Chương 59: Nhật ký Trí Nghiên trông trẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Trí Nghiên xoay người bên cạnh Hiếu Mẫn, hai người không khỏi thở dốc, mồ hôi trải rộng trên người, như là vớt ra từ trong nước.

"Hiếu Mẫn, sảng không, ha ha!"

Phác Trí Nghiên tùy ý mà cười, nàng rốt cuộc thoát khỏi bóng ma tâm lý, ở con đường sinh hoạt tình dục của các nàng đặt cơ sở kiên cố.

Hiếu Mẫn nhìn Phác Trí Nghiên, nghĩ thằng nhóc này thật là nhớ dai thù lâu, còn không phải là lần đầu tiên không thành công sao? Lại nghĩ tới hiện tại, nếu để nàng biết chính mình trước khi cùng nàng chưa từng được đến GC, nàng còn không phải sẽ đắc ý trời cao.

Bất quá nhìn dấu răng thật sâu trên đầu vai Phác Trí Nghiên, còn có một cái dấu răng còn chưa tan, cùng với toàn bộ cánh tay bọc băng gạc, Hiếu Mẫn lại đau lòng. Hiếu Mẫn cảm thấy đời trước nàng thật là thiếu nợ Phác Trí Nghiên, luôn là lo lắng nàng như vậy. Khởi động thân thể bủn rủn của mình, Hiếu Mẫn đi phòng tắm vọt nước lạnh một cái, liền cầm khăn lông đổi thuốc cho Phác Trí Nghiên.

Phác Trí Nghiên nhìn Hiếu Mẫn ôn nhu đổi thuốc cho nàng, cười đến giống đóa hoa, nhẹ nhàng mà nói:

"Hiếu Mẫn, ngươi thật tốt."

Hiếu Mẫn đổi thuốc cho Phác Trí Nghiên, cũng mặc kệ người dính trên người này, một phen kéo nàng vào trong lòng ngực, nói:

"Trí Nghiên, cùng ta ở bên nhau, làm ngươi chịu ủy khuất."

Phác Trí Nghiên nhìn đau lòng trong mắt Hiếu Mẫn, không biết như thế nào trong mắt liền lòe ra lệ ý, vùi đầu trong lòng ngực Hiếu Mẫn, không cho Hiếu Mẫn nhìn đến chính mình yếu ớt.

Nếu nói nàng không để bụng cái nhìn của người khác, vậy khẳng định không hiện thực. Nàng một người kiêu ngạo như vậy, người vẫn luôn nỗ lực vẫn luôn hưởng thụ thành công, như thế nào có thể không ngại người khác xem thấp nàng. Nhưng ở bạn bè Hiếu Mẫn, còn có ở Hiếu Cảnh, toàn bộ những kiêu ngạo tự hào đó của nàng bị người phỉ nhổ, có, chỉ là hoài nghi, cùng coi khinh.

"Trí Nghiên, có cái gì ủy khuất liền nói ra, hai ta sẽ bên nhau cả đời, đừng luôn nghĩ tự mình gánh, ta sẽ đau lòng."

Hiếu Mẫn hôn tóc có chút ướt của Phác Trí Nghiên, nhẹ nhàng mà vỗ về lưng nàng bối, giống như người mẹ an ủi Phác Trí Nghiên.

Phác Trí Nghiên cọ nước mắt ở trên quần áo Hiếu Mẫn, ngẩng đầu cười nói:

"Có ngươi tại bên người, những ủy khuất đó đều không coi là ủy khuất, chỉ là khảo nghiệm thôi, Phác Trí Nghiên ta là tiểu cường siêu cấp vô địch vũ trụ, cực kỳ tràn đầy sinh lực, ai có thể đánh ngã ta!"

Hiếu Mẫn nhìn người trước mặt này, cười đến như cái hài tử, giống lúc mới vừa nhìn thấy, không khỏi cũng nở nụ cười, hôn hôn Phác Trí Nghiên, nói:

"Muộn rồi, ngủ đi."

Phác Trí Nghiên đáp lại cái hôn chúc ngủ ngon, hai người liền ngủ.

Ngày hôm sau đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên, Hiếu Mẫn vẫn là phải nghiêng người mới có thể đứng dậy, cảm thán người trẻ tuổi thể lực tốt, nàng cảm thấy cần thiết tìm thời cơ thích hợp tâm sự cùng Phác Trí Nghiên về cái đề tài phim hành động tình yêu này, nàng lớn tuổi, thật sự là không lăn lộn nổi.

Thu thập thỏa đáng, đi phòng nhi đồng, nhìn Anh Anh còn ngủ ngon, liền ôm lấy đặt ở bên người Phác Trí Nghiên, nhìn trẻ nhỏ ngủ đến vui vẻ, người lớn ngủ đến như cái hài tử, trên mặt nàng lộ ý cười nhàn nhạt, để lại tờ giấy cho Phác Trí Nghiên, liền đi làm.

Phác Trí Nghiên tỉnh lại, cảm giác bên người có tiếng hít thở, híp mắt vừa thấy, sợ tới mức vội vàng ngồi dậy. Tiểu Anh Anh đã tỉnh, ngồi ở trên giường nhìn Phác Trí Nghiên, vô thanh vô tức, đặc biệt ngoan.

Nhưng Phác Trí Nghiên mới không cảm thấy hài tử ngoan, hài tử nhiều đáng sợ a, hơn nữa vì cái gì Anh Anh sẽ ở trên giường nàng đây? Giơ tay muốn bắt di động xem thời gian, phát hiện phía dưới đè nặng một trương giấy, vừa thấy, Phác Trí Nghiên liền tưởng một đầu chạm vào chết.

Trên giấy là nói như thế này: Thân ái, Anh Anh hôm nay liền giao cho ngươi, nhớ rõ cho nàng ăn no, không được làm nàng ngã, còn có, nàng nếu là khóc lóc tìm mẹ ngươi nhất định không thể đưa đến công ty ta, cứ như vậy đi!

Phác Trí Nghiên nhìn ký tên người viết Hiếu Mẫn, thật là cảm thấy trời quang sét đánh, khóc không ra nước mắt. Vẻ mặt đau khổ nhìn về phía tiểu nhân trên giường, mà tiểu nhân kia lại là trừng mắt lớn vô tội mà nhìn nàng, được rồi, nàng cảm thấy Anh Anh thật sự rất đáng yêu, nhìn Anh Anh tựa như nhìn đến mẹ nàng, chính là, nàng sẽ không trông hài tử a!

"Đại Nghiên, ta đói bụng."

Anh Anh mềm mại mà nói.

Phác Trí Nghiên cảm thấy hài tử đói bụng lại còn không có khóc, hẳn là còn hảo mang đi. Vì thế một phen bế lên Anh Anh, đi phòng tắm.

Phác Trí Nghiên đặt Anh Anh ở trên bồn cầu, tìm cả buổi mới tìm được bàn chải đánh răng nhỏ của Anh Anh, bóp kem đánh răng, liền đưa cho Anh Anh, nói:

"Đánh đi."

Anh Anh tiếp nhận bàn chải đánh răng nhỏ của mình, cầm ở trong tay cũng bất động, nhìn Phác Trí Nghiên.

Phác Trí Nghiên cảm thấy kỳ quái, liền hỏi nói:

"Làm sao vậy?"

"Mẹ đánh răng cho Anh Anh, Anh Anh không biết."

Khuôn mặt nhỏ biểu tình thực vô tội, nhưng Phác Trí Nghiên cảm thấy kia kêu tà ác.

Được rồi, để nàng đánh răng cho tiểu hài tử, còn không phải chọc thủng miệng hài tử, nghĩ nghĩ, liền chính mình cũng bóp kem đánh răng, đối với Anh Anh nói:

"Anh Anh, nhìn Đại Nghiên, sau đó học theo được không?"

Anh Anh gật gật đầu. Phác Trí Nghiên uống nước trước, sau đó phun ra, đưa cốc đánh răng tiến đến bên miệng Anh Anh, Anh Anh cũng uống một ngụm, lại nuốt đi xuống.

Đứa trẻ này có bao nhiêu đói a! Phác Trí Nghiên thấy gấp đến độ không được, nước máy có thể uống?! Nước máy so nước của nước Đức công nghiệp người ta còn dơ a! Đứa trẻ này uống lên làm sao bây giờ, tiêu chảy làm sao bây giờ, Hiếu Mẫn còn không phải bóp chết nàng!

"Anh Anh, nước này không thể uống nga, phải nhổ ra, biết không?"

Phác Trí Nghiên thấy uống đều uống vào, cũng liền đánh đổ.

Lại tiến đến bên miệng Anh Anh, lần này Anh Anh học ngoan, không uống vào. Sau đó Phác Trí Nghiên chậm rãi biểu thị quá trình đánh răng, động tác Anh Anh tuy rằng không thế nào nhanh nhẹn, nhưng rốt cuộc là làm theo, làm đến Phác Trí Nghiên thở phào khẩu khí.

Vắt khô khăn lông, trực tiếp ném cho Anh Anh, Phác Trí Nghiên chính mình nhanh chóng rửa xong. Anh Anh vẻ mặt đau khổ, trước kia này đó đều là mẹ giúp nàng, đãi ngộ hiện tại thật thấp. Chính là nhìn Đại Nghiên bận rộn, nàng cũng không có biện pháp, chỉ phải chậm rãi ở trên mặt cọ vài cái, tay nhỏ không lực lau mặt a.

Phác Trí Nghiên nhìn Anh Anh động tác nhẹ nhàng không dễ chịu, lấy khăn lông trực tiếp lau lau hai ba cái thu phục, khuôn mặt nhỏ của Anh Anh lập tức liền đỏ lên.

Anh Anh bẹp miệng, muốn khóc, chính là không dám, ở nhà vừa khóc ba liền đánh nàng, cho nên nàng thật sự không dám, chỉ là nước mắt chuyển ở hốc mắt, Đại Nghiên làm nàng đau!

Phác Trí Nghiên nhìn Anh Anh sắp khóc ra tới, còn kích động hơn vừa rồi uống nước máy, Hiếu Mẫn nói qua không thể làm Anh Anh khóc, chưa nói không cho uống nước máy a!

Chỉ phải bế lên Anh Anh, hống:

"Anh Anh ngoan, không khóc, Đại Nghiên mang ngươi đi ăn ngon, được không a?"

Anh Anh nhìn Đại Nghiên hống nàng, cũng chỉ có thể bỏ qua. Đột nhiên Anh Anh nhớ tới mẹ, mẹ vì cái gì không ở đâu?

"Đại Nghiên, mẹ đâu?"

"Mẹ đang đi làm, hôm nay Đại Nghiên mang ngươi chơi được chứ?"

Anh Anh biết mẹ không ở, trong lòng thực sợ hãi. Chỉ là trên người Đại Nghiên có hương vị của mẹ, cũng chỉ có thể thỏa hiệp, chịu đựng nước mắt không dám khóc, để Đại Nghiên mặc quần áo cho nàng. Chính là Đại Nghiên thật sự sẽ không biết làm, mặc cả buổi tiểu cánh tay còn ở trong quần áo không vươn ra tới.

Phác Trí Nghiên thật sự đều có lòng muốn chết, chính là nhìn vẻ mặt Anh Anh đau khổ, liền cảm thấy đứa bé này đáng thương, ai, nếu xem nàng là thân sinh, cũng chỉ tận lực chút.

Không biết mất bao nhiêu thời gian, hai người rốt cuộc ra cửa, chẳng qua Anh Anh không buộc bím tóc, Phác Trí Nghiên cảm thấy việc này thật sự không phải chính mình kiên nhẫn một chút nỗ lực một chút là có thể làm được, liền vừa rồi, đầu tóc Anh Anh bị nàng nhổ không biết nhiều ít sợi, nhưng tóc còn chưa chải xong, được, Phác Trí Nghiên tự nhiên không rối rắm, ta không làm được, tiểu cô nương xinh đẹp cũng không phải không được.

Phác Trí Nghiên lái xe, mang theo Anh Anh đi một quán bánh bao tương đối nổi danh. Nhưng chờ đến bánh bao nhỏ lên đây, Phác Trí Nghiên lại khó khăn, chuyện cho hài tử ăn càng khó so mặc quần áo cho hài tử. Phác Trí Nghiên suy nghĩ cả buổi, đột nhiên nghĩ đến một người, liền âm trắc trắc mà nở nụ cười.

Đóng gói ba phần bánh bao nhỏ, Phác Trí Nghiên mua một túi sữa bò làm Anh Anh lót bụng trước, liền đi tìm cứu tinh.

"Leng keng ~" chuông cửa vang lên, qua một hồi lâu, cửa mới mở.

"Phác Trí Nghiên? Sao ngươi lại tới đây?"

Người tới thấy Phác Trí Nghiên, phát hiện nàng còn ôm cái tiểu nữ hài xinh đẹp, rất là tò mò.

"Ta đưa cơm sáng tới cho ngươi, xem ta đối với ngươi tốt đi, Trần Lệ Kiều."

Phác Trí Nghiên tà tà mà cười, một cái lắc mình, liền đi vào.

Trần Lệ Kiều đóng cửa lại, khập khiễng mà đi đến bàn ăn, phát hiện hài tử trong lòng ngực Phác Trí Nghiên trừng đôi mắt to đang xem nàng, khuôn mặt trắng nhỏ kia, đôi mắt ngây thơ, thật giống cái búp bê sứ, thật xinh đẹp!

Chỉ là, vì cái gì quần áo mặc trên người biệt nữu như vậy, tất còn không đúng, tóc loạn đến liều mạng cùng Phác Trí Nghiên, còn có khuôn mặt nhỏ kia, bộ dáng thấy thế nào cũng giống không rửa sạch sẽ.

"Đây là đứa bé nhà ai, người nhà cũng quá lòng dạ hiểm độc, coi nàng là thừa bỏ, cư nhiên dám để cho ngươi trông!"

Trần Lệ Kiều đi ra phía trước nhéo khuôn mặt nhỏ Anh Anh, Anh Anh bẹp miệng dời đi, một phen ôm cổ Phác Trí Nghiên, đưa lưng về phía Trần Lệ Kiều.

"Con gái Hiếu Mẫn, hôm nay nàng đi làm, ném hài tử cho ta, sáng sớm nửa cái mạng đều háo ở trên người nàng."

Phác Trí Nghiên bất đắc dĩ mà nói,

"Anh Anh, kêu tỷ tỷ."

Anh Anh xoay người, nhìn thoáng qua Phác Trí Nghiên, lại nhìn về phía Trần Lệ Kiều, mềm mại mà kêu một tiếng:

"Chào tỷ tỷ."

Trần Lệ Kiều bị manh tới rồi, hài tử lại xinh đẹp lại có lễ phép ai không thích.

"Phác Trí Nghiên, ngươi cũng thật có phúc khí a, chính là làm ngươi sinh mười cái, ngươi cũng không sinh ra đứa bé tốt như vậy."

"Xin thương xót đi, Trần Lệ Kiều, đừng bần, ngươi mau đi rửa cho hài tử, thu thập sạch sẽ. Đứa trẻ này vừa rồi ở trên phố đáng thương nga, có cái nữ nhân cư nhiên chạy tới cùng ta nói, làm ta nhuộm tóc nàng bạc."

Phác Trí Nghiên vẻ mặt đau khổ nói.

"Cho hài tử nhiễm tóc bạc, đây là làm gì?"

"Làm nàng đi diễn luyện nghê thường!"

"Ha ha ha ha..."

Trần Lệ Kiều nghe vậy cười đến eo đều không thẳng.

Phác Trí Nghiên một tay ôm Anh Anh, một tay đỡ Trần Lệ Kiều, đi buồng vệ sinh làm lại cho Anh Anh.

Trần Lệ Kiều tuy rằng cũng chưa từng trông hài tử, nhưng tổng so Phác Trí Nghiên tâm linh thủ xảo chút, trong chốc lát, liền lau sạch sẽ khuôn mặt nhỏ của Anh Anh, còn bôi lên hương hương cường sinh, lại một lần nữa mặc tốt quần áo cho Anh Anh, còn buộc cho Anh Anh hai cái bím tóc xinh đẹp, nhìn kiệt tác của chính mình, Trần Lệ Kiều hận không thể chính mình cũng đi sinh một đứa.

Tưởng tượng như vậy, lại quái lên Phác Trí Nghiên, nếu không phải người này, nàng nói không chừng đã sớm sinh con, nói không chừng con đều có thể kêu mẹ. Hiện tại chân què, nào đều đi không được, con nàng cũng chỉ có thể đẩy vô thời hạn.

Làm chỉnh tề, ba người ngồi ăn cơm sáng, nói là cơm sáng, kỳ thật đã là 10 giờ, hai bữa dồn một, tiết kiệm.

Phác Trí Nghiên tự nhiên chỉ lo chính mình ăn, dù sao nàng sẽ không đút, liền không làm trở ngại chứ không giúp gì. Trần Lệ Kiều là tận tâm tận lực trông trẻ, bù đắp khát vọng làm mẹ của mình.

Ăn uống no đủ, Phác Trí Nghiên không màng Trần Lệ Kiều u oán, mang theo Anh Anh đi công viên nhi đồng chơi, chỉ chừa câu nói cho Trần Lệ Kiều, ngày mai khai giảng sẽ đến đón nàng.

Phác Trí Nghiên nguyên tưởng rằng mang theo hài tử đi công viên nhi đồng, hài tử chính mình chơi là được, lại không nghĩ rằng còn phiền toái so ở nhà. Đôi mắt khẩn trương mà nhìn chằm chằm, liền sợ bị người bắt cóc, liền sợ bị hài tử khác khi dễ, còn phải lau mồ hôi cho hài tử, đút thủy, bồi chơi, Phác Trí Nghiên cảm thấy đây thật không phải ngày tháng cho người sống.

Nghĩ chính mình đi làm, mỗi ngày đều như đánh giặc, cũng là mệt đến không được, nhưng so với trông hài tử, đó chính là nghỉ! Nhìn trời, như thế nào đều cảm thấy là xám xịt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#minyeon