46-50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Chương 46: Người Đàn Ông Không Ôn Nhu

Bạch Dạ Kình hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm khuôn mặt quật cường của cô, "Nên chạm vào, không nên chạm vào, đều chạm qua. Hiện tại nói những lời này có phải hay không đã quá muộn?"

Anh vừa nói như vậy, cô càng tức giận, cũng không biết sợ, "Lưu manh!"

Nhớ tới chuyện lần trước bị khi dễ, cô lại ngạnh cổ, gồng lá gan mắng. Khuôn mặt tuấn tú của Bạch Dạ Kình càng thêm âm trầm, không phản ứng cô, chỉ tiến lên một bước, cánh tay dài chế trụ eo cô.

Một trận trời đất quay cuồng, Hạ Thiên Tinh kinh hô một tiếng, bị anh trực tiếp khiêng lên vai.




Tên hỗn đản này!

Vết thương trên người anh hiện tại vẫn chưa khỏi hoàn toàn, làm sao có thể khiêng cô lên?

Không đúng! Cô rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Hiện tại người cô nên lo lắng chính là mình! Cô cắn răng, nắm chặt tay đấm vào lưng anh, "Bạch Dạ Kình, anh mau thả tôi xuống! Cho dù đem chân chặt đứt, tôi cũng sẽ không ngồi xe anh!"

"Lại động một chút thử xem!" Anh cắn răng.

"Tôi cứ động thì sao? Thì làm sao?" Cô vừa khiêu khích vừa vặn eo, vừa đấm anh. Nhưng anh thể trạng to lớn, nắm tay giống như gối thêu hoa yết ớt đấm trên lưng anh, giống như là đang nện trên tảng đá, anh một chút phản ứng nhỏ đều không có, ngược lại là tay cô đánh đến đỏ lên.

Bạch Dạ Kình bị cô nháo đến phiền lên, "Bang ——" một tiếng, một đánh trực tiếp ở trên mông cô.

"Anh...... Anh lại chơi lưu manh!" Hạ Thiên Tinh thẹn quá thành giận.

"Cô còn dám nháo, tôi cho cô nhìn xem, cái gì mới là chân chính lưu manh!" Bạch Dạ Kình tức giận cắn răng.

Lời này rơi xuống, người phụ nữ trên vai đột nhiên liền an phận. Cô cả người tức đến gắt gao, cũng không dám làm loạn. Lần trước ở toilet, chính cô mắng anh khinh bạc mình, kết quả......

Anh liền thật sự làm như vậy!

Hạ Thiên Tinh sợ anh lần này lại cùng lần trước kia giống nhau.

Cắn môi, bị anh khiêng trên vai đi tới, đầu óc choáng váng, cảm thấy vô cùng ủy khuất, chóp mũi không tự giác có chút phiếm hồng.

Bạch Dạ Kình đem cô vứt vào bên trong xe, thắt dây an toàn cho cô.

Anh lạnh lùng nâng mắt, vừa vặn chạm phải ánh mắt cô. Trong mắt cô trào ra nước mắt, làm anh kinh ngạc, ấn đường không khỏi nhăn lại.

Cô lại hít hít cái mũi, quật cường đem mặt quay đi, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Tận lực làm bộ dáng bình tĩnh.

"Khóc cái gì?" Anh hỏi.

"Không cần anh lo!"

Bạch Dạ Kình hừ một tiếng, thật sự không quản. Đóng cửa xe, vòng đến ghế điều khiển. Dẫm xuống chân ga, lái xe đi về phía trước.

Dọc theo đường đi, ánh mắt không tự giác mà hướng bên cạnh nhìn.

Đáng chết!

Người phụ nữ quật cường này, ngồi ở một bên, nước mắt cư nhiên càng chảy càng nhiều.

Anh cảm thấy bực bội. Cũng không biết vì cái gì, đại khái là bộ dạng cô khóc thật sự rất khó coi.

Nhưng rõ ràng...... bộ dáng lê hoa đại vũ, thoạt nhìn...... Rất là điềm đạm đáng yêu......

Anh tùy tay rút khăn giấy, đưa cho cô, "Đừng khóc! Xấu chết đi được!"

Tuy rằng ngữ khí hung dữ, nhưng là, liếc mắt một cái, anh cũng không phát hiện lời nói của mình có chút khác thường.

Hạ Thiên Tinh đang nổi nóng, càng là không phát giác. Người đàn ông này!

Thật là đáng ghét! Đưa cái khăn giấy cũng đều không có bộ dáng ôn nhu!

Cô căm giận đem khăn giấy đoạt lại, nghẹn ngào nói: "Sớm biết rằng anh đáng ghét như vậy, lần trước, thời điểm anh bị thương tôi không nên đi chiếu cố anh......"

Anh nhíu mày, ghé mắt nhìn cô liếc mắt một cái, "Cô là cảm thấy chính mình đang bị ủy khuất lớn?"

"Tôi không ủy khuất sao?" Hạ Thiên Tinh mắt hồng trừng anh, "Anh muốn tôi sinh con trai cho anh, tôi cũng phải cũng sinh con trai cho anh; anh muốn khi dễ tôi, liền...... Liền như vậy khi dễ tôi; hiện tại anh muốn tôi ngồi xe anh, an vị trong xe, tôi không muốn ngồi, anh liền rống tôi như vậy."Cô càng nói càng ủy khuất, thanh âm đều nghẹn ngào lên, "Anh xem tôi là cái gì? Tôi là người, không phải là sủng vật của anh......"

Sủng vật?

Bạch Dạ Kình hừ cười một tiếng, "Tôi làm gì có cái sủng vật ngu xuẩn không biết nghe lời như vậy, nếu có cũng sớm mang đi hầm!"

"......" người này! Sớm không phát hiện anh hư như vậy!

Thời điểm Hạ Thiên Tinh đang muốn nói cái gì đó, Bạch Dạ Kình lại bỗng nhiên mở miệng: "Vừa mới rống cô, không phải không cho cô ngồi xe tôi."

Thanh âm lập tức thấp rất nhiều.

"Đừng ngụy biện. Tôi đều đã nhìn ra."

"Cho nên tôi mới nói cô ngu xuẩn."

"......" Hạ Thiên Tinh chán nản. Thở sâu, tính tình nhẫn nại, hỏi: "Tốt, vậy anh nói xem, không phải không cho tôi ngồi xe anh, vậy anh vừa mới rống cái gì?"

"Còn không phải bởi vì người phụ nữ ngu xuẩn như cô......" Nói đến một nửa, anh đột nhiên dừng lại. Xoay đầu nhìn tới ánh mắt bình tĩnh của cô, trên mặt anh xẹt qua một tia không được tự nhiên, chính là đem lời vừa nói dừng lại. Hạ Thiên Tinh truy vấn: "Bởi vì tôi làm sao vậy?"

"......" Anh không nói gì.

"Anh thật ra muốn nói gì?"

"Cô có thấy phiền hay không?" Bạch Dạ Kình tức giận.

"Tôi liền biết ngay là anh rống tôi vì chuyện đó." Hạ Thiên Tinh làm một bộ dáng giống như là đã biết anh đang nói dối.

Bạch Dạ Kình không thể nhịn được nữa, "Tôi rống cô, là bởi vì cô ngu xuẩn lấy thân thể của mình đi chắn xe tôi! Cô có biết hay không, nếu tôi thật dẫm chân ga xuống, cô hiện tại cũng đã mất mạng!"

Nhớ tới một màn nguy hiểm vừa nãy mà cô lại không biết, liền càng bực bội, lại ghé mắt, hung hăng liếc mắt cô một cái, "Ngu xuẩn tới cực điểm!"

"......" Hạ Thiên Tinh bị rống đến sửng sốt, một lúc lâu sau, mới giật mình hồi thần.

Thì ra là thế sao...... Cho nên, là chính mình hiểu lầm anh, tự nhiên gây sự?

Một hồi lâu, cô yên lặng, bất động thanh sắc lau nước mắt, ánh mắt vừa mới trừng anh cũng ngoan ngoãn thu trở về.

A, thật kì quái, hiện tại bị anh mắng ' ngu xuẩn tới cực điểm ', cô cư nhiên đều không cảm thấy bực bội. Ngay cả trong lòng vừa mới tức giận cùng ủy khuất, cũng đều không thể hiểu được tan thành mây khói.

Hai người vừa mới đối chọi gay gắt, đến lúc này, cảm xúc cả hai đều bình tĩnh rất nhiều. Nhưng là, cả hai đều không có ai chủ động mở miệng nói cái gì nữa.

Không khí bên trong xe, có chút xấu hổ. Anh bình tĩnh tiếp tục lái xe, Hạ Thiên Tinh liền đem tầm mắt chuyển ra ngoài cửa sổ.

........................

Thời điểm trở lại phủ tổng thống, đã đã khuya.

Trang viên còn lại vài người hầu ở cửa chào đón. Bạch Dạ Kình xuống xe, phân phó bọn họ đều đi nghỉ ngơi, đoàn người lúc này mới yên lặng lui đi nghỉ ngơi.

Hạ Thiên Tinh một lòng vướng bận lo lắng con trai, cũng bất chấp thu thập một chút, thay đổi giày liền vội vàng lên lầu.

Bạch Dạ Kình theo đi lên. "Con đã ngủ." thời điểm cửa phòng trẻ bị cô mở ra, Bạch Dạ Kình ở một bên nhắc nhở.

"Nó bị làm sao vậy?"

"Cảm mạo." Bạch Dạ Kình thuận miệng nói.

"Có phát sốt không? Ho khan không? Đã gọi bác sĩ xem qua chưa? Nó mỗi lần cảm mạo yết hầu đều sẽ nhiễm trùng......"

Cô bộ dáng lo lắng sốt ruột, làm Bạch Dạ Kình ít nhiều có chút không đành lòng. "Được rồi, bác sĩ Phó đã tới xem qua, nói là ngủ một giấc, ngày mai thì tốt rồi."

"Thật nói như vậy?"

"Ừ."

"Vậy là tốt rồi." Hạ Thiên Tinh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, "Tôi vào xem con."

Cô nói, lặng yên đi vào. Cũng không có bật đèn, chỉ là nương ánh trăng ngoài cửa sổ, sờ đến trên mép giường. Chương 47: Hắn Không Có Khả Năng Cưới Ngươi


Cô lặng yên đi vào. Cũng không có bật đèn, chỉ là nương ánh trăng ngoài cửa sổ, sờ đi đến trên mép giường. Ở mép giường ngồi xuống, nghe được hô hấp của hài tử nhợt nhạt đều đều, trong lòng rất là thỏa mãn.




Trong năm ngày này cô luôn tưởng niệm, cuối cũng rốt cuộc có có cơ hội gặp con mình. Kỳ thật, cô cũng không nghĩ là có thể kiên nhẫn đến mấy ngày như vậy. Nếu thêm mấy ngày nữa cô không thấy Đại Bạch, cô sẽ phát điên mất. Cô cẩn thận sờ sờ cái trán của đứa bé, nhiệt độ bình thường, thở phào nhẹ nhõm. Bác sĩ Phó y thuật thực tốt, chỉ là một bệnh cảm nho nhỏ, khẳng định sẽ không có vấn đề.

Hạ Thiên Tinh ôm Đại Bạch trong chốc lát, mới ra khỏi phòng, quay lại phòng ngủ của mình đi tắm rửa. Mấy ngày không trở về, trong phòng vẫn được người hầu thu thập sạch sẽ. Trong lúc ngâm mình ở bồn tắm, cô nhớ tới lúc nãy. Vừa mới bị anh khiêng lên, chính mình nổi nóng, chỉ sợ xuống tay cũng không có phân biệt được nặng nhẹ. Vết thương của anh còn chưa khép lại, bị cô lỗ mãng như vậy hấp tấp vừa đá vừa đấm, chỉ sợ lại nứt ra rồi.

..................

Bên này.

Bạch Dạ Kình đứng ở trước cửa kính sát đất, cởi áo sơmi, không khỏi nhíu mày. Quả nhiên, trên áo sơmi đã có loang lổ vết máu. Anh nghiêng người, mắt nhìn phía sau, miễn cưỡng có thể nhìn được vết thương mới hơi chút khép lại bị động đến, tiếp tục chảy máu. Nữ nhân này, xuống tay cũng thật không nhẹ! Cứ để như vậy, miệng vết thương sau lưng xác thật không tốt lắm.

Bạch Dạ Kình cũng không có biện pháp khác, phải tự chính mình xử lý. Từ ngăn kéo tìm băng gạc cùng kéo, thời điểm đang muốn xử lý, liền nghe được tiếng đập cửa.

"Ai?"

"...... Tôi." Thanh âm Hạ Thiên Tinh ở ngoài cửa vang lên. So với lúc trước ở cùng chỗ với Vị Ương hô to gọi nhỏ, hiện tại thanh âm của cô quả thực là mềm nhẹ đến không thể tưởng tượng.

Cô ở trước mặt tất nhiên anh không có muốn che dấu miệng vết thương. Hạ Thiên Tinh ở ngoài cửa chờ, cửa bị kéo ra trong một cái chớp mắt, nam nhân đĩnh bạt to lớn phần trên thân không hề có gì che đậy đập thẳng trong mắt cô, hô hấp thêm khẩn cấp, đôi mắt cũng không biết nên đặt nơi nào mới tốt. Tuy rằng trước kia chiếu cố anh, giúp anh cọ qua thân thể, chỗ nên thấy hay không nên thấy, đều gặp qua. Chỉ là......

Trải qua việc lần trước bị anh khinh bạc, cô hiện giờ có nơi nào còn dám nhìn thẳng?

"Như vậy rồi, còn dám tới, không sợ tôi ăn cô sao?" Bạch Dạ Kình híp mắt, từ trên mà nhìn xuống liếc cô, không có bỏ qua vẻ không được tự nhiên trên mặt cô.

Hạ Thiên Tinh càng quẫn bách.

"Anh đừng nói bậy...... Tôi...... Tôi là tới tìm anh đòi tiền."

Cô bỗng nhiên linh cơ vừa động, nhớ tới lý do quang minh chính đại. Nói đến nơi này, lập tức liền nghĩ đây đúng lý hợp tình, eo cũng thẳng tắp, bắt tay anh vói qua, "Cho tôi tiền."

"Tiền cái gì chứ?" Anh rũ mắt xem cái lòng bàn tay phấn hồng của cô.

"Anh đã quên, lúc tôi chiếu cố anh ngày đó anh nói như thế nào sao? Anh nói sẽ bảo Lãnh Phi cho tôi kết toán tiền lương, mấy ngày nay anh vội tôi cũng vội, đều trì hoãn. Hiện tại nếu nhớ tới, liền giải quyết luôn đi, miễn cho để lâu quá lại muốn quên."

Ngày đó nói mấy lời, nữ nhân này thật đúng là nghe được! Bạch Dạ kình trừng cô một cái, "Cùng tôi tiến vào!" Anh xoay người, hướng bên trong đi vào.

Hạ Thiên Tinh lúc này liền nhìn đến miệng vết thương trên lưng của anh. Tỉ lệ dáng người anh có thể nói hoàn mỹ, toàn thân trên dưới một tia sẹo lồi đều không có, anh là điển hình của người mặc quần áo nhìn gầy, cởi quần áo lại có thịt, thật là dáng người cực phẩm. Giờ phút này trên thân, nhân ngư tuyến như ẩn như hiện, gợi cảm đến làm người hãi hùng khiếp vía.

Chẳng qua......

Bây giờ sau lưng tất cả đều là từng đạo vết thương. Còn tốt là, điểm này đều không ảnh hưởng cái gì, ngược lại càng làm anh có phong vị nam nhân.

"Muốn nhiều ít?" Bạch Dạ Kình lấy ra tờ chi phiếu. Dám như vậy trắng trợn tới tìm anh đòi tiền, nữ nhân này tuyệt đối là người thứ nhất.Hạ Thiên Tinh vẫn còn nhìn chằm chằm phía sau lưng anh, không nghe được anh nói. Anh kỳ quái ghé mắt, liền thấy cô nhìn chính mình đến xuất thần, con ngươi híp lại, "Đẹp như vậy sao?"

"A?" Hoàn hồn, ý thức được cái gì, cô bỏ qua một bên mắt đi, giải thích nói: "Anh đừng hiểu lầm, tôi là đang xem vết thương trên người của anh."

"Cảm ơn cô đã ban tặng."

Hạ Thiên Tinh trong lòng chửi thầm, ai bảo anh làm thế với cô, lại như vậy khiêng cô lên? "Anh ngồi xuống đi, tôi giúp anh đem miệng vết thương xử lý một chút."

"Không phải đã hối hận lúc trước không nên chiếu cố tôi sao?"

"......" Hạ Thiên Tinh buồn bực. Anh không thể không lấy lời cô nói tới đổ lỗi cho cô sao?

Bạch Dạ Kình ngồi xuống, cằm hướng về phía băng gạc cùng nước thuốc, đang lo vết thương sau lưng xử lý không tốt lắm, cô cũng không nói cái gì nữa, thật cẩn thận đem miệng vết thương của anh xử lý tốt, động tác thuần thục.

"Cô cùng Dư Trạch Nam, như thế nào nhận thức?"

Bạch Dạ Kình đột nhiên mở miệng.

"Hả?"

"Cách hắn xa một chút!" Này không phải thương lượng, mà là ngữ khí không được xía vào.

"Vì cái gì?"

"Không có vì cái gì. Người Dư gia, đều không phải cái đèn cạn dầu."

Hạ Thiên Tinh bĩu môi, "Tôi xem hắn là người đàn ông tốt. Dù sao, lại không phải đèn cạn dầu, so với anh cũng đáng tin cậy hơn......"

Câu cuối cùng kia, thanh âm cô thực nhẹ, Bạch Dạ Kình nghe được mơ hồ, mặt lạnh lùng nhìn cô liếc mắt một cái, "Tôi nói rồi, cô tốt nhất đừng làm như gió thoảng bên tai! Thân cận, cũng nên xác định đối tượng rõ ràng. Dư Trạch Nam có khả năng sẽ cưới cô sao?"

Anh nói xong tâm cô liền chấn động. Tự tôn thực bị thương. Dường như cô luôn đặc biệt là kẻ hèn mọn. Vô luận là anh Bạch Dạ Kình, hay là Dư Trạch Nam, cô đều trèo cao không tới. Phàm là tiếp cận một chút, người khác nhìn vào chính là không biết trời cao đất dày. Ở trong mắt người khác là như vậy, ở trong mắt anh cũng như thế. Nếu chỉ là người khác, tỷ như Hứa Nham, nói như vậy, cô cũng không có khổ sở thế này......

"Đương nhiên, hắn là sẽ không cưới tôi. Các anh giống như ở một cái thế giới khác, vĩnh viễn là người cao cao tại thượng, sao có thể sẽ coi trọng chúng tôi loại người ở tầng dưới chót?"

Giọng nói của cô tự coi nhẹ mình cùng giận dỗi đều thực rõ ràng. Làm Bạch Dạ Kình không khỏi nhíu mày, nghiêng đi thân nhìn cô.

Cô đã băng bó tốt, đem băng gạc cùng nước thuốc buông xuống, ngữ khí hơi lạnh mở miệng: "Không có việc gì nữa tôi liền trở về ngủ."

Dứt lời, không có ở lâu, đứng dậy liền đi. Nhìn bóng dáng cô rời đi, trong lòng anh buồn bã, không chút suy nghĩ, một hồi với qua liền bắt được tay cô, đem cô kéo lại.

Hạ Thiên Tinh không nghĩ tới sẽ như vậy —— hô hấp nam nhân từ đỉnh đầu bao phủ xuống dưới, hô hấp cô lập tức liền rối loạn. Kinh hoảng ngẩng đầu, liền chạm vào ánh mắt thâm trầm của anh, tim cô đập như con nai tơ.

Cô cảm thấy nguy hiểm nói không nên lời. Muốn chạy, chính là, Bạch Dạ Kình một tay bá đạo ôm ở eo cô, hơi dùng sức, cô liền không thể động đậy ——bàn tay anh rất lớn, ở trong lòng bàn tay anh, vòng eo cô cơ hồ không đầy một nắm. Khoảng cách như vậy, ái muội như vậy, làm Hạ Thiên Tinh có chút hoảng.

Muốn nói cái gì, lại cảm giác miệng lưỡi khô đến nói không nên lời, bàn tay theo bản năng đi bẻ tay anh, ngược lại bị anh trở tay chế trụ, hai tay bắt chéo sau lưng đi đến phía sau. Hai người, mười ngón đan vào nhau.

"Bạch...... Bạch Dạ Kình......" Rõ ràng tưởng trách cứ anh, đẩy anh ra, chính là, trong giọng nói chẳng những không có một chút lực độ, ngược lại là thanh âm hoàn toàn mềm mại. Bộ dáng cô bây giờ, làm tâm anh trong nhất thời rung động đến lợi hại. Chương 48: Cùng Hắn Bảo Trì Khoảng Cách


Bộ dáng này của cô làm tâm niệm anh trong lúc nhất thời đong đưa đến lợi hại. Ánh mắt từ đôi mắt cô đảo qua, rồi sau đó đi xuống, rơi xuống sống mũi đẹp đẽ.

Lại xuống dưới......

Là đôi môi hơi hơi mấp máy, đỏ bừng, ấm áp, mềm mại...... Rơi xuống chỗ đó liền tạm dừng, không dời đi nổi.

Tầm mắt anh lập tức trở nên thâm trầm, đầy nguy hiểm. Hạ Thiên Tinh đối diện với ánh mắt đó, yết hầu căng thẳng, theo bản năng muốn chạy trốn. Chính là, không đợi cô phản ứng lại, nụ hôn bá đạo của người đàn ông đã phủ lên lần nữa.

Tuy rằng đã lần thứ tư bị anh hôn, nhưng Hạ Thiên Tinh vẫn vô pháp thản nhiên. Hô hấp đều dừng lại, một tay dùng sức đẩy vai anh ra, anh vẫn không chút sứt mẻ. Nụ hôn của anh mang theo tính chiếm hữu đầy bá đạo, làm cô khó có thể chống đỡ.

Hôn hôn, bàn tay anh dần dần không an phận từ trên eo cô dao động hướng lên trên. Tia nguy hiểm kia làm Hạ Thiên Tinh lập tức liền bình tĩnh, con ngươi vốn tan rã mê ly lúc này mới miễn cưỡng có tiêu cự.

Cô lập tức từ trên đùi người đàn ông đứng dậy, che đi một tầng thủy nhuận cùng sương mù trong con ngươi, giống như nai con kinh hoảng nhìn anh.

Bàn tay cô lập tức nắm chặt cổ áo ngủ, cho tới bây giờ, ngón tay vẫn còn phát run. Trên ngực, nhiệt độ từ đầu ngón tay anh cùng sức lực tựa hồ còn đó, thiêu đốt đến mức cô miệng khô lưỡi đắng. ......................................................................................................

Cuối cùng, cô cơ hồ từ trong phòng anh chạy trối chết. Nói tìm anh đòi tiền, nhưng kết quả, đã sớm đem sự tình vứt tới trên chín tầng mây.

Trở lại phòng, thật lâu sau đó cô đều nhớ rõ lúc cuối cùng đuổi theo, anh ở bên tai cô cắn xuống thật mạnh, nói: "Cách Dư Trạch Nam xa một chút!"

Thanh âm cô phát run: "Vì cái gì?"

Anh thản nhiên đáp đến hợp tình đúng lý: "—— Tôi không thích!"

Người đàn ông này, thật là bá đạo tới cực điểm rồi!

Ánh mắt anh lúc đó, giống như muốn ngay lập tức đem cô thiêu cháy, đốt thành tro tàn vậy.

Hạ Thiên Tinh trong đầu lúc đó một mảnh hỗn độn, căn bản đã vô pháp tự hỏi, cho nên không có gật đầu, cũng không có lắc đầu, kinh hồn táng đảm đẩy anh ra chạy mất.

Cái loại cảm giác này làm cô cảm thấy, chính mình chỉ cần chậm một chút thôi, liền có khả năng bị anh một phát ăn luôn vào bụng!

Quá nguy hiểm! Nguy hiểm đến, làm tâm trí cô nhảy loạn suốt một đêm.

Cô nhịn không được oán trách chính mình. Rõ ràng mới bị anh khinh bạc, lại hoàn toàn không nhớ rõ giáo huấn, thế nhưng bị anh......

Cô cắn môi, ảo não kéo cao chăn, đem chính mình che lại, buộc bản thân không cần lại tưởng tượng thêm nữa. ......................................................................................................

Hôm sau.

Hạ Đại Bạch đang còn buồn ngủ mới từ trong phòng đi ra, thân mình đã bị một cái ôm dựng lên.

Quay đầu vừa nhìn thấy là ai, hai tay nhỏ đô đô thịt liền ôm lấy cổ đối phương: "Ba ba, ngày hôm qua đã đem Đại Bảo trở lại sao?"

" Ừ."

"Ba tốt lắm, khen thưởng cho ba một cái hôn!" Cũng mặc kệ anh nguyện ý hay không, Đại Bạch chu miệng, ở trên mặt ba ba vang dội 'chụt ' một ngụm. Theo thời gian ở chung càng ngày càng dài, tình cảm cha con bọn họ cũng càng ngày càng tốt. Tuy rằng, có đôi khi hai người vẫn không quên tranh cãi.

"Nếu con không muốn mẹ lại lâu như vậy không trở lại, chốc nữa ăn bữa sáng, ba nói cái gì con cũng chỉ được gật đầu."

Hạ Đại Bạch nghe không hiểu ra sao, "Kia ba ba chốc nữa ba muốn nói gì?"

"Đợi lát nữa con tự nhiên biết."

"Vâng."

......Lát sau, trong bữa sáng. Hạ Thiên Tinh vừa xuất hiện, Đại Bạch liền nhắm thẳng vào trong lòng cô làm nũng. Cô bế nó lên, hôn hai cái.

"Đại Bảo, con rất nhớ mẹ."

Cánh tay nho nhỏ của Hạ Đại Bạch ôm cô, lại cười hì hì xem xét người đàn ông giờ phút này đang ưu nhã ngồi trên bàn cơm, "Ba ba cũng rất nhớ mẹ."

Hạ Thiên Tinh theo bản năng hướng Bạch Dạ Kình liếc mắt, nhớ tới chuyện phát sinh giữa hai người tối hôm qua, trên mặt xẹt qua một tia không được tự nhiên.

Nguyên bản cho rằng anh nhất định sẽ phủ nhận lời Đại Bạch nói, chính là, anh thế nhưng không có!

Mà ngược lại cùng quản gia phân phó vài câu.

Hạ Thiên Tinh không khỏi nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, nghĩ thầm, ước chừng anh không nghe được lời nhóc con này đi!

Lắc đầu, không cho chính mình lại đối với anh có bất kỳ suy nghĩ miên man nào. Dù sao, hai người vốn dĩ không có chút nào tương quan. Lời trẻ con vừa mới nói kia, cũng bất quá là thuận miệng nói, cô nếu để ở trong lòng, không khỏi có vẻ có chút ngu xuẩn quá độ.

Đến nỗi, những chuyện đó...... Lần trước, anh nói rõ là khi dễ chính mình.

Mà tối hôm qua......

Cô chỉ có thể giải thích thành hormone quấy phá.

Thanh niên nam nữ độc thân, đặc biệt bọn họ sớm đã từng có một tầng quan hệ kia, cho dù không có cảm tình với nhau, thân thể cũng thực dễ dàng lau súng cướp cò.

Không cho chính mình lại miên man suy nghĩ, cô đem con trai ôm đến ghế nhi đồng ngồi xong, duỗi tay xem xét độ ấm trên trán hắn, hỏi: "Bây giờ còn có cảm giác nơi nào không thoải mái không?"

Đại Bạch lắc đầu, "Nơi nào cũng đều thực thoải mái a!" Hạ Thiên Tinh thư thái cười cười, "Bác sĩ Phó tay nghề thực tốt. Bất quá, bác sĩ Phó có cho con

uống thuốc không?"

" Con vì cái gì phải uống thuốc?" Hạ Đại Bạch càng nghe càng hồ đồ.

"Con tối hôm qua cảm mạo phát sốt." Nói tiếp, là Bạch Dạ Kình. Anh thong thả ung dung uống canh, ánh mắt thâm thúy hướng con trai liếc mắt một cái, "Đã quên?"

"A......con nhớ ra rồi...... Đúng vậy, Đại Bảo, con bị cảm. Mẹ cùng ba ba đều không ở nhà, con rất đáng thương nha~" Hạ Đại Bạch nắm chặt cơ hội đưa ra yêu cầu, "Đại Bảo, về sau mẹ đừng rời nhà lâu như vậy, được không?"

Hạ Thiên Tinh đau lòng cho con trai, nó chỉ có một yêu cầu như vậy, cô nơi nào còn có năng lực tự hỏi? Chỉ liên tục gật đầu, cam đoan: " Được, Đại Bảo đáp ứng con, về sau không như vậy nữa." Hạ Đại Bạch đắc ý hướng người nào đó bên cạnh nhướn cao mày.

Bạch Dạ Kình tâm tình không tồi, khuôn mặt vốn không cảm xúc, giờ phút này cũng có vài phần cười nhẹ.

........................

Ăn bữa sáng xong, Hạ Thiên Tinh xách theo túi chuẩn bị ra cửa, đi tới cửa lại liên tục dặn dò quản gia nhớ rõ thời gian chú ý nhiệt độ cơ thể Đại Bạch, ngay cả như vậy cũng thực không yên tâm.

Nhưng công tác dù sao cũng phải đi làm.

"Bảo bối, mẹ đi, hôn cái nào." Cô hơi hơi ngồi xổm xuống, tiến đến trước mặt con trai. Hạ Đại Bạch nhón mũi chân, ở trên mặt cô hôn một cái. Đột nhiên ôm lấy cổ cô thấp giọng nói: "Đại Bảo, kỳ thật con căn bản không có sinh bệnh......"

"A?"

"Ba ba lừa mẹ, kỳ thật ba chính là muốn mẹ trở về." Hắn thanh âm thực nhẹ thực nhẹ, nhẹ đến chỉ có hai mẹ con bọn họ có thể nghe được. Tay nhỏ đè ở trên môi Hạ Thiên Tinh "Suỵt! Mẹ không cần cùng tiểu Bạch nói nha, tiểu Bạch sĩ diện như vậy, nếu con chọc vào, ba khẳng định lại muốn uy hiếp con."

Hạ Thiên Tinh ngẩn ra. Là thật sự sao?

Cũng không đợi hỏi xong con trai, Bạch Dạ Kình vừa lúc ra tới, Hạ Đại Bạch nhanh chóng buông tay Thiên Tinh ra, sau đó lui một bước.

Có lẽ bởi vì chột dạ, thân thể nho nhỏ đứng đến thẳng tắp, lại leng keng hữu lực kêu một tiếng: "Ba ba, gặp lại!" Bạch Dạ Kình liếc cậu một cái, không phát giác cái gì, chỉ hơi hơi gật đầu liền trầm bước đi ra ngoài. Chương 49: Chồng Tương Lai
Bạch Dạ Kình liếc con trai một cái, không phát giác cái gì, chỉ hơi hơi gật đầu rồi trầm bước đi ra ngoài. Lúc đi qua Hạ Thiên Tinh cũng không có dừng bước.

Cô giật mình, vẫn luôn suy nghĩ về điều con trai vừa mới nói.

Chờ phục hồi lại tinh thần, chỉ còn thấy bóng dáng của anh, cô vốn muốn hỏi anh đã cùng Đại Bạch nói cái gì, nhưng thằng bé ở phía sau lại chắp tay hành lễ cầu cô đừng bán đứng nó, cô mềm lòng, lời muốn nói cũng phải từ bỏ.

Đi theo phía sau anh, rất nhiều lần ngẩng đầu nhìn lên tấm lưng rộng lớn, tâm tình phức tạp nói không nên lời.





Một đường đi, một đường ngốc, đợi tới khi Lãnh Phi kéo cửa xe ra cho anh, anh đã lên xe, Lãnh Phi cười kêu một tiếng ' Hạ tiểu thư ', cô mới đột nhiên hoàn hồn.

Trời! Đi theo anh làm gì cơ chứ!

"Sorry." Hạ Thiên Tinh thấp giọng nói một tiếng, cảm thấy đặc biệt mất mặt, cũng không dám nhìn Bạch Dạ Kình trong xe. Xoay người, đi tới chỗ xe của tài xế trong phủ tới đón.

Lại nghe được Lãnh Phi nói: "Gần đây bận quá, vẫn chưa có tới chúc mừng Hạ tiểu thư."

Hạ Thiên Tinh không hiểu, ngẩng đầu lên nhìn anh ta "Tôi có chuyện gì cần chúc mừng sao?"

"Đương nhiên là công tác thượng sự. Chúc mừng Hạ tiểu thư, thông qua khảo sát, một lần nữa vào bộ ngoại giao."

"Cám ơn." Hạ Thiên Tinh lễ phép nói lời cảm ơn, "Không nghĩ tới anh bận như vậy cũng có thể để ý tới việc của tôi,rất có tâm."

"Muốn nói có tâm, phải nói tới Tổng thống mới phải."

"Hả?"

Hạ Thiên Tinh lại theo bản năng hướng trong xe nhìn thoáng qua.

Có quan hệ gì với anh sao?

Như xem thấy được thắc mắc mắc trong lòng cô, Lãnh Phi nói: "Ngài ấy đặc biệt gọi điện thoại cùng bộ ngoại giao nói chuyện, có làm cho bọn họ......"

"Lãnh bí thư, cậu nhàn nhã nhỉ?"

Một âm thanh u ám truyền đến, đánh gãy lời nói của Lãnh Phi.

Cửa sổ xe chậm rãi được kéo xuống, gương mặt vô cùng ưu túi kia hiện ra, anh liếc mắt nhìn Lãnh Phi, "Trước kia tôi không biết cậu lắm mồm như thế."

"......" Lãnh Phi giật mình, không dám lại nhiều lời, chỉ cùng Hạ Thiên Tinh gật đầu tạm biệt, xoay người liền chuẩn bị đi.

Hạ Thiên Tinh nhíu mày, nhìn Bạch Dạ Kình, theo bản năng duỗi tay đem Lãnh Phi giữ chặt, "Lãnh bí thư, nói hết cho tôi nghe đi."

"Tôi đã lắm miệng. Hạ tiểu thư, cô nếu muốn hỏi cái gì, trực tiếp hỏi ngài ấy đi ạ."

Lãnh Phi không dám lại ở lâu, Hạ Thiên Tinh tự nhiên là kéo không được. Một hàng xe, gào thét mà đi.

Cô đứng ở chỗ đó, nhìn chằm chằm đuôi xe dần biến mất,nhìn một hồi lâu, nhớ tới cái gì, đột nhiên xoay người trở về bên trong phủ.

"Đại Bạch." Cô kêu. "Di? Đại Bảo,mẹ như thế nào lại đã trở lại?"

Hạ Thiên Tinh từ trong túi lấy ra di động,hỏi: "Con có số riêng của ba con không?"

"Đương nhiên là có, con cùng lão ba là quan hệ gì chứ." Tiểu gia hỏa khoe khoang. Số riêng của lão ba, chỉ có vài người biết thôi.

Giây tiếp theo, lại nhìn về phía cô, "Đại Bảo, mẹ không phải đến bây giờ đến số di động của ba cũng không có đi?"

"Ân, không có."

"Tiểu Bạch cũng chưa chủ động cho mẹ?"

"Chưa cho."

"Chậc, Tiểu Bạch cũng quá không được, muốn theo đuổi phụ nữ, cũng không cho số điện thoại, có thể nói chuyện sao." Hắn vẻ mặt ghét bỏ.

Hạ Thiên Tinh "Con đừng nói bậy. Nhanh, đưa số cho mẹ, mẹ có việc muốn hỏi hắn một chút."

Hạ Đại Bạch lấy di động của cô, tay nhỏ trắng trắng mềm mềm chỉ ở trên màn hình mân mê vài giây, liền bấm xong số điện thoại của Bạch Dạ Kình. Hạ Thiên Tinh vừa thấy tên mà tiểu gia hỏa kia lưu vào, tức giận gõ đầu cậu, "Hồ nháo."

Vật nhỏ này, cư nhiên lại lưu 'chồng tương lai',tức giận a!

Cô lập tức liền phải bỏ, kết quả, mặc kệ sửa lại thế nào, cái tên lúc đầu vẫn chẳng thay đổi.

"Làm sao vậy?"

Chẳng lẽ chết máy? "Đừng sửa lại, cái này thích hợp nhất rồi." Hạ Đại Bạch cười gian "Bất quá, lấy chỉ số thông minh của con trai mẹ, nếu muốn đổi cũng khẳng định không đổi được nữa."

Hạ Thiên Tinh hiểu được, "Con lập cái gì trong máy mẹ có phải hay không?"

"Cũng không quá ngu ngốc. Còn có thể một chút chấp nhân mẹ đã sinh ra tiểu thiên tài đây." Hạ Đại Bạch tự mình cảm giác phi thường tốt, chưa đợi cô bắt sửa lại, trực tiếp thịch thịch thịch một lần nữa chạy lên lầu.

Đối với nhi tử chỉ số thông minh cao này, Hạ Thiên Tinh thật không biết chính mình nên khóc hay nên cười.Cho nên, hiện tại tình huống như thế này, đến một đứa trẻ còn có thể khi dễ cô?

Bọn họ là hai cha con, giống nhau vậy sao?

..................

Hạ Thiên Tinh thử gọi cho anh —— nhìn trên màn hình lập loè ' chồng tương lai ' ba chữ, cứ cảm thấy quẫn bách không thôi. Sợ người ta nhìn thấy,lúc gọi luôn giữ chặt điện thoại. Cái này nếu là cho anh biết, thật không hiểu anh sẽ nghĩ về cô thế nào đây ——

Hạ Thiên Tinh nhớ tới lời nói tối qua của anh —— thân cận cũng phải nhìn đối tượng, Dư Trạch Nam khả năng sẽ cưới cô sao? —— lông mi hơi hơi rũ xuống, ánh mắt ảm đạm rất nhiều. Haiz, ba chữ này để anh thấy, thật sự rất mất mặt, định là làm trò cười cho thiên hạ.

Điện thoại của Bạch Dạ Kình trước sau đều không có người tiếp nghe.

Hạ Thiên Tinh đã gọi hai cuộc. Buổi sáng không nhận, giữa trưa ăn cơm trưa

cô lại gọi một lần,nhưng kết quả vẫn giống nhau.

Anh rất bận.

Cô không phải không hiểu chuyện mà luôn gọi điện thoại, nhưng vẫn thường nhìn chằm chằm di động xem, chờ anh gọi điện trả lời cô.

Lúc thời gian nghỉ ngơi sắp qua đi, bỗng di động Hạ Thiên Tinh đột nhiên vang lên.

Cô lập tức lấy điện thoại di động ra, nhưng là, trên màn hình lập loè không phải là Bạch Dạ Kình mà là Lý Linh gọi.

Thực ngoài ý muốn.

Lại nói không có đại sự, cô ấy chắc cũng không tùy tiện tìm mình.

Nghĩ một chút rồi nhấn nút nghe,đặt bên tai.

"Thiên Tinh, ba cô xảy ra chuyện rồi." Lý Linh trong điện thoại nôn nóng rối ren, mở miệng nghe như khóc nức nở vậy.

Hạ Thiên Tinh khẽ nhíu mày, bắt đầu bất an vô cùng, nhưng cũng bình tĩnh hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Ông ấy...... Trước hai ngày phát sốt, hôm nay người bên phòng dịch liền đem ông ấy đi rồi, nói là...... Nói là xác nhận bị cảm nhiễm dịch Wis."

Lý Linh lời nói khụt khịt vừa vang lên, Thiên Tinh sững người, nhưng vẫn ý thức nắm chặt di động.

Dịch Wis hiện giờ đang lan tràn trên toàn cầu, tỉ lệ tử vong cùng lây bệnh đều tương đối cao, mà trên thế giới còn chưa có nghiên cứu ra thuốc chữa hay thuốc phòng.

Cho nên, bệnh tình như vậy, rất lớn là sẽ bị phán tử hình. Nói là chân trước đã bước vào quỷ môn quan, một chút đều không quá.

Quốc nội bởi vì công tác phòng dịch luôn luôn làm rất tốt, cho nên tạm thời phạm vi khuếch tán cũng không lớn. Nhưng dù như thế nào cũng không nghĩ tới người nhà mình lại bị mắc cái dịch nguy hiểm này.

"Tôi hiện tại lập tức quay lại." Hạ Thiên Tinh trong lòng cũng nôn nóng.

"Trở về có ích lợi gì a, ba cô lúc này cũng chưa ở nhà. Cô vẫn là đi dò hỏi xem bộ ngoại giao có thể giúp chút không, có thể nghĩ cách làm chúng ta đi xem ba cô hay không! Bị cách ly, hoàn toàn không biết tình huống ông ấy như thế nào......" Vừa nói đến, Lý Linh lại khóc lên. Chương 50: Khóc Đến Mức Làm Anh Rối Loạn


Nói đến đây, Lý Linh lại khóc lên, "Ở trên nói, liền người nhà đều không thể đi thăm. Ba cô hiện tại sống hay chết chúng ta cũng không biết......"

Hạ Thiên Tinh xuyên qua điện thoại, ẩn ẩn nghe bên kia trừ bỏ tiếng khóc của Lý Linh ra còn kèm theo tiếng khóc cực kỳ bi ai của lão thái thái.

Cô trong lòng cũng không chịu nổi. Tuy rằng đã sớm từ trong nhà dọn ra riêng, chính là, tình cốt nhục rốt cuộc vẫn là tình cốt nhục, chẳng qua...... "Tôi tại bộ ngoại giao kỳ thật vừa mới tuyển chính thức, tuy rằng cả ngày giao tiếp với người phía trên, nhưng là...... Chỉ sợ còn không có giao tình như vậy......"

"Cô dù sao cũng phải thử xem! Thử qua mới biết được kết quả."





Lý Linh như là bắt lấy cọng rơm cứu mạng, mong Thiên Tinh có thể cho cô một chút hy vọng. Hạ Thiên Tinh trầm ngâm trong chốc lát, hỏi: "Hứa Nham bên kia...... Cũng không có biện pháp sao?"

"...... Không." Không đề cập tới còn tốt, nhắc tới Lý Linh liền càng khổ sở, "Hắn nói, lần này công tác phòng dịch làm vô cùng nghiêm ngặt, bất luận kẻ nào, nói không thể vào liền không thể vào, không có ngoại lệ."

Đã là quy định mạnh thế này, cả Hứa Nham đều không có biện pháp, cô làm sao có biện pháp chứ?

Hạ Thiên Tinh trong lòng thực loạn. Lý Linh ở bên kia lần nữa cầu xin, làm cô trong lòng càng loạn. Ở trong điện thoại trấn an hồi lâu, đáp ứng đem hết toàn lực thử xem, Lý Linh mới chậm rì rì treo điện thoại.

Cô nắm điện thoại đứng ở sân thượng gió lạnh, tưởng tượng đến ba lúc này sinh tử chưa biết, không, nói đúng ra là đã đứng ở quỷ môn quan rồi, trong lòng cô liền bồn chồn không yên, ngực buồn đau khó chịu.

Nếu Hứa Nham đã không có biện pháp, người cô có thể tìm, khả năng cũng chỉ dư lại Dư Trạch Nam, còn có...... Bạch Dạ Kình......

Chính là, cùng Bạch Dạ Kình mở miệng nhờ giúp như vậy, cô nói như thế nào đây? Anh bận trăm công ngàn việc, bận rộn như vậy......

Hạ Thiên Tinh mở điện thoại lên tìm tên ' Dư Trạch Nam '. Chính là, điện thoại còn chưa bật, một số điện liền gọi đến. Cô sửng sốt.

Nhìn đến trên màn hình lập loè bốn chữ' lão công tương lai ', cô sau một lúc lâu cũng chưa có thể phục hồi tinh thần lại.

Chờ đến lúc định thần lại, di động đã kêu bốn năm tiếng. "Uy, vị nào?" Bạch Dạ Kình giọng nói trầm thấp dễ nghe từ điện thoại truyền tới, Hạ Thiên Tinh không biết vì sao, chóp mũi bỗng dưng liền bắt đầu cay cay.

Giọng nói của anh, giống như chọc trúng phần mềm mại nhất trong lòng cô,nhất thời không thể chịu nổi.

Vừa mới cố gắng chống đỡ giữ bình tĩnh, lúc nghe đến giọng của anh, giống như trong nháy mắt tất cả liền sụp đổ.

Cô nghẹn ngào, muốn nói nhưng trong cổ họng giống như bị cái gì ngăn chặn, nói không nên lời.

"Hạ Thiên Tinh?" Bạch Dạ Kình chuẩn xác kêu tên cô. Cho dù cô còn không có mở miệng nói chuyện, chỉ là tiếng hít thở nặng nề, anh đều có thể nghe ra chuẩn xác.

"Là tôi......"

"Khóc?" Bạch Dạ Kình thanh âm càng trầm chút, "Sao lại thế này?"

"...... Không có việc gì." Hạ Thiên Tinh lắc đầu, hít hít mũi, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, muốn cho nước mắt nghẹn trở về.

"Nói cho tôi biết!" Giọng nói của anh nghiêm khắc, dừng một chút, lại hỏi: "Trong công tác, có người khi dễ cô?"

"Không phải." Cô vội vàng phủ nhận.

"Vậy khóc cái gì?" Khóc đến lòng anh đều rối loạn.

"Là việc nhà tôi......"

"Nói."

Hạ Thiên Tinh trầm ngâm một lúc, mới nói: "Vừa nãy mẹ kế gọi cho tôi...... Nói là, nói ba tôi bị xác nhận nhiễm dịch Wis. Tôi muốn đi bệnh viện thăm ông, chính là...... Hiện tại bị cách ly, tình huống thế nào cũng đều hoàn toàn không biết......"

Cô nói xong, trong lòng càng thêm khổ sở. Nói đến sau cùng, trong giọng nói đã hàm chứa nghẹn ngào, có vẻ càng thêm yếu ớt, điềm đạm đáng yêu.

Bạch Dạ Kình hỏi: "Cô muốn đi xem ông?" "Tôi muốn như vậy, nhưng tôi biết thực khó xử...... Hứa Nham đều không có biện pháp."

Sắc mặt anh trầm chút.

"Vừa mới gọi cho tôi hai cuộc điện thoại, liền vì nói chuyện này?"

"Không phải." Cô nguyên bản chỉ muốn hỏi một chút về chuyện công tác của mình, "Loại sự tình này ...... Tôi vốn không nghĩ quấy rầy anh." Sợ anh cảm thấy chính mình phiền.

"Cho nên, thà rằng đi quấy rầy bạn trai cũ của cô?" Bạch Dạ Kình ngữ khí đã hơi có chút không tốt.

Hạ Thiên Tinh lắc đầu, "Hứa Nham không phải tôi tìm, tôi vốn là......"

Nói đến đây, cô tạm dừng một chút, mới lại nói: "Tôi...... Vốn dĩ muốn đi tìm Dư Trạch Nam. Hắn khẳng định có biện pháp......"

Bạch Dạ Kình ấn đường nhảy dựng, lại mở miệng, trong giọng nói cơ hồ đóng thành hàn băng, "Xem ra, cô là hạ quyết tâm muốn đem lời tôi nói như gió thoảng bên tai!"

Đáng chết! Cô gái này, là cố ý chọc giận anh sao?

Loại sự tình này, cô cư nhiên không tìm anh mở miệng, thà rằng bỏ gần tìm xa, xá dễ cầu khó, đi tìm Dư Trạch Nam?! Hay là nói, ở trong mắt cô, Dư Trạch Nam cùng Hứa Nham mới là người một nhà, mà anh bất quá chỉ là người ngoài?! Bạch Dạ Kình càng nghĩ càng tức giận, trong lúc nhất thời, hô hấp đều nặng hơn rất nhiều.

Hạ Thiên Tinh nói: "Tôi không phải đem lời anh nói như gió thoảng bên tai...... Chỉ là, hiện tại cũng không có biện pháp tốt hơn. Tôi......không muốn làm phiền anh."

Anh càng là lửa giận tận trời. Nghiến răng nghiến lợi nói: "Ai nói cho cô, đây là phiền toái? Không muốn phiền toái tôi, nhưng lại yên tâm thoải mái đi phiền toái Hứa Nham cùng Dư Trạch Nam —— Hạ Thiên Tinh, cô thiếu ân tình người ta như vậy, về sau tính toán lấy cái gì đi trả đây?"

"......" Hạ Thiên Tinh không nói chuyện. Trong lòng vốn đang sốt ruột, anh vừa hỏi như vậy,cô càng không biết nên làm thế nào cho phải. "Trước cứ làm việc đi, có thời gian tôi sẽ gọi cho cô." Bạch Dạ Kình lại mở miệng, ngữ khí vẫn nặng nề giống nhau: "Nếu để tôi biết cô lại đi tìm Dư Trạch Nam, tự gánh lấy hậu quả!"

"...... Đã biết, tôi không tìm hắn là được rồi."

Hạ Thiên Tinh cắn cắn môi, nghe lời đáp. Nếu chọc tới Bạch Dạ Kình, cho dù tìm Dư Trạch Nam cũng không thể thăm ba.

Chẳng qua......

Bởi vì chính trị đối địch, liền không cho cô cùng Dư Trạch Nam tiếp xúc, người đàn ông này tóm lại vẫn là quá bá đạo đi! Bạch Dạ Kình không nói thêm cái gì nữa,treo điện thoại. Hạ Thiên Tinh nghĩ nghĩ, lại gọi cho Lý Linh, để bà an tâm đợi chút.

Bên này.

Lý Linh vừa tiếp điện thoại, nhanh chóng cùng lão thái thái báo tình huống, "Mẹ,Thiên Tinh mới vừa nói trong điện thoại, chờ một chút xem, khả năng sẽ có tin tức."

"Nó có nắm chắc sao?" Lão thái thái hỏi.

"Này Thiên Tinh hình như không có nói."

Hạ Tinh Không nói: "Theo con, Thiên Tinh cũng chỉ là nói nói dối mà thôi. Anh Hứa Nham làm ở văn phòng tổng thống, giao tiếp cùng có ai không phải người nổi tiếng, Hứa Nham đều không có biện pháp, chị sao có thể tìm được biện pháp?"

Một bên, Hứa Nham nhớ tới ngày ấy ở sân bóng, gặp được cô cùng Dư Trạch Nam, trong lòng càng thêm hụt hẫng.

Trong chốc lát mới nói: "Mọi người đừng lo lắng, Thiên Tinh nói có thể có biện pháp liền khẳng định là có biện pháp."

Hắn nói, lại là ủng hộ Hạ Thiên Tinh, hơn nữa đối với năng lực của cô là hoàn toàn tín nhiệm, Hạ Tinh Không trong lòng không vui, nhưng trên mặt vẫn cười, giả vờ thuận miệng hỏi: "Hứa Nham, hai người sẽ không phải ngầm còn có liên hệ đi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro