39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

pwj._.pwj
Xin chào hello

Bye

:/

Ngộ ha

?????

Còn nhức đầu không?

Không

Tránh xa cậu là tôi
hết đau à

Vậy ý cậu là tui làm cậu
nhức à

T.T

Vậy thôi, từ mai tui sẽ tránh xa
cậu ra

Ê giỡn mà =)))

Không vui đâu

Thôi off đây, Suhee đến rồi

T.T

Mong cậu thông cảm nhiều

Love u
(đã gỡ tin nhắn)

=)))

- Anh nhắn tin với ai mà cười hí hửng vui thế? - Suhee lại xuất hiện.

- Với bạn thôi. Em khỏe chưa?

- Nhờ có anh mà em khỏe rồi á - cô ôm chặt lấy Woojin.

- Nghẹt thở...bỏ ra.

- Oops em xin lỗi.

Sau đó Suhee đòi Woojin dẫn cô đi trung tâm thương mại, cậu cũng bất đắc dĩ mà đồng ý. Đến nơi, cô như cá gặp nước liên tục nhảy từ hiệu này sang hiệu khác, túi đồ ngày càng nhiều và đương nhiên Woojin phải vác hết đống đó.

Dừng lại trước một hiệu trang sức, hàng loạt thứ đồ lấp lánh lấp lánh thu hút cô lại.

- Woojinie à, vào đây nè - Suhee nhanh chân chạy vào còn hối cậu đi thật nhanh, hình như mấy túi đồ đó tàng hình nên cô không thấy cậu đang khổ sở vác đống đồ nặng trịch đó. Cuối cùng cậu cũng kiếm được một chỗ nghỉ chân thả toàn bộ đống đó xuống, cả cơ thể nhẹ hơn hẳn.

"Đồng hồ phiên bản giới hạn, chỉ còn 1 cái"

Woojin bị chiếc đồng hồ đó thu hút.

"Oa, đẹp thật đấy, nếu tặng cho Jihoon thì chắc cậu ấy vui lắm" - cậu mải mê nhìn chiếc đồng hồ.

- Anh? - Suhee lại từ đâu chạy đến.

- Sao?

- Wow, đồng hồ này đẹp thế nhỉ. Anh định mua nó tặng em à? Đúng là Woojinie của em là nhất rồi haha. Nếu anh tặng thì em không ngại nhận nó đâu. - Cô xổ một tràn làm cậu cứng họng, vốn dĩ cậu định mua để tặng Jihoon cơ mà.

- Đi về. - Woojin bỏ đi ra mặc kệ Suhee đang tự sướng với cái đồng hồ (đúng hơn là ảo tưởng sức mạnh)

- Chờ em với. - Cô đuổi theo sau, mặt nuối tiếc nhìn chiếc đồng hồ khi nó không thuộc về tay mình.

"Nhất định sẽ là của mình" - Cô nghĩ vậy.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
jinyounggg
Alo alo

pwj._.pwj
Nghe rõ nghe rõ

Chuyện là

Sắp tới là ngày gì chắc cậu cũng biết

Sắp tới là kiểm tra hả

Đúng rồi!

:D v** , tức giận

Ơ chứ sao?

Sinh nhật Jihooooon

Á á á á á

Thôi chết, tự nhiên quên

Cậu có bao giờ nhớ gì?

Nhớ Jihoon

:/

Tui cap cho cậu ấy coi

Thôi thôi xin

Thế cậu có kế hoạch gì à?

Tui nghĩ là sẽ tổ chức bí mật?

Tại nhà cậu ấy luôn nhỉ?

Tổ chức bí mật sao lại ở
nhà cậu ấy?

Bí mật chỗ nào

Từ từ người ta nói -_-

Đây là cơ hội để cậu thổ lộ tình cảm đấy

Vậy á

Đúng vậy

Kế hoạch tui sẽ nói sau

Bây giờ trước mắt là cậu

PHẢI

GIẢI

QUYẾT

CÔ EM

ĐÓ

Làm sao để nó đừng bám cậu nữa

Khó thế  -.-

=))) nếu cậu không làm được
là kế hoạch không thành công đâu

Sẽ cố gắng!

Cố lên

Suy nghĩ kế hoạch phụ tui đi đó

-_-

Vì hai người mà tui không có thời
gian yêu bản thân mình

=((( sẽ đền bù cho cậu mà

Là cậu nói đó nhé, tui sẽ cap lại

Ok

Hứa là sẽ giữ lời

Mấy hôm sau đó, cả Jinyoung và Woojin rất bận rộn để chuẩn bị tiệc bí mật cho Jihoon, với sự trợ giúp nhiệt tình của Suhee do Woojin thuyết phục cô. Đến Jinyoung cũng không thể tin được Suhee lại nhiệt tình đến thế, nghĩ đến cảnh cô biết đây là chuẩn bị cho Jihoon thì chắc cô ta sẽ nổi điên lên mất.

- Woojinie à, anh thấy chiếc đồng hồ đó có hợp với em không? - Suhee bỗng dưng đổi sang nói về chiếc đồng hồ mà cô thấy ở trung tâm thương mại.

- Đồng hồ nào...à...ừ có.

- Vậy tối nay chúng ta quay lại đó mua nha.

- Thôi không cần tốn công đâu, nó đã được bán đi rồi.

- Tiếc thế. Đó là bản giới hạn đó =((

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
pwj._.pwj
Jihoon a

Lên sân thượng gặp mình một lát

Ơ

Ok

Nhanh nha

Woojin đang đứng trên sân thượng, trên tay cầm một chiếc hộp.

- E Woojin.

- Ủa Jihoon, sao nhanh thế?

- Ờ, có gì không?

- Ừ thì à... đây tặng cậu món quà.

- Quà? Dịp gì?

- Cậu cứ lấy đi.

- Nhưng mà phải có gì đặc biệt thì tôi mới dám nhận chứ? -_-

- Sinh nhật cậu.

- Sao cậu...biết?

- Cái đó...thôi bỏ qua đi. Vì là dịp đặc biệt của cậu nên tui muốn tặng nó cho cậu. Mong cậu nhận nó.

Jihoon hơi lưỡng lự nhưng cuối cùng vẫn nhận chiếc hộp đó, cậu mở ra và bị vật bên trong làm cho bất ngờ.

- Cái đồng hồ này... chẳng phải là bản giới hạn sao? Sao cậu lại...

- Sao, cậu thích không?

- Rất thích, tôi đã tìm khắp nơi nhưng không thấy nó.

- Cậu thích là mừng rồi, chúc mừng sinh nhật.

- Cảm ơn cậu thật nhiều.

Jihoon khỏi phải nói vui cười đến tít cả mắt, Woojin cũng từ đó mà vui theo. Cả hai cứ thế mà cười đùa trên sân một lúc lâu.

- Hôm nay cậu thấy vui không? - Woojin hỏi.

- Vui chứ, hôm nay đã có thêm một người nhớ đến sinh nhật của tôi. Ngoài gia đình, Jinyoung ra thì cậu là người tiếp theo nhớ đến sinh nhật tôi đó...à mà không...

"Happy birthday to you. Happy birthday to you. Happy birthday happy birthday. Happy birthday Hoonie.

- Oaaa, sao cậu biết hôm nay là sinh nhật mình?

- Bí mật nha.

- ...

- Sao cậu khóc?

- Mình vui lắm, cảm ơn cậu nhiều.

- Haha, đồ mít ướt... chúc mừng sinh nhật đồ mít ướt"

- Jihoon, Jihoon ơi, ê!

- Chuyện gì? - Jihoon bị kéo về thực tại sau khi suy nghĩ điều gì đó khá sâu xa.

- Không có, tự nhiên cậu im lặng rồi nhìn xa xăm lắm. Làm tui hơi sợ.

- Ủa vậy hả.

- Ừ, cậu nhớ đừng có suy nghĩ gì nhiều quá.

- Biết rồi.

- Hihi, Jihoon này, tui có điều muốn nói.

- Sao?

- Thật ra, tui t...

- Woojinie a - Tiếng của Suhee vang lên cắt ngang câu nói của Woojin. Cô vội chạy đến chỗ Woojin nhưng vẫn không quên tặng cho Jihoon một cái lườm.

- Woojin à, anh đi đâu làm em tìm muốn chết. - Suhee đang nũng nịu với Woojin nhưng vẫn cố quay sang chọt cho Jihoon vài câu. - Cậu còn làm gì ở đây? Không thấy chỗ đôi tình nhân đang hạnh phúc à?

- Ơ tôi thật có mắt như mù mà không thấy quý tiểu thư đang đứng đây - Jihoon dùng giọng mỉa mai đáp lại.

- Thế sao không mau đi đi. Ở đây làm chi? - Suhee nghe vậy nên được nước lấn tới.

- Ở đây để tỉa lại mấy cành cây đây, cô không thấy à? Mấy cây hoa này tuy đẹp đấy, nhưng mà hướng mọc lại quá là lộn xộn nên là *pặc* - Jihoon thẳng tay bẻ gãy một cành hoa, bông hoa đó lại trùng màu với cái hoa trên áo Suhee.

- Thật tội nghiệp nó, đẹp thì có đẹp thật nhưng mà không theo quy tắc nên là...phải vào thùng rác thôi - Jihoon thản nhiên nói còn Suhee bắt đầu thấy sợ và cảm thấy hơi lạnh sóng lưng nên nhanh nhanh kéo Woojin chạy.

- Woojinie mau đi thôi, ở đây đáng sợ quá. - Cô nắm tay Woojin, cắm đầu về phía trước mà chạy. Woojin quay lại nhìn Jihoon thả dấu 👍 một cái rồi chạy theo. Còn Jihoon thì đứng bụm miệng cười như được mùa.

- Woojinie...sao anh...sao anh có thể...chung lớp...với con người...đáng sợ đó - Suhee vừa thở hồng hộc vừa nói, thi thoảng lại ngó nghiêng ngó dọc để đảm bảo Jihoon không có ở đây.

- Anh thấy cậu ấy nói đúng mà - Woojin tỉnh bơ.

- CÁI GÌ?

- Thì những thứ tạo nên sự hỗn loạn cuối cùng cũng sẽ bị bài trừ mà. Anh thấy đó là bài học sâu sắc đó chứ - Woojin cũng đang hùa theo Jihoon. Vốn dĩ ngay từ đầu cậu đã biết Jihoon đang nhắm tới Suhee nên cũng thuận theo đó mà đánh vào.

- Thôi vào lớp. - Suhee tức giận bỏ đi trước Woojin đi sau thì cười trong im lặng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Aaaaa, muốn có chiếc đồng hồ đó quá đi. - Suhee nằm lăn lộn trên giường.

- Bản giới hạn nên như vậy cũng đúng thôi, em đợi đợt sau đi. - Woojin an ủi cô.

- Không chịu, em phải tìm cho bằng được người mua nó, em phải có được nó. - Cô quyết tâm.

- -_- biết đâu nó đang ở nước ngoài thì sao.

- Ờ nhỉ, thôi vậy để hôm khác tính. Woojinie của em ngủ ngon.

- Ừ, em ngủ ngon.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Jihoon cẩn thận lấy chiếc đồng hồ ra, đây là chiếc đồng hồ cậu đã bỏ bao nhiêu công sức săn tìm nó nhưng vẫn không có được vậy mà Woojin săn được mới hay thật.

Đồng hồ đẹp lắm, cảm ơn cậu

Cậu thích là được

Nhưng mà sao cậu săn được thế T.T

Dạo một vòng trung tâm thương mại

Ở đó chỉ còn duy nhất một cái

T.T

Dù gì cũng cảm ơn cậu lần nữa

Hehe, cất cẩn thận nhé

Biết rồi mà, tôi sẽ cẩn thận

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng hôm sau trước khi đến trường, Jihoon phân vân có nên đeo theo đồng hồ hay không và cuối cùng cậu quyết định sẽ đeo theo nó để Woojin cảm thấy vui.

- Oa, đồng hồ mới kìa - Jinyoung nhận ra sự mới lạ trên tay Jihoon.

- Ey, đừng có đụng, đồ được tặng đó. - Jihoom đùa phủi tay Jinyoung ra.

- Biết rồi, mà ai tặng vậy?

- Woojin.

- Wow, đã nhất cậu rồi. Chẳng phải cậu đã săn nó từ lâu rồi sao, giờ có thì tuyệt quá rồi.

Lúc lâu sau, Suhee bước vào, hôm nay cô đi một mình khác với mọi ngày luôn níu tay Woojin.

- Hôm nay tiểu thư đi một mình kìa hahaha - Ai đó đã nhận thấy sự khác lạ này nên hô to lên trêu chọc.

- Im đi, anh ấy đang ở dưới căn tin thôi. - Suhee bực bội đáp trả, sau đó giữ nguyên bộ dạng bực bội đó đi vào chỗ ngồi. - Hừ bực bội ghê.

Jihoon và Jinyoung đang đùa giỡn cũng bị Suhee nạt cho một cái.

- Mấy cậu có im đi được không? Ồn chết đi được. - Suhee tức tối đập bàn, cả hai người kia đã im lặng chuyển sang xì xầm điều gì đó rồi đứng dậy đi ra ngoài.

- Khoan! - Suhee bỗng lên tiếng khi thấy chiếc đồng hồ trên tay Jihoon.

- Cậu, đi với tôi! - Suhee nghiêm giọng nhìn Jihoon. Cậu cũng đi theo lời cô.

~

- Đưa đồng hồ đây. - Suhee có ý định giật chiếc đồng hồ nhưng Jihoon nhanh chóng rút tay lại.

- Đưa? Cô nằm mơ à? - Jihoon giấu hẳn tay ra sau.

- Sao cậu có nó?

- Tôi phải trả lời à?

- Đúng, cậu phải trả lời.

- Nếu tôi nói là tôi không thích trả lời thì sao?

- Thì cậu phải đưa nó cho tôi - Nói ra Suhee tiến đến Jihoon với ý định cướp chiếc đồng hồ.

- Trời ơi, coi con nhỏ đó kìa.

- Thấy người ta đẹp trai nên cứ sáp lại gần.

-Tưởng cô ta ghét Jihoon cơ, vậy mà vẫn bám lấy cậu ấy.

Suhee đã nghe toàn bộ những câu nói đó nên ngừng lại, dùng giọng nhỏ nhẹ thảo mai nhất để nói với Jihoon.

- Cậu đã mua bao nhiêu? Bán lại cho tôi với giá gấp đôi nhé.

- Cô lại nằm mơ à, tôi sẽ bán nó nếu trời sập nhé. Cô cứ chờ đó đi - Nói rồi Jihoon bỏ đi, Suhee tức tối đến hét lên. Đôi mắt lộ rõ sự tức giận như sắp nuốt chửng người khác.

"Cứ chờ đó đi, rồi tôi sẽ cho cậu thấy trời sập là như thế nào"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cuối cùng fic cũng chạm mốc 1K votes, thật sự đây là điều mình đã mong ước bấy lâu nay. Cảm ơn tất cả mọi người đã luôn quan tâm đến fic này từ những ngày đầu tiên. Cảm ơn mọi người đã biến điều ước của mình thành sự thật.

Cảm ơn và yêu mọi người thật nhiều a ♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro