

Nhạc Trí cười gằn, "Uống gì thịt bò thang, chỉ có loại người không có thực lực mới mê tín tẻ nhạt! Ở trước mặt người có thực lực, tất cả bàn ngoài chiêu đều là phô trương thanh thế, làm chuyện vô ích! Cũng chỉ có Thời Quang mới sẽ bị hắn doạ dẫm, dù sao lúc đó cậu cũng không đủ thực lực. Nếu như đối thủ của Từ Tuấn Lãng là tôi, tôi căn bản sẽ không sợ, tôi sẽ dùng thực lực nói cho hắn làm sao làm người!"

Thời Quang nạo cái cổ, "Cũng không biết lúc đó là ai giẫm lịch của tôi, luôn miệng nói tôi chú hắn? Là ai đó? Thật giống vừa mới buông tha?"

Hồng Hà giây hiểu, "Xin hỏi Thời trưởng lão, xin hỏi lịch ngày của ngài để hình nữ thần là ai đó? Có phải là Thư Kỳ?"

Nhạc Trí: "..."

[ Thời Quang thua cờ, buổi tối còn mơ tới Từ Tuấn Lãng, làm cho hài tử miễn cưỡng tỉnh lại .

Thời Quang ngàn trốn vạn trốn vẫn là không tránh thoát Từ Tuấn Lãng. Chơi cờ Thời Quang đều là không khống chế được mà hướng về Từ Tuấn Lãng ở bên kia mà nhìn lại. Họa vô đơn chí, đồng hồ tính giờ của Thời Quang bị hỏng, tâm thái triệt để nổ tung, không có gì bất ngờ xảy ra, lại thua một bàn.

Buổi tối, Thời Quang đá cái bụng Hùng Miêu điêu khắc để phát tiết, Chử Doanh không nhìn nổi , "Ai ai ai, tiểu tổ tông, chúng ta có thể đừng như vậy sao?"

"- Anh còn muốn em làm thế nào?"

Chử Doanh an ủi cậu,  "Đối thủ ngày mai của em là A Phúc, em vẫn có hi vọng."

" - Người ta là 2 bàn thắng liên tiếp, em là 2 bàn liên tiếp bại,  khí thế đều không giống nhau. Hai người bọn em ở đạo trường vốn cũng là thực lực ngang ngửa. Anh nói cho em hi vọng ở nơi nào?"

"Em đừng quên, lần này nguyên nhân em phát huy không tốt là bởi vì không thích ứng. Còn cờ của A Phúc em hiểu rõ như lòng bàn tay. "

"- Dù sao người khác đều có bàn ngoài chiêu, cái gì mà đánh vào tâm lý, chỉ có mình anh là chẳng có gì cả.  Anh có cái chiêu độc môn tuyệt học gì đó thì anh cũng phải dạy em chứ —— quên đi, nói với kiểu kỳ thủ như anh cũng vô ích."

Thời Quang phát tiết xong, quay đầu lại nhìn về phía Chử Doanh, phát hiện hắn đang làm một động tác Đại Bằng giương cánh, "Anh làm gì vậy? Hô mưa gọi gió sao?"

Chử Doanh đàng hoàng trịnh trọng, "Lấy linh khí của thiên địa, hút tinh hoa của nhật nguyệt. Tiểu Quang, xưa nay ngày cưới không dễ kiếm. Em nhớ kỹ, khi em chân chính muốn làm một việc gì đó, ngay cả thiên địa vạn vật đều sẽ giúp em."

Thời Quang khó có thể tin, "Đây chính là độc môn tuyệt học của anh sao?"

"Đúng thế."

Thời Quang cảm khái, "Quả nhiên là đang lãng phí thời gian của em, em phải đi về bày cờ đây!"

Chử Doanh nói: "Làm một kỳ thủ, ngoại trừ kỳ lực, tâm thái cùng kinh nghiệm cũng là rất trọng yếu. Tiểu Quang, đến đây ~" ]

Lâm Xán nói: "Cứu mạng, Chử Doanh làm sao khả ái như vậy, loại này ngàn năm lão đáng yêu không nên một người một sao?"

Giang Tuyết Minh nói: "Quốc gia phát cho sao? Đi nơi nào có thể lĩnh?"

Thời Quang nói: "Trong mộng."

Bạch Tiêu Tiêu nói: "Chử Doanh gọi Thời Quang 'Tiểu tổ tông', đây cũng quá sủng đi, ô ô ô ô. Thật ghen tỵ với Thời Quang a, bị một đại thần độc sủng như thế , thực sự là giết chết người bên ngoài."

Lâm Lệ nói: "Tuy rằng chủ nghĩa duy tâm không được, nhưng Chử Doanh vẫn rất có đạo lý, 'Khi em chân chính muốn làm việc gì đó, ngay cả thiên địa vạn vật đều sẽ giúp em' ."

[ Trở về phòng luyện kỳ Thời Quang vẫn vô cùng phập phồng thấp thỏm, Chử Doanh nói: "Nếu như anh nói, em so với Tiểu Bạch Long khi cùng tuổi này còn giỏi hơn mấy phần, em có tin không?"

Thời Quang không tin, "Anh có thấy xấu hổ không?"

"Nào, em giúp anh bày 1 bàn cờ. Anh nói em bày như thế nào thì em bày như thế.

- Bày gì mà bày. Không bày.

Bày".

Chử Doanh để Thời Quang đặt một ván cờ, "Đây là lần đầu tiên anh bày cờ của Tiểu Bạch Long cho em, chấp đen chính là hắn, em nhìn xem."

"- Vậy còn cờ trắng?"

"Là một vị cao thủ tuyệt thế khác của Thanh triều."

"- Anh có thể đừng nói điêu được không, cờ đen là Tiểu Bạch Long? Này còn tạm được."

"Đó là bởi vì tuy không cảm nhận được, nhưng kỳ lực của em đã tăng lên rất nhiều. Không phải bởi vì bọn họ kém, mà là trình độ của em đã cao đến mức có thể nhìn thấy lỗ thủng của Tiểu Bạch Long."

"- Thật sao? Sao em lại cảm thấy anh đang lừa em nhỉ? Cờ đen này cảm giác giông giống với kỳ phong của em?"

Chử Doanh giương ra quạt giấy, nói: "Cùng một sư phụ dạy ra làm sao có thể không giống chứ?"

Thời Quang nở nụ cười, "Ý của anh là nói, trong lúc vô tình em đã có được trình độ rất cao, chỉ là em không biết."

"Đúng vậy!" ]

Lâm Lệ cười ha hả: "Vẫn là tiểu hài tử, cần Chử Doanh dỗ dành."

Triệu Băng Phong nói: "Tiểu hài này cũng quá dễ dụ, khổ sở nhanh, cao hứng cũng nhanh."

Tang Nguyên nói: "Thời Quang không hổ là đại hài tử mà Chử Doanh từ nhỏ nhìn thấy. Chử Doanh quả thật là hiểu rõ em ấy, biết nói sao để trấn an Thời Quang, làm sao trợ giúp em ấy tìm về tự tin."

Lục Kim Tử nói: " Dáng vẻ tâm thái tan vỡ của Thời Quang rất giống với chúng ta khi thi không làm được bài. Tâm thái gặp khó dáng vẻ là như thế sao?"

Giang Tuyết Minh nói: "Tớ cho rằng Thời Quang học kỳ đặc biệt ung dung. Cậu ấy thiên tài như vậy, một điểm liền rõ ràng, cùng chúng ta những người không có thiên phú không giống nhau. Cậu ấy nên ở trên sân thi đấu đại sát tứ phương, ở trên cao nhìn xuống những người khác vì định đoạn mà khổ sở giãy dụa. Không nghĩ tới Thời Quang cũng là giãy dụa bên trong."

Ngô Địch nói: "Thành công ngoại trừ thiên phú, cũng là cần mồ hôi. Chỉ có thiên phú mà không nỗ lực, thiên phú này liền không có chút ý nghĩa nào."

Hồng Hà nói: "Trách tôi, là tôi gây cho Thời trưởng lão áp lực. Cái gì thủ thắng a, cái gì thắng liên tiếp ba bàn. Nếu như không có những ám chỉ này tâm lý,  tâm thái của Thời Quang cũng sẽ không dễ dàng liền tan vỡ như thế."

Thời Quang có thể không đồng ý, "Thôi đi, Hồng thiếu hiệp, là em không có trải qua mưa gió, một chút bàn ngoài chiêu liền doạ đến , làm sao liền thành lỗi của anh. Anh hãy tỉnh lại đi, đừng thiếp vàng trên mặt mình ."

Hồng Hà nói: "Được, tôi giúp cậu ôm đồm sai còn ôm đồm phạm sai lầm đến rồi."

Thời Quang cười to.

Du Lượng đăm chiêu, "Tớ tại sao lại có cảm giác bàn cờ này quen thuộc?"

Thời Quang cười thần bí, "Cảm giác của cậu không có sai."

[ Vì giải quyết căng thẳng còn lại của Thời Quang, Chử Doanh để Thời Quang giống như Từ Tuấn Lãng, lùi lại ra trận.

"Nếu đã là thời khắc mấu chốt, thì phải lấy rachút khí thế quyết tâm chiến thắng. Em cứ dứt khoát đến muộn 15 phút đi. Như thế vừa có thể tránh được Từ Tuấn Lãng. Hơn nữa có thể chờ tới khi em hoàn toàn bình tĩnh, thả lỏng rồi mới bắt đầu thi đấu  ."

Thời Quang tay chân luống cuống, ngoài miệng nhưng còn ở cậy mạnh, "Em không bình tĩnh sao? Em vô cùng bình tĩnh đấy chứ?."

"Nào, cùng anh tiếp thu linh khí của trời đất. Thức thứ nhất, mở hai tay ra..."

Thời Quang ngoài miệng từ chối, "Này quá ngu , người khác lại không nhìn thấy anh.Em không làm động tác đó đâu."

Nhưng dưới sự yêu cầu cứng rắn của Chử Doanh, cậu vẫn là nghe theo.

"Thời Quang, nghe kỹ đây. Bây giờ chúng ta cùng nhau chinh phục cuộc thi vòng loại.

- Chinh phục nó". ]

Lâm Xán giậm chân, "Cứu mạng! Chử Doanh cũng quá đáng yêu đi. Lúc anh ấy nói với Thời Quang rướn cổ lên, tớ cho rằng anh ấy muốn cùng Thời Quang đồng thời làm một con hươu cao cổ, ha ha ha ha."

Bạch Tiêu Tiêu nói: "Cảm giác dáng vẻ này không quá thông minh."

Hà Gia Gia nói: "Thời Quang cũng thật là khẩu hiềm thể chính trực đại biểu a, vẫn đúng là làm."

Ngô Địch nói: "Hết cách rồi,  thần tượng mị lực quá to lớn, khiến người không tự chủ tín phục theo anh ấy mà làm."

Bạch Xuyên nói: " Cái phương pháp hít sâu này xác thực rất thích hợp để giải ép."

Phương Tự nói: "Tại sao em lại có cảm giác Thời Quang là bị động tác của Chử Doanh chọc cho phát cười, do đó thanh tĩnh lại ?"

Thời Quang cười gật đầu, " Cả 2  đều có."

Hứa Hậu nói: "Chử Doanh tuyệt chiêu cũng thật là ngoài ý muốn đáng yêu a."

[ Thời Quang mang theo Chử Doanh xuất phát , còn chưa hạ xuống mấy tay, Từ Tuấn Lãng lại tới quấy rối. Thời Quang sắc mặt nhất thời liền thay đổi, một lần nữa giương mắt thì, Thời Quang nhìn thấy, Chử Doanh che ở Từ Tuấn Lãng trước mặt, "Chuyên tâm chơi cờ, anh giúp em ngăn trở hắn." ]

Hồng Hà hô to, "Trời xanh a, thỉnh tứ cho con một Chử Doanh đại thần đi!"

Thẩm Nhất Lãng nói: " Cái ngạo kiều ngẩng đầu kia của Chử Doanh, thật sự ấm áp a."

Hà Gia Gia chỉ tiếc mài sắt không nên kim, "Thời Quang, cậu không thể không nhìn Từ Tuấn Lãng kia sao? Tầm mắt lớn như vậy, chỉ nhìn trước mắt bàn cờ không phải tốt rồi sao? Còn cần phải nhìn chằm chằm Từ Tuấn Lãng làm gì?!"

Du Lượng nói: "Đó là vấn đề tâm lý của Thời Quang. Không phải nói không nhìn tới Từ Tuấn Lãng là có thể , dù cho cậu ấy nhìn chằm chằm bàn cờ, hết sức không nhìn tới Từ Tuấn Lãng, thế nhưng trong lòng vẫn sẽ nghĩ đến Từ Tuấn Lãng. Như thế không thể chuyên tâm chơi cờ, còn không bằng nhìn xem Từ Tuấn Lãng lại ra cái gì xấu chiêu đây."

Ban Hành nói: "Không có chuyện gì, đều là kinh nghiệm. Đợi Thời Quang trải qua bàn ngoài chiêu nhiều hơn, thi đấu kinh nghiệm cũng nhiều hơn, sẽ không sợ cái gì nữa ."

Bạch Xuyên nói: "Thời Quang dù sao cũng là lần thứ nhất tham gia cuộc thi dự tuyển thi đấu. Hơn nữa em ấy cũng mới tiến vào đạo trường một năm, đối thủ cũng đều là học sinh xuất thân ở đạo trường chính kinh, có tố chất có tu dưỡng. Gặp phải Từ Tuấn Lãng loại này, khó tránh khỏi sẽ rụt rè. Lại như Ban lão sư nói như vậy, đợi Thời Quang trải qua nhiều hơn, em ấy cũng sẽ không bao giờ sợ cái gì nữa ."

Phương Tự cười, "Các bằng hữu, đều bị hồ đồ rồi nha, đó là trước đây Thời Quang. Các cậu nhìn Thời Quang hiện tại, sau khi Thời Quang ở cúp Bắc Đẩu thắng được, trên người đã có loại đại gia khí độ. Thời Quang đã sớm không phải cái kia thiếu niên sẽ vì tâm thái gặp sự cố trên thi đấu mà bị thua, em ấy đã không lại sợ hãi ."

Thời Quang nhíu mày, "Tự ca, em hiện tại vẫn là thiếu niên nha. Nghe anh nói, tại sao em có cảm giác em đều nhanh thành Lão đầu tử ."

Du Hiểu Dương cười khẽ, "Đó là bởi vì anh hùng xuất thiếu niên a!"

[ Thời Quang đối thủ tranh thủ lòng thông cảm, Thời Quang bất đắc dĩ an ủi nữ kỳ thủ, kết quả bởi vì nhất thời phân tâm, vị trí hạ sai rồi.

Đối phương thấy 1 màn này, nước mắt cũng không chảy, ho khan cũng hết, nắm lấy lỗ thủng của Thời Quang bắt đầu phản kích.

Chử Doanh sốt sắng đến mức xoay quanh, Thời Quang vội vã ổn định trạng thái, bắt đầu trở mình. ]

Giang Tuyết Minh thở ra một hơi, "Hư kinh một hồi a."

Lục Kim Tử xem cô bé kia cả người không thoải mái, "Người kia làm sao như vậy a, thua cờ, liền cơ bản lễ nghi đều không để ý , thu dọn đồ đạc liền đi. Trước  đó còn một bộ dáng vẻ yếu đuối mong manh, giả bộ đáng thương, muốn tranh thủ lòng thông cảm của Thời Quang, không còn gì để nói ."

Cốc Vũ cười nhạo nói: "Thời Quang vận may này cũng là lợi hại, đối thủ này, so với nghiệp dư, bàn ngoài chiêu đều trâu bò."

Thời Quang cười, "Cậu nói đúng rồi, vận khí của tớ rất tốt. Trận cuối cùng của vòng loại tớ là bốc thăm mà được vào."

Nhạc Trí cười nhạo, "Cậu còn không ngại nói sao."

Thời Quang le lưỡi, "Bại tướng dưới tay,  có cái gì không tiện nói ?"

Nhờ có Phương Tự nhắc nhở, Thời Quang nghĩ, cậu đã không phải trước đây mình. Trước đây cậu sợ sệt, bàng hoàng, nhưng bây giờ đã trở nên kiên định, tự tin. Chử Doanh cùng cậu đi qua giai đoạn mê man nhỏ yếu, trợ giúp cậu đứng ở vị trí hiện tại càng cao hơn, càng to lớn hơn. Cậu có thể nhìn thẳng vào quá khứ non nớt cùng không đủ của mình, tương tự, cũng có thể triển vọng tương lai mạnh mẽ cùng phong mang.

Lâm Xán nói: "Trước Thời Quang hạ sai rồi, Chử Doanh đều gấp đến tại chỗ xoay quanh. Cũng còn tốt Thời Quang thực lực đủ mạnh, ngược gió trở mình ."

Hứa Hậu nói: "Kỳ tràng như chiến trường, không phải cậu chết chính là tôi sống. Thời Quang, em cũng không thể nhẹ dạ."

Thời Quang nói: "Em không phải nhẹ dạ, chính là nữ hài tử kia nói quá nhiều, trạng thái chồng chất. Khi đó em bị nàng ảnh hưởng, căn bản là không thể chuyên tâm chơi cờ."

Du Lượng nói: "Thời Quang hạ sai rồi, nữ hài tử kia muốn nhân cơ hội phá hỏng đường sống của Thời Quang. Phá không được,  trái lại còn khiến cậu ấy chăm chú lên. Nữ kỳ thủ kia muốn nhân cơ hội phản công nên cũng không dùng bàn ngoài chiêu nữa. Thời Quang cũng bởi vậy không lại bị quấy rầy, có thể chăm chú chơi cờ. Thêm vào Thời Quang tử chiến cùng nhân tố, trái lại thắng, cũng coi như là nhân họa đắc phúc."

Phương Tự nói: "Thời Quang kỳ lực cao hơn nàng rất nhiều. Hơn nữa Thời Quang rất am hiểu đem xấu kỳ chuyển đổi thành hảo kỳ. Nữ hài tử này chờ mong sai lầm của Thời Quang, không nghĩ tới thông minh quá sẽ bị thông minh hại a."

Bạch Xuyên lắc đầu, "Từ đâu tới nhiều thuyết pháp như vậy, cờ vây, so chính là kỳ lực, bàn ngoài chiêu trước thực lực tuyệt đối không có bất kỳ tác dụng gì. Đăng không được nơi thanh nhã, chỉ nghĩ dựa vào một ít ánh sáng thủ đoạn không thấy được mà thắng kỳ, tóm lại là đi không được quá xa, liền coi như bọn họ may mắn thông qua cuộc thi dự tuyển,  định đoạn tái đây cũng không qua được. Ở bên trong định đoạn tái, cũng không có nhiều thực lực thụ tâm thái ảnh hưởng tuyển thủ như vậy."

[ Có lẽ thực sự là dính vận may của Hồng Hà cùng Thẩm Nhất Lãng, vòng cuối cùng cuộc thi dự tuyển, Thời Quang là rút thăm được mà vào thẳng bán kết. ]

Phương Tự cười to, "Tờ giấy trống không này đúng là khiến cho Thời Quang giật mình a, còn tưởng rằng là trực tiếp đào thải, ha ha."

Bạch Xuyên nói: "Này cho tiểu tử cao hứng, kỹ thuật nhảy này thật đủ linh hồn ."

Du Hiểu Dương nói: "Như vậy cũng thật là ngay cả thiên địa vạn vật cũng đang giúp Thời Quang ."

Thời Quang đắc sắt, "Cái này gọi là vận khí đến rồi, chặn cũng không ngăn nổi."

Chu Đại Dũng ác miệng, "Cái này gọi là người ngốc có ngốc phúc."

[ Chử Doanh hỏi Thời Quang có gì cảm ngộ, Thời Quang nói: "Em thấy bàn cờ mà anh bày cho em không chỉ có cờ đen giống em, mà em còn thấy cờ trắng giống A Phúc? Anh nói xem hôm đó em thực sự như có thần trợ vậy!"

"Em sẽ không thật sự cho rằng này bàn cờ là Tiểu Bạch Long hạ chứ?"

" - Vậy còn có thể là ai hạ ?"

"Đó là lần thứ nhất đánh cờ với A Phúc khi mới vào đạo trường , em chấp hắc, A Phúc chấp bạch."

" - Không thể, anh nhớ kỹ không sai một tý nào à, không thể."

"Em ở đạo trường mỗi ván cờ anh đều nhớ tám chín phần mười. Ai nha, có người còn nói mấy chiêu khích lệ không có tác dụng đây, may mà anh không tin." ]

Diệp chính cảm thán, "Chử Doanh trí nhớ thực sự là tốt, mạnh mẽ nhất não!"

Lục Kim Tử nói: "Tớ nếu là có trí nhớ này, còn sợ thi không khá sao? Ước ao."

Bạch Tiêu Tiêu nói: "Chử Doanh có thể nhớ kỹ Thời Quang hạ mỗi một bàn, thật tốt."

Lâm Xán nói: "Đó là bởi vì Thời Quang đối Chử Doanh rất trọng yếu a."

Hứa Hậu nói: "Chử Doanh vì giúp Thời Quang tìm về trạng thái đúng là để tâm lương khổ a. Đầu tiên là ở trong lời nói khẳng định em ấy, sau đó lại dùng bàn cờ lúc trước em ấy cùng phú quý hạ kỳ để ám chỉ. Như vậy có thể một bên tăng cường tự tin, một bên lại lần nữa cho Thời Quang quen thuộc phú quý kỳ phong. Kết quả là ở ngày thứ hai chơi cờ Thời Quang là có thể thuận buồm xuôi gió ."

Hồng Hà nói: "Thần tượng của tôi thực sự là vừa mạnh mẽ lại ôn nhu, còn rất mềm mại, lại mang điểm ngạo kiều. Trời ạ, người như vậy thực sự chân thực tồn tại sao?"

Du Lượng nói: "Chính là có một Chử Doanh như vậy, mới có thể dạy dỗ ra Thời Quang tuyển thủ."

[ Thời Quang hỏi Chử Doanh, "Vậy nếu em so với Tiểu Bạch Long thì sao?"

Chử Doanh nói: "Cùng Tiểu Bạch Long so... Như vậy đi, anh cho em đoán 1 thành ngữ đi."

Nói xong, Chử Doanh chỉ chỉ trời, vừa chỉ đất sau đó khoát tay áo một cái.

Thời Quang cười, "Ai nha, không phân cao thấp."

Chử Doanh cười, "Là khác biệt một trời một vực, hài tử." ]

Nhạc Trí, Mục Thanh Xuân rất không khách khí mà cười ra tiếng, những người còn lại cũng ít nhiều gì mặt lộ ý cười.

Hứa Hậu nói: "Tôi yêu thích 'Hài tử' phát âm của Chử Doanh. Nghe như 'Hài tạp', quá đáng yêu ."

Phương Tự nói: "Chử Doanh một bên cổ vũ Thời Quang, một bên còn muốn tổn Thời Quang, chỉ lo Thời Quang tự đại."

Lâm Xán nói: "Dáng dấp của Chử Doanh như vậy mới sinh động . Có dụ dỗ từng bước, có săn sóc ôn nhu, còn có bướng bỉnh ngạo kiều."

Hà Gia Gia cười nói: "Thời Quang cho chúng ta biết cái gì gọi là nụ cười từ từ biến mất. Thú vị, thú vị."

Lâm Lệ nói: "Lời này cũng là Chử Doanh nói ra. Nếu như người khác dám xem thường kỳ lực của Thời Quang, Chử Doanh tuyệt đối là người thứ nhất với đối chấp."

Triệu Băng Phong gật đầu, "Hài tử nhà mình chỉ có thể chính mình bắt nạt, nếu như người khác a, đó căn bản là không được."

Tang Nguyên nói: "Lần trước trong trường học, người lão sư kia trước mặt mọi người trào phúng Thời Quang, Thời Quang chính mình cũng không tức giận, nhưng lại cho Chử Doanh tức giận đến quá chừng."

Thẩm Nhất Lãng hỏi, "Các cậu nói, Thời Quang cùng Tiểu Bạch Long so thiên phú , sẽ là ai hơn đây?"

Hồng Hà nói: "Vậy khẳng định là Thời trưởng lão, chỉ bằng Thời trưởng lão có thể hạ ra nước đi thần thánh. Thế gian này còn có ai có thể cùng Thời Quang cùng sánh vai đây?"

Thời Quang vội vã xua tay, "Hồng thiếu hiệp, từ chối, từ chối."

Hồng Hà vừa nói ra lời này, càng làm trong lòng mọi người câu đến ngứa, nước đi thần thánh đến cùng là ra sao đây? Thật là khiến người ta chờ mong a.

[ Ngoài đạo trường , Đại lão sư rượu ngon đều không hứng thú , hắn ở sốt ruột đến đi dạo, mãi đến khi tin tức tốt của Ban lão sư truyền đến, Thạch Đầu trong lòng hắn mới rơi xuống , nhưng vẫnmuốn giả vờ giả vịt giáo huấn học sinh. ]

Ban Hành nhìn Chu Đại Dũng cười, "Còn giả vờ, còn nói không sốt sắng. Anh nhìn, hiện tại công đi, người khác tìm anh uống rượu anh đều không đi. Lúc điện thoại vang lên còn không dám tiếp ngay lập tức , thực sự là nói một đằng làm một nẻo."

Hồng Hà tiếp bổng, "Cũng là khẩu hiềm thể chính, Đại lão sư chúng ta đó là trong nóng ngoài lạnh, mạnh miệng nhẹ dạ , có đúng hay không, các bằng hữu?"

Hồng Hà đối đạo trường học sinh thét to.

Đạo trường học sinh gật đầu, "Chúng ta biết, Đại lão sư cùng Ban lão sư đều là đặc biệt cực kỳ tốt lão sư !"

Bọn học sinh đều có chút cảm động. Bọn họ đều biết các lão sư để tâm lương khổ, nhưng biết so với trực diện mà nói, vẫn là trực diện càng khiến người ta chấn động. Dù sao, các thầy giáo sau lưng đối với bọn họ quan tâm cùng kỳ vọng, bọn họ cũng không biết.

Thời mẫu nói: "Có lão sư như vậy, thật tốt."

Không có thiên hoa loạn trụy khích lệ, chỉ có chân tâm thực lòng vui mừng. Một học sinh có thể gặp phải một vị, hoặc là nhiều vị lão sư tốt, đây chính là may mắn, càng là thỏa mãn.

[ Đạo trường chụp ảnh cho các học sinh được vào vòng bán kết, Nhạc Trí đứng vị bị trung tâm nhiếp ảnh gia lấy vẻ đẹp ép đứng sang 1 bên. Điền Mẫn Trạch đau bụng vội vã đi tới WC, liền thừa ra 1 chỗ, Thời Quang nhân cơ hội để Chử Doanh đứng bên cạnh, liền như vậy, tấm hình này có vị trí của Chử Doanh . ]

Bạch Tiêu Tiêu nói: "Nguyên lai, chúng ta đều đồng thời cùng Chử Doanh lão sư chụp qua 1 tấm ảnh."

Ban Hành nói: "Tấm hình này quả nhiên ý nghĩa trọng đại, Dịch Giang Hồ đạo trường nhất định phải để bức ảnh này ở vị trí trung tâm!"

Ngô Địch nói: "Chử Doanh cho Thời Quang trả giá, Thời Quang đều dành cho anh ấy to lớn nhất đáp lại. Coi như không có ai biết anh thì lại làm sao, chỉ cần em biết anh, chỉ cần em rõ ràng sự tồn tại của anh, anh liền có vị trí ở thế gian này!"

Du Lượng nói: "Thời Quang bên người có rất nhiều bằng hữu, thế nhưng xưa nay cậu ấy chưa bao giờ quên Chử Doanh. Cậu ấy để Chử Doanh cảm nhận được bị cảm giác vui sướng khi tồn tại, cũng làm cho Chử Doanh cảm nhận được sung sướng khi bị tôn trọng ."

Nhạc Trí trong nội tâm mãnh mắt trợn trắng, trình độ của nhiếp ảnh gia kia, còn vẻ đẹp, chụp đến không tốt đẹp gì xem!

Hà Gia Gia trộm sượt đến bên cạnh Nhạc Trí, "Ai, cậu biết vì sao cậu lại bị chạy tới bên cạnh sao?"

Hồng Hà nghe được , tiện hề hề nói: "Bởi vì chiều cao của cậu"

Nhạc Trí lý sự, "Hồng Hà, cậu chờ đó!"

Hồng Hà không có gì lo sợ.

Lâm Lệ liếc hắn một cái, "Thiếu đạo đức sẽ bị sét đánh."

Hồng Hà cười làm lành, "Em biết sai rồi, lần sau nhất định sửa."

Nhưng mọi người nghe, luôn cảm thấy đó là lần sau nhất định sẽ tiếp tục tái phạm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro