16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Thời Quang , Cốc Vũ trốn học bị ghi sổ trốn học  , Cốc Vũ không rõ chân tướng, còn nhìn Thẩm Nhất Lãng tức giận, "Theo đuổi cờ vây chuyên nghiệp? Xin anh hiểu cho rõ, bọn em nộp tiền là tới chỗ này thư giãn, không phải tới nghe giáo viên đời sống như anh quản giáo!"

Thời Quang chột dạ điều đình, "Thôi bỏ đi. Ghi sổ một chút thôi mà, đừng so đo. Sau đó chúng em không đến muộn, không về sớm."

Thẩm Nhất Lãng nói: "Trại huấn luyện này được tổ chức để các kỳ thủ sớm cảm nhận được bầu không khí của nghề nghiệp , nếu như là vì thư giãn, vậy các em đến sai chỗ ."

Cốc Vũ buồn bực, "Anh ta nói cái gì? Nghề nghiệp kỳ thủ? Còn sớm cảm nhận bầu không khí?"

Thời Quang nhìn tường, đột nhiên nhanh trí, lớn tiếng doạ người, "Ai? Cậu nói xem, chẳng giống như trong quảng cáo viết chút nào hết."

"Không giống chút nào cả."

" - Theo mình thấy, 8 phần là giáo viên đời sống kia mang nội quy ra để dọa chúng ta thôi, đừng so đo nữa, ngủ sớm một chút, ngủ ngon."

Cốc Vũ tức không nhịn nổi, xuống giường sửa lại đồng hồ báo thức của Thẩm Nhất Lãng , "Không phải muốn nói chuyện nội quy với mình sao? Tớ ngược lại muốn xem xem, anh ta vi phạm nội quy thì sẽ thế nào." ]

Hồng Hà nhìn Thời Quang, cười nói: "Cậu nói xem sao cậu lại xấu tính như vậy nha? Tự mình đấu trí lừa Cốc Vũ bọn họ, còn giả vờ vô tội, còn đổ sang cho A Lãng, cậu cũng quá xấu đi."

Thời Quang làm nũng, "Em khi đó không phải không hiểu chuyện mà. Khi đó còn nhỏ, các vị đại ca đại tỷ đừng nên theo em cái này tiểu nhân tính toán a, bỏ qua cho em đi, em biết sai rồi."

Thẩm Nhất Lãng vốn là không tức giận. Cốc Vũ đúng là còn muốn trêu chọc Thời Quang, bị Thời Quang một trận làm nũng, cũng không còn nguyên cớ để chế nhạo , yên lặng xoa xoa cái trán, xem thấy mình sửa đồng hồ báo thức của Thẩm Nhất Lãng, cũng là không mặt mũi gặp người , quá ngây thơ .

Bạch Tiêu Tiêu ra mặt cho chính mình bạn trai , "Há hốc mồm đi, chúng ta ở đạo trường học lâu như vậy, ngủ sớm dậy sớm đều sắp khắc vào trong xương , căn bản là không cần đồng hồ báo thức,  còn muốn xem chuyện cười của A Lãng. Tôi xem, các cậu chính là thông minh quá sẽ bị thông minh hại."

Thời Quang xin khoan dung, "Vâng vâng vâng, Bạch Tiêu Tiêu đại tỷ, chúng em biết sai rồi."

"Gọi ai đại tỷ đây?"

"- Không phải đại tỷ, là tiểu tỷ tỷ, là mỹ lệ thiện lương tiểu tỷ tỷ."

"Thời Quang, thiếu đánh!"

"Khà khà."

Thẩm Nhất Lãng nói: "Cái miệng này của Thời Quang , chết đều có thể nói thành sống. Cốc Vũ vốn là hoài nghi Thời Quang là người phạm tội, kết quả em ấy đem sai ném cho tờ truyền đơn, lập tức liền khiến mình biến thành người bị hại , cùng Cốc Vũ chung một chiến tuyến ."

Hà Gia Gia nói: "Thời Quang, cờ vây thế giới hành động phái!"

Phương Tự nói: "Không xong rồi, cười chết anh rồi. Thời Quang không phải tới đó để học cờ vây, cậu ấy rõ ràng chính là diễn kịch, lời nói kia thật sự là lời thề son sắt, nói năng hùng hồn. Người không rõ chân tướng sẽ cảm thấy cậu ấy là vô tội."

Bạch Xuyên cười: "Chúng ta a, liền lẳng lặng mà nhìn Thời Quang làm sao diễn đi."

[ Trại huấn luyện cờ vây có một hoạt động ngắm cảnh, địa điểm ở một cổ trấn cờ vây.

Chử Doanh cảm thấy Ô Lộ cảnh khu hết sức quen thuộc, Thời Quang nghe xong cố sự của Chử Doanh cùng Tiểu Bạch Long , dự định cùng Chử Doanh đi tìm cái cây mà 300 năm trước Chử Doanh cùng Tiểu Bạch Long đồng thời gieo xuống.

Thời Quang hỏi: "Là nơi này sao?"

"Anh cũng không xác định có phải là nơi này hay không, chỉ là nhìn rất giống."

"- Đến đều đến rồi, tìm xem xem."

"Tiểu Quang, cám ơn em ."

" - Ai nha, anh đừng sến sẩm nữa, khung cảnh ở chỗ các anh như thế nào?"

"Anh nhớ trước cửa có một con suối, tiếng nước róc rách không ngừng. Sau nhà còn có một rừng hạnh, tháng sáu tỏa hương thơm nức, hoa rơi như tuyết. Trên đỉnh núi còn có một ngôi chùa cổ, ngày ngày trống chiều chuông sớm, không bao giờ ngưng." ]

Chu Đại Dũng nói: "Văn hóa chính là không giống nhau a, nói được quá cảm động ."

Ban Hành nói: "Hình ảnh có tình cảm ."

Du Hiểu Dương nói: "Phong cảnh như vậy, quá mỹ lệ. Cũng chỉ có cổ nhân, mới có thể chân chính hoàn toàn dung nhập hô hấp của mình vào thiên nhiên, khiến cho thiên địa cùng ta sinh, vạn vật cùng ta làm một."

Lâm Lệ nói: "Cùng người đánh cờ vào tình thế như vậy , thực sự là phong nhã."

Du Lượng nói với Thời Quang: "Vì lẽ đó đây chính là nguyên nhân cậu biến mất , không phải là bởi vì tùy hứng, không phải là bởi vì không nghe Bạch Tiêu Tiêu nhắc nhở, mà là vì hoàn thành tâm nguyện của Chử Doanh?"

" - Đúng rồi, có điều đúng là tớ không có nhớ đường, nếu không phải vậy tớ vẫn là có thể trở về đường cũ , vẫn là tuổi trẻ a."

"Thời Quang." Du Lượng thấp giọng nói, "Tại sao tớ mỗi một lần đều hiểu lầm cậu? Khi tớ cho rằng cậu là một người tùy hứng, ích kỷ, không hiểu chuyện. Chân tướng lại không phải như tớ nghĩ. Tiềm tàng ở trong đó cho thấy cậu là một người ấm áp, tri kỷ,  hiền lành như vậy. Tớ chỉ chứng kiến ở bề ngoài đã phê bình cậu, mà cậu, lại phải chịu đựng nhiều lời lẽ vô tình của tớ như vậy."

Thời Quang cảm nhận được Du Lượng khổ sở, thu hồi cợt nhả cùng dửng dưng như không lúc bình thường, "Du Lượng, cậu không cần như vậy, tại sao lại cho rằng tớ hay bị bắt nạt như vậy? Cậu phải biết rõ, chúng ta là yêu nhau,  tương - giết tồn tại được không, cãi nhau  không phải rất bình thường sao. Hơn nữa ngoài miệng cậu nói ghét bỏ tớ, nhưng không phải đều chủ động quan tâm tớ sao? Không phải vậy tại sao cậu lại từ bỏ buổi hòa nhạc, xa vạn dặm ăn mặc Tây trang cùng giày da tìm đến tớ nha, ha ha, được rồi, tớ biết mị lực của tớ rất lớn."

Thời Quang tự có biện pháp để Du Lượng phá công, rõ ràng rất yêu thích người trước mắt thỉnh thoảng tự yêu mình, thỉnh thoảng đắc sắt, nhưng Du Lượng vẫn không kìm lòng được đến đỗi cậu ấy, "Thời Quang, cậu có thể bớt tự yêu mình một chút được không?"

Khả năng đây chính là bản năng đi, Du Lượng nghĩ.

[ Hai người bò trên núi nửa ngày, Thời Quang mệt đến ngất ngưởng. Vào lúc đang muốn từ bỏ, Thời Quang cùng Chử Doanh nghe thấy tiếng chuông du dương.

Chử Doanh rốt cuộc tìm được cây kia, dưới cây còn có một bàn cờ đá.

Thời Quang trở lại địa điểm tập hợp không đúng hạn, Thẩm Nhất Lãng, Bạch Tiêu Tiêu, Giang Tuyết Minh, Cốc Vũ bốn người quyết định vào núi tìm người.

Thời Quang không tìm được đường quay về , Chử Doanh cũng nhớ không rõ đường.

Cục gạch cũng không có tín hiệu, dùng buồng điện thoại gọi điện cho Giang Tuyết Minh bọn họ  cũng không có ai nghe máy.

Chử Doanh đề nghị: "Tiểu Quang, chúng ta có thể tìm tiểu Lượng a, bằng không em gọi cho Tiểu Lượng một lần đi."

Thời Quang từ chối, "Em không, ngày hôm nay dù cho em mắc kẹt chết ở trong núi, dù cho chết đói, bị gấu lôi chén thịt, em cũng sẽ không gọi cho cái tên đó đâu! Em kiên quyết không!"

Sau một khắc, mặc chỉnh tề tọa ở trên xe taxi muốn đến xem âm nhạc hội Du Lượng nhận được Thời Quang điện thoại. ]

Mục Thanh Xuân vui mừng mà nói: "Thật là thơm a."

Hồng Hà tiếp lời nói: "Vương cảnh trạch gọi thẳng trong nghề."

Nhạc Trí hỏi: "Thời Quang, lúc đó mặt cậu có đau không?"

Hứa Hậu cười, "Mặt đau nào có tính - mạng quan trọng hơn"

Phương Tự chân thành đặt câu hỏi, "Thời Quang, lời nói của em lúc đó với Chử Doanh có ý nghĩa gì? Còn không bằng làm theo Chử Doanh kiến nghị gọi điện thoại cho tiểu Lượng đây. Trong màn ảnh này đoạn tàn nhẫn - lời nói ra sẽ chỉ làm em càng thêm lúng túng a."

Thời Quang mất cảm giác , mấy cái lịch sử đen tối của cậu đều bị mọi người chế nhạo đến mất cảm giác , "Xem các vị nhìn ra như vậy chăm chú, Thời Quang em cũng sẽ để thêm chút chuyện cười cho mọi người cao hứng một chút, đúng không, thật là thơm Thời Quang cho mọi người trợ trợ hứng."

Tang Nguyên quan tâm đến biểu hiện của Thẩm Nhất Lãng sau khi biết Thời Quang mất tích, nói với Triệu Băng Phong: "Thẩm Nhất Lãng đứa nhỏ này có đảm đương, chịu trách nhiệm, còn rất thận trọng, có thể so với người đệ tử Vương Xung kia của cậu cường."

Triệu Băng Phong gật đầu, "Đứa nhỏ này quả thật không tệ."

[ Trời tối , Thời Quang cùng Chử Doanh lại trở về cái đình kia, Thời Quang có chút hoảng rồi, "Lại trở về đây , tại sao vẫn là cái đình này chứ. Đừng bảo là gặp phải quỷ dẫn đường đó chứ."

Chử Doanh vội vàng đánh gãy, "Ai, em đừng nói mấy câu như thế này, sợ lắm."

Thời Quang nhìn thấy Chử Doanh thì càng sợ .

Chử Doanh tự trách nói: "Tiểu Quang, anh xin lỗi, nếu như không phải là bởi vì anh, em sẽ không bị kẹt ở chỗ này ."

Ban đêm trên núi đặc biệt lạnh, Thời Quang quấn lại jacket, "Em không có ý trách anh, chỉ là rừng núi ban đêm thế này, sẽ không có nguy hiểm gì chứ?"

Chử Doanh liếc nhìn xung quanh, nhìn Thời Quang nói: "Tiểu Quang, anh có cái biện pháp."

Nói, Chử Doanh dẫn Thời Quang đi tới dưới một cây đại thụ, "Người cổ đại đi đường vào ban đêm, đều là ở trên cây ngủ."

Thời Quang tuyệt vọng, "Anh ngủ ở trên cây rồi sao?"

Chử Doanh đáp: "Anh không thích đi đêm."

Thời Quang nhất thời không nói được cái gì. ]

Có người cười đến chảy nước mắt , "Chử Doanh quá tuyệt rồi!"

Hà Gia Gia cười nói: "Tình huống đó, Chử Doanh hẳn là sự tồn tại đáng sợ nhất đi, kết quả anh ấy lại là người sợ nhất."

Lâm Xán nói: "Ai quy định người hơn một ngàn tuổi liền không thể sợ quỷ"

Cốc Vũ nói: "Chử Doanh luôn đàng hoàng trịnh trọng làm sự tình khôi hài , ha ha!"

Ngô Địch kêu to, "Cứu mạng, nam thần cao lãnh của tớ lự kính giòn rồi!"

Mẹ Du nói với mẹ Thời : "Thời Quang đứa nhỏ này cậu dạy dỗ thật tốt. Rất nhiều người, thậm chí là có rất nhiều những người lớn, vào thời điểm này khả năng đều sẽ đi oán trách người khác. Nhưng Thời Quang một chút đều không có càu nhàu, chỉ là rất bình tĩnh suy tư nên làm như thế nào, ở trên núi ban đêm sẽ gặp phải nguy hiểm gì. Điểm này, thật sự rất hiếm có a."

Mẹ Thời cười nói: "Tôi bình thường bận bịu công tác, cha nó lại không có nhà, Thời Quang chính là nuôi thả lớn lên. Nếu như không phải gặp phải Chử Doanh, nó căn bản là sẽ không tiếp xúc cờ vây, cũng sẽ không chói mắt giống ngày hôm nay. Phải nói, thời gian làm bạn, giáo dục Thời Quang của người mẹ này còn không có nhiều như Chử Doanh, muốn nói, phải nói là Chử Doanh dạy dỗ hay lắm."

Hồng Hà vỗ tay, " 'Anh không thích đi đêm' câu nói này thật sự quá là khéo , nghẹn cho Thời trưởng lão nhà chúng ta á khẩu không trả lời được."

Thời Quang nói: "Anh nói câu này làm sao em có thể nói tiếp được?"

Mục Thanh Xuân nói: "Đừng nghĩ nói tiếp , trực tiếp bò đi."

[ Khi Du Lượng chạy tới buồng điện thoại, Thời Quang chính đang leo cây, hắn cũng không lên tiếng, liền nhìn Thời Quang ở bên kia "Làm yêu" .

Thời Quang phát sầu, "Ở đây không có cái cành cây nào, em giẫm chỗ nào?"

Chử Doanh nghĩ kế, "Tay chân đồng thời dùng sức!"

"- Dùng sức nó lại trượt xuống đây này!"

"Em phải dùng sức của cánh tay! Tay chân đồng thời dùng sức mà, cố lên!"

"Ai u, có chút lúng túng." Thời Quang trượt xuống đến rồi, đúng dịp thấy bên cạnh mặt lạnh Du Lượng. ]

"Xán Xán, em đừng run lên." Lâm Xán cười ngã vào trên người Hồng Hà, dùng tay che miệng lại, nếu không phải vậy nàng sợ tiếng cười của chính mình sẽ chọc tan bầu trời. Nàng không thể để hình tượng thục nữ của mình hủy hoại trong một ngày, nhiều người như vậy nhìn đây.

Giang Tuyết Minh cùng Bạch Tiêu Tiêu đồng thời quay về cười ha ha.

Tang Nguyên cười, "Chử Doanh cùng Thời Quang, một dám nói, một dám làm, Chử Doanh để Thời Quang lên cây, Thời Quang liền trèo lên , nhưng đáng tiếc Thời Quang không bò lên nổi."

Hồng Hà nắm bắt cổ họng, "Thần thiếp không làm được a ~ "

Thời Quang đạp hắn một cước, "Cút!"

Phương Tự nói: "Thời Quang không được nha, Chử Doanh nghiêm túc tiếp sức cho em như vậy, em lại không trèo lên nổi, quá vô dụng a."

Bạch Xuyên bù đao: "Thời Quang nếu leo lên thật, phỏng chừng xuống không được , đến thời điểm đó tiểu Lượng cùng Chử Doanh còn phải phát sầu làm sao đem Thời Quang từ trên cây trèo xuống."

Thời Quang vô cùng đau đớn, "Tự ca, Bạch Xuyên lão sư, hai người thay đổi, hai người học cái xấu ."

Phương Tự, Bạch Xuyên liếc mắt nhìn, cùng nhau nhìn Thời Quang chớp mắt.

Mục Thanh Xuân hỏi Du Lượng, "Cậu lúc đó xem cuộc biểu diễn này, nội tâm cảm giác gì?"

Du Lượng ác miệng, "Khỉ trong vườn thú lúc nào bị trộm ra ngoài ?"

Nhạc Trí nói: "Khỉ trong vườn thú sẽ biết leo cây."

Mọi người nghe xong cười to.

Thời Quang thẹn quá thành giận, "Tôi cùng các cậu liều mạng!"

Thẩm Nhất Lãng ôm lấy Thời Quang , "Bình tĩnh, bình tĩnh!"

Hứa Hậu nói: "Đúng là làm cho Thời Quang gấp ra tiếng Đông Bắc ."

Tào Húc nói: "Tiếng nói của người Đông Bắc  tự mang hỉ cảm."

[ Du Lượng mang theo Thời Quang xuống núi, một câu nói không nói.

Thời Quang vì giảm bớt lúng túng, lên tiếng nói: "Cậu tại sao lại tới đây?"

Du Lượng hỏi ngược lại: "Không phải cậu gọi tôi tới sao?"

"- Há, vâng vâng vâng, đúng rồi, cậu là làm sao tìm được đến tôi ?"

"Tôi gọi điện thoại cho điện tín, hỏi vị trí của buồng điện thoại."

"Ừ, còn có chiêu này nữa hả." Thời Quang nhìn thấy Du Lượng trên người âu phục, "Y phục này cũng ngon nghẻ quá ha, khà khà, ăn mặc bảnh bao như vậy, vì gặp tôi, đúng không? Tôi thật đối với cậu quá trọng yếu , đi giày da leo núi, mệt muốn chết rồi chứ?"

Du Lượng mắt trợn trắng, nhìn thấy Thời Quang cà lơ phất phơ, không đoan chính dáng vẻ, lo lắng đều hóa thành tức giận, "Sao có mỗi mình cậu ở đây vậy? Hả? Ngọn núi nhỏ như vậy mà cũng lạc đường, cậu là ngớ ngẩn sao, hay là bị mù đường? Mù đường thì cũng phải có ý thức của người mù đường chứ, đừng có chạy lung tung cho người khác thêm phiền được không!"

"- Cậu quát cái gì? Đêm hôm thế này cậu quát ai đó? Rừng núi thế này, tính dọa ai? Không hiểu ra sao lại nổi nóng, không muốn đến sau đó đừng đến nữa!"

Hung xong, Thời Quang đang muốn đi xuống, đột nhiên dưới chân trượt một cái, không kịp chuẩn bị ,"Ai u" một tiếng người đã bị Du Lượng túm chặt .

Thời Quang ngẩng đầu đối đầu với tầm mắt của Du Lượng, hai người sững sờ. Cùng lúc đó, Thẩm Nhất Lãng, Bạch Tiêu Tiêu, Giang Tuyết Minh và Cốc Vũ cũng tìm tới. Thẩm Nhất Lãng soi đèn vào hai người, hai người theo bản năng dùng tay chặn lại  tia sáng. ]

Hồng Hà nói khẽ thổ tào với những người chung quanh , "Ánh sáng của đèn pin cầm tay này, làm sao có một loại cảm giác hoa gian?"

Các nữ sinh điên cuồng gật đầu, "Đúng đúng đúng!"

Du Hiểu Dương sách một tiếng, "Tiểu Lượng, nói chuyện ôn nhu một chút, con nhìn con đem Tiểu Quang mắng, hảo hảo một đứa nhỏ, đều bị con doạ đến nói lắp ."

Thời mẫu nói: "Thời Quang đây không phải bị sợ hãi , nó đó là chột dạ, rõ ràng chính mình phạm sai lầm, còn mắng Tiểu Lượng thật xa tới cứu nó. Nó đó là lý không trực, khí cũng tráng, đúng không Thời Quang? Thời Quang? Thời Quang con đi đâu vậy ?"

Mẹ Thời gọi, mọi người mới phát hiện không thấy Thời Quang đâu cả.

"Ở nơi đó kìa!"

Theo chỉ tay của Thẩm Nhất Lãng ,mọi người thấy Thời Quang đang ngồi xổm ở cách đó không xa hai tay ôm mặt , "Không nhìn thấy , không nhìn thấy..."

Hà Gia Gia muốn đem Thời Quang xách trở về, lại bị Du Lượng ngăn cản, "Quên đi, để cậu ấy ngồi đó một lúc đi, hiện tại cậu ấy không mặt mũi gặp người ."

Nhạc Trí suy nghĩ nửa ngày, đến ra một cái kết luận, "Tôi thua."

Hồng Hà thấy kỳ lạ, "U, còn có chuyện gì có thể làm cho ngài nhạc Đại thiếu gia chịu thua a?"

Nhạc Trí nói: "Luận tự yêu mình, tôi không bằng Thời Quang."

Hồng Hà giả ý đau lòng Thời Quang, "Được rồi a, đừng cười nữa. Thời trưởng lão nên tự bạo , có điều làm sao nghĩ ra Du Lượng mặc như vậy chỉ là vì lên trên núi tìm cậu ta vậy? Não này làm sao lớn như vậy được ?"

Tang Nguyên nói: "Ai nha, hai hài tử này cảm tình thật tốt, ngoài miệng mắng nhau, cánh tay kia còn chăm chú đỡ nhau như vậy."

[ Thẩm Nhất Lãng bị Vương Xung hãm hại, Thời Quang nghĩ được một biện pháp chỉnh Vương Xung.

Nhờ lịch sử đen tối của Bạch Tiêu Tiêu tối ngày hôm qua ,truyền thuyết Vương Xung tiến vào nhà vệ sinh nữ  ở trại huấn luyện cờ vây mọi người đều biết. ]

Hồng Hà nhìn Thời Quang - người vừa điều chỉnh tốt tâm thái bằng lòng gặp người mà ôm quyền, "Thời trưởng lão, không hổ là cậu, tại hạ khâm phục, khâm phục."

Thời Quang đáp lễ, "Dám bắt nạt Thẩm Đà chủ, em để hắn chịu không nổi!"

Thẩm Nhất Lãng đối hai cái huynh đệ cười nói: "Có hai người các cậu ở đây, còn có ai dám bắt nạt tôi a?"

[ Thời Quang đi tìm Thẩm Nhất Lãng báo tin vui, trong lúc vô tình phát hiện quyển sách mà lúc trước mình đưa cho Du Lượng.

"- Quyển sách này là?"

Thẩm Nhất Lãng nói: "Chiều nay Du Lượng tặng cho anh quyển sách này đó. Cậu ấy nói giữ lại cũng chẳng để làm gì." ]

"- A nga, chuyện này..."

Trong màn ảnh Thời Quang một mặt thất lạc, hiện trường Thời Quang cũng là đầy mặt lúng túng.

Du Lượng vội vàng giải thích: "Sách cậu đưa tớ vẫn còn giữ lại, quyển sách đưa cho Thẩm Nhất Lãng chính là một quyển khác tớ tự mua, không tin cậu nhìn kỹ một chút, phiếu tên sách chính là không giống nhau."

Thời Quang ngờ vực, "Thật sự?"

Du Lượng gật đầu, "Thật sự, không tin chờ chúng ta đi ra ngoài, đi gian phòng của tớ, tớ cho cậu xem."

"- Cũng còn tốt, còn tưởng cậu không có lương tâm như vậy."

[ Sau khi nói chuyện với Thẩm Nhất Lãng xong, Thời Quang một mặt thất lạc, buổi tiệc chia tay cũng không còn hứng thú, xem được một nửa liền đi ra ngoài. 

Thời Quang nói với Chử Doanh :" Em nực cười quá nhỉ? Không biết phân biệt đẳng cấp, lại còn suốt ngày ồn ào kêu sẽ đuổi kịp Du Lượng nhà người ta. Giờ coi như em đã hiểu rồi. Hai đứa em, khác nhau một trời một vực."

"Thực ra thời gian này em đã tiến bộ rất lớn rồi. Đừng nói mình như thế.

- Em không chỉ nói đến cờ vây, mà còn cả quyết tâm nữa. Anh thấy Du Lượng nhà người ta, vì thi đấu với anh mà giải đấu phân hạng cũng không đi. Câu lạc bộ cờ vây đối xử với cậu ta như vậy mà vẫn nhịn được. Nhìn lại em đi, ngày nào cũng than thở oán trách.

Em đừng nhụt chí.

- Em không nhụt chí đâu. Dù có cách biệt lớn hơn nữa, em cũng nhất định phải trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp. Du Lượng đừng hòng bỏ rơi em. Em lại chém gió rồi đúng không? 

Không phải là không có hi vọng. 

- Há?

Anh nói không phải là không có hi vọng. Không phải có anh đây sao?  Khi nào về chúng ta sẽ đến viện cờ. Bắt đầu từ đó đi. Đuổi kịp Du Lượng thôi.

- Được". ]

Du Lượng nhìn một màn này, nói :" Thời Quang, một lần nữa. Cảm ơn cậu. Cảm ơn vì đã không bỏ cuộc. Còn nữa, tớ sẽ không bỏ rơi cậu. Chúng ta sẽ là đối thủ cả đời".

Thời Quang nói :" Thật ra, lúc đó quả thật có chút lúng túng. May mà có Chử Doanh bên cạnh, nếu không, tớ cũng không biết tớ có thể làm được những gì tớ đã nói hay không". 

Phương Tự nói :" Tiểu Quang, lúc đó em mới học cờ không bao lâu. Nhìn bàn cờ này của em và Thẩm Nhất Lãng đi, em đã tiến bộ rất lớn rồi. Nhưng mà Tiểu Lượng học cờ từ nhỏ, còn sang Hàn Quốc du học 6 năm, chưa thể bắt kịp không phải là điều bình thường sao."

Bạch Xuyên cũng tiếp lời :" Đúng vậy, Thời Quang. Hơn nữa, nhìn em bây giờ mà xem. Du Lượng cũng công nhận em đã đuổi kịp cậu ấy rồi".

Thời Quang cười :" Vâng, em biết mà. Em làm sao có thể để cậu ấy bỏ rơi em được".

Phương Tự lườm :" Nhưng anh vẫn còn nhớ việc em nói dùng hai tháng để đuổi kịp tiểu Lượng đó nhé".

Thời Quang che mặt :" Tự ca, đó không phải là vì em trẻ người non dạ sao, anh bỏ qua bỏ qua cho".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro