Phần Không Tên 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Văn phòng chủ tịch tập đoàn Tề thị

"Thiếu Yến, chi nhánh này của chú rốt cuộc xảy ra chuyện gì hả?"

Tề Thiếu Đình, chủ tịch kiêm tổng tài tập đoàn Tề thị, cũng là anh cùng cha khác mẹ với Tề Tiếu Yến, đang nghiêm nghị khiển trách em trai mình

00:10 / 03:47

"Chú xem thành tích đi, so với tháng trước rớt hẳn 30%."

Chuyện gì xảy ra? Còn không phải là anh ở sau lưng giở trò quỷ, kêu khách hàng cố ý hủy hợp đồng cho tôi mất mặt, thừa cơ sửa chữa tôi sao!

Tề Thiếu Yến, âu phục gọn gàng, thẳng lưng đứng trước bàn làm việc của chủ tịch, nghe lời dạy dỗ khó nghe, trong bụng mặc dù liên tiếp cười lạnh, mặt ngoài lại ngụy trang hối lỗi cực kì.

"Thật xin lỗi, tháng sau em nhất định sẽ cải thiện."

"Cải thiện?" Tề Thiếu Đình bắt được cơ hội công kích dĩ nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua."Chú cho rằng chỉ uốn ba tấc lưỡi là có thể cải thiện sao? Vậy thì chú đi viết một bản kế hoạch, tôi xem rốt cuộc chú có biện pháp gì có thể cải thiện."

Ba hôm hai bữa liền cố ý ném chút chuyện vặt vãnh gây khó khăn cho hắn, Tề Thiếu Đình nghĩ hết biện pháp muốn hắn biết khó mà lui.

"Dạ, em biết rõ." Mặc dù suốt ngày bị chỉnh, Tề Thiếu Yến chỉ là khúm núm đồng ý, không có lần nào trái lời.

Còn chưa tới thời khắc ngả bài, hắn phải nhịn.

"Đừng trách anh không nói cho chú biết." Tề Thiếu Đình ra vẻ người tốt nhắc nhở: "Làm việc trong Tề thị, chỉ nhìn năng lực, không nhìn quan hệ. Mặc dù chú là em trai anh, nhưng mà nếu như chú vẫn không đạt được thành tích gì, đến lúc đó anh cũng không có cách giữ chú lại.

Ngón tay tròn lẳn nhung nhúc thịt của hắn không ngừng ở trên mặt bàn gõ gõ, giống như đang toan tính điều gì.

" Chú mang trọng trách phó Tổng tài Tề thị, nhất định phải làm ra chút thành tích gì đó, nếu không người khác lấy chú làm ví dụ, cò kè mặc cả với anh, anh làm sao quản được họ? Chú cũng phải cho anh một câu trả lời thỏa đáng chứ. "

"Em hiểu." Tề Thiếu Yến trên mặt giả bộ cung kính, dáng vẻ cực kì nghe lời."Em sẽ nỗ lực hết sức, hi vọng tổng tài cho em một cơ hội."

"Chú hiểu là tốt rồi." Đối với nhẫn nhục chịu đựng của Tề Thiếu Yến, Tề Thiếu Đình có chút thất vọng. Ngược lại hắn ta hi vọng hắn lật bàn cùng hắn ta trở mặt, tiếp đó, hắn ta liền có thể danh chính ngôn thuận tống cổ hắn ra.

Hừ, không trở mặt cũng không sao, dù sao chỉ cần không đạt được thành tích, thì hắn ta sẽ có lý do tống cổ hắn ra khỏi Tề thị, vĩnh viễn khuất mắt hắn ta.

Nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú cùng dáng người hoàn mỹ của Tề Thiếu Yến, Tề Thiếu Đình càng nhìn càng ngứa mắt, hận không thể đạp hắn cút xa.

Tề Thiếu Yến chính là do vợ nhỏ của ba Tề Thiếu Đình sinh ra, nếu không phải do ba Tề khi còn sống sắp xếp Tề Thiếu Yến ở vị trí phó tổng tài, hắn ta không đời nào cho phép người em trai này đi vào Tề thị, nuôi ong tay áo.

Lúc này, cửa truyền đến hai tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

"Đi vào." Tề Thiếu Đình thét lên.

Cử lớn bị đẩy ra, một cô gái ăn mặc xinh đẹp thời thượng, mang theo một mùi nước hoa tao nhã chậm rãi đi vào phòng làm việc.

"Lệ Nhân, em tới rồi!" Nhìn thấy vị hôn thê xinh đẹp của mình, trên mặt Tề Thiếu Đình xuất hiện nụ cười hiếm hoi, tức giận vừa rồi cũng tiêu tan hoàn toàn.

"Vừa tới." Thi Lệ Nhân khẽ mỉm cười với Tề Thiếu Đình, lễ phép gật đầu với Tề Thiếu Yến."Thế nào? Anh em hai người đang thảo luận công việc sao? Vậy em đi ra ngoài, không quấy rầy hai người." Cô ta chẳng những xinh đẹp hào phóng, hơn nữa hết sức hiểu chuyện.

"Không cần, chúng ta đã nói xong." Tề Thiếu Đình quay đầu nhìn về phía em mình."Nhớ sáng sớm ngày mai đem báo cáo đặt ở trên bàn anh, nếu như không có việc gì trước hết đi ra ngoài đi!"

"Em biết rồi." Nhìn mũi giày sạch sẽ của mình, Tề Thiếu Yến gật đầu."Em đi ra ngoài trước, hai người từ từ tán gẫu." Đi ra cũng không ngẩng đầu lên liếc qua Thi Lệ Nhân bên cạnh, ra khỏi phòng làm việc.

"Tên này thật là hao tổn tâm trí." Khi cửa chính khép lại, Tề Thiếu Đình không quên nói lảm nhảm đôi câu cho vị hôn thê của mình nghe.

"Làm sao thế?" Thi Lệ Nhân lãnh đạm nói: "Em xem chú ấy rất ngoan ngoãn , cũng không chọc phiền toái gì anh nha!"

"Hiện tại có lẽ không trêu chọc phiền toái gì, về sau có thể khó nói, " hắn lắc đầu một cái."Anh hắn cùng nó lớn lên, còn có thể không hiểu biết tính cách nó sao?"

"Tính cách gì cơ?" Đối với Tề Thiếu Yến, cô ta tràn đầy tò mò.

"Cay nghiệt, hung ác, nham hiểm, không chừa thủ đoạn nào. . . . . ." Hắn lần nữa lắc đầu một cái."Không sớm một chút đá hắn ra khỏi Tề thị, anh ngủ cũng không yên giấc."

"Em không thấy như vậy?" cô ta cười cười, "Có lúc hắn là lạnh một chút, nhưng là bây giờ người trẻ tuổi ai mà không có bộ dáng này? Nào có nghiêm trọng như anh nói chứ?" Vô tình hay cố ý , cô ta thay hắn nói chuyện.

"Em không có tiếp xúc với nó, dĩ nhiên không nhìn ra." Hắn giật giật khóe miệng, tựa hồ đang cười cô ta, biết người biết mặt nhưng không biết lòng.

"Coi như hắn có là tên tồi tệ cũng không gấp." Cô ta kiều mỵ cười một tiếng."Anh có em mà, không phải sao ? Có em, ai dám động vào anh chứ?"

"Vậy cũng đúng." Hắn cười, cằm không ngừng rung rung, thịt béo trên mặt trong chớp mắt dồn chặt đôi mắt híp.

So với Tề Thiếu Yến, mắt híp môi mỏng, bề ngoài hai người có thể nói là một trời một vực, chợt nhìn lại, ai cũng không thể nào tin nổi bọn họ là anh em ruột thịt.

Có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn chán ghét em trai mình .

Thi Lệ Nhân lại không chút nào ghét bỏ, ngồi vào trong lồng ngực sưng vù của hắn.

"Có em ở đây, vĩnh viễn anh đều là chủ tịch tập đoàn Tề thị , cần gì phải quan tâm một tên oắt con không có thành tựu ? những thứ cổ phần kia trên tay hắn căn bản không uy hiếp được anh."

Lúc ba Tề còn sống, đã an bài, hai con trai mình là Tề Thiếu Đình, cùng Tề Thiếu Yến, mỗi người có 30% cổ phần, đại cổ đông Thi gia chiếm 25% cổ phần, thân là vị hôn thê của Tề Thiếu Đình, Thi Lệ Nhân dĩ nhiên là ủng hộ vị hôn phu của mình nắm tập đoàn Tề Thị trong tay. Cũng chính nhờ cô ta giúp đỡ, Tề Thiếu Đình mới có thể thuận lợi ngồi lên chiếc ghế chủ tịch cùng tổng tài tập đoàn Tề thị sau khi Tề ba qua đời.

"Em quả là người vợ đảm đang của anh." Một đôi môi dày, tròn lẳn, không báo động trước dính lên trên mặt cô ta." Cho anh hôn một cái. . . . . ."

"Đừng như vậy mà!" Cô ta làm nũng muốn né tránh."Người ta chỉ là tới hỏi xem ngày mai họp Hội Đồng Quản Trị anh chuẩn bị xong chưa?"

"Cần chuẩn bị cái gì?" Hắn trơ mặt ra cười nói: "Chỉ cần em nhớ bầu cho anh một phiếu là được, có cái gì cần chuẩn bị chứ!"

Năm nay Hội Đồng Quản Trị sắp sửa bầu lại chủ tịch , sau đó chủ tịch sẽ chỉ định tổng tài; nói cách khác, ai có thể nắm trong tay Hội Đồng Quản Trị, người đó có thể nắm trong tay tài nguyên tập đoàn Tề thị.

Đối với buổi họp Hội Đồng Quản Tr ị ngày mai, Tề Thiếu Đình tràn đầy tự tin, hắn và Thi Lệ Nhân, cổ phần chung của hai người đã vượt qua 50%, hắn không có gì lý do phải lo lắng chuyện này .

"Em cần phải nhớ tới bỏ phiếu nghe không!" Hắn lo lắng duy nhất chính là, vị hôn thê của mình ngủ quên, quên đi đến họp mà thôi.

"Yên tâm, chuyện quan trọng như vậy em làm sao sẽ quên?" cô ta cười cực kì quyến rũ."Đúng rồi, em đến phòng làm việc của Thiếu Yến một chút, lấy cái này ở chỗ hắn."

Nghe được cái tên mình không thích nhất, hắn nhíu mày.

"Lấy cái gì?"

"Lần trước hắn đến nước Pháp công tác, em nhờ hắn giúp em mua một ví da." Cô ta nháy mắt mấy cái."Không có biện pháp, đó là kiểu mới nhất , Đài Loan còn chưa có nhập khẩu, em không chờ kịp mới nhờ hắn giúp một tay."

Biết anh em hai người này không vừa mắt, cô ta càng không nên lén lén lút lút đi tìm Tề Thiếu Yến, mà là quang minh chính đại để cho vị hôn phu của mình biết, dè chừng bị kẻ khác bắt được lại hóng hớt cái gì đó, ngược lại thêm phiền toái cùng chán ghét.

"Bây giờ đi tìm nó, không sợ bị nó khinh khỉnh?" Mới vừa rồi mình mới dạy dỗ nó, Thi Lệ Nhân vào thời điểm này chạy đi tìm nó, tám phần bị đuôi bão quét qua.

"Có gì phải sợ? Em chỉ đến lấy ví da, cũng không phải là không trả tiền." Cô ta một bộ không sợ trời không sợ đất.

"Vậy sao?" Hắn cười khổ."Chờ một chút bị nó đánh văng ra ngoài, cũng đừng trách em không có cảnh cáo em."

"Hắn dám mắng em một câu, ngày mai anh liền xào hắn như mực tốt lắm."

"Anh cũng muốn xào nó như mực." Hắn cười hì hì rồi lại cười."Chỉ là không phải hiện tại, chuyện như vậy phải làm phải thật đẹp, đã làm phải sạch sẽ gọn gàng, mới sẽ không bị người gièm pha."

"Vâng --" cô ta ôm cổ ngắn tũn của hắn liếm."Ai cũng biết Thiếu Đình nhà chúng ta thủ đoạn cao siêu, lợi hại nhất, chính là muốn giết người cũng làm cho kẻ chết không thể oán, có đúng hay không?"

"Em nói đúng rồi." Hắn nhéo cái mũi nhỏ của cô ta."Bất kể nói thế nào, bây giờ em đã tiếp quản vị trí của cha em, cuộc họp như này cũng không dễ dàng, những chuyện tranh đấu trên thương trường này em phải học một chút, biết không?"

"Dạ, tuân lệnh." Cô ta giơ tay chào.

"Vậy em đi đi! Đừng đi quá lâu. . . . . ." Hắn ngụ ý cười một tiếng."Anh ở chỗ này chờ em, nhớ trở về với anh đó!"

"Yên tâm, cầm cái ví da mất bao lâu thời gian?" Cô ta vỗ vỗ khuôn mặt to béo của hắn, tiếp theo hôn lên miệng của hắn."Chờ em, em quay lại nhanh thôi ."

Tề Thiếu Yến không tức giận cũng không phẫn nộ, lại càng không phát điên.

Hắn chỉ là bình tĩnh ngồi tại chỗ của mình, một đôi mắt thâm thúy yên lặng nhìn về phía trước, cả người cũng không nhúc nhích, cực kỳ giống một pho tượng.

Một pho tượng hoàn mỹ như vị thần Hy Lạp.

Chỉ là pho tượng là chết , hắn thì lại sống , cho dù thân thể cũng không nhúc nhích, não bộ của hắn chưa bao giờ ngừng vận động.

Đúng vậy, hắn đang toan tính.

Kể từ ngày bắt đầu là Tề Thiếu Yến, nhất định hắn phải toan tính nhân sinh, nếu không hắn sẽ bị các thế lực hung ác bủa vây quanh ăn đến xương cốt không còn.

Vì sinh tồn, hắn không bao giờ dừng bàn tính trên tay.

Tựa như Tề Thiếu Đình trăm phương ngàn kế muốn đá hắn cút khỏi Tề thị, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp ổn định trận tuyến, để cho mình trước tiên rơi vào thế thất bại, sau đó dùng đòn phản kích.

Trò chơi tranh đấu cần phải có thủ đoạn cao tay, cho nên bất kể Tề Thiếu Đình có dùng chiêu gì đối phó hắn, hắn cũng sẽ không tức giận

Đối phương tuyên bố muốn chọc giận hắn, hắn đương nhiên sẽ không ngu xuẩn đến mức tự chui mình vào bẫy.

Hai người từ nhỏ tranh đấu gay gắt, ba Tề trước khi mất lại đem quyền kinh doanh chia đều cho hai người. Bàn về thủ đoạn, hắn l tuyệt đối không bại bởi Tề Thiếu Đình; bàn về lợi thế, hắn lại dưới một nước cờ.

Tề Thiếu Đình sớm hơn hắn một bước theo đuổi người đàn bà Thi Lệ Nhân.

Bởi vì ít lợi thế hơn, ước chừng hắn bị Tề Thiếu Đình giẫm dưới lòng bàn chân hai năm, hơn nữa hiển nhiên Tề Thiếu Đình đối với trạng huống này còn không hài lòng, gần đây động tác càng lúc càng lớn, nói không chừng sẽ rất nhanh ra tay đá hắn ra khỏi Tề thị.

Thời gian tương đối cấp bách, tình thế đối với hắn cũng càng ngày càng bất lợi.

Dĩ nhiên, hắn sẽ không ngồi chờ chết.

Bởi vì hắn là Tề Thiếu Yến, trong thân thể chảy dòng máu hiếu chiến của Tề gia, thời điểm chưa đi hết nước cờ, còn chưa dùng hết thủ đoạn cuối cùng, tuyệt đối, hắn sẽ không bao giờ đơn giản buông tha.

Cho nên trong hai năm qua, hắn khổ tâm chuẩn bị đường đi nước bước của mình, ý đồ xoay chuyển hoàn cảnh bất lợi.

Hội Đồng Quản Trị ngày mai chính là thời khắc quyết chiến .

Nếu như ngày mai không thể lật bàn, vậy có nghĩa là hắn hoàn toàn hết hi vọng.

Hắn sẽ thất bại sao?

Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được cười.

Đó là nụ cười tàn khốc khát máu.

Hắn đương nhiên sẽ không thất bại, hắn biết trong tay mình nắm những thứ gì, hắn nắm trong tay tất cả từ trước đến giờ chẳng qua là chưa thể hiện diễn xuất.

Cốc cốc --

Hai cái tiếng gõ cửa, cắt đứt suy nghĩ của hắn.

"Mời vào." Thu hồi nụ cười, một lần nữa mặt hắn không chút thay đổi.

Hắn thói quen che giấu tâm tình, từ nhỏ đến lớn cho tới bây giờ, cũng không một ai biết chân chính ý tưởng trong lòng hắn.

Cửa lớn bị đẩy ra, một cỗ mùi nước hoa quen thuộc ở trong không khí đông lạnh phiêu tán ra.

Thi lệ nhân đứng ở cửa, đang cười như không cười nhìn hắn.

"Là cô." Hắn không khỏi nhíu mày.

Hiện tại thời gian kém 30 phút là tới bảy giờ, 7h đúng hắn có một ước hẹn vô cùng trọng yếu, hắn đáp ứng Vũ Như cùng cô mừng sinh nhật.

Việc cấp bách, trước tiên hắn phải giải quyết người đàn bà này.

"Bằng không còn có ai?" Đóng cửa lại, cô ta thuận tay khóa cửa lại.

"Cô không nên tới đây." Giọng điệu của hắn không vui.

"Em vì sao không thể tới đây?" Cô ta chu miệng lên."Em là tới tìm anh lấy ví da ."

"Chỉ là như vậy?" Hắn liếc cô ta một cái.

"Còn có. . . . . ." Cô ả cười, vẻ mặt quyến rũ thay thế mới rồi đoan trang."Thuận tiện tới thăm anh một chút không được sao."

"Tôi rất khỏe." Hắn lãnh đạm nói: "Chỉ là cô không nên chọn lúc này tới đây, "

"Đừng như vậy." Cô nàng tao nhã đi tới trước bàn làm việc của hắn."Người ta mới vừa gặp anh bị chém gọt một trận, cảm thấy không đành lòng, đặc biệt đến an ủi anh."

"Có cần thiết không?" Hắn cười cười."Đây có lẽ là lần cuối cùng hắn gọt tôi, về sau có thể không còn cơ hội, để cho hắn đắc ý một lần có làm sao?"

"Nói cũng phải." Cô ta nháy mắt mấy cái.

Hắn hếch mày, " Thời điểm cô tới đây, nếu như bị kẻ khác phát hiện. . . . . ."

"Phát hiện em tới lấy ví da? Ha ha --" cô ta khoa trương cười lớn, "Yên tâm, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất. Thiếu Đình bên kia em sẽ giải quyết hắn, cái tên ngu ngốc kia đến bây giờ vẫn cho là em cực kì yêu hắn đó."

"Cô xác định?" Hắn ít nhiều có chút lo lắng người đàn bà này sẽ mau mồm mau miệng tiết lộ chút tin tức gì.

"Đó là đương nhiên." Cô ta vô cùng tự tin trả lời.

"Tại sao?"

"Bằng giác quan thứ 6 của phụ nữ."

"Tốt nhất là như vậy." Hắn hừ khẽ một tiếng."Cô đã chuẩn bị xong?"

Cô ta nhất thời nghe không hiểu."Muốn em chuẩn bị cái gì?"

" Hội Đồng Quản Trị ngày mai . . . . ." Hắn nhắc nhở.

"Vậy cần chuẩn bị cái gì sao?"

"Chuẩn bị trở mặt cùng vị hôn thê của cô." Hắn phải đề phòng người đàn bà này đột nhiên thay đổi tâm ý.

" Sớm chuẩn bị tốt rồi." Cô ta cười híp mắt nói.

"Cô nhất định phải làm như vậy?" ánh mắt sắc bén quét qua cô ta, giống như muốn xem thấu tâm can cô ta.

"Không có biện pháp, ai bảo em không bỏ được anh chứ!" Thi Lệ Nhân thâm tình dõi theo khuôn mặt đẹp trai khôn tả của hắn; đáy lòng tràn đầy ái mộ than thở.

Cô ta thật sự không bỏ được hắn!

Ban đầu dưới sự an bài của người nhà , cô ta mơ mơ hồ hồ đính hôn với Tề Thiếu Đình, sau này mới phát hiện Tề gia còn có một nhân vật như Tề Thiếu Yến. Từ lúc nhìn thấy hắn trở đi, cô ta liền một lòng yêu hắn, hận không thể giải trừ hôn ước với Tề Thiếu Đình, lao vào ngực của hắn. Không nghĩ tới đang lúc cô ta ảo não, chỉ hận không thể gặp sớm hơn, Tề Thiếu Yến cư nhiên chủ động tiếp xúc cô ta, lấy điều kiện trao đổi, tranh thủ ủng hộ của cô ta, hai người trong nháy mắt ăn nhịp với nhau, chỉ là mọi người đều chẳng hay biết gì, bao gồm vị hôn phu của cô ta.

"Vậy sao?" Hắn lạnh lùng cười một tiếng."Tôi xem là không bỏ được khoản vay ngân hàng chứ?"

Khoản vay ngân hàng chính là điều kiện trao đổi hắn đưa ra, chỉ cần cô ta ủng hộ hắn ngồi lên ghế chủ tịch, hắn sẽ để cho chi nhánh ngân hàng của Tề thị cho vay vượt mức với công ty mới thành lập.

Bởi vì lập trường kinh doanh của Tề Thiếu Đình, tất cả theo như quy củ làm việc, bất kể Thi Lệ Nhân cầu khẩn thế nào, hắn cũng không chịu dàn xếp, bởi thế ngược lại cho Tề Thiếu Yến một cơ hội.

"Cũng không phải hoàn toàn như thế." Cô ta lắc đầu phủ nhận."Mặc dù công ty mới thành lập cần khoản vay này, nhưng mà nếu như người đưa điều kiện không phải anh, anh cho rằng em sẽ đồng ý sao?"

Những lời này chỉ ra ý đồ của cô ta.

Cô ta muốn hắn! Cô ta muốn người đàn ông Tề Thiếu Yến này!

Cô, Thi Lệ Nhân, muốn gương mặt có gương mặt, muốn dáng người người có dáng người, gia thế bối cảnh đều tốt, tại sao muốn chịu thiệt lấy con lợn Tề Thiếu Đình kia?

Cô ta muốn tìm một mình người đàn ông thỏa mãn mình, bất luận gia thế hay là bề ngoài phải xứng với cô ta.

Tề Thiếu Yến chính là lựa chọn tuyệt vời.

Mặc dù hiện tại hắn chỉ là phó tổng tài tập đoàn Tề thị, nhưng mà dưới sự trợ giúp của cô ta, hắn tuyệt đối sẽ biến thành người lãnh đạo mới của Tề thị , trở thành đối tượng xứng đôi với cô ta nhất.

Tề Thiếu Yến dĩ nhiên hiểu ý của cô ta.

Có điều hắn cũng không nhiệt tình đáp lại, cũng không nói rõ cự tuyệt.

Muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào là kỹ xảo nhất quán của hắn.

Hắn hiểu được không xác định trạng thái sẽ làm nữ nhân càng nóng cắt mà nghĩ muốn hắn, mà là hắn có thể tạ này nắm giữ nhiều hơn có lợi của mình lợi thế.

"Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ." Bỗng nhiên đứng dậy, hắn duỗi tay về phía cô ta.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tối nay hắn không có quá nhiều thời gian Tề thị cùng cô ta, Vũ Như vẫn còn đang ở nhà hàng ăn chờ hắn.

Đẩy bàn tay hắn ra, cô ta chủ động hôn lên gương mặt hắn, tiếp theo ghé vào lỗ tai hắn thổi khí.

" cần lạnh nhạt với em như vậy sao?"

"Cũng không cần quá mức thân thiết chứ? Chị dâu thân mến." Hắn không có đẩy ra cô ta, chỉ là lạnh lùng nhắc nhở thân phận của cô ta.

"Rất nhanh em liền không phải chị dâu anh rồi." Một khi có lá phiếu ủng hộ của cô ta chuyển sang, tự nhiên cô ta sẽ không tiếp tục quan hệ với Tề Thiếu Đình, chờ giải trừ hôn ước, khôi phục thân tự do, thì cô ta sẽ có cơ hội cùng Tề Thiếu Yến ở chung một chỗ.

"Ít nhất cô bây giờ vẫn là."

"Chỉ cần em không phải. . . . . ."

Hắn ngắt lời cô ta, "Chờ cô không phải hãy nói." '

Người đàn ông này quả nhiên là khốc* tới cực điểm! ( khốc= lạnh lùng, vô tình)

Cố tình bộ dạng mãnh khốc này làm cô ta mê luyến không dứt, không thể vượt rào làm trong lòng cô ta ngứa ngáy khó nhịn, cũng khiến cô ta thêm mãnh liệt dục vọng với hắn .

Không sao cả, cô có thể đợi.

25% cổ phần trong tay cô chính là quân cờ tốt nhất, đủ để cho Tề Thiếu Yến không thể rời bỏ cô ta, huống chi lấy mị lực của cô ta, cô ta còn sợ người đàn ông này không thần phục ở dưới váy cô sao.

Tề Thiếu Yến sớm muộn cũng là của cô! Cô thủy chung tin tưởng như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#xahoiden