13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Thời Quang nghe xong Bạch Xuyên lão nói, rõ ràng cái gì gọi là kỳ phùng địch thủ.

Buổi tối, Thời Quang xin lỗi Chử Doanh , "Chử Doanh, em biết sai rồi, xin lỗi."

Chử Doanh nói: "Vậy em nói một chút, em sai chỗ nào?"

Thời Quang nói: "Em xem nhẹ bàn cờ này, sau khi em nghe xong Bạch lão sư nói, em mới rõ ràng bàn cờ này đối với 2 người quan trọng yếu bao nhiêu, 2 người là kỳ phùng địch thủ, bàn cờ này gánh chịu quá nhiều tâm huyết cùng chờ mong của 2 người ; anh là tiếc hận, Du Lượng là thất vọng, em ngược lại tốt rồi, phá huỷ một bàn cờ còn phụ lòng hai người."

Chử Doanh thở dài, "Em xem em, em biết rõ anh khát vọng chơi cờ, nhưng lại khăng khăng không cho anh chơi, đây là bạc tình. Trước đó em đáp ứng anh rồi nhưng lại nuốt lời , đây là bạc nghĩa. Người bạc tình bạc nghĩa giống như em, ở cổ đại là sẽ bị treo lên đánh đấy." Chử Doanh tức giận dùng cây quạt đánh không khí, thật giống trước mặt đang treo bạc tình bạc nghĩa Thời Quang như thế.

"- Nghiêm trọng đến thế sao?Em đã nói là em sai rồi mà."

"Còn có, tuy anh có tay, nhưng anh lại cầm không nổi quân cờ, vốn là đã rất thống khổ , em lại lật lọng, như vậy đối với anh mà nói thật sự rất tàn nhẫn."

Thời Quang nhìn Chử Doanh sắc mặt thương tâm , lại một lần nữa xin lỗi, "Xin lỗi, lần này càng thật lòng ."

Thời Quang trên mặt tràn ngập thành khẩn, con mắt ướt nhẹp, như động vật nhỏ, Chử Doanh cũng không nỡ hà trách, "Là do anh nhạy cảm quá chăng ."

"- Lần này đúng là em sai rồi." ]

Mọi người ước ao, thậm chí còn có người ghen tỵ Thời Quang có Chử Doanh làm bạn, nhưng đã quên cũng vì nguyên nhân như vậy, Thời Quang lại gánh vác trách nhiệm mà người khác không có.

Nếu như Thời Quang không tim không phổi một chút, cậu ấy hoàn toàn có thể không cần nỗ lực, giống như khi còn bé vậy, làm một cái tượng gỗ, nghe theo Chử Doanh chỉ huy, thuận thuận lợi lợi trở thành một "Cờ vây thiên tài" . Thế nhưng, Thời Quang không muốn như một tên trộm cướp đi trái cây mà người khác lao động như thế. Cậu ấy là Thời Quang, không phải Chử Doanh, thắng lợi là thuộc về Chử Doanh, nhưng thế gian không có Chử Doanh tồn tại, vì lẽ đó người hưởng thụ vinh quang cùng tiếng tăm chỉ có thể là Thời Quang, nhưng mà, tất cả những thứ này cũng đều không phải của cậu ấy.

Ở dưới ảnh hưởng của Chử Doanh, Du Lượng, Ngô Địch ;  Thời Quang thiết thiết thật thật yêu cờ vây, cậu ấy cũng muốn hạ cờ vây, muốn tự mình thắng lợi, nhưng mà, Chử Doanh cũng muốn hạ cờ vây. Thời Quang một người gánh vác nguyện vọng của hai người, nhất định sẽ được cái này mất cái khác, hai người không thể đều có lợi được.

Ông trời đối Chử Doanh lại là biết bao tàn khốc, trải qua ba đời, một đời oan uổng mà chết, còn lại hai đời không có thực thể, chỉ có thể đem hi vọng được chơi cờ ký thác ở trên người người khác, do người khác khống chế. Vừa thấy Chử Doanh, mọi người chỉ cảm thấy Chử Doanh tính trẻ con chưa hết, kỳ lực cao siêu nhưng lại thiên chân khả ái ; nhưng hiện tại, nghe Chử Doanh bộc bạch với Thời Quang , mọi người mới phát hiện thứ Chử Doanh ẩn giấu sau nụ cười chính là thất vọng cùng đau lòng.

Trên màn ảnh, nghe son sắt lời thề muốn bồi thường cho Chử Doanh của Thời Quang, lại nghĩ đến kỳ vương ở Vi Đạt internet, mọi người lại có chút thay Chử Doanh hài lòng. May mắn Chử Doanh gặp phải chính là Thời Quang, một người sẽ mắc sai lầm, thế nhưng biết sai liền sửa, lại tại mọi thời khắc tôn trọng Chử Doanh, quan tâm Chử Doanh.

[ Thời Quang đi tới Hắc Bạch Vấn Đạo, muốn tìm Du Lượng chơi cờ , nhưng đáng tiếc bị hắn từ chối.

Thời Quang vô cùng đáng thương ngồi ở đường , từ ban ngày đợi đến tối, Du Lượng vẫn là không đáp ứng cùng Thời Quang chơi cờ.

Thời Quang nói: "Cậu ta không phải muốn đi phân hạng sao? Chờ cậu ấy phân hạng xong em lại đi tìm, để xem cậu ấy có lý do gì từ chối em." ]

Hồng Hà nói: "Ai nha, lang tâm như sắt a."

Lâm Xán nói: "Ngược luyến tình thâm a."

Mọi người không nghe rõ, "Cậu nói cái gì?"

Lâm Xán ý thức được mình suýt chút nữa bại lộ, vội vã cứu vãn, "không nói gì."

Giấu đầu hở đuôi!

Thời Quang nói: "Du Lượng, cậu nhìn cậu, cậu nói xem cậu có quá phận hay không!"

Du Lượng nói: "Vậy lúc trước kia tớ cầu cậu chơi cờ mà cậu từ chối, cậu tại sao không nói mình quá đáng?"

Thời Quang tỉnh lại, "Cái này... Trước đây không cảm thấy, đợi tớ tự cảm nhận được chờ đợi khổ như thế nào, liền cảm thấy ."

Du Lượng nói: "Vì lẽ đó, chúng ta hòa nhau rồi."

Thẩm Nhất Lãng nói: "Hai người các cậu thật sự có một loại cảm giác học sinh tiểu học đánh nhau, cậu đánh tôi một quyền, tôi đá cậu một cước, như vậy mới có thể huề nhau, không ai nhường ai, ai cũng không mất mát gì."

[ Phương Tự thua LP cúp, tâm tình không tốt, mở ra đài phát thanh, lại vừa vặn nghe thấy hai cái người chủ trì của " giới thể thao ác miệng " đối với hắn không nể mặt mũi thổ tào cùng cười nhạo, tức giận đến trực tiếp gọi điện thoại, kết quả đối phương không tin, trực tiếp đem hắn điện thoại tắt nửa chừng. ]

Hồng Hà đối Phương Tự cũng là sùng bái rất nhiều, nghe xong lời của người chủ trì, tức giận đến nghiến răng, "Quả thực là nói hưu nói vượn! Hai người này cũng xứng làm người chủ trì?"

Mục Thanh Xuân cười gằn, "Cái rắm thành tựu đều không có liền dám trào phúng Tự ca, bọn họ cũng xứng? Chúng ta Tự ca tùy tùy tiện tiện một nho nhỏ thành tựu chính là có thể khiến bọn họ hít khói , tôi thật không hiểu nổi, loại người miệng chó thổ không ra ngà voi làm sao lên làm người chủ trì."

Phương Tự trải qua nhiều như vậy, tầm mắt cùng tâm thái đã sớm không giống nhau , nhìn trong màn ảnh trước đây mình bị này mấy câu nói khiến tức giận lăn lộn. Thế nhưng, hiện tại nghe tới lại cảm thấy buồn cười, không có gì ghê gớm. Thế nhưng bọn tiểu bối vì hắn tổn thương mà bất công, hắn vẫn là rất cao hứng, trong lòng vừa vui mừng lại cảm động, những đứa trẻ cờ vây tân tinh vẫn là rất tôn trọng, rất yêu thích mình, "Giới thể thao ác miệng mà, miệng không độc một chút sao được gọi ác miệng đây, bọn họ nói mặc dù là khuếch đại một chút, nhưng cũng là sự thực, anh đoạn thời gian đó đúng là không có chiến tích gì, kỳ lực cũng không tiến bộ, hơn nữa, khán giả vốn là yêu thích nghe những câu nói này, bọn họ cũng là vì công việc mà."

Du Hiểu Dương lạnh rên một tiếng, "Lấy lòng mọi người."

Phương Tự sững sờ, sau đó bật cười, lão sư đây là thế mình minh bất bình sao? Du Hiểu Dương Cửu đoạn bình thường từ trước đến giờ không thèm để ý ngoại giới lời nói cũng vì mình bị chế nhạo mà tức giận sao?

Bạch Tiêu Tiêu cùng Phương Tự tuy rằng không tính thân thiết, nhưng cũng coi như nhận thức, nàng nói: "Tự ca , dựa theo hào môn con nhà giàu kịch bản như anh, không nên mua lại cái  radio kia sau đó để người chủ trì cút đi sao?"

Phương Tự làm như có thật gật gù, "Em nói đúng, ban đầu anh làm sao không nghĩ tới?"

Hiểu cái này mấy người bạn nhỏ đều bị chọc phát cười, làm cho mấy người lớn theo không kịp thời đại một mặt mộng bức.

Bạch Xuyên nói: "Được rồi, trong họa gặp phúc, nếu như không có kích thích từ truyền thông, chúng ta Phương Tự cửu đoạn cũng sẽ không muốn khởi đầu mạng lưới internet cùng với cờ vây đội , tuy rằng sơ tâm không thuần thôi."

Phương Tự cảnh linh mãnh liệt, "Sư huynh, còn tức giận chứ?"

Bạch Xuyên nghe không ra tâm tình, "Không có."

[ Phòng học mà câu lạc bộ cờ vây được cho phép dùng bị người của câu lạc bộ bóng rổ chiếm, Giang Tuyết Minh vì đoạt lại phòng học, bất đắc dĩ đáp ứng
dùng việc thi ném rổ để quyết định.

Ngô Địch bởi vì nói chuyện với Triệu Thanh, vẫn không hứng thú lắm ; Thời Quang, Cốc Vũ cũng không phải là người biết ném bóng rổ.

May mà Giang Tuyết Minh cơ trí, đem ném bóng rổ truyền thống đổi thành cơ khí, lại đem thêm mấy trái bóng , còn có mấy bạn nữ đem người của câu lạc bộ bóng rổ đánh lạc hướng, cuối cùng cũng coi như là thắng đi.

Thời Quang mặc một áo len màu vàng, bi bô đến nhìn mấy bạn nam sinh này nói bye bye. ]

Thời Quang nhìn Giang Tuyết Minh dơ ngón tay cái, "Thực sự là không thể không khen cậu a, thực sự là quá cơ trí rồi!"

Hà Gia Gia nói: "Tôi xem a, câu lạc bộ cờ vây nếu không có Giang Tuyết Minh, phỏng chừng dựa vào ba đại nam nhân các cậu cũng làm không xong."

Ngô Địch nói: "Đúng đấy, may mà có Minh Minh, nói thật, vẫn nói chủ nhiệm câu lạc bộ cờ vây là tớ, thế nhưng không chịu được áp lực, trước hết lui ra cũng là tớ ; Cốc Vũ là Thời Quang thiên tân vạn khổ kéo vào được, nữ sinh của câu lạc bộ cờ vây cũng là bởi vì Minh Minh mới gia nhập,  quán quân cũng là dựa vào các cậu thắng được ; các cậu bất cứ người nào đều xuất lực nhiều hơn tớ, tớ thực sự là làm uổng cái tên chủ nhiệm này."

Thời Quang vỗ vai một cái Ngô Địch, "Nghĩ gì thế, nếu là không có cậu, trung học số 13 đều sẽ không có câu lạc bộ cờ vây tồn tại."

Cốc Vũ cũng nói: "Chúng ta đều là người một nhà, còn phân biệt cái gì ."

Giang Tuyết Minh nói: "So cái gì so nha, chúng ta chỉ cần biết, bởi vì mỗi người chúng ta cùng tồn tại,  câu lạc bộ cờ vây mới như vậy đặc sắc cùng phong phú."

Thời Quang nói: "Đúng, ai cũng không thể vắng chỗ!"

Lâm Xán nói: "Thời Quang, anh mặc áo len màu vàng, lại phối hợp động tác cùng vẻ mặt này, cũng quá đáng yêu rồi!"

Bạch Tiêu Tiêu nói: "Đúng, đặc biệt đáng yêu! Trái tim của chị đều sắp bị manh hóa ."

Thời Quang cường điệu : "Nam hài tử không thể bị nói đáng yêu!"

[ Phương Tự nói được là làm được,  đúng là đi tới " giới thể thao ác miệng " làm khách, cũng tuyên truyền Vi Đạt internet, hắn ở radio nói mấy câu nói, đánh động Bạch Xuyên lão sư trước  từ chối hắn. ]

Mục Thanh Xuân híp mắt, "Người chủ trì kia có phải là nói Tự ca nếu như có được danh hiệu, hắn liền nude chạy đi Viện cờ?"

Mọi người gật đầu, "Đương nhiên nghe được , khà khà khà."

Nhạc Trí hừ lạnh, "Đáng ghét nhất loại người này bái cao giẫm thấp!"

Bạch Tiêu Tiêu nói: "Đi radio trách cứ đi, tôi không tin chúng ta nhiều người như vậy còn trị không được hai cái người chủ trì này !"

"Đúng vậy!"

[ Khi Bạch Xuyên đi phát tờ rơi của Vi Đạt liền đụng tới Thời Quang. Chử Doanh vừa nghe đến có kỳ hạ, con mắt nhất thời liền sáng, Thời Quang vội vã mang theo Chử Doanh đi tới quán Internet.

Thời Quang đăng kí tài khoản của chính mình, gặp phải một đối thủ tên là "Tôm Kho Tàu".

"- Chử Doanh, anh nói Tôm Kho Tàu này, kỳ lực thế nào?"

"Hừm, đúng là có mấy phần công lực."

"- Mấy phần công lực? Tại sao em cảm giác em muốn thua cơ chứ?"

"Nhận thua đi, ván này của em sợ là không thể cứu vãn ."

Thời Quang đầu óc xoay một cái, "Vậy không được, thi đấu trên mạng, lý nào lại nhận thua."

Nói xong, Thời Quang liền rút dây mạng, còn giả vờ giả vịt nói với Chử Doanh, "Ai nha nha, em sắp lật ngược tình thế rồi, nhưng đáng tiếc lại mất mạng!" Trong thanh âm tràn đầy tiếc nuối, giống như đang nói sự thật vậy.

Sau đó Chử Doanh vì thế liền làm một câu thơ: Chơi cờ trên mạng kỳ diệu thay. Đen trước trắng sau gió mây bay. Thấy chuyện không ổn ngắt luôn mạng. Thà thua đạo đức không thua kỳ.]

Hồng Hà nói: "Tôi có ba câu nói muốn nói, câu thứ nhất,  thần tượng của tôi thật sự có tài hoa; câu thứ hai,  Hồng thiếu hiệp ra trận ; câu thứ ba, Thời trưởng lão, cậu thật vô liêm sỉ."

Thời Quang lặng lẽ thè lưỡi.

[ Thời Quang nguỵ biện, "Em thật sự không cảm thấy có gì mất mặt cả. Anh nghĩ xem , lại không phải chân thực. Trên mạng, tùy tiện đăng kí một cái tên với ai đều có thể hạ, người ta lại không biết thân phận thực sự của anh..."

Nói nói, Thời Quang đột nhiên thông suốt, "Đúng rồi, em làm sao không nghĩ tới đây? Chử Doanh, ngươi có thể dùng thân phận thực sự chơi cờ rồi!"

Thời Quang hưng phấn chạy đi quán Internet, Chử Doanh không rõ vì sao, cũng chạy theo ]

"Đến rồi, đến rồi!" Hồng Hà rất là kích động, "Chúng ta kỳ vương trên mạng Chử Doanh muốn sinh ra rồi!"

Thẩm Nhất Lãng nói: "tình cảnh chờ mong đã lâu rốt cục đến rồi!"

Bạch Xuyên nói: "Thời Quang, may mà có em, cái này đều có thể bị em nghĩ đến. Em thay đổi phương thức, lấy chính mình làm môi giới, để tên Chử Doanh vĩnh viễn lưu lại giới cờ vây."

Bạch Tiêu Tiêu nói: "Điều này nói rõ, Thời Quang vẫn luôn vì Chử Doanh suy nghĩ a."

[ Trong quán Internet, Thời Quang đăng kí tài khoản cho Chử Doanh.

"- Anh nói cho em biết thành tích cá nhân với lý lịch cuả anh đi, em hoàn thiện tin tức cá nhân của anh."

Chử Doanh cười nói: "Đều là mấy thành tựu cỏn con, không đáng nhắc tới."

Thời Quang mở ra baidu, nhưng tìm không được tên Chử Doanh. Chử Doanh thất vọng nói: "Cũng phải thôi, một kỳ sĩ như anh, vì vu oan mà bị cách chức, nói không chắc sớm đã bị sử quan xóa tên rồi ."

Thay đổi  "Nam Lương đệ nhất kỳ thủ" để tìm, người xuất hiện lại là Dương Huyền Bảo.

Thời Quang cùng Chử Doanh đều lộ
một vẻ xem thường.

Thời Quang an ủi, "Không có chuyện gì, người khác không hiểu anh, em hiểu rõ anh, chúng ta tự mình điền."

Vì dời đi sự chú ý của Chử Doanh , Thời Quang trêu anh ấy, "Họ tên là Chử Doanh, giới tính là —— "

Chử Doanh trừng cậu.

Thời Quang cười, "Nam, nam!"

...

"Chòm sao, chắc anh cũng không biết chứ?"

Chử Doanh nói: "Em nói anh kỳ nghệ cao như thế , không phải là Văn Khúc tinh hạ phàm sao?" ]

Bạch Tiêu Tiêu nói: "Thật chòm sao a."

Lâm Xán nói: "Đây chính là sự khác nhau của chúng ta cùng Chử Doanh trong ngàn năm."

Hồng Hà sờ cằm, "Không nghĩ tới thần tượng còn rất tự yêu mình."

Thời Quang nói: "Làm sao, không chịu được thần tượng có tỳ vết?"

Hồng Hà nói: "Cậu lẽ nào nghe không ra tôi khen anh ấy sao? Lại nói, người có thực lực tự yêu mình gọi tự yêu mình sao? Được kêu là trần thuật sự thực, chỉ có điều đối với người bình thường thì quá kiêu ngạo mà thôi."

Thời Quang từ bỏ , trong mắt Hồng Hà cái này não tàn phấn, Chử Doanh cái gì đều là tốt đẹp.

Phương Tự nói: "Thế nhân chỉ biết Dương Huyền Bảo mà không biết Chử Doanh, thế nhân chỉ biết Bạch Tử Cầu mà không biết Chử Doanh, Thời Quang, chỉ có em, để Chử Doanh lưu lại tên của chính mình, hiện tại mở ra baidu bách khoa,  giới thiệu tóm tắt của Chử Doanh cũng không phải là trống không . Anh ấy là mạng lưới đối chiến không một trận bại, anh ấy đánh bại anh, đánh bại lão sư,  là danh xứng với thực , cờ vây số một!"

Du Lượng nói với Thời Quang: "Thời Quang, Chử Doanh tồn tại, trừ cậu ra, ở ngoài tất cả những người biết đến cờ vây cũng đều có thể chứng minh Chử Doanh tồn tại! Chúng ta đều sẽ nhớ tới anh ấy."

[ " - Tình trạng hôn nhân, đã kết hôn chưa?"

"Cái này nói rất dài dòng, Nam Lương công chúa có chút cảm tình với anh. Còn bảo Hoàng huynh của cô ấy hạ xuống một đạo thánh chỉ, để anh làm thầy cô ấy. Bọn anh sớm chiều ở bên nhau, lấy cờ làm mai. Ba năm sau...."

Thời Quang hưng phấn , "Anh cưới công chúa, anh là phò mã gia a?"

Chử Doanh một mặt dư vị, nói: "Không có."

Thời Quang nghi hoặc: "Vậy 2 người... Nga, em biết rồi,  công chúa có phải là xấu xí lắm không?"

Chử Doanh nói: "Quả thực là quốc sắc thiên hương."

" - Vậy anh tại sao không cưới nàng?"

"Nàng bị đưa tới Bắc Cương hòa thân, mà anh, chung thân chưa lập gia đình."

" - Hòa thân , đây cũng quá thảm, vậy tại sao anh lại có cái vẻ mặt thỏa mãn thế hả?"

"Nàng đem cờ vây truyền về Bắc Cương."

Thời Quang không nói gì , "Đáng đời anh độc thân." ]

Lâm Xán vui mừng mà nói: "Các cậu nói, nếu như Nam Lương công chúa không phải tìm đến Chử Doanh chơi cờ, Chử Doanh có thể hay không đem cái kia công chúa đuổi ra ngoài?"

Hồng Hà nói: "Nữ nhân, chỉ sẽ ảnh hưởng chơi cờ tốc độ."

Lâm Xán nhíu mày, "Sư ca, thật sao?"

Hồng Hà vội vã bổ cứu, "Anh đây là thế Chử Doanh lão sư nói lời trong lòng, anh lại không phải anh ấy. Anh nếu là không có sư muội, vậy nhất định sẽ mất đi chơi cờ động lực, mất đi sinh hoạt hi vọng."

Hồng Hà giả khóc, Lâm Xán mặt đỏ .

Lâm Lệ tầng tầng ho khan một tiếng, Hồng Hà nghe được, vội vã đoan chính thái độ.

Hà Gia Gia nói: "Chử Doanh thỏa mãn vô cùng không phải là cùng Nam Lương công chúa sớm chiều ở chung, mà là Nam Lương công chúa đối cờ vây truyền bá cùng phát triển. Tôi chỉ có thể nói, Chử Doanh, không hổ là Chử Doanh, một người trong lòng chỉ có cờ vây."

Bạch Tiêu Tiêu nói: "Chỉ bằng Chử Doanh tướng mạo cùng kỳ nghệ, hơn nữa cử chỉ tao nhã thong dong ngôn hành , ai có thể không yêu chuộng rất nhiều đây?"

[ Thời Quang vẽ ra ảnh chân dung của Chử Doanh.

"Nói thật chứ, vẽ cũng có nét giống anh đó ."

Thời Quang đắc sắt, "Giống không, quen tay thôi. Em nhất định phải làm cho tất cả mọi người đều biết bộ mặt thật của anh."

Chử Doanh cúi đầu mỉm cười. ]

Thời mẫu nói: "Có thể không thuần thục sao? Đi học ngoại trừ chơi cờ, còn chỉ có vẽ vời, đem Shakespeare trong sách Ngữ văn họa thành Chử Doanh, khiến cho ngữ Văn lão sư tức giận."

Thời Quang vội vàng đình chỉ, "Mẹ, mẹ có thể đừng lão phiên lịch sử đen tối của con sao? Cho con trai của mẹ lưu chút mặt mũi đi."

Thời mẫu nói: "Lúc trước khi mẹ ba ngày hai ngày đều bị hiệu trưởng, lão sư gọi đi nói chuyện , con làm sao không suy nghĩ một chút mẹ có hay không mất mặt a?"

Thời Quang tiến lên làm nũng, ôm lấy cổ của mẹ, "Ai nha, mẹ, mẹ —— "

[ Cùng lúc đó, trên màn ảnh, Chử Doanh không kịp đợi muốn chơi cờ, bị giới thiệu bản thân cái gì đó làm cho phiền muốn chết.

Thời Quang nói: "Anh không có gì muốn nói, em có."

Nói xong bắt đầu đánh chữ, còn không cho Chử Doanh nhìn thấy. ]

Mọi người hồi tưởng lại vừa bắt đầu Thời Quang xóa bỏ Chử Doanh tài khoản chữ viết ghi, "Anh là mắt của em" . Nguyên lai, vào lúc ấy, Thời Quang cũng đã đem Chử Doanh nhìn ra như vậy nặng.

[ Một bên khác, Du Lượng, Hồng Hà, Thẩm Nhất Lãng bắt đầu tham gia cuộc thi định đoạn.

Buổi sáng Hồng Hà  bị ván cờ cho làm phiền muộn , muốn lên mạng tìm người mới phát tiết một chút.

Thời Quang đúng dịp thấy Hồng Thiêu Hà, "Lại là cái tên Tôm Kho Tàu này, Chử Doanh, đánh hắn!"

Chử Doanh nói: "Tuân lệnh!"

Hồng Hà cười hì hì, "Chử Doanh? Cậu xem cái này kẻ xui xẻo mới đăng ký, một bàn cũng chưa từng hạ xuống, liền hắn!" ]

Mục Thanh Xuân cười ha ha, "Hồng Hà anh muốn ngược gà, kết quả đá vào tấm sắt rồi!"

Hồng Hà giả khóc ròng nói: "Tôi chính là thằng hề, ô ô ô ô ô."

Nhạc Trí cười nhạo nói: "Kẻ xui xẻo, Hồng Hà, cậu là nói chính mình đi, cậu còn có thể biết trước a.

Hồng Hà vãn tôn, "Bất kể nói thế nào, tôi thế nhưng là chúng ta Chử đại thần đối thủ thứ nhất, đây chính là ý nghĩa trọng đại a."

Thẩm Nhất Lãng nói: "Đúng đấy, cậu cống hiến First Blood."

Hồng Hà dương nộ, "A Lãng, cậu thay đổi, cậu trước đây không phải như vậy, cậu không yêu tôi ."

Thời Quang qua loa, "Em yêu, em yêu anh, được chưa."

Hồng Hà không cảm kích, "Cậu còn nói, chính là cậu gọi Chử Doanh đánh tôi."

"- Vậy ai bảo trước đó anh đánh em."

Hồng Hà bị thuyết phục , "Thật giống có lý, thế nhưng tại sao tôi cảm giác là lạ."

[ " Hôm nay anh sẽ cho em xem một tuyệt chiêu khác của anh.

- Ô, anh còn có tuyệt chiêu khác sao? Em còn tưởng anh chỉ biết dùng cái gì mà Đại Phi Thủ Giác thôi chứ? Cuối cùng cũng dạy em cái khác rồi. Chiêu của anh tuy trước kia thịnh hành, nhưng bây giờ đã không ai dùng nữa rồi.

Biến hóa của cờ vây là vô cùng vô tận, sau này anh sẽ dạy em càng nhiều.

Chín chi mười hai, Lăng Không Tráo. "

Trận thi đấu của Hồng Hà và Chử Doanh đã bị trùng đoạn thiếu niên vây quanh xem , Chử Doanh một tay lăng không tráo cho Hồng Hà bức cho đến đổ mồ hôi , "Trời ạ, người này là ai vậy? Người chơi lợi hại thì gặp rồi, nhưng chưa từng thấy ai lợi hại như vậy. Một bước đường sống cũng không cho tôi."

Thẩm Nhất Lãng nói: "Cuộc cờ của cậu ta có rất nhiều  hình thái cổ điển, tôi quên mất đã đọc trong quyển sách nào rồi."

Hồng Hà chịu thua.

Thời Quang đánh chữ: Phục chưa? Dùng tay đi, đừng chơi cờ bằng chân nữa, sứt sẹo tôm!

Hồng Thiêu Hà: A? Cậu là ai? Tôi là trùng đoạn thiếu niên đó!

Thời Quang: Trùng đoạn thiếu niên ghê gớm nha, tôi vẫn là Truy Phong thiếu niên đây! Thời gian sẽ đem cậu điêu khắc thành, dáng vẻ mà cậu nên có.

Một bên Chử Doanh đã không nhìn nổi .

Trước máy vi tính Hồng Hà mặt mũi bên trong tử đều không còn, "Quá đắc sắt , tôi thật nhẫn không được ."

Thẩm Nhất Lãng nói: "Cậu đúng là chơi người ta không được còn bị chơi lại."

Hồng Hà nói: "Bị chơi lại cũng coi như , cậu ta còn trào phúng tôi!" ]

Mọi người sướng đến chết rồi, Phương Tự cười : "Thời Quang, khi đó em kỳ nghệ không ra sao, nhưng đồ bỏ đi thoại  này vẫn là mãn phân. Dùng tay đi, đừng chơi cờ bằng chân nữa, em đây cũng quá sỉ nhục người, nếu anh là Hồng Hà, anh đều hận không thể đánh em một trận."

Hồng Hà xoay cổ tay, "Tự ca lời này đúng là nhắc nhở em , Thời Quang, cậu nói cậu bình thường đều là hiền lành dáng vẻ, nhưng vừa lên internet liền thả phi tự mình a, này trào phúng, cậu liền ỷ vào người khác không thể theo võng tuyến đánh ngươi đúng không."

Hồng Hà đưa tay muốn động thủ với Thời Quang .

Thời Quang tay mắt lanh lẹ, lập tức dựa vào Du Lượng trong lồng ngực , nói: "Du Lượng, hộ giá!"

Du Lượng mắt trợn trắng, nhưng vẫn là đưa tay ngăn cản Hồng Hà.

Hồng Hà đối người thiếu niên lão thành, đàng hoàng trịnh trọng, tương lai vô địch thế giới này vẫn còn có chút nhút nhát, hoặc nói đúng hơn là không quá tốt ý tứ cùng hắn đùa giỡn.

Trước đây hắn cảm giác Du Lượng với hắn không phải cùng một con đường, bình thường không chơi được cùng, liền ngay cả Nhạc Trí cùng Mục Thanh Xuân, tuy rằng bọn họ đều là lẫn nhau tát pháo, nhưng cái này cũng là một loại bằng hữu quan hệ. Chỉ có Du Lượng, bọn họ không nói thế nào nói chuyện, Hồng Hà cũng không đồng ý đi chủ động giao lưu. Nhưng từ khi Thời Quang đến, Thời Quang cùng Du Lượng quan hệ tốt, bọn họ là Thời Quang anh em tốt cũng cùng Du Lượng thục lên,  cũng sẽ trò chuyện lẫn nhau , cảm giác thật giống là ngôi sao trên trời bị Thời Quang kéo vào thế gian , bọn họ những người phàm tục cũng là có thể cùng ngôi sao giao lưu .

Nhưng Hồng Hà ở trước mặt Du Lượng, vẫn là cảm thấy nên thu lại một hồi, thật giống như là đứa nhỏ nhìn thấy người lớn vậy, đều sẽ theo bản năng yên tĩnh lại.

[ Trên đường về nhà , Thời Quang đặc biệt hưng phấn, "Trận chiến đầu tiên khởi đầu tốt đẹp, đánh bại một trùng đoạn thiếu niên. Cứ tiếp tục như thế này, tên tuổi của anh không phải là danh dương tứ hải sao?"

Thời Quang quay đầu lại xem Chử Doanh, Chử Doanh trên mặt lại không có thần sắc kích động gì.

Thời Quang hỏi: "Làm sao nha ?"

Chử Doanh nhìn bầu trời, mỉm cười , "Hơn 300 năm rồi, cảm tạ trời xanh thương xót, để Chử Doanh hai chữ trở lại nhân thế, trở lại với bàn cờ."

Thời Quang tranh công, "Anh không nên cảm tạ trời xanh,anh nên cảm tạ em, cảm tạ bài tập không nhiều, cảm tạ tiền quán Internet không mắc."

Chử Doanh nói: "Anh còn chưa nói xong mà."

Thời Quang đưa lỗ tai lắng nghe, còn để bàn tay ở bên tai, thuận tiện tiếp thu sóng âm.

Chử Doanh trịnh trọng mà ôn nhu: "Cảm ơn em, Tiểu Quang."

Thời Quang thoả mãn , "Khà khà, không cần khách khí, em sẽ đem những gì lịch sử nợ anh, đều trả hết cho anh! Em phải để cái tên Chử Doanh truyền khắp Đại Giang Nam Bắc! Để anh trở thành là chân chính kỳ vương!" ]

Phương Tự nói: "Âm nhạc nổi đến vừa đúng lúc, Thời Quang hứa hẹn cộng với âm nhạc này, quá cháy, khiến tôi cảm thấy nhiệt huyết dâng trào a!"

Bạch Xuyên nói: "Lại một lần bị Thời Quang ấm đến."

Lâm Xán nói: "Tớ đều cảm động đến muốn khóc ."

Hồng Hà nói: "Huynh đệ quá tuyệt ."

Du Hiểu Dương nói: "Tên Chử Doanh đúng là vang vọng Đại Giang Nam Bắc , Thời Quang, em làm được rồi!"

Thời Quang cười : "Những thứ này, vốn là anh ấy nên có được!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro