Nước chanh không đường (Kết)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeyoung đứng chờ trước cổng vinh thự, không còn những lần đón đưa khi ấy. Trên mặt em còn không hiện nỗi một tia vui mừng khi nhìn thấy chị.
Jennie cười gượng bước vào bên trong, trừ động cơ vang lên mọi thứ dường như êm ắng đến thương tâm. Nàng bắt đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngăn người kia thấy đôi mắt đỏ hoe của mình.
" bao lâu nữa thì chị kết hôn "
Rốt cuộc Chaeyoung cũng chịu lên tiếng nhưng nó chẳng phải điều nàng muốn nghe.
" em hy vọng chị cùng người khác kết hôn đến vậy sao "
Jennie mỉm cười chua xót hỏi lại.
" em không biết, tình cảnh hiện tại cũng không phải là chuyện em muốn hay không "
Chaeyoung nhìn đứa nhỏ trong bụng nàng, ánh mắt hiện lên một tia thương tâm khó tả.
" nếu nó là con của em thì thật tốt " Jennie lại cười, lần cười thứ bao nhiêu không nhớ nhưng đôi mắt đỏ hoe lại phản bội nàng.
" đừng nhắc đến chuyện cũ, chị hạnh phúc là được rồi "
Em nghĩ chị yêu anh ta, em nghĩ chị hạnh phúc vì có đứa nhỏ này.
Không đâu, hạnh phúc của chị là Chaeyoung, chị chỉ muốn trở thành cô dâu của một mình em.
Xe dừng lại trước một cửa tiệm váy cưới, Chaeyoung bước xuống xe gương mặt nhìn nơi này, kí ức về chuyện xưa lại khiến cô có chút hoài niệm.
" chúng ta vào thôi " Chaeyoung cười nhàn nhạt, nắm lấy tay nàng. Tựa hồ như đang chuẩn bị cho lễ cưới của bọn họ.
" Park Tổng " Người quản lý cúi đầu chào bọn họ, xem ra nơi này là của Park Gia.
" Park phu nhân " sau đó bọn họ nhìn Jennie bên cạnh khẽ cúi đầu.
ba tiếng " Park phu nhân " này làm nàng cả kinh, lòng lại dâng lên một tia chua xót.
" dẫn cô ấy đi thử váy cưới đi, đem bộ sưu tập mới nhất đều đem hết ra "
Chaeyoung nhìn cả cung điện váy cưới trước mặt, khẽ thở dài nói.
" không phải là váy cưới Park Tổng đã chuẩn bị trước đây sao.."
Vị quản lý hơi bất ngờ hỏi lại, chiếc váy cưới kia dùng hai tháng để hoàn thành là cả tấm lòng của Park Tổng.
Chaeyoung nhìn Jennie, ánh mắt buồn man mác.
" có muốn đi xem một chút không ? "
Nàng gật đầu, là váy cưới Chaeyoung chuẩn bị cho nàng trước đây sao.
Quản lý dắt nàng đến một căn phòng riêng biệt, bên trong tủ kính trưng bày một chiếc váy cưới được chạm khắc tinh xảo đẹp đẽ vô cùng.
" chiếc váy này, được Park Tổng đích thân ra trận thiết kế..dùng hai tháng để hoàn thành, thật sự rất dụng tâm..Park phu nhân, cô thật có phúc "
Vị quản lý thao thác bất tuyệt, muốn trước mặt Chaeyoung chứng tỏ. Chỉ là mấy lời này hiện tại nghe vào tai lại nghe như rất châm chọc.
" ông đi ra ngoài đi, để cô ấy tự chọn "
Chaeyoung mất kiên nhẫn, không vui nhìn ông ta.
" những thứ này đều là em một tay chuẩn bị sao "
Jennie không giấu nỗi khổ sở, giọng như nghẹn lại hỏi.
" um..lúc chị nhận lời làm bạn gái, em đã chuẩn bị rồi "
Khóe mắt Jennie chảy ra một dòng nước mắt, nàng đã bỏ lỡ cả kì vọng của em ấy về cuộc hôn nhân này.
" lúc đó chị không chấp nhận đám cưới..là bởi vì chị sợ hôn nhân, trước đây cuộc hôn nhân của ba mẹ khiến chị rất sợ hãi. Chị nghĩ bọn mình bên nhau như vậy cũng thật tốt, hôn nhân là chuyện sớm muộn..chỉ là chị lại không nghĩ đến có ngày nó sẽ không xảy ra "
" thật ra trước khi chị nhớ ra em, chị đã một lần nữa yêu em..nhưng vì chiếc nhẫn trên tay em, chị nghĩ em có người trong lòng nên mới chấp nhận anh ta. Ngày hôm đó, anh ta lúc chị say cưỡng đoạt chị. Nhưng bây giờ nói gì cũng muộn rồi, chị mất em rồi "
" Jennie, đừng nói nữa "
" cô ấy có tốt với em không " Jennie lau nước mắt, nhàn nhạt hỏi.
" cô ấy yêu em từ cao trung, ở lại đây là vì em..em không muốn một lần nữa phụ cô ấy "
Jennie biết đây là khẳng định, Chaeyoung sẽ không bỏ rơi người kia..đối với chuyện của nàng vĩnh viễn không muốn nhắc tới nữa.
" Chaeyoung, em có từng yêu chị không "
" có, em đã từng yêu chị như sinh mệnh "
Jennie mỉm cười, đó là lời kết cho chuyện tình buồn của nàng.
Jennie trở về Pháp, sinh đứa nhỏ ra. Cũng đối với cha nó, không muốn can hệ.
Nghe đâu tháng này, Chaeyoung sẽ cùng người con gái kia kết hôn.
Jennie vẫn không nhịn được vào ngày bọn họ kết hôn trở về, muốn nhìn một chút Chaeyoung mặc váy cưới có bao nhiêu xinh đẹp.
Lễ đường ngập tràn những đóa linh lan nở rộ, Chaeyoung đứng đó mỉm cười ngọt ngào nhìn người con gái đang chậm rãi bước vào lễ đường.
Phía dưới tràn ngập lời chúc phúc, cũng như vỗ tay.
Nước mắt Jennie rơi xuống, ánh mắt đó là của nàng, váy cưới đó cũng là của nàng.
Phía sân khẩu, MC đang thao thao bất tuyệt về chuyện tình bọn họ.
" Hai người gặp nhau năm 17 tuổi, là tình đầu của nhau. Rung động đẹp đẽ kéo dài đến ngày ngày hôm nay đã kết trái thành hôn lễ ngọt ngào "
Phía dưới tràn ngập tiếng vỗ tay, Chaeyoung nắm tay người con gái kia mỉm cười hạnh phúc.
" nghe nói Park Tổng rất yêu người này, bị người khác hãm hại nên mới xa cách nhau. Sau đó Park tổng có qua lại linh tinh với vài người nhưng đi một vòng lớn kẻ có tình lại quay về bên nhau "
Jennie đứng đó nhìn Chaeyoung trao nhẫn cưới cho cô dâu, hóa ra..
một năm bên cạnh, ba năm chờ đợi, thời gian bên nhau đầy cố gắng của nàng là một vòng dạo chơi, là một người linh tinh không đáng nhắc trong cuộc đời người kia.
Rốt cuộc chỉ trong cái chớp mắt,
Jennie lại lần nữa đánh mất hết tất cả rồi.
Nàng quay bước rời đi, ở phía lễ đường cha sứ vẫn đang kiên nhẫn chờ câu trả lời của Chaeyoung chỉ thấy cô đứng bất động nhìn ra cửa cứ như thế trầm mặt..
" con đồng ý " ba chữ này thành công cắt đứt đi mối duyên phận bi ai kia.
Jennie, nếu có kiếp sau em hy vọng chị..
trở thành nữ nhân của em, danh chính ngôn thuận cùng em tiến vào lễ đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro