#3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chí Thành từ sáng sớm đã bị Phác phu nhân lôi đầu dậy để đi mua sắm. Còn hỏi là tại sao? Tất nhiên là mua đồ cho cái buổi gặp mặt chết tiệt nào đó rồi. Đã thế bà còn nhẫn tâm gọi cậu dậy vào đúng hôm Chủ nhật. Mà hiện tại còn đang là 7 giờ.

Oáp~

Chí Thành ngáp một cái thật to, hôm qua cậu chơi game đến tận 2 giờ sáng mới chịu đi ngủ. Vậy mà lại bị gọi dậy vào lúc 6 giờ, hiện tại hai con mắt cậu thâm quần sưng húp lên hệt như con gấu trúc. Cậu vật vờ mãi một tiếng đồng hồ mới có thể cùng mẹ mình đi sắm đồ được.

- Con với chả cái, đường đường là một thiếu gia của nhà họ Phác. Đáng ra cần phải oai phong lẫm liệt, báo hiếu bố mẹ vô cùng tốt, là trụ cột, chăm sóc tận tình cho gia đình, ngoan ngoãn, giỏi giang này nọ. Vậy mà....

Phác phu nhân vừa lựa quần áo vừa thở dài trách móc cậu. Hơi tí lại đẩy sang cho cậu một bộ bảo cậu đi thử, Chí Thành bĩu môi nhìn bà kèm theo đó là hai con mắt nhìn khinh bỉ. Hớn hở nói:

- Vậy phu nhân để con đi cưới vợ cho mẹ nhé!

Nói rồi cậu vội vã toan chạy

- Đứng yên đó! Mau đi thay đồ này cho ta xem nào, hở một tí là chuồn nhanh như chóng chóng.

Phác phu nhân nhanh như chớp chụp lấy cổ áo cậu kéo vào phòng thay đồ

- Ư...ư...thả con ra....khó thở quá. Mẹ định ám sát con à!!

Chí Thành khó chịu nắm lấy cổ áo đánh vào tay bà hét lên. Rốt cuộc vẫn là thử bộ vest màu đỏ sẫm như rượu vang đấy vào người.

- Ừ! Bộ này được đấy, chọn bộ này đi. Rồi đi tìm giày cho con thôi

Chí Thành cầm bồ đồ siết chặt nhìn mẹ mình mà khóc không ra nước mắt.

~~~

Tại Chung gia

- Lạc nhi! tối nay là buổi gặp mặt của hai gia đình. Con nên chuẩn bị cho tốt đi

Chung phu nhân cười khúc khích hớn ha hớn hở nhìn con trai vừa mới đi làm về. Nói chứ nhìn bà có chút kinh dị. Cười đến mang tai đến thế cơ mà.

- Trông mẹ có vẻ hứng thú nhờ?

Chung Thần Lạc cười nhếch lên một cái, lông mày đẹp một bên cau lại.

- Ố hố hố hố! Tất nhiên rồi, ta đây là sắp được gặp con dâu đương nhiên là rất mong chờ rồi. Thằng bé vừa xinh, vừa hiền, đảm đang không cần nói. Con phải thật may mắn mới lấy được Chí Thành đó nha. Nhưng hiện tại có khi nó đang hận con lắm.

Đây cũng đâu phải lần đầu tiên Chung phu nhân đây được vinh hạnh gặp Chí Thành. Thần Lạc đã từng dẫn Chí Thành về Chung gia một lần để bố mẹ coi mắt. Nhưng mà cả hai đều không ngờ được rằng mình và đối phương đều có hôn ước cả. Vì thế trong lòng anh vui mừng không thôi. Nhưng không ngờ Chí Thành lại nói lời chia tay với anh trước, đá anh một cách đau đớn. Đáng lẽ ra anh phải hận cậu mới đúng chứ.

- Chắc thế....

Thần Lạc nói một câu cụt lủn rồi quay lưng, tay đút vào túi quần rồi bước lên trên lầu, chuẩn bị cho cuộc gặp hôm nay.

- Giời! Cái thằng quỷ con này. Trong lòng rõ sướng muốn chết mà bày đặt lạnh với chả lùng. Làm như mẹ mày không hiểu tính mày hay gì ấy.

Chung phu nhân bĩu môi giễu cợt

~~~

- Aigoo, cái chân tôi.

Chí Thành than thở sau khi bị hàng đi mấy tiếng đồng hồ mua sắm cùng với mẫu hậu đại nhân của mình. Không còn lời nào để nói, cậu chỉ có thể nhờ quản gia mang dầu xoa bóp đến cho cậu.

- Hừ! Mới có tí xíu mà than lên than xuống, con nên tập quen dần đi Chí Thành à. Con nên nhớ rằng Chung phu nhân còn đi hăng hơn mẹ nữa đó nha. Con là bổn phận con dâu trong nhà, chắc chắn hằng ngày con phải đi theo bà ấy mua đồ sắm sửa. Lúc đó mẹ sẽ đi ké hằng ngày. Á há há há há....

Phác phu nhân trách móc nhìn cậu, câu sau còn kèm thêm là một điệu cười man rợ. Chí Thành không buồn nói thêm câu nào, hiện tại cậu đang phải lo cho cái chân ngọc ngà của mình đây a~ Đau mỏi quá đi huhu.

- Í chết!! Đến giờ rồi, con mau mà chuẩn bị đi, cả ông nữa tên cấm dục kia! Nhanh vào chuẩn bị thay đồ đi còn đi gặp mặt nhà thông gia nữa. Đến muộn là không hay đâu

Phác phu nhân bỗng sực nhớ đến việc quan trọng, liền kêu cậu cùng cha đi chuẩn bị.

- Tuân lệnh bà xã.

Cha cậu hớn hở lấy tay để lên trán, tuân lời mệnh lệnh của bà xã phu nhân uy lâm sư tử. Ừ! Chỉ có cha cậu thấy vui thôi, còn cậu thì không.

Lại phải ngồi chuẩn bị hai tiếng đồng hồ nữa, Chí Thành gần như sắp chết đến nơi rồi. Đến cả thở còn không có không khí, chung quanh toàn là thợ trang điểm lẫn nhà thiết kế, nhìn mà phát nản. Hôm nay chính là ngày Chí Thành cậu đi đời rồi.

Việc chuẩn bị một cách tỉ mỉ và chi tiết đo khiến cho cả nhà đến muộn một chút. Mẹ cậu vội hối hả xin lỗi, vừa thấy Chung phu nhân phát là đã vui mừng nhãy cẫn lên tìm đến ngồi đối diện mà trò chuyện.

Còn cậu, ngay khi vừa nhìn thấy Chung Thần Lạc là cậu như chết lặng tại chỗ, anh ta đang mặc một bộ vest đen lịch lãm, tóc nhuộm bạch kim trông soái vô cùng, tay anh ta một bên đút vào túi quần, bên còn lại cầm điện thoại hình như là đang xem gì đó. Bây giờ cậu chỉ muốn đi về thôi, ở đây một hồi chắc xỉu mất, cậu vừa quay lưng đi thì liền bị mẫu hậu túm cổ lại. Quái lạ, sao nay mẹ mình nhanh thế nhở.

- Xin lỗi vì đã đến muộn nhé Sáp Kỳ (Seulgi)

Mẹ cậu ngồi nói chuyện mà chu môi ra, xin lỗi từ nãy đến giờ với Chung phu nhân

- Aigoo không có gì đâu Châu Hiền à (Joohyun (Irene))

Chung phu nhân cười tươi đáp

- Aigoo cậu nói gì vậy, tất nhiên là mình phải đến rồi.

"Ờ hờ hờ, what the hợi?? Đây có phải là mẹ tôi đây không? Có ai tát tôi một cái để tôi tỉnh ngủ xem nào!!!"

Trong lòng Chí Thành đang gào thét. Cậu gửi đến mẹ mình một ánh mắt khinh bỉ

- Úi chà Lạc Lạc, là con đó sao? Ui chao dạo này con đẹp trai lên nhiều lắm luôn đó nha!!!

Phác phu nhân lại lái sang chuyện khác, tuy rằng đối tượng lần này là cái người mà cậu không muốn nhắc tới.

Chí Thành tim đập không thôi, từ đầu tới giờ cậu chỉ toàn nhìn xuống dưới, hai tay thì cứ nắm chặt vào quần, mồ hôi chảy nhễ nhại. Chả hiểu sao hôm nay thời tiết tự nhiên nóng a~

Chung Thần Lạc đang lướt điện thoại thì bỗng dừng lại, anh đưa mắt nhìn lên người con trai đang ngồi đối diện mình đang xấu hổ đến đỏ cả mặt, mặc dù là đang cúi mặt xuống, tay thì lúng túng nắm chặt chiếc quần khiến nó nhăn nhúm lại. Anh cười nhẹ một cái, chắc là đang hối hận lắm khi chia tay với anh rồi sao. Anh ngẩn mặt lên mỉm cười trả lời Phác phu nhân nhưng ánh mắt vẫn dõi theo Chí Thành.

- Cháu cảm ơn cô, phu nhân Phác.

Chí Thành cảm nhận được là có ánh mắt đang nhìn mình vô cùng mãnh liệt, liền biết ngay là Chung Thần Lạc chứ không ai khác, vì thế mà mồ hôi trên tay cậu càng ngày chảy càng nhiều, không những thế trên trán cũng vậy.

- Ấy ấy, chúng ta nói chuyện nhiều quá. Nào! Bây giờ hãy gọi món đi thôi.

Chung phu nhân vội vã xui tay cầm menu trên tay chồng mình mà gọi món. Ừ đúng rồi, thì từ nãy đến giờ toàn là hai vị phu nhân đây bàn chuyện thôi. Đến cả cha cậu và lão Chung cũng không thể nói nửa lời mà chỉ có thể nhìn nhau bất lực.

- Chí Thành không thể ăn hàu, mẹ nên gọi món thịt cho cậu ấy, đặc biệt phải là phần thịt bụng. Bởi vì cậu ấy thích ăn phần đó nhất

Thần Lạc vừa nói vừa dán ánh mắt của mình vào cậu mà quan sát hành động của cậu

Chung Thần Lạc bỗng nhiên lên tiếng làm cho Chung phu nhân lẫn Phác phu nhân tự nhiên giật mình. Í!! Mình quên mất.

- Thành nhi, để ta gọi món khác vậy.

Chung phu nhân nhìn lại menu từ trên xuống dưới.

- Úi trời Chí Thành à, con thấy chưa?? Người ta còn biết con thích ăn gì hay không thích ăn gì nữa kìa. Đến ta còn quên nữa là....

Phác phu nhân hớn hở nói nhỏ vào tai cậu. Đáp lại mẹ cậu chỉ là một nụ cười khinh, cậu nói nhỏ.

- Mẹ con với nhau mà thế đấy, đến Thần Lạc anh ta còn biết con thích ăn gì, không thích ăn gì. Còn mẹ, con sống với mẹ hơn hai chục năm nay đấy nhé. Mẹ quá đáng vừa thôi.

Phác phu nhân chu môi, cạn lời

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro