201-205

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 201- 204: Trong nhà xuất hiện đại nhân vật

Hạ Thiên Tinh nếm một ngụm, nói cám ơn, hương vị đặc biệt ngọt.

Cô gái nhỏ nhảy nhót đi ra ngoài, Hạ Thiên Tinh cũng đứng dậy đi ra ngoài hít thở không khí, Đại Đông liền đi theo phía sau bưng hoa quả đi ra ngoài.

“Nghe nói, ngày hôm qua nhà chị có khách tới.” Đại Đông hỏi cô.

Nhớ tới “vị khách” tối hôm qua, ánh mắt Hạ Thiên Tinh ám ám. Lúc này, anh hẳn là đã rời giường đi?

“Thiên Tinh?” Không nghe được trả lời, Đại Đông lại gọi một tiếng.

Hạ Thiên Tinh hoàn hồn, gật đầu, “Ừ đúng, là khách tới.”

“Là ba ruột của Đại Bạch sao? Em nghe nói, anh ta là muốn tới mang Đại Bạch trở về.” Đại Đông nhìn sắc mặt Hạ Thiên Tinh, hỏi: “Vậy còn chị? Chị cũng sẽ cùng anh ta trở về sao?”

Đại Đông cùng Hạ Thiên Tinh khi còn nhỏ đã chơi với nhau, cho nên bạn bè lâu ngày mới gặp mặt, lại muốn chia lìa, nhiều ít vẫn là có chút không nỡ.

Lần này đi, sợ lại là lại khó được gặp nhau lần nữa.

Trong lòng Hạ Thiên Tinh cũng xúc động.

Nhưng chỉ là lắc đầu, “Tôi sẽ không đi cùng anh ta……”

“Bất hòa thì cũng nên cùng nhau đi, chẳng lẽ chị còn muốn ở lại nơi này, đơn giản cùng người kết hôn sinh con, cứ như vậy cả đời?” Lời còn chưa nói xong, một đạo thanh âm u lạnh bỗng dưng chen vào.

Ngữ khí vừa nghe, chính là phi thường khó chịu, thực chướng.

Hạ Thiên Tinh quay đầu lại, liền thấy hình bóng quen thuộc kia, đứng ở trong viện. Anh mặc áo gió màu đen, đón gió mà đứng, gió lạnh thổi bay một góc áo. Trên mặt mang khẩu trang, chỉ lộ ra cặp mắt kia, nhưng dù vậy, ánh mắt nhìn Đại Đông đều tinh nhuệ sắc bén, nhìn đến mức Đại Đông trong lòng e ngại. Nhìn anh, lại nhìn Hạ Thiên Tinh, chần chờ hỏi: “Anh ta…… Chính là ba Đại Bạch sao?”

Là hắn làm sai chuyện gì sao? Làm gì dùng loại ánh mắt này nhìn chằm chằm hắn? Cứ giống như mình sẽ cùng anh ta đoạt vợ con không bằng.

Hạ Thiên Tinh cảm thấy rất ngượng ngùng. Không đáp lại Đại Đông, chỉ hướng Bạch Dạ Kình đi qua. Anh vào nhà người khác trắng trợn như vậy, còn dùng loại ánh mắt hung hãn này nhìn chằm chằm người khác, là ý gì?

Hơn nữa, bên ngoài hàng xóm đã bắn ánh mắt bát quái và dò xét lại đây. Cô hy vọng không có người mắt sắc có thể nhìn ra anh dưới khẩu trang, là trông như thế nào. Nếu không, sự tình liền rắc rối.

“Anh như thế nào chạy tới nơi này?” Hạ Thiên Tinh đứng yên ở trước mặt anh, hỏi. Tầm mắt anh còn dừng ở trên người Đại Đông, như hổ rình mồi, nhìn đến mức da đầu Đại Đông tê dại.

Cô cảm thấy rất thực xin lỗi Đại Đông, giơ tay chắn trước tầm mắt anh. Anh rũ mắt, thật mạnh nhìn chằm chằm cô một cái, duỗi tay liền đem tay cô nắm chặt.

Tiện đà, không kêu một tiếng, nắm tay cô liền đi ra ngoài.

“Bạch…… Anh buông ra.” Hạ Thiên Tinh vốn muốn kêu ’ Bạch Dạ Kình ’, nhưng bất tri bất giác nhớ tới hàng xóm chung quanh, nhanh chóng dừng nói.

Cúi đầu nhìn hai người nắm tay nhau, trong lòng, dao động rất lớn.

Cô xưa nay sợ lạnh, tiết trời này, tay đã lạnh đến không có độ ấm nào. Lòng bàn tay anh, nắm lấy đầu ngón tay cô, nhiệt độ ấm áp truyền lại đây, làm cô cảm thấy ấm áp rất nhiều. Tiếp theo trong nháy mắt, anh đem toàn bộ tay cô đan vào trong lòng bàn tay dày rộng của mình.

Hạ Thiên Tinh bị anh kéo ra bên ngoài, cô nhìn bóng dáng dày rộng của anh đến xuất thần. Khi cùng Tống Duy Nhất ở bên nhau…… Anh cũng sẽ nắm tay cô ta như vậy sao?

Cô không khống chế được nhớ tới ngày đó trong TV hình ảnh anh cùng Tống Duy Nhất cầm tay đầy lãng mạn, đau lòng như đao cắt, dùng lực, tay đột nhiên liền rút ra từ lòng bàn tay anh.

Bạch Dạ Kình cúi đầu nhìn lòng bàn tay rỗng tuếch, tựa hồ là đối với việc cô giãy giụa, tương đối không hài lòng, quay đầu lại nhìn chằm chằm cô.

Hạ Thiên Tinh bị nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, hơn nữa, lúc này mới ra đường lớn, ánh mắt hàng xóm còn đang nhìn bọn họ. Cái này làm cho cô cảm thấy đau đầu, cũng bất đắc dĩ. Cũng không thể ở chỗ này cùng anh ầm ĩ.

“Anh trở về đi, tôi muốn đi chợ mua đồ ăn.” Hạ Thiên Tinh nói xong liền đi về hướng chợ, không hề phản ứng anh.

Không quay đầu lại, lại có thể nghe được tiếng bước chân. Anh lại theo kịp. Mới vừa kết hôn xong, anh nhàn lắm sao?

“Thiên Tinh, cha đứa nhỏ rất tuấn tú nha!” Trên đường, gặp gỡ hàng xóm, cùng bọn họ nhiệt tình chào hỏi.

“……” Hạ Thiên Tinh chỉ cười không nói lời nào. Khẩu trang đã che hết cả khuôn mặt, còn có thể nhìn ra đẹp hay không cũng thật là thần kỳ. Bạch Dạ Kình nghe thế, cũng trước sau là bộ dáng không cảm xúc, hơi hơi gật đầu, xem như cùng đối phương nói cám ơn.

“Thiên Tinh, cha đứa nhỏ tên gọi là gì thế, cháu cũng chưa giới thiệu cho chúng ta một chút.”

Ba chữ ‘ Bạch Dạ Kình ’ ngay khi cô cơ hồ muốn buột miệng thốt ra liền dừng lại, nhớ tới cái gì, quả nhiên nhiệt tình giới thiệu nói: “Anh ấy họ Bạch, cháu cùng Đại Bạch đều kêu anh ấy là "Tiểu Bạch". Mọi người cũng gọi anh ấy "Tiểu Bạch" là được rồi.”

Cô một câu đều "Tiểu Bạch", hơn nữa, mỗi một lần nói "Tiểu Bạch" đều nhấn đến thật mạnh, căn bản là là có ý vị khác!

“Hạ Thiên Tinh!” anh trừng cô. Người khác khả năng không hiểu, nhưng anh biết rõ, người phụ nữ này gọi "Tiểu Bạch" là đang gọi chó con!

“Làm sao vậy, Tiểu Bạch?” Hạ Thiên Tinh chỉ giả vờ không hiểu biểu tình của anh, xinh đẹp cười, “Anh không thích người khác gọi là "Tiểu Bạch" sao?”

“Tiểu Bạch tốt lắm, dễ nhớ, lại có vẻ thân thiết.” Hàng xóm nhiệt tình tiếp lời.

Sắc mặt Bạch Dạ Kình khó coi đến không nhìn nổi, lôi kéo Hạ Thiên Tinh đi luôn. Còn một mảnh hàng xóm ở bên kia châu đầu ghé tai đánh giá lại nghị luận người nào đó.

……………………

Hạ Thiên Tinh tránh tay Bạch Dạ Kình, đi chợ mua thức ăn. Bạch Dạ Kình liền đi theo bên người cô. Nói thật ra, anh cao 1m88 cùng khí chất không tầm thường tại loại trấn nhỏ hẻo lánh này, tỉ lệ quay đầu nhìn đã là 100%, hiện tại lại thêm cái khẩu trang khốc khốc kia, tỉ lệ quay đầu lại càng tăng thẳng đến 300%.

Hạ Thiên Tinh ngẫu nhiên sẽ ngẩng đầu nhìn anh một cái, phát hiện anh ngày thường mặc dù có thói quen sạch sẽ, quen sống trong nhung lụa, nhưng, giờ này khắc này anh đối với loại sinh hoạt của dân chúng bình thường này lại vô cùng cảm thấy hứng thú. Như là đang nghiêm túc cảm thụ nhân dân sinh hoạt, toàn bộ hành trình đều không có một chút không kiên nhẫn hoặc là đối với hoàn cảnh này ghét bỏ, ngược lại giống như suy tư gì đó.

Bạch Dạ Kình lúc này, vô cùng mê người.

Hạ Thiên Tinh nhìn một cái, sợ chính mình không biết kiềm chế muốn nhìn lâu hơn, cho nên, không dám dừng lại, vội vàng dời mắt đi, đem tầm mắt dừng ở một bao cải thìa, giống như không chút để ý hỏi anh, “Anh tối hôm qua nói, sáng nay có chuyện muốn nói với tôi, là muốn nói cái gì?”

Bạch Dạ Kình liếc mắt nhìn cô một cái, không đáp hỏi lại: “Di động của em đâu?”

“Ở trong túi tiền.”

“Bên này máy tính không có internet, em cũng không biết dùng di động đọc tin tức của anh?”

Động tác Hạ Thiên Tinh chọn đồ ăn ngưng lại một giây, nháy mắt tiếp theo, lại như là không chút để ý nói: “Anh là muốn cho tôi xem tin tức đại hôn của anh sao? Tôi có xem qua. Nhưng mà tôi ở chỗ này rất bận, không có thời gian nhìn kỹ.”

Chẳng lẽ, anh còn muốn cho cô thấy rõ ràng chi tiết anh hạnh phúc như thế nào sao?

Giọng điệu không để bụng kia, làm Bạch Dạ Kình tức giận không nhỏ

Anh đem đồ ăn trong tay ném vào Hạ Thiên Tinh, tức giận nói: “ Anh đi ra bên ngoài chờ em! Mua xong đồ ăn, cho anh xem di động! Một phút cũng không được chậm trễ!”

Giọng điệu trước sau đều rất bá đạo.

Hạ Thiên Tinh nghe xong liền sửng sốt. Chờ phục hồi tinh thần lại, chỉ có thể nhìn đến anh đi nhanh ra ngoài.

Anh rốt cuộc muốn cho mình xem cái gì?

Lúc Hạ Thiên Tinh mua đồ ăn, một đường đều suy nghĩ vấn đề này. Cuối cùng, cô vẫn là đem điện thoại từ túi tiền lấy ra, mở lên.

Dẫn theo một rổ đồ ăn, theo bản năng tìm anh. Không gặp người. Bỗng nhiên, phía sau có một luồng ấm áp bao trùm, dán chặt lên lưng cô, không có kẽ hở.

Cô cả kinh theo bản năng quay đầu lại, không chờ thấy rõ mặt, trong tay liền nhẹ hẫng, giỏ rau đã bị anh tự nhiên xách ở trên tay.

Cô mua không ít đồ ăn, rổ còn rất nặng, vừa chỉ là một đoạn đường ngắn, cô đã xách đến có chút phải thở dốc. Nhưng lúc này Bạch Dạ Kình xách ở trên tay, lại rất nhẹ nhàng.

“Đều mua xong rồi?” anh cúi đầu nhìn cô. Hạ Thiên Tinh xoay người lại, đứng cách anh nửa thước, sáng sớm dương quang hạ, thân hình cao lớn của anh bao trùm lấy cô, loại cảm giác này khiến người ta có chút khó chịu. Nếu, người đàn ông này…… Không phải là người đàn ông đã kết hôn……

Cách nhau gần như vậy, cô thậm chí có thể ngửi được mùi nước hoa Cologne tươi mát trên người anh, cùng đêm đó ở khách sạn KING…… Giống nhau như đúc……

Tinh thần cô có chút hoảng hốt.

Vốn tưởng rằng, gặp lại anh sẽ không cách nhau gần như vậy, thật sự hoàn toàn không nghĩ tới, chỉ là một ngày, anh liền lại xuất hiện trong sinh mệnh của cô.

Thật là đủ…… Chán ghét……

Như vậy sao có thể khiến cô hoàn toàn dứt ra đây?

Cô thở dài. Còn chưa phục hồi tinh thần lại, đang muốn nói cái gì, chỉ nghe được người kia mở miệng: “Cầm di động ra, xem tin tức đi.”

Cô hồ nghi hỏi: “Rốt cuộc là tin tức gì?”

Lẩm bẩm, nhưng vẫn ngoan ngoãn đem điện thoại móc ra, đang muốn click mở app tin tức, muốn nhìn một chút anh rốt cuộc muốn cô xem cái gì.

Nhưng ngón tay còn không có rơi xuống trên màn hình, một dãy số liền xuất hiện trên màn hình.

Trên màn hình lập loè hai chữ "Vị Ương".

"Tôi nghe điện thoại trước.” Hạ Thiên Tinh nói với anh. Xoay người sang chỗ khác, đem điện thoại dán ở bên tai.

Trì Vị Ương ở bên kia hừ hừ, “Cậu a, hiện tại biết mở máy rồi? Mình còn tưởng rằng cậu ở Lương Thành chơi đến cái gì cũng không nhớ rõ, không cần tới mình.”

trong giọng nói Trì Vị Ương tất cả đều là khó chịu.

"Buổi tối hôm trước không sạc, nên bị sập nguồn, rồi mới sạc. Sau lại vẫn luôn không nhớ nên khởi động máy.” Hạ Thiên Tinh nói dối.

“Hừ, chấp nhận cậu vì chăm sóc mẹ cậu, mình không so đo với cậu. Bất quá, qua sinh nhật của dì liền nhanh trở về đi, dù sao hôn lễ của tổng thống cùng Tống Duy Nhất cũng không thành, cậu cũng không cần trốn ở nông thôn âm thầm thương nhớ.”

Hạ Thiên Tinh nghe không hiểu, “Cậu mới vừa nói cái gì?”

“Nói cái gì là cái gì? Mình nói cậu qua sinh nhật dì thì nhanh trở về. Còn không phải là hợp lý lắm sao?”

“Mình nói không phải câu này.”

“Không phải câu này?” Trì Vị Ương suy nghĩ một chút, rồi sau đó hoàn toàn tỉnh ngộ, “A, cậu là nói câu tổng thống cùng Tống Duy Nhất kết hôn không thành sao?”

Hạ Thiên Tinh có chút ngốc, nắm thật chặt di động, “Lời này là có ý gì?”

“Cái gì có ý gì? Chính là ý trên mặt chữ nha! Cậu sẽ không đến lúc này còn không biết đó chứ? Nhưng hôm trước cho cậu gọi điện thoại, cậu rõ ràng nói đã biết!”

Lúc ấy nói biết, là việc kết hôn của Tống Duy Nhất cùng anh!

Không nghĩ tới……

Cho nên nói……

Anh…… Hiện tại không phải là hoa có chủ, vẫn độc thân sao?

Hạ Thiên Tinh ngẩng mặt lặng yên nhìn người đàn ông bên cạnh, anh tựa hồ đã chờ không thể kiên nhẫn, lông mày đang nhăn đến gắt gao, lộ ra một đôi mắt u trầm đảo qua phía cô.

Trong lòng cô rung chuyển, không biết anh vì sao không kết hôn, nhưng áp lực cùng buồn bã luôn ở trong lòng lại trong nháy mắt liền tiêu tán.

“Vị Ương, mình trước, mình…… Trước làm rõ ràng chuyện gì xảy ra.”

" Được. Cậu xong nhớ sớm một chút trở về.”

Hai người nói vài câu liền cúp điện thoại. Bạch Dạ Kình lập tức nhắc nhở cô, “Xem tin tức.”

Hạ Thiên Tinh cuối cùng biết anh muốn mình xem rốt cuộc là tin tức gì. Ngón tay cầm di động đùa nghịch vài cái, đi về phía trước. Khóe môi, không tự giác gợi lên một độ cong.

Bạch Dạ Kình cầm đồ đi theo phía sau, không kiên nhẫn hỏi: “ Không có sao?”

“Còn không có đâu, bên này internet không được, mở không ra.”

“Về sau nơi này internet sẽ phủ toàn bộ.”

Hạ Thiên Tinh quay đầu lại hướng anh cười một chút, “Tôi thay mặt các đồng hương nơi này nói tiếng cám ơn với anh.”

Nụ cười kia, thình lình xảy ra, làm Bạch Dạ Kình không khỏi nhíu mày.

Đây tuyệt là không giống bộ dáng ngoài cười trong không cười, cũng không phải miễn cưỡng. Mà là phát ra từ nội tâm, mềm mại tươi đẹp, ở buổi sáng thanh triệt dương quang hạ, thực động lòng người.

Anh híp mắt, tìm kiếm nhìn cô, “Tin tức em thấy rồi?”

Hạ Thiên Tinh xác thật là thấy được. Tnh hình cụ thể và tỉ mỉ cô tạm thời chỉ là giản lược nhìn qua, nhưng tiêu đề đặc biệt thấy được. Đăng ảnh chụp, cũng là anh cùng Tống duy nhất chụp ảnh chung, ở giữa có cái tiêu đề "Ly hôn".

Cô không nói chuyện, chỉ đem di động cất vào túi. Lúc này, nhưng thật ra không đi thẳng về phía trước nữa, chỉ là vai sóng vai đi bên cạnh anh.

Không biết vì sao, ngẩng đầu một cái chớp mắt, cảm thấy không gian giống như đều đặc biệt sáng ngời. Mấy ngày nay ở nông thôn, cô vẫn luôn cảm thấy nơi này quá mức lạnh lẽo, tâm tình cũng liền lạnh lẽo. Hiện tại, hoàn toàn ngược lại.

Tay đang rũ bên người đột nhiên bị cầm lên. Nhiệt độ ấm áp đem tay cô đang lạnh băng bao bọc lấy, cô cúi đầu vui vẻ. Có hàng xóm đang nhìn, cô nhiều ít cảm thấy có chút xấu hổ, ngón tay giãy giụa, anh lại dùng vài phần lực, không cho cô rút tay, ngược lại là đem tay cô trực tiếp nhét vào áo gió của mình.

Bởi vì hành động nho nhỏ này, khóe môi cô không tự giác cong lên, trong lòng chứa đầy mật ngọt, giống như đang tràn ra……

“Anh và Tống Duy Nhất, thật sự không kết hôn, về sau cũng không kết hôn sao?” Đi một đoạn đường rồi, Hạ Thiên Tinh rốt cuộc nhịn không được đánh vỡ bầu không khí trầm mặc của hai người.

“Anh kết hôn hay không kết hôn, không phải em một chút đều không thèm để ý sao?” Nhắc tới cái này, trong lòng Bạch Dạ Kình kỳ thật vẫn còn tức giận, “Ngày hôm qua phát tin tức kia, có phải là lời nói thật của em hay không?”

Đương nhiên! Nếu cô dám gật đầu nói là lời nói thật, anh nhất định không tha cho cô!

“Tin tức gì?” Hạ Thiên Tinh bị hỏi đến không hiểu ra sao, cũng không hiểu được vì sao anh lại khó chịu.

“Tân hôn vui vẻ, bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử!” Anh cắn răng, mỗi một chữ đều cắn răng mà nói. Hạ Thiên Tinh không khỏi cảm thấy buồn cười. Rõ ràng là mười hai từ tràn ngập chúc phúc, như thế nào bây giờ từ trong miệng anh nói ra giống như biến thành nguyền rủa vậy.

Còn cười!

Anh trừng cô.

“Cái đó không phải tôi gửi.” Hạ Thiên Tinh giải thích, “Con trai anh gửi.”

Nhớ tới Hạ Đại Bạch, cô thở dài, “Nó cũng cho rằng anh kết hôn, vẫn luôn vì việc này mà cáu kỉnh. Đau lòng thật lâu.”

“Đã nhìn ra. Sáng sớm đã âm dương quái khí, bộ dáng rất không vui vẻ.” Bạch Dạ Kình dừng một chút, ghé mắt, có thâm ý khác nhìn mặt nghiêng của cô, “Có cáu kỉnh, thương tâm, cũng chỉ có mình nó?”

Hạ Thiên Tinh xoay qua mặt, đối diện với ánh mắt thâm thúy của anh, tim bỗng dưng lỡ một nhịp đập.

Ánh mắt người đàn ông dường như có thể đem cảm xúc của cô dễ dàng nhìn thấu giống như trở bàn tay, làm cô cảm thấy không được tự nhiên tới cực điểm. Cô quay mặt đi, không nói chuyện. Trong túi áo khoác, tay anh nắm thật chặt tay cô, tựa như thúc giục cô trả lời.

“Thiên Tinh, buổi sáng đã cùng bạn trai đi ra ngoài mua đồ ăn à!” Đang lúc này lại gặp gỡ người quen, nhiệt tình cùng bọn họ chào hỏi.

Hạ Thiên Tinh cười cười, muốn giải thích anh căn bản là không phải “Bạn trai”. Nhưng mà lại vừa thấy bộ dáng hai người thân mật tay trong tay, muốn nói không phải bạn trai người khác còn sẽ cảm thấy cô rất tùy tiện đi?

Chuyển mắt nhìn đến anh, bộ đáng của anh lại như là tâm tình cực tốt, mỉm cười gật đầu, khách khách khí khí đáp lại chào hỏi của đối phương.

Nhìn dáng vẻ, anh……cũng hoàn toàn không có ý muốn làm sáng tỏ ……

Trong lòng Hạ Thiên Tinh xẹt qua một tia cảm giác vi diệu, kỳ thật ngay cả chính cô cũng rất hiếu kì, hai người bọn họ hiện tại rốt cuộc xem như quan hệ gì đây?

“Đại Bảo, Tiểu Bạch!” Đang lúc ngơ ngẩn, thanh âm Hạ Đại Bạch đột nhiên xuất hiện. Hai người không hẹn mà cùng ngẩng đầu, liền thấy Thẩm Mẫn nắm tay Hạ Đại Bạch hướng bọn họ bên này đi tới. Da mặt Hạ Thiên Tinh mỏng, cơ hồ là lập tức rút tay mình từ trong tay Bạch Dạ Kình ra, dịch sang bên cạnh một bước, chột dạ cùng anh bảo trì khoảng cách.

Bạch Dạ Kình âm thầm liếc mắt trừng cô một cái, nhưng thật ra không có túm cô lại, chỉ là tiến lên cùng Thẩm Mẫn chào hỏi.

“Sao hai người tới đây?” Anh hỏi.

“Đại Bạch đợi hai người cả nửa ngày cũng không gặp được, bên nhà nhị thẩm kia cũng không tìm thấy, cho nên mới lôi kéo dì đi dạo.” Thẩm Mẫn trả lời. Bạch Dạ Kình tức giận nhìn chằm chằm mắt con trai, cái bóng đèn này, quả nhiên lúc nào cũng đều phát sáng. Ở đâu cũng thế!

Hạ Đại Bạch lại chỉ giả vờ không có thấy ánh mắt của ba ba mình, hứng thú bừng bừng chạy đến giữa hai người, tay nhỏ một tay nắm một người. Một bên dâng trào xoải bước đi, một bên nói cùng mỗi một người quen trên đường lui tới: “Đại bá bá, vị này chính là ba ba con, bá bá kêu Tiểu Bạch là được rồi.”

“Tiểu tỷ tỷ, đây là ba ba em, gọi là Tiểu Bạch. Tới đón em cùng Đại Bảo trở về nha!”

“Đại Mao, mình lập tức phải trở về rồi, ba ba mình tới đón!”

……

Tới một người nhóc liền nói một tiếng, trong giọng nói đều là tràn đầy kiêu ngạo cùng khoe khoang. Nhìn biểu tình sáng ngời của nhóc con, trong lòng  Hạ Thiên Tinh cũng tức khắc thoải mái rất nhiều.

Lặng yên liếc mắt nhìn Bạch Dạ Kình một cái, chỉ thấy tầm mắt anh cũng dừng ở trên người con trai, trên mặt hàm chứa tia cười nhạt nhẽo, bàn tay to lớn xoa đầu nhỏ hạt dưa của nhóc con. Thẩm Mẫn ở một bên nhìn cũng cảm thấy thật là vui mừng.

Giữa trưa, người một nhà ở trong sân ăn cơm trưa, Hạ Thiên Tinh đang dọn cơm, Hạ Đại Bạch đặc biệt cao hứng bày biện chiếc đũa. Bạch Dạ Kình đứng một bên nhìn một lớn một nhỏ ở trước mặt, cảm thấy đặc biệt thỏa mãn không nói nên lời. Ở một nơi như vậy, an an tĩnh tĩnh, dân phong thuần phác, không có nhiều chuyện phiền phức quấy rầy, không có lục đục với nhau, thật ra lại rất thoải mái.

Lúc cô đang dọn cơm, đầu hơi hơi cúi thấp, hàng lông mi cong dài càng nhìn thấy rõ ràng. Mỗi một lần chớp mắt giống như là quạt lông vũ, vuốt vào đầu quả tim của anh, tê dại, ngứa ngáy, lại cảm thấy thực mềm mại.

“Lại đây ăn cơm.” Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, kêu anh. Ánh mắt anh còn chưa có dời đi, bốn mắt đối nhau, anh hoàn toàn không có ý muốn lui lại, thẳng tắp, như là muốn nhìn thấu đáy lòng của cô. Cô trước ngẩn ra một cái chớp mắt, bị nhìn đến có chút không được tự nhiên, tay cầm chén siết thật chặt, thanh âm càng thấp hơn một chút, “Tới ăn cơm……”

Bạch Dạ Kình trầm bước đi qua, kéo ra ghế dựa ngồi xuống. Bởi vì Thẩm Mẫn còn chưa có ra tới, anh tự nhiên sẽ không động đũa. Chỉ đột nhiên duỗi tay ôm lấy eo mảnh khảnh của cô, đem cô kéo đến đứng bên cạnh chân anh.

Anh cũng không khỏi quá lớn mật!

Hạ Thiên Tinh kinh ngạc xong, theo bản năng liếc mắt nhìn Hạ Đại Bạch  một cái, cũng may Hạ Đại Bạch lúc này đang ngồi xổm trên mặt đất chơi với con sâu nhỏ, không phát hiện hành động mờ ám của hai người bọn họ.

Tay cô cuộn lại, đè ở trên vai anh, thanh âm thực nhẹ, “Buông tôi ra trước, mẹ tôi ra ngay bây giờ……”

Khi nói chuyện, còn thường thường lo lắng nhìn về phía cửa phòng bếp. Nhưng mà so với cô đang thẹn thùng mà nói, da mặt anh vẫn trước sau như một.

Không chịu buông tay, bàn tay di chuyển ở trên eo cô, ngẩng đầu nhìn cô, “Định khi nào trở về?”

Cho dù cách một tầng quần áo dày nặng, nhiệt độ lòng bàn tay của anh cô vẫn mơ hồ có thể cảm giác được. Ánh mắt người đàn ông thâm trầm không thấy đáy, giữa ánh mặt trời buổi trưa từ trên chiếu xuống, chiếu vào trong mắt anh, chỗ đó lại tựa như hàm chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp. Hạ Thiên Tinh cúi đầu nhìn xuống dưới, chỉ cảm thấy tim đập cực kì nhanh.

Cô lắc đầu, nhẹ giọng: “Ít nhất đến khi qua sinh nhật mẹ tôi mới có thể.”

“Ừ.” Tình lý ở bên trong Bạch Dạ Kình tự nhiên sẽ không cưỡng cầu, chỉ nói: “Đến ngày đó, tôi lại đến đây đón em.”

“Cho nên, hôm nay anh muốn đi sao?” Hạ Thiên Tinh hỏi, ngay cả chính cô cũng đều không nhận thấy được trong giọng nói không muốn buông tha. Ấn đường Bạch Dạ Kình hơi hơi cao, tựa hồ là cảm thấy hưởng thụ, khóe môi nhàn nhạt cười, “Không phải ngày hôm qua vẫn luôn muốn đuổi anh đi sao, hiện tại không bỏ được?”

Trong giọng nói anh có trêu đùa. Hạ Thiên Tinh da mặt mỏng, mạnh miệng không chịu nhận, “Tôi cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi, tôi biết anh rất bận……”

Rõ ràng bận rộn như vậy còn tự mình tới nơi này. Bây giờ Hạ Thiên Tinh nhớ lại bộ dáng mệt mỏi của anh tối hôm qua, lòng có chút không đành lòng.

“Vẫn là lái xe trở về sao? Lãnh Phi sẽ tới đón anh?”

“Ngồi cao tốc.” Bởi vì là hành trình bí mật, cho nên tất nhiên không thể kinh động người dân.

“Vậy…… Cụ thể khi nào đi?”

Bạch Dạ Kình nhìn thời gian trên cổ tay, “Còn ba tiếng.”

Hạ Thiên Tinh gật đầu, “Đột nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy khẳng định là phải đi về xử lý cho tốt. Bọn họ trang bị nghe trộm trong văn phòng, đối với anh…… Ảnh hưởng rất lớn sao?”

“Hiện tại ảnh hưởng rất lớn chính là hai người bọn họ, hai đảng phái của bọn họ đã sứt đầu mẻ trán, chúng ta bên này xem như nhờ họa được phúc.”

Hạ Thiên Tinh lúc này mới yên tâm một chút.

Thẩm Mẫn lúc này từ phòng bếp ra tới, Hạ Thiên Tinh nghe được động tĩnh, cúi đầu liếc anh một cái, tay mau chóng từ trên vai anh dời đi. Anh cũng không níu cô, bất động thanh sắc đem tay từ bên hông cô trượt xuống.

Hai người giữ chút khoảng cách, trong lòng cô lại ’ bang bang ’ nhảy loạn, có hai người giờ phút này đang lặng lẽ yêu đương……

Thực ngọt.

Chỉ là, bọn họ thế này gọi là yêu đương sao?

Hạ Thiên Tinh cũng không rõ, nhưng giờ này khắc này tâm trạng vui sướng hoàn toàn là chân thật, cho nên, không nghĩ nhiều thêm, chỉ đi qua bế Hạ Đại Bạch từ trên mặt đất lên, “Đừng chơi nữa, mau đi rửa tay ăn cơm.”

……………………

Khoảng hai giờ chiều, Thụy Cương lái xe đến, chạy vào trong viện.

Bạch Dạ Kình tự mình vào phòng ngủ lấy áo gió, Hạ Thiên Tinh đang cùng Thụy Cương nói chuyện, nói được một nửa, Bạch Dạ Kình lại từ phòng ngủ đi ra.

“Quần áo đâu?” Hạ Thiên Tinh nhìn anh không cầm gì trên tay liền hỏi.

Anh lạnh mặt nhìn cô nói: “Không thấy, em vào tìm giúp anh một chút.”

“Như thế nào lại tìm không thấy? Lúc ăn cơm rõ ràng tôi gác ở trên ghế trong phòng cho anh, anh đã cẩn thận tìm chưa?” Hạ Thiên Tinh nói. Bạch Dạ Kình như là không nghe thấy, quay mặt đi.

Thụy Cương cười nói: “Hạ tiểu thư, ngài vào xem đi.”

“Vậy được rồi, cậu ở đây chờ một lát. Mẹ tôi sẽ pha trà, uống chén trà rồi hãy đi.”

Hạ Thiên Tinh cùng Thụy Cương khách khách khí khí nói xong, mới xoay người theo sau Bạch Dạ Kình đi vào.

“Quần áo không phải ở trên ghế kia sao?” Hạ Thiên Tinh vào cửa liền thấy được, Bạch Dạ Kình xoay người lại, một tay giữ cửa, không đợi cô hoàn hồn, anh đã trực tiếp đêm cô ấn trên cửa.

Hô hấp của anh nặng nề phả vào trên đầu cô, thân thể cực nóng cùng ánh mắt nhìn cô không chớp, đều làm tim cô đập loạn xạ.

Cho nên……

Anh vừa mới là cố ý nói quần áo tìm không thấy sao?

Không chờ cô hoàn toàn minh bạch, anh liền hôn thẳng xuống. Tim cô liền đập mạnh, môi người đàn ông mang theo nhiệt độ, còn có mùi hương bạc hà, chui vào trong khoang miệng cô. Làm như lâu lắm mới được hôn môi cô, anh có chút cuồng dã, si mê.

Hô hấp vô cùng khó khăn.

Hạ Thiên Tinh bị anh xô đẩy ở trên cửa, bị hôn mút đến cánh môi có chút trướng đau, nhưng lại không muốn rút lui. Cánh tay anh khôi ngô không an phận liền chui vào trong quần áo cô.

Khí lạnh cũng theo vạt áo tiến vào khiến cô có chút rùng mình. Chính là, ngay sau đó, hơi ấm từ trong tay của Bạch Dạ Kình nhanh chóng truyền tới, làm hô hấp cô hỗn độn, trong đầu chỉ có một mảnh trống rỗng.

Bạch Dạ Kình đã sớm muốn hôn cô, hoặc là nói, không chỉ là đơn giản muốn hôn cô như vậy. Cả ngày, nhìn thấy cô liền cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, đêm đó ở cùng cô ở bên nhau, ký ức ở trong đầu không ngừng tán loạn, nhưng cố tình lại có trưởng bối và con trai, rất khó có được cơ hộ thích hợp.

Hạ Thiên Tinh bị hôn đến hốc mắt trồi lên một tầng hơi mỏng ướt át, cô túm lại được một tia lý trí, đẩy cánh tay anh, “Không được…… Sắp muộn rồi…”

Bạch Dạ Kình lại ở môi cô mút một chút mới lưu luyến tách ra.

Hạ Đại Bạch ở bên ngoài dùng sức đập cửa, “Tiểu Bạch, Đại Bảo, các người sao lại đi vào lâu như vậy?”

Bọn họ xác thật là tiến vào một hồi lâu! Lấy quần áo đâu thời gian dài như thế? Chỉ sợ bên ngoài mọi người đều biết là chuyện gì xảy ra.

Hạ Thiên Tinh thoáng giật mình, liền rút tay anh ra. Ngẩng mặt liếc anh một cái, lại dời tầm mắt, xoay người sang chỗ khác nhanh chóng sửa sang lại quần áo cùng tóc tai.

Sắc mặt Bạch Dạ Kình không tốt, một ngày nào đó thật muốn đem vật nhỏ bên ngoài kia ném ra đại dương đi!

Anh đi cầm áo khoác. Mặt Hạ Thiên Tinh còn đỏ rực, chờ anh kéo cửa đi ra ngoài, cô mới đi theo phía sau anh chậm rì rì. Hạ Đại Bạch giương đầu nhỏ, nhìn bọn họ chằm chằm hai cái, cuối cùng, tầm mắt rơi xuống trên mặt anh, “Tiểu Bạch, hai người ở bên trong làm cái gì?”

“Đại sự, nói con cũng không hiểu, hỏi nhiều như vậy làm gì?”

Hạ Đại Bạch chu miệng, không hỏi.

Bạch Dạ Kình mặc áo gió, cùng Thẩm Mẫn từ biệt, hai người nói chuyện chút, anh liền sải bước đi đến bên cạnh xe. Thụy Cương đã đem cửa xe mở ra, anh quay đầu lại nhìn cô một cái, ánh mắt ấy khiến trong lòng Hạ Thiên Tinh thoáng sững sờ, cơ hồ là không nghĩ nhiều, theo bản năng liền nói: “Tôi... đưa anh đến nhà ga.”

Anh cong cong khóe môi, gật đầu đứng chờ.

“Mẹ…… Con đi đưa anh ấy một chút.” Hạ Thiên Tinh cùng Thẩm Mẫn nói.

Thẩm Mẫn gật đầu, “Đi thôi, nhớ về sớm.” Ánh mắt của Thẩm Mẫn nhìn cô từ đầu tới cuối đều không có ý tốt.

“ Con cũng phải đi! Con cũng muốn đưa Tiểu Bạch!” Hạ Đại Bạch lập tức đuổi kịp. Hạ Thiên Tinh liếc mắt nhìn nhóc một cái, Bạch Dạ Kình rõ ràng là không vui khi cô mang theo nhóc. Hạ Thiên Tinh thật là rất đồng tình với con mình, đây là bị ghét bỏ đi?

Thẩm Mẫn đem Hạ Đại Bạch ôm ở trong khuỷu tay, “Con cũng đừng đi, một mình mẹ con đi thôi. Lại nói, ba con hai ngày nữa lại tới.”

Hạ Đại Bạch chu miệng nhỏ không vui. Nhóc cũng là sợ Tiểu Bạch lúc này trở về lại trộm cưới vợ, cho nên trong lòng không có cảm giác an toàn. Thẩm Mẫn hạ giọng nói, “Con không nghĩ làm Tiểu Bạch thích Đại Bảo của con sao? Hiện tại hai người bọn họ yêu đương đó, con liền không cần đi quấy rầy.”

Hạ Đại Bạch vừa nghe lời này mới xem như nhẹ nhõm, không đói theo sau.

Tài xế lái xe, Thụy Cương ngồi ghế điều khiển phụ. Bạch Dạ Kình cùng Hạ Thiên Tinh sóng vai ngồi ở phía sau. Ngoài cửa sổ cảnh sắc vào đông, đã chỉ còn lại có một mảnh tiêu điều, chính là, chiếu vào trong mắt Hạ Thiên Tinh, thoạt nhìn lại là một hương vị khác.

Bạch Dạ Kình đang xem tư liệu Thụy Cương mang tới, một tay kia với qua, làm như vô tình, lại như tự nhiên nắm lấy tay cô.

Hạ Thiên Tinh quay đầu nhìn anh, anh đầu cũng không nâng, chỉ chuyên chú ở văn kiện của mình. Nhưng nắm tay cô, lại vô ý thưởng thức các ngón tay của cô được tu bổ sạch sẽ. Mỗi một ngón tay cô đều rất mềm, tinh tế, nắm ở trong tay anh liền hình thành sự đối lập.

Hạ Thiên Tinh rốt cuộc không nhịn xuống, hỏi: "Anh cùng Tống Duy Nhất…… Lúc này, là thật sự hoàn toàn kết thúc sao?”

“Trên thực tế chưa từng bắt đầu.” anh đem tay cô kéo tới, đè ở  đầu gối mình. Hạ Thiên Tinh cảm thấy ấm áp, ngón tay ngoan ngoãn liền đặt ở trong lòng bàn tay anh. Nhìn bờ vai dày rộng kia, theo bản năng liền tựa đầu tới.

Hương thơm thanh mát của cô liền quẩn quanh ở chóp mũi, Bạch Dạ Kình  ngẩn ra, lúc này mới sườn mục, cô dựng thẳng đầu, cằm để ở trên vai anh, cùng anh đối diện. “Vậy anh hiện tại cùng Tống Quốc Nghiêu là hoàn toàn quyết liệt?”

Tư thế như vậy, hai người cách nhau rất gần, hô hấp của anh liền ngưng trọng, làm cho cả xe có vẻ đặc biệt ái muội.

Bạch Dạ Kình cúi đầu, sát cô thêm một chút, gần đến lông mi của anh như muốn cọ vào chóp mũi cô. Hạ Thiên Tinh run đến lợi hại, hô hấp cũng bị anh làm rối loạn rất nhiều, bị anh nắm lấy bàn tay, đầu ngón tay đều căng thẳng.

Chương 205: Giai đoạn yêu thử

Chỉ nghe được anh đè thấp giọng hỏi: “Lo lắng cho anh sao?”

“Em…… Kỳ thật là, lo lắng cho chú anh……” Khoảng cách gần như vậy khiến cô có chút miệng khô lưỡi khô. Cô liếm liếm môi dưới, không dám cùng anh chơi trò mập mờ, chỉ rụt người lùi vào góc. Người đàn ông này kỳ thật là một cao thủ tình trường, mắt nhìn cô cứ như có lửa vậy. Ánh mắt này của anh trên mạng gọi là ánh mắt của người mạng thái đi!

Bạch Dạ Kình không vội làm chính sự, đặt văn kiện xuống, đem cô trực tiếp ôm tới đặt trên đùi. Không phải là đặt cô nghiêng người ngồi, mà là mặt đối mặt ngồi, hai chân mảnh khảnh của cô liền đặt lên trên eo anh.

Hạ Thiên Tinh kinh hãi, lại không dám thở mạnh. Chỉ trừng anh, lại quay đầu nhìn lại đằng sau, ánh mắt đầy lo lắng. Phía trước tài xế cùng Thụy Cương đều ở đó!

Huống hồ, bọn họ vừa mới đối phó xong vụ ẩu đả vừa rồi, nháo đến vô cùng rối loạn, anh hiện tại lại xằng bậy?!

Bạch Dạ Kình biết trong lòng cô lo lắng cái gì, ấn cái nút, cửa sổ xe liền có màn che bao trùm lại, đem cả xe chắn lại kín mít. Chỉ là, phía trước thùng xe lại không có ngăn cách.

Hạ Thiên Tinh khó chịu, hạ giọng hỏi, “Anh lại muốn làm gì?”

Bạch Dạ Kình ngửi hơi thở trên người cô, “Em chủ động đưa tới, chẳng lẽ không biết anh muốn làm gì?”

“Em chỉ là đưa cho anh, không phải muốn cùng anh…… Cái này?” Hạ Thiên Tinh đỏ mặt. Bởi vì phía trước Thụy Cương đều ở đó, cô vô cùng khẩn trương, cảm giác này cùng yêu đương vụng trộm chính là cùng một loại.

Bạch Dạ Kình tự nhiên sẽ không làm trò trước mặt người khác —— đã chắc chắn Thụy Cương bọn họ thực sự nhận ra, tuyệt sẽ không quay đầu lại nhìn một cái. Anh vén mái tóc cô, ở trên cổ cô triền miên quyến luyến hôn một cái thật mạnh.

“Đừng……” Hạ Thiên Tinh trốn tránh, nhưng tay Bạch Dạ Kình từ phía sau chế trụ lại cổ của cô, không cho cô cơ hội trốn.

Anh hôn thật sự rất mạnh, hôn đến trên cổ cô lại có một vết đỏ lớn mới bằng lòng bỏ qua. Hạ Thiên Tinh dùng ngón tay che lại chỗ đó, có chút oán trách oán giận, “Lần trước Đại Bạch đã hỏi, giờ anh lại…”

Bạch Dạ Kình đem tay cô kéo xuống. Trên da thịt tuyết trắng của cô xuất hiện nhàn nhạt một dấu đỏ, thoạt nhìn đỏ bừng kiều mị, nhưng thật ra càng thêm gợi cảm.

Môi anh chợt lướt qua môi cô, hô hấp hỗn độn nói: “Qua sinh nhật dì liền trở về, một ngày cũng đừng chậm trễ……”

Đơn giản một câu, Hạ Thiên Tinh có thể nghe được khát vọng của anh ở trong đó, cũng nghe ra lời kia nói ám chỉ cái gì, cho nên cô căn bản không dám nói tiếp.

…………………………

Lần này tới Lương Thành, là gạt mọi người lặng lẽ an bài, cho nên lúc cô rời đi, tự nhiên cũng là lặng yên đi.

Bạch Dạ Kình từ trên xe xuống, liền đeo khẩu trang. Cũng may ga tàu cao tốc cũng không có bao nhiêu người. Cô nắm tay anh, đem anh cùng Thụy Cương đưa đến khu kiểm phiếu.

“Đi thôi, tài xế sẽ đưa em trở về.” Bạch Dạ Kình cùng cô nói.

“Ừ, anh đi vào trước.” Tay cô chỉ nhẹ nhàng nhéo tay anh. Bạch Dạ Kình nâng mắt nhìn đồng hồ, thời gian đã không thể chậm trễ.

Hạ Thiên Tinh cũng biết, liền chậm rãi thu hồi lại tay.

Anh cũng không có ở lâu, xoay người chuẩn bị đi, tựa hồ nhớ tới cái gì, bước chân dừng lại, quay đầu nhìn cô. Cô đi phía trước một bước, hỏi: “Còn có việc sao?”

“Di động có khi sẽ phải tắt máy! Em đừng gọi cho anh!”

Hạ Thiên Tinh nghe xong trong lòng tràn đầy mật ngọt “Đã biết.”

Anh nói xong, lúc này mới cùng Thụy Cương đi qua cửa kiểm phiếu.

Hạ Thiên Tinh đứng ở bên ngoài nhìn bóng dáng của anh, cho đến khi anh biến mất, cô mới chậm rì rì thu hồi tầm mắt đi. Ngực cô cứ có cảm giác trướng trướng, hẳn là…… Không nỡ sao?

Đối với anh, không phải chỉ có một chút động tâm sao? Như thế nào liền…… chỉ chia lìa ngắn ngủi như vậy, đều sẽ cảm thấy mất mát? Trong lòng giống như vắng vẻ.

…………………………

Tài xế đưa cô về đến nhà, mới xuống xe, liền thấy trong viện mấy chú dì đang quét dọn nhà cửa, mẹ cô thì đang ở một bên nhặt rau.

Hạ Đại Bạch không ở nhà, phỏng chừng lại là cùng đại Mao Nhị amao đi chơi. Hạ Thiên Tinh cười cùng mọi người chào hỏi, tì ghế nhỏ ở đối diện mẹ cô mà ngồi xuống, giúp đỡ làm việc.

“Thiên Tinh a, bạn trai con rốt cuộc là trông như thế nào, như thế nào vẫn luôn mang khẩu trang, mặt cũng không nhìn rõ ràng.” Chú Nhị hỏi.

Hạ Thiên Tinh trả lời: “Anh ấy bị cảm mạo, con sợ anh ấy lây bệnh cho con trai con, cho nên nói anh ấy mang khẩu trang. Diện mạo sao…… Trông rất được.”

Cô nhớ tới Bạch Dạ Kình kia nhan sẵn hoàn mỹ tuấn tú, trong lòng vô cùng ngọt ngào. Sợ mẹ cô phát hiện tâm tư, thấp đầu nói.

“Đại Bạch lớn lên đẹp vậy, khẳng định là hai người các người gien đều tốt. Hơn nữa, ba của thằng bé khẳng định rất có tiền đồ đi? Hôm nay lại mang theo tài xế tới đón. Là làm buôn bán sao?”

Hạ Thiên Tinh cùng Thẩm Mẫn nhìn nhau liếc mắt một cái, thật đúng là không biết nên giải thích thân phận Bạch Dạ Kình thế nào.

Thẩm Mẫn nói: “Tiền đồ tốt hay không không quan trọng, mấu chốt là đối với Thiên Tinh nhà chúng tôi có tốt hay không.”

“ Lời này của mẹ Thẩm nói không sai. Thiên Tinh, hai người tính khi nào kết hôn? Con trai đều lớn như vậy, nghe tôi, nhanh nhân lúc còn sớm kết, đỡ phải đêm dài lắm mộng.”

“……” Hạ Thiên Tinh lúc này là im lặng, đáp không được. Chỉ yên lặng làm đồ ăn.

Thẩm Mẫn hơi hơi ngẩng đầu, liếc nhìn cô một cái. Tóc cô rơi xuống, cái dấu vết trên cổ cô liếc mắt một cái liền thấy được.

Nhưng không dừng lại lậu, chỉ tiếp tục nhặt rau, làm bộ dường như không có việc gì hỏi: “Đại Bạch không tiếp thu được việc cậu ta cưới người phụ nữ khác, khẳng định cũng không tiếp nhận được con gả cho người đàn ông khác. Hai người các người có nói qua việc kết hôn chuyện không?”

“…… Không có.” Hạ Thiên Tinh ăn ngay nói thật.

Kết hôn?

Cô cảm thấy, việc này đối với cô cùng Bạch Dạ Kình, tựa hồ thật sự quá xa xôi. Hai người bọn họ, hiện tại nhiều nhất, nhiều nhất nhiều nhất cũng chỉ là ở giai đoạn yêu đương.

Thậm chí, trận yêu đương này, còn chỉ là một bắt đầu nho nhỏ, vẫn chưa thành hình. Tình cảm hiện tại thực sự chỉ là một cái xác trứng gà chưa vỡ, thực yếu ớt, có lẽ chỉ cần ngoại lực nhẹ nhàng tác động liền nát, chẳng có thành quả gì.

“Cậu ta là người rất có tâm, mẹ nhìn rất thích. Bất quá, mẹ thích cũng vô dụng, hai người các con đều không còn nhỏ, nên tự mình suy xét vấn đề thực tế đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro