61-65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Chương 61: Hạ Thiên Tinh Cô Là Muốn Tìm Chết Sao!?Không trở về phủ tổng thống, cô còn có chỗ nào có thể đi? Huống chi hiện tại chính cô vẫn là người yêu cầu bị cách ly.

Cho nên, hai người vẫn luôn giằng co.

Giằng co một đường.

Cho đến khi xe đã ngừng ở trước phủ tổng thống, liền có người lại cung cung kính kính kéo cửa xe ra, cô mới mang khẩu trang, dẫn đầu đi xuống.

Chỉ là, hai chân như cũ nhũn ra, thân mình đều mềm như bông. Gió thu đên thổi qua, trên người khi nóng khi lạnh, vô cùng khó chịu.

Bạch Dạ Kình hiển nhiên là còn tức giận, lúc này cũng không đỡ cô, để cô chậm rì rì ở trang viên đi tới.

Hạ Đại Bạch mang dép lê cùng áo ngủ, chạy ra tới, thanh thúy gọi: "Mẹ."

Giống tiểu thiên sứ, liền muốn ôm cô. Hạ Thiên Tinh cũng muốn ôm con traj, chính là, làm sao cô dám?

"Đại bạch, con đừng tới đây." Cô nâng mi mắt, như lâm đại địch, lui về phía sau.

Bạch Dạ Kình cũng giống cô, trầm giọng phân phó: "Quản gia, đem tiểu thiếu gia ôm vào lầu chính đi! Hai ngày này không cho nó vào lầu hai!"

"Là...?"

Quản gia thu được mệnh lệnh, trực tiếp đem nhóc con cản lại.

Hạ Đại Bạch không hiểu chuyện gì xảy ra, liền chỉ thấy ba ôm mẹ đi lầu hai.

Nhóc vừa thấy hình ảnh này, liền không lăn lộn. Nằm ở trong lòng ngực quản gia cười khanh khách, hỏi: "Quản gia bá bá, ba có phải hay không cùng mẹ yêu đương đi? Cho nên không cho con đi quấy rầy?"

"...... Khả năng này... Chắc là thế."

"Bọn họ hẳn là đi tạo tiểu bảo bảo đi!"

"......" Quản gia khóe môi giật giật. Đứa nhỏ này......

"Ba ba nói, muốn hai người ngủ cùng nơi, mới có thể làm ra tiểu bảo bảo. Con đây không đi phiền bọn họ, quản gia bá bá, ông để cho người khác cũng đừng đi phiền bọn họ."

"......"

" Con thích em gái nhỏ, quản gia bá bá, ông nói bọn họ có thể tạo ra em gái cho con chơi không? Chính là, vạn nhất là em trai, làm sao bây giờ? Con không thích con trai."

Quản gia thật muốn nói cho nhóc, nhóc suy nghĩ nhiều quá. Chính là xem vẻ mặt chờ mong của tiểu gia hỏa này, thật đúng là một câu đều nói không nên lời.

......

Phòng nội, tối, không có một chút ánh sáng. Hứa Nham nhắm hai mắt nửa nằm ở trên giường.

Cho dù cách lâu như vậy, hô hấp, phảng phất đều còn lưu lại hơi thở của cô......

Hắn dùng sức hô hấp, nỗ lực tìm kiếm một tia an ủi, bỏ thêm vào khoảng tâm trống vắng đến phát đau.

Chính là......

Càng là như thế, ngực càng đau......

Cô bị tổng thống đại nhân như vậy ôm đi, hắn ở một bên, lại ngay cả tư cách ngăn cản đều không có......

Cô ấy cách xa mình, càng ngày càng xa, càng ngày càng xa......

Không biết nằm bao lâu, hắn sờ soạng đầu giường tìm di động, đem một chuỗi dãy số gạt ra.

"Anh Hứa Nham, em sẽ không chia tay với anh......" Điện thoại mới thông, Hạ Tinh Không ở bên kia đã khóc lóc cầu xin, "Em sẽ không cùng Anh hủy bỏ hôn ước...... Em sẽ không!" "Tôi đã quyết định rồi, thực xin lỗi." Hứa Nham nói, hoàn toàn không có cách cứu vãn. Tạm dừng một lúc, hắn tiếp tục nói: "Ngày mai, đi qua xin lỗi Thiên Tinh đi."

" Xin lỗi Hạ Thiên Tinh?!" Hạ Tinh Không lập tức bị câu nói cuối cùng kia tức giận đến cả người phát run, thanh âm tức giận, "Hứa Nham, anh khinh người quá đáng! Hạ Thiên Tinh cướp bạn trai của em, cô ta có xin lỗi em đều vĩnh viễn sẽ không tha thứ! Dựa vào cái gì bắt em xin lỗi? Em có chết cũng sẽ không!"

Hạ Tinh Không thanh âm đến cuối cùng càng ngày càng sắc nhọn, càng ngày càng cuồng loạn.

Hạ Tinh Không như vậy, Hứa Nham chưa bao giờ gặp qua.

Chỉ cảm thấy bị cô kêu đến có chút đau đầu, hắn nhấn nhấn ấn đường, " Em đừng đem khí xả lên Thiên Tinh, này hết thảy đều là tôi sai. Tinh Không......"

Hắn hơi tạm dừng, rồi sau đó, mệt mỏi ngồi thẳng thân mình, thanh âm càng ủ dột chút, " Tôi chưa từng yêu em, tôi chỉ là ích kỷ đem em thành bóng dáng của Thiên Tinh. Chính là, sau lại phát hiện...... Kỳ thật hai người thật sự một chút đều không giống......"

Hạ Tinh Không ở bên kia rối loạn, hô hấp trầm trọng.

"Thực xin lỗi, em có tức giận cái gì, liền trút lên người tôi đi. Nhưng việc này với Thiên Tinh không có bất luận quan hệ gì, hy vọng em không cần lại giận chó đánh mèo với cô ấy."

"Anh......" Hạ Tinh Không chán nản. Đều đến lúc này, Hứa Nham còn đem trách nhiệm ôm trên người mình, bảo vệ Hạ Thiên Tinh, kêu cô như thế nào không tức?

"Các người vô sỉ! Hứa Nham, anh có thể không cần em, nhưng là anh cũng đừng nghĩ được đến với Hạ Thiên Tinh! Em không tốt, các người đừng nghĩ được tốt!!" Dứt lời, không đợi Hứa Nham nói cái gì nữa, trực tiếp "bang" một cái liền cúp điện thoại.

Nhìn màn hình dần tối lại, Hứa Nham nặng nề thở dài.

Hắn biết việc này hết thảy đều do hắn, chính là, có một số việc, càng để về sau, tình huống sẽ trở nên càng không ổn.

............

Bạch Dạ Kình đem Hạ Thiên Tinh ôm đến phòng, dàn xếp tốt. Phó Dật Trần cùng đội chữa trị lập tức tới đây.

Đội chữa trị đều mặc blouse trắng, mang theo khẩu trang cùng bao tay, Phó Dật Trần tự mình làm kiểm tra cơ bản cho Hạ Thiên Tinh.

Bên này, Bạch Dạ Kình cũng bị yêu cầu đo nhiệt độ cơ thể.

"Hạ tiểu thư, hôm nay cô ở bệnh viện Lâm Xuyên kiểm tra, tư liệu tôi đều đã xem, từ kết quả, chúng tôi tạm thời không thể làm phán đoán chuẩn xác. Bất quá, còn không có phát hiện phổi có tình huống cảm nhiễm, cho nên chúng ta trước chỉ trị liệu như cảm mạo bình thường."

Phó Dật Trần đọc tư liệu, cùng cô nói chuyện.

"Như vậy đi, phiền các anh......" Hạ Thiên Tinh yếu ớt nói

"Đừng khách khí, việc này đều là việc chúng tôi nên làm." Phó Dật Trần nói: "Hôm nay đội chữa trị sẽ ở nơi này, buổi tối nếu xuất hiện nôn mửa hoặc là bệnh trạng khác, lập tức nhấn chuông báo, biết không?"

"Được." Hạ Thiên Tinh chớp chớp mắt, gật đầu.

"Hôm nay có ăn cơm chưa?"

"Còn chưa, một chút đều chưa."

Bạch Dạ Kình lúc này mới vừa đo xong nhiệt độ cơ thể liền tiến vào, nghe được lời cô nói. Ngúời này, khó trách đường cũng đi không xong. Đừng nói là hiện tại đang sinh bệnh, liền tính là người bình thường, một ngày không ăn cái gì, cũng sẽ không sức lực đi?

"Cậu viết cái thực đơn đưa đến phòng bếp." Anh trầm giọng phân phó Phó Dật Trần.

Phó Dật Trần gật đầu. Hạ Thiên Tinh lại lắc đầu, "Tôi thật sự ăn không vô."

Bạch Dạ Kình không dao động, "Ăn không vô cũng phải ăn."

"......" Hạ Thiên Tinh mấp máy miệng. Người này cũng quá bá đạo.

..................

Phó Dật Trần chỉ để lại đội chữa trị, bản thân cũng không ở lâu.

Bạch Dạ Kình tự mình cùng hắn đi ra ngoài, nhất thời trong phòng cũng chỉ còn lại Hạ Thiên Tinh.

Cô nhớ tới ngày mai công tác còn phải xin nghỉ, sờ soạng di động của mình, vừa thấy, đã hết pin tắt máy. Cô sờ soạng, trên đầu giường, đem điện thoại cắm sạc, chờ điện đầy chút lại gọi cho Trì Vị Ương đi.

Vừa dựa vào gối đầu, nhắm hai mắt nghỉ ngơi, giờ phút này, di động bỗng nhiên vang lên, đánh vỡ an tĩnh trong phòng. Cô mở mắt ra, cầm điện thoại di động lên.
 Chương 62: Ngu Ngốc Mới Thích Hắn

Dựa vào gối nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc này di động bỗng vang lên phá hủy sự an tĩnh trong phòng. Cô mở mắt, đưa tay cầm lấy điện thoại.

Vừa thấy tên trên màn hình, liền sững lại.

Không phải người khác, mà là......

Hứa Nham. 

Nghĩ cho cùng thì vẫn nên bắt máy. 

"Anh cho rằng em sẽ không nghe máy." Giọng nói của Hứa Nham từ bên kia truyền đến.

" Điện thoại vừa mới sạc."

"Em thật là ......" Hứa Nham muốn nói lại thôi, trong chỗ lát, vẫn là hỏi: "Em hiện tại đang ở phủ tổng thống sao?"

"...... Phải."

"......" Bên kia, Hứa Nham trầm mặc một lúc lâu, hỏi: "Hai người các người đang nói chuyện tình cảm sao?"

Hạ Thiên Tinh đắm chìm nói chuyện cùng Hứa Nham, không chú ý cửa đang bị đẩy ra.

Bạch Dạ Kình lặng lẽ bước tới.

Vừa lúc đem lời nói kế tiếp của cô nghe vào trong tai.

"Chúng tôi không phải là quan hệ như anh nghĩ." Cô chua xót cười, "Tôi sẽ không ngốc mà yêu đương cùng tổng thống."

Bạch Dạ Kình âm lãnh ngồi trên ghế sô pha châu âu, hai chân bắt chéo lành lạnh liếc nhìn cô.

"Cô thích nhài ấy sao?" Hứa Nham lại hỏi.

Hạ Thiên Tinh ngẩn ra.

Trầm mặc.

Lông mi rũ xuống, xuất thần nhìn cánh tay cắm kim tiêm của mình.

Trong chốc lát, mới nhẹ nhàng cười cười, trả lời Hứa Nham, "Nếu tôi thật lòng thích anh ấy, chẳng phải là rất ngu ngốc sao?"

"Hạ tiểu thư, bệnh tuy rằng không nhẹ, nhưng cùng em rể tương lai nói chuyện lại rất có khí lực."

Anh đột nhiên mở miệng, thanh âm trào phúng.

Hạ Thiên Tinh sợ đến mức đánh rơi điện thoại xuống giường.

Quay người lại, nhìn chằm chằm người đàn ông không biết khi nào đã đứng ở mép giường, sắc mặt lạnh đến cực điểm, " Anh ...... Anh vào khi nào?"

"Chột dạ sao?" Bạch Dạ Kình cúi xuống nhặt di động, ánh mắt lãnh đạm quan sát cô từ trên xuống dưới. Gương mặt tuấn mỹ bao phủ cả một tầng băng.

"Tôi nào có chột dạ?" Hạ Thiên Tinh cảm thấy may mắn khi nãy ở trong điện thoại không có cùng Hứa Nham nói lung tung, bằng không......

Cô cắn cắn môi "Đây là phòng của tôi, anh đi vào không biết gõ cửa sao?"

"Tức cười, phủ tổng thống của tôi từ khi nào liền biến thành của cô?"

Hạ Thiên Tinh nói không lại anh, " Tôi không muốn nói chuyện với anh, tôi hiện tại một chút sức lực cũng không có. Mau trả điện thoại lại cho tôi, tôi còn chưa nói xong."

Vừa mới cùng Hứa Nham nói chuyện điện thoại liền bị treo máy. Cô còn phải gọi điện cho Vị Ương!

"Như thế nào, còn muốn cùng em rể dây dưa không rõ. Hạ Thiên Tinh cô thật hạ tiện!" Anh đem hai chữ "hạ tiện" nói ra thật khó nghe, ánh mặt thập phần nghiêm trọng.

Vừa mới nghe cô gọi điện thoại, ngực liền bốc lên một ngọn lửa. Vừa nghe cô còn muốn cùng Hứa Nham dây dưa, hơn nữa, cả ngày cô nơi nào cũng không đi, cố tình chờ Hứa Nham gọi. Anh vừa nhớ tới liền khó chịu.

Hạ Thiên Tinh tức giận đến mức từ trên giường nhảy dựng lên.

" Tôi yêu thích ai thì ở trước mặt người đó hạ tiện. Tình cảm như thế anh quản được sao? Đem điện thoại trả cho tôi!"

Cô vừa nói, đem kim tiêm trên tay một phen rút ra, nhảy dựng lên muốn đoạt lại di động.

Bạch Dạ Kình nghe hai chữ "yêu thích", chỉ cảm thấy lửa giận nơi đáy lòng càng lúc càng sâu.

Một tay đem di động ném tới trên giường, cô xoay người muốn lấy di động, đột nhiên thân hình cao lớn của anh bao phủ lên người cô. Hạ Thiên Tinh cả người bị đè ở trên giường, anh nặng như vậy. Lập tức khiến cô thở không nổi.

"Bạch Dạ Kình, anh muốn làm gì?" cô giãy giụa thân mình, hô hấp khó khăn. Tư thế thân mật như vậy làm cô sợ hãi.

Khuôn ngực rắn chắc của Bạch Dạ Kình đè nặng lên thân thể mềm mại của cô.

Cô thở sâu, sợ tới mức thân thể cứng nhắc, không dám động đậy. Tên hỗn đản này!

Bệnh của Hạ Thiên Tinh cũng không nhẹ, đầu óc lúc này liền trở nên hỗn độn. Cô cảm thấy hô hấp của anh đang ở trên người mình càng lúc càng khó khăn.

Tình huống như vậy quả thật quá nguy hiểm! Không biết chuyện gì sẽ xảy ra!

Cô đỏ mặt, cắn răng "Bạch Dạ Kình, anh mau cút ngay cho tôi!"

Thật khó chịu!

Bạch Dạ Kình hừ lạnh một tiếng, liền đánh lên cái mông nhỏ của cô, cắn răng nói: "Hạ Thiên Tinh, nếu còn động đậy nữa, tôi sẽ muốn cô, có tin hay không?"

Lời nói của anh khiến lòng cô sợ hãi.

Giọng nói của Hạ Thiên Tinh cũng run lên, "...... Kia......Anh đây là cường bạo tôi!"

"Tôi liền cường bạo cô! Cô hãy thử đi!"

"......" Lưu manh! Cầm thú! Hỗn đản!

Hạ Thiên Tinh chỉ dám ủy khuất mắng trong lòng, tay nhỏ nắm lấy giường, lòng bàn tay đều ướt đẫm mồ hôi.

Ô ô ~ chính mình rốt cuộc từ khi nào bị tên khốn kiếp này ăn đến không còn một mảnh?

Hơn nữa, hắn không phải vì chính mình, rốt cuộc vì cái gì mà hắn có thể khi dễ mình như vậy?

"Cô có còn muốn cùng Hứa Nham gặp mặt nữa không?" Thanh âm vững vàng của anh vang lên.

Chỉ là lời nói nhưng căn bản là đang uy hiếp cô!

Hạ Thiên Tinh liều chết cắn môi. Bị khi dễ đến như vậy, trong lòng rất khó chịu, sao có thể bị anh uy hiếp liền khuất phục?

"Đây là chuyện của tôi, cùng hắn gặp mắt thì có quan hệ gì tới anh. "

Anh thật sự quản quá nhiều!

Bạch Dạ Kình đỡ eo cô, trong giọng nói, bao hàm uy hiếp, " Đáp án của cô làm tôi rất không vừa lòng!"

"Chờ...... Chờ một chút......" Hạ Thiên Tinh cả người luống cuống, hai tay đặt lên ngực anh, muốn đem anh đẩy ra.

Anh một tay đem tay cô chế trụ ở đỉnh đầu. Anh cúi người đối diện với mặt cô, hai người, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt chứa đựng tình cảm. Nơi đó ẩn nhẫn che giấu nhưng cũng muốn bùng nổ bất cứ lúc nào.

Hạ Thiên Tinh liếm miệng khô khốc.

Ánh mắt của anh lập tức càng sâu, nguy hiểm bốn phía, càng thêm gợi cảm.

"Đang mong chờ cái gì?" Anh hổn hển mở miệng. Khi nói chuyện cánh môi do cố ý hay vô tình cọ vành tai của cô.

Vành tai trắng nõn của cô bị anh lấy văn kiện ném bị thương ở trên xe. Lúc này đã kết vảy, cánh môi của anh nhẹ nhàng lướt qua khiến cô đau đớn, thân mình đều cuộn tròn thành đoàn, né tránh.

Cô nhắm mắt, nỗ lực điều chỉnh tốt hô hấp của mình, trong chốc lát, mới một lần nữa mở mắt ra, nhìn thẳng anh, "Anh quản nhiều như vậy, không lẽ anh đang ghen với Hứa Nham sao?"

Bạch Dạ Kình ngẩn ra, trong nháy mắt, nhìn chằm chằm cô. Hai mắt giữ kín như bưng, mặc cho cô nhìn như thế nào cũng không thể nhìn thấu tâm tư của anh.

Người đàn ông này, tâm tư luôn thâm trầm bất định. Chỉ dựa vào cô mà muốn biết được tâm tư của anh, còn khó hơn lên trời!

Ngay thời điểm hai người giằng co, bỗng nhiên có người đẩy cửa vào. Chương 63: Thích Tự Mình Đa Tình
"Hạ tiểu thư, cơm của cô đây. A, thực xin lỗi. Thực xin lỗi tổng thống, tôi không biết ngài cũng ở đây. Tôi hiện tại liền đi ra ngoài!" người hầu tiến vào nhìn thấy chuyện đang xảy ra ở bên trong bị liền dọa ngây người. Cúi đầu chạy nhanh ra ngoài.

Lúc này mặt Hạ Thiên Tinh đỏ như gấc!

"Đều là tại anh! Mặt đều bị anh ném đi hết!" Hạ Thiên Tinh tức giận, chân nhỏ tức giận đạp lên đùi anh.
Skip
Anh không dây dưa, xoay người, tiêu sái rời khỏi người cô. Hạ Thiên Tinh điều chỉnh hô hấp nhanh chóng từ trên giường bò dậy. Như là trốn mãnh thú, đem bản thân mình một lần nữa trốn vào trong chăn, cũng không dám liếc anh một cái.

So với sự hoảng loạn của cô, anh ổn định lại tinh thần rất nhanh. Bộ dáng ung dung chẳng sợ một màn kia bị người hầu bắt gặp được. Giống như người lúc nãy không phải anh.

Bạch Dạ Kình chỉnh lại quần áo có chút hỗn độn, trầm mặc bước đến mép giường. Thân ảnh bỗng nhiên phủ xuống dưới, Hạ Thiên Tinh theo bản năng giơ tay ngăn cản anh, đôi mắt cảnh giác trừng lên. Dường như sợ anh sẽ lại chạm vào vào cô.

Anh hừ một tiếng: " Cô thích tự mình đa tình như vậy sao?"

Hạ Thiên Tinh im lặng.

Anh nhấn nút thông báo ở bên hông giường, lập tức giọng nói của nhân viên y tế từ bên kia truyền tới, Bạch Dạ Kình phân phó: " Mau vào chăm sóc cho Hạ tiểu thư. Còn có, cho người đem đồ ăn vào đây."

"Vâng." Nhân viên y tế trả lời.

Hạ Thiên Tinh hiểu ra, ngượng ngùng buông cánh tay đang ngăn cản anh.

Thật lâu sau, trong đầu vẫn quanh quẩn câu nói kia của anh.

Cô thích tự mình đa tình như vậy sao?

Cô nghe ra được ẩn ý trong đó.

Anh không chỉ ám chỉ hành động lúc nãy của cô mà còn ám chỉ lời nói ghen tuông lúc trước.

Tâm tình của Hạ Thiên Tinh đi xuống, hồi tưởng câu hỏi lúc nãy của mình thật buồn cười.

Lúc này, y tá cùng cùng người hầu đưa cơm tiến vào. Hạ Thiên Tinh yên lặng duỗi tay làm kim đâm sâu vào tay cô hơn.

"Hạ tiểu thư, cô đừng có động đậy, cánh tay đều sưng lên rồi." y tá nhỏ giọng dặn dò.

Bạch Dạ Kình đang xem cơm người hầu bưng lên thì nghe được lời y tá nói, ghé mắt nhìn cô. Trên cánh tay quả nhiên sưng to, còn có chút biến thành màu đen.

Người phụ nữ ngu ngốc này!

Hạ Thiên Tinh bắt gặp phải tầm mắt của anh, hướng anh trừng mắt. Nếu không phải anh, cô cũng không đến mức tức giận đến như vậy!

Quay đầu lại, nói với y tá với vẻ mặt ôn hòa: "Được, tôi nhớ rõ."

..................

Bạch Dạ Kình cũng không ở lại lâu trong phòng cô. Anh rời đi, Hạ Thiên Tinh một mình ăn cơm chiều.

Đồ ăn thanh đam nhai vào đều vô vị.

Thật vất vả buộc bản thân ăn một chút, cầm di động vừa thấy thời gian, đã tương đối trễ.

Cô gọi điện thoại cho Trì Vị Ương.

Trì Vị Ương đã ngủ đến mơ mơ màng màng. Nghe thấy giọng nói của cô, liền thanh tỉnh vài phần. Lại vừa nghe cô hư hư thực thực nói bị nhiễm WIS muốn mình xin nghỉ giùm, khiến cô lập tức từ trên giường ngồi dậy.

"Cậu đang ở bệnh viện nào, bây giờ tớ sẽ đến thăm cậu. Như thế nào lúc này mới nói? Sẽ không phải ở một mình chứ?"

Trì Vị Ương bên kia sột soạt tựa hồ đang mặc quần áo: " Có muốn ăn gì không, muốn ăn cái gì, tớ sẽ mang qua cho."

Hạ Thiên Tinh nghe liền thấy ấm áp, cảm động muốn chết: "Nghe cậu nói như vậy, bệnh của tớ đều muốn tốt lên rất nhiều."

"Tớ đây là linh đan diệu dược, mau thông báo cho tớ địa điểm."

"Tỷ tỷ của tôi ơi, ân tình của ngài tôi xin nhận, cũng không cần tới đây. Tôi không ở bệnh viện."

"Không ở bệnh viện thì ở đâu? Phủ Tổng thống sao?"

Hạ Thiên Tinh "Ừ" một tiếng: "Vốn dĩ cũng không muốn trở lại nơi này, nhưng là bị hắn bắt trở về."

Trì Vị Ương tự nhiên biết "hắn" chỉ chính là tổng thống đại nhân.

Cô " tấm tắc" hai tiếng: "Hâm mộ a! Thiên Tinh, tổng thống tiên sinh đối với cô thật là tốt."

"Hắn nào có tốt với tớ?" Nhớ tới vừa rồi ở dưới thân anh chịu đe dọa cùng khuất nhục, Hạ Thiên Tinh tự nhiên không đồng ý với lời nói của Vị Ương. Anh quả thực rất đáng ghét! Đáng ghét từ trong xương tủy!

"Còn không tốt sao, cậu có phúc mà không biết hưởng! Cậu nghĩ lại đi, cậu hiện tại cũng chỉ là bệnh cảm nhẹ, chưa biết có phải là bị WIS! Nếu đổi lại là người khác, đừng nói người khác, nếu là người mẹ kế kia của cậu, đã sớm đem cậu đuổi ra ngoài! Cậu hãy nhìn lại sự tốt bụng của tổng thống tiên sinh a."

Hạ Thiên Tinh sờ da gà nổi trên tay: " Cậu đang vỗ mông ngựa sao."

"Đừng ngắt lời!" Trì Vị Ương mắng một câu, cảm xúc trào dâng: " Tổng thống tiên sinh của chúng ta chẳng những không đem cậu đuổi đi, còn đem về chăm sóc cẩn thận như vậy, một chút cũng không ghét bỏ cậu. Cậu nói xem, như thế mà còn không gọi là đối tốt với cậu, thì gọi là gì?"

Hỏi như thế khiến Hạ Thiên Tinh á khẩu không trả lời được.

Cô cẩn thận suy nghĩ, bỏ thành kiến đối với anh qua một bên, khách quan nghĩ: "Ừ. Cậu nói đúng, hắn thực sự đối với tớ rất tốt."

"Ai, cậu nghĩ xem có phải tổng thống thích cậu hay không?"

Bởi vì cái giả thiết này của Vị Ương, Hạ Thiên Tinh liền thấy mình thật không có tiền đồ. Chính là, lại nghĩ tới câu nói kia của anh "tự mình đa tình", ảo não cắn môi nói: " Cậu đừng nói bậy. Hai chúng tớ làm sao có thể. Vả lại, hắn cũng nói, đem tớ mang về nơi này để phòng tớ không chạy loạn nhiễm bệnh cho người khác. Hắn làm chuyện gì cũng đều đứng trên lập trường của tổng thống mà làm, không phải như cậu tưởng đâu."

"Đúng không?" Trì Vị Ương bán tín bán nghi.

"Tớ không nhiều lời với cậu, thật mệt mỏi." Hạ Thiên Tinh không muốn nói xoay quanh chủ đề này.

Trì Vị Ương nghe ra ý của cô: "Được rồi. Ngày mai tớ sẽ đi phủ tổng thống thăm cậu, có thể đi vào không?"

" Này thật đúng là tớ không biết. Nếu không, tớ đi hỏi xem có được hay không."

" Hỏi cẩn thận một chút. Tớ vừa lúc muốn đi thăm con nuôi, thuận tiện tham quan phủ tổng thống một chút!"

"Tớ xem như đã nhìn ra ý đồ của cậu!"

............

Đêm khuya.

Hạ Thiên Tinh đã ngủ. Không phân biệt được thời gian, cô chỉ biết buổi tối sẽ có người tới rút kim cho mình. Rồi sau đó, cô tựa hồ thấy được bóng dáng của Bạch Dạ Kình.

Sau đó, một cái túi chườm nóng được đặt lên cánh tay bị sưng.

Cô rất muốn mở mắt ra nhìn xem rốt cuộc có phải là anh hay không, hay chỉ là mình đang nằm mơ. Chính là, mí mắt quá nặng, căn bản không mở ra. Bất quá, chắc không phải là anh đâu! Cái người đó, rất đáng ghét, đối với cô sẽ không có lòng tốt đến như vậy!

Cô lẩm bẩm, xoay thân mình, oán giận: " Anh chính là đồ đáng ghét chết tiệt."

Bạch Dạ Kình một lần nữa đem túi chườm đặt lên cánh tay cô, tay còn lại xoa xoa phía sau lưng cô. Nghe lời oán giận của cô, chân mày nhíu chặt thả lỏng ra rất nhiều.

Giọng nói mềm mại kia tuy là đang mắng người, nhưng lại càng giống con mèo nhỏ đang oán giận hơn.

Bạch Dạ Kình không tự giác lấy tay vén tóc của cô, thâm trầm nhìn khuôn mặt tinh xảo đang say ngủ.
 Chương 64: Không Sợ Bị Lây Bệnh Sao

Bạch Dạ Kình không tự giác lấy tay xoa xoa lên má cô, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô. Hạ Thiên Tinh mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy đầu ngón tay của anh rất ấm áp, liền nhanh chóng đưa tay cầm lấy tay của anh.

Anh ngẩn ra, hô hấp dừng một chút.

"Hạ Thiên Tinh, buông tay ra."

"......" Cô không để ý tới anh.
Skip
"Còn không buông......" Thanh âm của anh dần nguy hiểm lên, tầm mắt rơi xuống môi cô, ánh mắt cũng sâu hơn rất nhiều, "Tôi muốn hôn em......"

Hạ Thiên Tinh ngược lại dùng chút lực, trong lúc nhất thời đem tay anh siết chặt.

Bạch Dạ Kình cúi người, môi anh phủ xuống, hôn lên môi của cô. Cảm giác truyền đến trên môi mềm như bông, ngực Bạch Dạ Kình giống như bị cái gì dùng sức va chạm một chút, rung chuyển khó chịu.

Vừa rồi muốn hôn cô! Lại cố tình bị người hầu không biết điều phá đám!

Hạ Thiên Tinh đần độn, chỉ cảm thấy trên người giống như bị tảng đá đè nặng. Chờ môi răng bị cái gì bá đạo cạy ra, cô mới đột nhiên bừng tỉnh.

Mí mắt cố gắng căng ra, lọt vào trong tầm mắt chính là gương mặt người đàn ông vô cùng gợi cảm. Có lẽ là bởi vì nụ hôn vụng trộm vừa rồi, con ngươi tham thúy của anh giờ phút này lập loè mê người ám muội.

Chính là, còn chưa kịp nghĩ nhiều, anh lại hôn xuống đem lý trí của cô cuốn đi. Kỹ thuật hôn môi của anh rất tốt, Hạ Thiên Tinh khó có thể chống đỡ. Người đàn ông này ở thời điểm bá đạo thô lỗ, cô cự tuyệt không được. Hiện tại, lại tràn ngập nhu tình khi hôn môi cùng cô, cô càng không giữ được lý trí, thế nên chỉ có thể mặc kệ chính mình rơi vào trầm luân......

Từ từ......

Bọn họ, như thế nào lại hôn nhau?

Hạ Thiên Tinh nhớ tới cái gì, lại đẩy anh ra, anh đem tay cô giữ chặt, từ trên mà nhìn xuống cô, ánh mắt nóng bỏng.

Ánh mắt sâu đến nỗi giống như là muốn đem cả người cô cắn nuốt.

Hạ Thiên Tinh hô hấp không xong, ngực phập phồng đến lợi hại, lo lắng nhìn anh, "Anh...... anh như vậy sẽ bị lây bệnh......"

"Em lo lắng cho tôi?"

Có lẽ là buồn ngủ mông lung, hay có lẽ là đã sớm bị hôn đến đầu óc choáng váng, lần này cô lại không phản bác, chỉ gật đầu, lo lắng sốt ruột nhìn anh, "Lỡ như, tôi thật là bị WIS làm sao bây giờ?"

"Chúng ta liền cùng nhau bị cách li. Có bạn, sẽ không quá nhàm chán." Anh nói nhỏ, thanh âm trầm ổn.

Trong lòng Hạ Thiên Tinh chấn động, giây tiếp theo, nụ hôn của người đàn ông lại bao phủ xuống môi cô.

Cô ngâm khẽ một tiếng, anh hôn đến một nửa, mút lấy cánh môi cô.

Cô nghe được giọng nói khàn khàn, hỏi: "Em cùng Hứa Nham, hiện tại rốt cuộc là quan hệ gì?"

Cô còn không có mở miệng, anh liền nhíu mày, tiếp tục nói: "Em muốn dám nói hai người ở bên nhau, ngày mai tôi sẽ khiến cho hắn biến mất......"

Đêm, lộ ra vô tận ái muội. Cả trai lẫn gái đều như dỡ bỏ xuống rất nhiều rất nhiều lớp phòng bị.

Hạ Thiên Tinh nhìn anh, chỉ cảm thấy trong lòng cũng bị bịt kín một tầng ái muội mỏng manh.

"Tôi chỉ là ở bệnh viện vô tình đụng phải anh ta...... Không muốn đi cùng anh ta......"

"Còn muốn gả cho hắn sao?"

Hàng lông mi cô run đến lợi hại, cánh môi nhẹ giật giật, thanh âm càng nhẹ chút, "...... Cũng không."

Cô cảm thấy bản thân mình như là trúng tà. Rõ ràng có thể lừa anh, chính là, hiểu rõ vấn đề thế nhưng lại ăn ngay nói thật.

Hiển nhiên, đáp án này anh xem như rất vừa lòng. Mi tâm nhíu chặt nặng nề lập tức liền tan đi rất nhiều.

Anh đưa tay kéo cằm cô xuống, "Xem ra em cũng không tính là ngu xuẩn."

Cái gì cùng cái gì?

Cô muốn kháng nghị. Cô khi nào thì ngu xuẩn chứ?

Kết quả, Bạch Dạ Kình triền miên hôn nồng nhiệt lại lạc xuống dưới. Hạ Thiên Tinh lập tức bị hôn đến nỗi một chữ cũng nói không nên lời. Người này...... Như thế nào liền như vậy nói chuyện yêu?

Chỉ là, sau đó lại tiếp tục hôn......

Anh cơ hồ là chật vật buông cô ra, chật vật trở về phòng mình, chật vật đem thân mình đến vòi phun phía dưới, vọt một cái lại tắm nước lạnh.

Thật là, đáng chết!

Trong thân thể một cỗ khô nóng trước sau lại không thể áp chế xuống. Trong đầu, vờn qua vờn lại đều là giọng điệu mềm mại, dung nhan mị hoặc, một bộ dáng động tình trầm mê của cô.

Cô gái này, chính là một yêu tinh!

..............................

Hôm sau.

Sáng sớm đã có nhân viên y tế ra ra vào vào, kiểm tra nhiệt độ cơ thể, huyết áp. Hạ Thiên Tinh chậm rãi tỉnh lại.

Nhìn đến túi nước phía trên, lại xem trên cánh tay mình đã hết sưng, không tự kìm hãm được nhớ tới đủ loại chuyện tối hôm qua.

Càng muốn thoát, anh lại hôn...... Hết thảy, đều giống như là nằm mơ nhưng mà sao lại chân thật như vậy.

Người đàn ông này......

Rốt cuộc là tên đại trứng thối vẫn là...... Kỳ thật cũng không phải hư như vậy?

Hạ Thiên Tinh trong lòng có chút mê mang. Muốn nói anh tốt, anh khi dễ chính mình làm những việc đó, cô còn không quên. Muốn nói anh hư, giống như Vị Ương nói như vậy, thì mình khẳng định sớm bị anh đuổi ra ngoài. Hơn nữa......

Cô sờ sờ túi nước lạnh kia, khóe môi không tự chủ được cong lên. Một người xấu cũng sẽ không tự mình chuẩn bị cái này đi?

"Hạ tiểu thư, hôm nay tinh thần rất tốt sao?" Nhân viên y tế nhẹ giọng hỏi.

Cô hoàn hồn, từ trên giường nửa ngồi dậy, "Ừ, tốt hơn rất nhiều. Đúng rồi......"

Cô hỏi: "Tổng Thống thân thể có cái gì khác thường sao?"

Tối hôm qua, hai người bọn họ chính là......

Nếu cô thật sự vướng phải bệnh dịch, khẳng định là anh nhất định sẽ bị lây bệnh.

"Hiện tại có nhân viên y tế đang ở phòng Tổng Thống làm kiểm tra. Nhiệt độ cơ thể của cô hiện tại đã tạm thời khôi phục bình thường, hôm nay có được kết quả kiểm tra là có thể phán định bệnh tình cụ thể rồi."

"Được, cám ơn. Phiền mọi người rồi."

Hạ Thiên Tinh trong lòng vẫn là lo sợ bất an. Rốt cuộc, xốc chăn lên, xuống giường.

"Tổng Thống đang ở phòng nào? Tôi đi xem anh ấy."

Bên này, Hạ Thiên Tinh cùng nhân viên y tế mới ra khỏi phòng, liền nghe được tiếng bước chân dồn dập từ một gian phòng ngủ khác truyền đến. Rồi sau đó, theo sát, cửa phòng bị người từ bên trong kéo ra, y tá mặt trắng bệch nói: "Không xong rồi! Mau thông báo cho bác sĩ Phó!"

Hạ Thiên Tinh tâm liền trầm xuống, bước nhanh đi qua, "Xảy ra chuyện gì?"

"Tổng Thống phát sốt! Sốt rất cao!"

"Mau, đem thiết bị tới, chuẩn bị rút máu! Cậu, lập tức nhanh chóng gọi điện thoại cho bác sĩ Phó!" Đội trưởng đội y tế nhanh chóng phân bố nhiệm vụ.

Rồi sau đó, lại là tiếng bước chân bận rộn vội vàng, trong đầu Hạ Thiên Tinh trống rỗng. Nếu thật là mình lây bệnh cho anh, tội lỗi của cô rất lớn nha! Anh hiện tại chính là người lãnh đạo của một quốc gia, nếu bây giờ anh cũng bị cách ly, kia còn phải!

Đừng nói sẽ trở thành trò cười cho quốc tế, chính là lòng dân đều sẽ đại loạn, đến lúc đó không đơn giản chỉ là hoảng sợ đơn giản như vậy! Chỉ sợ, những người khác cũng sẽ nhân cơ hội làm loạn. Hậu quả quả thực không dám tưởng tượng.

Cô đẩy cửa vào phòng lúc Bạch Dạ Kình đã tỉnh.

Anh một thân áo sơ mi trắng, quần dài sậm màu. Áo sơmi ăn mặc tùy ý, cổ tay áo xắn cao, cuốn tới khủy tay, lộ ra một đoạn cánh tay rắn chắc. Cổ áo cởi bỏ hai cúc áo, bộ dáng lười biếng lại gợi cảm. Bởi vì phát sốt, trên mặt có một mảng đỏ ửng.

Giờ phút này anh ngồi dựa ở trên sô pha, cầm máy tính xem mail. Tinh thần cũng không tính là quá tốt, bộ dáng có chút mỏi mệt.

Hạ Thiên Tinh vừa thấy bộ dáng này của anh mi tâm đều nhíu lại, đến lúc này, anh cư nhiên còn có tâm tư làm việc.

"Tỉnh?" Anh chỉ là nhàn nhạt nhấc lên mí mắt liếc nhìn cô một cái, sau đó lại cúi đầu, lực chú ý một lần nữa rơi xuống trên notebook, thái độ giống như trước, nhàn nhạt, không nóng không lạnh.

 Chương 65: Không Có Lòng Tốt
Hiện tại lòng của cô tràn đầy lo lắng vì bệnh tình của anh, hoàn toàn quên mất chuyện xảy ra tối hôm qua giữa hai người, cũng không có chút gì xấu hổ.

Cô bước đến, tay nhỏ lại rất tự nhiên mà đặt lên trán của anh.

Độ nóng trên trán của anh làm cô kinh hãi, "Anh sốt cao quá rồi."

"Còn tốt." Anh nhẹ nhàng bâng quơ.






"Một lát nữa bác sĩ Phó sẽ đến. Nếu không..."

Hạ Thiên Tinh liếc anh một cái, đi đến mép giường, đem chăn trải ra, mới đứng ở mép giường nói: "Anh nằm trên giường nghỉ ngơi trước đi, tôi thấy khí sắc của anh rất kém."

Bạch Dạ Kình lúc này mới một lần nữa ngẩng đầu, nhìn cô. Hai người, bốn mắt nhìn nhau. Đáy mắt lo lắng cùng quan tâm của cô toàn bộ đều rơi vào đáy mắt của anh rất rõ ràng.

Anh híp mắt, ánh mắt sâu thêm một chút, tiếp theo nháy mắt, đem notebook trên đùi dời đi, cùng cô nói: "Em lại đây."

Trước sau như một, là giọng điệu ra lệnh. Thái độ của anh như vậy đã là thói quen.

Ở phủ tổng thống lâu rồi, Hạ Thiên Tinh cũng dần dần hình thành thói quen này. Không cảm thấy có cái gì khác, ngoan ngoãn đi qua.

Tiếp theo trong nháy mắt, anh đột nhiên một tay ôm lấy eo cô. Hạ Thiên Tinh kinh ngạc một chút, hình ảnh tối hôm qua hai người nóng bỏng hôn môi, trong một khắc tựa như một lần nữa hiện ra, tim cô đập nhanh hơn, mặt liền đỏ lên, lập tức lui về sau.

Bạch Dạ Kình lại không chấp nhận được việc cô né tránh. Một đôi chân dài tách ra, hai tay dùng một chút lực, cả người cô liền ngã về phía trước một bước, bị anh vây ở giữa hai chân.

Đôi tay cô hoảng loạn chống ở hai bên sườn sô pha mới không đến nỗi chật vật ngã vào trên người anh.

Lần này, hai người, cơ hồ là nhìn thẳng.

Hàng mi giống cánh bướm của cô run đến lợi hại, hô hấp cũng rối loạn. Nhiệt độ trên người anh rất cao, mùi hương nam tính trút xuống mãnh liệt, cùng với khí nóng trên người anh trào ra, cô chỉ cảm thấy cả người cũng dần nóng lên.

Cùng anh tới gần, chính là nguy hiểm......

"Khẩn trương cái gì?" Liếc nhìn cô một cái, anh trầm giọng hỏi. So với cô khẩn trương, anh lại giống như là người không có việc gì.

Thật là quá không công bằng!

"Anh...... Muốn làm gì?" Khi bàn tay của anh đưa tới, Hạ Thiên Tinh quay mặt qua chỗ khác, khẩn trương đến đầu lưỡi đều muốn thắt lại.

"Xoay mặt qua đây!"

"......" cô mới không làm!

Thân dưới khẽ động một cái, cô nỗ lực muốn đứng thẳng.

Hai tay Bạch Dạ Kình còn đặt ở trên eo cô, cảm giác được ý đồ của cô, lực cổ tay lại tăng thêm một chút.

"Xoay mặt qua đây, bằng không tôi sẽ không nhịn được mà làm chuyện gì khác mà chúng ta đều thực sự thích......" ngữ khí anh lại cường thế, cố tình nói lời ái muội khiến tâm cô kinh động.

"Ai nói tôi thích?" Hạ Thiên Tinh quay mặt qua, mặt đỏ tai hồng cùng anh cãi lại, "Tôi mới không có thích!"

Bạch Dạ Kình liếc mắt cô một cái, một bên đưa tay lên trên trán của cô xem xét độ ấm, một bên sâu kín mở miệng: "Không thích? Thế tối hôm qua là ai đã đáp lại tôi?"

"......" Hạ Thiên Tinh á khẩu không trả lời được.

Ừ, còn tốt, đã khôi phục nhiệt độ bình thường. Anh thả tay xuống, lại hỏi: "Ai hôn cổ tôi?"

"......"

"Ai ôm tôi, không nỡ rời bỏ tôi được?"

"......" Hạ Thiên Tinh thật muốn nói anh mau câm miệng đi.

Cô túng quẫn đến nỗi muốn tìm cái hố tự đem mình đi chôn mà thôi.

Rõ ràng chính là cái tên gia hỏa này tới trêu chọc cô trước, như thế nào bây giờ toàn bộ kết quả lại biến thành tội lỗi của cô?

Cô liền biết, anh căn bản là không có ý tốt! Nhất định là đã sớm có chủ ý quyết định tới tìm cô đổ lỗi!

"Tôi là người bệnh, huống chi, lại uống nhiều thuốc như vậy tinh thần đã sớm mơ hồ......" cô nhanh chóng tìm cho mình một bậc thang, "Nếu không phải anh nói, tôi sẽ không biết tối hôm qua người vào phòng tôi thì ra là anh. Nếu là tối hôm qua đổi lại là người khác......"

"Nếu là người khác, như thế nào?" trong giọng nói của anh đã ẩn chứa nguy hiểm, ánh mắt nhìn cô cũng thêm nguy hiểm.

Dường như đã cảnh cáo con tim nhỏ bé của cô, nếu là nói sai một câu, hậu quả sẽ thực nghiêm trọng!

Hạ Thiên Tinh giật giật môi, vừa muốn mở miệng, cửa phòng ngủ bị đẩy ra từ bên ngoài.

Phó Dật Trần mặc quần áo bác sĩ, đeo khẩu trang, vẻ mặt nghiêm túc từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy hình ảnh bên trong, anh sâu kín mở miệng: "Tố chất tâm lý của hai người cũng không tồi, đến lúc này còn có nhã hứng nói chuyện yêu đương."

Đổi lại là người khác, đã sớm kêu trời gọi đất.

Bạch Dạ Kình vừa liếc mắt một cái, Hạ Thiên Tinh gấp như đòi được mạng, thật nhanh bẻ tay của anh, từ trên người anh lui về sau.

Anh cũng không có lại quấn lấy, nhìn cô lui ra xa đến chỗ Phó Dật Trần.

"Hạ tiểu thư, nghe nói cô đã hạ sốt." Phó Dật Trần một bên cùng Hạ Thiên Tinh nói chuyện, một bên cho những những người khác trong đội chữa bệnh đi vào.

"Vâng."

"Hôm nay thoạt nhìn tinh thần của cô tốt lên rất nhiều. Không cần quá lo lắng, có lẽ chỉ là chút cảm thông thường thôi."

"Hy vọng là như thế." Hạ Thiên Tinh liếc mắt nhìn người nào đó trên sô pha, "Mà, anh ấy hình như sốt cũng không nhẹ."

Phó Dật Trần lúc này mới đến xem xét tình huống của anh. Hạ Thiên Tinh cũng không đi, ngồi một bên ở trong phòng.

"Xem ra, virus lây bệnh trong cơ thể Hạ tiểu thư mạnh mẽ thật. Tố chất thân thể của cậu rất mạnh, bình thường virus lây bệnh hẳn là không đến mức nhanh như vậy." sắc mặt Phó Dật Trần ngưng trọng. Anh thực hoài nghi là tình hình bệnh dịch WIS.

"Có lẽ không phải lây bệnh."

"Nếu không thì cậu sẽ bị cảm sao?" Bởi vì từ nhỏ đến lớn anh đều trải qua cách thức huấn luyện như ma quỷ, tố chất thân thể anh tốt đến nỗi có thể cùng người sắt đem ra so sánh.

Lần trước bị thương vì bom thành như vậy, anh cũng cắn răng chịu đựng như bây giờ.

"Ừ. Cảm thường thôi." Bạch Dạ Kình dừng một chút, nói: "Hơn nửa đêm tắm nước lạnh, phát sốt cũng không có gì lạ."

"Bây giờ sau nửa đêm nhiệt độ không khí thấp đến chỉ còn mấy độ, như thế nào còn tắm nước lạnh?" Hạ Thiên Tinh hỏi.

"......" Bạch Dạ Kình liếc cô liếc mắt một cái, không nói chuyện.

Phó Dật Trần hiểu biết về anh nhất, "Xem ra, nhã hứng của ngài so với tôi tưởng tượng còn hơn nhiều." Anh tức giận, "Cậu không nói lời nào cũng không ai nói cậu là người câm."

"Lấy thể chất của ngài mà nói, hẳn là tắm nước lạnh không dưới một lần. 10 lần thì sao?"

"...... Tôi có cầm thú như vậy sao?" Bạch Dạ Kình trừng anh.

"Không có 10 lần, 7 lần 8 lần không thể thiếu đi?"

"...... Bác sĩ Phó, khi nào thì cậu còn nhàn đến nỗi có thể quản chuyện tôi tắm rửa? Nếu không, lần sau cậu tới tự mình giúp tôi tắm?"

"Ngài cũng quá lời rồi. Tôi nhớ tôi còn là thanh niên nghiêm túc đồng thời cũng là bác sĩ tốt nha."

Hai người anh một lời tôi một câu, Hạ Thiên Tinh ở một bên nghe được không hiểu ra sao.

Đầu tiên cô không hiểu rõ lắm, người này cả đêm làm gì mà lại tắm nước lạnh như vậy? Cái này không phải là tự ngược sao? Thân thể tốt như thế, cũng không đến mức sốt như vậy.

Thứ hai, cô càng không thể hiểu chuyện tắm nước lạnh liên quan gì đến cầm thú cùng với người chính trực. Có chỗ nào liên quan à?

.. ............

Buổi chiều, Hạ Tinh Không đang thu dọn hành lý. Sớm dự định hôm nay là cùng đại sứ đi nước Pháp biểu diễn, tăng tình nghĩa giao hữu giữa hai quốc gia. Kết quả, mới vừa đem rương hành lý sắp xếp, cô ta liền nhận được điện thoại từ vũ đoàn.

"Cậu nói cái gì?" Hạ Tinh Không nghe được đối phương nói, không thể tin được, "Sao có thể nói bây giờ không cần tôi đi? Chúng ta rõ ràng đã bàn bạc xong rồi mà, hơn nữa vé máy bay đều đặt hết rồi. Cậu có phải nghĩ sai rồi hay không? Này? Này!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro