#21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chí Thành, mày đang ở đâu đấy???

Chí Thành vừa mới đi ra khỏi nhà tắm, trên người là bộ quần áo thể thao đen. Vừa đi vừa lau tóc, bỗng thấy điện thoại rung lên thì liền bắt máy. Chưa gì giọng nói từ bên kia đã làm cậu hết hồn.

- Ừ...ừ, đang ở nhà. Vừa tắm xong.

- Nhanh lên, mày mau đến bệnh vện đi, anh dâu tao sinh rồi.

- Hở! anh Thái Dung sao??? Ừ... rồi tao đến ngay.

Chí Thành nghe xong vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vội cúp điện thoại đi. Sau đó nhanh chóng nhắm tới mục tiêu ở trên giường. Đó chính là con chó sói đang ngủ say sau khi được ăn uống no nê. Chí Thành nghĩ tới đây lại thấy tức, vừa tức mà lại vừa đau, suốt ngày ch*ch nhau như vậy mà anh đéo thấy chán hay sao? Vừa nãy vì quá nhầy nhụa nên cậu phải đi tắm. Nghĩ lại lại càng thêm tức nên cậu liền lấy chân đạp ngay vào chỗ ấy của Thần Lạc.

- Aaaaaaaaaa........

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Thần Lạc mở to mắt bật người dậy. Ôm con chim "nhỏ bé" của mình mà quỳ trên giường. Mím chặt môi chịu đựng cơn đau từ dưới đang lan truyền lên. Nước mắt sắp tuôn trào nhìn Chí Thành.

- Em là đang muốn giết chồng???

- Đúng rồi đấy. Bây giờ thì mau dậy rồi đưa em đến bệnh viện đi.

Chí Thành phủi phủi tay nói.

- Cái gì??? Em bị làm sao? Đau ở đâu? Bệnh gì? Có nặng lắm không? Anh gọi bác sĩ đến nhé? Có gì thứ em cứ việc nói ra đi!!!! Hay tối qua anh làm em hơi mạnh tay nên giờ em....

- Ngưng!!!

Thần Lạc hốt hoảng khi nghe cậu muốn đến bệnh viện, liền như ông bố lo lắng cho con gái mình mà hỏi tấp nập. Chí Thành thấy thế thì cố gắng nhịn cười, đưa cả năm ngón tay bịt lấy miệng anh lại.

- Là anh dâu của Tại Dân mới sinh em bé. Bây giờ phải đến đó chúc mừng họ chứ!!!

Chí Thành giải thích, dần dần thấy gương mặt Thần Lạc dãn ra. Ấy vậy mà trong tâm ấm áp bao nhiêu.

- Làm anh cứ tưởng.... Thôi đươc rồi, để anh chuẩn bị đưa em đi!!!

- Được.

~~~

Thần Lạc chở Chí Thành đến bệnh viện mất hơn 5 phút. Trên tay cậu là giỏ hoa quả bước vào phòng chăm sóc. Chưa gì đã thấy những gương mặt thân quen rồi. Tất nhiên không thể thiếu cặp đôi Đế Nỗ, Tại Dân và vợ chồng anh Nhuận Ngũ, Thái Dung rồi. Chí Thành nở một nụ cười tươi nói.

- Ai ya anh Thái Dung đáng yêu của em. Không ngờ giờ đã lấy chồng và sinh ra một tiểu thiên thần. Em thấy rấy hạnh ph...

- Ngưng nha mày!!!!

Giọng nói mang phần khinh bỉ vang lên, La Tại Dân trên tay đang ẵm một đứa bé. Chí Thành đang định quay sang chửi lại đối phương thì bỗng nhìn thấy đứa trẻ thì mắt liền sáng lên, vội vàng đẩy giỏ hoa quả cho Thần Lạc cầm mà lao nhanh đến đòi ôm đứa bé trên tay Tại Dân.

- Mày bồng cho cẩn thận để mà rơi cháu tao là mày liệu!!!

Tại Dân không nỡ đưa cho cậu, thế nhưng anh dâu lại cho. Vì thế gương mặt nhăn như khỉ ăn ớt đe dọa cậu.

- Mày cứ làm như nó không phải cháu tao á???

Đúng rồi, Thái Dung cũng là anh họ cậu mà.

- Hừ, cẩn thận cái đầu.

Thế nhưng vẫn là không nỡ.

- Biết rồi mà. Ai nha, đứa bé thật đáng yêu. Anh định đặt tên là gì vậy???

Chí Thành lườm Tại Dân mà nói. Thế nhưng lại quay phắt 360 độ đối với đứa bé trên tay mình. Giọng nói trở nên ngọt ngào hơn, lộ ra nụ cười tươi trắng sáng với hai chiếc răng thỏ. Đứa bé mắt long lanh nhìn cậu, không hiểu sao cũng cười theo, còn giơ tay với với lấy mặt cậu nữa chứ. Chí Thành suýt nữa bị vẻ đáng yêu của đứa bé làm cho sịt máu mũi.

- Là Trịnh Tại Hiền. Em thấy hay chứ???

Lý Thái Dung tươi cười nói, vì là mới sinh xong nên đang trong phòng bệnh. Trên người là bộ quần áo bệnh nhân, tóc có hơi rối một chút. Còn thấy được trên mặt anh đang vô cùng hạnh phúc.

- Dạ... Rất hay luôn ạ

Chí Thành nhìn Thái Dung mỉm cười.

- Ai ya con thật là khả ái quá nha...

Chí Thành lại cúi xuống nhìn đứa bé, đôi chút lại dí mũi mình vào mũi nó. Mùi hương của em bé thật thơm quá đi!!!

- Chí Thành! Em thích em bé đến vậy sao??? Hay chúng ta làm một trận sau đó sinh ra một đội bóng luôn đi. Anh đây không ngại yếu sinh lý đâu. Rất tự tin chỉ cần làm một lần là có thể ra ngay..

Cắt ngang bầu không khí vẫn là một tên không biết xấu hộ là gì cả. Nói gì chứ Thần Lạc thật khiến cho cậu tức đến chết đi được mà. Chí Thành mặt đã đen như đít nồi, cậu nhẹ nhàng bế bé đặt lại vào vòng tay của papa bé. Sau đó vội kéo tai Thần Lạc lôi đi ra khỏi phòng.

- Xin lỗi anh nha, bọn em có chút việc cần phải giải quyết. Em đi trước nha.

Nói rồi cậu đi ra ngoài đóng cửa cái rầm.

- Haha, gia đình này thật vui nhộn.

Nhuận Ngũ bỗng bật cười, trên tay bế bé Tại Hiền làm cho đứa bé cũng run theo. Quả là không hề nhẹ đi.

- Đưa con đây em bế nào.

Thái Dung vỗ vỗ lên vai Nhuận Ngũ, vội đưa tay ra muốn đón lấy con mình.

- Đây.

~~~

- Chung Thần Lạc, anh được lắm. Là thành phần chuyên làm tôi ức chế nhá. Ở chỗ đó mà anh còn có thể nói ra mấy câu xấu hổ đấy mà không biết ngượng à??? Để về nhà xem tôi xử anh thế nào!!!

 Chí Thành lôi kéo tai Thần Lạc ra tận xe, sau đó mở cửa ra mà tống anh vào. Bản thân tì ngồi chỗ ghế lái.

- Á~ Đau quá vợ à!!! Em thật quá đáng, tôi đây chỉ muốn chứng minh thôi mà.

Thần Lạc oan ức kêu lên.

- Chứng minh cái gì???

- Là anh không yếu sinh lí, anh sẽ chỉ làm em một lần là có thể cho em cả một đội bóng.

Chí Thành cạn lời. Vỗ tay lên trán một cái. Nói.

- Ông nội tôi ơi, ai mà chả biết anh đéo yếu sinh lí. Thế cơ mà đang là ban ngày ban mặc lại đang ở chỗ đông người mà nói ra mấy từ đó mà không thấy xấu hổ sao???

- Không!!!

- Ôi mẹ ơi cứu con!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro