173. Phiên ngoại 9: Em và Anh lúc còn nhỏ ( Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tâm trạng hiện tại của Chung Quốc là kích động không cách nào hình dung, cậu không ngờ tới đời này sẽ chào đón giờ khắc này, cậu được Tại Hưởng dẫn đến nhà trẻ. Nói ra nghe có chút buồn cười, nhưng cứ nghĩ đến có thể tiếp xúc với nơi Tại Hưởng đã từng ở, cậu cảm thấy mình giống như nam chính trong phim thần thoại, lúc ngồi trên cỗ máy thời gian trở về nơi Tại Hưởng đã từng đi qua. Hai người vẫn chưa quen biết nhau, Tại Hưởng lúc đó nhất định rất đáng yêu, ngoan ngoãn lại ngây thơ, Tại Hưởng lúc đó nhất định sẽ nghe lờu không có nghịch phá, Tại Hưởng lúc đó cũng nhất định sẽ chưa từng nghĩ lớn lên sẽ ở bên cạnh mình. Nhà trẻ rốt cuộc sẽ như thế nào nhỉ? Có phải sẽ so với nhà trẻ bình thường sẽ ấm áp hơn, hát bài hát thiếu nhi yêu thích, phát ra tiếng cười sảng khoái, nhất định là như vậy. Chung Quốc mang theo ảo tưởng ngập đầu lên xe thúc giục Tại Hưởng: "Sao mà vẫn chưa tới nữa?" Chung Quốc không chỉ không thấy được một tia vui vẻ nào trên mặt Tại Hưởng, ngược lại còn cảm thấy tâm trạng anh rất kém.

"Anh đang lo lắng nhà trẻ không cho anh vào sao, yên tâm, em sẽ đi năn nỉ bảo vệ cho."

"Đừng có dùng cái đầu ngốc của em để đoán ý của anh."

"Đầu của em có ngốc cũng tốt hơn nhà trẻ của anh! Đợi lát nữa đến nhà trẻ nói không chừng em sẽ trở thành người thông minh nhất ngoại trừ anh!" Chung Quốc không biết xấu hổ đang so sánh với các bạn nhỏ trong nhà trẻ.

"Anh đã hối hận khi dẫn em đi rồi."

"Tại sao?"

"Chung Quốc, chúng ta chơi một trò chơi đi." Tại Hưởng không có trả lời câu hỏi của Chung Quốc, mà lại có tâm trạng hiếm thấy. Chung Quốc nghĩ cũng không thèm nghĩ liền đồng ý, dù sao đi đường cũng chán, chơi trò chơi cũng có thể giải sầu: "Được, trò gì."

"Đợi sau khi đến trường học chúng ta chơi trò chơi giả vờ không quen biết nhau."

"Anh cứ nói trực tiếp là ngại em làm anh mất mặt đi!"

"Vậy anh nói trực tiếp."

"Đừng phá hư tâm trạng tốt của em."

Cứ như vậy lại qua thêm mấy tiếnh sau, xe vẫn như trước chạy trên đường, xung quanh đã hoang vu vắng vẻ, ai sẽ đem nhà trẻ đặt ở nơi này chứ, căn bản không có khoa học, Chung Quốc nổi lên nghi ngờ, sau khi thăm dò Tại Hưởng tròn năm phút thì nói: "Tại Hưởng, anh nói thật đi, anh lẽ nào muốn đem em bán vào nơi thâm sơn rừng cốc?"

"Bán 100 lần em cũng không đủ tiền vốn."

"Vậy anh muốn đi đâu, khẳng định là không phải nhà trẻ đâu, đừng gạt em, em khônh phải kém trí, phụ huynh nào lại bằng lòng tốn công sức đi gửi con đến đây, đừng nói xe bus, ngay cả xe đường dài em cũng không thấy. Em thật ngốc mà, sao lại tin tưởng lời của anh chứ, anh là người có lòng tốt sẽ dẫn em đi nhà trẻ sao? Em biết anh có quá nhiều bí mật, anh muốn giết em hủy xác sao?"

"Vốn dĩ anh không muốn, nhưng bây giờ muốn."

Chung Quốc càng nghĩ càng thấy không đúng, túm cánh tay Tại Hưởng, van xin nói: "Tha cho em, em sẽ không nói ra đâu, chúng ta quay về đi được không, vì em anh đi tù không đáng đâu.""Ồn chết được, sắp đến rồi." Nghe thấy Tại Hưởng nói như vậy, Chung Quốc nhìn xung quanh, ngoại trừ đường lộ và cây cỏ không ngừng lướt qua thì cái gì cũng không có, cậu nhíu mày: "Anh lừa em!" Ai ngờ vừa nói xong, Tại Hưởng đã thả chậm tốc độ ngừng xe bên đường, mở cửa xuống xe, Chung Quốc từ cửa xe ló đầu ra: "Đừng có đi tiểu bậy bạ."

"Em rốt cuộc có xuống xe hay không."

"Ở đây?" Chung Quốc càng thên lo sợ, cậu loạng choạng xuống xe đi theo sau Tại Hưởng, trong đầu đang đấuu tranh tư tưởng, chỉ có hai khả năng, một là nhà trẻ của Tại Hưởng là trường học ma trong truyền thuyết, chỉ có Tại Hưởng có thể thấy mà mình không thể thấy, cái khác chính là Tại Hưởng đem mình trêu chọc, bây giờ cậu thà tin là cái sau có khả năng hơn. Bên đường có mấy con đường nhỏ đan xen nhau nhưng không có bất cứ bảng tên đường, Tại Hưởng đi sâu vào một con đường nhỏ, Chung Quốc ở phía sau túm lấy góc áo của Tại Hưởng, nhìn trái ngó phải.

"An, Tại Hưởng, đừng giỡn nữa." Sau khi đi một đoạn Chung Quốc lại mở miệng nói, Tại Hưởng không quan tâm chỉ đi về trước, cho đến khi trước mặt không còn đường để đi, hai người bị đám cỏ rậm rạp, âm u bao quanh, cỏ dại màu xanh lục bảo còn cao hơn cả Chung Quốc, cậu lại lần nữa túm góc áo Tại Hưởng: "Hết đường rồi, bây giòe có thể trở về chưa."

"Chung Quốc." Giọng nói của Tại Hưởng nghe cực kỳ âm lãnh, Chung Quốc không nhìn thấy được mặt anh, chỉ có thể nghe thấy giọng anh: "Có chuyện em đoán đúng rồi."

"Cái, cái gì."

"Em quả thật biết quá nhiều bí mật của anh, cho nên, đừng trách anh."

"Anh nghiêm túc sao?"

"Ở đây sẽ không có người phát hiện ra thi thể em."

Chung Quốc bị dọa mất hồn, cậu tâhn đáy lòng tin tưởng Tại Hưởng không thể nào thật sự muốn giết mình, nhưng Tại Hưởng cũng không có lý do gì lái xe lâu như vậy chỉ đơn thuần là vì đi con đường nhỏ này, lẽ nào từ lúc bắt đầu quen biết đều là lời nói dối và âm mưu của Tại Hưởng, mình chỉ là yêu anh ấy, nên đối với anh ấy mất đi tính cảnh giác, tất cả mọi thứ đều là trò đùa ve vản, mục đích cuối cùng chính là giết mình? Đây thật sự không phải là một câu chuyện tình yêu mà là một câu chuyện kinh dị, bao gồm cả mình và mọi người đều bị lừa. Lúc đầu Chung Quốc còn đang điên cuồng tưởng tượng, Tại Hưởng cong người vén bụi cỏ ra, hơi cúi đầu đi vào. Chung Quốc há hốc mồm, cũng máy móc đi theo vào, tầm nhìn hạn chế ban đầu được mở ra, gió biển thổi tới, thổi loạn tóc và tim cậu, tòa nhà ngũ giác không bằng phẳng đứng bên vách đá cheo leo, cảnh tượng trước mắt giống như bức tranh được con nít tô màu lên. Hóa ra đây không phải là một câu chuyện tình yêu cũng không phải câu chuyện kinh dị, quả thật là câu chuyện thần thoại.

"Nhà, nhà, nhà trẻ, đây là nhà trẻ sao?!" Cậu vẫn không dám tin.

"Em không biết chữ?" Tại Hưởng mở cổng, Chung Quốc theo sau vẫn không ngừng vặn cổ, muốn đem cảnh sắc ngoài nhà trẻ gom hết vào đáy mắt, lúc này cậu mới chú ý đến trên cánh cổng gắn năm con búp bê vải, hình dung của Chung Quốc rất chính xác, búp bê không phải treo cũng không phải dán, là bị để người trần gắn lên cánh cổng, trước mặt búp bê treo năm tấm biển gỗ, thật sự viết "Nhà trẻ An An".

"Không thể nào, không phải chứ, thật sự là nhà trẻ sao?!"

"Có cái gì mà phải kinh ngạc, nhà trẻ đều như vậy."

"Anh bị úng não rồi! Lẽ nào chưa nhìn qua nhà trẻ bình thường sao?"

"Bọn anh là học nội trú."

"Nhà trẻ làm gì mà có nội trú!!" Chung Quốc tâm trạng không cách nào bộc phát, chỉ dựa vào âm lượng. Cánh cổng cũng không có bảo vệ, cậu thử mở cửa nhưng không cách nào mở ra được.

"Phải làm sao?" Chung Quốc sau khi hỏi xong thì ngạv nhiên với chuyện đang xảy ra, Tại Hưởng không biết từ đâu móc ra một thẻ học sinh, Chung Quốc muốn cười thầm Tại Hưởng, anh ấy tốt nghiệp đã lâu rồi, thẻ học sinh làm sao mà còn tác dụng, cậu còn chưa cười lên, Tại Hưởng đã dùng thẻ học sinh quẹt vào máy quẹt thẻ, cửa mở ra. Chung Quốc há miệng không tin, đi vào sân trường, bên trong cũng xem như bình thường, không có người máy và mấy thứ kỳ lạ nhảy ra, nhưng quá yên lặng, tiếng cười sảng khoái và tiếng đọc sách đâu rồi, hơn nữa cảnh tượng giống như trải qua cảnh tượng thảm sát nào đó cứ lung lay đung đưa, toàn bộ hình tượng đáng sợ đều dọa chết cứng. Bọn họ đi vào một dãy lớp học, Chung Quốc phía sau nhỏ tiếng hỏi: "Chúng ta tự tiện đi vào sẽ bị mắng đó."

"Là em tự tiện đi vào, anh có thẻ học sinh." Hóa ra thẻ học sinh là bùa hộ thân sao, Mạch Đi lên trước ôm lấy cánh tay Tại Hưởng muốn giật thẻ học sinh qua, Tại Hưởng nhanh chóng đem thẻ học sinh nhét vào túi áo, Chung Quốc van xin: "Em mượn xài chút, đây là trường mẫu giáo của anh, em là người ngoài, rất cần thẻ học sinh bảo hộ em." Hãy vào yeungontinh.com.com để đọc truyện nhanh hơn!

"Thẻ học sinh không bảo hộ em được "

"Anh lại dọa em!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro