226-230

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 226: Gặp gỡ Bạch lão phu nhân

Lý Linh Nhất thất thần một hồi, làm như không nghe hiểu lão phu nhân nói, hỏi: "Cái gì?"

Lão phu nhân duỗi tay, dì Lâm liền đem một chồng chi phiếu đưa tới. Bà đẩy đến trước mặt Lý Linh Nhất. "Tự mình điền một con số đi! Số tiền để đủ làm con bà cách xa Dạ Kình nhà chúng tôi."

Lý Linh Nhất vừa nhìn lão phu nhân, lại nhìn những tờ chi phiếu, trong nháy mắt, lập tức liền hiểu rõ.

Thực hiển nhiên, lão phu nhân hiểu lầm, cho rằng bà là mẹ Hạ Thiên Tinh!

"Kia...... Nếu tôi nguyện ý để con gái tôi không quấn lấy con trai nhà bà, số tiền này là tôi tự điền vào?"

Quả nhiên, người này không làm người ta thất vọng. Lão phu nhân một chút ngoài ý muốn cũng không có, bà ta chắc chắn sẽ tiếp nhận đề nghị này của bà. Đối diện trước người đàn bà này, ấn tượng của bà dành cho bà ta chẳng qua chỉ còn là một tờ chi phiếu, đương nhiên, ấn tượng về con gái bà ta cũng ngày càng kém.

"Tôi nghe nói, con gái bà trước kia đã có hôn ước với người khác, đúng không?"

Lý Linh Nhất sửng sốt một chút, lập tức nói: "Dạ, con gái của tôi chính xác là từng có hôn ước với người khác. Ngài cũng biết, nó lớn lên rất xinh đẹp, ngay cả Tổng Thống tiên sinh cũng thích nó, bởi vậy có thể thấy được nó có bao nhiêu vui vẻ. Cho nên, đàn ông theo đuổi nó cũng rất nhiều. Người có hôn ước với nó đương nhiên không so được với Tổng Thống tiên sinh ưu tú, cho nên nó muốn từ hôn, tôi cũng từ nó. Dù sao, nó từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng thiếu bạn trai. Mặc dù nó cũng đã sinh con cho người ta, đàn ông chung quanh vẫn vây quanh rất nhiều."

Lão phu nhân vừa nghe như vậy liền càng tức giận, chỉ cảm thấy ngực dâng lên một cổ lửa nóng làm ngực lan ra cả trên đầu. Bạch lão phu nhân không muốn nghe tiếp, chỉ xua xua tay với dì Lâm ở phía sau. Dì Lâm nhanh chóng đem bút đặt lên trên tờ chi phiếu. "Hạ phu nhân, ngài điền đi!"

Lý Linh Nhất không nghĩ tới chuyện tốt như vậy có thể rơi xuống trên đầu mình. Khoe khoang chuyện của Hạ Thiên Tinh Thần cùng tổng thống thất bại thì cũng thôi đi, bây giờ còn có một số tiền miễn phí. Nhớ tới liền rất kích động, nắm tay có chút phát run.

"Tôi có thể tùy ý điền vào thật sao?" Bà ta không xác định, lại hỏi một tiếng.

Lão phu nhân nhìn cũng không nhìn, chỉ đứng dậy đi ra ngoài, chỉ cùng dì Lâm nói: "Nơi này giao cho bà."

Nhắm mắt làm ngơ!

..............................

Một gian phòng khách khác.

Bạch lão phu nhân cầm di động gọi vào một chuỗi dãy số. Bên kia, thanh âm Bạch Túc Diệp vang lên, "Mẹ, kiểm tra kết quả ra rồi sao? Viện trưởng Trần còn chưa gọi điện thoại cho con."

"Ngày thường mẹ thật đúng là rất tin tưởng ánh mắt của con, nhưng lần này...... Sao con lại hồ đồ như vậy!"

Lão phu nhân nói làm Bạch Túc Diệp ngheaaaa không hiểu ra sao, "Làm sao vậy?"

"Con nói với mẹ, Dạ Kình coi trọng một cô gái khá tốt, hôm nay mẹ cũng coi như là có thêm kiến thức, đó là khá tốt sao? Mẹ xem con căn bản là cùng Dạ Kình tới lừa gạt mẹ và ba con."

Bạch Túc Diệp lúc này xem như nghe hiểu rõ ràng, lời này của mẹ cô là chỉ Hạ Thiên Tinh. Cô hỏi: "Mẹ gặp qua cô ấy?"

"Mặc kệ là gặp hay chưa gặp, chuyện này dù là như thế nào mẹ cũng đều không đáp ứng! Chờ Dạ Kình trở về, không riêng gì mẹ, con cũng phải đến nói chuyện với nó thật rõ ràng, đừng làm cho nó bị ma quỷ ám ảnh!" Lão phu nhân nói đến đây, cửa bị gõ vang, bà cũng không nghe con gái nói gì, liền đem điện thoại tắt máy. Dù sao chị em bọn họ chính là cùng một giuộc. Nói cái gì cũng vô dụng.

"Phu nhân, chi phiếu bà ta đã ký, 1000 vạn." Dì Lâm tiến vào, nói.

Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, "Bà ta thật là cũng dám mở miệng! Bất quá, chỉ cần chấm dứt sạch sẽ, làm đôi mắt tôi thanh tịnh, tôi cũng mặc kệ con số đó. Hai ngàn vạn để tôi mua đứa cháu bảo bối, như thế là tốt rồi!"

........................

Tâm tình Lý Linh Nhất hôm nay rất mâu thuẫn. Vốn dĩ được một số tiền lớn, trong lòng cao hứng, nhưng khi tưởng tượng đến Hạ Thiên Tinh cùng Hạ Quốc Bằng nói những chuyện đó, trong lòng vô cùng thấp thỏm bất an.

Buổi chiều bà ta hẹn đám hội chị em đi ra ngoài dạo phố, mua sắm một trận đầy xe mới chậm rì rì trở về.

Lúc trở về đã là buổi tối hơn 9 giờ.

Bà ta đi vào, liền cảm giác được toàn bộ không khí trong nhà đều đông lạnh. Hạ Quốc Bằng lạnh mặt ngồi ở trên sô pha, Hạ Tinh Không đứng đối diện ông, khẩn trương đến độ thở mạnh cũng không dám. Nghe được động tĩnh, nhìn đến cửa, nhìn thấy mẹ mình, cô ta nhanh chóng nháy mắt ra hiệu.

Lòng Lý Linh Nhất liền càng khẩn trương. Đem đồ trong tay lặng lẽ đưa cho người hầu, ngay cả dép lê cũng không mang, nhẹ nhàng đi vào. Muốn né ông, đi lên lầu.

"Đứng lại!"

Âm thanh Hạ Quốc Bằng quát lạnh đột nhiên vang lên, ở đại sảnh như là bom đột nhiên nổ mạnh một chút. Lạnh lẽo đến nỗi tim của Lý Linh Nhất cùng Hạ Tinh Không đều nhảy dựng.

Lý Linh Nhất che ngực, xoa xoa. Mới điều chỉnh hô hấp, căng da đầu đi qua.

"Quốc Bằng, ông đi làm một ngày, nhất định là rất mệt mỏi, tôi giúp ông xoa bóp vai." Lý Linh Nhất thấy sắc mặt ông lạnh băng, kinh hồn táng đảm đem khuôn mặt tươi cười thò lại gần. Nhưng mà tay bà ta còn chưa đụng tới bả vai Hạ Quốc Bằng, liền bị ông một phen nắm chặt, hung hăng ném ra.

Lý Linh Nhất thân hình gầy yếu, lực trên tay của Hạ Quốc Bằng không kiêng nể gì, cả người bà ta liền bị đẩy, lăn xuống sô pha.

Trong lòng Hạ Tinh Không kinh hãi, vội vàng tiến lên đỡ bà ta, "Mẹ, mẹ có sao không?"

Hạ Tinh Không quay đầu thấy thần sắc ba mình như cũ lạnh như băng, đừng nói là đau lòng, ngay cả một chút mềm mại cũng không có. Tuy rằng sợ hãi, nhưng cô ta vẫn nhịn không được mở miệng: "Ba, sao ba có thể thô bạo với mẹ như vậy? Ba có phải hay không......"

Lời nói đến đây, dù muốn nói cũng không dám nói.

Hạ Quốc Bằng lạnh nhạt hỏi: "Có phải hay không cái gì?"

"Có phải giống mẹ nói hay không, kỳ thật ba ngoại tình? Ba trở thành đầu bếp, tự mình nấu cơm, đem đi, con cùng mẹ nhiều năm như vậy cũng chưa từng được ăn, sao người khác mỗi ngày đều có thể ăn!"

Chân mày Hạ Quốc Bằng nhảy dựng, một tay liền chụp trên tay vịn sô pha, âm thanh kia chấn động đến nỗi trần phòng khách tựa hồ đều giật giật. Ông chỉ tay vào Lý Linh Nhất.

"Bà cái gì cũng đều làm không rõ ràng, liền chạy đến bệnh viện làm loạn! Không chỉ có như thế, hiện tại còn ở trước mặt con gái nói xằng bậy! Bà thật đúng là người vợ tốt, một người mẹ tốt! Còn có chuyện của Thiên Tinh......" Nói đến đây, Hạ Quốc Bằng càng cảm thấy vô cùng đau đớn, nói không được.

Không đề cập tới còn tốt, nhắc tới chuyện này, Lý Linh Nhất liền nhớ tới Thẩm Mẫn. Trong lòng ủy khuất, lại nháo lên, "Con gái của tôi cũng không phải là nói xằng nói bậy! Ông tự mình xuống bếp, tốn tâm tư hầu hạ ngươi vợ trước như vậy, còn không phải là muốn cùng bà ta hòa hảo trở lại, gương vỡ lại lành sao?! Được! Các người ở cùng nhau đi, tôi mang theo Tinh Không dọn ra ngoài, cái nhà này dù sao vốn dĩ chính là của bà ta, là hai mẹ con chúng tôi tu hú chiếm tổ! Ngày mai tôi liền dọn ra ngoài, đem nhà này nhường lại, thế này là được rồi! Nhưng mà ông cũng đừng trông cậy vào về sau Tinh Không còn gọi ông một tiếng "ba"!"

"Được! Thật giỏi! Đề nghị này của bà thật đúng là hợp ý tôi!" Hạ Quốc Bằng đem một phần văn kiện dày nặng ném lên trên bàn trà, "Ký vào đó, tôi tìm người tới giúp bà dọn!"

Lý Linh Nhất nhìn đến, đột nhiên nhìn thấy mấy chữ to trên văn kiện, đầu váng mắt hoa, cả người nhũn ra. Văn kiện kia không phải là gì khác, mà là...... Giấy thỏa thuận ly hôn!

Chương 227- 230: Tổng thống trở về

Hai ngày sau, Hạ Quốc Bằng không xuất hiện ở phòng bệnh. Cảm xúc của Thẩm Mẫn cũng dần dần khôi phục lại, nằm trên giường nghỉ ngơi một khoảng thời gian liền thuận lợi xuất viện ở nhà tĩnh dưỡng.

Hạ Thiên Tinh tự nhiên là không yên tâm để bà trở lại thị trấn, bây giờ thân thể cũng không có khả năng lăn lộn ở Lương Thành, cho nên mấy ngày sau cô thu xếp phòng thuê để bà ở lại. Mình thì ngủ ở trên giường nhỏ, giường của Bạch Dạ Kình cho mẹ cô ngủ.

Bây giờ cô cảm thấy may mắn vì gian phòng này bị anh đả thông.

Buổi tối.

Hạ Thiên Tinh ngồi ở trên sô pha xem TV, mấy ngày nay sự kiện nghe trộm càng diễn ra quyết liệt. Kết quả từ thẩm phán, Dư Trạch Nghiêu đẩy dê thế tội ra, thuận lợi thoát thân. Tống Quốc Nghiêu thì không nhẹ nhàng như vậy.

Ông ta vốn dĩ cũng tìm kẻ chết thay, nhưng kẻ chết thay kia không cam nguyện vững chãi để ngồi tù, kết quả, thẩm phán trực tiếp đem toàn bộ sự tình đổ lên đầu Tống Quốc Nghiêu sai người trang bị máy nghe trộm, vì giảm hình phạt, thậm chí nhiều tài liệu khác cũng được bày ra. Cứ như vậy, hình tượng Tống Quốc Nghiêu ở trước mặt công chúng trở nên càng ngày càng ác liệt, lúc trước nói năng hùng hồn đầy lý lẽ vô tội, hiện tại biến thành lời nói dối lớn nhất kích thích thần kinh công chúng. Đã từng tin tưởng ông ta, giờ đây dân chúng cảm thấy bị trêu đùa, trong lúc nhất thời, nhiều sinh viên xúc động phẫn nộ, xuống phố biểu tình, yêu cầu Tống phó tổng thống lập tức từ nhiệm. Quốc hội bên kia không chịu được áp lực, chỉ phải đưa ra buộc tội. Kết quả, trước lúc chuẩn bị buộc tội, Tống Quốc Nghiêu hốt hoảng chủ động từ nhiệm, một hồi trò khôi hài mới kéo xuống màn che như vậy. Đoàn đội Tống Quốc Nghiêu cũng theo đó lui xuống sân khấu chính trị.

Nhìn cảnh này diễn ra, trong lòng Hạ Thiên Tinh cũng thay anh thở phào nhẹ nhõm. Tạm thời mà nói đối thủ của anh cũng chỉ còn lại một người là Dư Trạch Nghiêu. Dư Trạch Nghiêu nhiều thủ đoạn, cùng anh ta đối kháng tuy rằng cũng không nhẹ nhàng nhưng mà so với việc phải đối kháng hai người thì vẫn còn tốt hơn.

"Đại Bảo, có phải hôm nay Tiểu Bạch về tới hay không?" Hạ Đại Bạch mặc áo ngủ, nằm trên thảm lông, gối lên trên đùi cô hỏi.

Ngày mai là cuối tuần không cần phải đi học nên nhóc chơi đến khuya.

"Ừ." Hạ Thiên Tinh nhìn thời gian. Lúc này đã là 10 giờ đêm. Có thể anh đã xuống phi cơ, chỉ là không biết anh có thể tới nơi này hay không, anh bận rộn như vậy.

Rõ ràng chỉ mới năm ngày không gặp......

Nhưng lại giống như đã qua lâu lắm.

"Đại Bảo, con mệt." Hạ Đại Bạch lẩm bẩm một tiếng, hai tay ôm lấy cổ cô, bò lên trên người cô.

"Mẹ ôm con đi ngủ." Hạ Thiên Tinh tắt TV, bế Hạ Đại Bạch đi vào phòng ngủ. Trước tiên là sắp xếp chỗ ngủ cho nhóc xong xuôi, cô đi sang phòng khác nhìn mẹ cô.

Thân thể Thẩm Mẫn không tốt nên đã ngủ từ sớm. Hạ Thiên Tinh rót ly nước cho bà đặt ở đầu giường, lại đem máy sưởi chỉnh đến độ ấm vừa phải mới nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài.

Dỗ con trai ngủ một lát, đang lúc cô muốn đi ngủ di động đột nhiên rung lên. Giống như liệu định là ai, hoặc là trong lòng có vướng bận, cho nên di động mới rung lên cô liền thanh tỉnh. Nhìn lướt qua di động thì thấy trên màn hình quả nhiên lập loè hai chữ "Tiểu Bạch", cô nhịn không được nhoẻn miệng cười.

Lặng yên từ trên giường đứng dậy mở cửa đi đến đại sảnh, mới đem điện thoại tiếp nhận.

"Lâu như vậy mới tiếp điện thoại, ngủ?" Bạch Dạ Kình hỏi.

"...... Sợ quấy rầy đến con, đến đại sảnh mới dám nhận." thanh âm Hạ Thiên Tinh nhẹ nhàng, nghe âm thanh người đàn ông chỉ cảm thấy trong lòng cũng có nhiều hơn vài phần nhu hòa. Cô hỏi: "Anh về rồi?"

"Vừa về không lâu, ở văn phòng mở cuộc họp."

"Hiện tại còn đang mở cuộc họp?" Hạ Thiên Tinh nghe cảm thấy đau lòng. Những người này đều không cần ngủ sao?

"Không có cách nào khác. Việc nghe trộm dù sao cũng phải có kết thúc. Đêm nay, không thể qua chỗ em."

"...... Ừ." Hạ Thiên Tinh gật đầu, "Kỳ thật anh tới nơi này cũng không có chỗ cho anh ngủ, mẹ em đang ngủ ở phòng của anh. Anh không ý kiến chứ?"

Anh có thói ở sạch, khẳng định là không vui vẻ gì khi người khác đụng vào đồ của anh. Nhưng trước mắt cũng là không có biện pháp nào.

Bạch Dạ Kình cảm thấy chuyện này căn bản không phải là trọng điểm. Anh quan tâm chính là: "Đây không phải chứng tỏ khoảng hời gian sắp tới em không thể ngủ cùng anh?"

Người này!

Quả nhiên nhớ rõ cũng chỉ có chuyện này. Mặt cô đỏ hồng, "Chính là như vậy!"

Bạch Dạ Kình hiển nhiên là rất buồn bực. Nắm di động, ở bên kia thật lâu không nói chuyện. Hạ Thiên Tinh cũng không đoán được tâm tư của anh, cũng không mở miệng. Trong chốc lát, chỉ nghe được anh nói: "Bây giờ anh đặc biệt muốn ăn món mì do em nấu."

"Bây giờ?" Hạ Thiên Tinh nói: "Nhưng mà nếu như bây giờ nấu xong đưa đến chỗ anh, mì sợi cũng không thể ăn được. Nếu không, anh bảo đầu bếp trong phòng bếp làm cho anh, anh ăn tạm chút?"

"Không nghĩ sẽ chấp nhận được." Bạch Dạ Kình trực tiếp cho cô một câu: "Em ở nhà chờ, anh để Thụy Cương tới đón em."

Hạ Thiên Tinh ngốc một lúc, không rõ lời này của anh là có ý tứ gì. Nhưng anh luôn luôn không phải là người thích giải thích với người khác, hơn nữa bên kia lại rất bận, cho nên chưa nói cái gì liền đem điện thoại tắt máy.

Cô hôn hôn mê mê, sợ quấy rầy đến chính sự của anh, cũng không gọi điện thoại lại cho anh. Lúc này cô lại hoàn toàn không còn buồn ngủ.

Anh để Thụy Cương tới đón cô, không phải là...... Muốn đưa cô đến văn phòng chứ?

Nghĩ vậy, Hạ Thiên Tinh lại cảm thấy nhất định là tự cô suy nghĩ nhiều quá. Rốt cuộc đó là nơi anh công tác, làm sao tùy tiện để một phụ nữ đi vào?

Đang ngồi ở trên sô pha miên man suy nghĩ, dù sao không buồn ngủ, đơn giản lại mở TV lên. Ánh mắt thường thường liếc nhìn di động, đang đợi điện thoại của Thụy Cương.

Quả nhiên, 30 phút sau, Thụy Cương liền gọi điện thoại lại.

"Hạ tiểu thư, bây giờ tôi chờ cô ở dưới lầu, cô xuống dưới đi."

Hạ Thiên Tinh hỏi: "Chúng ta đi đâu? Anh ấy có nói không?"

"Tổng Thống tiên sinh nói để tôi đưa cô đến Bạch Vũ cung tìm ngài ấy."

Anh thật đúng là để cô đi đến văn phòng! Hạ Thiên Tinh tuy rằng cảm thấy không thể tưởng tượng được, nhưng là trong lòng vẫn có chút vui vẻ. Có thể gần gũi nhìn bộ dạng anh làm việc như vậy, đối với anh cũng có nhiều hiểu biết hơn một chút.

Cô lặng yên thay đổi quần áo, tay chân nhẹ nhàng xuống lầu. Dọc theo đường đi, đều suy nghĩ buổi tối mình nên ăn mặc thế nào thì thích hợp, trang trọng hay không trang trọng. Rốt cuộc, Bạch Vũ cung không phải là nơi bình thường.

Trong chốc lát, xe của Thụy Cương dừng ở bên ngoài cung điện.

Thụy Cương xuống xe, cùng vệ sĩ gác cổng chào hỏi, xoát vân tay, đúng người đúng mặt, cánh cửa lưu kim nguy nga khí phách kia mới chậm rãi từ bên trong mở ra.

Bạch Vũ cung điện là nơi tất cả mọi người xua như xua vịt. Đừng nói là S quốc, ngay cả du khách nước ngoài mỗi khi đến kinh đô đều phải đi ngang qua nơi này nhìn một cái, cùng vệ binh vỗ vỗ chiếu. Cho nên, tòa cung điện này, cánh cửa này, Hạ Thiên Tinh kỳ thật đều là quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn nữa.

Nhưng là......

Đây là lần đầu tiên cánh cửa này mở ra trước mặt côm

Xe dừng lại ở trên mặt cỏ xanh mượt, cô đẩy cửa ra đi xuống, ngửa đầu nhìn tòa cung điện kia, nghĩ đến người kia giờ phút này đang ở trên tầng cao nhất nhìn xuống cô, nhìn xuống toàn bộ dân chúng S quốc, trong lòng liền cảm thấy vui m

Hạ Thiên Tinh theo Thụy Cương một đường đi đến tầng cao nhất. Cung điện rất lớn, nhưng ban đêm thực yên tĩnh, không có nhiều người qua lại ở tầng trệt.

Nhưng trong đầu mỗi người đều có việc mình muốn làm, mặc dù là đêm khuya nhưng thần sắc vẫn như cũ vội vàng, ai cũng không rảnh nhìn theo bọn họ một đường đi vào. Hạ Thiên Tinh ngắm cảnh qua thang máy, quan sát mỗi một tầng, trong đầu tất cả đều là bóng dáng của anh. Tưởng tượng đến anh ngày thường ở chỗ này ra ra vào vào.

Lần đầu tiên cảm thấy cách thế giới của anh gần như vậy.

"Hạ tiểu thư, ngài ở chỗ này đợi chút đi, lúc này tổng thống còn đang mở họp, có thể trong khoảng thời gian ngắn không thể xong được." Thụy Cương đưa cô đi vào phòng nghỉ.

Trong phòng nghỉ nhiệt độ ổn định, rất ấm áp. Hạ Thiên Tinh đem áo khoác trên người cởi ra, tùy tay gác ở một bên, hỏi: "Bên này phòng bếp còn có người sao?"

"Phòng bếp?" Thụy Cương có chút không hiểu.

"Anh ấy nói muốn ăn mì sợi, bây giờ tôi đi làm cho anh ấy."

Thụy Cương bật cười, "Ngài nghỉ ngơi đi, tới nơi này rồi thì ngài chính là khách. Tổng thống sẽ không cho phép ngài đến phòng bếp."

Làm sao? Anh ta để Thụy Cương trễ như vậy đón cô đến đây, còn không phải là vì muốn ăn mì sao? Hạ Thiên Tinh cũng không ngại, cảm thấy mình có thể giúp anh là được.

"Nếu anh không bận thì mang tôi đến phòng bếp nhìn xem đi."

Cô kiên trì, Thụy Cương liền cũng chỉ có thể đồng ý với cô.

..................

Trong phòng bếp, lúc này còn có người. Thụy Cương đi vào cùng chủ bếp nói vài câu, đối phương liền giao phòng bếp lại. Lại có người đem đến quần áo đầu bếp cùng mũ đi vào. Hạ Thiên Tinh cẩn thận mặc xong mới xuống bếp.

Nhìn thời gian cô hỏi Thụy Cương, "Cuộc họp có bao nhiêu người?"

Thụy Cương suy nghĩ một chút, "18 người."

Cô gật đầu, "Vậy làm 18 phần là được."

"Nhiều như vậy?"

"Đúng rồi, còn có anh nữa." Hạ Thiên Tinh cười một chút, "Lãnh Phi cũng ở đây? Hai người các anh mỗi người một phần. Trễ như vậy không được nghỉ ngơi nhất định là rất đói."

Nói chưa dứt lời, Thụy Cương cảm thấy thật đói bụng. Cũng không từ chối, chỉ gật đầu. Lúc Hạ Thiên Tinh xuống bếp, Thụy Cương liền ở bên cạnh nhìn. Cô vốn là lớn lên xinh đẹp, lúc xuống bếp bộ dáng càng hiện lên nhã nhặn lịch sự.

Phụ nữ như vậy càng lấy được lòng người-- đại khái đây mới là nguyên nhân Tổng Thống tiên sinh mê luyến cô như vậy.

Thiên kim tiểu thư bối cảnh thân phận không tồi, nhưng mà hai người chân chính muốn ở bên nhau vẫn là cần củi gạo mắm muối tương dấm trà nhật tử. Giống Hạ tiểu thư như vậy, đại khái muốn so với Tống Duy Nhất tiểu thư không biết nhân tình thế thái càng thích hợp là đệ nhất phu nhân S quốc của bọn họ đi! Dân chúng luôn luôn mừng rỡ xem chuyện xưa của cô bé lọ lem cùng vương tử.

"Suy nghĩ cái gì?" Lúc Hạ Thiên Tinh xắt hành, ngẩng đầu lên nhìn Thụy Cương một cái.

Thụy Cương đứng ở một bên giống như một pho tượng, từ đầu tới đuôi đều ngay ngắn đến thẳng tắp. Nghe được cô hỏi, anh thành thật trả lời: "Suy nghĩ đến việc đệ nhất phu nhân của quốc gia chúng ta."

Đệ nhất phu nhân......

Động tác của Hạ Thiên Tinh hơi hơi tạm dừng một chút, không nói gì thêm với Thụy Cương.

Đệ nhất phu nhân, kỳ thật cách cô rất xa. Cô cùng Bạch Dạ Kình hiện tại tính là yêu đương sao? Lui một vạn bước mà nhìn lại, ngay cả tính là yêu đương thì cũng không đồng nghĩa với việc sẽ kết hôn.

Điểm này trong lòng cô rất rõ ràng.

Hôn nhân, đặc biệt là Tổng Thống tiên sinh, không phải là chuyện đơn giản giống như người thường như vậy.

"Đúng rồi, còn có một việc --" Thụy Cương đột nhiên nhớ tới một sự kiện. Suy nghĩ của Hạ Thiên Tinh bị đánh gãy, cô hỏi: "Chuyện gì?"

Thụy Cương đem một thẻ ngân hàng đưa cho Hạ Thiên Tinh. Hạ Thiên Tinh khó hiểu, anh giải thích: "Đây là Lý Linh Nhất đưa tới, một ngàn vạn. Bây giờ tôi trả lại cho Hạ tiểu thư. Đến nỗi ở chỗ bộ ngoại giao, Lý Linh Nhất cũng không đi làm nữa."

Hạ Thiên Tinh rất là kinh ngạc. Lý Linh Nhất làm sao đưa 1000 vạn tới đây? Chẳng lẽ là bởi vì sau lần trước cùng ba nói chuyện đó, ba cô đưa?

Nếu thật là vậy, đại để là bọn họ ly hôn chia tài sản?

"Hạ tiểu thư?" Thụy Cương thấy cô không nhúc nhích, gọi một tiếng. Hạ Thiên Tinh tâm sự nặng nề đem thẻ cầm lấy. Thụy Cương làm như nhìn thấu suy nghĩ của cô, hỏi: "Cần tôi giúp ngài tra một chút nguồn gốc số tiền này không?"

"Không cần." Hạ Thiên Tinh lắc đầu, số tiền này đại khái cũng chỉ có thể là ba cô đưa.

Thụy Cương nói: "Mặc kệ số tiền này là như thế nào mà có được, 1000 vạn này đều là vốn nên thuộc về ngài. Ngài hãy bảo quản cho thật tốt. Mật mã tôi đã thiết lập lại lần nữa, là sáu con số 8."

"Ừ, cám ơn." Thụy Cương nói cũng có đạo lý. Hạ Thiên Tinh đem 1000 vạn này nhận lấy, nói không chừng về sau còn có thể dùng để phòng thân.

..............................

Hội nghị, nghỉ ngơi giữa cuộc họp.

Lãnh Phi tiến vào nói trong phòng bếp cố ý làm bữa ăn khuya, để các vị dời bước đi đến nhà ăn. Mọi người bận đến quá nửa đêm đã sớm bụng đói kêu vang, thẳng một đường đi đến phòng bếp.

Bạch Dạ Kình nhìn đồng hồ trên cổ tay thấp giọng hỏi Lãnh Phi, "Cô ấy tới rồi sao?"

"Ngài là nói Hạ tiểu thư?"

Biết rõ còn cố hỏi. Bạch Dạ Kình ngay cả một tiếng "Ừ" cũng lười. Anh ra khỏi phòng hội nghị liền hướng phòng nghỉ đi đến, Lãnh Phi nói: "Ngài vẫn là đi đến nhà ăn trước ăn một chút rồi nói sau, Hạ tiểu thư lúc này còn chưa tới phòng nghỉ đâu."

Anh giống như là liếc Lãnh Phi, "Trước kia chưa từng thấy hiệu suất làm việc của Thụy Cương kém như vậy."

"......" Lãnh Phi không nói tiếp, dù sao một lát nữa cũng sẽ biết tình huống ra sao.

Bạch Dạ Kình cuối cùng cũng đến nhà ăn. Còn đang ở bên ngoài nhà ăn liền nghe được âm thanh bên trong.

"Trước kia đều ăn những món đầy dầu mỡ, bây giờ nếm món thanh đạm này thật ra cũng không tồi. Chủ bếp, còn nữa không? Lại cho tôi thêm một phần." Là âm thanh của bộ trưởng Lệ.

"Có. Ngài chờ một lát."

Âm thanh này......

Bạch Dạ Kình gia tăng bước chân hướng nhà ăn đi đến.

Đi vào, quả nhiên liền thấy cô ăn mặc trang phục đầu bếp ở nhà ăn "hầu hạ" đám người kia, vừa đưa mì sợi, vừa chuẩn bị hoa quả. Mấu chốt là cô còn cảm thấy vui vẻ vô cùng, rất cao hứng.

Sắc mặt Bạch Dạ Kình trầm xuống, xoay mặt trừng mắt nhìn Lãnh Phi, "Cậu để cô ấy tới chỗ này làm đầu bếp, còn cho mọi người xuống bếp, còn để cô ấy giống như người phục vụ?"

Lãnh Phi bị hỏi đến nỗi đầu đầy mồ hôi lạnh, "Này...... Nghe nói là Hạ tiểu thư khăng khăng phải xuống bếp nấu mì cho ngài...... Bất quá, ngài xem, trù nghệ của Hạ tiểu thư tất cả mọi người đều thích như vậy, xem tình hình mọi người đối với cô ấy cũng đều rất vừa lòng, về sau nếu là ngài muốn để cho cô ấy làm đệ nhất phu nhân của quốc gia chúng ta, lúc này ở trước mặt mọi người không phải là tạo một cái ấn tượng đầu tiên rất tốt hay sao?"

Đệ nhất phu nhân?

Bạch Dạ Kình bởi vì bốn chữ này mà dừng một chút, ánh mắt khóa chặt trên người Hạ Thiên Tinh đang bận rộn, trong đầu không tự giác phác hoạ ra hình ảnh cùng cô cầm tay dắt nhau đứng ở trên Bạch Vũ cung điện tiếp nhận sự chúc phúc của dân chúng.

Trước kia chưa bao giờ nghĩ tới, bây giờ ngẫm lại, ngực đều cảm thấy thực ấm áp.

Hạ Thiên Tinh tựa hồ đã nhận ra tầm mắt thật sâu này, vốn dĩ cô đang làm mì sợi đột nhiên ngẩng đầu lên.

Bốn mắt, cách mọi người đối diện nhau, cô nhìn anh, mắt sáng lên, tâm đong đưa đến lợi hại.

Chú ý tới tầm mắt của cô, Thụy Cương đang ăn mì theo tầm mắt cô nhìn đến cửa trước, vừa nhìn thấy đến thân ảnh kia lập tức buông đũa xuống tôn kính đứng dậy, xoay người khom lưng: "Tổng thống."

Lần này, những người khác cũng đều buông đũa, cả tập thể đứng dậy, xoay người cung kính chào hỏi, "Tổng thống."

Bạch Dạ Kình nhợt nhạt gật đầu, xem như đáp lại, "Tiếp tục ăn, không cần để ý đến tôi."

"Hôm nay phòng bếp đã đổi khẩu vị, hương vị thực không tồi. Tổng thống nhanh đến thử đi!" Bộ trưởng tha thiết mời, đối với tay nghề của "tân đầu bếp" coi như là khen không dứt miệng.

Ánh mắt Bạch Dạ Kình nhàn nhạt liếc mắt nhìn người được gọi là "tân đầu bếp" một cái, đáy mắt cũng không có nhiều dao động. Anh tùy tiện tìm vị trí ngồi xuống, trong phòng bếp lập tức có người đưa lên bộ đồ ăn chuyên dụng cho tổng thống.

Hạ Thiên Tinh cảm thấy anh tựa hồ có chút không cao hứng, có thể là gần đây chính sự quá nhiều. Cô gắp một chén mì, đắp trứng gà chiên vừa vặn vào giữa, đưa đến trước mặt anh.

"Tổng Thống tiên sinh, ngài từ từ dùng." Ngữ thái cũng là cung cung kính kính. Bạch Dạ Kình không nhìn cô, cầm chiếc đũa ngà voi trắng sữa nếm một ngụm.

Bên kia lại có người gọi cô, "Chủ bếp, có thể cho tôi cái trứng gà chiên không?"

"A, được, lập tức sẽ có." Hạ Thiên Tinh quay đầu lại đáp một tiếng, nhìn người nào đó liếc mắt một cái, "Kia...... Ngài từ từ ăn, tôi đi vào phòng bếp."

Cô nói xong xoay người muốn đi. Ấn đường Bạch Dạ Kình chợt tắt, đem tay cô nắm chặt. Ở trong ban đêm như vậy, lòng bàn tay anh ấm áp. Còn may là anh ngồi ở trong một góc, cái túm tay này của anh ít nhất tạm thời không có người thấy.

Hạ Thiên Tinh lại là hãi hùng khiếp vía, liếc anh một cái, lại nhìn xem bên người. Cô giãy giụa tay, dùng cánh môi mấp máy, "Mau buông tay...... Lỡ đâu bị người khác thấy được......"

"Chủ bếp." Lại nghe được có người kêu, cô giống như là bị bỏng lửa tay lập tức rụt trở về. "Sao...... Như thế nào?"

Cô hỏi, thanh âm thế nhưng có chút nói lắp. Ngô ~ quả nhiên giống như Vị Ương nói vậy, loại cảm giác này...... Thật là có chỗ giống như là vụng trộm yêu đương.

"Có hoa quả không? Tôi nghĩ nên có một phần hoa quả."

"Có, tôi đi phòng bếp đem đến cho ngài." Hạ Thiên Tinh thanh thúy đáp một tiếng, lại không nhìn đến người nào đó chỉ vội vàng đi phòng bếp. Lãnh Phi ở một bên liếc sắc mặt lãnh trầm của người nào đó, đổ mồ hôi lạnh.

Kết quả, cô vào phòng bếp hồi lâu mới ra tới. Mọi người bận bận rộn rộn, rất là vui vẻ. Đừng nói là bận tâm thần sắc người nào đó càng ngày càng khó coi, chính là một chút thời gian liếc anh một cái cũng không có.

Cuối cùng, anh ném chiếc đũa một cái, đứng dậy rời đi.

Hạ Thiên Tinh sửng sốt một chút, hướng nhìn cái bàn anh vừa mới ngồi, mới phát hiện căn bản anh không có ăn nhiều. Người này, không phải nói là muốn ăn mì sao? Như thế nào cô làm mà anh lại không ăn?

Lúc cô đang nghĩ ngợi, Lãnh Phi quay trở lại nhà ăn, rất xa cùng Thụy Cương liếc nhau. Nhiều năm ăn ý, một cái chớp mắt Thụy Cương đã hiểu. Trầm bước đi qua, ghé vào tai Hạ Thiên Tinh nói: "Hạ tiểu thư, Tổng Thống tiên sinh bảo cô lập tức đi qua đó."

"......"

..............................

Văn phòng tổng thống đèn sáng như ban ngày.

Hạ Thiên Tinh được Lãnh Phi dẫn đi vào, Bạch Dạ Kình đang ngồi dựa ở trên sô pha. Trên đùi, trong tay, cùng với trước mặt trên bàn trà, đều bày đầy tư liệu. Anh cúi đầu xem, nghe được động tĩnh cũng không có ngẩng đầu.

Lãnh Phi lại yên lặng lui ra ngoài. Hạ Thiên Tinh tự mình hướng bên trong rồi đi vài bước, cũng không mở miệng trước quấy rầy anh, chỉ là bất động thanh sắc đánh giá nơi làm việc của anh.

Văn phòng có mấy trăm bình to lớn, trừ khu nghỉ ngơi, khu công tác, khu còn có hội nghị, quầy bar. Trên quầy bar đều là rượu danh tiếng.

Thiết bị máy tính hoàn toàn mới, hiện đại hoá, tính sơ lực có hơn 8 cái, giờ phút này đều đang vận hành. Cô ngẩng đầu tùy ý quét mắt, liền phát hiện trong một góc trên vách tường nơi nơi đều là camera cùng thiết bị tia hồng ngoại. Nơi này cẩn thận nghiêm mật, hai người Tống - Dư cũng có thể trang bị máy nghe trộm, cũng là có thủ đoạn.

Cuối cùng cô bị tủ trưng bày huân chương anh hùng quân sự cùng một số cúp quán quân hấp dẫn tầm mắt. Hạ Thiên Tinh chậm rãi đi qua, cách cửa pha lê nhìn đến chăm chú.

Thì ra......

Huân chương của anh nhiều như vậy.

Tay súng thiện xạ.

Đấu kiếm quán quân.

Bách đánh vương.

Lục địa chiến vương.

............

Rất nhiều ảnh chụp, mỗi một ảnh đều là anh ăn mặc quân phục, anh khí bức người. Hạ Thiên Tinh nhìn đến thất thần, đột nhiên cảm thấy đối với người đàn ông này đừng nói là thế giới của anh, ngay cả người này cô kỳ thật đều hoàn toàn không hiểu biết.

Ngay cả khi anh mặc quân phục, cô cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng vẫn là trên ảnh chụp.

Cái này nhiều ít làm cho cô cảm thấy có chút lo được lo mất. Hiểu biết càng nhiều không giống như là cách anh càng gần, mà là cảm thấy chính mình cách anh tựa hồ xa hơn......

"Nhìn cái gì?" Âm thanh Bạch Dạ Kình đột nhiên vang lên.

Hạ Thiên Tinh quay đầu lại. Anh ngồi ở trên sô pha lúc này mới ngẩng đầu lên. Hai người ánh mắt đụng phải.

"Nhìn huân chương của anh." Cô cười, thu lại cảm xúc lo được lo mất vừa mới nãy, "Em mới phát hiện thì ra anh lợi hại như vậy."

Bạch Dạ Kình nhìn cô. Lúc này cô đã cởi bỏ quần áo đầu bếp, chỉ mặc một cái áo sơmi màu trắng cùng một cái váy màu đen ôm lấy mông dài tới đầu gối, chân nhỏ mang giày cao gót màu đen, đem hai chân vốn đã thon dài kéo đến càng thêm thẳng tắp. Vốn dĩ là ăn mặc đơn giản hào phóng, nhưng mà...... Lúc này, ở trong mắt anh, anh lại cảm thấy mê người đến nỗi nói không nên lời.

"Làm sao vậy?" Hạ Thiên Tinh phát hiện ánh mắt anh ngưng đọng trên người mình, bị anh nhìn đến có chút không được tự nhiên, cô cũng cúi đầu đánh giá mình một phen, "Trên người em có cái gì không thích hợp sao?"

Ừ. Không thích hợp! Đặc biệt không thích hợp! Đầy người đều không thích hợp! Cho nên, làm anh cũng cảm thấy cả người không thích hợp lên!

Anh trầm giọng, "Lại đây ngồi."

Hạ Thiên Tinh đi qua, bên người anh đầy tư liệu, thật sự không có chỗ có thể ngồi. Cô chuẩn bị đi tới bàn trà đối diện trên sô pha, kết quả anh đem cầm văn kiện ném đi, tư liệu trên đùi cũng bị anh hất rơi xuống một bên. Giơ tay liền đem cô túm đến ngồi xuống trên đùi anh.

"Này." Cô kinh ngạc.

"Muốn đi đâu?" Thanh âm anh đè thấp chút. Ngón tay nhẹ nhéo cằm cô, đem khuôn mặt nhỏ của cô đè thấp xuống dưới, làm cho ánh mắt cô nhìn anh.

Bốn mắt nhìn nhau, hơn nữa là cách gần như vậy, cô nhìn thấy bóng dáng của mình rõ ràng ở trong đồng tử thâm thúy của anh. Ánh mắt kia, sâu đến nỗi không tả được, làm tim cô đập rất nhanh, "...... Chỉ là muốn ngồi ở đối diện."

Ngón tay anh còn dừng ở trên cằm cô, làm cô cảm thấy nóng bỏng, nóng đến miệng nóng lưỡi khô.

Giơ tay, muốn lấy tay của anh ra lại bị anh phản lại, bắt chéo hai tay cô ra sau lưng. Năm ngón tay đan lại, ngón tay cô đều cảm thấy nóng lên.

"Đêm nay em đang làm cái gì?" Tiếng nói của anh ở trong ban đêm đặc biệt mê người.

"Xuống bếp nấu mì, không phải anh muốn ăn mì sao?" Hạ Thiên Tinh cảm thấy vấn đề của anh rất kỳ quái, "Nhưng là em thấy hình như anh ăn cũng không nhiều. Đêm nay mì không ăn ngon?"

"Em thật cho rằng anh để em tới đây nấu mì?" Bạch Dạ Kình có chút bực.

Kỳ thật, bất quá là muốn gặp cô, nhưng lại hận mình không thể phân thân thôi.

"Chẳng phải chính anh đã nói như vậy sao, em chính là hiểu như vậy." Hạ Thiên Tinh cũng không biết anh đang bực cái gì. Ở trong điện thoại, rõ ràng chính anh nói là muốn ăn mì cô nấu. "Bất quá, nếu không phải nấu mì, anh để em tới đây làm gì?"

Tầm mắt Bạch Dạ Kình ở trên mặt cô nhìn chằm chằm trong chốc lát. Cô hiển nhiên là tắm xong mới đến đây, thân mình thơm tho mềm mại. Không có trang điểm, khuôn mặt nhỏ có vẻ xinh đẹp đặc biệt thuần tịnh. cái miệng nhỏ đỏ bừng kia......

Cho dù không có son môi cũng làm anh cảm thấy mê người như vậy. Khi cô nói chuyện, môi khẽ đóng mở nhẹ, mỗi một lần mấp máy đều tựa như một loại mị hoặc cùng mời gọi, làm anh cảm thấy cả người nóng lên.

Lúc ánh mắt anh căng thẳng nhìn Hạ Thiên Tinh, môi đỏ nho nhỏ đã bị anh bỗng dưng ngậm lấy. Cô nhẹ hít một hơi, lưỡi anh lúc này dò xét tiến vào, mút lấy.

Năm ngày không gặp, trong lòng cả hai tựa hồ đều có một loại cảm giác chen vào lan tràn ở ngực, đại để chính là nhớ nhung.

Mà giờ phút này, hai người đều đem loại cảm giác không xác định tồn tại chân thật phát tiết trong nụ hôn này. Cho nên, càng hôn càng sâu, càng hôn càng triền miên.

Hôn đến cuối cùng, hơi thở Hạ Thiên Tinh rối loạn, cả người ý loạn tình mê. Tay nhỏ nắm lấy cổ áo sơmi của anh, ngón tay có chút phát run.

Bạch Dạ Kình thối lui một tấc, vừa lòng nhìn bộ dáng này của cô vì anh mà mê loạn, anh ôm lấy cằm cô, nói nhỏ: "Đây mới là mục đích để em đến đây, bây giờ đã biết rõ chưa?"

Hàng lông mi cô nhẹ nhàng vỗ xuống, trong mắt che một tầng sương mù như là chứa nước trong đó. Trong đầu kỳ thật đều đã bị anh hôn thành trống rỗng, lúc này nghe được anh nói, cũng chỉ có mê mê hoặc hoặc gật đầu.

Ngoài cửa, tiếng đập cửa vang lên.

Âm thanh khẩn trương của Lãnh Phi vang lên, "Tổng thống, hội nghị lập tức bắt đầu rồi."

Anh nhìn cô, âm thanh có chút ách tắc, trầm giọng đáp: "Tôi biết rồi."

Lãnh Phi là người thông minh, tự nhiên biết bên trong đang phát sinh cái gì, cho nên không rên một tiếng, yên lặng lui xuống. Bạch Dạ Kình nhìn Hạ Thiên Tinh, ngón tay thon dài ở trên cằm cô nhẹ nhàng vuốt ve, rời khỏi môi cô, chỉ có không đến một tấc, "Anh phải đi vội......"

Nói ra mỗi một chữ, ám ách đến kinh hãi.

Thật là câu hồn người ta.

Lông mi Hạ Thiên Tinh run đến lợi hại, thật lâu sau, chỉ là nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng. Anh kêu lên một tiếng, làm như cảm thấy không đủ, lại siết chặt cái ót của cô, hôn một cái thật mạnh.

Hôn xong, đột nhiên anh lật ngược tay lại, ấn vào chỗ nào đó đang nhô lên, "Chờ dì Thẩm hết bệnh rồi, bồi thường đàng hoàng cho anh."

Mặt Hạ Thiên Tinh trướng đến đỏ bừng, lòng bàn tay nóng bỏng như lửa. Mặt đỏ tai hồng rút tay ra, đẩy anh, "Anh mau nhanh đi mở họp, tất cả mọi người đều đang đợi anh......"

Tán tỉnh thì về tán tỉnh, tóm lại chính sự là quan trọng. Bạch Dạ Kình không có lại chậm trễ, nghe theo cô, đứng dậy.

"Dạ Kình." Lúc anh đi tới cửa, Hạ Thiên Tinh gọi anh lại. Hai chữ kia kêu ra khỏi miệng, trong lòng hai người đều chấn động một cái chớp mắt. Anh cảm thấy, từ miệng cô kêu ra có vẻ đặc biệt mềm mại dễ nghe.

Anh quay đầu lại, cô chỉnh lại cà vạt cho anh, "Đêm nay anh lại muốn nhịn đói đến nửa đêm sao?"

"Ít nhất hai giờ nữa."

"Mặc kệ thế nào, anh cũng phải ngủ một lát."

"Anh biết."

"Kia...... Một lát nữa em nói với Thụy Cương đưa em trở về."

Anh khẽ nhíu mày, "Không thể ở lại nơi này sao?"

Cô lắc đầu, "Em sợ mẹ nửa đêm tỉnh lại muốn đi toilet mà em lại không ở nhà. Huống chi, hai người bọn họ đều ngủ, không biết em ra ngoài. Lỡ đâu Đại Bạch tỉnh lại không thấy em ở nhà, chỉ sợ là dọa nó."

Cô nói đều có lý, Bạch Dạ Kình cũng không có nói thêm cái gì nữa, chỉ nói: "Anh sẽ sắp xếp Thụy Cương đưa em trở về."

"Được."

"Còn có......" Thần sắc anh nặng nề liếc nhìn cô một cái, "Không được tái phạm giống như hôm nay, để nhiều người xuống bếp như vậy! Nơi này từ trên xuống dưới, có anh ở đây, không có ai có tư cách để em hầu hạ!"

Hạ Thiên Tinh sửng sốt một cái, chờ đến khi dư vị tan biến, anh đã sớm kéo cửa đi ra ngoài. Nhìn bóng dáng anh, cô chậm rãi giương môi cười.

Người đàn ông này ......

Bá đạo đến vậy làm cô cảm thấy trong lòng......ngọt ngào đến nỗi nói không nên lời.

Trong chốc lát sau, Thụy Cương lại đưa cô rời khỏi Bạch Vũ cung. Quay đầu lại nhìn ngọn đèn dầu bên trong ngôi sao, cô nhoẻn miệng cười, tâm tư trống trải mấy ngày nay đến hôm nay tựa hồ lại bị nháy mắt tràn ngập đến tràn đầy.

Loại cảm giác này dễ như trở bàn tay liền cảm thấy thỏa mãn, nhiều năm như vậy, chưa bao giờ có.

Về đến nhà, trong nhà một mảnh an tĩnh. Cô thay áo ngủ, không yên tâm, vẫn là đi vào trong phòng mẹ một chuyến. Cô đẩy cửa đi vào, liền nghe được âm thanh của Thẩm Mẫn, "Thiên Tinh, là con sao?"

"Mẹ, có phải con đánh thức mẹ không?" Hạ Thiên Tinh đi vào, ánh sáng mờ mờ của đèn nhỏ chiếu vào.

"Không, đã sớm tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ không được. Con đỡ mẹ ngồi dậy."

Hạ Thiên Tinh cẩn thận đỡ bà nửa ngồi dậy, lại bắt gối đầu cho bà dựa vào phía sau.

Cô cũng theo ở mép giường ngồi xuống, thấy Thẩm Mẫn tâm sự nặng nề, liền hỏi: "Có phải mẹ còn đang suy nghĩ chuyện lần trước hay không?"

Thẩm Mẫn thở dài, lắc đầu, "Đều đã qua......"

"Nói thật ra, con cảm thấy ba đối với mẹ...... Giống như còn chưa có quên." Hạ Thiên Tinh nói: "Hôm trước bà nội gọi điện thoại cho con, nói là để con khuyên ba."

"Khuyên ba con cái gì?"

"Khuyên ba con không cần xúc động ly hôn. Con nghe bà nội nói...... Lần đó trở về, Lý Linh Nhất tưởng là làm ầm ĩ một chút nói muốn ly hôn, không nghĩ tới ba liền quyết tâm, thật muốn cùng bà ta ly hôn. Kết quả bà ta vác đá nện chân mình, không có biện pháp chỉ đành phải mỗi ngày gọi điện thoại cho bà nội khóc lóc kể lể. Bây giờ trong nhà đại khái là chướng khí mù mịt."

Thẩm Mẫn chua xót cười, "Dù là chướng khí mù mịt ra sao cũng không liên quan gì đến mẹ."

Hạ Thiên Tinh thở dài, không nói tiếp. Chỉ than thế sự vô thường.

Thẩm Mẫn nói: "Mẹ đêm nay không phải muốn cùng con nói chuyện này. Là muốn cùng con nói, để mẹ trở lại Lương Thành đi, con vẫn phải trở lại làm việc, mẹ không thể ở lại đây chậm trễ công việc của con."

"Mẹ, con bây giờ chăm sóc cho mẹ mới là chính sự lớn nhất."

"Mẹ tìm một nhân viên điều dưỡng ở Lương Thành khá tốt. Bây giờ con đi làm ở bộ ngoại giao bộ, đó là một công việc tốt, con phải thật sự quý trọng. Động một cái liền xin nghỉ, ai còn dám dùng con?"

Mẹ cô nói là lời nói thật, gần đây lãnh đạo đã gọi điện thoại cho cô vài lần tỏ vẻ không vui. Hơn nữa, gần đây công việc ở bộ ngoại giao có phần nhiều hơn, mọi người đều không thể phân thân. Trên điện thoại, lãnh đạo đã có ý tứ bảo cô dù như thế nào cũng phải trở lại làm việc.

Hạ Thiên Tinh nghiêm túc châm chước một phen, "Chúng ta một người lui một bước, tìm biện pháp tốt nhất xử lý. Con đi làm, thân thể này của mẹ cũng không thể lăn lộn trở lại Lương Thành. Con tìm một nhân viên điều dưỡng trở về cùng mẹ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro