CHƯƠNG 68: THÁNG BẢY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Anh chỉ mỉm cười, hơi hơi vui vẻ

Mùa hè nóng bức. Dù trong phòng có máy lạnh nhưng cứ nằm một chỗ cũng sẽ thấy khó chịu, lại khó tránh được cảnh đổ mồ hôi. Lạp Lệ Sa nằm mấy ngày rồi, thật sự chịu không nổi nữa, muốn lau người một chút.

Tình trạng nhúc nhích một chút cũng buồn nôn nay đã đỡ hơn nhiều nhưng nàng vẫn còn choáng váng, không thể tự lau mình. Người chăm sóc đã bị sa thải, nàng muốn lau người chỉ có thể nhờ vào Phác Thái Anh.

Đều là con gái, lại thân nhau như vậy, nhờ bạn lau mình một chút những tưởng không có vấn đề gì, chưa kể mấy ngày nay đều là Phác Thái Anh giúp nàng lau mặt, nhưng mà... lúc thật sự cởi áo ra chờ Phác Thái Anh lau lưng giúp, không hiểu sao Lạp Lệ Sa lại thấy hơi ngượng ngùng.

Chắc là vì trên người có vết thương, nàng nghĩ thế.

Khi đó tuy ba nàng chưa kịp dùng dao, nhưng ông ta đã đánh vào đầu nàng rồi. Mặt bầm, đương nhiên trên người cũng có, là do bị đạp cả vào bụng vào chân.

Phác Thái Anh lần đầu tiên nhìn thấy tất cả những vết thương ấy. Một chút xấu hổ ban đầu đã hoàn toàn biến mất, nàng còn không dám lau quá mạnh.

Cửa đã đóng lại, màn cũng đã kéo, bên ngoài còn loáng thoáng tiếng người. Lạp Lệ Sa ôm đầu gối ngồi trên giường, Phác Thái Anh xắn tay áo lên lau lưng cho nàng. Lưng nàng có một vết bầm rất lớn, trên nền da trắng nõn trông rất đáng sợ. Nàng cẩn thận dùng khăn ướt lau nhẹ nhàng.

"Trên lưng cũng là bị ông ấy đánh sao?"

Lạp Lệ Sa rầu rĩ trả lời, "Không phải, là mình tự làm."

Lúc ấy để gây tiếng động, nàng tự đẩy người vào bàn đá cẩm thạch sau lưng.

Nghe Lạp Lệ Sa giải thích, Phác Thái Anh lại hỏi, "Vậy lưng cậu như thế, buổi tối có đau không? Có phải vì đau nên mới không ngủ được đúng không?"

Lạp Lệ Sa: "Hơi hơi thôi à, không phải rất đau."

Phác Thái Anh nghiêm túc đề nghị: "Hay cậu thử nằm sấp ngủ xem?"

Lạp Lệ Sa cạn lời quay sang nhìn nàng một cái, nàng cũng không thèm ôm gối che chắn gì nữa, quay hẳn sang một bên để lộ bụng ra.

Phác Thái Anh cau mày: "Sao cả chỗ này cũng bị thương?"

Lạp Lệ Sa cầm lấy khăn, "Rồi rồi, phía trước để mình tự lau."

Phác Thái Anh không bỏ qua: "Cậu lộn xộn lại đau đầu cho coi."

Lạp Lệ Sa: "Cậu không thấy xấu hổ hả?"

Phác Thái Anh: "... Đều là con gái cả."

Lạp Lệ Sa: "Thế làm gì mà mặt cậu hồng thế kia." Làm nàng cũng không nhịn được mà đỏ mặt.

Phác Thái Anh: "... Cậu quay qua đi, mình lau tay cho cậu thôi."

Lạp Lệ Sa quay đầu, lại thấy choáng váng ngay, nhịn không được mà đỡ trán, ôm đầu nằm xuống gối. Nàng nghĩ thầm, nếu đằng nào cũng xấu hổ rồi vậy thôi không cần ép buộc bản thân làm gì. Thật ra để từ từ, mình tự lau một lần cũng được.

Ngẫm lại thật là kỳ quái, lúc trước các nàng còn cùng nhau tắm suối nước nóng, nhưng bây giờ chỉ có hai người ngồi đây lau mình, không hiểu sao lại thấy luống cuống.

Cuối cùng vẫn là Lạp Lệ Sa tự lau một vài chỗ còn lại. Phác Thái Anh đi thay nước, nhìn vào gương trong phòng vệ sinh rồi tự cốc đầu ảo não, tự chất vấn trong lòng, "Đỏ mặt cái gì hả tôi ơi!" Gõ tới mức kính cũng bị lệch, nàng nâng tay sửa lại một chút.

Lau mình xong đúng là thoải mái một chút, Lạp Lệ Sa cũng thấy đỡ hơn. Phác Thái Anh mở cửa phòng, kéo màn ra, ngồi xuống bên cạnh nàng, hai người nhìn nhau trong chốc lát.

Lạp Lệ Sa mở miệng phá vỡ bầu không khí gượng gạo không hiểu ra sao này: "Mấy ngày nay mình không thấy cậu làm bài."

Phác Thái Anh thoáng kinh ngạc: "Cậu muốn nhìn mình làm bài hả?"

Tư duy kiểu gì thế này, Lạp Lệ Sa cạn lời. Nàng mong bạn cùng bàn đừng có chăm chú vào mình thêm nữa, nàng đã khoẻ hơn rồi, không cần chăm chút sát sao như thế.

Lạp Lệ Sa: "Mình là sợ cậu không học mấy ngày bị tụt hậu."

Thế mà Phác Thái Anh còn nghiêm túc giải thích: "Thế này nè, để nắm được kiến thức khá là mất công, nhưng không học vài ngày cũng không thể làm thành tích giảm sút được đâu."

Lạp Lệ Sa: "..." Cảm giác không phải nàng bị chấn động não, người bị là Phác Thái Anh mới đúng, sao còn chậm tiêu hơn trước thế này. Nàng kéo chăn trùm qua đầu, không muốn nói gì thêm, Phác Thái Anh muốn nhìn cứ việc nhìn đi. Kết quả mới đắp lên một lớp chăn mỏng đã nghe thấy tiếng cười của Phác Thái Anh. Nàng nhanh chóng giở chăn ra, nhìn Phác Thái Anh, "Nãy giờ cậu chọc mình đó hả?"

Phác Thái Anh chỉ mỉm cười, hơi hơi vui vẻ.

Nàng cảm thấy hình như Lạp Lệ Sa đang từ từ hồi phục rồi, sẽ đùa giỡn với nàng, điều này làm nàng rất vui.

Thật ra giữa khuya, lâu lâu Lạp Lệ Sa vẫn sẽ giật mình thức giấc, hoặc sẽ mất ngủ luôn. Phác Thái Anh ngủ khá ít, chỉ nằm tâm sự với nàng. Đề tài nói chuyện không đâu vào đâu, y như khi còn trong phòng ký túc xá vậy.

Bây giờ Lạp Lệ Sa xem di động vẫn còn bị choáng váng đầu, nên Phác Thái Anh phụ trách đọc tin nhắn an ủi cũng như những lời hỏi thăm động viên trong group chat cho nàng nghe —— có một số câu chữ nhắn qua di động thì không có vấn đề gì, nhưng khi Phác Thái Anh đọc lên, nói rằng "Lạp Lệ Sa mình không thể không có cậu cậu mau khoẻ lên nhất định phải mau khoẻ lên yêu cậu bảo bối ơi" thật sự là làm người khác ngượng kinh khủng.

Lạp Lệ Sa căng tai nghe, nghe Phác Thái Anh tự động chuyển sang giọng đọc văn diễn cảm để đọc tin nhắn thành tiếng.

Rốt cuộc nàng nhịn không được, cầm di động đánh vài chữ đã đau đầu, mới được một nửa bèn chuyển sang tin nhắn thoại, nhắm mắt lại mà nói: "Không cần phải gửi mấy lời buồn nôn này tới nữa, mấy cậu tém tém lại một chút hộ mình."

Nhưng mà, cái sinh vật gọi là bạn bè này chính là loại sinh vật gợi đòn như thế. Vừa nghe Lạp Lệ Sa nói xong, những ai trong group quan tâm đến nàng lập tức như bị tiêm thuốc kích thích. Họ gửi tới tấp những câu buồn nôn gấp bội, hiển nhiên là tìm trên mạng. Lạp Lệ Sa cảm thấy nhìn thôi cũng đủ đau mắt.

"Rồi rồi, bạn bè quan tâm mình đã nhận được rồi, không cần phải đọc tin nhắn của họ nữa đâu, thật sự đó, thà đọc bài học còn hơn." Lạp Lệ Sa nói.

Phác Thái Anh đồng tình: "Ừa, đọc bài học còn hơn."

Nàng ấy không phải cầm sách đọc, mà là thuộc lòng đọc ra. Đầu tiên là đọc bài Tỳ Bà Hành.

Lạp Lệ Sa: "Bài đấy mình cũng đọc được."

Phác Thái Anh: "À, đúng, nhưng cậu cũng chỉ đọc được mỗi bài này."

Lạp Lệ Sa: "..." Ơ, người này ăn nói kiểu gì đấy?

Phác Thái Anh lại cười thành tiếng: "Mình phát hiện ra nha, nếu để bình thường thì cậu học bài không vô, nhưng nếu xem bài học thành lời bài hát, cậu lại học rất nhanh. Chi bằng cậu xem bài học thành lời bài hát cả đi."

Lạp Lệ Sa: "Hả?"

Tuy rằng mặt nàng chỉ thấy thờ ơ "học bá này đang nói nhảm nhí gì vậy" nhưng dù không nhận ra, nàng đang ướm thử bài học vào ca khúc yêu thích của mình rồi, hơn nữa còn ngâm nga thử trong đầu.

Phác Thái Anh nhìn mặt nàng không cảm xúc còn tưởng rằng người ta không thích ý kiến này, thế mà lúc đi mua cơm về, nàng đứng ngoài cửa lại nghe thấy tiếng đọc bài ngâm nga của Lạp Lệ Sa.

Nàng đứng ngoài cửa che miệng. Không được cười không được cười. Ít ra là cũng không được cười thành tiếng.

Nàng nhẹ nhàng lui ra sau vài bước, mới cố ý giậm chân thật mạnh, y như rằng âm thanh trong phòng im bặt.

"Là cái con bé trong phòng kia à. Trước đấy không phải cảnh sát còn ra ra vào vào sao? Nghe nói là ba nó giết người, giết một người phụ nữ còn giết cả trẻ em. Điên hay gì!"

"Đúng thế, lúc họ đón con bé đấy tôi cũng thấy. Nó còn bảo đã tận mắt thấy hiện trường vụ án mạng."

"Oa, vậy chắc sẽ bị bóng ma tâm lý đúng không?"

Lạp Lệ Sa đứng trên hàng lang nghe được những lời bàn tán đấy, trong một khoảnh khắc nàng không biết có nên bước lên phía trước nữa hay không. Phác Thái Anh đang đứng sau lưng bèn nhẹ nhàng đẩy nàng một cái. Lạp Lệ Sa tiến lên, tay được Phác Thái Anh nắm chặt.

Phác Thái Anh đỡ nàng, lặng lẽ bước qua những điều dưỡng kia.

Ra ngoài không được bao lâu, lại nghe thấy tiếng rên xấu hổ buồn bã của những điều dưỡng vang lên: "Trời ạ chết rồi bị con bé nghe được!"

"Xấu hổ quá đi mất!"

Phác Thái Anh kéo tay Lạp Lệ Sa, đỡ nàng đi về phía trước, hai người bước vào thang máy. Trong thang máy chỉ có hai người, một người mặc áo bệnh nhân sọc xanh, một người mặc áo thun bình thường. Hình bóng của hai người phản chiếu trên vách thang máy bóng loáng.

Đây là lần đầu tiên Lạp Lệ Sa đứng lên rời khỏi phòng bệnh. Do đã khoẻ hơn rất nhiều, Phác Thái Anh lại thấy nàng nằm lâu khó chịu mới đỡ nàng xuống lầu đi dạo một chút.

Tay Lạp Lệ Sa lúc nào cũng lạnh, mùa hè vẫn thế. Phác Thái Anh nắm tay nàng không buông, hai người cứ thế đi chậm rì. Bên dưới khu bệnh nhân nội trú có một vườn hoa nhỏ, có vài bệnh nhân cũng đang dạo tới dạo lui, bên người đều có người thân hay điều dưỡng. Những người trẻ tuổi như Lạp Lệ Sa hay Phác Thái Anh hiếm khi xuất hiện.

Dưới những tầng lầu là một khóm hoa hồng, hoa đang nở. Lạp Lệ Sa đi một chút thấy mệt rồi bèn ngồi xuống bồn hoa, Phác Thái Anh ngồi bên cạnh nàng, lúc này mới buông tay ra.

Phác Thái Anh: "Cậu choáng hả?"

Lạp Lệ Sa: "Cũng còn ổn."

Phác Thái Anh đứng dậy đi lấy nước, quay về lại không thấy Lạp Lệ Sa đâu. Vườn hoa này khá nhỏ, Lạp Lệ Sa đi đâu được chứ? Nàng đứng đấy nhìn quanh quất khắp nơi. Một bà lão đứng đối diện nàng thấy thế cười phá lên, nhìn nàng rồi chỉ chỉ ra sau bụi hoa. Lúc này Phác Thái Anh mới thấy một góc áo lộ ra từ nơi đó.

Nàng cúi người, vạch những đoá hoa hồng ra một bên, nhìn thấy Lạp Lệ Sa đang ngồi đối diện.

"Cậu trốn ở đây làm gì đó?"

"Không có trốn, tại trời nắng quá."

Bên kia chỉ có một khoảng trống nhỏ, bị vách tường và bụi hoa che chắn tạo ra một khoảng không gian xem như là kín đáo. Phác Thái Anh cũng chui vào ngồi, thấy Lạp Lệ Sa đang cầm một đóa hoa.

Nàng ấy vờ như không có việc gì, thả hoa về lại bụi.

Phác Thái Anh làm bộ như không thấy, đưa nước cho nàng: "Uống nước này."

Chỗ này là một nơi khá tốt. Không khí có hương hoa, không giống mùi hương đặc trưng của bệnh viện, ngẩng đầu lại có thể thấy bầu trời tháng bảy. Cảnh vật sáng sủa hiếm thấy, rất ít khi bắt gặp được bầu trời xanh thẳm như vậy ở chốn thị thành.

Hai người ngồi đó thật lâu, tận cho đến khi cô Kha đến thăm như thường lệ, không thấy cả hai bèn gọi điện thoại tìm.

Cô Kha mang theo trái cây đến thăm, còn mang cả bài tập cho Phác Thái Anh.

"Lạp Lệ Sa bị thương, cần được nghỉ ngơi thật nhiều, cô đặc cách cho em không làm bài tập hè, chịu không?" Nghe cô Kha nói thế xong, dù Lạp Lệ Sa có buồn bực đến mức nào cũng thấy vui sướng theo bản năng của học sinh.

Cô Kha vừa đi, nàng đã rút di động ra, nhắn tin nhắn thoại vào group: "Cô Kha nói là mình không cần làm bài tập hè này."

Phác Thái Anh: "..." Không cần làm bài tập hè thôi mà vui như vậy luôn?

Chị điều dưỡng buôn chuyện trước đó bị các nàng nghe thấy đến kiểm tra phòng. Một nụ cười ngượng ngùng lộ ra trên gương mặt tròn tròn, chị đặt lên chiếc bàn nhỏ của hai nàng sữa chua, bánh sô-cô-la và hai quả táo.

Sorry mấy bạn nhoa. Tại dạo này deadline dí quá nên không có thời gian up truyện cho mấy bạn đọc 🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro